04. Chuyển cơ

Chuyển cơ

Cuộc sống ngày
từng ngày trôi qua, ta ở cổ đại cũng đã một năm rồi, trong một năm này, mỗi
ngày đều đi theo sư phụ chẩn bệnh hái thuốc, cũng trôi qua phong phú, nhớ tới
kiếp trước, cả đời mỗi ngày chỉ ở tại trong phòng ngủ, đối với diện với
Computer, có cuộc sống của một trạch nữ, phảng phất như đã cách vài xa vài trăm
năm. Ta là người không có quá mưu cầu cuộc sống danh lợi, không có hứng thú đối
với rất nhiều thứ - đồ có hứng thú rất ít, chỉ cần có áo cơm không sứt mẻ, ta
sẽ không quản những khác. Ta hiện tại cũng có thể tự mình ra cửa chẩn bị bệnh,
coi như là ở thời đại này tìm được sự căn bản để sống yên phận, mặc dù y thuật
cũng không cao minh, nhưng vẫn có thể trị lành tiểu tai tiểu bệnh.

Sư phụ thì vẫn
là bộ dạng thanh thanh đạm đạm, ta đã
từng hỏi qua hắn vì sao hiện tại số tuổi "lớn" như vậy còn chưa lập
gia đình, hắn chẳng qua là cười nói cho ta biết nói: "Không vội, không
vội." Đúng vậy a, cũng không phải là ta lập gia đình, ta gấp cái gì.

Tiệm thuốc chỉ có ta cùng sư
phụ hai người, chúng ta ăn cơm cũng không đòi hỏi nhiều, có thể lấp đầy bụng là
tốt rồi, nhưng dĩ nhiên có thể ở dưới điều kiện có hạn mà làm ra đồ ăn ngon
miệng thì làm sao không vui vẻ được đây? Cho nên trách nhiệm đầu bếp nặng nề
liền giao cho sư phụ. Sư phụ có thể dùng nguyên liệu giống nhau mà nấu ra đồ ăn
so với ta ngon hơn nhiều lắm- mặc dù chính hắn cũng không cho là như thế, hắn
luôn nói: "Tiểu Lạc làm cũng ăn rất ngon a!" Ta nghĩ hắn chỉ là đang an ủi ta
thôi! Dù sao, trong thời đại này nữ tử cửa nhỏ nhà nghèo mà làm cơm không tốt,
thật đúng là không có mấy người.

Sư phụ luôn thích đứng ở phía cuối trấn nhỏ, dưới tàng cây liễu rủ nhìn
sông nhỏ bên cạnh đang tràn ra nhiều tia sáng, có đôi khi đứng một lần là hai
ba canh giờ, ta chịu không được, liền nói với hắn: "Sư phụ, người là hồ
tiên chuyển thế sao? Tại sao cứ muốn ở nơi này hấp thu linh khí của thiên địa
thế?" Sư phụ lại đem ánh mắt trong trẻo phát sáng nhìn ta, nói: "Tiểu
Lạc, ta chỉ đang chuộc tội."

Chuộc tội, sao? Cho nên ta liền liều mạng suy nghĩ về sư phụ, nói thí dụ
như sư phụ đã phụ lòng cô nương thanh mai trúc mã mà đi yêu người khác, cô
nương kia chịu không được tình nhân lãnh mạc cho nên ở dòng sông nhỏ này trầm
mình tự sát; hoặc là nói sư phụ là một người đáng thương bị tình nhân phản bội,
bởi vì một lần nào đó bắt gặp tình nhân của hắn cùng nam nhân khác ở trên
giường cho nên thẹn quá thành giận đem tình nhân cùng tình nhân của tình nhân
giết chết rồi vứt xác giữa sông, chờ sau khi tỉnh lại mới hối hận không ngừng,
cho nên rất vui vẻ mà ở bờ sông nhìn ngắm, vì chuộc tội cho mình. Ta từng đem
những ý nghĩ này nói với sư phụ, sư phụ luôn gõ đầu của ta nói: "Trong đầu
ngươi nhét thứ gì thế." Sau đó thì cười cười đi ra.

Có một lần, ta trong lúc vô tình hỏi: "Sư phụ, thân nhân của người
đâu?" sắc mặt sư phụ lập tức thay đổi, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình
thường, chẳng qua là nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: "Tiểu Lạc, sau này
không nên hỏi nữa." Ta biết sư phụ có bí mật của hắn, tựa như ta cũng có
bí mật của mình vậy, ta không biết sư phụ có nhìn ra ta khác biệt so với mọi
người hay không, nhưng lại chẳng qua là kỳ quái tại sao có thể có một người lạ
như thế, những thứ các cô gái nên biết thì nàng không biết, lại thích cùng nam
tử di chuyển khắp nơi, có khi phảng phất như bản thân cũng có thể chống đỡ một
mảnh bầu trời vậy.

Rốt cục có một ngày, sư phụ nói với ta: "Tiểu Lạc, ngày mai theo ta
cùng đi kinh thành."

Báo cáo nội dung xấu