Khúc mưa tan - Chương II - Phần 01 - 02
KHÚC MƯA TAN
– CHƯƠNG 2 – PHẦN 1
Từ sau vụ
việc vừa rồi, bỗng dưng tôi và cậu nhóc Nhân Mỹ trở nên thân thiết lạ lùng.
Thật ra là chỉ có mỗi cậu nhóc là dính chặt vào tôi thôi. Còn tôi thì bình
thường. Nhưng ghét nhất cái kiểu xưng hô anh em của cậu ta. Tuy vậy tôi vẫn
phải ngậm bồ hòn làm ngọt vì trên danh nghĩa, tôi là học sinh lớp 10, còn cậu
ta là lớp 12. Không biết tôi có thể che đậy bản thân già nua trong lớp bọc nữ
sinh mười sáu tuổi này bao lâu nữa. Càng ngày tôi càng thấy sống không đúng với
lứa tuổi thật là khó khăn.
Trải qua năm
tiết học đầy căng thẳng (Nói vậy thôi chứ tôi cũng không căng thẳng gì lắm. Vì
toàn là những thứ đã được học nên việc học lại dường như nhẹ nhàng hơn.), tôi
lò mò ra nhà xe. Mới hai năm không đi xe đạp mà bây giờ tôi đã thấy điều khiển
cái con ngựa sắt này quả là một vấn đề nan giải. Nói các bạn đừng cười chứ từ
lúc vào học đến giờ, tôi bị ngã xe ít nhất cũng mười lần. Lại toàn đúng vào
ngày mặc áo dài nữa chứ. Xấu hổ vô cùng tận. Nhưng riết rồi cũng quen. Bộ áo
dài đẹp đẽ của tôi vì vậy cũng te tua và có mức hao mòn nhanh hơn theo năm
tháng.
Dắt xe ra
khỏi nhà xe sau một hồi bon chen đầy vất vã, đang định ngồi lên yên đạp một
mạch về nhà ăn cơm thì mặt tôi đã méo xệch đi vì hai chiếc lốp căng phồng vào
buổi sáng bây giờ đã xẹp lép không còn chút hơi. Không biết đứa nào ác độc chơi
xấu mình như thế. Việc xe bị xịt lốp bất thình lình quả đúng là một thảm họa
của đời học sinh.
Đang cau có
bực bội dắt con ngựa sắt đi tìm “bệnh viện” cho nó, tôi giật thót mình khi bị
ai đó đập nhẹ sau vai.
- Xe em bị
hư à? – Cái giọng nghe rất đểu của Nhân Mỹ làm da gà tôi nổi rần rần.
- Ừ. – Tôi
trả lời phũ phàng.
- Sao lại “Ừ”
với người hơn tuổi chứ? Em thật là!
“Người lớn
hơn tuổi” à? Xin lỗi nha nhưng tôi sinh trước cậu hai năm lận đó. Chính cậu mới
là đứa bất lịch sự á. Mau xin lỗi chị đi!
Đó là những
gì tôi đang nghĩ trong đầu để giải tỏa phần nào bức xúc trước cách xưng hô của
Nhân Mỹ. Nhưng chỉ là nghĩ trong đầu thôi. Hừ.
- Sao lại im
lặng thế? Giận gì anh à?
- Để cho tôi
yên được không? Đưa cái đài phát thanh của cậu đi phát ở nơi khác dùm với. – Tôi
đã thấy mùi khét tỏa ra từ đầu mình.
- Ok! Ok!
Đừng nóng mà mụn nổi. Anh có thể thông cảm cho em.
Nói đoạn cậu
ta nhảy phóc xuống và dắt bộ xe cùng với tôi, dáng điệu khoan thai vô cùng.
- Gì thế?
Rảnh rỗi sinh nông nổi à?
- Đây gọi là
cùng nhau vượt qua khó khăn.
- Bó tay!
- Mà thông
báo với em là quầy sửa xe duy nhất của của con đường này hôm nay đóng cửa.
- Cái gì?
- Anh có
biết đâu. Em không thấy khu vực sửa xe hằng ngày ở đầu kia trống hơ trống hoác
à?
Tôi nhìn
theo hướng Nhân Mỹ chỉ mà lòng đắng cay. Ôi! Thể loại gì thế này?
- Em gửi xe
ở phòng bảo vệ rồi anh chở em về. Nhé!
Đang đắn đo
không biết phải làm thế nào thì lời đề nghị của Nhân Mỹ làm tôi ngạc nhiên. Cậu
ta kết thúc bằng từ “Nhé!” nghe rất hay cùng với nụ cười híp mắt.
