Thiên Mệnh Tân Nương - Phần I - Chương 20 - 21
Chương 20. Giải thích!
Bạch Tiểu Bích vội vã
đi qua ngã tư đường, không để ý liền đụng trúng người, rốt cuộc cũng tỉnh táo
lại, phát hiện mình lại vô duyên vô cớ nổi giận, hắn nhiều lần giúp nàng chỉ
đổi lấy sự lạnh lùng, vô cớ của nàng sao? Nàng nghĩ gì mà lại nổi giận với ân
nhân của mình chứ? Mặc kệ hắn làm gì, hắn bạc tình thì có quan hệ gì tới nàng
chứ, chẳng phải đã nói sẽ không nổi giận với hắn nữa sao, như thế nào lại không
khống chế được? Từ ngày từ biệt ở huyện Môn Tỉnh, nàng những tưởng sẽ không còn
cơ hội gặp lại hắn, hôm nay vô tình gặp gỡ lại bị cơn giận biến thành thế này,
không biết bao giờ mới có cơ hội gặp lại nữa…
Bạch Tiểu Bích càng
nghĩ càng cảm thấy phiền não, không nhịn được quay đầu nhìn lại, mới vừa rồi
vội vã đã đi qua hai con đường, đằng sau làm gì có thân ảnh của hắn nữa! Bạch
Tiểu Bích hối hận, nhụt chí thả chậm cước bộ về khách điếm.
Từ trong ngõ hẻm bên
cạnh đột ngột có một cánh tay vươn ra, kéo nàng vào trong.
Bạch Tiểu Bích giật
mình, định thần nhìn lại người nọ, tâm tình vui sướng trong chốc lát rồi dần
chuyển thành trầm mặc.
Áo choàng màu tím nhạt
che đi ngoại bào bên trong, Diệp Dạ Tâm cầm chiết phiến, mỉm cười nhìn nàng
nói: “Tiểu nha đầu thật dễ nổi nóng, là ai chọc ngươi giận rồi?”
Bạch Tiểu Bích đỏ mặt
không nói nên lời, tính tình nàng quả thật càng ngày càng tệ mà.
Diệp Dạ Tâm cũng không
truy hỏi, thấy nàng vì gió lạnh mà run run, nhất thời nhíu mày, cầm cán quạt
vén ống tay áo nàng hỏi: “Tiết trời giá rét, sao lại mặc ít đồ như vậy?”
Đã rất lâu rồi không
có người quan tâm tới nàng như vậy, Bạch Tiểu Bích cúi thấp đầu, im lặng không
lên tiếng. Tiết trời càng lúc càng lạnh, nàng vốn nên chuẩn bị vài bộ đồ ấm, Ôn
Hải mặc dù dễ nói chuyện nhưng nàng hiện tại phải ăn bám người ta, sao có thể
mở miệng hỏi mượn tiền được. Xuất thân nàng không kém, da mặt tự nhiên cũng
mỏng hơn, vì vậy lần nữa không dám đề cập với Ôn Hải chuyện nhỏ nhặt này, hắn
thế nhưng lại quan tâm tới.
Thấy nàng thủy chung
không đáp, Diệp Dạ Tâm cũng không nói gì thêm, chậm rãi cởi áo choàng trên
người xuống.
Hai đầu vai trùng
xuống, cảm giác ấm áp nhanh chóng vây quanh, áo choàng tím nhạt còn nguyên
nhiệt độ của hắn khiến Bạch Tiểu Bích cảm động, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên
nhìn Diệp Dạ Tâm một cái rồi lại vội vàng cúi đầu xuống, hốc mắt vì cảm động mà
đỏ lên.
Diệp Dạ Tâm giúp nàng
khép vạt áo choàng, mỉm cười nói: “Tiểu cô nương thích khóc, đại thù đã báo,
phải cao hứng mới đúng chứ.” Vừa nói vừa phất tay mở chiết phiến, chậm rãi đi
đến thềm đá gần đó, phẩy đi bụi bặm rồi kéo nàng ngồi xuống: “Theo sư phụ tới
đây sao?”
Bạch Tiểu Bích vội lau
khô nước mắt, gật đầu nói: “Phạm gia đã gặp họa diệt tộc.”
Diệp Dạ Tâm bình thản
nói: “Đó là do bọn họ làm quá nhiều chuyện ác, hơn nữa, bọn họ không nên động
tới ngươi.”
