Ngọ Dạ Lan Hoa - Chương 08 phần 3

Cô không bao giờ ngờ được rằng sẽ có một người đàn ông thấp hơn cô cả nửa
người, lại đi ôm cứng lấy cô như đã yêu cô muốn chết đi được.

Càng không ngờ được là, người đàn ông ấy lại là tên tiểu quỷ cắt đầu.

Tên tiểu quỷ cắt đầu không đi cắt đầu trước.

Cái đùi dài đá ra, tiểu quỷ bay lên, búng người xoay qua, bỗng nhiên mở
giang hai cánh tay ra, ôm choàng lấy eo lưng cô.

Cái tên tiểu quỷ này động tác in hệt như một đứa con nít mấy ngày chưa được
bú sữa chợt trông thấy mẹ mình vậy.

... Cũng không nhất định là mẹ mình, chỉ cần có sữa là được rồi.

Cái tên tiểu quỷ này động tác in hệt như một gã đàn ông chưa thấy đàn bà đã
ba trăm năm nay, thậm chí ngay cả một con dê cái cũng chưa thấy.

Cái tên tiểu quỷ này động tác in hệt như một gã si gái.

Cái đùi dài đá ra, y bỗng ôm choàng lấy eo lưng cô, dùng sức cắn vào bắp
đùi cô một cái thật mạnh.

... Tên tiểu quỷ này cắn quá mạnh.

Kỳ quái là, gương mặt cô không lộ một vẻ gì là thống khổ, cô cũng chẳng kêu
lên gì cả.

Cô chỉ cảm thấy choáng váng một khoảnh khắc, hoảng hoảng hốt hốt choáng
váng, như thể đang đối diện với tấm gương vậy.

Đợi đến lúc cơn choáng váng đã qua đi, tên tiểu quỷ cắt đầu áo đỏ đã biến
đi mất tăm mất dạng. Chỉ thấy trong bóng đêm phảng phất như có một đường màu đỏ
thoáng qua dưới ánh lửa rồi biến mất.

Một người mặc áo đen đang ngã sóng soài trên mặt đất, dĩ nhiên người này đã
mất đi cái đầu.

Cái tên tiểu quỷ cắt đầu lại xách đầu chạy đi đâu mất rồi?

Cái vấn đề đó vẫn còn chưa ai trả lời được.

Cái chuyện không còn nghi vấn gì nữa là, cái chỗ y tàng trữ đầu lâu, lại có
thêm một cái đầu nữa của một danh nhân trong vũ lâm.

Một cái hộp gỗ bằng đàn hương, một chút tro, mười sáu thứ thuốc, cái dầu
người sẽ được đặt vào trong đó. Trên hộp gỗ sẽ có khắc tên người đó.

Ở chỗ đó, những cái hộp gỗ đàn hương như vậy, kể đến hôm nay, đã có một
trăm ba mươi ba hộp.

Cái chỗ đó ở đâu? Dĩ nhiên là không ai hay biết.

Choáng váng đã qua, đau đớn lại tới.

Một người đàn bà tóc dài, thoát bỏ tấm áo trường bào màu xanh ra, toàn thân
da thịt trắng muốt như ngọc.

Bạch ngọc. Chỉ có một điểm không thay đổi. Cặp mắt của cô vẫn còn xanh
biếc.

Như mắt mèo, như phỉ thúy.

Cô đang dụi dụi vào bắp đùi. Đối với tên tiểu quỷ thần bí ngụy dị khó hiểu
kia, hiện tại cô cũng biết được một chút ít gì về y.

... Hàm răng của tên tiểu quỷ rất tốt, vừa chỉnh tề, vừa khít, không có một
cái rằng nào bị thưa bị thiếu.

Cái dấu răng y để trên đùi cô, giống như một chuỗi kim cương bài hàng khít
rịt.

Cô đang sờ vào chúng nó.

Ngón tay giữa của cô thật dài, thật mềm, thật đẹp.

Cô lấy đầu ngón tay giữa nhè nhẹ xoa lên cái dấu răng, cũng giống như một
thiếu nữ nửa đêm chưa ngủ, đang xoa nhè nhẹ lên cái vòng bảo thạch mà tình nhân
đã bí mật trao tặng vậy.

Nhà sư khổ hạnh nảy giờ đang nhìn cô, nhìn với một vẻ đượm đầy khâm thưởng.