Dù không ưa
gì cậu nhóc kỳ cục này nhưng tôi cũng phải ngơ ngẩn vài giây trước hành động
được coi là dễ thương ấy…
Còn bây giờ
thì tôi đang ngồi trên yên sau của chiếc xe đạp địa hình, trước mặt tôi là tấm
lưng to như tấm phản của Nhân Mỹ đang còng xuống ì ạch đạp. Tôi cũng có nặng gì
lắm đâu nhỉ?
- Em không
ôm eo anh à?
- Gì cơ?
- Ôm cho
khỏi ngã!
Nhân Mỹ kết
thúc câu nói bằng một cú thắng gấp làm cả người tôi chúi về phía trước. Theo
phản xạ, tôi bấu chặt lấy hai bên eo của cậu ta.
Con trai
đúng là kẻ cơ hội số một mà!
***
Tôi bắt cậu
nhóc dừng xe trước con hẻm chứ không cho vào trong. Tôi không muốn ai biết nơi
tôi ở. Với tình trạng như hiện tại, che giấu được cái gì thì phải che giấu.
- Cậu về đi!
Cám ơn! – Tôi nói hơi ngượng ngùng rồi quay lưng đi.
- Em đúng là
mẫu người con gái phũ phàng như con bò vàng.
Nhân Mỹ nói
một câu nửa đùa nửa thật rồi mỉm cười đạp đi. Tôi quay đầu lại nhìn. Ánh mắt
đầy tia lửa điện. “Con bò vàng” ư?
Trời không
nóng lắm nhưng khá là oi. Trong bộ áo dài, người tôi cứ như đang trong phòng
xông hơi, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, mặt đỏ ửng, tóc tai thì bết cả lại. Bây giờ
chỉ mong về được nhà rồi đưa cái mặt vào trong ngăn đá của tủ lạnh mà thôi.
Con hẻm ngày
thường cũng không đến nỗi xa nhưng đối với tôi bây giờ cứ như là vô tận. Đang
hoa mắt chóng mặt vì mệt, bỗng nhiên người tôi như được uống hoàn tiên đơn khi
nhìn thấy anh! Anh đang đi trước mặt tôi!
Từ hôm gặp
đến bây giờ, lúc nào tôi cũng tơ tưởng đến ngày được bắt chuyện với người con trai
tuyệt vời ấy. Dù với một đứa con gái, hành động cố ý tiếp cận người mình thích
bằng mọi thủ đoạn là hơi vô duyên nhưng tôi nghĩ mình sẽ làm. Đơn giản là vì
tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội. Tôi luôn có cảm giác anh ấy rồi đây sẽ là của tôi!
(Tình hình là tôi đu cột điện hơi cao).
Sau một vài
giây chỉnh trang đầu tóc, vuốt hết những giọt mồ hôi đang chảy ròng ròng hai
bên thái dương, tôi hít lấy một hơi thật sâu để có dũng khí chạy tới bắt chuyện
với anh. Đây là một thời cơ ngàn năm có một. Không thể lãng phí được!
Nói là làm,
tôi chạy thật nhanh về phía anh.
Nhưng một sự
cố bất ngờ làm bước chân tôi chuyển hướng. Con chó nhỏ đang đi bên cạnh anh
bỗng dưng chạy ngang qua đường. Chuyện đó sẽ không có gì to tát nếu như chiếc
xe taxi không ào ào phóng về phía nó.
***
Không biết
lúc ấy đầu óc tôi có bình thường không nữa. Vì chính tôi cũng không tin rằng
mình có thể vứt hết tất cả, không suy nghĩ đắn đo gì mà chạy ngay về phía con
cún để cứu nó. Chiếc taxi đã chạy đi, để lại cả một đám khói nồng nặc. Tôi thì
trong tình trạng không thể nào tệ hơn. Một tay ôm con cún, một tay vắt trên bậu
cây cảnh trước cổng căn nhà phía sau lưng mình. Chiếc áo dài vốn đã hao mòn nay
còn hao mòn hơn.
- Puppy! Mày
không sao chứ? Sao mày lại chạy như thế hả? Tao đã nói bao nhiêu lần với
mày những vật có màu đỏ không phải là mẹ mày!
Đó là câu
nói mà anh ấy thốt ra đầu tiên khi chạy về phía tôi và con chó. Ngay lập tức
anh bế lấy con cún từ tay tôi đứng vụt dậy. Hình như con cún chạy qua đường đột
ngột là vì nhìn thấy sợi dây ruy băng gói quà màu đỏ. Sự lo lắng dành cho con
vật gắn bó với mình của anh khiến tôi cũng phải kinh ngạc. Anh sờ mó toàn thân
con cún, mở mắt há mồm nó ra xem thử có mất đi cái răng nào không. Còn tôi,
dường như anh không nhìn thấy tôi luôn. Anh không nhận ra một con nhỏ vì cứu
con chó của anh mà nằm như một con khùng trước cửa nhà người khác.
