Trọng tử (Tập 2) - Chương 42 - Phần 1

Chương 42: Vô tình

“Sư đệ dạo này có vẻ bận rộn quá nên ta đích thân tới đây gặp
đệ.” Màn đêm đã buông nhưng đại điện Trọng Hoa cung có minh châu chiếu rọi nên
sáng tựa ban ngày, Ngu Độ mỉm cười, ngồi xuống ghế, nói: “Đệ đã xử lý xong mọi
việc chưa? Ta tới đây có làm phiền đệ không?”

Lạc Âm Phàm nói: “Sư huynh có chuyện gì thì cứ nói đi, ta
nghe.”

Ngu Độ khẽ ho một tiếng, nói: “Nếu sư đệ đã nói vậy thì ta
cũng nói thẳng luôn, đệ đừng trách ta nhiều lời, để con bé đó vào băng lao, ta
với sư thúc đều cho rằng đó là hình phạt quá nặng!”

Thấy Lạc Âm Phàm không có biểu hiện gì, Ngu Độ tiếp tục: “Con
bé có tội thật hay không, đệ là người hiểu rõ hơn chúng ta. Ta với sư thúc
trước đây là lo lắng con bé… vẫn còn trẻ con, nhất thời hồ đồ mà thôi. Ta thấy
con bé rất có chí khí, phẩm hạnh cũng tốt, rất có tiền đồ, bị phạt vào băng lao
như vậy thì có vẻ hơi đáng tiếc.”

Lạc Âm Phàm nói: “Sư huynh muốn giữ con bé lại?”

Ngu Độ nói: “Thời gian gần đây, tình cảm giữa con bé và Kha
Nhi rất tốt đẹp, sư thúc đã tha thứ cho con bé rồi, phận bề dưới như chúng ta
cũng không nên nghiêm khắc quá, chỉ cần phạt con bé trọng hình, đày ra hoang
đảo vài năm, sau đó cho con bé quay lại Ngọc Thần phong, cho nó ở bên cạnh Kha
Nhi.”

Sắc mặt Lạc Âm Phàm sa sầm, hồi lâu sau chàng mới nói: “Giáo
quy của tổ sư đã định, giờ thay đổi e sẽ khiến người khác không phục.”

“Giáo quy thì cũng phải xét đến tình người. Trong đám trẻ bây
giờ, ít thấy có đứa nào xuất sắc như con bé.” Ngu Độ lắc đầu, nói: “Trong Tiên
môn có gian tế, có thể y đã theo dõi đệ, chỉ sợ con bé thật sự bị oan uổng. Ta
biết sư đệ trách con bé không chịu mở miệng tranh giành quyền lợi cho mình,
nhưng băng lao ở Côn Luân là một nơi như thế nào chứ, đệ tử Tiên môn bị nhốt
trong đó, hai năm sau đã phát điên, dù sao cũng từng là sư đồ, đệ thật sự muốn
con bé phải tới đó thụ hình sao?”

Lạc Âm Phàm im lặng.

“Sư đệ nên suy xét cẩn thận, việc đệ xử lý đồ đệ của mình ta
vốn không nên tham gia.” Ngu Độ nói sang chuyện khác, sau đó đứng dậy, đi về
phía ngọn núi cao nhất Nam Hoa.

Ngu Độ đi rồi, Lạc Âm Phàm mới chậm rãi bước tới cửa điện,
ngắm nhìn bầu trời đêm.

Cả đời đã quyết vô số sách lược, rất ít khi có thời gian để
do dự, thậm chí ngay cả nhét kiếm chém xuống người nàng năm đó, nhưng bây giờ
rốt cuộc chàng phải làm thế nào đây?

Sát khí trời sinh, ba kiếp thành ma, đây đã là kiếp thứ hai
rồi.

Không phải là chàng không muốn bảo vệ nàng, chàng là sư phụ
của nàng, sao có thể nhẫn tâm như thế chứ? Cả đời rất ít khi phải cúi mình cầu
xin ai đó, nhưng vì nàng mà lần đầu tiên chàng phải cầu xin. Không ai biết lúc
hành hình, chàng đã căng thẳng đến mức nào. Chàng lúc nào cũng quan tâm, để ý
nàng hơn bất kỳ người nào khác. Nhưng chàng không thể đem sự an nguy của lục
giới ra đánh cuộc được.

Lúc này nàng lại bị người ta để mắt tới, nếu chuyện sát khí
bị lộ, sư huynh và sư thúc há có thể bỏ qua cho nàng sao? Vì thế băng lao chính
là nơi an toàn nhất với nàng, nàng không hiểu nỗi khổ tâm của chàng, chàng cũng
không biết làm thế nào để giải thích, chàng không đủ dũng khí để thức tỉnh trí
nhớ về kiếp trước của nàng.

