Ngọ Dạ Lan Hoa - Chương 08 phần 5
Nhà sư khổ hạnh nói:
- Con gái của y cũng vậy.
- Chính vì cô ta có cá tính đó, mà cô ta mới dám theo Mộ Dung công tử nhảy
vào ánh lửa như một con thiêu thân.
- Đại khái có thể nói là như vậy.
- Nhưng tôi không hiểu tại sao ông nhất định muốn cô ta đi theo Mộ Dung
công tử, tại sao lại đi hao phí bao nhiêu đó sức người tài của tìm cô ta?
Lang Cách Ty hỏi:
- Trong chiến dịch này, cô ta có tác dụng gì?
Nhà sư khổ hạnh trầm ngâm một hồi thật lâu, rồi nói từng tiếng một:
- Trong chiến dịch này, địa vị của cô ta không dưới Mộ Dung công tử.
Lang Cách Ty lộ vẻ rất kinh ngạc, cô vẫn cứ nghĩ Mộ Dung công tử là trung
tâm hoạt động trong chiến dịch.
Ánh mắt đượm ba phần yêu ma ngụy dị của nhà sư khổ hạnh lại biểu lộ ra
ngoài.
- Cái điểm đó dĩ nhiên tuyệt đối là cơ mật, vì vậy mà ta phải chờ đến bây
giờ mới nói cho cô biết.
Lang Cách Ty yên lặng chờ y nói tiếp, ngay cả hơi thở hầu như muốn ngừng
lại.
- ... Cái điểm cơ mật nhất ở chỗ nào nhĩ?
- Dĩ nhiên là cô biết bên cạnh Sở Lưu Hương lúc nào cũng có ba cô con gái
vô cùng thân cận với y, một người họ Lý, một người họ Tống, một người họ Tô.
- Dĩ nhiên là tôi biết.
Lang Cách Ty nói:
- Không biết đến ba người đó, e rằng trong thiên hạ không có mấy người.
Điều đó là sự thật.
Lý Hồng Tụ nghe nhiều nhớ dai, đối với các môn phái trong thiên hạ, cao thủ
và vũ công, biết rõ như trong lòng bàn tay, đối với sự tích và kinh nghiệm lịch
lãm của bọn họ cũng nhớ rõ ràng vô cùng, nếu Hương Soái hỏi cô:
- Đệ nhất cao thủ của phái Hoa Sơn là ai? Giết người lần đầu tiên năm nào?
Người bị giết là ai? Dùng chiêu thức gì?
Lý Hồng Tụ ngay cả suy nghĩ cũng chẳng thèm suy nghĩ, cô đã trả lời ngay ra
đó, thậm chí còn có thể nói hết ra người đó xuất thân thế gia nào, tính cách
khuyết điểm ra sao. Thậm chí cô còn có thể nói được người đó trong ngày nào giờ
nào, ở hoàn cảnh nào xuất thủ.
Không những cô ráng tự mình nhớ, cô còn bắt Sở Lưu Hương cũng nhớ.
... Giữa đêm khuya, dưới ánh đèn, thêm trầm vào lò hương cho Sở Lưu Hương,
cô bắt y phải nhớ.
Trong chốn giang hồ, kẻ thù địch lúc nào cũng chung quanh, sát thủ tứ bề,
nếu mình hiểu thêm được người nào, thì người đó sẽ giảm bớt đi sự uy hiếp mình
phải chịu đựng.
... Nếu mình hiểu được hoàn toàn một người nào rồi, người đó có còn gì để
uy hiếp mình được hay không?
Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng, câu ấy được truyền lại từ ngàn xưa
đến giờ, cũng phải có cái đạo lý hay ho của nó.
Vì vậy mà cô nhất định bắt Sở Lưu Hương phải nhớ hoàn toàn trong đầu những
sự tích, chiến tích của những người rất thành công, và những người đang thành
công bỗng dưng bị thất bại.
Bởi vì tình cảm của cô đối với Sở Lưu Hương không giống người khác.