... Một cô gái như vậy, một vẻ mặt như vậy, một cặp đùi thuôn dài như vậy,
nếu có người đàn ông nào thấy được, ai mà không đi thưởng thức?

Chỉ bất quá, cái người đàn ông này, ánh mắt khâm thưởng không phải vậy,
không phải cùng một loại như những người đàn ông khác.

Lúc y nhìn cô, y nhìn có vẻ của một con chó sói đang nhìn con cừu của mình,
một con chồn đang nhìn con thỏ của mình, một con mèo đang nhìn con chuột của
mình, tuy cũng là thưởng thức, nhưng thật là tàn bạo cực kỳ.

Mặt trăng sáng rực ngoài dãy núi lại càng lên cao nữa, trăng sáng, trăng
tròn, cô bước lại chỗ của y.

Mang một chiếc mặt nạ thật ngụy bí thật khủng bố màu xanh biếc, lúc còn mặc
chiếc trường bào màu xanh không để lộ ra đường nét gì, mỗi động tác của cô đã
đẹp đẽ như một đóa hoa đang nở.

Hiện tại cô hoàn toàn lõa thể.

Cô đi, hai bắp đùi thuôn dài rắn chắc tròn lẳng của cô được cái eo lưng mềm
mại nhỏ nhắn đưa đẩy làm thành cái động tác, nếu không chính mắt nhìn thấy, thì
dù bạn có nằm mộng một giấc mộng hoang đường mỹ lệ nhất trong đời, cũng không
thể nào tưởng tượng ra được.

Dù có cầu cho có một giấc mộng như vậy, không những vậy còn cầu bao nhiêu
lần ở miếu thờ thần mình tín phụng nhất, cũng chẳng mộng tới được.

Bởi vì ngay cả vị thần cũng chưa hề gặp qua một cặp đùi nào như vậy.

Một cặp đùi thật dài, thật dài, thật dài. Thật tròn lẳng rắn chắc, đường
nét thật tuyệt vời, làn da thật sáng ngời, và thật dài.

... Nếu bạn chưa từng chính mắt thấy qua, vĩnh viễn bạn sẽ không thể nào
tưởng tượng ra được làm sao cặp đùi dài như vậy sẽ làm người khác bị mê hoặc
chấn động đến mức như vậy.

Nhất là cặp đùi ấy lại ở cùng với cái eo lưng thon nhỏ đó.

Mái tóc của cô cũng rất dài.

Hiện tại không có gió, nhưng mái tóc dài của cô hình như đang bay trong
gió.

Bởi vì thân hình cô chuyển động, chính là một tiết điệu của gió.

Tiết điệu của gió là tự nhiên.

Cô cử động cũng không có gì là cố ý điệu bộ.

... Nếu không phải là một cô gái cao như vậy, nếu cô không có cái eo lưng
thon nhỏ như vậy, cặp đùi dài như vậy, thì dù bạn có giết cô ta, cô ta cũng làm
không ra được cái tiết điệu chuyển động tự nhiên như vậy.

Trên thế giới này, rất nhiều chuyện đều như vậy, ông trời đối với người ta,
không hề tuyệt đối là phải công bình.

Mắt của cô như thúy miêu thạch, tuy màu xanh biếc, nhưng bình thời bởi vì
các thứ ánh sáng chiếu xiên qua, thành ra có cái dáng biến ảo thần bí không thể
hình dung được.

Gương mặt cô trắng như bạch ngọc, nét mặt sâu mà rõ rệt, trông giống như
những bức tượng của các nhà đại điêu khắc.

Cái chỗ trọng yếu nhất vẫn là cái khí chất cả người cô, một thứ khí chất
lạnh lùng muốn chết người.

Lúc này sau cơn choáng váng đó, cô đã hồi phục lại cái khí chất thường có,
không những lãnh mạn, mà còn lãnh bạo, không những lãnh bạo, mà còn lãnh đạm.

... Chết người nhất chính là cái thứ lãnh đạm đó, một thứ lãnh đạm không
thiết tha không màng đến bất kỳ ai.

Cô đeo mặt nạ lên, mặc chiếc áo trường bào vào, bạn nhìn cô, tùy tiện cách
nào, cô ta vẫn không để ý đến.

