Trọng tử (Tập 2) - Chương 36 - Phần 1

Chương 36: Tuyết ở
Thiên Sơn

Y phục trắng tinh bị máu nhuộm thành màu đỏ hồng nhưng cảm
giác đau đớn dữ dội đang dần thuyên giảm, Trọng Tử nhanh chóng phát hiện sư phụ
đang truyền linh lực cho mình, một cảm giác ngọt ngào, ấm áp dần lan khắp cơ
thể.

Trong trí nhớ, sư phụ chưa từng ôm nàng.

Cảm giác này thật yên ả, khoảnh khắc nàng nhìn thấy chàng,
mọi nỗi sợ hãi trên đời này tựa hồ đều tan biến.

Mùi hương trên cơ thể sư phụ thơm xiết bao... Trọng Tử nhẹ
nhàng hít một hơi, lúc mở mắt ra liền nhìn thấy đường nét hài hòa trên chiếc
cằm của chàng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, vài lọn tóc đen nhánh rủ xuống trước
mặt nàng. Không hiểu sao, Trọng Tử bất giác cảm thấy xấu hổ, liền vội vàng giấu
cả khuôn mặt vào ngực chàng, rầu rĩ khẽ gọi một tiếng: “Sư phụ!”

Không có tiếng đáp lại. Sư phụ đang tức giận sao? Trọng Tử hé
miệng, nhẹ giọng nói: “Đệ tử biết sai rồi, xin sư phụ đừng nóng giận!”

Luôn miệng nói biết sai, biết sai, thế mà toàn làm những việc
khiến chàng phải sợ hãi! Lạc Âm Phàm vốn định quở trách nàng một trận nhưng
thấy nàng đau đớn vì bị trọng thương thì chẳng còn tâm trí nào mà mắng mỏ nữa.
Chàng đành giả vờ ra vẻ lạnh lùng.

“Sư phụ?”

“Sư phụ!”

...

Cơn đau trong lồng ngực chợt trào lên, Trọng Tử ho khan dữ
dội.

Cánh tay chàng càng siết chặt, rốt cuộc Lạc Âm Phàm cũng cúi
đầu nhìn nàng, áy náy nói: “Về đến nhà rồi hãy nói.”

Trọng Tử chớp mắt, nói: “Chỉ cần sư phụ không tức giận thì đệ
tử cam tâm chịu phạt.”

Lạc Âm Phàm nghiêm khắc nói: “Trước khi bế quan, vi sư đã dặn
dò ngươi thế nào, sao còn tự ý chạy ra ngoài?”

“Đệ tử tự ý đi ra ngoài khiến sư phụ lo lắng, như vậy là chưa
ngoan.” Hai năm qua, Trọng Tử đã sớm học được cách ứng phó linh hoạt trước mặt
chàng. Nàng nhìn Lạc Âm Phàm, nghiêm túc nói: “Sư phụ nói đệ tử phải bảo trọng,
vậy mà đệ tử lại để mình bị trọng thương, như vậy lại càng không ngoan.”

Tiểu đồ đệ này đúng là vừa đáng giận vừa đáng yêu! Lạc Âm Phàm
nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, không biết phải nói thế nào, cuối cùng đành
buông tiếng thở dài.

Sư phụ cũng có lúc đỏ mặt sao? Trọng Tử cười thầm, vươn cánh
tay ôm lấy cổ chàng, nũng nịu: “Sư phụ không muốn đệ tử bị thương nhưng người
cũng không muốn đả thương người khác mà!”

Lạc Âm Phàm thản nhiên gỡ tay nàng ra khỏi cổ mình. “Đúng là
ngươi không nhớ những gì vi sư đã dặn, phạt ngươi về nhà đóng cửa sám hối nửa
năm!”

“Đệ tử không dám ạ!” Trọng Tử lại vùi mặt vào ngực chàng,
nhịn cười đến độ ngực rung lên khiến vết thương đau hơn, nàng bật ra tiếng rên
rỉ.

Nàng bị trọng thương, sư phụ đau lòng vì nàng còn không đủ,
sao có thể trách phạt được chứ? Bắt nàng đóng cửa sám hối chẳng qua là muốn
nàng ở nguyên trong phòng tĩnh dưỡng mà thôi.

