Chương 4

Chương 4

Thêm hai tiếng trôi qua trước khi xe tiếp tục chạy. Tôi đến
Iwafune vào đúng mười một giờ, thế là trễ đến bốn tiếng. Trời đã về khuya. Một
âm thanh mềm mại vang lên khi chiếc giày của tôi lún sâu vào lớp tuyết mới phủ.
Tôi nhận ra gió đã ngừng thổi và những bông tuyết đang rơi chầm chậm theo
phương thẳng đứng xuống đất. Mọi thứ ở đây đều nhỏ bé và yên tĩnh. Xung quanh
nhà ga không hề có tường rào, đứng đây có thể nhìn thấy những cánh đồng nối
tiếp nhau đến tận chân trời, nơi thấp thoáng một vài đốm sáng nhỏ tí mà tôi
đoán là từ một thị trấn nào đó. Thật ra cảnh vật nơi này cũng không hoàn toàn
vô thanh, lắng tai tôi có thể nghe được tiếng rì rì phát ra từ động cơ của một
chiếc tàu vừa rời trạm.

Tôi đi trên cầu vượt và
đến khu soát vé. Từ trên cầu có thể quan sát thị trấn đằng xa kia rõ hơn. Những
đô thị đã luôn ồn ào, náo nhiệt thế nào giờ đây cũng cùng với thiên nhiên hòa
vào giấc ngủ say dưới làn tuyết trắng. Tôi đưa vé cho chú soát vé rồi bước vào
phòng chờ của nhà ga. Căn phòng hoàn toàn bằng gỗ. Hơi ấm cùng cái mùi quen
thuộc bốc lên từ chiếc lò sưởi dùng dầu nhanh chóng quấn lấy cơ thể làm tôi
nhắm mắt lại mà từ từ thu thứ nhiệt lượng ấy vào trong mình. Vừa mở mắt ra,
hình ảnh đầu tiên trước mắt tôi là một cô bé ngồi ngay cạnh lò sưởi, đầu gục
xuống…


bé mảnh khảnh ngồi co mình trong tấm áo khoác trắng làm tôi chưa kịp nhận ra.
Chỉ đến khi tôi tiến lại gần và gọi khẽ “Akari!” thì cô ấy có chút phản ứng. Cô
từ từ ngẩng đầu và nhìn về phía tôi với đôi mắt đỏ hoe đã ngấn đầy nước…

Đúng
là Akari rồi!

Mới
chỉ một năm thôi mà Akari trông trưởng thành hơn hẳn, mái tóc đen dài được ánh
sáng hắt ra từ chiếc lò sưởi phủ lên một lớp vàng kim đầy óng ả. Tôi đang ngắm
nhìn cô gái xinh đẹp nhất thế gian này. Tôi đứng ngây ra đó mà không nói được
lời nào, cảm thấy con tim mình như đang có bàn tay vô hình nào đó bóp chặt, bị
rung lắc bị va đập khắp phía trong cơ thể như một món đồ chơi. Một cảm giác lẫn
lộn đến khó tả khiến tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy. Khoảnh khắc hai đứa nhìn
nhau, khoảnh khắc mà những giọt nước mắt của Akari đang lớn dần lên tất cả cứ
như đang chảy trong một dòng thời gian khác biệt, thật chậm rãi mà quý giá biết
bao. Akari chợt đưa tay ra, cô ấy nắm lấy vạt áo khoác của tôi rồi siết chặt
lấy làm tôi nhanh chóng phải bước thêm một bước tới gần. Thoáng chốc tôi đã
thấy vài giọt nước rơi xuống mu bàn tay trằng trẻo của Akari mà xúc động nhận
ra rằng mình đang khóc nức nở cùng cô ấy.

Thau
nước đặt trên lò sưởi đã bắt đầu sôi, vang lên khắp phòng những tiếng kêu lục
bục nhẹ nhàng…

***

Akari
mang theo một hộp thức ăn và một bình trà giữ nhiệt loại nhỏ. Chúng tôi ngồi
cách ra để bày các thứ ở giữa. Akari rót cho tôi một ít trà. Vị trà thật dễ
chịu, trời lạnh mà có cái gì nong nóng vào người quả là tuyệt vời.

“Trà
ngon quá!” Tôi thật thà nói.

“Thật
sao? Trà Houji thường thôi mà?”

“Houji?
Lần đầu tiên tớ uống loại này đấy.”

