Chiến Tranh Và Hòa Bình (Quyển 4) - Phần 15 - Chương 17 + 18

17.

Người nhà đưa Piotr vào gian phòng ăn rộng rãi thắp
nến sáng trưng, mấy phút sau nghe có tiếng chân bước, rồi công tước tiểu thư
Maria và Natasa vào phòng. Natasa khá điềm tĩnh, tuy cái phong thái nghiêm
nghị, không có bóng dáng nụ cười, bây giờ đã trở lại trên gương mặt nàng. Công
tước tiểu thư, Natasa và Piotr cùng một cảm giác ngượng nghịu thường thấy sau
một câu chuyện tâm sự nghiêm trang. Nói tiếp câu chuyện ban nãy thì không được,
nói những chuyện vu vơ thì không tiện, mà im lặng thì khó chịu, vì thật ra
người ta muốn nói, và nếu im lặng thì có vẻ như vờ vĩnh. Họ lặng lẽ đến cạnh
bàn. Những người hầu dịch ghế cho họ ngồi. Piotr mở tấm khăn mát lạnh ra và
định tâm là sẽ lên tiếng để chấm dứt quãng im lặng, chàng đưa mắt nhìn Natasa
và tiểu thư Maria. Cùng một lúc cả hai người cùng có định ấy: mắt họ đều sáng
long lanh niềm yêu đời và ý thừa nhận rằng ngoài nỗi buồn ra còn cả niềm vui
nữa.

- Bá tước uống vodka nhé? - Công tước tiểu thư Maria
nói, và câu nói bỗng xua tan bóng tối của dĩ vãng.

- Anh kể chuyện anh đi, - Tiểu thư nói. - Người ta kể
về anh những chuyện thật là thần kỳ.

- Vâng, - Piotr đáp, nụ cười quen thuộc được vẻ chế
giễu dịu dàng bây giờ đã trở lại trên gương mặt chàng. - Chính tôi cũng đã nghe
họ kể về mình những chuyện thần kỳ mà trong chiêm bao tôi cũng chưa từng thấy.
Marva Abramovna mời tôi lại nhà rồi kể cho tôi nghe những sự việc mà tôi đã
sống qua hoặc chắc hẳn phải sống qua. Stepan Stepanovich cũng dạy cho tôi biết
cần phải kể như thế nào. Nói chung tôi nhận thấy là làm một con người thú vị
cũng hay (bây giờ tôi là một con người thú vị đấy), họ gọi tôi đến và kể chuyện
cho tôi ntơhe., Natasa mỉm cười và toan nói điều gì.

- Chúng tôi nghe họ kể lại. - Tiểu thư Maria ngắt lời
nàng. - rằng anh đã thiệt hại mất hai triệu rúp ở Moskva có đúng không?

- Nhưng tôi đã giàu lên gấp ba, - Piotr nói.

Tuy những công nợ của vợ chàng và việc xây lại nhà cửa
đã làm cho tình cảnh của chàng thay đổi hẳn, Piotr vẫn tiếp tục kể rằng chàng
đã giàu lên gấp ba.

- Món lãi mà tôi thu được một cách chắc chắn là tôi đã
được tự do.

Chàng mở đầu, giọng nghiêm trang, nhưng rồi chàng không
nói tiếp nữa, vì nhận thấy đó là một đề tài nói chuyện quá vị kỷ.

- Thế anh cho xây nhà lại à?

- Vâng, Xavelits muốn thế.

- Anh ạ, thế khi còn ở Moskva anh chưa biết bá tước
phu nhân mất à? - Tiểu thư Maria nói đoạn lập tức đỏ mặt lên, vì nhận thấy mình
hỏi như vậy ngay sau khi Piotr đã được tự do tức là đã gán cho câu nói của
chàng một nghĩa mà có lẽ nó không hề có.

