Trọng tử (Tập 2) - Chương 29 - Phần 1

Chương 29: Vạn kiếp bất
phục

Ánh trăng vô cùng thê lương, ảm đạm. Trên ngọn núi cao nhất
Nam Hoa có hai bóng người ngự phong đứng giữa không trung.

“Ngươi…”

“Không thể để bọn chúng tịnh hóa thanh kiếm được.”

Im lặng trong chốc lát.

“Việc này thành hay không thành cũng không phải ngươi quyết
định mà được, còn phải xem ý trời thế nào.”

“Đã không còn thời gian nữa rồi, thân phận của người hiện nay
không thích hợp để tiết lộ, bằng không sẽ chỉ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Bất luận thế nào thuộc hạ cũng muốn thử một lần, nếu thất bại, đến lúc đó người
ra tay cũng chưa muộn.”

“Ngươi đã theo ta bái nhập Nam Hoa bao năm nay, ta…” Giọng
nói mênh mông, vô định tựa như ảo mộng, hắn khẽ thở dài. “Không ngờ Vạn Kiếp
lại có thể thoát khỏi sự khống chế. Muốn đánh lừa được Lạc Âm Phàm, ta không
còn kế sách nào khác.”

“Vì Ma tộc chúng ta, thuộc hạ chết cũng không có gì đáng
tiếc.”

“Qua hai ngày nữa nhất định Lạc Âm Phàm sẽ không ở đây, nhân
lúc hắn rời khỏi Nam Hoa, chúng ta sẽ hành động, giờ đừng có động thái gì vội,
ta sẽ đến tìm ngươi sau.”

“Vâng!”

Trọng Hoa cung lúc nửa đêm, trong phòng sáng choang ánh minh
châu.

Bí mật đã bị người khác biết được, Trọng Tử vô cùng xấu hổ,
sợ chàng sẽ chán ghét và vứt bỏ nàng, thân thể nàng đã bị xâm phạm và sỉ nhục,
những bàn tay dơ bẩn và đáng ghê tởm đó đã biến thành cơn ác mộng không cách
nào xóa bỏ được, vĩnh viễn quấn chặt lấy nàng, có xua thế nào cũng không tan.
Nàng muốn ở gần chàng như trước nhưng lại không dám vì mặc cảm.

Ngọc minh châu lấp lánh chiếu rọi vẻ mặt đang say ngủ của
nàng, những lọn tóc đen nhánh trên trán ướt mồ hôi, hàng mi rung rung, trên
khuôn mặt tái nhợt đong đầy vẻ tuyệt vọng và xấu hổ, tựa như muốn sụp đổ vậy.

Một bóng người đứng trước giường nàng, y phục màu trắng hết
sức nhu hòa.

Mấy ngày gần đây, nàng dường như đã thay đổi thành một người
khác, luôn có những cử chỉ kỳ quái, ở trước mặt chàng thì nhún nhường, rõ ràng
là rất tự ti, rốt cuộc giấc mộng đó như thế nào mà lại khiến nàng sợ hãi đến
vậy?

Con ngươi đen láy sâu không thấy đáy, không có chút cảm xúc
nào.

Không đi vào giấc mơ của nàng để tìm hiểu rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì, Lạc Âm Phàm chỉ khẽ cúi người, nâng nàng dậy, rút chiếc gối nàng
đang gối ra, thay vào đó một chiếc gối nhỏ giống như vậy.

Dần dần, người đang nằm trên giường an tĩnh trở lại, vẻ sợ
hãi trên khuôn mặt hoàn toàn tan biến. Dáng người mặc áo trắng cùng ánh sáng
của ngọc minh châu biến mất, căn phòng lại tối đen như mực. Chiếc gối được làm
bằng loại gỗ thần dùng để trấn núi này có tác dụng bình ổn giấc mộng, giữ cho
giấc ngủ được an lành.

