Khiêu vũ với quỷ dữ - Chương 08 - Phần 1

CHƯƠNG
8

~♫~

Zarek tiến thẳng vào trong cơn bão. Anh
kéo mũ trùm đầu của cái áo khoác của mình lên và bắt đầu đi xuống hành lang.

Astrid gặp anh đang đi nửa đường đến
cửa. Anh dừng lại trước cảnh cô đang đứng đợi anh ở đó. Dục vọng bùng nổ khắp
người anh, khiến anh cương cứng và nhức nhối. Khuôn mặt cô có vẻ buồn rầu và
biểu hiện mới lạ đó khiến anh ngạc nhiên hơn hết.

Thánh thần ơn, cô thực sự quá xinh đẹp.
Trong một khoảnh khắc anh ước mình có thể ở lại đây cùng cô. Ước mình cũng may
mắn như con sói cô đã mang về từ nơi hoang dã và thuần hóa nó.

Anh ước mình dám can đảm với tay chạm
đến một ngôi sao.

Làm đi!

Anh nắm tay mình chặt lại thành nắm đấm
trước khi anh đầu hàng cái khao khát cháy bỏng đó. Những tên nô lệ không mong ước
hay mơ mộng.

Họ không thèm muốn những người phụ nữ quá tốt so với họ.

Anh thậm chí không nên nhìn vào cô, cứ để mặc sự cương
cứng từ khao khát được chạm vào cô.

Dù cho anh chiến đấu chống lại nó dữ dội như thế nào đi
chăng nữa, dù cho anh đã mắng nhiếc Acheron và Artemis bao nhiêu lần đi chăng
nữa, anh vẫn biết một sự thật. Dù hai ngàn năm đã trôi qua, thì anh vẫn là một
tên nô lệ. Tên nô lệ của một nữ thần Hy Lạp, người luôn mong muốn anh chết.

Anh có thể chối bỏ vận mệnh của mình như anh muốn, nhưng
cuối cùng, anh vẫn biết vị trí của mình trong cái thế giới này.

Phụ nữ như Astrid không dành cho loại đàn ông giống như
anh. Họ dành cho những người đàn ông tử tế, lịch sự. Những người đàn ông có thể
hiểu ý nghĩa của những từ đơn giản như ‘lòng tốt’, ‘sự ấm cúng’, ‘lòng cảm
thông’, ‘tình bạn’.

Tình yêu.

Anh bước ngang qua cô.

“Đây.” Cô nói, đưa ra một cốc trà nóng.

Mùi thơm của nó ngọt ngào, dễ chịu, những nó không khiến
người anh nóng lên bằng một nửa hình ảnh đôi má cô khẽ ửng hồng. “Cái gì vậy?”

“Tôi muốn nói nó là thạch tín và thuốc súc ruột, nhưng
bởi vì anh tin tưởng quá ít vào tôi, nên tôi không dám nói vậy. Đây là trà
hương thảo nóng với một ít mật ong. Tôi muốn anh uống nó trước khi anh rời đi.
Đó sẽ giữ cho cơ thể anh được ấm trong suốt chuyến đi.”

Có một phần nào đó rất thú vị khi cô lặp lại câu nói thô
lỗ của anh, điều đầu tiên Zarek muốn làm là hất đổ cốc trà. Nhưng anh không thể
làm thế. Đây quả là một món quà rất chu đáo và những món quà chu đáo thì thường
rất hiếm khi hiện diện trong cuộc đời anh.

Anh ghét phải thừa nhận hành động đơn giản này đã khiến
anh cảm động sâu sắc đến nhường nào.

Anh thậm chí còn cương cứng hơn với ý nghĩ đó.

Cám ơn cô, anh nốc cạn cốc trà, nhìn chằm chằm vào cô qua
thành cốc trong suốt lúc uống cạn nó. Thánh thần ơi, anh sẽ nhớ cô, nhưng việc
đó còn không hợp lý bằng những việc khác.

Trong khi anh uống cốc trà, mắt anh uống cạn hình ảnh của
cô.

Chiếc quần jean của cô ôm lấy đôi chân dài, quyến rũ mà
một người đàn ông không thể làm gì hơn việc mơ ước đôi chân đó quấn quanh thắt
lưng của anh ta.

Quanh vai anh ta.