- Cô không
sao chứ?
Thật cám ơn
và mừng rơn khi anh đã chịu nhìn về tôi và thốt ra câu hỏi ấy. Dù đang rất đau
nhưng tôi vẫn cố gắng cười để trả lời với anh rằng tôi ổn.
Anh rất lạnh
lùng. Phải nói là băng giá. Bằng chứng là anh không hề có một cái nhíu mày xót
thương cho tôi khi thấy tôi lâm vào tình cảnh này. Anh chỉ cúi xuống, bằng một
sự miễn cưỡng rồi đỡ tôi dậy. Ngay khi tôi đứng được, anh vội vàng tránh ra
khỏi người tôi.
- Cô tự đi
được không?
Tất nhiên là
trong tình trạng này tôi nên trả lời là “Không”. Vì như thế tôi sẽ được anh
giúp đỡ. Nhưng không hiểu sao tôi lại không muốn làm điều đó. Hay chăng lòng tự
trọng trước anh vốn thất lạc trong tôi nay đã trở về? Tính tôi không muốn cầu
xin sự quan tâm đối với người không thích và không cần tôi. Tôi cảm giác anh
đang như thế với tôi. Tốt nhất là không cần.
- Được ạ.
Anh nhìn
tôi. Một cái nhìn rất nhanh rồi khẽ nói:
- Cám ơn vì
đã cứu em trai tôi.
Dù hơi ngỡ
ngàng khi biết anh ấy coi con cún như em trai nhưng tôi vẫn kịp mỉm cười thay
cho câu trả lời là “Không có gì”.
Và rồi anh
ôm con cún nhỏ, quay lưng đi. Tôi bỗng thấy trong lòng có cái gì đó đổ vỡ.
Tôi cũng cất
bước đi.
Nhưng hình
như tôi đã nhầm khi nói rằng tôi có thể tự đi được.
Á…
Tôi kêu lên
một tiếng rồi ngồi khuỵu xuống. Chân tôi đã bị trặc. Nó đang sưng vù lên với
tốc độ nhanh nhất có thể.
Đang nhăn
nhó với cái chân đau, tôi ngơ ngác khi thấy mình được ai đó nâng lên. Là anh.
Anh đến gần và đỡ tôi dậy. Có thế chứ! Tôi biết anh không phải là người lạnh
lùng đến mức vô tình mà.
- Tôi không
thể cõng cô được. Chỉ có thể dìu cô đi thôi. Tôi không muốn đụng vào người con
gái.
Anh nói ngắt
quãng, lạnh tanh. Tôi chẳng biết nói gì ngoài đưa đôi mắt ngố tàu nhìn anh rồi
nhanh chóng cúi xuống. Thật là xấu hổ.
Con chó nhỏ
hình như cũng biết thương tôi. Suốt cả đoạn đường, trong khi chủ của nó đỡ tôi
đi từng bước một thì chốc chốc nó lại quệt nhẹ cái đầu vào chân tôi, ánh mắt
đầy cảm thông. Một cảm giác thật ấm áp!
Cuối cùng cũng
về đến nhà của Cà Rem, tôi e thẹn chủ động đứng thẳng dậy, tránh ra khỏi đôi
tay của anh đang đặt trên vai tôi. Đang định chào tạm biệt và cám ơn anh thì
câu nói ngang như cua của anh làm tôi đứng hình:
- Cái vật
màu cà phê sữa bị mắc kẹt trong bánh xe của tôi là của cô phải không?
KHÚC MƯA TAN
– CHƯƠNG 2 – PHẦN 2
Câu hỏi nghe
có vẻ ngây thơ và vô tội của anh chẳng khác nào gáo nước lạnh dội vào mặt tôi.
Xấu hổ đến tê tái. Phải mất khoảng 10 giây tôi mới chấm dứt được vẻ mặt đần
thối của mình, nuốt nước bọt chuẩn bị phân bua. Đang há miệng trả lời câu hỏi
của anh thì một giọng nói lạ cất lên làm cả tôi và anh đều giật mình.
Ngoái lại
nhìn, một cô gái tóc ngắn, nhuộm nâu đỏ, mặc quần đùi jean, áo ba lỗ màu đen,
trên tay cầm một chiếc bánh kem to tướng màu đỏ (lần đầu tiên tôi nhìn thấy một
chiếc bánh đặc biệt như vậy), vẻ mặt tươi cười đầy vẻ tự tin:
- Bánh em tự
làm đấy! Đẹp không? Tặng anh đó!
Vừa nói cô
ta vừa chìa cái bánh về phía chàng trai tóc dài đứng bên cạnh tôi.
Ngay lập tức
cổ tay trái tôi ấm nóng lạ thường, nhìn xuống hóa ra anh đang cầm chặt lấy tay
tôi. Một cách rất nhanh chóng và gấp gáp. Tôi ngớ người.
- Làm ơn cất
đi dùm tôi!
Anh vội vã
nghiêng đầu qua một bên, hai mắt nhíu lại đầy vẻ sợ hãi, người ngả ra sau cứ
như muốn tránh né điều gì đó trước mặt. Đồng thời tay anh ấy cũng siết chặt tay
tôi hơn.
Một cảm giác
kỳ lạ.
Không hiểu
sao nhưng tôi cảm thấy sự khủng hoảng trong anh qua cái nắm tay ấy. Có chuyện
gì vậy nhi? Chàng trai này quả thực là bí ẩn.
- Sao anh
lại có thái độ như thế? Bánh của em làm trông tệ đến thế sao?
Cô gái đầy
vẻ tội nghiệp xen lẫn tức giận nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Riêng bản thân tôi
đánh giá, chiếc bánh kem này tuy trang trí chưa được sắc sảo lắm nhưng nhìn
cũng dễ thương. Không hiểu vì lý do gì mà hoàng tử của tôi lại phản ứng như
thế.
Mải để ý
thái độ của anh, tôi đã không nhận ra là chú cún Puppy nãy giờ cứ chồm chồm
người về phía chiếc bánh, ánh mắt nó đầy sự mong muốn và cũng rất đáng thương.
Hình như nó có ấn tượng đặc biệt với những vật màu đỏ thì phải?
Một tay cầm
chặt tay tôi, một tay giữ lấy con chó nhỏ, anh có vẻ đã rất cố gắng để thốt ra
câu nói:
- Xin lỗi
nhưng tôi không thích.
Nói đoạn anh
quay lưng đi. Tôi cảm giác được sự run rẩy trong cái nắm tay của anh. Điều đáng
nói hơn là anh không thả tay tôi ra mà cứ thế lôi tôi theo. Vừa đi tôi
vừa ngoái đầu nhìn, xót xa khi thấy cô gái kia vứt chiếc bánh kem xuống đất, vỡ
tan nát, rồi vùng vằng bỏ đi. Nhờ đó tôi mới biết là cô ta ở trong khu nhà trọ
của bố mẹ Cà Rem. Hóa ra cũng là người quen cả.
Quay lại câu
chuyện giữa anh và tôi, anh kéo tôi vào tận trong nhà của anh. Vừa bước vào bậc
thềm cửa, anh vội vã thả Puppy xuồng rồi chống tay lên tường, khuôn mặt tái
nhợt đi.
- Tôi… tôi
bị bệnh sợ hình tròn…
Anh nói ngắt
quãng rồi ngã đầu vào vai tôi…
Người ấy lại
ngất xỉu…
***
Đây dù sao
cũng là lần thứ hai tôi vào nhà của anh nên có vẻ mọi việc cũng đơn giản hơn
trước. Tuy chỉ có việc vác cái thân hình như lực sĩ của anh tới cái ghế sofa
vẫn là một cực hình với tôi. Người anh thực ra cũng không mập, đô con và cân
đối nhưng không hiểu sao lại nặng đến như thế. Có lẽ là do xương nặng. Còn tôi
thì sau hai lần đưa anh về cõi mộng thì không cần tập thể dục cũng đã giảm được
vài cân.
Bây giờ thì
tôi đang ngồi chống cằm nhìn anh ngủ. Puppy cũng im lặng ngồi xổm trên bàn
kính, hai tai cụp xuống, khuôn mặt đượm buồn nhìn chủ nhân. Lần đầu tiên tôi
nghe tới chứng bệnh sợ hình tròn. Thế mới biết trên thế gian này vẫn còn nhiều
chuyện hoang đường và bí ẩn.
Khoảng 15
phút sau thì anh mở mắt. Cảnh tượng lúc này giống y như cảnh tượng của cái ngày
đầu tiên tôi vào nhà anh. Giờ nghĩ lại mới thấy, lúc đó anh cũng bắt tôi vứt
cái hộp hình tròn ra ngoài.
- Cô chưa về
à?
- Dạ?
- Tôi ổn
rồi. Cám ơn cô. Cô có thể về.
