Death Note: Một ghi chép khác - Những án mạng Los Angeles BB - Chương 02 - Phần 2
“Cô còn chờ gì nữa, Misora? Theo tôi!”
Misora lắc đầu nhanh đến nỗi khó có thể nhìn rõ.
Điều đó ảnh hưởng đến danh dự phụ nữ của cô. Không,
danh dự con người - làm theo anh ta sẽ khiến cô phải vĩnh viễn rời bỏ cái điều
cực kỳ quan trọng này.
“Ồ? Tiếc thật.” Ryuuzaki nói, chắc hẳn anh ta chưa
bao giờ sở hữu thứ đó. Anh ta lắc đầu buồn bã và tiếp tục tìm kiếm trong căn
phòng.
“Nh-nhưng Ryuuzaki... tôi không nghĩ còn gì ở đây
để chúng ta tìm nữa. Ý tôi là, cảnh sát đã kiểm tra khá kỹ lưỡng...”
“Nhưng cảnh sát đã bỏ qua câu đố ô chữ. Tôi sẽ
không ngạc nhiên chút nào nếu họ cũng đã bỏ qua gì nữa ở đây.”
“Nếu anh nghĩ như vậy... nhưng chẳng có gì để kiểm
tra. Tôi ước rằng tôi có một manh mối để biết tôi cần phải tìm cái gì - căn
phòng này quá ít đồ đạc để có thể xới tung lên. Và căn nhà thì lại quá to.”
“Một manh mối...?” Ryuuzaki nói và dừng lại. Rồi
anh ta chậm rãi gặm ngón cái của mình một cách suy tư, nhưng cử chỉ ấy lại
trông trẻ con đến nỗi khiến anh ta trông ngốc nghếch không kém. “Cô nghĩ sao, Misora?
Khi cô bước vào, cô có nghĩ đến điều gì không? Bất kỳ ý tưởng nào có thể thu
hẹp phạm vi điều tra lại?”
“Thực ra thì... có, nhưng...”
Có một điều, đó là những vết cắt trên ngực nạn
nhân. Cô không dám chắc cô có nên nói với Ryuuzaki điều này không. Nhưng nếu
không, đúng là cô cũng chẳng đi đến đâu... trong vụ án này, hay với việc
Ryuuzaki. Có thể cô nên kiểm tra anh ta, giống như anh ta đã quan sát phản ứng
của cô khi anh ta cho cô xem câu đố. Nếu cô đi đúng quân bài, cô có thể biết
anh ta có nghe được cuộc điện thoại lúc nãy của cô hay không.
“Phải rồi... Ryuzaki, cái này là để cảm ơn cho việc
lúc nãy, chứ không hoàn toàn là một cuộc trao đổi thông tin... hãy xem bức ảnh
này.”
“Bức ảnh?” Ryuuzaki hỏi, với một phản ứng cường
điệu đến nỗi người ta có thể tưởng anh ta chưa từng nghe thấy từ này bao giờ.
Anh ta bò về phía cô, nhưng dường như không muốn bỏ lỡ một giây quan sát căn
phòng, anh ta chỉ giật lùi mà không rời mắt khỏi hiện trường. Chỉ khi đến gần
Misora, anh ta mới miễn cưỡng quay đầu lại nhìn cô, đột ngột tới mức có thể dọa
một đứa trẻ khóc.
“Một bức ảnh chụp nạn nhân.” Misora đáp, đưa cho
anh ta bức ảnh khám nghiệm tử thi.
Ryuuzaki cầm lấy nó, gật đầu một cách trang trọng -
hoặc làm cử chỉ giống như thế. Phản ứng của anh ta nằm ngoài dự đoán của
Misora, khiến cho rốt cuộc sau lần thử này cô vẫn không thể đoán được điều gì.
“Rất tốt, Misora!”
“Sao cơ?”
“Báo chí không hề đề cập đến những vết cắt này, có
nghĩa là bức ảnh này chỉ có trong hồ sơ của cảnh sát. Tôi bất ngờ khi cô có
được nó. Chắc chắn là cô không phải là một thám tử thông thường...”
“... Vậy làm sao anh có được câu đố kia, Ryuuzaki?”