... Nếu chỉ bất quá là tình cảm anh em, thì đó cũng là tình cảm không giống
như người khác! Nếu chỉ bất quá là tình bạn bè, thì đó cũng là tình cảm không
giống như người khác.
Vì vậy cô hy vọng Sở Lưu Hương vĩnh viễn là người chưa hề bại trận.
Dù có bại, cũng phải trong cái bại cầu cái thắng. Không bao giờ thỏa hiệp,
vĩnh viễn không bao giờ nhượng một tấc một phân.
Làm được cho Sở Lưu Hương bao nhiêu đó chuyện, Lý Hồng Tụ dĩ nhiên phải là
một người đàn bà cực kỳ thông minh.
Quan trọng nhất là, những chuyện cô làm cho Sở Lưu Hương, đều có một chỗ
tương đồng.
... Không bị thất bại.
Chết được, thất bại không được.
- Mỗi người trong đời phải chết một lần, nhưng có những người có thể cả đời
không bao giờ bại trận lần nào.
Nhà sư khổ hạnh nói:
- Lý Hồng Tụ muốn Sở Lưu Hương làm một người như vậy.
Sống mãi không làm được, nhưng bất bại có thể cầu được.
- Vì vậy cô cũng là người không sợ chết, lúc cô đang làm những chuyện đó
cho Sở Lưu Hương, là cô đã có cái cá tính đó.
Lang Cách Ty trầm mặc một hồi thật lâu mới nói:
- Tôi hiểu.
Thật ra, cô chưa hiểu được hết rõ ràng.
... Lý Hồng Tụ, Lý Lam Tụ, giữa hai người đó phải chăng cũng có một sự liên
hệ thần bí nào đó? Liên hệ gì? Lý Lam Sam là gì của Lý Hồng Tụ?
Những cái tên đó dĩ nhiên không chừng chỉ bất quá là một chuyện xảo hợp,
trên thế giới này có biết bao nhiêu người cùng tên cùng họ?
... Nhưng trong những cá tính của bọn họ, tại sao cũng có một thứ cá tính
tương tựa như vậy?
- Bất kể ra làm sao, Lý Hồng Tụ là một người đàn bà vô cùng kiên cường dũng
cảm, nếu Sở Lưu Hương phải xông vào chỗ chết, cô cũng nhất định sẽ xông vào
theo.
Nhà sư khổ hạnh nói:
- Cho dù có biết là chết chắc cũng xông vào.
- Đúng vậy.
Lang Cách Ty nói:
- Tôi cũng tin rằng cô ta sẽ làm như vậy.
Ánh mắt cô hướng về phương trời xa xa, trong ánh mắt đó hình như có một
người.
Người này không phải là Lý Hồng Tụ, mà là một người đàn bà áo trắng đang
đứng cô đơn một mình bên chiếc kiệu nhỏ.
Cô rất muốn đi thẳng vào chính giữa vấn đề, muốn hỏi thẳng nhà sư khổ hạnh!
- Lý Lam Tụ trong chiến dịch này có tác dụng gì? Cô có liên hệ gì với Lý
Hồng Tụ?
Cô còn chưa mở miệng, nhà sư khổ hạnh đã đổi đề tài câu chuyện qua Tống
Điềm Nhi.
Tống Điềm Nhi là một cô bé cũng rất tuyệt, mới xem ra cô có vẻ ngu ngu sao
đó; chuyện gì cũng không màng không để ý, chuyện gì cũng không để vào lòng,
không những vậy còn rất dễ thỏa mãn, có lúc cô cũng hy vọng ngày sinh nhật của
mình sẽ có một vị vương tử nào đó lại tặng cho mình một tòa thành trì.
Nhưng nếu quả có người một ngày nào đó lại đưa cho cô một tấm bản đồ vẻ tòa
thành trì đó, cô đã quá sung sướng rồi. Tri túc sẽ vui mãi, bởi vậy, ngày nào
cô cũng sung sướng sống qua ngày đó, cười ngọt ngào, cười ngọt ngào với bạn.