“Giỡn
hoài, Chắc chắn là cậu uống rồi mà quên đó!” Akari nói vậy nhưng thật sự đối với
tôi nó là thứ trà ngon nhất từng được uống. Tôi bèn lí nhí nói “Thật à…” trước
khi bắt gặp ánh mắt châm chọc từ cô ấy.

“Ừm,
thật!”

Không
chỉ ngoại hình, vóc dáng mà cả giọng nói của Akari cũng “người lớn” đi nhiều.
Chất giọng ấy vẫn giữ được sự hiền thục vốn có, vẫn được pha vào chút sự tinh
nghịch giờ đây có hơi e thẹn rụt rè hơn xưa. Sự e lệ ấy khiến người tôi ấm dần
thêm một cách lạ lùng. Tất cả nhiệt lượng bị mất trong suốt chuyến đi đầy gian
nan kia như đã theo từng lời nói của Akari mà quay trở về cơ thể của tôi.

“À,
tớ cũng mang theo… vài thứ nữa,” Akari vừa nói vừa mở hộp thức ăn và lấy ra hai
cái khay hiệu Tupperware. Một khay được nhồi vào bốn nắm cơm lớn còn khay kia
chứa những món ăn đầy màu sắc như thịt viên, xúc xích, trứng ốp lết, mấy quả cà
chua bi cùng vài khúc bông cải. Tất cả đồ ăn đều được tỉ mỉ sắp xếp thành từng
cặp ngay ngắn.

“Đồ
tự làm nên tớ không chắc là ngon đâu…” Akari cẩn thận bày ra từng khay rồi
ngượng ngùng nói tiếp: “… nhưng nếu muốn cậu có thể thử một chút!”

“Cám
ơn.” Rốt cuộc cái miệng cũng bật ra được âm thanh. Tôi nhận ra cái bao tử của
mình đã kịch liệt biểu tình thế nào khi gần sáu tiếng đồng hồ phải ngồi trên xe
mà vô tình thốt lên: “Tớ đói gần chết đây!” Akari nhìn tôi mà phì cười.

Tôi
cầm một nắm cơm và cắn một miếng to. Chẳng hiểu có thứ chất lạ lùng gì trong
cơm mà khiến tôi như muốn òa khóc. Tôi bèn cúi mặt xuống để Akari không nhìn
thấy, nắm cơm thật thơm và dẻo ngon hơn bất cứ thứ gì tôi từng được ăn.

“Đây
là món cơm nắm ngon nhất tớ từng ăn đấy!” Lại một lần nữa tôi nói với Akari
bằng giọng điệu thật thà quá mức.

“Lại
khách sáo rồi kìa!”

“Nói
thật mà!”

“Cậu
đang đói ăn gì mà chẳng thấy ngon?”

“Ơ,
nhưng mà…”

“Ai
cũng vậy hết á, mà thôi giờ tớ cũng đói kinh khủng đây!” Akari liền lấy một nắm
cơm.

Chúng
tôi ăn say sưa trong một lúc, những món ăn kèm với cơm như thịt, trứng và xúc
xích đều thật tuyệt. Cứ mỗi lần tôi khen ngon thì Akari lại ngượng ngùng cười
nhẹ, có lúc lại nói với tôi đầy tự hào:

“Vừa
đi học về là tớ làm ngay đấy! Mẹ cũng có giúp… nhưng ít thôi.”

“Cậu
xin được ra đây bằng cách nào vậy?”

“Tớ
có để lại một tờ giấy, bảo là sẽ cố về sớm để mẹ khỏi lo.”

“Tớ
cũng thế, mà giờ trễ thế này chắc ba mẹ cậu lo lắm!”

“Ừm…
nhưng chắc không sao đâu. Khi làm cơm mẹ tớ có hỏi là làm cho ai và tớ chỉ mỉm
cười, thế là mẹ cũng cười. Chắc mẹ biết tỏng tớ định làm gì tối nay rồi đấy
chứ!”

Tôi
tiếp tục ăn dù cực kì tò mò về việc mẹ Akari biết chúng tôi “định làm gì” đến
cỡ nào, nhưng sự thoải mái đến từ cái bụng no căng vừa tiêu hóa hai nắm cơm lớn
cùng hàng loạt những món khác làm tôi nhanh chóng quên đi những suy nghĩ ấy.