Nhưng cặp mông của cô mới là bộ phận anh khao khát nhất.
Cặp mông đó như van xin bàn tay anh khúm lấy nó trong khi anh ấn nơi mềm mại
của của cô vào háng anh để cô có thể cảm nhận anh bùng cháy vì cô dữ dội đến
nhường nào.

Đi ngược lại với ý chí của mình, anh hình dung cô trần
trụi trong vòng tay anh. Đôi môi cô trên môi anh, ngực cô trong lòng bàn tay
của anh, trong khi anh đánh mất bản thân trong cơ thể nóng ấm, ẩm ướt của cô.

Mình phải rời khỏi nơi này.

Anh nuốt xuống ngụm trà cuối cùng, rồi trả cái cốc trống
rỗng lại cho cô.

Cô lùi một bước khỏi anh, nắm chặt cái cốc bằng cả hai
tay, khuôn mặt cô thậm chí trông còn buồn hơn trước đó. “Tôi ước gì anh sẽ ở
lại, Zarek.”

Anh tận hưởng âm thanh của những từ ngữ hiếm hoi đó. Thậm
chí dù cô không thật tình có ý đó, thì những từ ngữ đó vẫn khiến anh nhức nhối.
“Chắc chắn là cô mong vậy, công chúa.”

“Tôi thực sự mong vậy.” Sự chân thành trên khuôn mặt cô
thiêu cháy anh.

Nhưng tức giận mới là thứ mà anh hầu như cảm thấy khi
nghe lời đáp trả của cô. “Đừng nói dối tôi. Tôi không chịu nỗi những lời dối
trá.”

Anh đẩy cô ra, tập trung đi đến cửa, nhưng khi anh đến
được chỗ cánh cửa, đầu anh cảm bắt đầu choáng váng.

Tầm nhìn của anh trở nên mờ ảo.

Zarek dừng lại trong khi cố tập trung nhìn rõ. Tay chân
anh đột nhiên trở nên nặng nề. Nặng như đeo chì. Phải vật vả lắm anh mới thở
được.

Chuyện này là sao?

Anh với tay đến cánh cửa chỉ rồi để nhận thấy hai đầu gối
anh oằn xuống. Rồi mọi thứ trở nên tối sầm.

Astrid có rúm người lại trước âm thanh Zarek ngã xuống
sàn nhà. Cô ước mình có thể đỡ anh trước khi anh ngã đến nhường nào. Nhưng
không có thị giác của mình, cô không thể làm gì cả.

Tiến về phía anh, cô kiểm tra để đảm bảo anh vẫn ổn.

May mắn làm sao, mưu mẹo của cô có vẻ không khiến cho
tình trạng của anh tồi tệ hơn.

“Sasha?” Cô gọi, cần sự giúp đỡ của cậu ấy để đỡ Zarek
lên khỏi sàn nhà.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Sasha hỏi khi cậu ấy đến bên cạnh
cô.

“Mình đánh thuốc anh ấy.”

Cô cảm nhận Sasha biến về hình dáng con người.

Cô biến từ chính kinh nghiệm của mình rằng người bạn đồng
hành của cô hiện giờ đang khỏa thân – cậu ấy luôn khỏa thân mỗi khi thay đổi
hình dạng.

Cô chỉ nhìn thấy cậu ấy biến hình vào những dịp rất hiếm
hoi. Là một ngươi của tộc Katagari Lykos, hình dáng bẩm sinh và ưa thích của
cậu ấy là dưới dạng sói, nhưng khả năng phép thuật được thừa hưởng của cậu ấy
cho phép cậu ấy xuất hiện dưới bộ dạng con người bất cứ lúc nào, khi cậu ấy cần
hay muốn. Trong hình dáng của một con người quyền năng và sức mạnh của cậu yếu
hơn so với lúc trong hình dáng sói, đó là lý do tại sao cậu ấy thích cơ thể
động vật của mình hơn.

Dù vậy, vẫn có một số việc nhất định bộ tộc của cậu thích
thực hiện trong hình dáng con người hơn.

Những việc như tìm bạn đời và ăn uống.

Trong bộ dạng con người, Sasha có mái tóc dài vàng nhát
đến nỗi nó gần như trắng như bộ lông sói của cậu. Đôi mắt của cậu là một màu
xanh dương thẫm như thể có thể nhìn xuyên qua tâm hồn của người khác. Và gương
mặt của cậu ấy thì...

