Âm phủ - Phần III - Chương 33 phần 1

Chương Ba Mươi Ba

Cậu Tam đứng im thách thức. Cậu đã cương quyết không tỏ vẻ lo
lắng khi cậu và ông Jerome đối diện qua cái bàn dài, tay người nào cũng nắm
chặt sau lưng như thể đang trong tư thế đứng nghiêm.

Ngồi đằng sau cái bàn gỗ sồi đánh bóng sáng loáng là
Bộ-Đầu-Não. Họ là những thành viên cao tuổi nhất và nhiều quyền lực nhất trong
Hội-đồng Styx. Ngồi ở hai đầu cái bàn dài là vài dân Thuộc-địa cao cấp: Các Đại
biểu của Ủy-ban Quản-trị, những người vốn là bạn bè của ông. Ông run rẩy xấu
hổ, cảm thấy bị nỗi nhục phủ đầu, và ông không thể nào ngước lên để mà nhìn bạn
đồng liêu. Ông không bao giờ tin là sự thể lại đến nước này.

Cậu Tam không khiếp nhược như vậy; cậu đã từng bị xử trước
đây và luôn xoay xở thoát được bằng cách kín miệng. Mặc dù những cáo buộc đều
nghiêm trọng, nhưng cậu biết chứng cứ ngoại phạm của cậu đã qua được sự điều
tra của chúng. Imago và đồng bọn đã bảo đảm điều đó. Cậu quan sát gã Crawfly
hội ý với những gã Styx khác rồi quay ra sau nói với một đứa nhóc Styx đứng
khuất sau cái ghế của hắn. Vụ này bất bình thường. Ít khi thấy trẻ
em Styx, chúng thường được ở ngoài Thuộc-địa; ít khi nào thấy trẻ sơ sinh, còn
bọn lớn hơn, nghe nói đều được ở riêng với sư phụ của chúng trong không khí
tinh tế cao siêu đặc biệt ở các trường tư. Cậu chưa bao giờ nghe chuyện trẻ em
Styx tháp tùng cha mẹ nơi công cộng, đừng nói chi là có mặt trong những cuộc
họp như thế này.

Suy nghĩ của cậu Tam bị gián đoạn vì cuộc tranh luận căng
thẳng nổ ra râm ran khắp Bộ-Đầu-Não. Những tiếng thì thầm khó nghe lan rù rì từ
người này đến người khác trong lúc những bàn tay xương xẩu của họ thông tin với
nhau bằng một loạt những điệu bộ khắc nghiệt. Cậu Tam liếc qua ông Jerome đang
cúi gằm. Ông lặng lẽ đọc thầm một lời cầu nguyện trong lúc mồ hôi rịn ra đầy
thái dương. Mặt ông sưng phù, nước da đỏ lên một cách bệnh hoạn. Tất cả chuyện
này chẳng khác gì tiếng chuông báo tử đối với ông.

Tiếng phản đối đột nhiên ngưng lại giữa những cái gật đầu và
những lời đồng ý ngắn gọn, và bọn Styx ngồi ngay ngắn lại trên ghế, một sự im
lặng lạnh lùng chiếm ngự căn phòng. Cậu Tam sẵn sàng. Một bản án sắp được tuyên
bố.

Gã Styx bên trái Crawfly lên tiếng:

- Ông Jerome, sau sự cân nhắc thích đáng và cuộc điều tra
đúng đắn đầy đủ, chúng tôi sẽ cho phép ông rút lui.

Con mắt tròn sáng của gã Styx nhìn chòng chọc người đàn ông
đang run rẩy. Một gã Styx khác ngay lập tức tiếp lời.

- Cảm thấy rằng sự bất công mà ông phải chịu đựng vì những
thành viên trong gia đình, trong quá khức và hiện tại, là không may và không
đúng. Sự trung thực của ông không bị nghi ngờ và thanh danh của ông không bị lu
mờ. Ông được tha bổng không điều kiện, trừ khi ông muốn phát biểu ngược lại.

Ông Jerome buồn bã cúi chào thật thấp và bước lùi xa cái bàn.
Cậu Tam nghe tiếng giày của ông nghiến đá lát đường nhưng cậu không dám quay
lại nhìn cảnh ông ra đi. Thay vì vậy, cậu hướng cái nhìn chăm chú lên trần của
hội trường bằng đá, rồi đến những bức tranh treo tường cổ điển phía sau
Bộ-Đầu-Não, chú mục vào một bức miêu tả các vị Cha-già-sáng-lập đang đào một
đường hầm tròn vo bên sườn một trái đồi tươi thắm.

Cậu biết là lúc này mọi con mắt đều đổ dồn vào cậu.

Một gã Styx khác phát biểu. Cậu Tam lập tức nhận ra giọng nói
của Crawfly, và buộc lòng phải đối diện với kẻ thù đã thừa nhận công khai. Cậu
Tam thầm nghĩ, hắn khoái từng phút này. Crawfly nói với niềm say mê:

- Macaulay. Mày là một vụ vô cùng phức tạp khác. Mặc dù chưa
chứng minh được, chúng tao tin là mày đã xúi giục và giúp đỡ hai thằng cháu,
Seth và Caleb Jerome, trong cố gắng thất bại giải phóng người Trần-gian Chester
Rawls, và rồi trốn đến Thành phố Vĩnh-viễn.

Một gã Styx thứ hai tiếp tục:

- Bộ-Đầu-Não đã ghi nhận sự khiếu nại vô tội của ông và những
lời kháng nghị tiếp tục của ông.

Gã lắc đầu một cái phủ nhận rồi im lặng một lúc.

- Chúng tôi đã xem lại các chứng cứ đã được đệ trình để biện
hộ cho ông nhưng vào thời điểm này chúng tôi chưa thể có được kết luận. Do đó
chúng tôi tuyên án là cuộc điều tra còn tiếp tục tiến hành, ông sẽ bị tạm giam
và các đặc quyền của ông sẽ bị thu hồi cho đến khi có thông báo khác. Ông có
hiểu không?

Cậu Tam ủ rũ gật đầu.

Một con nhỏ bước tới trước nạt nộ:

- Chúng tôi nói, ông có hiểu không?

Ánh mắt băng giá của Rebecca xoáy vào cậu Tam, một nụ cười
độc ác thấp thoáng trên gương mặt con nhỏ. Đám dân Thuộc-địa hơi bị khuấy động
vì ngạc nhiên nhưng cố nín nhịn khi thấy một đứa con nít dám mở miệng nói,
nhưng bọn Styx không tỏ dấu hiệu cho thấy có điều gì bất thường cả. Nói cậu Tam
chần chừ trả lời là nói nhẹ đi. Liệu cậu có phải trả lời đứa con nít này không?

Thấy cậu không trả lời ngay, con nhỏ lặp lại câu hỏi, giọng
hỗn xược của nó sắc như lằn roi quất.

- CHÚNG TÔI NÓI, ÔNG CÓ HIỂU KHÔNG?

Cậu Tam lẩm bẩm:

- Tôi hiểu, rõ quá đi chứ.

Dĩ nhiên đó không phải là phán quyết cuối cùng, nhưng điều đó
có nghĩ là cậu sẽ sống trong giam cầm cho đến khi bọn chúng quyết định là cậu
vô tội hay là… Ôi… khả năng kia cậu không dám nghĩ tới.

Khi một tay dân Thuộc-địa đi kèm cậu ra ngoài, cậu không thể
đừng nhận thấy vẻ tâng công và tán thưởng giữa Rebecca và Crawfly.

Cậu Tam nhủ thầm:

- Thôi, mình sẽ tiêu! Con nhỏ đó là con gái hắn!

Thức giấc vì tiếng ồn ào trên tivi, Will giật mình ngồi dậy
trong chiếc ghế bành. Nó tự động mò tìm cái đồ bấm tivi để điều chỉnh âm thanh
nhỏ lại hai nấc; lúc đó nó mới nhìn quanh để nhận thức đầy đủ là nó đang ở đâu,
và nhớ ra nó đã về đến nơi như thế nào.

Nó đang ở nhà, trong một căn phòng quá thân thuộc. Mặc dù vây
quanh nó là nỗi hoang mang về việc phải làm tiếp theo, nó vẫn cảm thấy, lần đầu
tiên sau một thời gian dài, nó phần nào tự chủ được số mệnh của mình, và đó là
cảm giác phấn khởi.

Nó co duỗi tay chân tê cứng và hít sâu nhiều cái, bật ho the
thé. Mặc dù đói rã ruột nó vẫn cảm thấy khá hơn ngày hôm qua, giấc ngủ đã khiến
nó khỏe hơn. Nó gãi rồi vén sơ tóc tai dính bết bùn sình khiến mất đi màu trắng
vốn có. Trèo ra khỏi cái ghế, Will đi loạng choạng đến màn cửa sổ, hé ra vài
phân để mặt trời ban mai chiếu vào phòng. Ánh sáng thật. Cảnh trí tươi tắn đến
nỗi nó kéo màn mở rộng thêm một chút.

- Chói quá!

Cal kêu rít lên nhiều lần, vùi mặt vào gối. Bị tiếng kêu của
Cal đánh thức, con Bartleby chớp chớp mắt, lập tức né tránh ánh sáng rạng rỡ,
mấy cái chân dài của con mèo đẩy nó lùi về sau cho đến khi nó lăn cù ra khỏi
cái ghế dài. Nó nằm im dưới đó, trốn ánh sáng, phát ra tiếng xì xì và tiếng meo
meo nho nhỏ.

Will biết lỗi, vội chạy lại kéo mạnh màn cửa đóng lại, lắp
bắp:

- Ối, Trời đất ơi, xin lỗi, tao quên mất.

Nó đỡ em nó ngồi dậy. Thằng nhỏ khóc thầm trong cái gối và
Will có thể thấy cái gối ướt đẫm nước mắt của thằng em mình. Will thắc mắc
không biết mắt của Cal và Bartleby có bao giờ điều chỉnh thích nghi được với
ánh sáng tự nhiên. Lại thêm một vấn đề nữa mà Will phải giải quyết. Nó nói kiểu
bó tay:

- Đúng là quá ngu. Tao sẽ… ơ… tao sẽ kiếm
cho mày cặp kính râm.

Nó bắt đầu lục tìm trong các ngăn kéo trong phòng ngủ của cha
mẹ nó để nhận thấy chúng trống trơn. Khi nó lục tới ngăn kéo cuối cùng nó cầm
lên một gói hoa oải hương tàn phai trên nền giấy gói quà Giáng sinh rẻ tiền mà
mẹ nó đã dùng để lót ngăn kéo. Nó đưa gói hoa lên mũi hít lấy mùi thơm quen
thuộc. Nó nhắm mắt lại để mùi thơm khơi dậy hình ảnh sống động của mