Thiên Mệnh Tân Nương - Phần I - Chương 52
Chương 52. Lý nhảy Long Môn!
Lý thân hào chưa từng chứng kiến nhi tử
dùng thái độ này nói chuyện với mình, vốn đang thở dốc vì mệt, nghe vậy liền
giận đến run người, lớn tiếng mắng: “Nghịch tử! Ngươi muốn chết thì đến nơi
khác, tới đây làm gì hả, liên lụy muội muội ngươi!”
Lý Duẫn cười nói: “Muội muội chẳng phải
cũng là người họ Lý sao? Cha không cho chúng ta lên núi không phải là sợ chúng
ta chết ở chỗ này chứ?”
Sắc mặt Lý thân hào đại biến, lớn tiếng
mắng: “Nghiệt chướng!”, vừa mắng vừa đi tới gần chỗ Lý Duẫn đứng.
“Lão gia! Tuệ Trung còn ở bên đó!” Lý phu
nhân khóc ôm lấy ông ta: “Người định bỏ mặc Tuệ Trung sao? Nếu nàng có chuyện
gì, ta… ta liều mạng với ông!” Vừa khóc vừa đấm vào ngực Lý thân hào: “Cũng tại
nhi tử tốt của ông đó. Ngày trước ta niệm tình hắn là cốt nhục Lý gia nên mới giữ
hắn lại, cực công nuôi hắn lớn, hôm nay hắn trưởng thành lại muốn hại chết nữ
nhi của ta!”
Lý tiểu thư lúc này mới ý thức được chuyện
không đúng lắm, có chút bất an: “Nhị ca!”
Lý Duẫn không nhìn nàng mà nhìn thẳng vào
Lý phu nhân nói: “Thì ra ngươi đối đãi với ta không tệ, xem chừng ta phải cảm
tạ ngươi rồi!”
Lý phu nhân bị Lý Duẫn nhìn, có chút sợ
hãi, không tự chủ lui về phía sau.
Lý thân hào mang trọng trách trên vai, biết
rằng không thể đả kích Lý Duẫn, chuyển giọng nhu hòa nói: “Duẫn nhi, ngươi như vậy
là vì cái gì, chẳng lẽ trúng tà sao? Mau lại đây với cha!”
Lý phu nhân vừa nghe vậy, lập tức phản bác:
“Trúng tà? Ban ngày ban mặt mà trúng tà cái gì, hắn chính là cố ý muốn hại Tuệ
Trung của ta, ông còn bao che cho hắn?”
Lý thân hào giận đến run người, hất tay bà
ta ra, trợn mắt quát lớn: “Bà im miệng cho tôi!”
Tuy ông ta là chủ gia đình nhưng thường
ngày Lý phu nhân nói gì nghe lấy, cũng chưa từng có chuyện tức giận mắng người.
Lý phu nhân bị dọa đến ngây người, cúi đầu im lặng.
Lý thân hào lại nhìn Lý Duẫn, nhẹ giọng
than thở: “Tổ tông Lý gia ở trên cao, Duẫn nhi, ngươi cũng là người Lý gia, sao
có thể làm chuyện như vậy được, cha cũng biết những năm rồi đối với ngươi thật
không tốt…”
“Ông bạc đãi ta sao?”
Lý Duẫn cắt ngang lời ông ta, cười lạnh nói: “Mẹ ta đã chấp nhận từ thê chuyển
thành thiếp, vậy mà ông vẫn dung túng tiện nhân kia khi dễ mẹ ta, nhẫn tâm để
mặc bà ta hạ thủ với nàng!” Nói rồi hung hăng trừng mắt nhìn Lý phu nhân: “Ngày
đó ngươi hạ thủ với nàng ngươi có từng nghĩ đến một ngày nào đó nữ nhi của
ngươi sẽ chết trước mặt ngươi hay không? Lúc đó ngươi có còn đắc ý nổi không?”
Bạch Tiểu Bích nghe
nội tình mà không khỏi khiếp sợ, dung túng tiểu thiếp ức hiếp chính thê đã là
không đúng, Lý thân hào này lại còn bao che tiểu thiếp hạ thủ hại chết thê tử
kết tóc, thật sự không thể nào chấp nhận được!
Khóe miệng Lý thân hào
giật giật, một câu cũng không thể phản bác.
Lý Duẫn lại nói: “Lý
gia thế lớn, một mình ta báo thù đương nhiên không có đường sống, vốn ta muốn
lúc trưởng thành sẽ rời đi, nhưng là các ngươi lại ép ta.” Nói rồi cánh tay
tăng thêm lực, giữ chặt Lý tiểu thư: “Tiện nhân kia xúi giục ngươi, đưa con
ruột lên kinh thành làm quan, bắt ta ở lại giữ cửa cho các người, lại ép ta
thành thân với người ta không yêu, ta không tin ta trốn không thoát khỏi Lý gia
này!”
