Thiên Mệnh Tân Nương - Phần I - Chương 42
Chương 42. Chân tình thật giả!
Trong thạch động không
thể đốt lửa, trời tối như vậy, nếu đốt lửa nhất định sẽ bị phát hiện.
Bóng đêm một màu đen
nhánh, Bạch Tiểu Bích thấy bước đi hắn vững vàng, không chút do dự thì không
nhịn được hỏi: “Diệp công tử sao biết bên này có hang động, công tử thấy đường
sao?”
Diệp Dạ Tâm cười nói:
“Mắt không nhìn thấy nhưng tai có thể nghe.”
Không có lửa thì không
thể sưởi ấm, y phục ẩm ướt dán chặt lên người, hang này hình như rất sâu, thỉnh
thoảng lại có lùa ra, Bạch Tiểu Bích thật sự rất lạnh, nhịn không được hắt hơi
một cái, tiếp đó cả người bị hắn ôm lấy, muốn khước từ, lại nghe hắn thấp giọng
nói: “Mắc mưa mà để lạnh sẽ không tốt, mọi việc đều có ngoại lệ, không cần quá
câu nệ qui củ, nơi này trừ ta với ngươi, sẽ không có người thứ ba biết chuyện.”
Không khí trong hang
thật sự rất lạnh, một người sợ rằng khó trụ được qua đêm, được hắn ôm như vậy
quả thực ấm áp hơn nhiều lắm, Bạch Tiểu Bích sau khi cân nhắc, quyết định im
lặng.
Bên ngoài vẫn mưa lớn,
tiếng mưa róc rách chảy xuống, bên trong lại yên tĩnh đến lạ lùng, chỉ nghe
tiếng hai người hít thở không ngừng.
“Sao vừa rồi Diệp công
tử không đi?”
“Muốn ta bỏ lại ngươi
sao?”
“Là bởi muội muội
ngươi?”
Hắn không đáp mà hỏi
ngược lại nàng: “Ngươi nói đi?”
Bạch Tiểu Bích không
biết nên trả lời như thế nào, khoang mũi tràn ngập mùi hương quen thuộc, hai gò
má dần ửng hồng, có lẽ do lồng ngực của hắn rất ấm, thân thể lạnh như bằng của
nàng bắt đầu ấm lên.
Diệp Dạ Tâm đột nhiên
thở dài nói: “Thật ra thì ta cũng không có muội muội nào cả.”
Nghe chính miệng hắn
thừa nhận, Bạch Tiểu Bích ngược lại cũng không quá đắc ý: “Vậy sao hôm nay Diệp
công tử lại mạo hiểm cứu ta? Là bởi bát tự của ta sao?”
Diệp Dạ Tâm cười nói:
“Ta sẽ không bỏ lại ngươi.”
Trong bóng tối không
nhìn thấy người, Bạch Tiểu Bích nhỏ giọng nói: “Nhưng đợi đến khi Diệp công tử
tìm được người kia, đạt được mục đích rồi, còn có thể nhớ tới ta sao?
Diệp Dạ Tâm không đáp.
Giờ phút này, Bạch
Tiểu Bích thất vọng đến cùng cực: “Diệp công tử không cần lo lắng, Diệp công tử
cứu ta nhiều lần như vậy, ta cũng không phải loại người vong ân phụ nghĩa, công
tử muốn tìm ai thì có thể nói tên hắn cho ta nghe, nếu ta gặp được người đó,
nhất định sẽ nói cho công tử biết.”
Diệp Dạ Tâm vẫn không
lên tiếng.
Bạch Tiểu Bích khẽ
động, muốn từ trong ngực hắn ngồi dậy.
Hắn thấp giọng gọi:
“Tiểu nha đầu!”
Không chờ cho Bạch
Tiểu Bích kịp phản ứng, cả người đã bị áp đảo trên mặt đất, mọi chuyện quá bất
ngờ khiến nàng không khỏi kinh hô một tiếng.
Trong động khôi phục
lại sự yên tĩnh.