Quyến rũ như được điêu khắc. Đường nét trên khuôn mặt cậu
ấy hoàn hảo và khắc nghiệt. Nam tính.

Thật đáng tiếc là cô chưa bao giờ cảm thấy sự hấp dẫn
giới với cậu ấy, bởi vì cậu ấy có một cơ thể cân đối đến từng centiment một và
có cơ bắp săn chắc như Zarek.

Nhưng Sasha với tất cả vẻ đẹp và sự quyến rũ của mình thì
cậu ấy vẫn chỉ là một người bạn của cô. Người thường hay cư xử như một người
anh lớn tỏ ra bảo vệ thái quá.

“Cậu đang nghĩ cái gì vậy?” Cậu ấy hỏi với tông giọng nam
trung trầm mang đầy ma thuật. Chất giọng đó như muốn nói tộc người Katagaria
quyến rũ bất cứ người phụ nữ còn sống nào chỉ bằng việc gọi tên cô ta.

Khả năng giao phối và sức bền của họ là một huyền thoại,
ngay cả đối với các vị thần.

Và mặc dù vậy những gì cô có thể làm là đánh giá cao sự
hấp dẫn quyến rũ của Sasha. Nhưng cô chưa một lần nào bị nó tác động.

“Anh ấy không thể rời ngôi nhà gỗ này cho đến khi bài
kiểm tra kết thúc, cậu cũng biết vậy mà.”

Sasha tống ra một hơi thở đầy khó chịu. “Cậu đã dùng thứ
gì để đánh thuốc hắn ta?”

“Huyết thanh hoa sen.”

“Astrid, cậu có biết việc đó nguy hiểm đến nhường nào
không? Nó đã giết không biết bao nhiêu người phàm rồi đó. Chỉ cần một ngụm nhỏ
và họ có thể hóa rồ vì thứ huyết thanh đó. Hoặc tệ hơn nữa, họ trở nên nghiện
thứ huyết thanh đó và không chịu tỉnh dậy từ những giấc mơ của họ nữa.”

“Zarek không phải là người phàm.”

Sasha thở dài. “Không, hắn không phải.”

Cô ngồi chồm hổm. “Sasha, mang anh ấy vào giường.”

Không khí xung quanh cậu ấy như sôi sùng sục vì giận dữ.
“Từ ‘làm ơn’ của tôi đâu rồi?”

Cô quay đầu về phía bên phải và hy vọng rằng mình đang
trừng mắt nhìn cậu ấy. “Sao gần đây cậu tỏ vẻ khó chịu như vậy?”

“Tại sao cậu lại hống hách vậy? Tôi nghĩ người đàng ông
này đang ảnh hướng cậu và tôi không thích chuyện đó chút nào.” Cậu ấy dừng lại
trước khi tiếp tục nói. “Astrid, đừng bao giờ quên rằng tôi ở đây một cách tự
nguyện. Điều duy nhất giữ tôi bên cạnh cậu là vì tôi không muốn nhìn thấy cậu
bị tổn thương.”

Cô vướn tay ra và đặt bàn tay mình lên cánh tay của cậu
ấy. “Mình biết mà, Sasha. Cảm ơn cậu.”

Cậu ấy bao phủ tay cô bằng tay mình và bóp nhẹ. “Đừng để
hắn ta tiến vào tâm trí của cậu, tiên nữ ạ. Có quá nhiều bóng tối bên trong hắn
đến nỗi nó có giết chết hết tất cả lòng tốt mà cậu có.”

Cô ngẫm nghĩ về điều đó trong chốt lát. Cô đã không cho
rằng bản thân mình là một người tốt trong một khoảng thời gian dài. Sự tê liệt
đã dẫn dắt cô trong nhiều thế kỷ qua. “Có những người cũng sẽ nói như vậy về
cậu.”

“Họ không hiểu tôi.”

“Và chúng ta không hiểu Zarek.”

“Tôi biết về loại người như hắn rõ hơn cậu nhiều, tiên
nữ. Tôi đã dùng cả đời mình chiến đấu với những người như hắn. Đó là những
người nhìn cả thế giới như kẻ thù của họ và họ căm ghét tất cả ai ở xung quanh
họ.”

Sasha buông cô ra và gắt gỏng khi cậu ấy nâng Zarek lên
khỏi sàn nhà. “Bảo vệ trái tim của cậu, Astrid. Tôi không muốn nhìn thấy cậu bị
tổn thương lần nữa đâu.”