Lần này thì
tự ái và sự phẫn nộ trong tôi dâng lên ngùn ngụt. Không chút chần chừ, tôi đứng
bật dậy và bỏ đi. Con người này quả thật là quá đáng. Nghe anh ta cảm ơn mà
giống như đang bị chửi vào mặt. Bây giờ thì không còn hoàng tử công chúa gì nữa
cả. Ghét rồi. Bức xúc rồi.
Lúc chạy ra
ngoài sân của nhà anh ta, tôi không quên lại gần chiếc xe mô tô phân khối lớn,
cúi xuống và kéo thật mạnh chiếc áo xấu sổ của tôi ra khỏi vành xe. Tất nhiên
vì nó bị mắc kẹt quá chặt, lại cộng thêm việc bị kéo lê cả một quãng đường dài
nên khi được tôi kéo ra bằng một sự tức giận thì nó đã te tua như bông bưởi.
Te tua như
chính hình tượng của anh trong mắt tôi lúc này.
***
Từ hôm đó
đến giờ, tôi không còn có chút tơ tưởng nào tới cái con người đẹp trai tóc dài
đó nữa. Đối với quan niệm của riêng tôi, con trai xấu nhất không phải là kẻ
lăng nhăng, mà là kẻ coi thường tình cảm và sự quan tâm của người con gái. Vì
thế không việc gì phải để ý đến cái loại người ấy nữa. Tốt nhất là nên thế!
Sáng sáng,
lúc kẻ tóc dài (đó là biệt danh mà tôi tự đặt ra cho người đó) cùng con cún đi
học thì cũng là thời điểm tôi… vào nhà vệ sinh. Tôi ghét phải nghe tiếng bàn
tán xì xào của mấy chị phòng dưới. Rất nhức đầu và khiến tôi nhớ lại sự lạnh
lùng đến vô cảm của anh ta.
Hôm nay là
một ngày đẹp trời trong mắt tôi. Không nắng, không lạnh và râm mát. Thay vội bộ
đồng phục của trường, tôi chạy lẹ xuống nhà để đạp xe đi học. Nhưng niềm hạnh
phúc nho nhỏ ấy của tôi đã bị tắt phụt khi tôi bị ngã một cái đốp xuống nền
tầng cấp. Đau ê ẩm. Có vẻ như không phải là tôi tự ngã. Ai đó đã khều chân tôi!
- Còn nhỏ mà
dám bon chen tranh giành với chị à?
Tôi bực bội
nhìn khuôn mặt đầy vẻ thách thức và kiêu kỳ của bà chị tóc ngắn. Quên kể với
mọi người là từ lúc bắt gặp tôi đi với kẻ tóc dài lần trước thì ngày nào chị ta
cũng kiếm cớ để gây khó dễ với tôi. Mà kêu bằng chị thế thôi chứ tôi cũng không
biết chính xác tuổi của cô gái này. Nhiều khi còn nhỏ tuổi hơn tôi ấy chứ! Thật
là quá quắt. Tôi chúa ghét cái kiểu chơi xấu nhau chỉ vì tranh giành một thằng
con trai. Làm như thế chẳng khác nào tự hạ thấp bản thân mình. Mà cũng chưa chắc
cái kẻ được tranh giành là một kẻ xứng đáng.
- Chị làm
thế mà không thấy xấu hổ à? Nếu có thời gian kiếm chuyện với tôi thì tại sao
không dành thời gian đó để làm người chị thích quan tâm tới mình đi? Tôi đâu có
cần chị quan tâm.
Tôi nói
ngang cua, đứng dậy phủi quần áo rồi bỏ đi. Với mấy thể loại chảnh chọe như thế
này, hạ mình chỉ có mà chịu thiệt.
***
Đạp xe tới
gần cổng trường thì trời đổ mưa. Tôi hốt hoảng đạp với tốc độ nhanh nhất có thể
để không bị ướt toàn thân. Chiếc áo trắng đang mặc mà bị thấm nước thì khó coi
lắm.
- Đạp từ từ
thôi không lại cắm đầu xuống đất bây giờ!
Tiếng người
nào đó ở phía đằng sau làm tôi ngoái đầu nhìn. Là Nhân Mỹ.
- Tránh ra
cho người ta đi!
- Không
tránh!
- Đúng là
điên mà!
- Điên mà có
duyên là được!
Đang định
gân cổ cãi lại (tính tôi hơi bị bướng) thì một cảnh tượng bất ngờ xuất hiện làm
tôi giật mình.
Trong màn
mưa như cào xé trước mắt, tôi đã nhìn thấy người tôi tìm kiếm bao lâu nay!