Cô hoàn toàn lõa thể ra đó, bạn nhìn cô, cô vẫn chẳng màng gì cả, tùy tiện
bạn muốn nhìn cách gì, từ đầu xuống chân, từ chân lên đến đầu, nhìn cô nhìn lên
nhìn xuống hoài như vậy, cô đều chẳng màng.

Bởi vì cô vốn không xem bạn là con người. Trừ chính cô ra, ai nhìn cô cũng
đều không quan hệ gì cả, bạn muốn nhìn, bạn cứ nhìn, bạn không thấy gì, thì
cũng mặc bạn.

Bạn có thấy gì, bạn sẽ làm gì, bạn sẽ chết thôi.

Cái vị nhà sư khổ hạnh này tạm thời lúc này còn chưa chết.

Cái thế giới này có gì làm cho y có cảm giác được, đã không còn bao nhiêu,
người làm cho y có cảm giác lại càng ít hơn, cho dù còn có một hai người, cũng
nhất định không phải là người đàn bà mắt xanh chân dài eo thon này.

Y lấy cái vẻ khâm thưởng cực kỳ, cái ánh mắt lãnh bạo cực kỳ đó nhìn cô
bước vào gian phòng đá.

Cô lại ngồi xuống.

Cô lại ngồi xuống với cái tư thế ưu mỹ in hệt lúc nãy cô đã ngồi, vào cái
ghế thật rộng lớn kia.

Điều duy nhất không giống là, ngồi xuống lúc nãy là một con quỷ áo xanh, ngồi
xuống bây giờ lại là một người đàn bà không người đàn ông nào kháng cự nổi.

... Cô không hề quên cặp đùi của mình dài bao nhiêu, cô cũng không muốn cho
người khác quên.

Cô ngồi xuống, cặp đùi của cô đã xếp thành góc độ vô cùng kỳ diệu, vừa đúng
để người ta thấy được đùi của cô dài chừng nào, cũng đủ để cho người khác thấy
cặp đùi của cô từ mắt cá chân đến bắp chân, đến bắp đùi, đường nét rõ rệt làm
sao, tuyệt diệu làm sao.

Đao có góc độ, đùi cũng vậy, đao quý, đùi đẹp, trăng cong, đều là vậy cả.

Nhà sư khổ hạnh không thấy.

Có lúc tâm y có đao, mắt lại không có, có lúc mắt y có màu có sắc, tâm y
lại không.

Vì vậy mà con người y ít ai nhìn thấy, người nào chuyện gì đều không thấy
được. Dù có thấy đó, cũng chẳng thấy gì cả,... những chuyện gì nên thấy, y đều
thấy cả, mà lại như không thấy, hạng người đó là trí giả.

... Ngay cả những chuyện không nên thấy, y cũng thấy được mà lại như không
thấy, hạng người đó là gian hùng.

Bởi vì cái sau còn khó hơn cái trước.

Y bỗng vỗ tay lên.

Thậm chí lúc y đang vỗ tay, chẳng ai thấy được bàn tay của y, dù là người
đứng đối diện với y, tối đa cũng chỉ thấy bàn tay y đang cử động, nghe tiếng y
đang vỗ tay thế thôi.

Y thường thường để cho bạn đứng trước mặt nhìn y, y không hề che mặt, cũng
không mang bao tay, nhưng ở một cái góc độ biến đổi giữa ánh sáng và bóng tối,
bạn còn thậm chí không thấy được một chút da thịt gì trên người y.

- Cô hay thật.

Nhà sư khổ hạnh vỗ tay:

- Cô quả là người đàn bà đáng được cho ta hâm mộ.

- Đa tạ.

- Lúc ta còn chưa gặp cô, ta đã có nghe nói quý quốc có một vị tên là Lang
Lai Cách Cách.

- Sao?

Cô gái đùi dài nhoẻn miệng cười:

- Không lẽ ông cũng biết ý nghĩa của Lang Lai Cách Cách là sao?

- Đại khái ta có biết chút ít.

Nhà sư khổ hạnh nói:

- Lang Lai, là một thứ ngụ ngôn lưu truyền chung quanh vùng phụ cận của quý
quốc, là một thứ ngụ ngôn dạy người ta không được nói láo.

Y nói:

- Nhưng cái chuyện ngụ ngôn này, đã truyền qua Trung thổ lâu lắm rồi.

- Tôi biết.

- Cách Cách, ở một dãy vùng gần biên cương Trung thổ, được dùng như một
cách tôn xưng, cái ý nghĩa của nó, chính là công chúa.