Chưa Piotr đáp, hẳn là không thấy ngượng nghịu gì về
cách tiểu thư Maria lý giải câu nói của mình về tự do. Mãi đến dạo ở Orel tôi
mới biết, và chắc hai tiểu thư không thể tưởng tượng tin ấy làm cho tôi kinh
hãi đến nhường nào. Chúng tôi trước kia chẳng là một đôi vợ chồng gương mẫu. -
Chàng nói nhanh, mắt liếc nhìn Natasa và nhận thấy gương mặt nàng lộ vẻ tò mò
muốn biết chàng đối với vợ ra sao. - Nhưng cái chết ấy đã gây cho tôi một ấn
tượng thật khủng khiếp. Khi hai người xích mích với nhau, bao giờ cả hai người
đều có lỗi. Và đối với một người không còn nữa, thì lỗi của mình bỗng nặng lên
lạ thường. Vả lại chết như vậđược, chẳng có bạn bè, chẳng có ai an ủi. - Tôi
rất thương, rất thương nhà tôi, - Chàng kết thúc, và thích thú nhận thấy vẻ tán
đồng vui vẻ trên gương mặt Natasa.

- Phải, thế bây giờ anh đã lại thành một người độc
thân, một người chưa vợ, - Tiểu thư Maria nói.

Piotr bỗng đỏ tía mặt lên và hổi lâu chàng cố gắng
không nhìn Natasa.

Khi chàng đã dám nhìn nàng, vẻ mặt nàng lạnh lùng,
nghiêm nghị và thậm chí còn có vẻ khinh bỉ nữa. - Chàng có cảm tưởng như vậy.

- Nhưng có đúng là anh đã gặp và nói chuyện với
Napoléon như họ vẫn kể không? - Tiểu thư Maria nói.

Piotr cười.

- Không, không hề có như thế. Bao giờ họ cũng cứ tưởng
đâu hễ bị Pháp bắt tức là trở thành một tân khách của Napoléon. Tôi không những
không hề trông thấy ông ta, mà thậm chí cũng không hề nghe nói đến ông ta nữa.
Tôi tiếp xúc với những người thấp hơn ông ta nhiều.

Bữa ăn khuya đã xong và Piotr, tuy lúc đầu không muốn
kể lại thời gian mình bị cầm tù, dần dần bị lôi cuốn theo đà kể chuyện.

- Nhưng đúng là anh ở lại để giết Napoléon chứ? -
Natasa hỏi chàng, miệng hơi chúm chím cười. - Tôi đã đoán được việc ấy từ khi
gặp anh ở tháp Xukharev, anh có nhớ không?

Piotr thú nhận rằng quả đúng như thế, và từ đấy những
câu chuyện hỏi của tiểu thư Maria và nhất là của Natasa dần dần lái chàng đi
vào tỉ mỉ về những chuyện phiêu lưu của chàng.

Thoạt tiên chàng kể với cái sắc thái giễu cợt dịu dàng
nay đã trở thành một cách nhìn của chàng đối với mọi người và nhất là đối với
bản thân, nhưng về sau, khi chàng kể đến những nỗi khổ, những cảnh khủng khiếp
mà chàng đã chứng kiến, chàng sôi nổi hẳn lên và bắt đầu nói với nỗi xúc động
đã cố nén bớt của một con người đang nhớ lại những ấn tượng mãnh liệt.

Công tước tiểu thư Maria mỉm cười dịu dàng, khi thì
nhìn Piotr, khi thì nhìn Natasa. Trong suốt câu chuyện nàng chỉ nhìn thấy Piotr
và tấm lòng nhân hậu của chàng. Natasa, đầu tựa lên khuỷu tay, vẻ mặt luôn luôn
thay đổi theo câu chuyện, chăm chú theo dõi Piotr không rời một phút, rõ ràng
là đang cùng chàng sống lại những sự việc chàng đang kể - Không phải chỉ có đôi
mắt nàng, mà những tiếng kêu và những câu hỏi vắt tắt của nàng cũng cho Piotr
thấy rõ rằng những điều mà chàng kể Natasa đã hiểu đúng được những gì chàng
muốn truyền đạt. Có thể thấy rõ nàng không hững hiểu được những điều chàng kể,
mà còn hiểu được những điều chàng muốn nói ra nhưng không sao diễn đạt được
bằng lời. Đến đoạn chàng đi tìm đứa bé và bênh vực người đàn bà rồi bị bắt,
Piotr kể như sau:

- Thật là một cảnh tượng khủng khiếp, trẻ con bị bỏ
rơi, có đứa bị bỏ rơi ở giữa đám cháy… Tôi đã trông thấy người ta cứu một đứa
ra… có những người đàn bà, bị chúng cướp đồ đạc, giật mất hoa tai.

