Kẻ Nhắc Tuồng - Chương 19
Chương 19
Tối đen như mực.
Vách ngăn tuyệt đối giữa ngủ và thức. Cơn
sốt trở nặng. Con bé cảm thấy điều đó ở đôi má ửng hồng, đôi chân đau nhức và
cái dạ dày sôi sục.
Nó không xác định được ngày đêm. Không rõ
mình đã nằm đó được vài giờ hay vài tuần. Khái niệm thời gian không tồn tại
trong cái bụng của con quái vật đã nuốt chửng nó vào: thời gian cứ hết co vào
rồi lại giãn ra, giống như một cái dạ dày đang chầm chậm tiêu hóa bữa ăn. Một
cách vô ích. Ở đây, thời gian chẳng dùng để làm gì được. Bởi vì nó không thể
trả lời câu hỏi quan trọng nhất.
Bao giờ thì chuyện này chấm dứt?
Bị tước đi khái niệm thời gian là sự trừng
phạt kinh khủng nhất. Hơn cả cơn đau nơi cánh tay trái thỉnh thoảng lại lan đến
cổ và dồn ép lên thái dương khiến con bé không chịu nổi. Bởi giờ nó đã rõ một
điều.
Tất cả chuyện này là một đòn trừng phạt
Tuy vậy, nó không dám chắc mình bị phạt vì
tội gì.
Chắc tại mình không nghe lời bố mẹ, hay vòi
vĩnh, không chịu uống sữa mà lén đổ đi khi bố mẹ không để ý. Mình đòi bố mẹ mua
một con mèo và hứa sẽ chăm sóc nó, nhưng khi đã có Houdini thì mình lại đòi một
con chó làm bố mẹ nổi trận lôi đình. Bố mẹ bảo không thể bỏ con mèo đi, còn
mình thì cứ cố công giải thích cho họ hiểu là Houdini không ưa mình. Cũng có
thể tại điểm số của mình không tốt. Năm nay bảng tổng kết học kỳ đầu của mình
đúng là thảm họa, mình phải thi lại môn địa lý và vẽ. Hoặc là tại vì ba điếu
thuốc lá mình đã lén hút trên nóc phòng tập thể thao cùng với ông anh họ, nhưng
mình đâu có hít khói vào phổi. Chắc có lẽ vì mấy cái kẹp tóc hình con bọ rùa mà
mình đã lấy cắp ở trung tâm thương mại, mình thề là mình chỉ ăn cắp đúng một
lần duy nhất. Cũng tại mình cứng đầu nữa, nhất là khi mẹ cứ muốn chọn váy áo
cho mình. Mẹ không hiểu mình đã lớn và mẹ mua toàn những món mình chẳng thích,
vì bây giờ mẹ với mình không cùng gu thời trang nữa...
Khi con bé tỉnh, nó đi tìm lời giải thích,
tìm một nguyên nhân cho những điều đã xảy ra. Nó đã nghĩ đến những điều vô lý
nhất. Nhưng cứ mỗi lần nó tưởng đã tìm ra nguyên nhân thì mọi lý lẽ lại đổ ụp
như một lâu đài xây bằng những quân bài, vì sự đau đớn mà nó đang chịu quá lớn
so với lỗi lầm nó đã phạm phải.
Ngược lại, đôi lúc con bé phát cáu vì bố mẹ
chưa chịu đến tìm mình.
Hai người đợi cái gì mà chưa chịu đến giải
thoát cho mình? Hay cả hai đã quên mất mình là con gái của họ?
Nhưng rồi nó thấy hối tiếc ngay. Nó lại
thầm gọi bố mẹ trong đầu, với hi vọng có thể thần giao cách cảm. Đó là cứu cánh
duy nhất còn lại của nó.
Cũng có những lúc nó tin rằng mình đã chết.
Phải, mình chết rồi, người ta đã chôn mình
xuống dưới này. Thật ra mình không nhúc nhích được là vì mình đang nằm trong
quan tài. Mình sẽ mãi mãi như thế này thôi…
Nhưng cơn đau lập tức nhắc nhở rằng nó còn
sống. Cơn đau vừa là một án phạt, lại vừa là sự giải thoát, giúp lôi nó ra khỏi
cơn mê và đưa nó trở về thực tại. Giống như lúc này.