Astrid ngồi trên sàn nhà trong khi cậu ấy mang Zarek trở
về giường của anh, và ngẫm nghĩ về lời cảnh báo của Sasha. Cậu ấy nói đúng. Cô
đã bị Miles đánh lừa, thậm chí là mù quáng, cô đã thất bại trong việc nhìn rõ
hắn ta thực sự là thứ gì.

Nhưng mà, Miles là một gã ngạo mạn. Một kẻ tự phụ.

Zarek không hề như vậy.

Miles đã giả vờ như hắn ta quan tâm đến người khác trong
khi hắn chẳng biết nghĩ cho ai ngoại trừ bản thân mình.

Zarek không quan tâm đến ai cả, nhất là bản thân anh.

Nhưng chỉ có một cách để đảm bảo điều đó.

Đứng dậy, cô rót cho Sasha một cốc nước trái cây.

“Giờ cậu định sẽ làm gì với hắn ta?” Sasha hỏi một vài
phút sau khi cậu ấy trở quay với cô.

“Mình sẽ để cho anh ấy ngủ một chút.” Cô trả lời một chung chung.

Nếu Sasha biết
những gì đang diễn ra trong đầu cô, cậu ấy sẽ nổi cơn tanh bành và cô không có
tâm trạng để đối phó với một người sói đang tức giận.

Cô đưa cốc
nước cho cậu ấy, thứ cậu ấy cầm lấy mà không nói lời nào. Cô lắng nghe tiếng
cậu ấy mở tủ lạnh rồi dừng lại tại quầy ăn lục lọi cái gì đó để ăn.

Trong lúc
Sasha xử lý Zarek, cô đã nhỏ một giọt nhỏ huyết thanh Hoa sen vào đồ uống của
Sasha.

Phải mất một
khoảng thời gian lâu hơn để thứ huyết thanh này có tác dụng với cậu ấy. Do quá
trình trao đổi vật chất của họ, mà những Người biến hình thường khó bị đánh
thuốc hơn người thường.

“Astrid, nói
với mình là cậu đã không làm điều này?” Một lúc sau Sasha nói khi thuốc bắt đầu
có tác dụng. Cô nghe âm thanh mở ảo của dòng điện vang lên tanh tách báo hiệu
sự thay đổi hình thù của cậu ấy.

Astrid dò dẫm
đường đi đến chỗ cậu ấy, cậu ấy đã trở lại với hình dạng của sói và có vẻ đã
ngủ say.

Giờ chỉ còn
lại một mình, cô đi xung quanh nhà để đảm bảo tất cả bóng đèn và bếp lò trong
nhà đã tắt hết và nhiệt độ trong nhà đang ở mức độ vừa phải.

Cô đi vào
trong phòng mình và lấy ra lọ huyết thanh Idios. Giữ chặt lọ thuốc trong tay,
cô đi đến phòng của Zarek.

Cô uống một
ngụm nhỏ, rồi dịch gần lại nằm ngủ bên cạnh anh, để hiểu rõ hơn về người đàn
ông này và những bí mật mà trái tim anh đang che giấu...

Zarek đang ở
New Orleans. Tiếng nhạc từ đằng xa vang vọng trong màn đêm mát mẻ trong khi
Zarek dừng lại gần Tu viện Old Ursuline tại Khu phố Pháp.

Một nhóm khách
du lịch đang tập hợp quanh một hướng dẫn viên, người ăn mặc giống như nhân vật
Lestat[16] trong truyện
của Anna Rice, trong khi đó một tên ‘ma cà rồng’ thứ hai mặc một cái áo choàng
đai màu đen và đeo răng nanh giả đứng đằng sau, theo dõi anh ta.

[16]. Lestat là một nhân vật
ma cà rồng trong bộ tiểu thuyết The Vampire Chronicles của Anna Rice.

Những du khách
đang lắng nghe một cách chăm chú người hướng dẫn viên kể lại một vụ giết người
nổi tiếng trong thành phố. Hai xác người đã được tìm thấy trước bậc thềm của tu
viện, máu đã hoàn toàn bị hút hết. Những huyền thoại xưa kể rằng tu viện này
được cho là nơi đã từng chứa chấp những ma cà rồng xuất hiện vào ban đêm săn
lùng những con mồi trong thành phố.