Piotr đỏ mặt, lúng túng.

- Lúc bấy giờ có một đội tuần tiễu đến, họ bắt tất cả
những người nào không cướp bóc, bao nhiêu đàn ông đều bị bắt hết. Cả tôi cũng
vậy.

- Chắc là anh không kể hết, chắc anh có làm việc gì…
Natasa ngừng một lát, - Một việc gì rất tốt.

Piotr lại kể tiếp. Trong khi kể lại cuộc hành trình
chàng định bỏ qua những chi tiết khủng khiếp, nhưng Natasa cứ khẩn khoản xin
chàng đừng bỏ sót một chút gì.

Piotr bắt đầu kể về Karataiev (chàng đã rời bàn ăn
đứng dậy đi đi lại lại trong phòng, Natasa đưa mắt nhìn theo), nhưng rồi nghĩ
thế nào lại thôi.

- Không, hai tiểu thư không thể hiểu tôi đã học được
những điều quý giá như thế nào ở con người vô học, tưởng chừng như ngu ngốc ấy.

- Không, không, anh kể đi, - Natasa nói, - Thế người
ấy bây giờ ra sao?

- Chúng nó giết chết bác ấy gần như ngay trước mặt
tôi. - và Piotr bắt đầu kể lại thời kỳ cuối của cuộc hành trình, bệnh trạng của
Karataiev (giọng chàng cứ phút phút lại run lên) và cái chết của bác ta.

Piotr kể lại những chuyện chàng đã trải qua, và chưa
bao giờ chàng nhớ lại người chuyện ấy dưới một ánh sáng giống như lúc này.
Chàng dường như thấy một ý nghĩa mới trong những sự việc chàng đã sống qua. Bây
giờ, khi kể tất cả những sự việc đó cho Natasa nghe, chàng được hưởng cái thú
hiếm có mà phụ nữ thường đem lại cho những người đàn ông khi nghe họ kể chuyện.
- Không phải những người phụ nữ thông minh trong khi nghe thường cố nhớ lại
những điều mà người ta nói để làm cho trí tuệ mình phong phú thêm và hễ có dịp
là đem ra kể, hoặc cố gắng xếp đặt lại những điều đã nghe kể theo kiểu của mình
và nóng lòng nói ra cho nhanh những câu nhận xét thông minh rút ra từ cái cơ
ngợi trí tuệ nhỏ bé của mình, mà là những người phụ nữ chân chính có cái năng
khiếu lựa chọn và hấp thụ tất cả những cái gì tốt đẹp trong những biểu hiện của
nam giới. Natasa, tuy chính nàng cũng không toàn tâm toàn ý nghe Piotr kể: nàng
không hề bỏ qua một mảy may nào, dù là một câu một chữ, một chỗ dao động trong
giọng nói, một cái nhìn, một cử chỉ, một thớ thịt rung động trên gương mặt của
Piotr. Một từ vừa phát ra đã được nàng đón lấy và đưa thẳng vào cõi lòng cởi mở
của nàng, và nàng đoán được cái ý nghĩa bí ẩn của tất cả hoạt động nội tâm
Piotr.

Công tước tiểu thư Maria hiểu câu chuyện kể, đồng cảm
với chàng, nhưng bây giờ có một điều khác thu hút hết sức chú ý của nàng, nàng
thấy rằng giữa Natasa và Piotr có thể có tình yêu và hạnh phúc được. Và ý nghĩ
ấy, lần đầu tiên đến với nàng, đã khiến lòng nàng vui mừng khấp khởi.

Lúc ấy trời đã sáng. Những người hầu bàn vẻ mặt rầu rĩ
và nghiêm nghị chốc chốc lại thay nến, nhưng không ai để ý đến họ.

Piotr đã kể hết. Natasa với đôi mắt sáng long lanh vẫn
nhìn chàng chăm, chú như muốn hiểu biết những điều còn lại mà có lẽ chàng không
nói ra. Piotr, vẻ bối rối và sung sướng, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn nàng và
ngẫm xem bây giờ nên nói gì để chuyển câu chuyện sang một đề tài khác. Tiểu thư
Maria ừn lặng. Không ai thoáng có ý nghĩ rằng bây giờ đã là ba giờ sáng và đã
đến lúc nên đi nghỉ.