“Tôi có nhiệm vụ phải giữ bí mật điều đó.”
Thử nghiệm lần này của cô cũng thất bại dễ dàng như
lần trước. Cô thầm ước rằng mình đã đồng tình với Ryuuzaki khi anh ta khăng
khăng mình không có bí mật nào, rằng cô chưa từng dạy cho anh ta cái khái niệm
về “bí mật”. Và rồi cô nhận ra mình đang nghĩ đến những điều thật vô nghĩa.
“Tôi cũng sẽ không hỏi cô làm sao cô có được bức
ảnh này đâu, Misora. Nhưng nó liên quan gì tới suy nghĩ của cô?”
“Phải, ừ thì... Tôi đã tự hỏi phải chăng thông điệp
hắn để lại nay đã không còn ở trong căn phòng này, nhưng đã ở đây khi án mạng
xảy ra. Và thứ hiển nhiên nhất đáng lẽ phải ở đây, nhưng giờ đã không còn...”
“Là chủ căn phòng, Believe Bridesmaid. Rất thông
minh.”
“Và nếu anh nhìn bức ảnh ở một góc độ nào đó...
anh có thấy những vết cắt trông giống những chữ cái không? Tôi nghĩ đó có thể
là một thông điệp...”
“Ồ?” Ryuuzaki nói, giữ bức ảnh bất động một cách
hoàn hảo trong khi nghiêng đầu vòng quanh trông thật ngớ ngẩn. Cổ anh
ta không có xương sao? Như một nghệ sỹ uốn dẻo vậy. Misora cố gắng
không quay mặt đi.
“Không, không phải chữ cái...”
“Không phải sao? Tôi nghĩ những chữ cái đó thậm
chí rất dễ thấy...”
“Không không, Misora, tôi không phủ nhận toàn bộ
ý tưởng của cô, chỉ một phần thôi. Đây không phải là những chữ cái, mà là những
chữ số La Mã.”
Ồ.
Phải rồi, những chữ số La Mã, những chữ số mà
hầu như ngày nào cô cũng nhìn thấy trên mặt đồng hồ - V và I, tất nhiên, và C,
M, D, X, và L... đãng lẽ cô đã phải nghĩ tới điều này khi cô thấy ba chữ I liền
nhau - đó không phải là ba chữ I, mà là III. Nhưng có một chữ L ngay bên phải
nó, và cô đã liên hệ ngay tới tên của vị thám tử, và bị xao lãng bởi ý nghĩ đó.
“I là một, II là hai, III là ba, IV là bốn, V là
năm, VI là sáu, VII là bảy, VIII là tám, IX là chín, X là mười, L là năm mươi,
C là một trăm, D là năm trăm, M là một nghìn. Vậy những vết cắt này là 16, 59,
1423, 159, 13, 7, 582, 724, 1001, 40, 51 và 31.” Ryuuzaki nói không ngừng nghỉ.
Anh ta giỏi số La Mã, hay là đầu óc anh ta hoạt động nhanh như vậy?
“Đây chỉ là một bức ảnh, vì thế có thể tôi không
đọc chính xác, nhưng có tám mươi phần trăm cơ hội rằng tôi đúng.”
“Phần trăm?”
“Tuy nhiên, tôi e là điều đó vẫn chưa thể thay đổi
được tình thế hiện nay. Trừ phi chúng ta có thể tìm ra những con số đó có ý
nghĩa gì, có thể việc suy luận chúng là một thông điệp từ tên sát nhân sẽ trở
nên nguy hiểm. Rất có thể chúng chỉ gây nhiễu cuộc điều tra.”
“Xin lỗi, Ryuuzaki.” Misora nói, lùi lại một bước.
“Tại sao?”
“Tôi phải trang điểm lại một chút.”
Không đợi trả lời, Misora lập tức rời căn phòng và
lên cầu thang, tới toilet tầng ba. Cô khóa trái cửa lại và lấy điện thoại ra
gọi cho L sau khi lưỡng lự một chút. Đường dây số năm. Có một tiếng bíp ngắn
như để lọc tiếng bộ trộn âm, và rồi cuối cùng đường dây đã được kết nối.
“Có chuyện gì vậy, Naomi Misora?”
Giọng nói điện tử.