Trong động Vô Danh trên ngọn núi Kinh Thiên, chẳng biết từ
lúc nào đã có thêm một chiếc vạc lớn mười người ôm không xuể, ở chính giữa cái
vạc đó chất đầy những viên than củi, lửa cháy rừng rực, không ngừng phát ra hơi
nóng khiến người ta cảm thấy khó chịu. Một thanh trường kiếm hình thù kỳ quái
dựng thẳng đứng bên trong chiếc vạc, thân kiếm phát ra ánh sang màu đỏ sậm,
sáng loáng, không ngừng chuyển động. Dưới ngọn lửa, nó lờ mờ toát ra ba phần tà
ác. Lạc Âm Phàm và Ngu Độ cùng mấy vị chưởng môn đang đứng bên cạnh chiếc vạc
quan sát.

“Đã ngâm nó vào nước của dòng Tứ Hải bảy ngày bảy đêm rồi mà
ma khí của nó vẫn chưa giảm chút nào, quả nhiên là loại thép Thiên Tâm có
khác.”

“Giờ nên làm thế nào đây?”

Ngu Độ nghiêng người, một đệ tử đứng bên cạnh lập tức dâng
lên một chiếc hộp bằng ngọc. Chiếc hộp bằng ngọc được mở ra, bên trong là một
hạt châu to tròn như quả trứng gà, trắng tinh không một chút tì vết, mọi người
có mặt đều cảm thấy sửng sốt, nhiệt độ nóng giãy bao trùm xung quanh dường như
đã suy giảm khá nhiều, toàn bộ thạch động bỗng tràn ngập không khí an lành và
ấm áp.

Ngọc Hư Tử cất lời khen ngợi: “Quả nhiên là báu vật của Phật
môn!”

Ngu Độ cười, nhìn Lạc Âm Phàm: “Sư đệ hãy truyền cho nó chút
tiên khí.”

Lạc Âm Phàm nhẹ nhàng chạm tay trái vào viên ngọc. Cảm nhận
được luồng tiên khí, viên ngọc Vô Phương trong chiếc hộp ngọc liền chậm rãi bay
lên, dừng lại phía trên chiếc vạc xoay tròn hơn mười vòng, tỏa ra một tia sáng
thánh thiện, tinh khiết và êm dịu, bao bọc lấy Ma kiếm.

Từ thời xa xưa, Phật – ma đã luôn chế ngự lẫn nhau, Ma kiếm
run rẩy, dưới hai tầng áp chế của viên ngọc Vô Phương và ngọn lửa Cửu Thiên,
rốt cuộc nó không chống cự được nữa, liên tục vật lộn và giãy giụa.

Các vị chưởng môn thở phào nhẹ nhõm nhưng không ai dám lên
tiếng. Ngu Độ thở dài, nói: “Lấy sinh linh bách tính làm trọng, hắn đã bằng
lòng xả thân, tất sẽ hiểu rõ chúng ta chẳng qua cũng chỉ bất đắc dĩ. Ta đã phái
người canh giữ nghiêm mật nơi này, các vị tiên hữu hãy quay về đại điện nghỉ
ngơi, dùng trà đi!”

Bất luận thế nào, đại sự cũng đã được giải quyết xong, các vị
chưởng môn an tâm bước ra khỏi động. Ngu Độ tự nhiên hỏi: “Nếu ta nhớ không
nhầm thì sư đệ phải tới Dao Trì[1] đúng không?”

[1] Dao Trì: nơi ở của Tây Vương Mẫu
trong truyền thuyết.

Lạc Âm Phàm gật đầu: “Số kiếp đã định rồi, hai ngày sau đệ
phải vào thông thiên môn, đến Dao Trì ở thần giới, chuyện ở đây đành phiền sư
huynh cùng các vị chưởng môn trông coi vậy.”

Mọi người mau chóng hiểu ra, biết chắc là chàng phải tu
kiếp[2], vội nói: “Tôn giả khách sáo quá rồi, chúng ta nhất định sẽ dốc hết sức
mình.”

[2] Tu kiếp: đi tránh kiếp nạn, một
khi kiếp số đã tận, phải đi tránh kiếp nạn để thoát khỏi việc luân hồi chuyển
kiếp.

Lạc Âm Phàm nói: “Nghịch Luân kiếm là mơ ước của không ít
người, nghe được tin này, chắc chắn mấy ngày tới chúng sẽ hành động, cần phải
hết sức đề phòng Cửu U ma cung.”