Chỉ với bạn, không với người nào khác.
... Nếu bên mình bạn có một cô con gái như vậy, bạn thử nói xem, bạn có
sung sướng hay không?
Không những vậy, cô còn biết nấu ăn.
Cô là người Ngũ Dương Thành, Dương Thành tức là Quảng Châu, “ăn ở Quảng
Châu”, ai ai cũng biết.
Vì vậy cô cũng thích ăn, không những vậy, còn thích người khác ăn đồ cô
nấu.
... Người ham ăn đều như vậy.
Vì vậy cô nhất định phải nấu ăn, không những vậy, còn nấu rất ngon, ngay cả
Sở Lưu Hương là người ham ăn kén chọn như vậy, đối với các món ăn cô nấu trước
giờ y chưa phàn nàn qua lần nào.
Thậm chí y còn nói với bạn bè nghe, ngay cả lúc Vô Hoa hòa thượng còn chưa
chết, tự tay làm đồ chay, cũng không bì được với món La Hán Trai của Tống Điềm
Nhi. Các tay danh trù trong thiên hạ, có mấy ai bì lại được với cô?
... Muốn nắm lấy trái tim của đàn ông, cách nhanh nhất là đi qua dạ dày.
Đàn ông ai ai cũng tham ăn, nếu bên cạnh y có một người đàn bà như vậy, thì
có lấy roi đuổi đi, y cũng chẳng chịu đi.
Cô bé này vẫn luôn luôn bên cạnh Sở Lưu Hương, ngày nào cũng vậy, giờ nào
phút nào cũng thế, nhưng cái vị Sở đại gia của chúng ta, ánh mắt hình như chưa
từng nhìn thấy cô bao giờ.
Y chỉ thấy món ăn cô nấu, y không thấy người nấu ăn, thậm chí ngay cả cặp
đùi thuôn dài rắn chắc sạm màu cổ đồng đó, y cũng chẳng thấy, quả thật là tức
muốn chết người đi được.
Kỳ quái là, cái vị đại tiểu thơ họ Tống chúng ta hình như chẳng có tý gì là
phật lòng cả. Mỗi ngày cô vẫn đều vui vẻ vô cùng. Thậm chí còn sung sướng vui
vẻ hơn Lý Hồng Tụ và Tô Dung Dung nhiều lắm.
Trong ba cô con gái đó, người không sung sướng chỉ e là Tô Dung Dung.
Có người nói, trong ba cô con gái, Tô Dung Dung là người đẹp nhất, có người
nói người ôn nhu nhất cũng là cô, cũng có người nói, Sở Lưu Hương thích nhất là
cô.
Những điều đó tôi đều không dám xác nhận.
Tôi chỉ dám xác nhận là trong bọn họ, người không được sung sướng nhất là
cô.
... Có phải là con gái càng thông minh càng xinh đẹp thì lại càng không vui
vẻ?
Tô Dung Dung vô cùng thông minh không nghi ngờ gì cả.
Cô phụ trách chuyện kế hoạch, cô làm cho Sở Lưu Hương một căn phòng bằng
kính, kiếm cho Sở Lưu Hương vô số những chiếc mặt nạ da người chế tạo vô cùng
tinh xảo, và vô số những đồ hóa trang dịch dung không đâu mua được.
Chính cô cũng rất tinh thông thuật dịch dung, để Sở Lưu Hương có thể tùy
thời tùy lúc hóa trang thành các loại gương mặt khác nhau mà qua lại trong chốn
giang hồ.
“Thiên biến vạn hóa, du hốt lai khứ, kim tại Hà Tây, minh đáo Hà Bắc”, cái
lãng mạn và thần bí của Sở Lưu Hương, tạo thành cho y một thứ truyền kỳ suốt
cuộc đời y đang sống.
Những thứ hình tượng đó, chính là do một tay cô làm ra.