“Một số việc tôi cần phải báo cáo.” Misora hạ thấp
giọng và nói sau lòng bàn tay.
“Việc điều tra đã có tiến triển? Rất nhanh.”
“Không... một chút thôi. Có thể tôi đã tìm ra thông
điệp tên sát nhân để lại.”
“Tuyệt vời.”
“Nhưng không phải tôi tìm ra nó. Nói thế nào nhỉ...
một thám tử tư bí ẩn...”
Một thám tử tư bí ẩn.
Lối mô tả khiến cô suýt bật cười.
“... đã xuất hiện.”
“Ồ.” Giọng nói phát ra, rồi im lặng.
Đó là một khoảng lặng tồi tệ đối với Misora, dù sao
thì cô đã là người quyết định cho Ryuuzaki xem bức ảnh đó và cố gắng thử phản
ứng của anh ta. L đã giữ yên lặng khi Misora tiếp tục giải thích những gì
Ryuuzaki nói về bức ảnh. Và rằng anh ta có một bản copy câu đố ô chữ. Điều này
cuối cùng đã có được một phản ứng từ L, nhưng vì đó là một giọng nói điện tử,
cô không thể đoán được cảm xúc ấy là gì.
“Tôi nên làm gì? Thực lòng, tôi nghĩ sẽ rất nguy
hiểm nếu tôi rời mắt khỏi anh ta.”
“Anh ta hay ho chứ?”
“Gì cơ?”
Câu hỏi của L hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của
Misora, khiến cho anh ta phải nhắc lại một lần nữa trước khi cô trả lời, mặc dù
cô vẫn không thể hiểu anh ta muốn nói đến điều gì.
“Không, hoàn toàn không,” Cô đáp thật thà. “kinh
khủng đến thảm hại, và đáng nghi đến mức nếu không phải tôi đang nghỉ phép, có
thể tôi đã bắt giữ anh ta ngay khi tôi nhìn thấy. Nếu chúng ta chia tất cả mọi
người trên thế giới thành hai loại, đáng chết và không, chẳng nghi ngờ gì tôi
sẽ xếp anh ta vào loại thứ nhất. Một kẻ quái gở đến mức tôi ngạc nhiên khi anh
ta chưa tự kết liễu chính mình!”
“...”
Không một câu trả lời.
Điều này có nghĩa là gì?
“Naomi Misora, hãy lắng nghe.”
“Vâng?”
“Tôi cho rằng cô đang nghĩ giống tôi, nhưng bây
giờ cứ để gã thám tử này làm gì tùy thích. Một phần bởi thật nguy hiểm nếu để
hắn ra ngoài tầm mắt của cô, nhưng quan trọng hơn là vì việc quan sát hành động
của hắn là rất cần thiết. Tôi tin là cô có công lớn hơn trong việc suy luận về
bức ảnh tử thi, nhưng gã này rõ ràng không phải bình thường.”
“Tôi đồng ý.”
“Hắn có ở gần đó không?”
“Không, tôi đang ở một mình. Tôi đang gọi từ nhà
tắm tầng trên và ở phía sau ngôi nhà, khá xa phòng ngủ.”
“Vậy hãy quay lại bên cạnh anh ta. Tôi sẽ để mắt
đến gã này, và điều tra xem có phải thật sự bố mẹ của Believe Bridesmaid đã
thuê một tay thám tử nào tên là Ryuuzaki hay không.”
“Được rồi.”
“Cô có thể gọi vào số này lần tới.” Và anh ta bỏ máy.
Misora gập điện thoại lại.
Cô cần quay lại ngay để anh ta không nghi ngờ,
nhưng cô cũng đã ở đây hơi lâu, cô nghĩ và mở cửa.
Ryuuzaki đã đứng ngay bên ngoài.
“Misora. Cô lên tận đây ư?”
Anh ta không còn bò nữa, nhưng... Misora cố nuốt
khan. Anh ta đã ở đây từ khi nào?
“Sau khi cô rời căn phòng, tôi đã phát hiện ra một
điều thật thú vị, và không thể đợi được. Nên tôi đã tìm cô. Cô xong chưa?”
“R-rồi...”
“Lối này.”