Khuôn ngực mềm mại của
nàng phập phồng kịch liệt khi ma sát với lồng ngực căng cứng của hắn. Y phục ẩm
ướt dán chặt trên người, da thịt hai người gần như chạm vào nhau, hắn cường
tráng trong khi nàng mềm mại như lụa.
Sức nặng trên người
gia tăng khiến cho Bạch Tiểu Bích gần như không thở nổi, nàng chưa bao giờ thân
mật với nam nhân nào như lúc này, ngay cả lần Phạm tiểu công tử cướp dâu cũng
vậy. Bạch Tiểu Bích nửa xấu hổ nửa sợ hãi, tuy nàng có chút u mê không hiểu
chuyện nam nữ nhưng tư thế của hai người lúc này thật sự khiến cho người ta cảm
thấy nguy hiểm, trong lòng nghĩ phải đẩy hắn ra nhưng chân tay lại luống cuống
không biết phải làm sao.
Hô háp bên tai càng
lúc càng trầm trọng.
Không ai lên tiếng,
tiếng mưa rơi bên ngoài càng lúc càng trở nên mơ hồ, hơi thở nóng rực của phái
nam ngày càng gần, nhiệt độ càng lúc càng tăng cao, hô hấp khiến lồng ngực hai
người không ngừng ma sát, hỏa khí bắn ra thiêu đốt không gian chung quanh. Bạch
Tiểu Bích không biết nên làm thế nào, chính xác hơn mà nói thì cảm giác lúc này
của nàng hệt như đang đứng trước vách núi, chỉ cần sẩy chân một chút là sẽ rơi
xuống vực thẩm, trong lòng không khỏi khẩn trương cùng lo sợ.
Không biết qua bao
lâu, sức nặng trên người đột nhiên giảm bớt, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, kéo
nàng đứng dậy: “Còn lộn xộn nữa, chỉ sợ chưa qua được đêm nay chúng ta đã bị
cảm lạnh rồi.”
Bạch Tiểu Bích trầm
mặc, cũng có lẽ là nàng đang bối rối, có lẽ là cảm thấy lạnh nên hai tay không
ngừng run lên.
“Là ta hại ngươi mắc
mưa, nếu ngươi bị bệnh, bảo ta yên tâm thế nào được,” Diệp Dạ Tâm lần nữa ôm
lấy nàng, nhưng cũng không ôm chặt như lần trước, “Người ta muốn tìm sinh vào
giờ Thìn, mạng cách của ngươi có chút cổ quái, rất có phúc đức, có thể là phúc
tinh của người kia nên ta nghĩ hắn nhất định sẽ đến tìm ngươi.”
Bạch Tiểu Bích nghe
hắn giải thích, trong lòng không khỏi nghi hoặc, Ôn Hải mang nàng theo cũng vì
nguyên nhân này sao? Đây chính là ngọn nguồn gây ra những chuyện cổ quái chung
quanh nàng sao? Bạch Tiểu Bích thở dài nói: “Không trách ngươi lại gạt ta đi
hỏi bát tự của sư phụ, người nọ là ai? Các ngươi tìm hắn làm gì?”
Diệp Dạ Tâm không trả
lời, chẳng qua khẽ thở dãi, vỗ nhẹ đầu nàng nói: “Biết quá nhiều đối với ngươi
cũng không tốt, chỉ cần ngươi không che giấu hắn thì ta cũng sẽ không bao giờ
thương tổn ngươi.”
Bạch Tiểu Bích đương
nhiên tin tưởng lời hắn nói, thương tổn một nữ nhi bình thường như nàng cũng
chẳng có ích lợi gì, nàng suy nghĩ một lúc rồi thấp giọng nói: “Ta tin tưởng
Diệp công tử, nhưng… ngươi cùng sư phụ ta đối đầu, ngươi sẽ đối phó với hắn
sao?”
Diệp Dạ Tâm nhìn nàng:
“Ngươi lo lắng cho hắn sao?”