Hứng chịu nỗi oan ức lần này, lại còn bị hành hình, vết
thương cũ chưa lành miệng, vết thương mới đã ứa máu, không biết những loại
thuốc kia có chữa lành vết thương cho nàng không, nếu thật sự bị nhốt vào băng
lao, nàng có chịu đựng được không…

Đột nhiên chàng nhớ tới mình năm xưa, chính là cái “bản thân”
đã có phần xa lạ với chàng lúc này, mấy trăm năm luôn sống trong vẻ lãnh đạm,
thờ ơ, hầu như không thứ gì có thể để lại trong chàng ấn tượng quá sâu sắc.

Bao nhiêu người cho rằng Lạc Âm Phàm chàng thuật pháp vô cùng
cao cường, nhưng lại không ai biết rõ, sống ở trời, chết về với đất, được tại
đất trời, mất cũng tại đất trời, chúng sinh của đất trời, ta chính là chúng
sinh, không cần phải cao cao tại thượng mới quan sát được tất cả, bởi vì không
ai có thể nhìn xuống được chính mình; cũng không cần phải thấp hơn cả những hạt
bụi mà bái lạy tất thảy, bởi vì ai có thể ngưỡng vọng được chính mình?

Tự phụ, chỉ như vậy mới có thể nhìn thấy bản thân mình một
cách rõ ràng nhất, đó mới chính là vô song, không gì so sánh được.

Mà bây giờ, chàng chợt phát hiện ra, từ “bản thân mình” này
có gì đó rất mơ hồ, chàng bây giờ không còn là người thông suốt và nắm bắt được
vạn sự trên đời nữa, trên lưng chàng giờ đã nặng gánh thêm vài thứ, không biết
đến khi nào mới bắt đầu thay đổi được đây?

Giữa không trung hiện ra những hình ảnh vô cùng rõ ràng.

Nơi tiên ngục chỉ toàn bóng tối và băng giá, một thiếu nữ
đang say ngủ trên chiếc giường gỗ, tấm chăn đắp ngang người đã bịt tuột xuống
quá nửa, để lộ cánh tay gầy guộc đến đáng thương.

Lạc Âm Phàm buông tiếng thở dài.

“Sư phụ!” Trọng Tử bỗng mở mắt.

Vẫn là tiên ngục tối đen như mực, bốn vách tường quạnh quẽ,
âm u, bên dưới là chiếc giường gỗ Yên Chân Châu mang tới, còn trên người vẫn là
tấm chăn lông ấm áp, làm gì có bóng người nào?

Nhưng tại sao nàng lại có cảm giác quen thuộc như thế này
nhỉ? Giống như chàng vừa mới tới đây vậy…

Đã bao đêm nàng mơ ngủ, trong giấc mộng luôn là hình ảnh Trác
Vân Cơ và sư phụ đứng sóng vai nhau, một khắc sau, Trác Vân Cơ nằm sõng soài
trên mặt đất, sư phụ đứng ở bên cạnh, vẻ mặt lãnh đạm nhìn nàng không chớp, cơ
hồ Trọng Tử chưa bao giờ thấy dáng vẻ đau khổ đến chết đi sống lại ấy của
chàng, vì thế nàng không thể tượng tưởng nổi, nhưng hơn ai hết, nàng lại nhìn
thấy rõ sự bất lực và nản lòng trong cặp mắt tuyệt đẹp kia.

Chàng sao có thể tới đây được?

Nàng không sợ chết, không sợ mọi sự nghiêm trị, chỉ sợ chàng
không bao giờ tha thứ cho nàng.

Trọng Tử ngồi ôm chăn suy nghĩ vẩn vơ cho đến tận lúc bình
minh. Tần Kha cứ giờ này lại ghé thăm nàng, thấy sắc mặt của nàng xấu đi nhiều,
hắn cũng không hỏi một lời, kéo bàn tay nàng, truyền một chút linh khí.

Đã từng được hắn khuyên nhủ và động viên, tuy Trọng Tử vẫn
chưa thể buông xuôi nhưng ít ra nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý để tiếp nhận sự
thực, nghĩ tới những ngày qua hắn vẫn thường xuyên tới đây chăm sóc nàng, Trọng
Tử cảm kích vô cùng, nàng nói: “Sư huynh đến thăm muội nhiều vậy, có làm lỡ
việc của huynh không?”

Tần Kha nói: “Trác sư huynh của Thanh Hoa cung đã tới đây.”