Anh ta bước chậm rãi, vẫn với cái dáng khom lưng,
tới cầu thang. Misora theo sau không thôi bồn chồn. Có phải anh ta đã
nghe trộm qua cánh cửa? Câu hỏi ấy cứ dằn vặt tâm trí cô. Anh ta đã
phát hiện ra điều gì thú vị à? Đó có thể chỉ là một lý do... Cô đã hạ giọng
mình và nói rất khẽ, anh ta rất khó có thể nghe thấy tiếng cô. Tuy nhiên có thể
anh ta đã cố tình lắng nghe. Mà như thế có nghĩa là...
“Ồ, Misora.” Ryuuzaki nói mà không buồn quay đầu
lại.
“V-vâng?”
“Sao tôi không nghe thấy tiếng cô giật nước nhỉ?”
“Hỏi một phụ nữ như thế là quá khiếm nhã đấy,
Ryuuzaki.” Misora cố gắng giữ giọng bình thường, trong khi nhăn nhó vì sơ suất
của mình.
Ryuuzaki vẫn rất thản nhiên.
“Vậy sao? Dù sao thì... nếu cô quên xả nước, giờ
cũng chưa muộn đâu. Cô vẫn có thể quay lại. Nói về lối hành xử cho hợp vệ sinh
thì giới tính nào cũng như nhau cả.”
Một cách diễn đạt thật là kinh khủng.
Theo từng ý nghĩa của từ đó.
“Tôi vừa nói điện thoại. Chỉ là một cuộc giao dịch
thông thường với khách hàng. Nhưng tôi không muốn anh nghe thấy.”
“Ồ? Nhưng dù sao thì, từ bây giờ, tôi khuyên cô nên
giật nước. Nó sẽ khiến cho màn kịch hoàn hảo hơn.”
“Chắc chắn rồi.”
Khi họ vừa tới phòng ngủ, Ryuuzaki lại chống tay
xuống sàn gần như nằm ngang qua ngưỡng cửa. Giờ đây thì cử chỉ này khiến anh ta
trông giống một chướng ngại xúi quẩy hơn là bắt chước phong cách điều tra của
Sherlock Holmes.
“Đằng này.” Ryuuzaki xô tấm thảm phía trước những
kệ sách.
Giá sách của Believe Bridesmaid, với năm mươi bảy
cuốn sách được xếp chặt. Đó cũng là nơi đầu tiên Misora kiểm tra sau khi nói
chuyện với L.
“Anh nói anh đã tìm ra điều gì ư?”
“Phải. Một điều mới mẻ - thôi, chúng ta thẳng thắn
với nhau đi. Tôi đã phát hiện ra một sự thật quan trọng.”
Lối nói làm ra vẻ kiểu cách của anh ta khiến cô khó
chịu. Cô cố gắng bỏ qua điều này.
“Ý anh là anh đã tìm ra manh mối gì đó nơi giá
sách?”
“Hãy xem đây.” Ryuuzaki nói, chỉ vào phía bên phải
của kệ sách thứ hai từ dưới lên. Đó là một bộ mười một cuốn của một bộ truyện
tranh Nhật Bản nổi tiếng có tên Akazukin Chacha.
“Thế thì sao?”
“Tôi thích bộ truyện này.”
“Thế à?”
“Đúng thế.”
Cô nên đáp lại như thế nào đây? Trái ngược với mong
ước, cô cảm thấy biểu hiện của mình đã dịu bớt nhiều, nhưng vẫn không có nỗ lực
nào để thể hiện đấu tranh nội tâm. Ryuuzaki vẫn tiếp tục nói.
“Cô là người Nhật phải không?”
“Người Nhật...? Bố mẹ tôi đều là người Nhật. Quốc
tịch của tôi bây giờ là người Mỹ rồi, nhưng tôi đã sống ở Nhật Bản cho đến hết
trung học...”
“Vậy cô phải biết bộ truyện tranh này chứ. Một
tuyệt tác của Min Ayahana-sensei[22]. Tôi đã đọc từng trang trong series này. Tôi cũng thích bộ anime nhiều như
bộ manga[23]. Tình yêu, lòng can đảm và hy vọng - Holy Up![24]”
[22] Sensei:
tiên sinh (tiếng Nhật). Đây là một cách gọi thể hiện sự kính trọng đối với các
tác giả truyện tranh Nhật Bản. – ND.