Bạch Tiểu Bích cúi đầu
nói: “Ngày trước ta gặp rủi ro, là hắn đáp ứng thu ta làm đồ đệ, cho ta cơm ăn
áo mặc…” càng nói càng cảm thấy có chút nghẹn ngào, thanh âm cũng nhỏ dần đi:
“Bất luận vì nguyên nhân gì mà hắn chấp nhận giữ ta lại bên cạnh thì hắn cũng
vẫn là sư phụ của ta, là người có ân với ta, ta không thể hại hắn.”
Diệp Dạ Tâm trầm mặc
một hồi lâu rồi cười gọi: “Tiểu nha đầu!”
Bạch Tiểu Bích lại
nói: “Nếu Diệp công tử không đáp ứng, ta liền không giúp ngươi.”
Diệp Dạ Tâm cười nói:
“Người ta muốn đối phó vốn không phải là hắn.”
Bạch Tiểu Bích thở
phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một lát, trầm ngâm nói: “Suốt một năm qua ta gặp cũng
không nhiều người lắm, dường như cũng không có ai sinh giờ Thìn cả, huống chi
ngươi cũng đã nói mạng của có chút cổ quái, ta với hắn có thể có liên quan với
nhau, cũng có thể không hề quen biết, có khai nào các ngươi… tìm nhầm người rồi
không?”
Diệp Dạ Tâm không trả
lời mà hỏi ngược lại nàng: “Nếu một ngày kia ngươi gặp được hắn, ngươi có thể
nói cho ta biết không?”
Bạch Tiểu Bích nhìn
hắn nói: “Đương nhiên!”
Diệp Dạ Tâm cười:
“Người nọ cùng người có chút duyên phận, chỉ sợ đến lúc đó ngươi không chịu.”
Trải qua chuyện vừa
rồi, Bạch Tiểu Bích lại liên tưởng tới thái độ của hắn đối với những cô nương
kia, vốn đã không thích nên âm thầm hạ quyết định muốn cách xa hắn một chút ít,
nhưng nghe hắn nói như vậy vẫn không nén được bực mình: “Diệp công tử nhiều lần
cứu giúp, chẳng lẽ ta lại không hiểu được hai chữ đền ân? Nếu sư phụ ta thật sư
đang tìm hắn, nếu ta có gặp được, ta sẽ nói cho sư phụ biết, ta nhất định cũng
sẽ nói cho ngươi biết.” Vừa nói vừa muốn lách người ra khỏi vòng tay hắn.
“Vẫn dễ dàng tức giận
như vậy,” Diệp Dạ Tâm chế trụ nàng, cười nói: “Là ta nói sai, sau này không nói
chuyện này nữa, mau ngủ đi, đợi hừng đông sư phụ ngươi nhất định sẽ dẫn người
tìm tới.”
Cảm giác ấm áp trên
người khiến nàng hết sức thư thái, mơ mơ màng màng ngủ hết một đêm, đợi Bạch
Tiểu Bích tỉnh lại thì phát hiện hai người đã không còn ở trong thạch động nữa,
mà là đang dựa vào một tảng đá lớn. Sau một đêm mưa, ánh nắng mặt trời trở nên
trong lành hơn cả, khí trời tháng tư vốn rất ấm áp, y phục trên người cũng đã
gần khô hẳn.
Diệp Dạ Tâm như cũ ôm
nàng trong lòng, mỉm cười nói: “Vốn muốn để cho ngươi ngủ thêm chốc lát, nhưng
sư phụ ngươi chắc đang rất gấp.”
Bạch Tiểu Bích vội
vàng đứng dậy.
Hai người không ai đề
cập tới chuyện đêm qua, theo đường thôn dân lên núi lễ phật để xuống núi, dọc
đường gặp rất nhiều tiều phu lên núi đốn củi nhưng không thấy bóng dáng tên hắc
y nhân nào cả, nghĩ là ban ngày bọn họ không tiện xuất hiện, nếu bị coi là thổ
phỉ sẽ kinh động tới quan phủ.
Đi lên cầu độc mộc,
Diệp Dạ Tâm xoay người, đưa tay về phía nàng.
