Liệp Ưng Đổ Cục - Hồi 1 phần 3

Ma đao

Lệnh Hồ Bất Hành người cao tám thước ba
tấc, nặng hai trăm lẻ ba cân, thân thể da thịt gân khớp cứng như sắt, tuyệt đối
không có một chút thịt mỡ, ngực rắn chắc vạm vỡ còn hơn bức tường trong sân.

Trong sổ sách của Đổ Cục thu thập tư
liệu của hầu hết giang hồ danh nhân của đương kim thiên hạ, tư liệu có liên
quan đến gã trọng yếu nhất là:

Danh tánh: Lệnh Hồ Viễn.

Biệt hiệu: Lệnh Hồ Bất Hành.

Đặc điểm: Râu xồm, tóc quăn, mắt xanh,
tay phải dài ba thước bốn tấc bảy phân, cơ hồ dài hơn một thước so với tay
người bình thường, tay trái của gã cũng dài hơn mười tấc.

Võ công: Thiện dụng đao, có thể sử mười
sáu loại đao, tám mươi hai thứ đao pháp sát nhân nội trong năm chiêu.

Thích nhất là dùng Kỳ Hình Loan Đao,
rất có thể là bảo đao mà Giáo chủ của Ma giáo mang bên mình năm xưa -
"Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ", nghe nói có thể bay lượn lăng không
lấy đầu người cách ngoài trăm bước.

Hành tung: Ba mươi năm trước hành tung
bất minh, nghe nói có người từng gặp gã ở Giang Nam, uống rượu ca hát với Giang
nam danh hiệp Thủy Tô Tam, nhưng cũng là chuyện của hơn hai chục năm trước rồi.

Họ Lệnh Hồ nửa thân trên trần trùng
trục, dùng một cọng xích sắt thô kệch cột tay phải, treo mình trên xà nhà, năm
ngón tay lại không ngừng co duỗi vận động, đốt xương "cách cách" vang
động, nghe như tiếng pháo nổ.

Cũng không biết gã đã treo mình như vậy
bao lâu, hai bên trán gân xanh vồng lên, giống như có một con rắn lục nhỏ uốn
mình bò trong da, nhìn vừa quỷ bí vừa khủng bố.

Viên Viên lại không ngạc nhiên gì, bước
tới, thuận tay cầm một cái khăn vải bố trắng lau mồ hôi trên trán và trên người
gã:

- Tiểu thư lại muốn thỉnh khách, lại
muốn ông tối nay an bài cho nàng ta, lẽ nào nàng ta không sợ lần này lại có
người đến tìm chết?

Họ Lệnh Hồ trầm mặt, không mở miệng,
tiếng động phát ra từ những khớp xương trên ngón tay càng lúc càng nhanh.

Viên Viên lại vẫn thao thao, chỉ bất
quá thanh âm hạ thấp xuống:

- Cho đến hôm nay đã có năm người chết,
lẽ nào thật là Trình đại quan...

"Bành" một tiếng, xích sắt
chợt đứt rời, họ Lệnh Hồ lăng không lộn ba vòng liên tục, "ầm" một
tiếng, trên nóc đột nhiên lòi ra một lỗ hổng, gạch ngói bay tứ tán, ánh mặt
trời chiếu vào. Họ Lệnh Hồ phá nóc phóng ra, đứng trên nóc nhà như một thiên
thần, trong tay nắm một người, giống như một búp bê vải trong tay đứa trẻ vậy.

Đáy quần người đó đã ướt nhẹp.

Viên Viên không biết đã lên đến nóc từ
lúc nào, nhìn người đó lắc đầu:

- Tiểu Ô Quy, đã dặn ngươi bình thường
không nên lén lút chạy loạn, ngươi cứng đầu không nghe lời, hiện tại mới biết
lợi hại. Hành thúc chỉ cần rung tay một cái, trên dưới toàn thân ngươi không
còn xương cốt nguyên vẹn đâu.