[23] Manga:
truyện tranh; Anime: phim hoạt hình. Hầu như bộ manga nổi tiếng nào ở Nhật cũng
được chuyển thể thành anime. – ND.
[24] Câu
thần chú trong manga/anime này: "Let Love, Courage and Hope - Magical
Princess Holy Up!" – ND.
“Ryuuzaki, anh sẽ tiếp tục như thế này một lúc
phải không? Nếu vậy, tôi có thể chờ ở phòng bên cạnh...”
“Tại sao cô lại làm thế khi tôi đang nói chuyện
với cô?”
“Ờ, ừm... Ý tôi là, tôi cũng thích Akazukin
Chacha. Tôi đã xem bộ anime.
Tôi cũng đã học được tình yêu, lòng can đảm, hy vọng và Holy Up.”
Cô hy vọng anh ta sẽ hiểu rằng cô không hứng thú
với sở thích của anh ta chút nào, nhưng thực sự giả thiết anh ta có thể hiểu
được những suy nghĩ của người khác về anh ta qua những câu hàm ngôn thông dụng
nhất là rất đáng hồ nghi. Giống như chính bản thân Ryuuzaki vậy.
Hay cô đã cường điệu hóa mọi thứ?
“Tốt. Chúng ta sẽ bàn luận về những khoảnh khắc thú
vị mà bộ anime đã mang lại một cách chi tiết vào dịp khác, còn bây giờ thì hãy
xem này.”
“Sao cơ...” Misora nói và đồng ý quan sát vào những
cuốn truyện Akazukin Chacha trên kệ sách.
Không nhận thấy gì cả.
“Không thực sự...”
Đó chỉ là một bộ sách. Cùng lắm có thể suy ra rằng
Believe Bridesmaid khá thông thạo tiếng Nhật, và thích truyện tranh... nhưng có
rất nhiều người như thế ở Mỹ. Cũng không có gì lạ khi sưu tầm những bản gốc
bằng tiếng Nhật thay vì bản dịch. Ngày nay việc đặt mua chúng qua Internet đã
trở nên rất dễ dàng.
Đôi mắt to thâm quầng của Ryuuzaki đang nhìn chằm
chằm vào cô. Cảm thấy không thoải mái, Misora cố gắng tránh ánh mắt ấy bằng
cách kiểm tra từng cuốn sách. Nhưng ngay cả khi cô đã hoàn thành việc đó, cô
cũng không tìm thấy điều gì đặc biệt để có thể coi là một manh mối.
“Tôi không thấy gì cả... điều gì liên quan tới những
cuốn truyện này?”
“Không phải chúng.”
“Sao cơ?” Biểu hiện tức giận đã hình thành rõ ràng
trong giọng nói của cô. Cô không thích bị lấy làm trò cười. “Không phải chúng?
Ý anh là sao?”
“Không phải là những cuốn đó,” Ryuuzaki nói. “Những
thứ đáng lẽ phải ở đây, nhưng trên thực tế đã không còn. Misora, chính cô là
người đã phát hiện ra điều này - thông điệp của tên sát nhân nằm trên những thứ
đã thất lạc và không còn ở đây nữa. Chính cô đã nghĩ ra rằng điều đó ám chỉ tử
thi của Believe Bridesmaid. Tôi không nghĩ tôi cần phải giải thích điều này cho
cô - hãy nhìn kỹ đi, Misora. Những thứ không ở đây. Ở đây thiếu tập bốn và tập
chín.”
“Ồ?”
“Akazukin Chacha có mười ba tập. Không phải là mười
một.”
Misora nhìn xuống những cuốn sách một lần nữa,
những con số được sắp xếp theo thứ tự từ một, hai, ba đến năm, sáu, bảy, tám và
mười. Nếu Ryuuzaki nói đúng, thực sự có mười ba tập trong bộ truyện, hai cuốn
đã bị thiếu - tập bốn và chín.