Zarek khịt mũi
trước câu chuyện ngớ ngẩn ấy.

Hướng dẫn
viên, người đã tuyên bố mình là một ma cà rồng ba trăm năm tuổi có tên là
Andre, nhìn về phía anh.

“Đó.” Andre
nói với những người du khách khi anh ta chỉ vào Zarek. “Đó là một con ma cà rồng
thật kìa, ngay đằng đó.”

Nhóm người
cùng một lúc quay lại nhìn Zarek, người đang nhìn trừng trừng vào họ một cách
hiểm ác.

Trước khi anh
suy nghĩ kỹ hơn, Zarek nhe răng nanh về phía họ và rít lên.

Đám du khách
hét lên và bỏ chạy.

Người hướng
dẫn viên cũng chạy theo.

Nếu Zarek có
cười, anh sẽ cười trước cảnh tưởng bọn họ chạy tán loạn trên đường phố nhanh
hết mức có thể. Và thế, anh nhếch môi với vẻ nhạo báng khi đang tận hưởng cảnh
hỗn loạn mà mình đã gây ra.

“Tôi không thể
tin là cậu vừa làm thế.”

Anh nhìn qua
vai mình và thất Acheron đang đứng trong bóng tối như một bóng ma đen tối, mặc
một bộ đồ đen với mái tóc dài màu tím.

Zarek nhún
vai. “Đến lúc họ ngừng chạy và cân nhắc kỹ hơn, họ sẽ nghĩ đó là một phần của
chương trình.”

“Người hướng
dẫn viên sẽ không nghĩ vậy.”

“Hắn ta sẽ cho
rằng đó là một trò đùa. Loài người luôn tìm cách phủ nhận về chúng ta.”

Acheron thở
dài nặng nề. “Tôi thề đó, Z. Tôi hy vọng là cậu sẽ dùng khoảng thời gian ở đây
để cho Artemis thấy cậu có thể hòa nhập với loài người một lần nữa.”

Anh nhìn
Acheron với vẻ khôi hài. “Chắc là anh mong vậy. Sao anh không bao phủ tôi trong
một đống phân và nói tôi rằng đó là bùn trong khi anh biết rõ sự thật?”

Anh chuẩn bị
đi khỏi chỗ đó.

“Đừng có đi
khỏi tôi như vậy Z.”

Anh không dừng
lại.

Acheron dùng
sức mạnh của mình để ghim Zarek vào một bên của bức tường đá. Zarek sẽ phải cho
thủ lĩnh Thợ săn đêm một lời hứa. Ít nhất Acheron cũng biết tốt hơn là không
nên chạm vào anh. Trong suốt hai ngàn năm qua chưa lần nào Acheron đặt một bàn
tay trần lên người anh. Như thể người Atlantis hiểu nỗi đau về tinh thần do
những tiếp xúc đó gây ra là dữ dội đến nhường nào.

Theo một cách
kỳ là, anh có cảm nhận rằng Acheron tôn trọng việc đó.

Acheron bắt
gặp ánh nhìn của Zarek và nhìn chằm chằm vào nó. “Quá khứ đã chết rồi, Z. Tương
lai sẽ tuy theo những quyết định của cậu trong suốt tuần này. Tôi đã tốn năm
trăm năm thương lượng với Artemis để mang đến cho cậu một cơ hội chứng minh với
cô ta rằng cậu có thể cư xử đúng cách. Vì lợi ích của đầu óc và cuộc sống của cậu,
đừng có phá hỏng cơ hội này.”

Acheron thả
anh ra và lần theo hướng những người du khách.

Zarek không
nhúc nhích cho đến khi anh còn lại một mình. Anh để cho những lời nói của
Acheron vang vọng trong đầu mình khi anh đứng đó trong im lặng ngẫm nghĩ về mọi
thứ.

Anh không muốn
rời khỏi thành phố này. Từ giây phút anh đến đây và thấy đám đông tụ tập trên
Quãng trường Jackson, anh đã bị mê hoặc bởi New Orleans.

Hơn tất cả,
anh được ấm áp.

Không, anh sẽ
không phá hỏng cơ hội này. Anh sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình và bảo vệ những
con người đang sống ở đây.

Dù có phải trả
giá thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ làm những điều cần thiết để Artemis cho
phép anh ở lại đây.

Anh sẽ không
giết bất cứ một người thường nào nữa...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3