Lạc Âm Phàm quả nhiên dịu giọng, nói: “Nguyên khí đã bị tổn
thương, đừng nên nói nhiều quá!”

“Sư phụ, hình như chúng ta không phải đang quay về Nam Hoa?”

“Chúng ta đến Tiểu Bồng Lai.”

“Tới đó làm gì ạ?” Trọng Tử ngạc nhiên.

“Không nói nhiều nữa.”

...

“Sư phụ có mệt không?”

“Không nói nhiều nữa!”

“Đệ tử không nói nữa”

“Lần sau không được tự ý chạy lung tung nữa!”

“Đệ tử biết rồi ạ!”

...

Cho dù có tức giận hay giả vờ lạnh lùng đi chăng nữa thì đều
đã bị gió cuốn trôi đi hết, khuôn mặt tuấn tú lấy lại vẻ dịu dàng, ẩn hiện nụ
cười mỉm tràn ngập tình yêu thương.

Vĩnh viễn ở lại Tử Trúc phong, vĩnh viễn đừng nhớ gì nữa,
vĩnh viễn là sư đồ như vậy, để nàng có thể trưởng thành một cách bình an dưới
vòng tay che chở của chàng, hồn nhiên vùi mặt vào ngực chàng làm nũng, vô tư
sống những tháng ngày tươi đẹp.

Khung cảnh trong giấc mơ rất rối loạn, kỳ quái, rất nhiều
khuôn mặt không ngừng hiện lên trước mắt Trọng Tử, có cha mẹ, Vong Nguyệt, Tần
Kha, Yên Chân Châu, Ngu Độ, Mẫn Vân Trung, còn có rất nhiều, rất nhiều người
trông thì quen đấy mà nàng không nhớ nổi là ai... Thế nhưng trong giấc mộng đã
xảy ra chuyện gì thì sau khi tỉnh lại nàng không còn nhớ nữa, chỉ nhớ duy nhất
một điều, đó là gương mặt lãnh đạm quen thuộc cùng đôi mắt trìu mến luôn vì
nàng mà chất chứa âu lo.

Gian phòng này thực sự rất đẹp, tấm màn trướng bằng lụa như
một dải mây ngũ sắc, chiếc giường cũng rất êm, được chạm khắc vô cùng tinh xảo.

Vòng tay ấm áp, êm dịu không còn nữa.

Sư phụ đâu rồi? Trọng Tử đang định cất tiếng gọi chàng thì
bên ngoài mơ hồ vọng vào tiếng nói chuyện. Nàng vội ngồi dậy, cắn răng kìm nén
cơn đau trong lồng ngực, chậm rãi bước xuống giường, gắng sức lết ra phía ngoài.

Cảnh tượng ngoài cửa phòng như chốn tiên cảnh vậy. Sương mù
mịt mùng giăng khắp lối, các loài chim đua nhau hót ríu rít, dưới mặt đất, trăm
hoa khoe sắc, những nhánh cây kết trái non mơn mởn, hương thơm ngào ngạt, thấm
vào tận tâm can người thưởng thức.

Dĩ nhiên, lọt vào mắt Trọng Tử trước tiên vẫn là bóng hình
mặc áo trắng kia, chiếc áo trắng tựa tuyết như hòa làm một với cảnh sắc nơi
đây. Chàng đang quay lưng về phía nàng, đứng bên cạnh chàng là một vị cô nương.
Nhìn nghiêng một bên mặt thì thấy cô nương ấy còn rất trẻ, da trắng, môi đỏ,
khoác trên mình bộ xiêm y màu xanh lá dài quét đất giống hệt một đóa sen nở
giữa những chiếc lá, miệng cười chúm chím, vừa đoan trang vừa dịu dàng, toát
lên vẻ nhân từ, bao dung, giống hệt Quan Thế Âm Bồ Tát ở Nam Hải như người ta
vẫn đồn đại.

“Vết thương của con bé khá nghiêm trọng, căn cơ đã cạn kiệt,
may mà trên đường tới đây có tôn giả truyền linh lực cho, nếu không chắc chắn
đã để lại di chứng đáng ngại rồi, có điều có một số vị thuốc hơi khó kiếm, cần
đợi thêm một thời gian nữa.”

Lạc Âm Phàm yên tâm, gật đầu. “Hai sư đồ ta phải quấy rầy
tiên tử vài ngày rồi.”

“Trước mặt Vân Cơ, tôn giả cần gì phải khách khí như vậy? Chỉ
là con bé bây giờ không thể tự vận chân khí và nguyên thần, hoàn toàn phải nhờ
tôn giả giúp con bé tiếp thêm linh lực.”

“Hôm nay tiên tử đã vất vả cả ngày rồi, nàng nên nghỉ sớm
đi!”

“Vân Cơ không sao ạ!” Vị cô nương đó cụp mắt, mỉm cười, sau
đó lại lắc đầu, nói: “Nghe người ta gọi con bé là Trọng Tử, tôn giả như vậy là
có ý gì ạ?”

Câu chuyện của hai người họ hầu như đều xoay quanh Trọng Tử,
không thấy nói sang chuyện khác, song Trọng Tử nghe mà lòng đầy hờn giận, ngón
tay bất giác bấu chặt vào khung cửa. Cô nương đó chính là Vân tiên tử ư? Đệ
nhất mỹ nữ, y thuật ưu việt trong tiên giới mà người ta vẫn thường đồn đại -
Trác Vân Cơ đó sao?

Không thể phủ nhận, Trác Vân Cơ quả nhiên xinh đẹp tuyệt
trần, là tiên tử xinh đẹp nhất mà Trọng Tử từng gặp, vừa dịu dàng vừa lương
thiện, thật ra Trọng Tử cũng có thiện cảm với nàng ấy. Nhưng thiện cảm đó chỉ
có khi Vân tiên tử không đứng bên cạnh sư phụ, không nhìn chàng bằng ánh mắt
đó. Ánh mắt ấy Trọng Tử đã thấy nhiều rồi, nhất là khi ở bên cạnh Tần Kha. Tần
Kha vốn xuất sắc, có rất nhiều cô nương vây quanh, họ đều nhìn hắn bằng ánh mắt
đó. Trọng Tử không thể nói rõ cảm giác đó như thế nào nhưng có người nhìn sư
phụ bằng ánh mắt như vậy khiến nàng cảm thấy vô cùng buồn bực.

Tiên môn cho phép các đệ tử lập thất, sư phụ vẫn còn độc
thân, có tiên tử thích cũng chẳng có gì là kỳ quái, chỉ có điều từ trước tới
nay Trọng Tử chưa từng nghĩ chuyện này sẽ thực sự xảy đến, dù sao thì nàng vẫn
luôn tôn kính sư phụ như một vị thần, một vị thần cao cao tại thượng, không gì
sánh được. Chàng bảo vệ Tiên môn, cai quản bách tính, chỉ cần trong đầu nàng
phảng phất một vài ý niệm nào đó liên quan tới chuyện tình yêu nam nữ của sư
phụ, nàng liền có cảm giác như vậy là không còn tôn trọng chàng.

Hằng ngày nàng vẫn luyện công từ sáng sớm tới tận đêm khuya,
sư phụ vẫn thường nói với nàng: “Nên nghỉ ngơi sớm đi!” Thế mà giờ phút này, chàng
lại nói câu đó với người khác, dù hiểu rõ đó chỉ là lời nói khách sáo thông
thường nhưng Trọng Tử vẫn cảm thấy chua xót.

Trọng Tử biết suy nghĩ của mình rất tức cười, rất trẻ con,
thế nhưng nhìn thấy Trác Vân Cơ càng lúc càng tới gần sư phụ, nàng bèn cắn chặt
môi, cố gắng tựa người vào khung cửa, rên một tiếng khiến hai người đang đứng
phía bên kia đều xoay người lại nhìn.

“Trọng Nhi?” Lạc Âm Phàm nhíu mày.

Trọng Tử khẽ giọng gọi: “Sư phụ!” rồi lảo đảo như chực ngã.

Sắc mặt nàng vốn rất xấu, hơn nữa, trong lòng nàng lại đang
đau xót vô hạn, vì thế, Lạc Âm Phàm không hoài nghi, bước nhanh tới, ôm lấy
nàng, dìu nàng đến bên giường, vừa truyền linh lực cho nàng vừa buông lời trách
cứ: “Lại không nghe lời sư phụ rồi, còn muốn chạy lung tung ư?”