“Ừm... phải rồi. Nhưng... Ryuuzaki, vậy thì sao? Ý
anh là tên sát nhân đã lấy đi hai cuốn? Đó cũng có thể là một khả năng, nhưng
cũng hoàn toàn có thể ngay từ đầu đã thiếu hai tập này. Có thể ông Bridesmaid
sẽ định mua chúng sau. Không phải ai cũng đọc manga theo thứ tự, anh biết đấy.
Ý tôi là, có thể ông ta đã dừng giữa chừng để đọc bộ Dickwood này chẳng hạn...”
“Không thể nào.” Ryuuzaki khẳng định. “Không có ai
trên đời này có thể bỏ lỡ hai tập giữa chừng của bộ Akazukin Chacha. Tôi hoàn
toàn chắc chắn lập luận này có thể được tòa chấp nhận.”
Gã thanh niên này liệu đã bao giờ ra tòa chưa?
“Hoặc ít nhất là trong trường hợp các thành viên
của ban hội thẩm hiểu biết nhiều về truyện tranh Nhật Bản.”
“Ban hội thẩm đó thật thiên vị.”
“Không còn nghi ngờ gì nữa, tên sát nhân đã lấy
chúng đi.” Ryuuzaki nói, không mảy may quan tâm đến lời nói của cô.
Lần này cô không thể để mặc anh ta tiếp tục với suy
luận thiếu căn cứ đó.
“Nhưng anh không có bằng chứng nào để chứng minh
việc đó, Ryuuzaki. Có thể ông ta đã cho bạn bè mượn.”
“Akazukin Chacha?! Thậm chí cô sẽ không thể cho cha
mẹ cô mượn! Cô sẽ phải bảo họ tự mua mà đọc! Khả năng hợp lý duy nhất ở đây là
thủ phạm đã mang chúng đi!” Ryuuzaki khăng khăng một cách khá quyết liệt.
Anh ta không chịu dừng lại.
“Thêm nữa, không ai trên thế giới này có thể chấp
nhận chỉ đọc tập bốn và chín - Tôi dám đánh cược lọ mứt của tôi về điều này.”
“Nếu ý anh là lọ mứt mà anh đã ăn lúc nãy, thì một
lọ như thế chỉ đáng giá khoảng năm đô la.”
Min Ayahana-sensei có lẽ đã thất vọng.
“Tiếp tục thôi, Misora, khi hung thủ lấy đi hai tập
truyện từ căn phòng này, hắn phải có một động cơ nào đó.”
“Được rồi, đúng là ở đây thiếu hai quyển, tạm bỏ
qua logic và những khả năng khác, và đi theo giả thiết của anh... thì vẫn rất
lạ, đúng không? Ý tôi là, Ryuuzaki, giá sách này...”
Đã đầy. Và sách được xếp chặt đến nỗi muốn lấy ra
một quyển cũng không dễ dàng gì. Nếu lấy đi hai tập truyện, hắn sẽ để lại một
khoảng trống khá lớn... mà khoan đã...
“Ryuuzaki. Anh có biết tập bốn và tập chín bộ
Akazukin Chacha dày bao nhiêu trang không?”
“Tôi biết. 192 và 184 trang.”
Cô đã không thực sự hy vọng anh ta sẽ trả lời được
câu hỏi đó.
192 cộng với 184 là 376 trang. Misora nhìn lướt qua
giá sách, tìm trong số năm mươi bảy cuốn một quyển sách dày khoảng 376 trang.
Việc này không khó khăn gì. Chỉ có một cuốn duy nhất dày như thế ở trên kệ - Insufficient
Relaxation của tác giả Permit Winter.
Khi cô lấy nó xuống và mở ra, quyển sách đó có đúng
376 trang.
Tràn trề hy vọng, Misora giở qua các trang sách,
nhưng cô không tìm thấy gì đặc biệt.
“Gì vậy, Misora?”
“Ờ... tôi đã tự hỏi phải chăng tên sát nhân đã thay
thế hai cuốn hắn ta đã lấy đi bằng một quyển nào đó và phải chăng đó chính là
thông điệp của hung thủ.”