Nhà sư khổ hạnh nói:

- Chỉ bất quá, Lang Lai Cách Cách, còn có một ý nghĩa hoàn toàn khác hẳn.

- Ông nói nó có nghĩa gì?

- Trong ngôn ngữ của các nước bên Tây phương, Lang Lai Cách Cách, có nghĩa
là chân dài.

Nhà sư khổ hạnh nói:

- Lang Lai Cách Cách, chính là một vị công chúa chân dài xinh đẹp rất biết
nói láo.

Công chúa chân dài bật cười lên:

- Ông biết chuyện cũng không ít tý nào cả.

- Trong hoàng cung của quý quốc, có một cái rương đựng tơ ô kim đã bị thất
tung, bao nhiêu năm nay không nghe tin tức.

Nhà sư khổ hạnh nói:

- Khổng Tước vương triều ở Ba Tư cũng vì đó mà cơ hồ muốn sụp đổ.

- Đấy là chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi.

- Có điều, mới gần đây vụ án đó lại được đem ra lại, vì vậy thái quân vương
triều vừa mới tiếp nhiệm phải sai một tay cao thủ trong quý tộc vũ công cao
cường thông minh nhất, tới Trung thổ truy tầm cái thứ đồ bị thất lạc đó.

- Ông đang nói cái vị cao thủ đó, chính là Lang Lai Cách Cách?

- Đúng vậy.

- Ông cho là Lang Lai Cách Cách là tôi?

- Đúng vậy.

Cái vị cô nương đùi dài xinh đẹp này bật cười lên.

Cô xem ra đúng quả thật là một vị công chúa, một người đàn bà khỏa thân
ngồi trước mặt một người đàn ông, còn có thể bảo trì được phong tư ưu nhã như
vậy, tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng.

... Chỉ có hai loại đàn bà có thể làm được chuyện đó.

... Một kỹ nữ chân chính và một vị công chúa chân chính.

Cô đổi sang một tư thế ưu nhã khác, xoay mặt lại đối diện với nhà sư khổ
hạnh hình như không có chuyện gì không biết này.

Tuy cô vẫn còn hoàn toàn lõa thể, nhưng hình như cô có vẻ đã mặc vào một bộ
đồ công chúa vô hình vào rồi.

Cũng giống như cái áo mới mà gã lưu manh đã may cho nhà vua, trong câu
chuyện ngụ ngôn ở Tây phương, chỉ có những tay trí giả và gian hùng chân chính
mới có thể thấy được.

... Một người mặc một chiếc áo mới vào, dáng điệu ắt hẳn sẽ có chút thay
đổi, cho dù y không hề mặc một chiếc áo mới, nhưng dáng điệu y đã thay đổi rồi,
thì tâm tình và thái độ cách xử lý của y cũng đâu có gì phân biệt với chuyện y
thật sự đang mặc chiếc áo mới.

Thậm chí ngay cả âm điệu lúc cô nói cũng đều thay đổi hẳn, biến thành ra
lãnh đạm và ưu nhã, cô hỏi nhà sư khổ hạnh:

- Ông còn biết gì nữa?

- Cô từ Ba Tư lại, đem theo hàng vạn thứ châu báu và chính cô lại.

Nhà sư khổ hạnh nói:

- Cô đem theo bao nhiêu thứ trân châu phỉ thúy bảo ngọc san hô mã não kim
cương thạch, tất cả tuy đều trị giá liên thành, nhưng trân quý nhất dĩ nhiên
vẫn chính là cô.

- Thật sao?

- Ta biết ở tây phương vùng cực tây, có một vị đại đế, thậm chí còn không
tiếc đem cả một quốc gia lại đổi lấy cô.

Nhà sư khổ hạnh nói:

- Nhưng thái quân của cô chẳng thèm suy nghĩ gì, lập tức từ chối thẳng.

Nhà sư khổ hạnh nói:

- Nhưng lần này, ông ta lại ra lệnh cho cô, đừng tiếc hy sinh thân mình, mà
phải đạt cho được mục đích.

Cô đang ngồi lắng nghe, đến lúc đó mới hỏi:

- Mục đích gì?

- Ông ta muốn cô làm ba chuyện.

- Ba chuyện gì?

- Đem về tơ ô kim, giết tên tiểu quỷ áo đỏ, dò tin Sở Lưu Hương sống chết
ra sao.