Người nói vô tâm,
người nghe có ý. Bạch Tiểu Bích khẩn trương ngẩng đầu nhìn hắn: “Công tử không
sợ bản thân gặp xui xẻo sao?”
Diệp Dạ Tâm khó hiểu
hỏi lại: “Vì sao nói vậy?”
Bạch Tiểu Bích thấp
giọng nói: “Bọn họ bảo mọi chuyện đều do ta mà ta, là do ta mang xui xẻo đến.”
Diệp Dạ Tâm hiểu ra,
lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải do ngươi, bọn họ nói nhảm thôi.”
Bạch Tiểu Bích bất
giác cảm thấy hồi hộp: “Kia…”
“Là ta!” Diệp Dạ Tâm
một tay cầm chiết phiến, tay kia nhặt một cục đá bên cạnh, thong dong nói: “Là
ta nghe nói bọn họ hoành hành ngang dọc, ức hiếp dân chúng nhiều năm, lại hại
cha ngươi nên thuận tay thu thập.”
Thật sự là hắn! Không
trách được ngày ấy hắn khẳng định chắc nịch là sẽ người thay nàng báo thù. Bạch
Tiểu Bích khiếp sợ, rất lâu sau đó mới lẩm bẩm nói: “Công tử cũng biết phong
thủy sao?”
Diệp Dạ Tâm cười cười
nói: “Có biết một chút!”
Bạch Tiểu Bích ngẩn
người, chỉ bằng một vài lời nói khích tướng mà đã có thể khiến Phạm gia gặp họa
diệt tộc, một chút ít này của hắn cũng thật khó lường đi?
Diệp Dạ Tâm thản nhiên
nói: “Loại ác bá như vậy vốn đáng chết, vì dân trừ hại không tốt sao?”
Bạch Tiểu Bích không
trả lời, ánh mắt nhìn về phía xa. Đại thù được báo đương nhiên là tốt, nhưng
hắn tính kế Phạm gia rốt cuộc là thật lòng vì dân trừ hại hay là còn có ẩn tình
khác? Trầm Thanh đã nói, Thánh thượng diệt Phạm Bát Sĩ chẳng khác gì tự phế một
cánh tay mình, nếu nói vì dân chúng, không bằng nói người vui mừng nhất chính
là Ngô vương cùng Tứ vương gia đi?
Diệp Dạ Tâm không để ý
tới sự khác thường của Bạch Tiểu Bích, mỉm cười dặn dò: “Chuyện này tuy mượn
sức Thánh thượng nhưng không thể tránh Người hối hận, hôm nay chắc Thánh thượng
cũng đã phái người đi điều tra nội tình, ngươi tốt nhất không nên lộ chuyện này
ra ngoài, nếu không ta nhất định sẽ bị quan phủ hỏi tội.”
Hai người bọn họ gặp
mặt cũng mới chỉ vài lần, Bạch Tiểu Bích cũng không tiện hỏi nhiều, dù sao thì
Phạm gia làm nhiều chuyện ác, chết cũng đáng tội, huống chi hắn còn thay nàng
báo đại thù, những chuyện như bán đứng ân nhân nàng đương nhiên sẽ không làm.
Bạch Tiểu Bích nghĩ vậy, gật đầu nói: “Ta hiểu!”, lại nhớ tới Trầm Thanh cùng
Ôn Hải, vội vàng lên tiếng nhắc nhở hắn: “Có thể… đã có người phát hiện chuyện
phong thủy bị hủy, công tử cũng nên cẩn thận.”
“Tốt, ta sẽ thận
trọng.” Diệp Dạ Tâm cười trấn an nàng.
Không nghĩ tới dời đi
mộ phần lại dẫn đến họa diệt tộc, một loạt sự kiện tưởng như vô tình, nếu không
phải nàng biết chuyện thì cũng sẽ không nghĩ tới bên trong dấu diếm huyền cơ.
Bạch Tiểu Bích thở dài: “Mãnh hổ xuống núi, quả là bảo địa chân linh!”
Diệp Dạ Tâm cười cười
nói: “Bảo địa đương nhiên khó cầu, nhưng quí tới đâu thì cũng do mắt nhìn của
con người, nếu không thì bảo địa tốt cũng bị con người phá hủy.”
Bạch Tiểu Bích nghĩ
đến chuyện của Chu Toàn, gật gật đầu tán thành.
Diệp Dạ Tâm cầm cán
quạt gõ nhẹ vào lòng bàn tay nói: “Năm đó có hai vị phong thủy tiên sinh vô
cùng thông tuệ, một người họ Lý, một người họ Vương.Một ngày, hai người
cùng tìm được một mảnh bảo địa, hai người bọn họ tranh nhau muốn được an táng ở
đó để con cháu được hưởng vinh hoa phú quí. Bọn họ là sư huynh đệ đồng môn, vì không
muốn ảnh hưởng tới giao tình nhiều năm nên đã tập trung tất cả mọi người hai
tộc lại thương lượng biện pháp.”
Bạch Tiểu Bích nghe
đến nhập thần, tò mò hỏi: “Đó là biện pháp gì?”
Diệp Dạ Tâm thản nhiên
nói: “Biện pháp này rất đơn giản, người nào chết trước thì sẽ được an táng
trong mảnh bảo địa kia.”
Bạch Tiểu Bích suy
nghĩ một lát rồi nói: “Cũng coi như công bắng, về sau thì sao?”
“Người học về phong
thủy, nhìn cho người khác thì tốt nhưng lại không thể xem cho chính mình, người
cao minh sẽ có cách giấu đi số mạng của mình để phòng bị người khác lợi dụng.
Vương tiên sinh lại không nghĩ như vậy, Lý tiên sinh hơn ông những năm tuổi,
bàn về tuổi thọ chắc chắn ông sẽ bị thiệt thòi. Càng nghĩ càng không cam lòng
nên ngay đêm đó đã treo cổ tự tử.”
Diệp Dạ Tâm kể chuyện
xưa mà giọng điệu thì hệt như đang kể chuyện cười, Bạch Tiểu Bích nhịn không
được phá lên cười.
Diệp Dạ Tâm cũng cười:
“Ông ta chết đi, hiệp ước đương nhiên được thực thi. Ai ngờ Lý tiên sinh lại
cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, thừa dịp người nhà họ Vương không để ý
liền chạy tới mở quan tài lên coi, tức giận chỉ vào thi thể Lý tiên sinh mắng
một câu.”
Bạch Tiểu Bích vội
hỏi: “Ông ta nói gì?”
Diệp Dạ Tâm nói: “Ông
ta nói, họ Vương vương bát đản nhà ngươi lại dám lừa ta, ta khiến cho ngươi tôn
tử phú quí không lưỡng toàn, vĩnh viễn chỉ được một trong hai.”
Thấy hắn nói lời thô
tục, Bạch Tiểu Bích cắn cắn môi cố nhịn cười.
Diệp Dạ Tâm thở dài
nói: “Ông ta cũng chỉ là nói cho hả giận, nào ngờ vô tình lại trúng. Vương tiên
sinh mất, tôn tử không phú thì quí, không phải làm quan thì chính là giàu có
không ai sánh bằng, song thế sự quả thật không lưỡng toàn, làm quan thì không
có của cải, có của cải lại không thể có địa vị.”
Bạch Tiểu Bích cười
đến gập cả bụng: “Có thể thấy cho dù con người có bản lãnh cao đến đâu, đối
nhân xử thế thành thực đến đâu, có thể lừa người chứ không thể che được trời,
trốn không khỏi báo ứng.”
Báo ứng? Diệp Dạ Tâm
hứng thú nhìn Bạch Tiểu Bích, chờ nàng cười đã rồi mới ôn nhu nói: “Tiểu nha
đầu cười nhiều sẽ xinh đẹp hơn, hiện tại cũng không còn sớm, mau trở về đi, sư
phụ ngươi nhất định đang đợi.”
Bạch Tiểu Bích cảm
thấy nói chuyện với hắn vô cùng thú vị, bất tri bất giác không để ý tới thời
gian, vẻ thất vọng nhìn sắc trời, chậm rãi cúi đầu đứng lên, hai vai đột nhiên
nhẹ đi, nhìn lên thì thấy hắn đã lấy lại áo choàng, không khí lạnh thi nhau ùa
tới.
Trời cũng chưa tối
hẳn, áo choàng này hết sức xa hoa, lại là kiểu của nam nhân, nếu mặc về khách
điểm quả thực cũng không thỏa đáng, bất quá thì nội tâm Bạch Tiểu Bích cũng
không nhịn được phiền muộn.
Diệp Dạ Tâm kéo tay
nàng: “Trời lạnh, mau đi may thêm mấy bộ đồ ầm, xem, tay lạnh thế này.”
Bạch Tiểu Bích nhìn
ngân phiếu trong tay, gương mặt nhỏ nhắn phút chốc đỏ bừng lên, nội tâm muốn từ
chối.
“Về sau trả lại cho ta
cũng được.” Diệp Dạ Tâm khép tay nàng lại, khẽ mỉm cười nói: “Tiểu cô nương ra
ngoài phải biết tự chăm sóc bản thân, thích khóc cũng không phải chuyện tốt gì,
khóc không những không giúp được mình mà cũng không thể giúp được
người khác. Một cô nương thông minh thì phải học cách vượt qua khó khăn.”
Bạch Tiểu Bích thầm
thán phục, im lặng không lên tiếng.
Diệp Dạ Tâm buộc lại
áo choàng, kéo nàng đi tới đầu hẻm nói: “Vốn muốn đưa ngươi về khách điếm nhưng
lại sợ kinh động đến sư phụ ngươi, tính cách không hợp, vẫn là không nên chạm
mặt, ngươi vạn lần không nên nhắc tới ta trước mặt sư phụ, cũng không cần nói
ta cho ngươi mượn bạc, tránh chuyện không hay.”
Thì ra bọn họ cũng chia phe phái. Bạch Tiểu
Bích gật đầu đáp ứng, lại nghĩ tới một chuyện, vội vàng thấp giọng hỏi: “Phong thủy
tửu lâu Vệ gia là do công tử hủy sao?”
Diệp Dạ Tâm sảng khoái thừa nhận: “Là ta!”
Thềm đá đang yên đang lành lại vỡ vụn, Bạch
Tiểu Bích nghĩ tới nghĩ lui, tám chín phần là do hắn động tay động chân bởi lúc
ấy ngoại trừ nàng với Vệ chưởng quầy thì cũng chỉ có hắn đứng lên thềm thôi.
Hôm nay nghe thấy chính miệng hắn thừa nhận, trong lòng đủ loại cảm nghĩ hỗn
tạp: “Cả nhà Vệ chưởng quầy cũng bị nhốt vào thiên lao a!”
Diệp Dạ Tâm nhíu mày nói: “Hắn vong ân phụ
nghĩa muốn chiếm đoạt đất đai của ngươi nên ta mới dạy cho hắn một bài học.”
Bạch Tiểu Bích thấp giọng nói: “Nhưng người
nhà của hắn cũng bị liên lụy, mặc dù hắn làm sai nhưng đó cũng không phải là
tội lớn…”
Diệp Dạ Tâm gật đầu, trấn an nói: “Ngươi đã
không thích thì tha cho hắn vậy, yên tâm đi, hôm trước ta cũng có phái người
hỏi thăm, Tri huyện đại nhân đã sớm thả bọn họ ra rồi.”
Bạch Tiểu Bích thở phào nhẹ nhõm, nàng sớm
biết hắn không phải người ác độc mà: “Cảm ơn công tử!”
“Ngươi giống như muội muội của ta, chúng ta
cũng coi như là có duyên, không cần khách khí với ca ca như vậy!” Đôi mắt đẹp
hàm chứa ý cười, Diệp Dạ Tâm khẽ đẩy nàng nói: “Trở về khách điếm đi, khi nào
rảnh ta sẽ trở lại thăm ngươi.”
Hắn thật sự coi nàng là muội muội? Tâm tình
Bạch Tiểu Bích phút chốc tốt lên, thấp giọng nói: “Công tử đừng đến khách điếm
tìm ta, ngày mai ta với sư phụ sẽ đến chỗ Trấn quốc công tá túc.” Nói rồi cũng
không nhìn lại, bước nhanh ra khỏi ngõ hẻm.
Nhìn theo bóng lưng nàng, Diệp Dạ Tâm cười
khẽ, nghiêng người nói: “Ra đây!”
Một đạo thân ảnh không biết từ đâu xuất
hiện, quì trước mặt Diệp Dạ Tâm, kính cẩn trình lên một phong thư rồi nói:
“Thiếu chủ, có tin từ gia chủ.”
Chương 21. Ngọc Đỉnh lên trời!
