Mệnh phượng hoàng (Tập 4) - Chương 65 - Phần 1

Chương 65

Giọng nói đó...

Thanh Dương!?

Trong lòng ta như bị thứ gì đập mạnh. Người đuổi theo là Thanh Dương!
Người đeo mặt nạ là Thanh Dương! Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Tô Mộ Hàn, tiên sinh rốt cuộc là người như thế nào?

Ngước mắt, muốn nhìn rõ người đang ôm ta, thế nhưng xung quanh vô cùng
tối tăm, ta không nhìn rõ thứ gì.

“Tiên sinh...” Ta run rẩy gọi y.

Y ghé sát tai ta, thì thầm: “Đừng sợ!”

Giọng y hệt như trong ký ức, nhẹ nhàng, khàn khàn.

Không biết vì sao, khoảnh khắc này, nước mắt bỗng tuôn rơi, ta không
giơ tay lên nổi, chỉ có thể mặc kệ nó buông lơi. Ta không rõ chúng ta rơi xuống
đâu, phía dưới càng lúc càng tối, giơ tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón.

Dường như có thứ gì đó đập mạnh vào người ta, đau tới mức ta bật kêu
thành tiếng, cơ thể hai người ngột đột dừng lại, rồi lập tức rơi xuống tiếp. Tô
Mộ Hàn ôm lấy ta, ta không biết cuối cùng chúng ta đã ở đâu, chỉ cảm thấy cơ thể
đau đớn vô cùng rồi nhanh chóng mất đi tri giác.

Có chút hoa mắt chóng mặt, ta nhắm mắt lại nhưng cảm thấy rất chói mắt.
Gắng gượng mở mắt mới phát hiện hóa ra đã là ban ngày, nhìn sắc trời, chắc gần tới
giờ Ngọ. Mặt trời chiếu thẳng lên gương mặt ta, ta nheo mắt lại theo phản xạ, muốn
giơ tay che nhưng bỗng phát hiện tay của ta...

Nghiêng mặt mới trông thấy tay ta bị quấn bởi những dây mây, cơ thể
ta cũng bị quấn chặt.

Giật nẩy mình, đúng thế, sao ta lại quên, tối qua ta và Tô Mộ Hàn rơi
từ trên cầu treo xuống. Thử động đậy, ta mới phát hiện mình không thể giãy giụa.

Ta thất thanh gọi: “Tiên sinh...”

Y đâu rồi? Y đi đâu rồi?

Mặc dù xung quanh là những cây mây và dây leo chằng chịt nhưng ta vẫn
có thể nhìn rõ là có ai hay không. Ngoài ta ra, ta không nhìn thấy một ai.

Ta bắt đầu hoảng sợ, nghiêng đầu một cách khó nhọc, chỉ có thể miễn
cưỡng liếc nhìn xuống mặt đất. Còn cách mặt đất chừng hai trượng, ta không nhìn
được hết nên không biết Tô Mộ Hàn có ở dưới đó không.

Ta khẽ siết hai tay, nếu y rơi thẳng xuống dưới, hậu quả chắc chắn không
thể tưởng tượng nổi.

“Tiên sinh! Tiên sinh...” Ta gào lớn nhưng không có ai đáp lời.

Ta không biết thế này được coi là chuyện tốt hay chuyện xấu. Có lẽ y
không ở phía dưới nên không nghe thấy ta gọi. Cũng có lẽ y đã...

Cắn môi, ta không dám nghĩ tiếp.

Nặng nề thở vài hơi, toàn thân bắt đầu đau nhức, ta cắn răng, không
biết nên làm thế nào. Đây là lần đầu tiên ta cảm thấy bất lực như vậy.

Nhớ tới Hạ Hầu Tử Khâm, nếu hắn biết chuyện này, hắn làm sao chịu đựng
nổi chứ?

Ta bỗng nhắm chặt mắt, tối qua chỉ có Thanh Dương trông thấy ta và Tô
Mộ Hàn rơi từ trên cầu treo xuống, những người khác ắt hẳn đều không biết, còn Thanh
Dương chắc chắn sẽ không nói ra.