Cái vị cô nương vừa xinh đẹp vừa biết nói dối vừa có cặp đùi dài thật dài
kia lại biến qua một tư thế khác, tuy cũng ưu nhã cao quý như cũ, nhưng đã có
vẻ không được thoải mái gì cho lắm nữa.

- Sở Lưu Hương?

Cô hỏi nhà sư khổ hạnh:

- Ông đang nói Sở Lưu Hương nào?

- Cô nghĩ thế nào?

Nhà sư khổ hạnh hỏi ngược lại:

- Khắp thiên hạ này, còn có bao nhiêu Sở Lưu Hương?

Không phải là câu hỏi, câu hỏi đó vốn không cần phải trả lời.

... Có những người vĩnh viễn là có một không hai, từ ngàn năm trở lại, tuy
không bao nhiêu người, Sở Lưu Hương là một trong những người đó không nghi ngờ
gì cả.

Cô lại hỏi nhà sư khổ hạnh:

- Sao ông lại nghĩ là chuyến này tôi lại đây có quan hệ đến Sở Lưu Hương?

- Bởi vì ta biết, Ba Tư có vị thái quân, bình sinh chỉ có hai thứ sở thích,
một là rượu, một là khinh công.

Nhà sư khổ hạnh nói:

- Nhất là đối với khinh công, ông ta mê mệt muốn chết luôn.

- Khinh công quả là thứ làm người ta mê mệt vì nó.

Cô nói:

- Tôi biết có rất nhiều người lúc còn nhỏ đã chết mê chết mệt vì nó, thậm
chí nằm mơ lúc nào cũng thấy mình đã biết khinh công, bay qua núi này sông nọ,
bay qua mái nhà như chim én.

- Én và bướm không bay qua được núi non.

- Nhưng trong giấc mộng, chúng đều bay qua được.

Cô buồn buồn nói:

- Thế giới trong mộng, vĩnh viễn là một thế giới riêng biệt, cái điểm đó
chỉ e rằng ông không bao giờ hiểu được.

Cái điểm đó chắc chắn là không còn nghi ngờ gì cả.

... Nếu một người đã hoàn toàn bị chìm đắm trong quyền lực và thù hận, làm
sao có thể kỳ vọng được y sẽ nằm mộng?

Mộng tưởng tuyệt không phải là mộng, hai thứ đó có một chỗ khác nhau đáng
để cho người ta bỏ thì giờ ra suy nghĩ.

- Một người đối với khinh công mê mệt như vậy, người y sẽ bội phục nhất
phải là ai bây giờ?

Câu hỏi đó chỉ có một cách trả lời:

- Đối với một người mê mệt về khinh công, người y bội phục nhất dĩ nhiên
phải là tay đệ nhất khinh công trong thiên hạ.

Người luyện chưởng, không hẳn sẽ nhất định bội phục một tay chưởng lừng
danh đệ nhất thiên hạ, người luyện sức, nhất định sẽ không bội phục tay thiên
hạ đệ nhất lực sĩ.

Nhưng khinh công lại không giống vậy.

Khinh công là một thứ lực lượng vô cùng ưu nhã mà có văn hóa, không những
vậy còn rất lãng mạn.

Thậm chí còn lãng mạn hơn cả kiếm.

... Kiếm có vẻ cổ điển hơn, quý tộc hơn, nhưng khinh công, nhất định là
lãng mạn hơn.

- Đương kim thiên hạ, ai là người khinh công cao nhất?

Câu hỏi đó cũng chỉ có một cách trả lời, ở trong thời đại này, người được
vũ lâm thiên hạ công nhận là đệ nhất khinh công, đại khái chỉ có một người.

Khinh công của người này, cơ hồ đã được tuyên nhiễm thành một thứ thần
thoại, thậm chí, có người còn nói rằng, y đã từng ngự gió bay qua sa mạc.

Dĩ nhiên tên của người này là Sở Lưu Hương.

- Về mặt uống rượu, Hương Soái cũng là một chuyên gia.

- Dĩ nhiên là vậy.

- Không những y giỏi phẩm bình rượu, tửu lượng của y hải nội hải ngoại đại
khái không có ai sánh được bằng.

- Chuyện đó cũng chưa biết.