Bạch Tiểu Bích nhìn
bàn tay hắn đưa trước mặt mình, dè dặt nói: “Diệp công tử đi trước đi.”
Diệp Dạ Tâm ra hiệu
cho nàng nhìn xuống chân mình, mỉm cười nói: “Giày cũng đã làm rồi, ngươi chính
là muội muội của ta, sợ cái gì chứ?” Nói rồi đỡ lấy cánh tay nàng, dẫn nàng qua
cầu. Diệp Dạ Tâm dẫn nàng đi tới cổng thành, dừng lại nói: “Ngươi vào thành
trước đi, ta sẽ vào sau.”
Bộ dáng hai người nhìn
qua vô cùng chật vật, lúc xuống núi đã khiến không ít người chú ý, Bạch Tiểu
Bích biết hắn vì tránh tị hiềm nên cũng gật đầu đáp ứng, trực tiếp đi vào
thành.
Đợi cho bóng nàng
khuất ở phía xa, nữ tử áo đen cùng một người áo xanh khác đồng loạt xuất hiện
bên cạnh Diệp Dạ Tâm.
Nữ tử áo đen cúi đầu
nói: “Thân phận thiếu chủ không tầm thường, thật sự không đáng giá, vạn nhất
đêm qua…”
“Chỉ bằng mấy mũi tên
bắn lén đó mà muốn giết được ta?” Diệp Dạ Tâm cắt ngang lời nàng ta, ánh mắt
thủy chung không rời khỏi cửa thành: “Nếu không làm như vậy, nàng cũng sẽ không
tin ta.”
Nữ tử áo đen nghe vậy
lại nói: “Thuộc hạ nghĩ chuyện lần này không ổn, người Trầm gia thì không đáng
nói, nhưng hình nhưu họ Ôn kia cũng đã nghi ngờ rồi.”
Diệp Dạ Tâm thản nhiên
nói: “Nếu hắn đã sớm nghi ngờ thì cũng không cần sợ hắn biết, nha đầu này không
tin ta thì nhất định cũng không hoàn toàn tin tưởng hắn, ta thấy mọi chuyện
không đơn giản như vẻ bề ngoài, mặc dù hắn ngoài mặt liên thủ cùng Trầm tiểu
công tử, đầu quân cho triều đình, nhưng mục đích của hắn dường như không phải
giàu sang phú quí. Mấy lần trước đạt được quá dễ dàng, ta thật sự có chút hoài
nghi nhưng lại không dám vọng động, ngươi xem có thể điều tra được thế lực phía
sau hắn không?”
Nữ tử áo đen trầm ngâm
trong chốc lát rồi nói: “Cũng tốt, nha đầu kia đã hướng về phía chúng ta, sau
này mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, nhưng nếu bên kia tiếp tục hạ thủ với nàng ta
thì sợ mọi chuyện sẽ xấu đi.”
“Hoàng thượng quả
nhiên là Hoàng thượng, hắn là ngại giang sơn này quá dài rồi sao?” Diệp Dạ Tâm
cười nói: “Cũng may có Trầm tiểu công tử, hắn vừa thuyết phục họ Ôn huynh liên
thủ, hẳn cũng có lòng lập công, há lại để cho mọi chuyện xấu đi, chuyện này hắn
nhất định sẽ xử trí tốt, chúng ta không cần lo lắng.”
Nữ tử áo đen lập tức
lên tiếng hỏi: “Thiếu chủ tính toán xử trí nàng ta như thế nào?”
Biết nàng ta đang ám
chỉ tới người nào, Diệp Dạ Tâm không trả lời mà nói sang chuyện khác: “Đêm qua
ta đã xem qua rồi, đúng là rất hay!”
Nữ tử áo đen nghe vậy,
vui mừng hỏi: “Thiếu chủ có biện pháp?”
“Trai ngọc sinh châu,
lấy ra thật không dễ nhưng không phải là không thể, ta tự có đạo lý,” Diệp Dạ
Tâm giơ tay ý bảo nàng ta không cần nói gì nữa, “Ngươi trở về đi, phái thêm
người ngó chừng Trần phủ, lưu ý động tĩnh của bọn hắn, viết thêm một lá tư để
cho lão nhân gia ngài yên tâm.”