- Người ta thường nói: tai hoạ, đau khổ, - Piotr nói.
- Nhưng nếu bây giờ, ngay giây phút này có ai nói với tôi: anh có muốn tiếp tục
sống như hồi bị bắt, hay sống lại từ đầu tất cả những sự việc ấy không? Thì tôi
sẽ trả lời rằng xin trời cứ cho tôi bị tù và ăn thịt ngựa lần nữa. Ta cứ tưởng
hễ bị vứt ra khỏi con đường quen thuộc là đã mất hết: nhưng thật ra lúc đó mới
bắt đầu có một cái gì mới mẻ, tốt đẹp. Một khi hãy còn cuộc sống thì tất là hãy
còn hạnh phúc. Trước mắt chúng ta còn nhiều, nhiều lắm. Điều này tôi nói với cô
đấy, - Chàng nói thêm với Natasa.

- Phải, phải, - Nàng nói, đáp lại một điều gì khác
hẳn, - và tôi không ao ước gì hơn là sống lại tất cả từ đầu.

Piotr chăm chú nhìn nàng.

- Vâng, không còn ao ước gì hơn nữa, - Natasa nhắc
lại.

- Không đúng, không đúng, - Piotr nói to lên. - Tôi
còn sống và muốn sống, thì đó chẳng phải là lỗi của tôi, cô cũng thế.

Bỗng Natasa gục đầu vào tay và khóc.

- Natasa làm sao thế? - Công tước tiểu thư Maria nói.

- Không, không sao cả - Nàng nhìn Piotr, mỉm cười qua
làn nước mắt. - Chào anh nhé, đã đến lúc đi ngủ.

Piotr đứng dậy cáo từ.

Công tước tiểu thư Maria và Natasa vẫn thường như vậy,
lại gặp nhau trong phòng ngủ. Họ nói chuyện về những điều Piotr đã kể. Tiểu thư
Maria không nói ý kiến của nàng về Piotr. Natasa cũng không nhắc đến chàng.

- Thôi, Maria ngủ ngon nhé, - Natasa nói. - Maria biết
không, nhiều khi em sợ rằng chúng mình không nói đến anh ấy (công tước Andrey)
như thể sợ làm cho tình cảm chúng mình thấp kém đi thế rồi dần dần đâm ra quên
anh ấy.

Công tước tiểu thư buông một tiếng thở dài nặng trĩu
và tiếng thở dài ấy thừa nhận rằng Natasa nói đúng, nhưng ngoài miệng nàng
không đồng ý với bạn. Làm sao có thế quên được? - Nàng nói.

- Hôm nay em kể được hết mọi việc, thấy nhẹ nhõm quá,
em vừa thấy khổ tâm, vừa đau xót, vừa thấy nguôi lòng. Rất nguôi lòng, - Natasa
nói, - Em tin chắc rằng Piotr quý anh ấy lắm. Chính vì vậy em kể cho Piotr
nghe… kể như vậy có làm sao không. - Nàng bỗng đỏ mặt hỏi.

- Kể cho Piotr ấy à? - Ồ, không! Anh ấy quá tốt, -
Tiểu thư Maria nói.

- Maria ạ, - Natasa bỗng nói với một nụ cười tinh
nghịch mà từ lâu tiểu thư Maria không trông thấy trên gương mặt nàng. - Anh ấy
trông sạch sẽ, trơn tru, tươi tắn như là vừa mới tắm ấy, Maria có hiểu không? -
Về tinh thần ấy mà, có đúng không?

- Phải, - Tiểu thư Maria nói, - Anh ấy hơn trước nhiều
Lại mặc áo đuôi én ngăn ngắn, tóc cũng cắt ngắn, đúng thật, đúng như vừa mới
tắm xong… như ba cũng có khi…

- Mình hiểu rằng anh ấy (công tước Andrey) chưa mến ai
bằng Piotr - Tiểu thư Maria nói.

- Đúng, và anh ấy khác Piotr lắm. Người ta thường nói
là đàn ông họ thân nhau khi nào họ thật khác nhau. Chắc chắn là đúng như vậy Có
đúng là Piotr chẳng giống anh ấy tí nào không?