Ngọc Hư Tử nói: “Có Ngu chưởng giáo cùng các vị tiên hữu ở
đây, chuyện động trời cũng chỉ có chuyện này, tôn giả cứ yên tâm mà đi, ta chờ
cả cuộc đời e là cũng chưa chắc có phúc phận được vào Dao Trì, tôn giả đừng
quên mang về cho ta ít hạt sen ở đó để an ủi, ta chờ người quay về đây!”

Mọi người đều cười ồ lên.

Lạc Âm Phàm trở lại Trọng Hoa cung, vừa ngước mắt lên đã thấy
hình bóng quen thuộc đang đứng bên dòng Tứ Hải. Gần đây, ác mộng không còn ghé
tới viếng thăm nên sắc mặt của Trọng Tử tốt hơn trước rất nhiều, nàng vẫn đang
say sưa nhìn ngắm dòng Tứ Hải như ngày còn bé, Tiểu Ma Xà cuộn tròn lại ở bên
cạnh, gà gật.

“Nước Tứ Hải rất lạnh, không nên ngồi ở đây lâu.”

Trọng Tử vội đứng lên. “Hôm nay sư phụ về sớm thế ạ?”

Tiểu Ma Xà có vẻ sợ chàng, ngoan ngoãn gật đầu hành lễ rồi
chuồn mất.

Lạc Âm Phàm đi qua cây cầu đá, đột nhiên dừng lại. “Trọng
nhi!”

Rất lâu rồi không nghe được hai tiếng quen thuộc này, Trọng
Tử ngây người một lát rồi mới hoàn hồn trở lại, lùi lại hai bước. “Sư phụ!”

“Hai ngày nữa vi sư phải đến Dao Trì ở thần giới để tỵ kiếp,
ngươi ở lại Tử Trúc phong, chú ý cẩn thận đấy nhé!”

Tỵ kiếp ư? Trọng Tử hoảng sợ, trước đây nàng cũng đã nghe qua
việc này. Đất trời phân chia lục giới vô cùng rõ ràng, mỗi sinh linh của các
giới đều có kiếp nạn khác nhau, mỗi kiếp số đã tận, với những người bình thường
thì họ sẽ đến năm giới còn lại để tỵ kiếp, thần giới đứng trên tiên giới, chắc
chắn đó là nơi tốt nhất dành cho tiên giới để tỵ kiếp, đáng tiếc Thần tộc từ
lâu đã bị diệt vong, không có người tiếp quản, bởi thế mà những người trong
Tiên môn chỉ có thể lựa chọn đến nhân gian mà tỵ kiếp. Cho đến tận bây giờ,
người duy nhất đủ điều kiện bước vào thông thiên môn để đến Dao Trì của thiên
giới cũng chỉ có Lạc Âm Phàm chàng mà thôi.

“Kiếp số lần này của sư phụ… quan trọng lắm sao?”

“Thần giới nằm trên chín tầng trời, tiên giới hoàn toàn nằm
bên ngoài thần giới, tỵ kiếp ở nơi này cũng dễ dàng hơn.”

“Bao giờ sư phụ trở về?”

“Một ngày nữa ta sẽ về.” Lạc Âm Phàm nghiêng người nhìn nàng.
“Tử Trúc phong đã được lập kết giới, không ai có thể tự ý xông vào, ngươi đừng
tùy tiện ra ngoài chạy nhảy lung tung, đừng làm sư phụ lo lắng đấy nhé!”

Trọng Tử “vâng” một tiếng.

Lạc Âm Phàm không nói gì thêm, đi thẳng vào đại điện.

“Sư phụ!”

“Có chuyện gì vậy?”

Trọng Tử muốn nói nhưng lại thôi, nàng cụp mắt, lẩm bẩm: “Đệ
tử… Không có gì đâu ạ, sư phụ phải hết sức bảo trọng.”

Lạc Âm Phàm không trả lời, giơ tay làm phép tẩy sạch bùn đất
dính trên quần áo của nàng rồi nói: “Nếu cảm thấy buồn chán thì gọi Mộ Ngọc và
Yên Chân Châu đưa đi chơi một chút!”

Mây trắng lướt nhẹ trên những bậc thềm, linh hạc đứng lặng
yên trước điện, cảnh sắc ở Tử Trúc phong dường nhưng không bao giờ thay đổi,
những cây trúc ở đây chưa từng có lá khô, không phân rõ xuân thu, chẳng biết đã
bao nhiêu tuổi đời.