Thấy hắn càng nói càng
trở nên kích động, Lý thân hào sợ hãi, vội lên tiếng ngăn cản: “Duẫn nhi! Là ta
bạc đãi mẹ con ngươi, là ta thẹn với mẹ ngươi, nhưng ngươi cuối cùng vẫn là con
trai ta, có gì thì xuống đây rồi từ từ nói, vạn lần không thể hành động theo
cảm tính!”
Lý Duẫn cười lạnh nói:
“Vất vả lắm mới lên được đây, sao có thể nói xuống là xuống được. Hôm nay chỉ
một người có thể đi xuống!”
“Chỉ một người?!” Lý
phu nhân kinh hãi, khóc kéo cánh tay áo Lý thân hào, “Hắn nói chỉ một người có
thể đi xuống, không phải là muốn hại Tuệ Trung của chúng ta sao? Lão gia! Lão
gia!”
“Tuệ Trung cái gì mà
Tuệ Trung!” Lý thân hào giận dữ hất tay bà ta ra nói: “Ngươi câm miệng lại cho
ta!”
“Cha gấp cái gì chứ,
nếu không phải nữ nhi của người thì sẽ là nhi tử,” Lý Duẫn nói rồi quay đầu
nhìn vách đá dưới chân, “Lý nhảy Long Môn, cá hóa rồng! Đáng thương cho con cá
chép này, qua không nổi Long Môn, chết trước vũ môn. Cha, người có sợ hay
không?” Cũng không đợi Lý thân hào trả lời, lớn tiếng cười nói: “Chả trách
người lại dặn chúng ta không thể lên núi, chuyện đơn giản như vậy mà đến hôm
nay ta mới hiểu được!”
Lý thân hào vội lên
tiếng can ngăn: “Vạn lần không được! Duẫn nhi, ngươi nghĩ lại đi, tổ tiên Lý
gia ở trên cao, ngươi dù sao cũng là người họ Lý, sao có thể làm ra những
chuyện này được, mau xuống đi, ta sẽ không trách ngươi!”
Lý Duẫn thu lại nụ
cười, lạnh lùng nói: “Ta cần làm người Lý gia sao?”
Lý thân hào im lặng
không lên tiếng.
Bạch Tiểu Bích nhịn
không được lên tiếng khuyên can: “Tuy Lý lão gia có lỗi với nhị công tử cùng
mẫu thân người nhưng tâm tư của tam tiểu thư đối với người là thật, nhị công tử
nhẫn tâm hại nàng sao?”
Lý Duẫn nghe vậy, lập
tức hoàn hồn, cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch trong lòng, im lặng
không lên tiếng.
Nhận thấy hắn không
thật sự muốn hại tam tiểu thư, Bạch Tiểu Bích vội nói tiếp: “Mấy ngày trước,
tam tiểu thư thấy y phục nhị công tử đã cũ cả, vì muốn may y phục mới cho người
mà đã thức tới nửa đêm, hôm nay y phục đã may xong rồi, chỉ còn chờ tới sinh nhật
nhị công tử nữa thôi. Nhị công tử về nhìn một chút, tam tiểu thư đã rất dụng
tâm.”
Lý Duẫn nhắm mắt, vẫn
duy trì im lặng, chỉ là vòng tay ôm Lý tiểu thư có chút run rẩy.
“Nhị ca…”
“Câm miệng!”
Thanh âm mặc dù lạnh
lùng nhưng đã thiếu đi sức lực, Bạch Tiểu Bích biết hắn đã dao động, lập tức
nhìn Lý tiểu thư rồi sờ cây trâm trên đầu ra hiệu. Đây là cơ hội rất khó có được,
Lý Duẫn không biết võ công, lại không nhẫn tâm hạ thủ với muội muội mình, cũng
không có phòng bị, lúc này chỉ cần dùng cây trâm đâm tới, hắn nhất định sẽ theo
bản năng mà buông tay, như vậy sẽ có cơ hội thoát được.
Lý tiểu thư cắn môi,
mặc dù nàng còn nhỏ tuổi nhưng cũng không phải kẻ ngu, đương nhiên hiểu được ý
của Bạch Tiểu Bích, chẳng qua là chần chừ không chịu làm theo.
Đến lúc này nàng vẫn
sợ sẽ tổn thương tới ca ca mình, nhưng nhìn tình hôm nay thì ai cũng hiểu, Lý
Duẫn sớm đã nghĩ tới cái chết, như thế nào có thể chấp nhận trở về Lý gia được.