Tên Tiểu Ô Quy đó niên kỷ kỳ thật cũng
không còn nhỏ, ăn mặc cũng đàng hoàng lắm, nhưng hiện tại mà nhìn lại thật cực
kỳ giống một con rùa đen nho nhỏ.

Viên Viên lại nói với hắn:

- Tiểu thư ngày mai lại muốn chơi,
ngươi đi mời ba vị khách, trước giờ Tuất dẫn bọn họ đến.

Tiểu Ô Quy gật đầu lia lịa, họ Lệnh Hồ
quát gắt:

- Đi!

Tay gã vừa hất lên, Tiểu Ô Quy đã bay
ra xa, sau khi bay ra năm sáu trượng, không ngờ đã thò tay chụp lấy một cành
cây, "rắc" một tiếng, cành cây gãy gọn, thân hình hắn chậm lại một
chút, đột nhiên lộn một vòng "tử nhân đề", thân người phiêu phiêu hạ
xuống, lọt vào giữa rừng cây không còn nhìn thấy đâu nữa, khinh công không ngờ
lại là cao thủ nhất đẳng.

Nhìn lại thì họ Lệnh Hồ đã trở về nhà,
nằm dài trên giường, trút từng ngụm từng ngụm rượu từ cái hồ lô to kềnh càng,
đôi mắt hồi nãy giận dữ bắn tinh quang tứ phía hiện tại lại ôm ngập nỗi u uẩn
của một cô gái trẻ đa tình đất Giang Nam.

Ai cũng không nhìn thấy đao của gã,
danh đao "Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ" đã từng tung hoành thiên hạ
năm xưa.

Đuổi giết

Lúc đó Lăng Ngọc Phong đã đến Nghênh
Tân khách sạn.

Trình Tiểu Thanh không có mặt trong
phòng, hắn đang ăn cơm, ngồi trong đại sảnh mặt trước ăn cơm.

Tiểu nhị của tiệm là Tiểu Vô Tích nói:

- Vị khách nhân đó kêu một dĩa rau cải,
bốn tô mì, bốn dĩa đồ ăn, thêm chút đồ ngọt điểm tâm. Hắn ăn thật không ít, mỗi
ngày đều kêu phần ăn sáu người hợp lại cũng ăn không hết, một mình hắn lại ăn
sạch.

Lăng Ngọc Phong mỉm cười.

Tiểu Vô Tích vốn đã chuẩn bị đi, chợt lại nói:

- Nhưng hôm nay có một vị khách nhân không ngờ ăn còn
nhiều hơn cả hắn, ăn bốn tô canh sâm đại ô, hai con vịt quay, hiện tại vẫn còn
ăn không ngưng, ăn kinh người.

Tròng mắt Lăng Ngọc Phong co thắt lại:

- Vị khách nhân đó có phải là một đại hán gầy ốm đến
mức chỉ còn da bọc xương?

- Phải.

Lăng Ngọc Phong cười lạnh:

- Tốt, người nên đến quả nhiên đã đến.

Ngoài đại sảnh ăn cơm là một đình viện thô lậu, Lăng
Ngọc Phong cột chéo áo, phóng lên một cây đại thụ, toàn thân trên dưới xem
chừng căn bản không động đậy.

Hắn đã hạ lệnh cho lão Hình Tổng:

- Kêu người của ngươi đi giết Trình Tiểu Thanh, tốt
hơn hết là nhất kích trí mệnh, lập tức thoái lui.

- Khi nào động thủ?

- Bây giờ.

Lăng Ngọc Phong lại phân phó:

- Lúc bọn chúng xuất thủ, nhất định phải ghi nhớ,
không những không thể đụng đến đại hán bệnh hoạn kia, cả liếc cũng không nên
liếc nhìn y, tốt hơn hết là giả như căn bản không nhìn thấy y vậy.

Đó là điểm quan trọng phi thường.

Có người không những không thể đụng đến, không thể làm
phiền, cũng không thể dây dưa, cả liếc nhìn cũng không thể liếc nhìn.

Quan Tây Quan Nhị là hạng người đó.

"Đấu trí Khúc Kim Phát, đấu lực Quan Ngọc
Môn".