Một thứ chất lỏng nong nóng chạy vào cánh
tay phải của con bé. Nó cảm thấy thế. Thật dễ chịu. Có mùi thuốc. Ai đó đang
chăm sóc nó. Nó không chắc liệu có nên vui mừng hay không. Vì chuyện này đồng
nghĩa với hai điều: thứ nhất, nó không đơn độc, thứ hai, nó không rõ sự có mặt
của người kia là tốt hay xấu.
Nó đã biết đợi người kia. Nó biết khi nào
người ta xuất hiện. Chẳng hạn, nó đã hiểu cơn mệt mỏi và buồn ngủ mà nó gặp
phải không do cơ thể nó quyết định. Đó là do một loại thuốc gây ngủ.
Chuyện đó chỉ diễn ra khi người kia xuất
hiện.
Người kia ngồi gần nó, kiên nhẫn dùng một
cái thìa để đút cho nó ăn. Vị của thức ăn khá ngọt và nó không cần phải nhai.
Sau đó người ta cho nó uống nước. Người ta không bao giờ chạm vào nó, không đưa
cho nó thứ gì hết. Nó những muốn nói chuyện, nhưng miệng nó không thốt nên lời,
cổ họng nó không phát ra nổi âm thanh. Đôi khi nó cảm thấy người kia cựa quậy
bên cạnh mình, nhưng có lúc nó lại có cảm tưởng người ta chỉ quan sát nó trong
bất động.
Một cơn đau nữa. Tiếng thét tắc nghẹn vang
dội trong các vách tường của nhà ngục đang giam giữ con bé, và làm nó tỉnh dậy.
Lúc đó nó nhận thấy một thứ.
Trong bóng tối, nó thấy một ánh sáng yếu ớt
ở phía xa. Một chấm đỏ đột nhiên xuất hiện, đánh dấu giới hạn tầm quan sát của
nó. Cái gì vậy? Nó cố nhìn cho rõ hơn nhưng không làm được. Sau đó nó cảm thấy
gì đó trong bàn tay phải. Một thứ trước đó không hiện diện. Nó có độ rắn không
đồng đều và sần sùi, giống như có vảy. Thật tởm. Chắc chắn là một con thú chết.
Con bé muốn vứt đi nhưng vật đó đã dính chặt vào lòng bàn tay của nó. Dùng chút
sức lực còn lại, nó cố tống khứ vật kia đi. Nhưng khi nhúc nhắc cổ tay, nó bắt
đầu hiểu ra... Đó không phải là một con thú chết. Món đồ khá rắn vì được làm
bằng nhựa. Không phải dính vào lòng bàn tay của con bé mà chỉ được gắn vào đó
bằng băng dính. Trên đó không có vảy, mà là các nút bấm.
Đó là một cái điều khiển từ xa.
Đột nhiên tất cả trở nên rõ ràng. Con bé
chỉ cần nhấc cổ tay lên một chút, hướng món đồ về phía chấm đỏ và ấn bừa một
cái nút. Một loạt tiếng động tiếp theo cho biết nó đã không nhầm lẫn. Đầu tiên
là một tiếng tách. Sau đó là tiếng tua băng. Những âm thanh quen thuộc của một
cái đầu máy. Đồng thời, một màn hình bật sáng trước mắt nó.
Lần đầu tiên có một nguồn sáng trong gian
phòng.
Bao quanh nó là những vách tường bằng đá
tăm tối. Con bé đang nằm trên một thứ nom như giường bệnh, có tay tựa và lưng
dựa bằng thép. Bên cạnh nó là một cái giá treo bình dịch truyền nối với một mũi
kim găm ở tay phải của nó. Cánh tay trái hoàn toàn khuất dạng sau những lớp băng
quấn chặt, lớp băng này cũng cố định cả lồng ngực của nó. Trên một chiếc bàn là
những hộp thức ăn cho trẻ con. Và rất nhiều, cực kỳ nhiều thuốc. Mặc dù vậy,
phía sau cái ti vi vẫn là bóng tối đen ngòm không gì có thể xuyên thủng.