Bạch Tiểu Bích âm thầm thở dài, toàn bộ hi vọng đều dồn hết lên người Lý Duẫn,
kiên trì khuyên can: “Lý công tử có nhớ không, hôm trước trời đổ mưa, tam tiểu
thư vừa nghe ta nói người ra ngoài chưa về liền vội vàng sai người đưa ô cho
công tử, sợ người về trễ mắc mưa. Nhị công tử niệm tình nàng quan tâm tới người
như vậy, cho dù có trách người nào, cũng không nên giận lây sang nàng…”
Lý Duẫn đột ngột mở
bừng mắt, lạnh lùng cắt ngang lời nàng: “Không cần nói nữa!”
Tâm mọi người theo đó
trùng xuống.
Lý Duẫn đưa tay khẽ
vuốt tóc muội muội, rất lâu sau đó liền dùng sức ôm chặt lấy nàng, thấp giọng
nói: “Tại sao muội lại là nữ nhi của bà ta?”
Lý tiểu thư cũng ôm
chặt lấy hắn, rốt cuộc không nhịn được khóc thành tiếng nói: “Nhị ca, muội
không trách huynh!” Nàng cũng biết hắn không thua kém gì hai ca ca của mình, bị
nhốt ở nhà đương nhiên sẽ không cam lòng, nàng cũng biết mẫu thân cố tình gây
khó đễ cho hắn, cũng biết hắn hận mẫu thân cho nên nàng đau lòng, phá lệ đối
tốt với hắn.
“VÌ sao muội lại là
con gái của tiện nhân kia?!” giọng nói nhu hòa phút chốc trở nên nguội lạnh, Lý
Duẫn nghiến răng nghiến lợi nói, oán hận đẩy nàng ra khỏi ngực mình, mặc nàng
ngã trên mặt đất, bản thân không chút lưu luyến tung người nhảy xuống vách núi!
Dù sao cũng là nhi tử
ruột thịt, Lý thân hào không kìm được hét lên: “Duẫn nhi!”
Bạch Tiểu Bích nhìn Lý
tiểu thư đang ngẩn người nhìn về phía vách núi, nghiêng mặt lau nước mắt. Bất
luận thế nào, cuối cùng hắn cũng không đành lòng xuống tay với nàng.
Những người có mặt
buồn bã nhìn xuống vách núi, duy chỉ có Lý phu nhân mừng như điên, vội vàng
chạy lại chỗ Lý tiểu thư: “Tuệ Trung!”
Không đợi cho bà ta
đến gần, Lý tiểu thư đột nhiên đứng bật dậy, vừa khóc vừa chạy tới chỗ vách đá,
không chút do dự nhảy xuống: “Nhị ca!”
Đoàn người sững sờ.
“Tuệ Trung!” Lý phu
nhân gào lên.
Không một ai dám đến
gần vách núi, bọn hạ nhân cũng bị dọa đến ngây người. Rất lâu sau đó, Bạch Tiểu
Bích cuối cùng cũng hoàn hồn, nhưng ngoại trừ thấy gió núi đang thổi ngang bụi
cỏ dại ra thì bên vách núi kia làm gì còn bóng người nào.
Gương mặt Lý thân hào
trắng bệch, chán nản ngã ngồi trên đất.
Lý phu nhân đã sớm
ngất đi.
Bạch Tiểu Bích không
đành lòng, lau khô nước mắt rồi đi qua đỡ Lý thân hào nói: “Bá bá đừng đau
lòng, mau bảo người xuống dưới xem đi, có lẽ…” Bạch Tiểu Bích nói đến đây liền
ngừng lại, trong lòng tự hỏi khả năng sống sót của hai người dưới vách núi đá
cao trăm trượng, cộng thêm dòng nước chảy xiết kia?
Đám hạ nhân lần lượt
hoàn hồn, vội vàng chạy tới đỡ Lý thân hào.
Lý thân hào lắc đầu,
đẩy tay bọn hạ nhân ra, lẩm bẩm nửa ngày mà không ai hiểu ông ta muốn nói gì
cả, cái gì mà lão thái hiện ra? Thời gian một nén nhang trôi qua, Lý thân hào
chật vật đứng dậy, nghẹn ngào phân phó hạ nhân: “Đỡ phu nhân về phủ, các ngươi
cũng xuống núi đi, đợi nước rút thì mau tản ra tìm hai người bọn họ… Là ta vô
phương dạy con, ta đến từ đường tạ lỗi với tổ tiên.” Nước mắt không nhịn được
rơi xuống.
Lúc còn trẻ phạm phải
sai lầm, đứa con này trưởng thành cũng coi là hiếu thuận cùng hiểu chuyện, mãi
đến khi người đi rồi mới biết, thì ra hận thù trong hắn lại nhiều đến vậy.
Hai vị lão nhân cực kỳ
bi thương, bọn hạ nhân bận rộn thương lượng xem làm thế nào để trục vớt thi thể
hai người, không một ai để ý tới Bạch Tiểu Bích,
Bạch Tiểu Bích đứng
trên vách, ngẩn người nhìn mặt hồ phía dưới.