Tô Dung Dung không những ôn nhu chiều chuộng, cô rất hiểu tính người.
Sinh hoạt hàng ngày của Sở Lưu Hương, ăn uống ngủ nghê, đều là do cô lo
liệu.
Hương Soái có thể nói là một người vô cùng độc lập, nhưng y cũng đã từng
thú thật với bạn thân của mình:
- Tôi có thể không có gì cũng được, nhưng nếu không có Dung Dung, tôi thật
không biết làm sao bây giờ.
Do đó có thể thấy tình cảm của y với cô, và y rất ỷ lại vào cô đến chừng
nào, chỉ bất quá, cô vẫn còn chưa sung sướng.
Bởi vì cô biết, y vẫn chưa hoàn toàn thuộc về cô. Cái cô muốn là một người
đàn ông hoàn toàn thuộc về cô.
Cô hoàn toàn thuộc về y, y cũng phải hoàn toàn thuộc về cô.
Dĩ nhiên y không thể là một hạng người như vậy.
Sở Lưu Hương thuộc về mọi người, y là một thần tượng để các thiếu niên
nhiệt tình sùng bái, y là một người bạn các tay giang hồ hảo hán muốn kết giao,
y là người tình của những người thiếu phụ ai oán trong phòng khuê, y là vương
tử của các cô gái đang dậy thì, và cũng là người nữ tế lý tưởng nhất trong đầu
các bà có con gái sắp lấy chồng.
Vì vậy Dung Dung không thể nào sung sướng được.
Vì vậy cô thường thường hay nghĩ ra vài “Xảo kế” để làm Sở Lưu Hương lên
ruột, thậm chí còn không ngại để đối đầu của Sở Lưu Hương bắt trói đem đi.
Vì vậy trong giang hồ mới không thiếu kẻ cho rằng cô là người đàn bà hồ đồ,
chuyện gì cũng xé nhỏ ra to.
... Một người đàn bà yêu muốn choáng váng, thì lúc nào cũng muốn dùng một
chút âm mưu và thủ đoạn vặt vãnh nào đó để gạt người đàn ông họ yêu, gạt chút
thôi, giảo hoạt chút thôi, đe dọa chút thôi, và ngọt ngào gấp ba.
Chỉ bất quá cái cách cô dùng còn xảo diệu hơn đại đa số người đàn bà trên
thế giới này chút đỉnh thế thôi.
Nhưng cô không làm cái chuyện dồn một người nào không oán không cừu gì với
cô vào một rảnh mương nào đó chết dí.
Cô làm không được, cô không nỡ.
Cô không thể nào nhẫn tâm làm những chuyện mà Tô Tô tùy thời tùy lúc đều có
thể làm được trong chớp mắt.
Nhưng từ một phương diện khác nhìn lại, giữa bọn họ có phải cũng có những
điểm tương đồng trong đó?
... Bọn họ có phải có cái cá tính, nửa vô tình nửa cố ý đi gạt gẫm người
khác?
Cái ghế ấy tuy rộng rãi vô cùng, chỉ tiếc là rộng, chưa chắc đã là thoải
mái.
Một chiếc ghế làm bằng gỗ hay đá vừa lạnh vừa cứng, bất kể nó có rộng bao
nhiêu lớn bao nhiêu, một người đàn bà khỏa thân ngồi trong đó đều sẽ không cảm
thấy thoải mái.
Hiện tại, dáng điệu của Lang Cách Ty chẳng còn tý gì gọi là thoải mái nữa,
thậm chí ngay cả một chút dáng điệu công chúa cũng không còn thấy đâu.
Thậm chí cô đã bắt đầu co hai bắp đùi dài thật dài của cô vào với nhau.
Nhà sư khổ hạnh nãy giờ vẫn quan sát cô rất kỹ càng, cũng giống như một đứa
bé đang quan sát một con côn trùng rất hiếm có mà y vừa bắt được.