- Đúng, và Piotr thật là một người tốt tuyệt trần.

- Thôi Maria ngủ ngon nhé, - Natasa đáp. Và nụ cười
tinh nghịch lúc nãy như bị bỏ quên vẫn vương lại trên gương mặt nàng.

Phần XV

Chương. - 18 -

Đêm hôm ấy Piotr không ngủ được, chàng đi đi lại lại
trong phòng, khi thì cau mày nghĩ đến một việc gì khó khăn, rồi bỗng so vai
rùng mình, khi thì mỉm cười vui sướng.

Chàng nghĩ đến công tước Andrey, đến Natasa, đến tình
yêu của hai người và khi thì ghen với dĩ vãng của nàng, khi thì trách mình đã
tự dung thứ ý nghĩ đó. Đã sáu giờ mà chàng vẫn đi đi lại lại trong phòng.

"Thôi thì biết làm thế nào, nếu không thể tránh
được? Biết làm thế nào? Như vậy tức là phải thế mới được", - Chàng tự nhủ,
rồi vội vã cởi áo lên gường nằm, lòng sung sướng và bồi hồi xúc động nhưng
không còn ngờ vực và hoang mang nữa.

"Dù cái hạnh phúc ấy có kỳ lạ, có vô lý đến đâu
chăng nữa, vẫn phải làm hết cách để nàng với ta nên vợ chồng" - Chàng tự
nhủ.

Trước đây mấy hôm Piotr đã định ngày thứ sáu sẽ đến
Petersburg.

Hôm thứ năm, khi chàng tỉnh dậy, Xavelits vào phòng
chàng xin sửa soạn hành lý để lên đường.

"Sao lại đi Petersburg? Petersburg là cái gì nhỉ?
Có ai ở Petersburg? - Chàng bất giác tự hỏi một mình. - Phải, trước khi việc
này xảy ra khá lâu ta đã định đi Petersburg, chả biết để làm gì, - Chàng nhớ
lại. - Tại sao lại không nhỉ? Ta sẽ đi cũng nên. Chà bác ấy tốt bụng và chu đáo
quá, cái gì cũng nhớ? - Chàng nghĩ thầm trong khi nhìn khuôn mặt Xavelits - Mà
nụ cười mới dễ chịu làm sao! - Chàng nghĩ.

- Này thế bác, vẫn không muốn được giải phóng à? -
Piotr hỏi.

- Để làm gì kia ạ? Từ sinh thời cụ bá tước. - Chúa đón
linh hồn cụ - Tôi đã hầu hạ ở đây và đến đời ngài tôi cũng không có điều gì
phải than phiền.

- Thế còn con cái bác thì sao?

- Con cái tôi cũng thế, ngài ạ. Được ở với những vị
chủ nhân như ngài còn đòi hỏi gì nữa?

- Thế rồi đến đời con cháu tôi thì sao. - Piotr nói. -
Nhỡ tôi có cưới vợ cũng có thể như thế lắm, - Chàng nói tiếp, bất giác mỉm
cười.

- Xin ngài bỏ quá cho: được như vậy thì tốt lắm ạ.

"Bác ta nghĩ đến việc ấy một cách dễ dàng thật. -
Piotr nghĩ. Bác ta không biết nó đáng sợ, nguy hiểm đến chờng nào. Còn sớm quá
hay đã muộn quá rồi… Thật đáng sợ!".

- Thế ngài dạy sao ạ? Ngày mai lên đường chứ ạ? -
Xavelits hỏi.

- Không, để ít hôm nữa đã. Lúc nào cần tôi sẽ nói. Làm
phiền bác quá, bác bỏ qua cho nhé, - Piotr nói, và nhìn nụ cười của Xavelits,
chàng nghĩ thầm: "Nhưng kể cũng lạ, sao bác ta lại không biết rằng bây giờ
không còn có Petersburg nào hết, và trước tiên là phải làm sao giải quyết cho
xong việc ấy. Vả lại chắc bác ta cũng biết nhưng giả vờ thế thôi. Nói với bác
ấy chăng? Bác ta nghĩ thế nào? - Piotr tự nhủ - Không, rồi sau này sẽ
nói".