Hiện tại hy vọng duy nhất của Lăng Ngọc Phong là Quan
Ngọc Môn cũng giả như không nhìn thấy bọn chúng.

Trong đại sảnh ăn cơm, mỗi ngày đều có cỡ sáu bảy bàn
có khách, nhưng hôm nay chỉ còn lại hai bàn.

Sau khi bệnh hán ốm nhom đó tiến vào, mọi người bỗng
cảm thấy có gì không hay, ăn cũng hết ăn vô nữa.

Bệnh hán đó thật chỉ lo ăn lấy ăn để, không làm phiền
gì tới người khác, ngoại trừ lối ăn uống không mấy văn nhã ra, cũng không có
ngôn ngữ động tác thô lỗ gì.

Nhưng người khác lại có cảm giác không hay, cả gió
cũng chừng như đã biến thành lạnh buốt, lùa hiu hiu nhột nhột sống lưng, từng
người từng người len lén chuồn liền.

Không đi chỉ còn lại Trình Tiểu Thanh.

Hắn xem chừng căn bản không nhìn thấy Quan Nhị, Quan
Nhị cũng chừng như căn bản không nhìn thấy hắn. Hai người chừng như đều không
biết trên thế giới này còn có một đối phương như vậy tồn tại.

Nhìn có vẻ bọn họ không biết nhau, Quan Nhị đang dùng
đũa gắp một miếng sâm đại ô, thảy miếng sâm lên, giống như cá chép vượt long
môn, lắc lư dãy dụa giữa không trung, Quan Nhị há miệng hút "chẹp"
một tiếng, miếng sâm đã chui tọt vào miệng y, không những ăn ngon lành, mà nhìn
cũng cao hứng.

Lúc đó đã có người động.

Tất cả mọi động tác cơ hồ đều đồng thời bộc phát, năm
kiện binh khí, chia nhau từ năm phương hướng bất đồng bộc phát hành động, mục
tiêu lại chỉ có cái một - cái mạng của Trình Tiểu Thanh.

Sự phối hợp của năm người đương nhiên tuyệt đối mật
thiết, tinh mật đến mức giống như đồng hồ phương Tây vậy, tinh xác, hơn nữa
tuyệt đối chính xác.

Bọn chúng khác với sát thủ bình thường, bọn chúng nhất
định là người trong công môn, giết người bất tất phải có gì lo rầu sau này.

Đối tượng bọn chúng đuổi giết thông thường đều là
những người giang hồ không khác gì chó hoang, là tội phạm, đạo tặc, hung thủ.

Cho nên bọn chúng xuất thủ càng mãnh liệt, hà huống
bọn chúng cũng không quên lời nói của Lăng Ngọc Phong: "Nhất kích trí
mệnh, toàn thân thoái lui".

Nhất kích đó đến như gió mưa sấm sét, tinh thần Trình
Tiểu Thanh lại phảng phất đang lọt vào tình huống thất thần thẫn thờ.

Người trong tình huống đó, đi trên đường có thể bị xe
ngựa cán chết, hà huống là dưới đao thương của cao thủ sát nhân, nhất định chết
chắc.

Khoảng cách đao phong đến tâm tạng của hắn đã không
còn tới một thước, dây thòng lọng cơ hồ đã thắt vào yết hầu của hắn.

Ngay lúc đó, đột nhiên vang lên một tiếng hét giận dữ
như sấm sét:

- Năm đánh một, mất mặt quá.

Giữa tiếng hét, Quan Nhị bệnh hoạn bơ phờ đã vụt đứng
dậy, xương cốt gầy gò phảng phất va đập vào nhau, phát ra một tràng tiếng động
cực kỳ quái gở, năm gã cao thủ sát nhân cơ hồ cùng một sát na bị y nắm sau gáy
quăng ra, chỉ còn lại một người còn bị y nắm trong tay, xem chừng trong nháy
mắt sẽ bị y xé làm hai mảnh.

"Mạnh tựa hổ báo Quan Ngọc Môn".

