Thiên thần sám hối - Chương 00

Mở đầu

“Không ăn thua rồi, anh MacVey”.

Emerson Wyatt MacVey III ngước lên và chớp mắt. Ánh sáng chói lòa bất tận
chiếu trên nền trời trong vắt làm gã đau đầu. “Bà có thể giải thích rõ hơn được
không?” Gã cố gắng nói với giọng lịch sự và đạm nhiên.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách. ]

Người phụ nữ đứng trước mặt gã là một nhân vật ấn tượng, gã không thích ai
như thế. Đương nhiên trông bà ta không có tuổi, với làn da mượt mà hoàn hảo,
mái tóc trắng tinh khiết, thân hình mảnh khảnh dong dỏng cao cùng đôi bàn tay
to lớn. Bà ta sở hữu đôi mắt đáng sợ nhất gã từng thấy: to, đen tuyền, đầy
quyền lực, như thấu triệt người đối diện, và lột trần hết thảy bí mật của người
ta.

Nhưng không phải gã có gì cần giấu giếm, gã nhắc nhở bản thân. Gã đã sống
cả đời theo ý thích nên chẳng cần ai lượng thứ.

“Anh lên đây bao lâu rồi?” Người phụ nữ hỏi bằng chất giọng còn lạnh hơn cả
gã. Augusta, tên bà ta đấy. Hợp thế chứ.

Emerson lắc đầu. “Tôi không nhớ. Thời gian ở đây khác hẳn…”

“Vậy để ta xốc lại trí nhớ cho anh. Anh lên đây được mười bảy tháng. Anh
MacVey ạ. Và anh tiến bộ rất chậm”.

“Mười bảy tháng?” Gã lặp lại, bị đá văng khỏi vẻ điềm tĩnh cực ngầu ban đầu.
“Mới vừa được ba tháng hôm qua”.

“Như anh nói, thời gian ở đây khác hẳn”, Augusta nghiêm nghị. “Anh đã chết
được mười bảy tháng, anh MacVey. Và anh vẫn là kẻ kiêu căng, lý sự, hệt khi anh
đến đây”.

Gã ngả lưng trên ghế, chằm chằm nhìn bà ta. “Thế sao? Ờ có lẽ do tôi chưa
sẵn sàng để chết. Đã bao giờ bà cân nhắc đến trường hợp ấy chưa? Ba mươi hai
tuổi mà bị nhồi máu cơ tim thì có vẻ hơi trẻ nhỉ? Hình như ai đó đã nhầm khi
lôi tôi đi quá sớm”.

“Anh xem phim vừa thôi. Chúng
ta không phạm sai lầm”.

“Vậy tại sao tôi ở đây?” Nỗi
thất vọng cứ thế dâng lên, chực tuôn trào. “Tại sao tôi không trôi lơ lửng với
đám thiên sứ hay chơi đàn hạc với đống dở người kia?”

“Anh là một thiên sứ, anh
MacVey”.

Câu đó khiến gã sững lại
trong giây lát. Gã liếc xuống bản thân. Vẫn cơ thể quý tộc săn chắc. Vẫn bộ
complê ba mảnh dệt từ lông cừu Anh mà gã mặc khi chết. Nó đã bị xé toạc khi các
bác sĩ quần quật trên người gã, cố gắng mang gã trở lại. May mắn thay phần hư
hại gã có thể sửa được. “Thật ư? Thế sao tôi không có đôi cánh màu ngọc trai và
vòng sáng trên đầu?”

Augusta nhếch miệng, gã đột
nhiên nhớ đến bà ngoại gã, bà già Tác-ta máu lạnh tương đối thành công trong công
cuộc khủng bố ba tổng thống, một thủ tướng và đứa cháu trai duy nhất của mình.
“Không có gì đảm bảo trong tình trạng của anh, anh MacVey. Có hai lựa chọn. Thiên
đường, hoặc một nơi khác. Chúng ta không chắc anh phù hợp hơn với nơi nào”.

Khi cơn đau tim tấn công, gã
bị dìm trong đau đớn đến nung chảy. Còn tình trạng này lại khiến gã thấy lạnh
lẽo, buốt giá, thậm chí càng rùng rợn hơn nữa. “Ý bà là sao?” Gã run run, rồi
tự nguyền rủa bản thân vì để lộ sự yếu đuối. Những kẻ yếu đuối không được
Augusta tôn trọng, không hơn gì bà ngoại gã.