Ánh
sáng vàng tươi từ chiếc lò sưởi lại có dịp chiếu qua, làm vầng trán tôi ấm lên
dễ chịu. Hai đứa dường như không còn biết thời gian là gì nữa, chỉ biết vừa
uống trà vừa thao thao bất tuyệt về đủ thứ trên đời. Không ai tỏ ra muốn kết
thúc cuộc trò chuyện, nói đúng hơn là không ai nghĩ đến việc về nhà vào lúc này
cả. Chính tôi còn không ngờ chúng tôi có thể tâm sự với nhau nhiều đến thế, cứ
như là không bao giờ hết cái để mà nói vậy. Tôi và Akari cũng chia sẻ về việc
chúng tôi đã cô đơn thế nào suốt năm qua. Dẫu khó mà chuyển tải hết được mọi
cảm xúc của mình vào những câu truyện, nhưng qua cuộc trò chuyện này tôi dám
chắc rằng hai đứa đã có thể hiểu mình luôn nhớ nhau và thật sự muốn ở bên nhau
biết chừng nào.

Đồng
hồ vừa điểm mười hai giờ đêm cũng là lúc có người gõ lên cửa kính rồi nói vọng
vào phòng:

“Đến
giờ chú phải đóng cửa rồi, không còn chuyến nào nữa đâu.”

Chính
là người soát vé đứng tuổi tôi gặp lúc vừa đến đây. Tôi đang lo về việc chúng
tôi ngồi đây nói chuyện đến tận giờ này đã làm chú ấy bực mình nhưng nhanh
chóng chú nở một nụ cười hiền hậu.

“Chú
xin lỗi nhé, thấy hai đứa say sưa vui vẻ trò chuyện chú không nỡ xen vào, nhưng
mà...”

Giọng
của chú thật nhỏ nhẹ và tử tế, thấy chúng tôi ra về chú cũng cũng không quên
dặn:

“Tuyết
rơi dày lắm, hai cháu về nhà cẩn thận đấy, chào các cháu!”

Chúng
tôi cám ơn người soát vé đứng tuổi và rời khỏi nhà ga.

Thị
trấn Iwafune phủ một màu trắng xóa. Tôi lấy làm lạ vì ít khi nào tuyết rơi kéo
dài đến tận đêm như vậy, lạ như nữa là hầu như chẳng có lấy một tí cảm giác
lạnh lẽo hiện diện nơi đây cả. Tôi có chút gì đó “vui” khi đi cạnh Akari mà
thấy mình cao hơn cô ấy, được vài phân cơ! Chúng tôi cứ thế mà bước chầm chậm
trên lớp tuyết xốp mịn hướng về một khoảnh đất được chiếu sáng lờ mờ không rõ
từ đâu phát ra. Đột nhiên Akari trở nên háo hức thấy rõ, cô ấy liền chạy về nơi
có thứ ánh sáng đó. Dõi theo bóng hình Akari chợt khiến tôi xúc động biết bao:
đã có một cô bé từng đi cùng tôi và chạy cùng tôi về nhà như thế đấy!

Tôi
theo Akari đến một cái cây lớn, chính là cây anh đào cô ấy từng kể trong thư.
Cây khá cao, một mình trơ trọi đứng giữa đồng lúa hiu quạnh. Từ thân gỗ to khỏe
vươn ra vô số những nhành cây nặng trĩu tuyết mà cong oằn xuống đất. Chúng tôi
núp dưới tán cây mà trông lên thứ ánh sáng bí ẩn kia được những hạt tuyết phản
chiếu từng chút một ra xung quanh gốc cây. Mỗi đường nét và màu sắc đều góp
phần làm cho khung cảnh nơi đây toát ra một vẻ đẹp mờ ảo cổ tích như thể chúng
tôi đang đứng trong phim trường của một đạo diễn tài hoa và không thiếu sự lãng
mạn.

“Này,
trông cứ như những hạt tuyết ấy!” Akari quay lại nói với tôi.

“Ừm,
đúng vậy”. Tôi trả lời và thấy Akari cười. Chúng tôi nhìn nhau mà không để ý
rằng tán cây trên đầu đã nở rộ bông tự khi nào, có chăng chỉ mơ hồ cảm giác một
thứ hơi ấm kì lạ tỏa ra từ hàng trăm cánh hoa anh đào màu hồng lợt là là rơi
xuống những bờ vai …

Rất
tự nhiên như một chân lý tất yếu nào đó, tôi hôn Akari.