Trọng Tử hơi sửng sốt, cụp mắt, nói: “Cảm ơn huynh!”

Tần Kha im lặng hồi lâu rồi nói: “Huynh ấy tha thứ cho muội
không phải do nể tình ta.”

“Có thể huynh ấy đã vì sư tỷ mà nhân nhượng cho muội.” Trọng
Tử không cảm thấy kỳ lạ, vừa ngưỡng mộ vừa thấy buồn bã, nói: “Có một người như
vậy đem lòng yêu mến, có chết cũng không cảm thấy đáng tiếc.”

Tần Kha liếc nhìn nàng.

Trọng Tử vẫn còn đắm chìm trong tưởng tượng, kéo áo Tần Kha,
hỏi: “Sư huynh, sư tỷ của muội trông như thế nào, có xinh không?”

Tần Kha nói: “Một tiểu nha đầu xấu xí.”

“Muội không tin!” Trọng Tử ôm lấy cánh tay hắn, làm nũng.
“Muội biết huynh cũng từng cầu xin giúp muội, muội vẫn nên cảm ơn huynh.”

Tần Kha cau mày, nói: “Muội buông tay ta ra!”

Trọng Tử phát hiện, chỉ cần da mặt dày một chút là có thể bắt
nạt được vị sư huynh lúc nào cũng thông minh, lanh lợi và chững chạc này, Trọng
Tử càng làm già. “Muội không buông!”

Thấy nàng hiếm khi vui vẻ như lúc này, Tần Kha để mặc cho
nàng trêu đùa. Đến khi Trọng Tử yên tĩnh lại, Tần Kha mới nói cho nàng biết một
tin vô cùng quan trọng. “Tôn giả có vẻ mềm lòng rồi, có lẽ Mẫn tiên tôn sẽ phạt
muội bằng cách đày ra hoang đảo, hiện giờ vẫn chưa có tin tức chính thức, ta
báo cho muội biết để muội chuẩn bị tinh thần.”

Vừa nghe thấy tin này, Trọng Tử không biết nên vui hay buồn.
Mọi thứ đều tốt đẹp hơn so với suy đoán của nàng nhưng sư phụ đồng ý xử lý nhẹ
nhàng là do nể mặt chưởng giáo mà thôi, còn nàng đã làm chàng bẽ mặt, không nên
ngưỡng vọng mà cầu xin tha thứ nữa.

Tần Kha đỡ vai nàng, an ủi: “Mặc dù đến đảo hoang phải chịu
nhiều khổ cực nhưng dù sao cũng tốt hơn ở băng lao nhiều. Ta cùng Yên Chân Châu
sẽ thường xuyên ghé thăm muội, chỉ cần muội nhẫn nại vài năm là mọi việc sẽ ổn
thỏa thôi.”

Để có được kết quả thế này, chắc hẳn huynh ấy đã mất không ít
công sức, nàng không thể phụ lòng huynh ấy được. Trọng Tử liền nghiêm túc gật
đầu, nói: “Sư huynh yên tâm, muội sẽ không bỏ cuộc đâu.”

Tần Kha cười tươi hiếm thấy, biến ra một con chim vàng nhỏ
dùng để báo giờ. “Mấy ngày này Chân Châu rất bận, không tới thăm muội được,
nàng ấy bảo ta đưa cái này cho muội.”

Trọng Tử vui vẻ nhận lấy.

Trong tiên ngục tối đen như mực, tuy vẫn có thể nhìn thấy mọi
vật xung quanh nhưng khái niệm về thời gian lại rất mơ hồ, lần trước nàng chỉ
thuận miệng nói ra một câu, ai ngờ Yên Chân Châu đã thực sự tìm được món đồ này
cho nàng.

Trọng Hoa tôn giả mặc kệ đồ đệ của mình, ngược lại, chưởng
giáo và đốc giáo vẫn nặng lòng yêu mến người tài, cực lực phản đối việc đưa
Trọng Tử tới Côn Luân. Tần Kha còn được đặc biệt cho phép thường xuyên tới tiên
ngục thăm hỏi Trọng Tử, trên dưới Nam Hoa đều biết Mẫn Vân Trung có ý tác hợp
cho Tần Kha và Trọng Tử, có người vui mừng, nhưng có người lại thất vọng. Tư Mã
Diệu Nguyên thì ghen ghét vạn phần nhưng không dám có hành động thiếu suy nghĩ
nào nữa. Ngày hôm đó, nàng ta đang trên đường tới ngọn núi cao nhất thì bỗng có
một đệ tử chạy tới gọi.

“Sư cô mau về đi, có một vị khách muốn gặp.”