Số kiếp đã tận, Lạc Âm Phàm đúng kỳ hạn đi tới Dao Trì.

Người đã đi, đại điện trống không, Trọng Hoa cung càng thêm
quạnh quẽ, Trọng Tử ngồi một mình từ sáng cho tới tận lúc hoàng hôn.

Tàn hồn trên thân Ma kiếm rốt cuộc có phải là của Sở Bất Phục
hay không? Nàng đã mấy lần dò hỏi Lạc Âm Phàm nhưng chàng đều vô tình hoặc cố ý
lảng sang chuyện khác, lại không cho phép nàng đến đó xem, chứng tỏ đáp án đã
quá rõ ràng.

Trong mộng, Trọng Tử đã bao lần nhìn thấy nụ cười hiền hòa
đó, nghe thấy tiếng cổ cầm réo rắt bên tai, không thể phân biệt được đó là vị
thần tiên ca ca y phục trắng tựa tuyết cứu nhân độ thế năm xưa hay là Ma tôn
cường bạo với mái tóc đỏ như máu nơi Vạn Kiếp cung, nàng chỉ biết là ngoại trừ
người cha, người mẹ đã từ giã cõi đời của mình thì chỉ có hắn đối xử với nàng
tốt nhất.

Cảnh tượng nhiều năm về trước vẫn rõ ràng như mới diễn ra
ngày hôm qua. Áo bào trắng tựa tuyết, tóc dài đen như mực buông xõa quét đất, hắn
nửa ngồi nửa quỳ, nâng một đứa trẻ ăn mày vừa bị người ta ức hiếp dậy, kéo đôi
bàn tay gầy guộc và bẩn thỉu của nó, như một người thân thiết nhẹ nhàng bảo ban
con bé.

Vị thần tiên lừng danh thiên hạ đó hóa ra cũng từng có cảnh
đời đáng thương như đứa trẻ ăn mày này. Ít nhất nàng cũng được hắn giúp đỡ. Còn
hắn, trong lúc lầm đường lạc lối, không có lấy một người dang tay cứu vớt. Hắn
nói: “Hai năm nữa ta sẽ đưa ngươi trở về Nam Hoa.” Nàng hận chính mình, chỉ có
hai năm ngắn ngủi mà cũng không thể hoàn thành được tâm nguyện của hắn.

Cả đời đã cứu vớt bao nhiêu kiếp người, cũng tước đoạt vô số
mạng người nhưng lúc quyết định thoát khỏi sự khống chế của Ma kiếm, chắc hắn
cũng hiểu rõ cái giá phải trả to lớn nhường nào và hậu quả để lại nghiêm trọng
ra sao. Hắn không hy vọng nàng xảy ra bất cứ chuyện không may nào, sao nàng có
thể trừng mắt nhìn hắn vĩnh viễn biến mất khỏi lục giới chứ? Giống hắn năm đó,
giữa sư môn và bách tính, hiểu rõ nên coi trọng cái nào hơn nhưng vẫn chọn con
đường sai lầm, giờ khắc này nàng cũng cảm thấy trong lòng vô cùng mâu thuẫn.

Không thể để chút tàn hồn của Sở Bất Phục tan biến như vậy
được, chí ít cũng phải nhanh chóng chạy đến nhìn hắn lần cuối, nàng còn rất
nhiều lời đã hứa với hắn mà nàng chưa kịp thực hiện, chắc là ở một nơi nào đó,
hắn cũng muốn nghe nàng nói vài lời. Ngày mai sư phụ trở về, sẽ không còn cơ
hội đến đó nữa, hay là đi cầu xin Mộ Ngọc, nhân lúc ban đêm không có người nào
để mắt tới, đi cùng nàng xem xét chút chuyện?

Trọng Tử vội đứng lên, còn chưa bước ra khỏi cửa thì bỗng
nghe thấy tiếng chuông ngân vang trên ngọn núi cao nhất Nam Hoa.

Người canh gác trên ngọn núi cao nhất Nam Hoa lúc này chỉ còn
một nửa so với ngày thường. Chính điện và thiền điện chỉ có hai mươi, ba mươi
đệ tử canh gác, vẻ mặt nghiêm trọng, không thấy Ngu Độ, Mẫn Vân Trung và các vị
chưởng môn đâu.

