Trọng tử (Tập 2) - Chương 23 - Phần 1

[Chúc bạn đọc sách vui
vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Chương 23: Vong Nguyệt

Trong đại điện được xây bằng đá đen, Trọng Tử dần hồi tỉnh,
sự đau đớn tột cùng không gì sánh nổi đã hoàn toàn biến mất, cảm giác dính nhớp
trên người cũng không còn nữa, thay vào đó là sự khoan khoái, thư thái đến kỳ
lạ. Nàng mở to mắt, ngước nhìn trần đại điện cao cao. Giơ tay lên, ống tay áo
cáu đen, bẩn thỉu đã trắng tinh tự lúc nào, giống như nàng vừa trải qua một
giấc mơ dài vậy. Điều làm Trọng Tử ngạc nhiên hơn nữa là, nàng không còn co rúc
vào một xó như thường ngày mà nghiễm nhiên nằm trên chiếc giường bằng đá đen
rộng lớn. Trong điện chỉ có duy nhất chiếc giường này thôi! Xoay mặt qua, chợt
thấy bóng người đang đứng bên cạnh giường, Trọng Tử sợ hãi, nhắm chặt mắt lại.

Vạn Kiếp phát hiện ra nàng đã tỉnh, liền cất giọng khàn khàn:
“Đứng dậy đi!”

Trọng Tử vẫn nằm im.

“Đứng dậy!” Giọng nói lạnh lùng lại cất lên.

Mọi khổ cực, bất hạnh đều trải qua hết rồi, chỉ thiếu cái
chết nữa thôi, Trọng Tử khóc, nói: “Người bắt Mẫn sư tỷ và Vân Anh để lấy máu
tu luyện, chi bằng giết luôn cả ta đi!”

“Ta dạy ngươi một bài học như thế còn chưa đủ sao?”

“Cho dù người có cho ta uống nhiều độc dược hơn nữa, ta cũng
không sợ, người muốn làm gì thì làm!”

“Ngươi muốn chết sao?” Vạn Kiếp có vẻ tức giận.

Trọng Tử rốt cuộc cũng chỉ là một thiếu nữ mới lớn, trải qua
bao phen bị hành hạ, tra tấn, trong người nàng giờ toàn chất kịch độc, lại nghĩ
tới việc không cứu được Mẫn Tố Thu và Vân Anh, ngay cả bản thân mình cũng vĩnh
viễn không thể thoát khỏi chỗ này, không còn được gặp sư phụ nữa, trái tim nàng
cũng hóa thành tro bụi. Mặt trắng bệch, nàng khóc lóc thảm thương. “Có sống
cũng bị người hành hạ, tra tấn, chi bằng chết đi còn hơn.”

Đại điện bỗng chìm vào tĩnh lặng.

“Ta sẽ không hành hạ, tra tấn ngươi nữa.” Bên tai, tiếng bước
chân càng lúc càng xa.

Trọng Tử nghẹn ngào, xác định lại lần nữa rằng mình không
nghe nhầm mới lặng lẽ mở mắt ra. Thấy hắn quả nhiên đã đi, nàng vội lau khô
nước mắt, đứng trên chiếc giường đá nhìn ngó rồi cầm theo Tinh Xán, nhanh chóng
chạy ra khỏi đại điện.

Ngoài điện không hề có bóng dáng của Mẫn Tố Thu và Vân Anh!
Lẽ nào bọn họ đã bị… Trọng Tử bất giác cảm thấy trái tim mình chùng hẳn xuống.
Chạy quanh điện tìm kiếm mấy vòng nhưng vẫn không thấy họ đâu, nàng hoảng hốt,
lớn tiếng gọi tên họ, thậm chí còn lấy hết can đảm đi dọc bờ sông máu, tìm kiếm
trên những bộ xương trắng ởn nửa ngày liền. Sau đó, không còn giữ nổi bình tĩnh,
nàng chạy khắp Vạn Kiếp cung, cuối cùng cũng thấy hắn đang đứng ở cổng chính.

Trong làn mây đen vần vũ, mái tóc dài màu đỏ sậm tung bay
trong gió, hắn đang đứng quay lưng về phía Trọng Tử, cao cao tại thượng giữa
những đám mây. Trọng Tử lớn tiếng gọi: “Đại thúc, Mẫn sư tỷ và Vân Anh đâu
rồi?”

Vạn Kiếp đương nhiên không thèm để ý đến nàng. Trọng Tử tức
giận, ngự trượng bay đến bên cạnh hắn. “Đại thúc, Mẫn sư tỷ và Vân Anh đâu?
Người đã làm gì họ rồi?”

Cảm thấy phiền phức vì nàng quá ồn ào, Vạn Kiếp quay sang,
trong con ngươi màu đỏ sậm ánh lên tia nhìn lạnh lùng.

Trọng Tử kêu lên: “Người đã nói không hành hạ, tra tấn ta
nữa! Chính người đã nói như vậy!”

Vạn Kiếp nhìn chằm chằm vào mắt nàng. Hắn không hề động thủ
mà đã tha mạng cho Mẫn Tố Thu và Vân Anh. “Họ đi rồi!”

Trọng Tử sững người trong giây lát, cuối cùng hiểu ra, vui
mừng khôn xiết. Trước sau gì hắn vẫn là vị thần tiên ca ca tốt bụng năm đó, dẫu
có lầm đường lạc lối thì cũng không đến mức mất hết lương tri như người ta đồn
đại. Nàng kéo kéo ống tay áo của hắn. “Đại thúc, vết thương của người đã khỏi
hẳn chưa?”

Vạn Kiếp không trả lời. Trọng Tử cũng không thèm để ý tới hắn
nữa, ngồi xuống một đám mây, lẩm bẩm: “Người nói xem, vì sao kẻ kia lại ngăn
cản ta tới Côn Luân… Tại sao y lại có ý giúp ta? Chẳng lẽ người hãm hại ta
trong giấc mộng không phải là y?”

Vạn Kiếp cười nhạt. “Ngăn cản ngươi tới Côn Luân là có ý muốn
giúp ngươi hay sao?”

“Vậy tại sao y…” Đang nói, Trọng Tử chợt tỉnh ngộ, hoảng hốt
nói tiếp: “Y không để ta tới Côn Luân là vì giữ ta lại chắc chắn sẽ có lợi cho
y sao? Huyết chú đó là do y cố tình lợi dụng ta để giải phong ấn cho Thiên ma
lệnh! Nếu ta phải tới Côn Luân thụ hình một trăm năm, y nhất định sẽ không chờ
đợi được lâu như vậy!”

Việc này quả thật vô cùng đáng sợ! Trọng Tử hết sức căng
thẳng nhưng cẩn thận suy xét lại một lượt thì vẫn cảm thấy có điều gì đó không
ổn. “Thiên ma lệnh do chính tay Ma tôn Nghịch Luân dùng cấm thuật để phong ấn,
chỉ có huyết thân của hắn mới giải được, cho dù ta có sát khí trời sinh thì
cũng chẳng làm được gì, hơn nữa y đã dùng Mộng yểm để điều khiển ta nhưng ta
cũng đâu giúp được y.”

Phát hiện thần sắc Vạn Kiếp có vẻ dị thường, nàng vội dò hỏi:
“Lẽ nào trong chuyện này có nội tình gì chăng? Đại thúc có biết không?”

Ánh mắt vô cùng phức tạp, Vạn Kiếp đáp: “Có một số chuyện,
một khi đã cố tình nhằm vào ngươi thì ngươi có tránh cũng không thoát.”

Trọng Tử nói: “Cho dù ta có thể giải được phong ấn, ta cũng
không bao giờ để y đạt được mục đích.”

“Ngươi vốn có sát khí trời sinh, nếu nhập ma đạo mà tu hành,
tương lai ắt sẽ lập nên nghiệp lớn.”

“Ta không bao giờ nhập ma đạo.”