Đến bữa ăn sáng, Piotr kể lại với nữ công tước
Katerina rằng hôm qua chàng đến nhà công tước tiểu thư Maria và đã gặp, cô thử
tưởng tượng xem gặp ai nào? - Cô Natasa Roxtova đấy.

Nữ công tước làm ra vẻ như chẳng thấy điều này có gì
lạ hơn việc gặp Piotr một bà Anna Xemionovna nào đấy.

- Cô có biết cô ấy không? - Piotr hỏi.

- Tôi có gặp công tước tiểu thư, cô ta đáp. - Tôi có
nghe nói là họ đang làm mối tiểu thư cho bá tước Roxtov. Được việc này thì hay
cho gia đình Roxtov lắm, nghe nói nhà họ khánh kiệt rồi.

- Không, cô có biết cô Roxtov không kia!

- Dạo trước tôi chỉ nghe kể lại chuyện ấy. Thật là
đáng thương.

"Không, cô ta không hiểu, hoặc giả vờ không hiểu,
- Piotr nghĩ - Chi bằng cũng đừng nói với cô ta nữa".

Nữ công tước cũng đang soạn thức ăn đi đường cho
Piotr.

"Họ đều tốt thật, - Piotr nghĩ, - Bây giờ thì
chắc hẳn là những việc ấy không còn có gì thú vị đối với họ nữa, thế mà họ vẫn
làm. Và tất cả những việc đó chỉ vì ta, thế mới lạ chứ!

Hôm ấy có viên cảnh sát trưởng đến gặp Piotr đề nghị
chàng cho người nhà đến điện Granovitia nhận những đồ đạc đang được hoàn lại
cho các chủ nhân. "Cả anh này nữa, - Piotr nghĩ thầm trong khi nhìn gương
mặt viên ảnh sát trưởng, - Thật là một viên sĩ quan đẹp trai, đáng yêu, mà lại
tốt bụng quá! Bây giờ mà anh ta vẫn chịu khó lo đến những vtệc không đâu như
thế. Thế mà người ta còn bảo anh ta không thật thà, anh ta lợi dụng. Anh ta đã
được giáo dục như thế. Và ai cũng đều làm như thế cả. Chà, khuôn mặt mới hiền
lành, dễ chịu làm sao, lại nhìn ta mà mỉm cười nữa chứ?".

Piotr đến nhà công tước tiểu thư Maria ăn bữa chiều.
Đi qua các dãy phố, giữa những tòa nhà bị cháy, chàng ngạc nhiên vì vẻ đẹp của
cảnh hoang tàn ấy. Những ống khói, những bức tường đỏ kéo dài ra, che lấp nhau
trên những khu phố cháy dở làm thành một quanh cảnh ngoạn mục gợi lại những lâu
đài đổ nát trên bờ sông Ranh hoặc hí trường Coliseum hoang tàn. Dọc đường,
những người xà ích và những người đi xe, những người thợ mộc đang đẽo xà nhà,
những nhà bán hàng và những ông chủ hiệu, mọi người đều nhìn Piotr với gương
mặt tươi roi rói, tựa như muốn nói: "A, anh ta đây rồi! Để xem kết quả sẽ
ra sao đây!".

Khi bước vào nhà tiểu thư Maria, Piotr bỗng đâm ra ngờ
vực không biết hôm qua có thật là mình đã đến đây đã gặp Natasa và nói chuyện
với nàng không. "Có lẽ ta tưởng ra cũng nên, có thể là bây giờ ta vào nhà
chẳng trông thấy ai hết". Nhưng chàng chưa kịp bước vào phòng thì cả linh
hồn và thể xác chàng đều cảm thấy có nàng ở đây, vì trong khoảnh khắc chàng đã
thấy mình không còn ung dung thoải mái nữa. Nàng vẫn mặc chiếc áo dài đen với
những nếp gấp mềm mại; đầu chải như hôm qua, nhưng nàng đã là một người khác
hẳn. Giả sử hôm qua nàng cũng như thế này thì khi bước vào phòng chàng không
thể không nhận ngay ra nàng được.

Nàng bây giờ hệt như hồi chàng biết nàng, khi nàng còn
là một cô bé lớn lên, rồi khi nàng là vợ chưa cưới của công tước Andrey.