Trở lại khách điếm, Ôn Hải quả nhiên đang
đợi nàng cùng ăn cơm tối. Bạch Tiểu Bích lấy cớ đi dạo bên ngoài, tuyệt nhiên
không đề cập tới chuyện gặp Diệp Dạ Tâm. Ôn Hải cũng không hoài nghi nàng, hai
người im lặng ăn cơm rồi trở về phòng riêng nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Tiểu Bích bị Ôn
Hải đánh thức lúc trời vẫn còn chưa sáng rõ. Ôn Hải đợi nàng thu thập mọi thứ
xong liền dẫn theo nàng tới thành Đông.
Thế núi thành Đông trập trùng, trong đó có
một ngọn núi cao đến phá lệ, từ phía xa nhin flaij trông hệt như một cái
đỉnh cổ, vững vàng vươn lên. Cả ngọn núi được bao phủ bởi cây cối trùng điệp,
xanh ngắt một màu giống như một bức bích điêu bằng ngọc, một khối to lớn, thân
đỉnh tròn trịa, ba chân thấp thoáng, khí thế thiên thành.
Bạch Tiểu Bích nhìn mà không khỏi cảm thán,
khó trách nơi này được gọi là thành Ngọc Đỉnh, hóa ra là vì ngọn núi đó.
Ôn Hải cũng nhìn ngọn núi một hồi lâu rồi
mới cất tiếng: “Biến một chân thành đỉnh hướng lên trời, vững chắc như vậy thật
khó.”
Nội tâm Bạch Tiểu Bích khẽ động: “Nơi này
cũng là bảo địa sao?”
Ôn Hải cúi đầu, nhàn nhạt cười nói: “Tốt,
nhưng muốn có được không dễ, nhất định phải có cao nhân chỉ điểm.”
Bạch Tiểu Bích có chút nghi ngờ.
Ôn Hải chậm rãi đi về phía trước, vừa đi
vừa nói: “Phía trước chính là trang viện của Trấn quốc công.”
Bạch Tiểu Bích suy nghĩ một chút rồi nói:
“Ta nghe phụ thân nói, Trấn quốc công ở trong triều rất có uy vọng, một nửa
giang sơn Tạ gia cũng là do người chống đỡ.”
Ôn Hải không dừng lại cước bộ: “Trấn quốc
công là đại thần trong triều, trung lương chính trực, bình sinh chinh chiến nơi
sa trường lập không ít công lao, rất nhiều dũng tướng, trung thần đều là người
của Trấn quốc công, có thế nói họ là rường cột nước nhà. Tuy tuổi trẻ lập nhiều
chiến công nhưng vẫn không được trọng dụng, nhiều lần thăng trầm lên xuống,
càng ngày càng gặp nhiều nguy hiểm.” Thấy phía trước bùn lầy khó đi, Ôn Hải dừng
lại, rất tự nhiên kéo tay Bạch Tiểu Bích, “Chủ nhân của Trịnh phủ hiện tại là
huynh đệ Trịnh công, nghe nói bọn họ rất hiếu khách, đối nhân xử thế khôn khéo,
ở trong thành rất có uy vọng.”
Cảm giác bị khống chế lần nữa dâng lên,
trên danh nghĩa nàng với hắn là thầy trò nhưng bị hắn nắm tay kéo đi vẫn khiến
Bạch Tiểu Bích cảm thấy không được tự nhiên, gương mặt thanh tú nóng bừng, bất
quá thì hắn nắm rất chặt, mấy lần nàng muốn rút tay về đều không được, lại
không dám kháng cự nên chỉ có thể để mặc cho hắn kéo đi.
Mãi đến khi hai người đi qua khỏi vũng lầy,
Ôn Hải mới buông nàng ra.
Bạch Tiểu Bích thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ
nhích ra xa mấy bước.
Ôn Hải đột ngột dừng bước, mở ô mà hắn đã
sớm chuẩn bị: “Trời mưa rồi!”
Bạch Tiểu Bích ngẩng người, nhìn lên thì thấy
trời quả nhiên đang có mưa bụi, mới vừa rồi quá khẩn trương nên không để ý tới.
Chiếc ô làm bằng tơ lụa màu trắng giữa trời
mưa phùn, phảng phất như một đóa hoa nở rộ, kết hợp với y phục màu trắng của
hắn, không gian chung quanh bất giác vắng vẻ, lạnh lẽo hơn hẳn.
Ôn Hải mỉm cười nhìn nàng như muốn nói:
“Đứng trong mưa làm gì, tới đây.”
Bạch Tiểu Bích yên lặng đi tới, tận lực duy
trì khoảng cách xa nhất có thể.