Nữ tử áo đen đáp ứng.
Đợi nàng đi rồi, Diệp
Dạ Tâm mới bình tâm lại: “Thạch tướng quân, bên kia nói thế nào?”
Người áo xanh lập tức
tiến lên, thấp giọng nói: “Thiếu chủ có ân với bọn họ, bọn họ sớm đã nghe theo
lệnh của người.”
Diệp Dạ Tâm vuốt cằm.
Người áo xanh lại nói:
“Thuộc hạ có điều không rõ, Thất Nga đối với thiếu chủ một lòng trung thành, vì
sao thiếu chủ…”
Diệp Dạ Tâm thong thả
bước về phía cổng thành: “Nàng là do cha ta phái tới!”
Bạch Tiểu Bích vừa vào
tới cửa thành đã bắt gặp Trần Kỳ đang dẫn theo vài tên nha dịch ra khỏi thành,
thần thái lo lắng, thì ra hắn vừa nghe tin Bạch Tiểu Bích một đêm không về liền
tự mình đi huyện nha, dẫn người ra khỏi thành tìm kiếm, giờ phút này thấy nàng
bình yên trở lại mà không hỏi thất kinh.
Qua một đêm mưa, y
phục trên người đã nhăn hết cả, đầu tóc cũng có chút rối, Bạch Tiểu Bích cũng
biết bộ dáng mình hiện tại rất chật vật, lúng túng lên tiếng: “Trần công tử!”
Nữ hài tử ra ngoài một
mình cả đêm không về là một chuyện rất nghiêm trọng, Trần Kỳ ngăn nàng, xoay
người tìm lý do đuổi đám nha dịch về phủ nha, sau đó mới dẫn nàng về phủ.
“Bạch cô nương không
sao chứ?”
“Không có chuyện gì,
chỉ là mắc mưa một đêm thôi.”
Trần Kỳ có lòng dò
xét, nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm: “Ta nghĩ Bạch cô nương sẽ không một mình
ra ngoài mà không về, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?”
“Hôm trước ta nghe nói
ở sông trai xảy ra chuyện kỳ lạ, trong tảng đá cạnh sông có tiếng người, vì
hiếu kỳ nên muốn đi xem.” Chuyện này liên quan tới danh tiết của nhị tiểu thư,
nguyên nhân thật sự khiến nàng ra khỏi thành đương nhiên không thể nói cho hắn
biết, Bạch Tiểu Bích thuận miệng thêu dệt một lý do rồi kể sơ qua chuyện trên
núi đêm qua, lần nữa bỏ qua việc Diệp Dạ Tâm cứu nàng, chỉ nói tình thế cấp
bách nên trốn trong rừng cây, ở trong hang động một đêm, tới hừng đông mới dám
xuống núi.
Trần Kỳ làm quan trước
giờ vô cùng thuận lợi, chưa từng gặp phải những chuyện này, đối với lời nàng
nói hoàn toàn không chút nghi ngờ, chỉ cảm thán mọi chuyện quá nguy hiểm rồi
trách nàng: “Bạch cô nương không nên ra khỏi thành một mình, khiến Ôn huynh lo
lắng thì thôi, nếu chỉ vì nhất thời tò mò mà uổng phí tính mạng chẳng phải là
rất không khôn ngoan sao?”
Bạch Tiểu Bích vội
nói: “Tam công tử dạy rất đúng!”
Thấy nàng xấu hổ, Trần
Kỳ không đành lòng, nhẹ giọng an ủi: “Thôi, cũng không trách cô nương được, là
ta sơ suất, vốn nên để nha hoàn đi theo cô nương mới đúng.” Thấy quần áo nàng
không chỉnh tề, sợ truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới danh tiết của nàng, vội
nói: “Trước cứ trở về đã, Ôn huynh còn đang đợi tin tức của cô nương.”
~o0o~