Mắt nàng ánh lên vui vẻ và như dò hỏi, gương mặt
Natasa dịu dàng và có vẻ gì âu yếm và tinh nghịch lạ lùng. Piotr ăn bữa chiều
và đã định ngồi lại suốt buổi tối, nhưng công tước tiểu thư Maria phải đi chầu
lễ chiều, nên Piotr cũng ra về một thể.

Ngày hôm sau Piotr đến sớm, ăn bữa chiều và ở lại suốt
buổi tối.

Mặc dầu tiểu thư Maria và Natasa rõ ràng đều vui sướng
được tiếp chàng, mặc dầu bao nhiêu hứng thú của đời Piotr nay đã tập trung vào
ngôi nhà này, đến tối họ cũng vẫn chẳng còn chuyện gì để nói với nhau nữa, và
câu chuyện cứ luôn luôn chuyển từ một đề tài không đâu sang một đề tài không
đâu khác, và chốc chốc lại bị đứt quãng. Tối hôm ấy, Piotr ngồi lâu đến nỗi nữ
công tước Maria và Natasa đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng là băn khoăn không biết
chàng đã sắp về chưa. Piotr biết thế nhưng không ra về được. Chàng thấy khó
khăn ngượng ngùng, nhưng chàng vẫn ngồi, bởi vì chàng không sao đứng dậy ra về
được.

Công tước tiểu thư Maria mãi không thấy chàng cáo từ,
bèn đứng dậy trước và kêu nhức đầu xin đi nghỉ.

- Thế ngày mai anh đi Petersburg à? - Nàng nói.

- Không, tôi không đi, - Piotr hấp tấp nói, có vẻ ngạc
nhiên và dường như có ý giận. - À, đi Petersburg ấy à? Mai tôi sẽ đi, nhưng tôi
chưa từ biệt hai tiểu thư. Tôi còn ghé lại xem hai tiểu thư có gửi gì không? -
Chàng đứng trước tiểu thư Maria, mặt đỏ bừng, và vẫn không ra về.

Natasa đưa tay cho chàng rồi lui ra. Công tước tiểu
thư Maria thì ngược lại, không lui ra mà lại gieo mình xuống ghế bành và đưa
đôi mắt trong sáng, sâu thẳm nhìn Piotr nghiêm nghị và chăm chú.

Vẻ mệt mỏi rõ rệt của nàng lúc này đã mất hẳn. Nàng
buông một tiếng thở dài nặng trĩu, dường như sửa soạn nói một câu chuyện dài.

Khi Natasa đã ra ngoài, tất cả vẻ bối rối và ngượng
nghịu của Piotr biến đi trong khoảnh khắc, nhường chỗ cho vẻ phấn khích và xúc
động. Chàng hấp tấp dịch ghế lại gần tiểu thư Maria.

- Vâng chính tôi cũng muốn nói với tiểu thư, - Chàng
nói để đáp lại cái nhìn của nàng như đáp lại một câu hỏi. - Tiểu thư giúp tôi
với. Tôi cần phải làm gì? Tôi có thể hy vọng được không? Tiểu thư ạ, hãy nghe
tôi nói. Tôi biết hết. Tôi biết rằng tôi không xứng đáng với nàng, tôi biết
nàng hiện nay không thể nói đến việc ấy được. Nhưng tôi muốn làm một người anh
của nàng. Không, không phải thế… tôi không muốn, tôi không thể…

Chàng dừng lại, giơ tay lên vuốt mặt và dụi mắt:

- Thế này tiểu thư ạ, - Chàng nói tiếp, hẳn là đang cố
tự chủ để nói cho có mạch lạc. - Tôi không biết tôi yêu nàng từ lúc nào. Nhưng
tôi chỉ yêu có một mình nàng, suốt đời chỉ yêu nàng, và tôi yêu tha thiết đến
nỗi tôi không thể nào hình dung một cuộc sống không có nàng được. Ngỏ lời cầu
hôn bây giờ thì không dám nhưng khi nghĩ rằng có lẽ nàng có thể thành vợ tôi mà
tôi lại bỏ lỡ mất: khả năng ấy khủng khiếp quá. Chị ạ, tôi cần phải làm gì?…
Tiểu thư thân mến ạ, - Chàng nói sau một lát im lặng và chạm vào tay nàng, vì
không thấy nàng trả lời.