Có thể Believe Bridesmaid ngay từ đầu đã sắp xếp
những cuốn sách để lấp đầy đến chính xác giá sách của ông ta. Cũng có thể thủ
phạm mới là người đã làm việc đó bằng cách đem những quyển sách từ những phòng
khác sang - và nếu theo cách nghĩ này, không ai biết có phải thực sự những cuốn
Akazukin Chacha thuộc về Believe Bridesmaid ngay từ đầu hay không. Không có một
cuốn nào có đánh dấu trang - tất cả những việc đó có thể đều nằm trong kế hoạch
của hung thủ - nhưng nếu thế thì sao? Chỉ có thể thuyết phục hơn về khả năng
tên sát nhân đã để lại thông điệp ở đây. Nhưng nếu không có gì lạ trong những
cuốn sách đó, toàn bộ giả thiết này sẽ sụp đổ. Nó sẽ không hơn gì một sự tưởng
tượng hão huyền trong lúc nhàn rỗi.
“Ý tưởng không tồi. Không, khá tốt là đằng khác.”
Ryuuzaki nói, với tay về phía Misora.
Trong một giây cô đã tưởng anh ta muốn bắt tay cô,
và lấy làm khiếp đảm về điều đó, nhưng rồi cô nhận ra anh ta chỉ muốn
cuốn Insufficient Relaxation. Cô đưa nó cho anh ta. Ryuuzaki chộp
lấy cuốn sách bằng ngón trỏ và ngón cái rồi bắt đầu đọc. Đọc rất nhanh - toàn
bộ quyển sách 376 trang trong chưa tới năm phút.
Misora định bụng nhất định phải giới thiệu cho anh
ta sách của Natsuhiko Kyogoku.
“Tôi thấy rồi.”
“Sao? Anh tìm thấy gì rồi à?”
“Không. Tuyệt đối không có gì ở đây. Đừng nhìn tôi
như thế. Tôi thề, tôi không đùa. Đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết giải trí bình
thường, không chứa một thông điệp gì hết, thậm chí là một hình ảnh ẩn dụ kiểu
như những hình nhân Wara Ningyou. Và tất nhiên, không có một chữ nào được ẩn
giấu sau các trang, hay được ghi chú vào lề sách.”
“Lề sách?”
“Phải, chẳng có gì viết ở lề sách trừ số trang.”
“Số trang?” Cụm từ này như vang lên trong tâm trí
Misora. Số trang... số? Số, giống như... số La Mã?
“Ryuuzaki, coi như những vết cắt trên ngực nạn nhân
là số La Mã đi, vậy đó là những số nào?”
“16, 59, 1423, 159, 13, 7, 582, 724, 1001, 40, 51,
và 31.”
Trí nhớ tuyệt hảo. Anh ta thậm chí không cần liếc qua bức ảnh
một lần nữa. Một trí nhớ gần như máy tính điện tử - đầu tiên là số trang trong
mấy tập sách, và giờ là những con số này.
“Cô định làm gì với chúng?”
“Tôi đã nghĩ phải chăng những con số đó ám chỉ
những trang trong cuốn sách này, nhưng... hai trong số chúng có tới bốn chữ số.
Quyển sách lại chỉ có 376 trang. Vì thế giả thiết này không hợp lý.”
“Đúng... mà không, Misora, nếu chúng quay vòng thì
sao? Ví dụ, 476 có thể coi là 376 cộng với 100, và chỉ trang 100.”
“Thế thì có ý nghĩa gì nhỉ?”
“Tôi cũng chưa biết. Nhưng cứ thử xem sao... 16 thì
dễ rồi. Trang 16. 59, 1423, 159, 13, 7, 582, 724, 1001, 40, 51, 31...”
Anh ta khép hờ đôi mắt thâm quầng.
Thậm chí không giở sách ra lần nữa? Không đùa chứ?
Với cái tốc độ anh ta đã đọc, anh ta có thể nhớ được toàn bộ nội dung sao?
Chuyện như thế có thể có thật sao? Anh ta có thể làm được như thế ư? Dù sao thì, Misora cũng chỉ có thể đứng chờ.
“... Tôi thấy rồi.”
“Rằng không có gì ở đấy?”
“Không... có đấy. Có một điều rất cụ thể, Misora.”
Ryuuzaki đưa lại quyển sách cho Misora. “Mở trang 16 ra,” anh ta nói.
“Được.”
“Từ đầu tiên trong trang đấy là gì?”