Tư Mã Diệu Nguyên nghi hoặc, vội quay trở về cung của mình,
vừa nhìn thấy vị khách kia thì ngạc nhiên vô cùng, hỏi: “Sao huynh lại đến
đây?”

“Hôm trước ta có tới Côn Luân bái kiến cậu ta, hôm nay tiện
đường ghé qua đây thăm mọi người.” Nguyệt Kiều đứng trước bàn, vừa quan sát mọi
thứ trên bàn vừa cười nói: “Nghe nói Nam Hoa bọn muội vừa xảy ra chuyện động
trời nên ta muốn tới thăm muội một lát.”

Tư Mã Diệu Nguyên rất bất ngờ, nói: “Cậu của huynh là người
của Côn Luân phái ư?”

“Cậu ta chính là chưởng giáo Ngọc Hư của Côn Luân phái, đến
điều này mà muội cũng không biết ư?” Nguyệt Kiều đắc ý, vòng tay ôm Tư Mã Diệu
Nguyên.

“Ít động tay động chân một chút!” Tư Mã Diệu Nguyên đẩy hắn
ra, trong lòng khẽ rung động, nói: “Nếu đã tới đây thì sao huynh không đi gặp
người mà huynh vẫn nhớ mãi không quên – Trọng Tử sư muội – một chút nhỉ?”

Nguyệt Kiều hơi sửng sốt, sau đó lập tức cười cợt, kéo tay
nàng ta, nói: “Sư muội đang nghĩ đi đâu vậy…”

“Nàng ta hiện giờ đang ở trong tiên ngục, sắp bị trục xuất
tới Côn Luân để nhốt vào băng lao thụ hình rồi.” Tư Mã Diệu Nguyên hất tay
Nguyệt Kiều ra, híp mắt lại, nở nụ cười như có như không. “Lần này nàng ta phạm
phải sai lầm lớn, tôn giả chán ghét đến độ không thèm nhìn nàng ta dù chỉ một
cái, người đã sớm mặc kệ nàng ta rồi. Bây giờ thuật pháp của nàng ta cũng bị
phong bế, đúng là đáng tiếc. Sao sư huynh không nhân cơ hội này mà đến quan tâm
săn sóc nàng ta? Nói không chừng nàng ta sẽ vì thế mà cảm kích huynh cũng nên.”

Nguyệt Kiều vốn là người gặp dịp thì chơi, thích trêu hoa
ghẹo nguyệt, nghe vậy thì mừng thầm, lẩm bẩm nói: “Không phải muội đang ghen đó
chứ?”

Tư Mã Diệu Nguyên cười thầm, giả bộ thở dài, nói: “Cùng là tỷ
muội với nhau, thấy nàng ta chịu khổ cực, muội cũng rất lo lắng, đáng tiếc là
tương lai nàng ta sẽ tới Côn Luân, có muốn quan tâm, chăm sóc cũng không được
nữa, cậu của huynh lại là chưởng giáo Ngọc Hư của Côn Luân phái, vậy thì tương
lai huynh chắc chắn sẽ chiếu cố tới sư muội của muội, muội sao có thể ghen được
kia chứ?”

Trong lúc Tư Mã Diệu Nguyên đang ngấm ngầm mưu mô hãm hại
Trọng Tử thì ở trong tiên ngục, khi Tần Kha vừa rời đi, Trọng Tử cảm thấy mệt
mỏi, nằm lên giường, ngủ lúc nào không biết. Đâu đó bỗng vang lên giọng nói của
âm hồn cõi u minh phiêu đãng giữa không gian chật hẹp, tối đen như mực.

“Thiếu quân!”

“Lại là ngươi! Rốt cuộc ngươi là ai, vì sao lại hại ta?”

“Ta đang giúp ngươi mà.”

“Ta không quen biết ngươi.”

“Bởi vì người không nhớ ta, không rõ bọn chúng đã đối xử với
người như thế nào. Tiên môn trước sau gì cũng không tha cho người, người ở lại
Tiên môn là sai lầm lớn nhất.”

“Đó là do ngươi hại ta! Không có ngươi, ta sẽ không rơi vào
hoàn cảnh này, có đúng Vân tiên tử là do ngươi giết không?”

“Không có ta, bọn chúng sẽ không buông tha cho người, rồi một
ngày thiếu quân sẽ rõ cả thôi.”

Giật mình tỉnh giấc, Trọng Tử toát mồ hôi lạnh.