Vạn Kiếp không để ý tới nàng nữa.

Trọng Tử nhìn hắn, lòng ngổn ngang trăm mối và đầy nghi hoặc.
Thân là Ma tôn hùng mạnh nhất ma giới, pháp lực vô biên, vậy mà vẫn bị người
khác ỷ vào thế lực để uy hiếp, ma cung bị xóa bỏ, đến Cung tiên tử chung tình
là thế cũng tức giận rời xa hắn, như vậy, năm đó hắn đánh cắp Ma kiếm, giết
chết ba nghìn đệ tử Tiên môn, rốt cuộc có ích lợi gì kia chứ?

Nhớ tới mục đích của kẻ đứng sau giật dây, nàng kinh hãi đến
tột độ. Lần này nàng đã bị hãm hại đến mức thảm thương, nếu tiếp tục ở lại Nam
Hoa, không biết kẻ đó còn giở những thủ đoạn gì nữa. So với việc tạo cơ hội cho
y tính kế khiến sư phụ hiểu lầm thì ở lại Vạn Kiếp cung một thời gian vẫn là
giải pháp an toàn nhất. Nhưng bất luận thế nào, nàng nhất định phải nghĩ cách
báo tin cho sư phụ, nhắc nhở sư phụ phải đề phòng hơn mới được…

Trong lúc đó, bên ngoài ma cung cũng xảy ra không ít chuyện
kỳ lạ. Nửa năm trước, trên ngọn núi Thanh Trường gần Côn Luân phái bỗng xuất
hiện một phái có tên là Phù Sinh, trong khoảng thời gian ngắn đã thu nạp được
hai, ba trăm đệ tử, thuật pháp hết sức kỳ lạ, không giống bất kỳ môn phái nào
trong Tiên môn. Từ khi có họ, cuộc sống của bách tính ở các thôn trấn xung
quanh luôn được che chở, bảo vệ khỏi sự quấy rối của Ma tộc. Chẳng mấy chốc,
danh tiếng của Phù Sinh phái lan khắp núi Thanh Trường.

Chưởng giáo của Phù Sinh phái chính là vị đạo trưởng đã từng
dẫn các đệ tử đánh đuổi Dục Ma – Hải Sinh đạo trưởng. Ngày đó, chỉ vì muốn tìm
cho mình một con đường tu hành chính đạo mà ông ngày đêm ôm sầu não. May mắn
được Lạc Âm Phàm chỉ bảo, ông đã thoát khỏi mê muội, tháo gỡ được mọi khúc mắc
trong lòng, tu vi tiến bộ rất nhanh. Sau đó, ông kết hợp thuật pháp của hai
phái Kiếm tiên và Chú tiên để tu luyện, tạo ra một thuật pháp hoàn toàn mới, từ
ngày khai tông lập phái đến nay cũng đã có chút danh tiếng và thành tựu. Vì
việc này mà Hải Sinh đạo trưởng vô cùng cảm kích và tôn kính Lạc Âm Phàm. Lần
này, biết tin chàng sẽ tới, ông đã dẫn đầu các đệ tử đứng chờ sẵn, đích thân
nghênh đón mọi người vào điện.

Lạc Âm Phàm cùng Mẫn Vân Trung được ngồi ở ghế trên.

Thì ra cả nhà đại ca và đại tẩu của Mẫn Vân Trung đã bỏ mạng
trong đại nạn Nghịch Luân năm đó, chỉ để lại cho ông ta đứa cháu gái duy nhất
này, nghe nói con bé bị Vạn Kiếp bắt đi, Mẫn Vân Trung vừa sốt ruột vừa tức
giận, vội dẫn theo Mộ Ngọc, Văn Linh Chi cùng vài đệ tử khác tới đây nghĩ cách
cứu viện.