Khoảnh
khắc mà hai bờ môi nhẹ chạm vào nhau…

Đó
là khoảnh khắc chứa đựng tất cả - từ cõi vô biên đến điểm đơn nhất, từ tâm hồn
đến sâu thẳm trái tim tất thảy mọi thứ đều hiện lên rõ ràng đến kinh ngạc. Có
cảm giác trong nụ hôn ấy chúng tôi đã trao cho nhau trọn vẹn cả mười ba năm
cuộc đời với toàn bộ những tâm tư, tình cảm và những nỗi buồn dai dẳng khôn
nguôi. Akari ở đây rồi! Akari mà tôi yêu đang ở đây! Không còn cơ hội nào khác
nữa! Sau đêm nay thời gian sẽ lại chia rẽ và ép chúng tôi phải thích nghi với
“cuộc sống mới” một lần nữa. Tôi không muốn xa Akari, tôi trân trọng những giây
phút này. Ấy thế mà tôi lại không thể làm gì, không dám nói gì, không hiểu phải
lưu giữ và trân trọng tình cảm của cô ấy ra sao…

Tôi
đã không biết yêu Akari như thế nào!

***

Mười
bảy năm đi qua đã chôn vùi đi biết bao kỉ niệm. Vui cũng mất mà buồn cũng phai
mờ, chỉ để lại trong tôi một bờ môi ấm áp của Akari. Có lẽ những ngữ từ hoa mĩ
nhất tôi biết dùng cũng không thể miêu tả nổi sự thuần khiết chân thành cùng
với niềm hạnh phúc kì diệu đã đến trong nụ hôn đầu đời của tôi và Akari đêm hôm
ấy.

***

Chúng
tôi nghỉ lại ở một nhà kho nhỏ sát bờ ruộng. Hai đứa tìm được một cái chăn khá
là cũ vắt tạm trên kệ sau khi phải len qua đám nông cụ chất từng đống từng đống
trong kho. Tôi và Akari nhanh chóng cởi giày và áo khoác – những thứ đã ướt
sũng vì tuyết và trở nên lạnh khủng khiếp. Akari mặc bên trong một bộ đồng phục
thủy thủ[10] còn tôi thì mặc đồng phục đen[11] truyền thống. Khá là hợp rơ nhỉ?

[10] Đồng phục thủy thủ: chỉ
loại đồng phục truyền thống của Nhật Bản dành cho nữ sinh với áo trắng và đầm
(trông giống thủy thủ).

[11] Đồng phục đen: chỉ loại
đồng phục truyền thống của Nhật bản dành cho nam sinh với áo đen có hàng khuy ở
giữa và quần đen.

Chúng
tôi ngồi tựa vào nhau, thu kín mình trong chăn và tiếp tục trò chuyện. Mái tóc
của Akari khẽ vuốt qua gáy và cổ tôi, hương thơm nhè nhẹ cùng hơi ấm từ cơ thể
cô ấy chạm vào tôi tạo nên một cảm giác thỏa mãn và dễ chịu đến khó tả. Chúng
tôi đang gần nhau đến mức mỗi lời nói hay hơi thở phát ra đều làm đung đưa ngọn
tóc của người đối diện, phả chút thứ không khí ấm áp vào làn da mặt đã tê đi vì
lạnh. Thỉnh thoảng chúng tôi lại thấy những cột sáng và bụi tuyết hiếm hoi lọt
vào trong kho tạo nên một thứ sắc xanh lờ lờ huyền ảo. Tôi và Akari ngắm nhìn
những cột sáng đó lướt đi khắp căn phòng trước khi chìm vào giấc ngủ lúc nào
không hay…

Lần
đầu tiên chúng tôi cảm thấy mình không còn cô đơn nữa. Một đêm thật ngắn ngủi
nhưng tôi và Akari đã có nhau, và chúng tôi rất vui vì điều đó.

***

Tôi
và Akari thức dậy vào tầm sáu giờ sáng hôm sau. Tuyết đã ngừng rơi, chúng tôi
uống nốt số trà Houji vẫn còn ấm trong bình rồi cùng đi đến trạm xe. Trời đã
xanh trở lại. Ông mặt trời bấy giờ đang ngự trên đỉnh núi tỏa nắng xuống cánh
đồng lúa làm lớp tuyết chưa tan ánh lên đầy bóng bẩy. Thế giới đã bắt đầu ngày
mới theo một phong cách thật lung linh!