Nàng lại nghe thấy giọng nói âm u kia, nó vẫn gọi nàng là
“thiếu quân” như mấy lần trước. Nó thực sự tồn tại chứ không phải là nàng có
tâm ma! Nhất định phải nói cho sư phụ và chưởng giáo biết, để họ điều tra rõ
ràng, cái chết của Vân tiên tử rốt cuộc không hề liên quan đến nàng. Rửa sạch
mọi nỗi oan khuất, sư phụ ắt sẽ tha thứ cho nàng!

Trọng Tử vui mừng khôn xiết, vén chăn, nhảy xuống giường,
chạy nhanh ra phía cửa ngục, định đi tìm đệ tử canh ngục nhờ truyền lời, nhưng
vừa mới bước lên bậc thang bằng đá, Trọng Tử bỗng đụng vào vòm ngực của một
người.

Người đó thuận thế kéo nàng. “Trọng Tử sư muội!”

Trọng Tử cảm thấy rất bất ngờ, nói: “Là huynh?”

Sau lần Tư Mã Diệu Nguyên tới đây, Mẫn Vân Trung đã hạ lệnh
từ giờ bất kể là ai muốn vào tiên ngục đều phải báo cáo với chưởng giáo, đây
cũng là vì Tần Kha sợ Tư Mã Diệu Nguyên lại tới ức hiếp nàng. Nhưng Tư Mã Diệu
Nguyên vốn là công chúa chốn nhân gian, có rất nhiều kỳ trân dị bảo[1] để mua
chuộc lòng người, lần này nàng ta lại đưa Nguyệt Kiều tới tiên ngục, chỉ nói là
hắn muốn thăm Trọng Tử một chút, hai nữ đệ tử phụ trách việc trông coi tiên
ngục thường được nàng ta đối đãi tử tế, vả lại chuyện này cũng không phải
chuyện gì quá to tát, vì thế họ liền để Nguyệt Kiều vào mà không bẩm báo với
chưởng giáo. Tư Mã Diệu Nguyên ở lại phía ngoài, giả bộ trò chuyện với hai nữ
đệ tử kia.

[1] Kỳ trân dị bảo: Báu vật quý hiếm.

Nguyệt Kiều vốn đã có ý đồ xấu xa, hắn ta mau lẹ nắm chặt tay
Trọng Tử, làm ra vẻ thân thiết. “Nghe nói sư muội gặp phải sự cố nghiêm trọng,
ta rất lo lắng, vội vội vàng vàng đến đây thăm muội. Muội bị thương có nặng
không, có đau không?”

Trọng Tử biết rõ hắn đang có ý định gì, liền trấn tĩnh lại,
nói: “Đa tạ Nguyệt sư huynh đã có lòng nhớ tới Trọng Tử, nhưng lúc này ta còn
có việc gấp cần bẩm báo với chưởng giáo, Nguyệt sư huynh có thể chuyển lời giúp
ta không?”

Nguyệt Kiều cười nói: “Khách khí gì chứ, nhưng sư muội lấy gì
để báo đáp ta đây?”

“Sự giúp đỡ của sư huynh, Trọng Tử sẽ mãi khắc ghi trong
lòng.”

“Chỉ có ghi nhớ trong lòng mà sư muội muốn ta nhọc công giúp
muội sao?”

Lần trước ở Thiên Sơn, Trọng Tử đã biết con người này rất vô
liêm sỉ, giờ thấy hắn chỉ vì chút chuyện cỏn con này mà cũng ra điều kiện thì
nàng càng chán ghét, nói: “Đợi lúc gặp được chưởng giáo báo cáo chính sự rồi
hãy nói.”

Nguyệt Kiều không biết điều chút nào, nói: “Đến lúc đó sư
muội lại trở mặt không nhận thì ta biết làm thế nào chứ? Ta muốn sư muội chính
miệng đồng ý một việc.”

Biết là không thể đồng ý được, Trọng Tử thẳng thắn giằng tay
ra, định chạy ra ngoài tìm người để báo tin.

“Nghe nói sư muội phải đi Côn Luân.” Nguyệt Kiều ngăn nàng
lại, dụ dỗ. “Chưởng giáo Ngọc Hư của Côn Luân phái là cậu ruột của ta, đến lúc
đó ta sẽ nói giúp muội đôi điều trước mặt ông ấy, để muội không phải chịu khổ
sở dưới băng lao.”

Trọng Tử lạnh lùng nói: “Xin sư huynh biết tự trọng một chút.
Nếu không, ta sẽ gọi người đến đây.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn đã tái nhợt, không còn vẻ e lệ như lúc
trước nữa, càng nhìn Nguyệt Kiều càng thấy thích thú, hắn nổi dục vọng, ôm chặt
Trọng Tử.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3