Mới ngồi xuống chưa được bao lâu, bên ngoài đã báo chưởng
giáo Ngọc Hư Tử của phái Côn Luân và các sư đệ đã đến, ngoài ra còn có các vị
chưởng giáo của ba phái Thành Chân, Thiên Sơn và Kim Linh, mọi người lập tức
đứng dậy nghênh tiếp, khách sáo thăm hỏi nhau vài câu, không khí rất náo nhiệt.
Vì có quá nhiều người nên cả đại điện rộng rãi trở nên vô cùng chật chội, nhiều
đệ tử hậu bối buộc phải đứng bên cạnh sư phụ của mình.

Hải Sinh đạo trưởng hổ thẹn nói: “Nơi này còn đơn sơ, chư
vị…”

Chưởng phái Côn Luân – Ngọc Hư Tử là một vị trung niên chừng
năm mươi tuổi, râu tóc vẫn đen như mực, nghe vậy thì cười nói: “Quấy rầy chưởng
giáo thanh tu[1], không bị quở trách là tốt lắm rồi, chưởng giáo còn nói những
lời khách sáo đó làm gì!”

[1] Tu luyện một cách thanh tịnh.

Hải Sinh đạo trưởng cũng cười theo.

Mẫn Vân Trung nói: “Vì chuyện của vãn bối mà làm phiền tới
các vị, thật vô cùng áy náy.”

Các vị chưởng môn đồng thanh nói: “Tiên tôn khách khí rồi!”

Ngọc Hư Tử nghiêm mặt, nói: “Chắc chắn Trọng Hoa tôn giả đã
có sự sắp xếp, đệ tử phái Côn Luân chúng ta mặc dù ngu dốt nhưng chắc vẫn giúp
ích được ngài, xin tôn giả cứ việc phân phó.”

Các vị chưởng môn đều gật đầu tán thành.

Lạc Âm Phàm cũng không chối từ, nói: “Thứ nhất là vì tiểu
bối, thứ hai là vì Nghịch Luân kiếm mất tích đã lâu, cần phải nhanh chóng thu
hồi để tịnh hóa. Trước kia chúng ta đã khuyên giải Vạn Kiếp nhiều lần nhưng hắn
nhất quyết không chịu giao nộp, lần này chỉ còn cách bày sát trận để uy hiếp
hắn, Cung tiên tử…”

Cung Khả Nhiên cụp mắt, nói: “Tôn giả đã cho hắn cơ hội rồi,
không cần phải để ý đến tiểu nữ.”

Lạc Âm Phàm gật đầu.

Đúng lúc này, một gã đệ tử bỗng tiến vào điện, bẩm báo:
“Chưởng môn, bên ngoài có hai vị sư tỷ tự xưng là đệ tử Nam Hoa phái, muốn được
cầu kiến tôn giả.”

Hải Sinh đạo trưởng nhìn về phía Lạc Âm Phàm, thấy chàng gật
đầu đồng ý, liền nói: “Mau mời hai vị cô nương đó vào đây!”

Chỉ trong chốc lát, hai gã đệ tử Phù Sinh phái đã dìu hai cô
nương ấy vào trong điện, bước chân của họ dường như rất yếu ớt, rõ ràng họ đang
bị trọng thương, linh lực hao tổn nặng nề.

Nhìn rõ khuôn mặt của hai vị cô nương đó, Trác Hạo kinh hãi,
lớn tiếng gọi: “Mẫn sư muội?”

Thì ra hai vị cô nương này chính là hai người đã tìm được
đường sống trong cõi hết, Mẫn Tố Thu và Vân Anh. Hai người họ trong lúc ngơ
ngẩn đã bị tống ra khỏi Vạn Kiếp cung, lúc tỉnh lại thì linh lực đã suy cạn,
may mắn được các đệ tử Phù Sinh phái cứu giúp kịp thời. Nghe nói Lạc Âm Phàm
đang ở đây, họ mừng rỡ vô cùng, lập tức nhờ người tới cầu kiến.

Mẫn Tố Thu hướng về phía Lạc Âm Phàm và mấy vị chưởng giáo
đang ngồi mà hành lễ, sau đó đứng dậy, khóc nức nở. “Trác Hạo ca ca!”