Cách Cách Chân Dài hững hờ nói:

- Tửu lượng của một người cao đến đâu, lấy miệng nói cũng chẳng được gì,
nhất định phải uống cho đến lúc trắng đen mới nói được.

- Đó là chuyện nhất định!

Giọng nói của nhà sư khổ hạnh đượm đầy một nụ cười:

- Ta cũng có nghe qua, tửu lượng của Lang Lai Cách Cách tùy thời tùy lúc
đều có thể đổ say liền mười tay vũ sĩ Ba Tư.

- Một người với mười người thì giả.

Cô nói:

- Một người chọi sáu người thì cũng còn chưa bại trận bao giờ.

- Nếu vậy Sở Lưu Hương thì sao?

- Chưa uống qua, làm sao biết.

Cách Cách Chân Dài nói:

- Chỉ bất quá, nếu có người nói Hương Soái có thể làm tôi say được, tôi
cũng chẳng tin.

Cô bỗng đổi giọng:

- Nhưng tôi cũng tin rằng tửu lượng của ông ta nhất định là rất cao.

- Ta cũng tin vậy.

Nhà sư khổ hạnh nói:

- Rượu, khinh công, đàn bà, ba chuyện đó, nếu Sở Lưu Hương tự nhận mình là
đệ nhị, chẳng còn ai dám nhận mình là đệ nhất.

Lang Lai Cách Cách tuy không thừa nhận, cô cũng không phủ nhận, bởi vì đây
là điều trong giang hồ ai ai cũng công nhận.

- Vì vậy mà cái vị thái quân của các người, người mà ông ta cả đời muốn
được kết giao, chính là Sở Lưu Hương.

Nhà sư khổ hạnh nói:

- Ông ta dùng đủ mọi cách, chỉ để mời cho được Hương Soái lại Ba Tư làm
khách một vài bữa.

- Sau này Hương Soái quả có lại, không những vậy còn kết thành bạn bè rất
thân với thái quân.

- Chính vì bọn họ là bạn rất thân với nhau, vì vậy mới vô cùng quan tâm với
nhau.

Nhà sư khổ hạnh nói:

- Do đó, giang hồ phao đồn Sở Lưu Hương chết rồi, thái quân mới sai cô lại
đây, tìm hiểu cái tin sống chết ấy ra sao.

- Đúng là như vậy.

Lang Lai Cách Cách nói:

- Cho dù ở trong nước chúng tôi, cũng có rất nhiều người nghĩ rằng Sở Lưu
Hương vĩnh viễn không bao giờ chết, dù y có chết thật nằm trong quan tài, mọi
người cũng cho rằng người chết trong quan tài nhất định không phải là Sở Lưu
Hương.

Cô còn nói:

- Mọi người thậm chí còn ráng cưỡng bách mình tin vậy.

... Sở Lưu Hương dù có chết rồi, cũng sẽ sống lại, tùy thời tùy lúc đều có
thể sống lại.

Nhà sư khổ hạnh thừa nhận điểm đó.

- Chỉ bất quá trên đời này còn chưa có ai chứng minh được Sở Lưu Hương đã
chết hay chưa, lại càng chưa có ai chứng minh được y chết rồi có thật là sống
lại được hay không.

Y nói:

- Vì vậy, thái quân của các người mới sai cô lại đây để chứng thực điều đó.

Cách Cách Chân Dài cũng thừa nhận điểm đó:

- Thái quân quả thật rất quan tâm đến ông ta.

- Vì vậy cô mới lại đây tìm ta.

- Tại sao?

- Bởi vì cô biết ta cũng rất quan tâm đến chuyện Sở Lưu Hương sống hay
chết, và ta cũng có một chút liên quan rất thú vị với gã tiểu quỷ cắt đầu kia.

Nhà sư khổ hạnh nói:

- Cái điểm trọng yếu nhất là, cô biết, chỉ cần cô là bạn bè của ta, chỉ cần
lại địa khu của ta, ta sẽ nhất định không để cho bất kỳ ai xâm phạm đến cô.

- Tôi thừa nhận ông nói rất đúng.

Cách Cách Chân Dài nói:

- Nhưng tôi là người mới từ Ba Tư lại, làm sao tôi biết được bao nhiêu đó
chuyện?

- Bởi vì cô có một người liên lạc.

- Người liên lạc?

Cách Cách Chân Dài hình như hoàn toàn không hiểu ba chữ đó có nghĩa là gì.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3