Chuyến
đi sáng thứ bảy chỉ có tôi là hành khách duy nhất. Chiếc tàu sơn màu cam và
xanh lá chầm chậm tiến vào trạm, vừa đến chỗ tôi thì dừng hẳn. Tôi lên xe rồi
nhanh chóng quay lại, nhìn vào cô bé Akari mười ba tuổi đang đứng đó với chiếc
áo khoác không cài nút lộ ra lớp áo thủy thủ trắng tinh khôi…

Đây
là lúc tôi nhận ra rằng thời khắc đáng sợ ấy rốt cuộc cũng đã đến! Từ đây chúng
tôi sẽ trở về hai thế giới của riêng mình. Sự hụt hẫng đang khiến tôi không nói
được lời nào. Thời điểm chia tay giữa tôi và Akari cứ yên lặng như thế cho đến
khi Akari chợt lên tiếng:

“Này,
Takaki-kun!”

“Hả?”
Khó khăn lắm tôi mới bật ra thành tiếng.

“Takaki-kun…”
Cô ấy lặp lại, giọng đầy ngượng ngịu. Cánh đồng tuyết được sưởi ấm khi nãy giờ
đây long lanh như một mặt hồ, phản chiếu ánh nắng rực rỡ lên thân mình mảnh
khảnh trước mặt tôi. Akari thật đẹp, cô ấy đẹp như một nàng tiên vừa khoác lên
mình một dải lụa vàng tươi mà mẹ thiên nhiên vừa ban tặng. Nàng tiên nhìn thẳng
vào tôi, tập trung toàn bộ nỗ lực vào một lời nói thật mạnh mẽ.

“Takaki-kun,
tớ chắc chắn rằng cậu sẽ khỏe mạnh! Tớ biết chắc rằng cậu sẽ được hạnh phúc!”

“Cám
ơn…” Tôi vừa kịp thốt lên trước khi cửa xe đóng lại.

Không,
không thể để như vậy được! Tôi biết mình phải nói với cô ấy nhiều hơn nữa!
Trước khi nhận ra điều đó tôi đã gào lên với mọi sức lực của mình, xuyên qua
lớp cửa kính đã đóng chặt:

“CẬU
CŨNG PHẢI GIỮ SỨC KHOẺ! AKARI ƠI, TỚ SẼ VIẾT THƯ! SẼ GỌI CHO CẬU!”

Chắc
chắn rằng tôi đang khóc, khóc ngon lành như chú chim lạc đàn không tìm được lối
về. Ngay khi xe bắt đầu chuyển bánh, đôi bàn tay của tôi và Akari đã chạm vào
nhau, đúng hơn là chạm vào hai mặt của cánh cửa. Xe đi nhanh hơn làm chúng tôi
nhanh chóng bị tách ra, để lại dấu thấy rõ của hai bàn tay chồng khít nhau trên
tấm kính mờ đục sương mai…

***

Xe
tiếp tục chạy, tôi chẳng buồn tìm một ghế ngồi.

Tôi
không nói cho Akari biết về chuyện lá thư và tôi làm mất nó như thế nào. Trong
suốt chuyến đi đến Iwafune tôi đã luôn băn khoăn về việc làm sao chúng tôi còn
có thể gặp nhau, không chỉ là đêm hôm ấy mà cả về sau nữa. Nhưng bằng một nụ
hôn, chỉ một nụ hôn thôi, có lẽ đã thay đổi tất cả.

Tôi
nhẹ nhàng đặt tay lên cánh cửa, ngay vào dấu tay để lại lúc nãy…

Takaki-kun, tớ chắc chắn rằng
cậu sẽ khỏe mạnh!


ấy đã nói như vậy.

Những
lời nói cuối cùng của Akari như vừa phá tan một bức tường lớn trong tôi, vừa mở
ra một điều gì đó đầy xa lạ vốn thuộc về bản thân nhưng chính bản thân cũng
không thể hiểu được. Đâu đó trong tôi đã mơ hồ linh cảm rằng: vào một thời điểm
nào đó trong một tương lai rất đỗi xa xôi, những lời nói của Akari sẽ trở thành
nguồn động viên lớn lao chỉ dành riêng cho tôi mà thôi!

***

Cậu
bé Toono Takaki ngắm những ngôi nhà nối đuôi nhau chạy băng băng qua mình. Nó
lại nghĩ về sự yếu đuối của mình…

Ước gì mình có sức mạnh để bảo
vệ cô ấy!

[12] Chú thích phụ: Takaki đã
đi một quãng đường dài để gặp được Akari, từ Saitama đến Tochigi cách nhau hơn
80 km theo đường chim bay. Và khi Takaki chuyển đến Kagoshima thì khoảng cách
giữa hai người xa hơn rất nhiều (Kagoshima cách Tochigi đến 1021,67 km theo
đường chim bay)

Báo cáo nội dung xấu