Trác Hạo vội đỡ lấy nàng ta, an ủi vài câu nhưng đôi mắt
thỉnh thoảng vẫn hướng ra ngoài đại điện.

Thấy cháu gái đã bình yên trở về, Mẫn Vân Trung vui mừng khôn
xiết, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Vân Anh tiến lên, trả lời: “Đệ tử cùng Mẫn sư cô vốn đang
trên đường tới Thanh Hoa cung, ai ngờ khi đi qua thành Vấn Tây thì gặp phải Ma
tôn Vạn Kiếp, bị hắn bắt về hang ổ, còn định dùng chúng đệ tử để tu luyện Ma
thần.”

Mọi người như hít phải luồng khí lạnh, vừa vui mừng vừa lo sợ
lại vừa đau buồn. Lo sợ vì lần này hai nữ đệ tử ấy đã gặp phải chuyện vô cùng
nguy hiểm, vui mừng vì từ trước tới nay chưa từng có ai trốn thoát khỏi Vạn
Kiếp cung, xem ra bọn họ đã rất may mắn, còn đau buồn vì mất tích ba người mà
sống sót trở về chỉ có hai.

Trác Hạo cuối cùng không kìm lòng được, hỏi: “Còn Trọng Tử sư
muội thì sao? Nàng ấy hiện giờ thế nào? Vì sao không cùng hai muội trốn khỏi
đó?”

Mẫn Tố Thu cụp mắt, nói: “Không phải bọn muội trốn khỏi đó,
mà là Vạn Kiếp thả bọn muội ra.”

Mọi người càng kinh ngạc. Ma tôn Vạn Kiếp mà cũng chủ động
thả người ư? Mẫn Vân Trung lập tức hỏi: “Vạn Kiếp cung rốt cuộc ở nơi nào?”

Vân Anh lắc đầu, kể lại chi tiết những chuyện đã xảy ra, cuối
cùng nói: “Khi chúng đệ tử tỉnh lại đã thấy mình đang nằm ở bãi đất hoang gần
đây rồi.”

Mọi người thất vọng, quay sang nhìn Lạc Âm Phàm. Lạc Âm Phàm
nói: “Có Cung tiên tử đồng ý giúp đỡ, Vạn Kiếp nhất định sẽ xuất đầu lộ diện.
Chúng ta cần hết sức đề phòng, không thể tùy tiện hành sự được, sau khi kiểm
tra địa hình núi Thanh Trường, ta sẽ cùng các ngài bố trí sát trận xung quanh
đây.”

Các vị chưởng môn đều nói: “Cứ làm theo sự sắp xếp của tôn
giả.”

Vị Côn Luân quân mặt đen uy nghiêm ngồi bên cạnh nãy giờ vẫn
luôn trầm mặc, lúc này bỗng lên tiếng: “Đồ đệ tài ba của tôn giả vẫn đang nằm
trong tay Vạn Kiếp, ngộ nhỡ chúng ta bức ép hắn, chẳng phải đồ đệ của ngài sẽ
gặp nguy hiểm sao? Ta nghĩ cứu người quan trọng hơn, về phần Ma kiếm, chúng ta
còn nhiều thời gian.”

Mọi người từ lâu đã nghĩ tới vấn đề này, không khỏi thầm thở
dài.

Trước đây có biết bao vị chưởng môn đưa nữ tử của mình đến
bái sư nhưng Lạc Âm Phàm không thu nhận ai, vì nghĩ cho thể diện của họ nên mới
tuyên bố là chàng không thu nhận đệ tử, không ngờ chọn tới chọn lui, nay lại
thu nhận phải một đồ đệ không ra gì, nhưng rốt cuộc đệ tử cũng do mình một tay
dạy dỗ, lại là đệ tử duy nhất, dù có nhẫn tâm đến đâu cũng không thể vì thanh
Ma kiếm mà không màng đến sự an nguy của nàng.

Nghe thấy những lời này của Côn Luân quân, mọi người cũng phụ
họa theo.