Ôn Hải thuận tay kéo nàng lại gần: “Cẩn
thận kẻo bệnh.”
Ở khoảng cách gần, mùi đàn hương quen thuộc
tràn ngập trong khoang mũi, tinh tế nghĩ lại sẽ cảm nhận được sự ân cần của
hắn, Bạch Tiểu Bích thật sự muốn tìm cách để chứng thực suy nghĩ của mình, nếu
hắn là vạn bất đắc dĩ nên mới dẫn theo nàng theo, tùy thời đều có thể bỏ lại
nàng thì cần gì phải bày ra bộ dáng quan tâm như vậy? Chẳng lẽ hắn thật sự coi
nàng là đồ đệ mà quan tâm sao?
Bạch Tiểu Bích tình nguyện tin vào suy đoán
của mình, dứt khoát đưa tay đẩy ô về phía hắn, con người chỉ cần trải qua một
lần cô độc sẽ càng thêm lưu luyến thân nhân, cho dù nội tâm mang theo ý tứ lấy
lòng cùng chút sợ hãi bị nàng cố ép xuống.
Ôn Hải nghiêng đầu nhìn nàng.
Bạch Tiểu Bích lấy hết can đảm nói: “Ngươi
cũng đừng đội mưa.”
Ôn Hải cười cười, thu lại ánh nhìn, không
nói gì mang theo nàng đến điền trang Trịnh gia.
Thôn trang ở khá gần thành Đông, dọc đường
đi, hai người nhìn thấy rất nhiều tá điền quần áo tả tơi vừa đi vừa nói chuyện,
thì ra Trịnh gia ở đây cũng là một phú nông, Trấn quốc quân ngày trước chính là
sinh sống ở đây, sau này lập được công lớn, Thánh thượng mới ban thưởng phủ đệ,
cho phép hồi hương giỗ tổ. Trấn quốc công cũng không có ý định chuyển vào
thành, chỉ ra lệnh tu sửa nơi này, giao cho huynh đệ Trịnh công trông coi.
Hai con sư tử đá uy nghiêm đứng trước thềm
đá, hai chữ “Trịnh phủ” treo trên cao, lộ ra khí khái uy nghiêm của danh gia
vọng tộc, bất quá thì vẻ cao cao tại thượng kia lại bị gương mặt với nụ cười
hiền hòa của người gác cổng làm giảm mất phân nửa. Người gác cổng cùng gia đinh
trong phủ rất tinh mắt, vừa nhìn đã biết thầy trò Ôn Hải không phải khách
thường, vội vàng mời vào đại sảnh, nhiệt tình mời trà rồi mới chạy đi bẩm báo
chủ nhân.
Trịnh công vừa nghe gia đinh nói có khách
quí tới, vội vàng đi tới đại sảnh, bộ dáng nam tử trung niên ngoài năm mươi
mang theo nét hòa ái dễ gần.
Ôn Hải theo lệ thăm hỏi chủ nhân rồi mới tự
giới thiệu về mình, sau đó nói: “Chúng tôi đi ngang qua quí trang thì tiết trời
chuyển sang mưa dầm, thật khó để tiếp tục hành trình nên muốn ở lại quí phủ tá
túc mấy ngày, vô tình quấy rầy, mong người lượng thứ.”
Trịnh lão gia cười nói: “Ra ngoài hành tẩu
khó gặp việc dễ dàng, chỉ là tá túc mấy hôm thôi mà.” Nói rồi phân phó hạ nhân
dẫn hai người tới phòng dành cho khách nhân.
Ôn Hải cảm ơn rồi theo hạ nhân đi ra.
“Khoan đã!” Trịnh lão gia đột nhiên gọi hai
người lại, nhìn Bạch Tiểu Bích hỏi: “Cô nương này là…”
Ôn Hải bất động thanh sắc nói: “Là biểu
muội của tại hạ, ngày trước đi thăm hỏi, đúng dịp Dượng ta qua đời, ta thấy
nàng không còn huynh đệ nên đã viết thư nói với mẫu thân, mẫu thân muốn ta mang
nàng về nhà.”
Trịnh lão gia nhíu mày vẻ không tin, “Là
vậy sao?”, ánh mắt thủy chung không rời khỏi Bạch Tiểu Bích.
Bạch Tiểu Bích hiểu Ôn Hải muốn giúp nàng,
vội cúi người hành lễ nói: “May mắn Dì dượng có lòng thu nhận.”
Cô nam quả nữ ở bên ngoài mà lại không có
nha hoàn theo hầu, Trịnh lão gia thấy hình dung cử chỉ của nàng không tầm
thường nên sinh lòng hoài nghi, vừa nghe nàng là cô nhi, mà hai người cũng
không giống có tư tình, gật đầu nói: “Hai người cũng đừng trách lão phu nhiều
chuyện, tuy nói nàng cơ khổ không nơi nương tựa, nhưng dù sao cũng là nữ nhi
của dì, là biểu muội của ngươi, để nàng xuất đầu lộ diện bên ngoài cũng không
tốt lắm.” Ý tứ chính là trách cứ Ôn Hải chăm sóc nàng không chu đáo.
Ôn Hải nhẹ giọng đáp: “Lão nhân gia dạy rất
phải.”
Bạch Tiểu Bích vội nói: “Biểu ca chăm sóc
ta rất tốt, ra ngoài bôn ba vốn nên tùy cơ ứng biến.”
Trịnh lão gia đang muốn nói gì đó thì bên
ngoài cửa đã có tiếng gia đinh bẩm báo: “Lão gia, Lô lão gia thành Tây nói có
chuyện quan trọng muốn gặp lão gia ạ!”
Lô lão gia khoảng ngoài bốn mươi tuổi, cúi
đầu đi tới, vô cùng khách khí với gia định báo tin, thần sắc bất an, vừa nhìn
thấy Trịnh lão gia đã vội vàng quì xuống: “Xin Trịnh lão gia cứu giúp!”
Trịnh lão gia kinh ngạc, vội vàng đỡ ông ta
dậy nói: “Lô huynh gặp phải chuyện gì mà kinh hoảng như vậy, từ từ nói.”
Lô lão gia đỏ mặt nói: “Vừa rồi Cổ nhị công
tử xảy ra tranh chấp với chưởng quầy, tiểu nhi vô tình đẩy hắn một cái, hắn
liền gọi người bắt tiểu nhi đi, mặc tôi cầu xin thế nào cũng không chịu thả
người, bất đắc dĩ phải nhờ tới Huyện đại nhân nghĩ cách dùm. Tri huyện đại nhân
nghĩ hắn là cháu ngoại Trịnh lão gia nên bảo ta tới tìm người…”
“Thật có chuyện như vậy? Hỗn trướng!” Trịnh
lão gia giận dữ nói: “Lô huynh chớ vội, ta cùng với huynh đi tìm tên nghiệt
chướng kia bắt hắn thả lệnh lang.”
Lô lão gia vui sướng, vội vàng dập đầu cảm
tạ.
Trịnh lão gia phân phó hạ nhân dẫn hai
người Ôn Hải về phòng khách rồi quay người đi theo Lô lão gia.
Ngày trước Phạm gia ỷ vào Phạm Bát Sĩ làm
quan lớn mà hoành hành khắp huyện Môn Tỉnh, không nghĩ tới người Trấn quốc công
làm loạn, Trấn quốc công... Bạch Tiểu Bích âm thầm kính trọng, đi theo hạ nhân
nọ tới phòng dành cho khách, cơm nước xong cuôi còn muốn tới chào hỏi Ôn Hải,
không ngờ cửa phòng hắn lại đóng chặt. Bạch Tiểu Bích không muốn quấy rầy, đành
một mình vào thành, dự định mua một chút vải vóc may y phục mùa đông.
Mặc dù thời tiết chuyển lạnh lại có mưa dầm
nhưng cảnh tượng trong thành vô cùng náo nhiệt, hai bên đường phố có rất nhiều
cửa hàng, thỉnh thoảng lại thấy pháo hoa được đốt lên. Bạch Tiểu Bích cúi đầu
không nhìn, trong lòng không rõ là tư vị gì.
Đang chậm rãi đi dạo, bên tai đột nhiên
vang lên một tiếng hét thảm thiết, tiếp đó, một bóng đen từ bên trái bay tới,
suýt chút nữa xô ngã nàng.
“Đồ ranh con mất dịch, ta cho ngươi biết sự
lợi hại của Hạ gia ta!” Một bóng người cao lớn nhảy tới, cầm bóng đen trên đất
ném một cái, bóng đen kia một đường bay thẳng về phía bên trái, làm sập cả một
gian hàng.
~o0o~