Đã xảy ra chuyện gì lớn rồi? Trọng Tử tìm khắp nơi mà không
thấy Mộ Ngọc, liền đến hỏi một gã đệ tử đang đứng trước mặt: “Đoạn sư huynh,
huynh có nhìn thấy thủ tọa sư thúc ở đâu không?”

Gã đệ tử kia là đồ đệ của Ngu Độ, tên gọi Đoạn Trần Phi, nghe
thấy nàng hỏi vậy thì vội căn dặn: “Cửu U Ma tôn đang tác oai tác quái ở gần
đây, thúc ấy đã đích thân đến đó xem tình hình thế nào rồi. Cửu U ma cung chắc
chắn đã có tính toán để chuẩn bị hành sự, hẳn là chúng biết đêm nay tôn giả
không có mặt ở Nam Hoa nên tranh thủ tới cướp đoạt Ma kiếm, việc này vô cùng hệ
trọng, chưởng giáo, tiên tôn cùng mấy vị chưởng môn khác đều đã ra ngoài đó
chuẩn bị tác chiến rồi, bọn ta phụng mệnh ở đây canh gác, sư muội mau quay về
Tử Trúc phong lánh đi, đừng chạy lung tung nữa!”

Quả nhiên, muốn tịnh hóa Ma kiếm không đơn giản chút nào, bên
trong nó đang phong ấn một nửa ma lực của Nghịch Luân, có ai không mơ ước được
sở hữu luồng sức mạnh đó cơ chứ! Cửu U ma cung cũng không kiên nhẫn nổi nữa
rồi, nhưng những nơi chủ chốt trước nay vẫn luôn có đệ tử Tiên môn canh giữ,
đội quân của ma cung chưa chắc tới được đây nhanh đến thế, vì vậy không cần
phải quá lo lắng. Trọng Tử suy nghĩ giây lát rồi hỏi tiếp: “Chân Châu tỷ tỷ
cũng ra ngoài đó rồi sao?”

Đoạn Trần Phi nói: “Chân Châu và Vân Anh phụng mệnh canh giữ
trên Kình Thiên phong cơ.”

Là các tỷ ấy canh giữ sao? Trọng Tử vui mừng khôn xiết, cảm
tạ Đoạn Trần Phi rồi rời đi.

Hoàng hôn dần buông, Kình Thiên phong đứng sừng sững, cao
chót vót giữa những đám mây. Dưới ánh chiều tà, ngọn núi càng trở nên nguy nga,
đồ sộ. Lúc này, dọc đường lên Kình Thiên phong vô cùng tĩnh mịch, hơn hai trăm
đệ tử Tiên môn nằm la liệt dưới mặt đất, mắt nhắm nghiền, vẻ mặt hết sức khác
thường, phía trước, cách đó mấy chục bước chân, Chân Châu và Vân Anh cũng đang
nằm sõng soài trên mặt đất. Trọng Tử sợ hãi chạy tới, gọi lớn: “Chân Châu tỷ
tỷ!”

Cơ thể vẫn còn hơi ấm, nàng ấy vẫn thở. Trọng Tử thở phào nhẹ
nhõm, ngoái nhìn những đệ tử khác, mặt biến sắc, căng thẳng đến tột độ.

Nhìn tình hình này, không khó suy đoán ra, quả nhiên gian tế
đang ẩn núp ỏ Nam Hoa. Sư phụ vừa đi tới Dao Trì ở thần giới, Cửu U ma cung đã
nhanh chóng biết tin mà tiến đánh, chưởng giáo cùng các vị chưởng môn đều đã ra
ngoài để nghênh địch, kẻ này nhân cơ hội ở đây gây rối, mục đích hiển nhiên là
nhằm vào Ma kiếm!

Rốt cuộc kẻ đó đã cướp được Ma kiếm hay chưa? Phải nhanh
chóng báo tin này cho chưởng giáo mới được! Trọng Tử không dám chậm trễ thêm
nữa, chạy thật nhanh về đại điện, báo tin cho Đoạn Trần Phi. Nhưng Đoạn Trần
Phi không tin những gì nàng nói nên đã dẫn theo mấy đệ tử nữa lên Kình Thiên
phong xem xét.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3