Trác Hạo đang lo lắng về việc này, nghe thấy vậy thì vui mừng
nói: “Tiên tôn nói rất phải, lúc này nên lấy sự an nguy của Trọng Tử sư muội
làm trọng.”

Mẫn Vân Trung lạnh lùng nói: “Chỉ là một tội đồ của Nam Hoa,
hà tất phải vì nó mà làm lỡ đại sự? Nếu nó một lòng hối cải thì phải nghĩ tới
việc lập công chuộc tội chứ không phải là tham sống sợ chết. Thanh Ma kiếm đó
chứa ma lực đã bị phong ấn của Nghịch Luân, có thể tạo nên một Vạn Kiếp thì
cũng có thể tạo nên rất nhiều ma đầu khác, nó còn tồn tại ngày nào thì còn gây
tai họa ngày đó!”

Mặt Trác Hạo hơi biến sắc, đang định nói tiếp thì Vân Anh
đứng bên cạnh bỗng nói: “Có lẽ… tôn giả không cần lo lắng tới việc này đâu!”

Lời nói có vẻ kỳ quái khiến mọi người không sao hiểu được.
Lạc Âm Phàm ra hiệu cho Vân Anh giải thích rõ hơn.

Vân Anh do dự giây lát rồi ấp úng nói: “Kỳ thực… kỳ thực
Trọng Tử sư cô ở Vạn Kiếp cung lâu như vậy, chẳng phải vẫn bình yên vô sự hay
sao? Đệ tử cho rằng… Vạn Kiếp không có ý hãm hại sư cô, huống… huống chi Vạn
Kiếp đối với sư cô hình như… có điểm gì đó rất đặc biệt.”

Ý tứ của hai từ “đặc biệt” này không quá khó để lý giải. Bắt
được đám người Mẫn Tố Thu, Vạn Kiếp lập tức muốn dùng linh khí của họ để tu
luyện Ma thần, trong khi Trọng Tử bị bắt lâu như vậy mà hắn vẫn chưa làm hại
nàng, cũng không dùng nàng để uy hiếp Lạc Âm Phàm. Một tên Ma tôn coi mạng
người như cỏ rác đột nhiên lại lưu tình như thế, khó tránh khỏi khiến người
khác phải nghi ngờ.

Mọi người không ai dám nhiều lời, chỉ nhìn Lạc Âm Phàm chằm
chằm.

Dù sao Ma tôn Vạn Kiếp cũng đối xử với đồ đệ của chàng hoàn
toàn khác so với những người còn lại, Vân Anh chỉ nói sự thực, thấy tình thế
căng thẳng thì có chút luống cuống, thấp giọng nói: “Đệ tử chẳng qua chỉ phỏng
đoán ngông cuồng, có lẽ…”

Mẫn Tố Thu vội nói: “Ngươi suy nghĩ lung tung gì vậy? Nếu
không có Trọng Tử đứng ra cầu xin hắn, chúng ta đã mất mạng từ lâu rồi!”

Lời này tuy có ý tốt nhưng Mẫn Tố Thu chưa kịp nói dứt câu,
mọi người đã lại trầm mặc. Mộ Ngọc nhíu chặt lông mày, còn Văn Linh Chi chỉ
“hừ” nhẹ.

Mẫn Vân Trung liếc nhìn Lạc Âm Phàm, cười mà như không, nói:
“Không ngờ đồ đệ của hộ giáo lại giỏi đến thế, nói mấy lời trước mặt Ma tôn
thôi cũng có thể khiến hắn nghe lời.”

Trác Hạo kìm nén cơn giận dữ, nói: “Mẫn Tiên tôn nói vậy là
có ý gì…”

“Mộ Ngọc, trước hết hãy sắp xếp cho Mẫn Tố Thu và Vân Anh lui
xuống nghỉ ngơi dưỡng thương.” Lạc Âm Phàm ngắt lời Trác Hạo, đứng dậy nói.
“Các vị chưởng môn cùng ta ra ngoài xem xét địa thế ở đây rồi cùng bày bố trận
pháp.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3