Trọng Tử quay mặt đi, nói: “Đệ tử không thấy sư phụ đâu,
tưởng sư phụ đã bỏ đệ tử mà đi.”

Sắc mặt Lạc Âm Phàm dịu hẳn xuống, chàng nói: “Vết thương của
người chưa khỏi hẳn, vi sư sao có thể đi được chứ?”

Trọng Tử không nói nữa nhưng trong lòng vui sướng.

Trác Vân Cơ cũng vào theo, kiểm tra thương thế của Trọng Tử
một hồi rồi an ủi: “Không sao, chỉ là do đi lại nên tác động vào vết thương
thôi, tôn giả không cần quá lo lắng.”

Không đợi Lạc Âm Phàm trả lời, Trọng Tử cảm tạ: “Lần này
Trọng Tử bị thương khiến sư phụ phải lo lắng quá nhiều rồi, đa tạ tiên tử đã
cứu giúp.”

Trác Vân Cơ có vẻ hơi sửng sốt rồi mỉm cười gật đầu, quay
sang Lạc Âm Phàm nói: “Hôm trước tiểu nữ mới luyện được một lò đan dược, có thể
hóa giải mười loại ma dược khác nhau, tiên tử muốn mời tôn giả qua xem.”

Lạc Âm Phàm hiển nhiên rất tán thưởng, quay sang nhìn Trọng
Tử.

Trác Vân Cơ nói: “Tiểu nữ đã dặn Đổng Nhi trông nom việc bên
này rồi, tôn giả không cần lo đâu ạ!”

Trọng Tử đâu dễ dàng bằng lòng để Lạc Âm Phàm rời đi liền kéo
tay áo chàng. “Sư phụ!”

Trong lòng biết rõ tiểu đồ đệ rất ít khi làm nũng, Lạc Âm Phàm
cảm thấy hơi xấu hổ, nhìn đôi mắt phượng tràn đầy vẻ tủi thân, nghĩ rằng vết
thương nghiêm trọng nhất định khiến nàng khó chịu, liền mềm lòng nói: “Trời tối
rồi, ngày mai ta sẽ giúp tiên tử kiểm tra đan dược vậy.”

Trác Vân Cơ cũng không gượng ép, gật đầu nói: “Vậy tiểu nữ ra
ngoài chế thuốc.”

Gian phòng chỉ còn lại hai sư đồ họ và một tiểu dược đồng.
Trọng Tử rất sợ chàng bỏ đi, vin vào việc mình bị thương mà níu kéo chàng không
buông, vừa nằm lên giường được một lúc, nàng đã làm mặt đau đớn rồi luôn miệng
rên rỉ, cho đến khi chàng phải dựng nàng dậy, ôm vào lòng, lúc ấy nàng mới im
lặng. Tiểu dược đồng không có việc gì làm, liền cáo lui.

Thấy nàng lăn qua lăn lại như vậy, Lạc Âm Phàm cũng không muốn
rời đi, nhân cơ hội mà dạy bảo nàng: “Lần này trở về, ngươi còn dám làm liều
nữa không?”

Trọng Tử trầm mặc giây lát, ngẩng mặt nhìn chàng, nói: “Tư Mã
Diệu Nguyên chủ động xin đi đánh yêu cứu bách tính, đệ tử không muốn thua kém
tỷ ấy. Đệ tử sẽ không làm gì khiến người thất vọng giống sư tỷ đâu.”

Nàng làm những việc này vì lý do đó ư? Lạc Âm Phàm trầm tư
suy nghĩ.

“Sư phụ không tin đệ tử sao?”

“Sư phụ tin.” Đương nhiên là chàng tin, nàng chưa từng khiến
chàng thất vọng.

Nhìn thấy vẻ đau xót ánh lên trong đôi mắt chàng, Trọng Tử
càng đau lòng, lấy hết dũng khí nói: “Chuyện của sư tỷ cũng không phải lỗi của
sư phụ. Tuy tỷ ấy đã phạm sai lầm, bị trục xuất khỏi sư môn nhưng bây giờ bên
cạnh sư phụ vẫn còn có đệ tử cơ mà.”

Lạc Âm Phàm không nói gì.

Trọng Tử hơi do dự, kéo tay chàng, nói: “Sư phụ!”