... Mắt y nhìn thấy là một tấm thân của người đàn bà có thể làm sôi động
tình dục người đàn ông lên, nhưng trong mắt y hoàn toàn không có tình dục.
Bởi vì mắt y đang nhìn lúc này, không phải là tấm thân của cô, mà là tâm
hồn của cô.
Cái tâm của cô dĩ nhiên đã bị y nhìn xuyên qua, cũng như dĩ nhiên là cô đã
thấy xuyên qua được cái liên hệ thần bí mà đặc biệt giữa Tô Dung Dung và Tô Tô,
Lý Hồng Tụ và Lý Tụ Tụ vậy, bởi vì giữa bọn họ, quả thật có một cá tính tương
đồng.
Nhà sư khổ hạnh dĩ nhiên cũng biết rõ điểm đó, vì vậy y dùng một cách thật
trực tiếp để nói cho cô biết:
- Lý Hồng Tụ và Tụ Tụ, cá tính như nhau, bọn họ đều có cái tính cách “khinh
sinh trọng nghĩa”.
Y giải thích:
- Không chừng bọn họ không trọng nghĩa, bởi vì đàn bà thường thường không
có bao nhiêu nghĩa khí.
Nhà sư khổ hạnh nói:
- Một cô con gái với cô con gái mà có nghĩa khí nhiều quá, cô ta sẽ mất đi
ái tình còn đâu.
... Nhà sư khổ hạnh này hiểu đàn bà như vậy, quả thật làm cho người ta giật
nảy cả mình lên.
Một người nếu ngay cả cái chỗ “trọng nghĩa” còn làm không được, muốn y
“khinh sinh”, dĩ nhiên là càng khó hơn.
Nhất là các cô con gái.
Trừ phi cô ta trời sinh ra là đã có cái cá tính vô cùng đặc biệt đó, cái cá
tính không sợ chết.
- Đối với đàn bà mà nói, cái cá tính đó rất hiếm thấy, nhưng hai người bọn
họ đều có.
Nhà sư khổ hạnh nói:
- Điều đó dĩ nhiên là vì giữa hai người với nhau, có một liên hệ vô cùng
mật thiết mà đặc biệt.
Y nói:
- Cũng giống như giữa Tô Dung Dung và Tô Tô có một liên hệ đặc biệt mà thần
bí vậy.
- Tôi hiểu.
Lang Cách Ty nói:
- Tôi rất hiểu cái liên hệ ông đang nói đó.
Lần này, câu trả lời của nhà sư khổ hạnh lại càng trực tiếp, y nói:
- Lý Lam Sam chính là người anh chết sớm của Lý Hồng Tụ, Tô Bội Dung là
người em đồng cha khác mẹ của Tô Dung Dung.
Nhà sư khổ hạnh cố ý lấy giọng thật hững hờ hỏi Lang Cách Ty:
- Cô nghĩ bọn họ có liên hệ mật thiết với nhau lắm không?
Cái bí mật đó đáng lý ra làm cho người ta phải giật cả mình lên, nhưng Lang
Cách Ty hình như không thấy có phản ứng gì.
Một hồi thật lâu, cô mới lấy cái giọng lãnh đạm giống nhà sư khổ hạnh để
nói:
- Ông tìm bọn họ nhất định là đã tìm rất lâu rồi, không những vậy, nhất
định là tìm rất gian khổ.
- Đúng vậy.
- Nhưng dù có gian khổ bao nhiêu, ông cũng muốn tìm.
Lang Cách Ty nói:
- Bởi vì có hai người bọn họ bên cạnh Mộ Dung công tử, Sở Lưu Hương lại
càng không để cho bọn họ chết trong chiến dịch này.
- Đúng vậy.
Nhà sư khổ hạnh nói:
- Chỉ cần y còn chưa chết, y nhất định sẽ xuất hiện.
- Liễu Minh Thu nếu chưa chết, chiến dịch lần này chưa chắc thành công
được, Tô Tô giết được Liễu Minh Thu, phải là công lao lớn nhất trong chiến
dịch.