“Quadratic.”
“Tiếp theo hãy mở trang 59. Từ đầu tiên trong
trang đấy?”
“Ukulele.”
“Tiếp đến trang 295. 1423 quay vòng ba lần, và
gặp 295 ở vòng thứ tư. Từ đầu tiên là?”
“Tenacious.”
Họ tiếp tục như vậy. 159 chỉ trang 159, 13 là trang
13, 7 là trang 7, 582 là trang 206, 752 là trang 348, 1001 là trang 249, 40 là
trang 40, 51 là trang 51, và 31 là trang 31, và ở mỗi trang, Misora đọc lên từ
đầu tiên. Theo thứ tự:
“rabble,” “table,” “egg,” “arbiter,” “equable,” “thud,” “effect,” “elsewhere,”
and “name.”
“Vậy đấy.”
“Vậy... là sao?”
“Lấy chữ cái đầu tiên của mỗi từ.”
“Chữ đầu tiên? Ừm...”
Misora phải xem lại mỗi trang một lần nữa. Trí nhớ
của cô không phải là tệ, nhưng cũng không đến mức có thể nhớ hết hai mươi từ
trong lần đầu tiên. Ít nhất là khi trước đó cô không biết là mình cần phải ghi
nhớ.
“Q-U-T-R-T-E-A-E-T-E-E-N... qutr teae teen? Gì
vậy?”
“Rất giống với tên của nạn nhân thứ hai, cô không
thấy thế sao?”
“Tôi nghĩ là có...”
Nạn nhân thứ hai. Cô bé mười ba tuổi. Quarter
Queen.
“Có một sự tương đồng... Quarter Queen... chỉ khác
nhau bốn chữ cái.”
“Đúng vậy. Tuy nhiên,” Ryuuzaki nói một cách miễn
cưỡng. “bốn chữ cái trên tổng số mười hai là quá nhiều. Một phần ba số đó đã
sai. Thậm chí nếu chỉ một chữ khác, thì toàn bộ giả thiết cũng sẽ sụp đổ. Trừ
phi khớp hoàn toàn, còn nếu không chúng không đáng gọi là một thông điệp. Tôi
đã nghĩ có thể có gì ở đây, nhưng thực ra, có thể đó chỉ là trùng hợp...”
“Nhưng... so với một trùng hợp...”
Nó quá hiển nhiên.
Sao có thể như thế được?
Chắc chắn là có chủ tâm.
Cố ý... hoặc là dị thường.
“Nhưng, Misora... nếu nó không khớp tức là nó không
khớp. Chúng ta đã tới rất gần, nhưng...”
“Không, Ryuuzaki. Nghĩ lại đi. Cả bốn chữ cái sai
đều là ở những con số vượt quá 376. Chúng là những con số mà ta cho rằng phải
quay vòng.”
Cô giở lại các trang giấy một lần nữa. Trang 295,
từ đầu tiên: tenacious, chữ đầu tiên: T, chữ thứ hai E, chữ thứ ba N, chữ thứ
tư... A.
“Quay vòng ba lần, và lần thứ tư mới tới trang
đó... ta sẽ không lấy chữ cái đầu tiên, mà lấy chữ thứ tư. Không phải T, mà là
A. Và với 582, arbiter, vòng thứ hai cho ta chữ R thay vì chữ A. Vậy là không
phải Qutrtea mà là Quarter.”
Tương tự như thế, “equable” ứng với con số 724, vậy
là phải tính chữ cái thứ hai: Q. Và với 1001 - từ “thud”, không phải T mà là U.
Như vậy đã biến Eteen thành Queen. Quarter Queen.
L đã đúng.
Tên sát nhân đã để lại thông điệp.
Những vết cắt trên ngực nạn nhân, hai tập truyện
thất lạc - tên sát nhân đã để lại một thông điệp. Cũng như câu đố ô chữ hắn đã
gửi cho cảnh sát, một thông điệp liên quan tới nạn nhân tiếp theo của hắn...
“Làm tốt lắm, Misora.” Ryuuzaki vẫn giữ vẻ điềm
nhiên. “Suy luận rất sắc sảo. Tôi sẽ không thể nghĩ ra điều đó.”