Gã sát thủ đã trải qua huấn luyện lâu năm tuy tịnh
không phải là người sợ chết, nhưng hiện tại nước mắt, nước mũi, nước miếng, mồ
hôi, đại tiểu tiện đều vì sợ quá mà trào ra hết.

Quan Nhị cười lạnh:

- Muốn giết người thì được, muốn ỷ đông tranh thắng
thì Quan Nhị ta lại không coi được.

Y bỗng buông tên đó xuống:

- Ngươi muốn giết ngươi thì ngươi cứ đi, từng người đi
tới, ta không những không để ý tới, mà còn trông chừng cho ngươi.

Y buông người đó xong, không ngờ thật đã quay đầu trở
lại, lập tức ngồi xuống, tiếp tục nhai đồ ăn.

Y cả liếc cũng không liếc nhìn Trình Tiểu Thanh tới
một lần, y làm những chuyện đó xem chừng căn bản không quan hệ gì đến Trình
Tiểu Thanh.

Trình Tiểu Thanh cũng không liếc nhìn y, trên mặt lại
đã hiển xuất vẻ giận dữ, trong mắt đã giăng đầy những tia máu đỏ li ti, chợt
dụng lực đập bàn một cái, nhún chân phóng qua bàn bay ra.

Trong nháy mắt, hắn đã đi thẳng ra ngoài đại sảnh ăn
cơm.

Quan Nhị vẫn không liếc nhìn hắn, trong đôi mắt hổ lại
bất chợt lưu lộ một niềm bi thương khó tả.

Tất cả mọi chuyện cơ hồ cũng kết thúc cùng một lúc,
mỗi một động tác, mỗi một chi tiết, Lăng Ngọc Phong đều nhìn thấy rõ rõ ràng
ràng, lão Hình Tổng cũng nhìn thấy rõ rõ ràng ràng.

Trên trán lão Hình Tổng rướm đẫm mồ hôi lạnh:

- Quan Tây Quan Ngọc Môn là y?

Có thể gặp vị đại hào Quan Tây danh
chấn thiên hạ đó tịnh không phải là chuyện dễ, nhưng lão Hình Tổng lại hy vọng
lần này là lần cuối cùng.

Lăng Ngọc Phong chợt hỏi lão:

- Ngươi còn chưa đi?

- Đi? Đi đâu?

- Đương nhiên là đi bắt Quan Ngọc Môn cản trở công vụ.
- Lăng Ngọc Phong đáp rất bình tĩnh. - Tội danh cản trở công vụ tróc nã nhân phạm
nặng thì không nặng, nhẹ cũng không nhẹ.

Lão Hình Tổng không nói gì được.

Lão ta chung quy đã phát hiện sự lợi hại của Lăng Ngọc
Phong. Lão ta thật nên đi bắt Quan Ngọc Môn, nhưng mình làm sao kêu lão đi
được? Không đi tức là không làm tròn nhiệm vụ công chức, đi rất có thể bị xé
làm hai mảnh.

- Ngươi không đi?

- Tôi...

- Được, ngươi không đi, ta đi.

Lăng Ngọc Phong như một chiếc lá rơi nhẹ nhàng xuống
đất, sửa sang lại vạt áo, đẩy cửa đại sảnh ngang nhiên bước vào.

Y đi thẳng đến trước mặt Quan Nhị, Quan Nhị mới ngẩng
đầu nhìn y từ trên xuống dưới, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi có phải muốn đến tróc nã ta?

Nguyên lai y tịnh không phải mới phát hiện ra Lăng
Ngọc Phong, hồi nãy động tĩnh và đối thoại ngoài song cửa căn bản không có
chuyện gì có thể thoát khỏi tai mắt của y.

Đối diện với một người như vậy, Lăng Ngọc Phong không
ngờ đã rút trong mình ra một cái còng sắt, nhẹ nhàng đặt trên bàn trước mặt
Quan Nhị.

- Mời. - Y không ngờ lại nói với Quan Nhị. - Đây là
công sự, bổn phận phải làm, Quan Nhị tiên sinh cũng không thể ngoại lệ.