- Tôi đang nghĩ về việc anh vừa nói, - Công tước tiểu
thư Maria đáp, - Ý tôi thế này anh ạ. Anh nghĩ thế là phải, bây giờ mà nói
chuyện tình yêu với Natasa… - Công tước tiểu thư ngừng bặt.

Nàng muốn nói: bây giờ mà nói chuyện tình yêu với
Natasa thì không thể được, nhưng nàng dừng lại, và đã ba ngày nay sự thay đổi
của Natasa đã cho nàng thấy rõ rằng nếu Piotr thổ lộ tình yêu, không những
Natasa sẽ không phật lòng, mà thậm chí đó còn là điều duy nhất nàng mong mỏi.
Tuy vậy nàng vẫn nói:

- Bây giờ mà nói với Natasa… thì không được.

- Nhưng tôi cần phải làm gì?

- Anh cứ để tôi thu xếp cho. - Công tước tiểu thư
Maria nói. - Tôi biết.

Piotr nhìn vào mắt tiểu thư Maria.

- Thế thì, thế thì…

- Tôi biết rằng cô ấy yêu… sẽ yêu anh, - Tiểu thư
Maria chữa lại.

Nàng chưa kịp nói hết câu thi Piotr đã đứng phắt dậy
và vẻ mặt hoảng hốt, chàng nắm lấy tay tiểu thư Maria.

- Tại sao chị nghĩ như thế? Chị cho rằng tôi có thể hy
vọng được ư? Chị nghĩ thế thật à?

- Vâng tôi nghĩ như thế, - Tiểu thư Maria mỉm cười
nói, - Anh viết thư cho hai cụ đi. Và cứ để tôi lo liệu. Có dịp tôi sẽ nói với cô
ấy. Tôi cũng mong thế. Và lòng tôi đã cảm thấy rằng điều đó sẽ thực hiện.

- Không, không thể như thế được! Tôi sung sướng quá!
Nhưng lẽ nào lại có thể như thế. Tôi sung sướng quá! Không, không thể được! -
Piotr vừa nói vừa hôn tay tiểu thư Maria.

- Anh đi Petersburg đi, như thế tốt hơn. Tôi sẽ viết
thư cho anh, nàng nói.

- Đi Petersburg ư? Vâng, tôi sẽ đi. Nhưng ngày mai tôi
có thể đến đây chứ?

Ngày hôm sau Piotr đến chào hai người để lên đường.
Natasa không có vẻ sôi nổi như mấy ngày trước, nhưng hôm ấy thỉnh thoảng nhìn
vào mặt nàng, Piotr thấy mình như tan biến đi, chẳng còn chàng, chẳng còn nàng
nữa, mà chỉ còn một niềm hạnh phúc tràn trề. "Có lẽ nào? Không, không thể
được", - Cứ mỗi khóe nhìn, mỗi cử chỉ, mỗi lời nói của nàng Piotr lại tự
nhủ, lòng tràn đầy hạnh phúc.

Khi từ biệt nàng, Piotr cầm lấy bàn tay thon gầy của
nàng và bất giác giữ lại lâu lâu trong tay mình.

"Có lẽ bàn tay này, khuôn mặt này, tất cả những
cái kiều diễm quý giá vô ngần trong một người đàn bà xa lạ đối với ta, có lẽ
nào tất cả những cái ấy sẽ vĩnh viễn là của ta, sẽ thành một cái gì quen thuộc
như bản thân ta đối với ta? Không, không thể như thế được!"

- Thôi bá tước đi nhé, - Nàng nói to. - Tôi sẽ nóng
lòng chờ anh. - Nàng thì thầm nói thêm.

Và những lời đơn giản này, khóe nhìn và vẻ mặt của
nàng khi nói ra những lời ấy, trong hai tháng trời đã làm một cội nguồn không
bao giờ cạn của những hổi tưởng, những cách lý giải và những ước mơ êm đẹp của
Piotr. "Tôi sẽ nóng lòng chờ anh. Ô, ta sung sướng quá! Làm sao thế nhỉ,
ta sung sướng quá" - Piotr tự nhủ.

Báo cáo nội dung xấu