Lang Cách Ty nói.
- Phải là vậy.
- Nhưng ông lại nói, lần này địa vị trong chiến dịch của Tụ Tụ, còn trọng
yếu hơn hết cả ai.
Lang Cách Ty hỏi:
- Tại sao?
Nhà sư khổ hạnh chăm chú nhìn cô:
- Ta tin là cô phải hiểu ý ta lắm.
Y nói:
- Tôi tin là cô nhất định đã hiểu rồi.
- Đúng vậy, tôi hiểu.
Lang Cách Ty trầm ngâm một hồi thật lâu rồi rốt cục thừa nhận:
- Cái mục đích lớn nhất trong chiến dịch của các người lần này, không phải
là muốn biết y sống hay chết, mà là muốn y chết.
- Y nhất định phải chết.
Nhà sư khổ hạnh thừa nhận:
- Chúng ta còn sống đây, y không chết không được.
- Ông có nói, chiến dịch bắt đầu phát động, là Sở Lưu Hương coi như đã chết
chắc rồi.
- Đúng vậy.
- Bởi vì chiến dịch này bắt đầu, nếu y không ra tay, thì điều đó biểu thần
là y đã chết rồi không nghi ngờ gì nữa.
- Đúng là như vậy.
- Nhưng nếu y còn chưa chết thì sao? Nếu y bỗng trong tích tắc giữa đường
tơ kẻ tóc, xuất hiện trên con đường đó, các người dựa vào đâu mà đặt y được vào
đất chết?
Lang Cách Ty lãnh đạm hỏi nhà sư khổ hạnh:
- Dựa vào Thiết đại lão bản? Dựa vào những tên tiểu quỷ uốn éo méo mó hình
thù như những con rắn kia? Hay là dựa vào cái lão quỷ bán nam bán nữ, nửa người
nửa quỷ kia?
Nhà sư khổ hạnh thở ra một hơi, bởi vì y cũng không thể không thừa nhận:
- Nếu dựa vào những người đó mà có thể lấy mạng Sở Lưu Hương trong khoảnh
khắc, Sở Lưu Hương đã chẳng là Sở Lưu Hương!
- Nếu vậy, ông dựa vào đâu mà nếu Sở Lưu Hương vừa xuất hiện là sẽ chết
chắc?
Lang Cách Ty trả lời cho chính mình câu hỏi đó:
- Ông dám nói được vậy, bởi vì ông đã bày sẵn con cờ Tụ Tụ.
Lang Cách Ty nói:
- Cô ta mới là tay sát thủ tối hậu của các người!
- Không phải là chỉ mình cô ta, mà là Mộ Dung công tử và cô ta.
- Đúng vậy.
Lang Cách Ty nói:
- Chỉ Cần Sở Lưu Hương xuất hiện, bọn họ lập tức sẽ đưa Sở Lưu Hương vào
chỗ chết ngay, cũng chỉ có bọn họ mới làm được chuyện đó, bởi vì y vĩnh viễn sẽ
không bao giờ ngờ được hai người đó mới là người giết y.
Nhà sư khổ hạnh bỗng bật cười lên, ngay cả ánh mắt ác độc đó đã lộ đầy vẻ
cười cợt.
- Lang Lai Cách Cách, cô thông minh thật, thật tình cô còn thông minh hơn
tôi tưởng tượng nhiều lắm.
Cái điểm đó mới là trọng yếu nhất.
... Không có Tụ Tụ, Sở Lưu Hương dù có xuất hiện, cũng không một ai có thể
chỉ trong tích tắc lấy được mạng của y, nếu không thể lấy được mạng của y trong
tích tắc, y sẽ bỏ chạy được ngay.
Y muốn bỏ chạy, thế giới này e rằng không có một ai đuổi theo cho kịp.
Vì vậy nhất định phải làm được điểm đó, chiến dịch này mới hoàn thành mỹ
mãn được.