Trên tảng đá cá chép
phía xa kia, làm gì còn thấy bóng dáng cây cỏ tranh nào nữa.
Đã nhiều năm như vậy,
tại sao Lý Duẫn đột nhiên biết được phương pháp phá giải quái huyệt, khỏi cần
nghĩ, Bạch Tiểu Bích cũng biết là ai ở giữa nhúng tay vào. Những chuyện này là
để thỏa mãn người nọ sao? Nhưng hết thảy là dùng tính mạng của hai huynh muội
Lý gia để đổi lấy.
Hồ Thanh Long ngập
tràn hơi nước, tiếng gió như đang gào khóc, cây cỏ trên vách núi khẽ rung lên.
Chung quanh không một
bóng người, Bạch Tiểu Bích rốt cuộc khóc thành tiếng. Nếu nói là thương tâm
thay cho huynh muội Lý gia, không bằng nói khóc vì ước mơ tan biến. Vốn nàng
vẫn ôm hy vọng, hy vọng người kia không đến nỗi táng tậm lương tâm,
hy vọng hắn không phải là người xấu, song… những chuyện xảy ra đã đập tan toàn
bộ ảo tưởng của nàng, trong lòng hắn ngoài vinh hoa phú quí ra thì chẳng còn
thứ gì quan trọng nữa, vì để lập công với Ngô vương mà hắn có thể hạ thủ với
bất kỳ ai, thủ đoạn tàn nhẫn vô tình.
Không biết qua bao
lâu, tiếng khóc của nàng dần trở thành tiếng thút thít.
Bỗng nhiên, một cánh
tay vươn tới chạm vào nàng.
Bạch Tiểu Bích sợ hãi
quay đầu lại, lúc này mới phát hiện trên vách núi còn rất nhiều người, vội vàng
lau nước mắt rồi đứng lên: “Sư phụ!”
Gió núi thổi bay tà áo
trắng, thần sắc Ôn Hải bình tĩnh, cũng không hỏi gì nàng, nghĩ đến những chuyện
phát sinh hôm nay mới được kể lại, hắn chậm rãi đến gần vách đá, nhìn về ngọn
núi đối diện.
Sương khói lân tràn,
vách núi sâu không thấy đáy.
Bạch Tiểu Bích thấp
giọng hỏi: “Bọn họ… tìm được rồi?”
Ôn Hải nhìn nàng nói:
“Nước đang dâng, tạm thời vẫn chưa tìm được!”
Thấy hắn đứng quá gần
vách núi đá, Bạch Tiểu Bích chẳng hiểu vì sao lại cảm thấy sợ hãi, vội vươn tay
kéo hắn nói: “Sư phụ lại đây đi!”
Ôn Hải nhìn nàng cười,
không nói gì lui lại chỗ nàng.
Đợi hắn tới gần mình
rồi, Bạch Tiểu Bích mới cảm thấy yên tâm: “Sư phụ nhất định phải làm quan sao?
Tranh quyền đoạt lợi gì có gì tốt chứ?”
Ôn Hải vòng tay ôm lấy
nàng nói: “Sợ cái gì, thương tiếc cho huynh muội Lý gia? Trên cõi đời này, mỗi
giờ mỗi khắc đều có người chết, thân là người trong triều, chuyện phân tranh là
không thể tránh khỏi, nếu ta không thắng thì người sẽ thắng, mềm lòng thì không
thể làm nên nghiệp lớn, ngươi có lòng thương người là được rồi, không nên suy
nghĩ quá nhiều.
Lời này của hắn giống
hệt với lời của Diệp Dạ Tâm hôm trước, Bạch Tiểu Bích ngây người một lúc lâu,
đột nhiên cất tiếng hỏi: “Sư phụ cùng Trầm công tử vừa vào trong thành?”
Ôn Hải không đáp, kéo
tay nàng xuống núi nói: “Nơi này gió lớn, trở về thôi!”
Bạch Tiểu Bích không
dám hỏi nhiều, cũng không dám suy nghĩ nhiều, chỉ sợ suy đoán của mình là đúng,
hành động của hắn cho nàng biết, những thứ này không hề quan trọng.
Ôn Hải đi được vài
bước thì đột nhiên dừng lại, cánh tay giữ chặt hông nàng, phi thân nhảy lên.
Bạch Tiểu Bích còn
đang mơ hồ không hiểu, chỉ nghe thấy tiếng gió rít gào bên tai. Ôn Hải sau khi
phi thân lên xuống mấy lần, nhận thấy không thể thoát được, liền ôm Bạch Tiểu
Bích lui lại chỗ cũ.
“Ôn huynh vào thành
lần này thật trùng hợp!” giọng nói mang theo ý cười vang lên.
~o0o~