Hai đại quân đều mất quân sư, có lẽ bọn họ đều không dám rêu rao, chỉ
có thể phái người bí mật men theo đáy vực hẹp và dài để tìm kiếm. Trận chiến này
tạm thời không thể tiếp tục.

Hơi rút cánh tay ra, “ái”, đau đến mức ta khẽ rên thành tiếng. Cổ tay
ta chắc đã bị dây mây quấn đến sưng đỏ rồi. Lúc này, loáng thoáng nghe thấy phía
dưới có tiếng bước chân của ai đó, trong lòng kinh sợ, ta vội thất thanh gọi: “Tiên
sinh...” Không nhìn thấy người, ta chỉ hy vọng y có thể trả lời một tiếng.

“Tiên sinh!” Ta lại gọi.

Mãi sau, cuối cùng giọng nói của y cũng vang lên: “Ta ở đây.”

Giọng nói của y đượm vẻ mệt mỏi, dường như còn thở dốc.

Ta vội hỏi: “Tiên sinh không sao chứ?” Ta không
nhìn thấy y, không biết rốt cuộc y thế nào rồi. Y lợi dụng ta để hạ độc, hãm hại
Hạ Hầu Tử Khâm, song giờ đây đối mặt với y, ta vẫn muốn quan tâm.

Y “ừ” một tiếng rồi nói tiếp: “Cố chịu đựng một chút nữa, ta sẽ cứu
nàng xuống.” Y vừa nói xong, ta lại nghe thấy tiếng “sột soạt”, giống như thứ gì
đó bị kéo lê.

Ta nghiến răng, không nói gì.

Rất lâu sau mới cảm thấy y giơ tay chạm vào người ta. Ta cảm thấy toàn
thân run rẩy, cuối cùng cũng biết y đang làm gì. Nhất định là y đi tìm thứ gì đó
để kê chân, bởi vì nơi này cách mặt đất rất cao, cho dù là nam nhân cũng không thể
với tới.

Ta cho rằng thứ được đưa lên sẽ là đoản kiếm, không ngờ chỉ là một hòn
đá sắc nhọn. Ta vô cùng kinh ngạc. Dùng đá, cho dù có sắc hơn nữa, muốn mài đứt
nhiều dây mây đến vậy cũng phải mất bao nhiêu thời gian chứ?

“Tiên sinh...”

Y thở hổn hển, trả lời ta: “Hử?”

Ta định nói nhưng lại nuốt những lời đó xuống, chắc y rất mệt, đợi xuống
dưới rồi hỏi sau. Bây giờ phải để y giữ thể lực, ta cũng cần nhanh chóng thoát khỏi
đám dây mây này.

Y không để ý tới chuyện ta đột nhiên im lặng, cố gắng để động tác nhanh
hơn. Ta hít thật sâu, bên tai chỉ nghe thấy tiếng cọ xát vang lên cùng với tiếng
thở gấp gáp của y.

Cảm giác bất lực đó của ta cuối cùng cũng dần tan biến. Đúng như ta
nói, cảm giác y đem lại cho ta quá yên ả, khiến ta không còn nghĩ tới những muộn
phiền.

Thế nhưng tiên sinh bây giờ có còn là tiên sinh mà ta quen biết từ bao
nhiêu năm trước?

Cũng không biết đã qua bao lâu, cảm thấy cơ thể đột nhiên rơi xuống,
ta không kiềm chế được, khẽ kêu lên nhưng lại rơi vào một vòng tay. Y không đỡ được,
ôm ta ngã lăn trên đất.

Nghe y khẽ rên một tiếng, ta giật mình sợ hãi, hoảng hốt bò dậy, quay
người xem y thế nào. Dung mạo ấy đập vào mắt ta, vẫn đẹp tới mức khiến người khác
rung động, tựa như lần đầu tiên ta nhìn thấy khuôn mặt y khi tháo tấm mặt nạ trong
hang động bên dòng sông Vụ Hà.

Y thật sự là Hàn Vương!

Đầu ngón tay run run, dường như ý thức được điều
gì, y nhổm người định dậy nhưng thử vài lần đều không thành công. Ta nhìn thấy lòng
bàn tay trái của y bê bết máu, hòn đá rơi bên cạnh cũng vậy.

Mài dây mây lâu như thế, cả cánh tay trái của y cũng run rẩy không ngừng,
còn tay phải của y lại rất sạch sẽ, thậm chí ta cảm thấy vừa nãy y tìm bao nhiêu
cành cây và đất sét để kê chân cũng không hề dùng tới cánh tay này. Trước mắt dường
như lại hiện lên cảnh tượng hai chúng ta rơi xuống vào tối qua. Khi ấy, rõ ràng
ta trông thấy y túm được cọc của cây cầu treo nhưng lại lập tức buông ra. Lúc này,
cuối cùng ta đã biết vì sao!

Thanh Dương không hề lừa ta, những điều nàng ta
nói đều là thật.

Lần đó, từ trên đỉnh Nam Sơn rơi xuống, vì cứu ta, y đã bị hỏng cánh
tay phải. Nghĩ tới đây, ta cảm thấy trong lòng đau nhói. Không phải y buông tay
mà là y không thể túm được.

Tiên sinh...

Cúi người đỡ y, tay trái của y vẫn không ngừng run rẩy, máu tươi từ
lòng bàn tay vẫn chảy ra. Vô số mảnh đá dăm khảm sâu vào da thịt, ta nhìn thấy mà
xót xa.

Y khẽ hỏi: “Có bị thương ở đâu không?”

Ta sững người, lắc đầu, cả người vô cùng đau đớn nhưng chỉ là vết thương
ngoài da, ta vẫn có thể gắng gượng được. Ta nghĩ, nếu không phải phía dưới cây cầu
treo có những cụm dây mây đan xen chằng chịt thành tấm lưới lớn như vậy, chắc ta
đã chết từ lâu rồi.

Y lại nói: “Phía trước có một đầm nước sâu, ta qua đó rửa ráy.” Nói
xong, y đứng lên, không nhìn ta mà đi thẳng ra đầm nước. Ta ngập ngừng giây lát,
cuối cùng cũng đứng lên, đi theo sau. Y không quay đầu, chỉ chậm rãi bước đi. Nhìn
bóng dáng gầy yếu ấy, đột nhiên ta không biết nên nói gì.

Hai người đi được một đoạn mới nhìn thấy đầm nước sâu mà y nói, y ngồi
xổm xuống, nhúng tay trái vào nước. Ta chần chừ một lát, cuối cùng bước lên, xắn
tay áo, giơ tay cầm lấy tay y, cẩn thận rửa sạch cho y. Ngón tay y run run nhưng
không hề né tránh.

Ta khẽ cười, nói: “Bây giờ ta nên gọi ngài là gì? Tiên sinh? Vương gia?
Hay thái tử?” Lúc nói những lời này, ta nghiêng mặt, nhìn y chằm chằm.

Y không ngoảnh lại nhìn ta, đôi môi mỏng mím chặt, chỉ thi thoảng khẽ
nhíu mày. Ta biết rút những mảnh đá dăm cắm trong lòng bàn tay sẽ rất đau.

Mãi sau mới thấy y nhỏ giọng nói: “Thông minh như nàng mà không biết
nên gọi ta thế nào ư?”

Lời của y khiến ta sững sờ.

Y rút tay ra khỏi tay ta. Ta chưa từng nghĩ y sẽ làm vậy, giật mình
kinh ngạc, thấy y đứng thẳng lên.

“Tiên sinh...” Ta buột miệng gọi y.

Bỗng ngây người.

Đúng thế! Cho dù thế nào, trong lòng ta, y trước sau vẫn là tiên sinh
của ta, không phải sao? Y không phải là Hàn Vương, cũng không phải là Thái tử tiền
triều gì đó, y chỉ là tiên sinh của ta. Rõ ràng trông thấy khóe môi y hơi cong lên
nhưng y không dừng bước, cứ đi thẳng về phía trước.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3