Rốt cuộc cuốn băng cũng đã tua xong và đột
ngột dừng lại. Sau đó nó bắt đầu chạy, thật chậm rãi. Tiếng rột roẹt báo hiệu
phần mở đầu của một bộ phim. Tiếp đến là tiếng nhạc vui tươi và chói gắt - âm
thanh hơi bị méo. Rồi màn hình hiện lên các vệt màu. Một người đàn ông nhỏ thó
mặc quần yếm màu xanh, đội mũ cao bồi xuất hiện. Ông ta có cả một con ngựa chân
cao. Ông lùn cố trèo lên ngựa nhưng không được, lần nào cũng bị ngã và bị con
ngựa chế giễu. Chuyện đó tiếp diễn trong khoảng mười phút. Sau đó bộ phim hoạt
hình kết thúc mà không có đoạn giới thiệu ở cuối phim. Nhưng cuốn băng vẫn đều
đều chạy tiếp. Khi hết băng, nó tự động tua ngược lại. Và bộ phim được phát trở
lại từ đầu. Vẫn ông già đó. Vẫn con ngựa mà ông ta không tài nào leo được lên
lưng. Nhưng con bé vẫn tiếp tục xem. Dù nó biết chuyện gì sẽ xảy ra với con
ngựa ưa chọc ghẹo ấy.
Nó hi vọng.
Bởi đó là thứ duy nhất còn sót lại với nó.
Hi vọng. Không phó thác hoàn toàn cho nỗi kinh hoàng. Có lẽ người đã chọn bộ
phim hoạt hình này cho nó có một ý đồ ngược lại. Nhưng việc ông lùn kia không
chịu từ bỏ mà cứ cố gắng mãi, mặc cho những cú ngã đau đớn đã tiếp thêm can đảm
cho nó.
Nào, lại trèo lên nào! Nó thầm nói với
nhân vật trong phim. Trước khi giấc ngủ lại ập đến với nó.
Quận xxxx
Văn phòng Chánh biện lý J.B. Marin
Ngày 11 tháng 12 năm hiện hành
Kính gửi: Ngài giám đốc, Alphonse Bérenger
Nhà tù tối mật, quận xxxx
Trại giam số 45
Tiêu đề: Phúc đáp báo cáo “mật” ngày 23
tháng 11
Thưa ông Bérenger,
Theo yêu cầu của ông, tôi đã cho điều tra thêm
về đối tượng hiện bị giam giữ trong trại giam của ông và cho đến hiện tại chỉ
được điểm danh bằng số hiệu RK-357/9. Tôi lấy làm tiếc phải thông báo với ông
rằng các cuộc điều tra sâu hơn về danh tính của hắn không mang lại bất kỳ kết
quả nào.
Tôi nhất trí với nghi ngờ của ông rằng phạm
nhân RK-357/9 có thể đã gây ra một tội ác nghiêm trọng trước đây và đang làm
mọi cách để che giấu chuyện đó. Ở thời điểm hiện tại, việc xét nghiệm ADN của
hắn là phương tiện duy nhất chúng ta có để khẳng định hoặc loại trừ nghi ngờ
trên.
Tuy nhiên, như ông đã biết, chúng ta không thể
ép buộc phạm nhân RK-357/9 thực hiện cuộc xét nghiệm này. Trên thực tế, điều đó
sẽ khiến chúng ta xâm phạm nghiêm trọng các quyền lợi của hắn, vượt quá mức độ
cho phép của hành vi vi phạm đã khiến hắn bị bắt giữ (không chịu cung cấp giấy
tờ cho nhân viên công lực).
Tình thế sẽ khác đi nếu như có những bằng
chứng xác thực và rõ ràng cho thấy phạm nhân RK-357/9 chịu trách nhiệm về một
tội ác nghiêm trọng, hoặc nếu chúng ta có “những động cơ nghiêm túc vì sự an
nguy của xã hội”.
Hiện tại, điều này chưa được chứng thực.
Với các luận điểm trên, biện pháp duy nhất để
chúng ta thu được ADN của hắn là việc lấy mẫu trực tiếp, với điều kiện mẫu thử
hữu cơ đó đã bị rơi rớt ngẫu nhiên hoặc tự đối tượng bỏ lại trong
các sinh hoạt hàng ngày của hắn.
Xét thấy cung cách vệ sinh thái quá của phạm
nhân RK-357/9, văn phòng chúng tôi cho phép các quản giáo được vào khám xét
trong xà lim của hắn mà không báo trước với mục đích thu lượm mẫu thử hữu cơ đã
đề cập ở trên.
Hi vọng cách thức này sẽ giúp chúng ta đạt
được mục tiêu một cách hợp lý. Tôi xin gửi đến ông lời chào trân trọng.
Phó biện lý
Matthew Sedris