Quan Nhị cười lạnh.

Lăng Ngọc Phong lại nói:

- Dùng năm đánh một, ỷ nhiều thắng ít, cố nhiên là
không đúng, nhưng là làm công sự, đi bắt phạm nhân, căn bản không cần hòa hoãn
khách sáo như vậy.

- Các ngươi hòa hoãn khách sáo? - Quan Nhị cười lạnh.
- Năm người đều là cao thủ sát nhân, xuất thủ là giết người không còn đường
sống, làm công sự là làm như vậy sao?

- Có chứ. - Lăng Ngọc Phong đáp. - Đối phó với tội
phạm nguy hiểm phải làm như vậy, tránh khỏi để hắn phản kích đào thoát.

- Tội phạm? Tiểu Thanh phạm tội gì? - Trong mắt Quan
Nhị đã hiện xuất nộ ý, mục quang phừng phừng lửa giận, trừng mắt nhìn Lăng Ngọc
Phong, trong khớp xương ẩn ước truyền ra một thứ thanh âm kỳ dị, giống như có
một hồn ma tinh linh phẫn nộ trốn bên trong gõ giục một cái trống ma quái.

Thanh âm của trống ma là ngọn nguồn của thần lực.

Cái còng sắt đặt trên bàn không biết từ lúc nào đã bị
Quan Nhị bóp bẻ từ hình dáng cong cong hình sọ người thành một ngọn thiết bổng,
phóng xuyên qua song cửa, "cạch" một tiếng, ghim chặt vào thân cây
đại thụ trong sân, chui tọt vào thân cây, không còn nhìn thấy đâu nữa.

Lăng Ngọc Phong lại không tái mặt chút nào, chỉ từ từ
đi ra, từ từ thò tay ra, vỗ nhẹ lên thân cây.

Thiết bổng lập tức bắn ra rơi vào tay y.

Lăng Ngọc Phong cúi đầu nhìn, phảng phất đang trầm tư
mặc tưởng, ngọn thiết bổng đó đột nhiên lại dần dần bắt đầu biến hình, dần dần
lại biến thành hình dạng có chút giống như cái còng.

Cho dù còn chưa hoàn toàn khôi phục lại nguyên trạng,
ít ra cũng đã có hình dạng giống như vậy, cũng đủ để làm cho người nhìn thấy
phải giật mình.

Quan Tây Quan Nhị cũng không khỏi động dung.

Lăng Ngọc Phong đi đến trước mặt Quan Nhị, làm như
chuyện nãy giờ đều chưa xảy ra, như là y không có làm chuyện gì kinh người,
cũng không nhìn thấy thần công trên tay Quan Nhị, lại nói:

- Tế Nam phủ gần đây xảy ra liên tục năm vụ án mạng,
người chết đều là danh nhân, bọn ta chưa tra ra hung thủ, nhưng ta có cách của
ta, ta cũng có điều kiện.

- Ngươi cứ nói.

- Nội trong ba ngày, ngươi không thể đi ra khỏi
"Nghênh Tân" khách sạn một bước.

* * * * *

Trời hoàng hôn, Trình Tiểu Thanh đã say, say té quỵ
dưới một bờ tường cao chót vót, cũng không biết là tường nhà ai, bên kia tường
cũng không biết là gia đình nào trú ngụ.

Hắn chỉ biết một chuyện, tất cả tường vách trên thế
gian đều như nhau, luôn luôn cách ly con người, luôn luôn không chịu để con
người tương tụ.

Có những người cũng như vậy, cũng giống như là một bờ
tường cao.

Bên kia tường ẩn ước có tiếng nhạc truyền ra, phảng
phất có người đang hát một khúc bi ca có liên quan đến tình ái.

Tại sao có liên quan đến tình ái luôn luôn là bi ca?

Trình Tiểu Thanh đã say túy lúy.

Lúc hắn hôn mê, nước mắt đã lả tả thấm ướt tay áo của
hắn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3