Lạc Âm Phàm cúi đầu nhìn đôi mắt trong sáng, ngây thơ đó. Lát
sau, chàng nhìn đi chỗ khác, nói: “Vi sư vẫn chưa trục xuất tỷ ấy khỏi sư môn.”

Trọng Tử đột nhiên muốn bật khóc.

Phạm phải tội lớn, bị trục xuất khỏi sư môn, vì sao sư phụ
vẫn còn yêu mến tỷ ấy đến vậy? Bản thân nàng cũng đã rất cố gắng, chẳng lẽ vẫn
có điểm thua kém tỷ ấy sao? Sư phụ cũng đã từng ôm “Trọng Nhi” kia như thế sao?

Lạc Âm Phàm thấy nàng lại đau thì thốt lên: “Trọng Nhi?”

Trọng Tử lập tức cảm thấy hối hận. “Không sao đâu, đệ tử
không thấy đau.”

Nàng thực sự rất ghen tỵ nhưng bây giờ chàng đang vì nàng mà
căng thẳng, lo lắng. Nếu tình yêu của chàng có thể dành cho nàng thì hãy cứ để
nàng thay thế “Trọng Nhi” đó đi, nàng sẽ luôn hiếu kính với chàng, phụng dưỡng
chàng.

Trọng Tử im lặng, dựa vào lòng Lạc Âm Phàm.

Lạc Âm Phàm lại đang nghĩ tới một chuyện khác, liền mở miệng
nói: “Sao ngươi lại quen biết Cửu U vậy?”

Chuyện Vong Nguyệt chính là Ma tôn Cửu U, Trọng Tử cũng rất
bất ngờ, thầm nghĩ quả nhiên sư phụ đã phát hiện ra, cũng may việc này không có
gì phải giấu giếm, vì vậy nàng liền kể lại chuyện năm xưa: “Đệ tử tưởng hắn
cũng chỉ là thường dân, qua sự việc này mới biết hắn đã lừa gạt đệ tử. Những
người chỉ đường cho đệ tử năm ấy có lẽ cũng là do hắn đã sắp đặt từ trước, bọn
họ cố ý chỉ sai đường khiến đệ tử đến muộn không thể đến Nam Hoa bái sư, có thể
thấy là hắn không có ý tốt.”

Không phải là hắn không muốn để nàng tới được Nam Hoa mà là
để nàng đến muộn, đúng lúc gặp chàng đang quay trở lại Nam Hoa, khiến chàng thu
nhận nàng làm đồ đệ, những việc này đều là mưu mô xảo quyệt của hắn. Lạc Âm Phàm
không nói thêm, chỉ nhắc nhở nàng: “Đã hiểu rõ rồi thì lần sau đừng gặp hắn
nữa!”

Đệ tử Tiên môn mà có quan hệ với Ma tôn thì vô cùng nguy
hiểm, nếu tin này mà truyền ra ngoài thì hậu quả sẽ rất khó lường. Trọng Tử lại
cười, nói: “Đệ tử chỉ gặp hắn đúng một lần đó thôi, không thể xem là quen biết
được, sao có thể lui tới gặp gỡ với hắn được chứ? Huống chi, giờ đệ tử đã biết
hắn là ai, đương nhiên sẽ đề cao cảnh giác, không có có gì để qua lại với hắn.
Đệ tử dù ngốc nghếch thế nào thì cũng hiểu cái gì là lợi, cái gì có hại, sư phụ
đừng lo lắng quá!”

Không phải chàng lo lắng mà là chàng sợ. Kiếp trước để mất
nàng cũng vì nàng và Sở Bất Phục có liên quan với nhau, nàng lại quá thiện
lương, dễ động lòng với người khác, cũng may mà kiếp này nàng đã hiểu chuyện
hơn rất nhiều rồi.

Giọng nói của nàng đầy vẻ trách cứ nhưng Lạc Âm Phàm không
mấy để tâm, chậm rãi gật đầu, nói: “Sư phụ chỉ mong ngươi hãy nhớ kĩ.”

“Những lời răn dạy của sư phụ, đệ tử luôn khắc sâu trong tâm
khảm.” Thừa dịp Lạc Âm Phàm không để ý, Trọng Tử lặng lẽ kéo một lọn tóc của
chàng, quấn quấn vào ngón tay.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3