“Ý ta là anh cần tự thân vận
động để kiếm được một vị trí trên đây. Khi còn ở trái đất anh là kẻ ti tiện,
tham lam, lanh lùng và tàn nhẫn. Tất cả những gì anh quan tâm là kiếm lời và
tích lũy tài sản. Giờ đống của cải của anh đâu rồi, anh MacVey?”

“Hơi quá muộn để thay đổi
chuyện đó, không phải sao?” Gã cố thu nhặt chút tàn tích của vẻ bất cần.

“Ngược lại. Không hề trễ. Anh
sắp được trao cơ hội thứ hai. Chính xác là một tháng. Anh sẽ quay trở lại trái
đất và sửa chữa những sai lầm anh đã gây ra. Nếu anh chứng minh bản thân xứng
đáng được cứu rỗi anh sẽ được phép bước tiếp. Nếu anh thất bại…” Bà ta đột ngột
dừng lại.

“Một nơi khác?” Emerson chêm
nốt.

“Chính xác”. Nghe mới sầu
thảm làm sao.

Emerson cố kiểm soát bản năng
sợ hãi bắt đầu trỗi dậy. Gã không muốn xuống địa ngục. Đơn giản vậy thôi. Nhưng
châm ngòi cho cuộc tranh cãi thì không đơn giản, mà gã cũng chưa sẵn sàng. “Chẳng
lẽ người ta không ngạc nhiên khi thấy tôi chạy loăng quăng dưới đấy à? Tôi
tưởng tang lễ, rồi mọi người khóc lóc cùng các kiểu phải xong xuôi cả rồi chứ”.

“Làm gì có ai khóc”.

Một lần nữa những cái gai sắc
lạnh chích thẳng vào nơi trái tim hư hại của gã từng cư ngụ. “Đừng làm trò. Ai
chả khóc ở lễ tang”.

“Không có mấy người dự lễ chứ
đừng nói đến chuyện người ta nhỏ nước mắt. Chỉ có duy nhất một người khóc cho
anh thôi, anh MacVey ạ. Chính là một trong những người bị tính ích kỷ của anh
hủy hoại. “

Gã nặn óc nhớ về nạn nhân xấu
số, kẻ bị gã phá nát cuộc đời, nhưng kết quả là một mảng trắng khiến gã an tâm.
“Tôi chả hủy hoại ai cả”.

“Ồ, đương nhiên anh không cố
ý, ta công nhận cho anh. Song mặt khác lại khiến mọi thứ càng trở nên tồi tệ. Cái
tên Caroline Alexander có chút gợi nhớ nào cho anh không?”

“Không gì hết”.

“Cô ấy có ba tháng làm thư ký
cho anh đấy”.

Gã nhún vai. “Tôi làm việc
với cả đống thư ký”.

“Hẳn anh không có ấn tượng về
Carrie. Trong một phút bốc đồng vào đêm Giáng sinh anh đã sa thải cô ấy, anh
MacVey ạ, và đó là khởi đầu cho một chuỗi sự kiện khiến cuộc đời cô ấy bị phá
hủy hoàn toàn. Cô ấy là một trong các nhiệm vụ của anh. Anh phải sửa chữa những
gì anh đã tàn phá quá nhẫn tâm”.

“Sao tôi biết được? Cô ta có
khi còn chẳng muốn tôi lảng vảng gần cô ta kìa”.

“Anh sẽ không trở lại với
thân phận Emerson Wyatt MacVey III. Lúc này mọi thứ không hoàn toàn đơn giản. Sẽ
có nhiệm vụ cụ thể cho anh. Anh phải bù đắp cho ba cuộc đời. Và anh có một
tháng để thực hiện công việc. Anh xuống đó vào lễ Tạ ơn[1], trở lên đây vào đêm
Giáng sinh. Lúc đó chúng ta sẽ quyết định xem anh có dành được quyền bước tiếp
hay không”.

[1] Thanksgiving Day: ngày thứ Năm cuối cùng của tháng
Mười một.

“Nhưng…”

“Không phải lăn tăn, anh
MacVey”, Augusta nói tiếp. “Anh sẽ không đi một mình. Sẽ có chút trợ giúp cho
anh. Một giám sát viên, tạm gọi thế đi. Người sẽ để mắt đến anh để đảm bảo anh
không gây rắc rối. Nói chung ta không có mấy niềm tin với anh. Ta nghĩ anh có
nhiều nguyên do để thất bại, nhưng ý kiến của ta không được thông qua”.

Cảm ơn ông trời đã rủ chút
lòng thương, Emerson nghĩ.

“Không phải chỉ có chút lòng
thương như anh tưởng”, Augusta đáp, dễ dàng đọc được suy nghĩ của gã mà có lẽ
chẳng bao giờ gã quen nổi. “Anh sẽ trở xuống đó và sữa chữa những gì mà anh đã
phá hoại, hoặc anh sẽ bị trục xuất đến chỗ khác. Và anh sẽ không thích nơi đó
đâu. Ta đảm bảo”.

Gã không nghi ngờ chuyện đó.
“Chính xác thì tôi phải làm gì?”

Augusta mỉm cười, để lộ hàm
răng quá khổ vàng khè. “Hàn gắn cuộc đời Carrie Alexander. Ta đã cảnh báo anh,
đó là điều không dễ dàng. Anh phải tìm ra hai người khác, và bằng cách nào đó
bồi thường cho họ”.

“Tôi biết tìm hai người kia
thế nào?” Gã phẫn nộ chất vấn.

“Bài toán không nằm ở chỗ tìm
ra người anh đã làm hại, mà ở chỗ tìm kiếm những người anh không gây tổn thương
cho họ trong suốt thời gian anh ở trái đất. Chúc may mắn”, bà ta châm chọc. “Anh
sẽ cần lời chúc đó đấy”.

“Còn người giám sát tôi đâu?
Bà nói tôi sẽ có chút giúp đỡ cơ mà”, gã nói, không buồn bận tâm che giấu sự
run sợ đang tăng lên trong giọng nói.

“Chúng ta không muốn nhiệm vụ
trở nên quá dễ dàng với anh”, giọng Augusta ngọt lịm như đường. “Ở thời điểm
thích hợp, anh sẽ tìm thấy người giám sát. Hiển nhiên không có ai sẵn lòng nhận
nhiệm vụ này rồi. Tất cả họ đều chẳng thấy tiền đồ của anh ở đâu cả”.

Emerson ngồi thẳng lên một
chút. Gã là kẻ một khi đã vào cuộc đấu, sẽ làm bất cứ giá nào để chiến thắng
mặc cho tỷ lệ thắng cược là không tưởng. “Muốn cá không?”

“Chúng ta không bài bạc ở
đây, thưa anh MacVey”.

“Mấy người chỉ giỏi phán xét
thôi chứ gì”.

“Đúng rồi đấy”.

“Hay lắm”, gã lẩm bẩm, khinh
bỉ bà già này cũng ngang với bà ngoại của gã. “Vậy là các vị sẽ đá tôi xuống
trái đất và phần còn lại là nhiệm vụ của tôi?”

“Tóm lại là thế. À, anh sẽ có
chút lợi thế. Là điều ước. Anh được thực hiện ba điều ước. Thời gian và phương
thức thì tùy anh. Nhưng mỗi người không quá một điều ước”.

“Hay lắm”, gã lặp lại. “Còn
luật nào nữa?”

“Anh không được tiết lộ bản
thân với ai. Nhưng anh cũng không cần lo về chuyện đó, anh không có khả năng”.

“Ý bà là sao?”

“Rồi anh sẽ biết. Sẵn sàng
chưa?”

“Sẵn sàng cái gì? Lần cuối
tôi nhìn lịch mới là tháng Tám”.

“Là cuối tháng Mười một. Chính xác là Lễ Tạ ơn. Đến
lúc đi rồi đấy”.

“Nhưng…”

“Không lằng nhằng nữa, anh MacVey. Liệu mà lo lấy thân đi”.

Ánh sáng trở nên sắc hơn, trong hơn và chói lóa hơn, cho đến khi chúng tụ
lại khiến đầu gã như muốn nổ tung đến nơi. Hơi lạnh châm vào lồng ngực gã hệt
lưỡi dao găm sắc nhọn, như cột băng đâm xuyên cơ thể cho đến khi vỡ tan thành
hàng nghìn tinh thể nhỏ. Thế rồi gã bị tống đi, dập dềnh giữa đêm đen hệt như
những bông tuyết xung quanh, hai đối tượng chưa bao giờ tương tự. Và tất cả tối
đen.

Báo cáo nội dung xấu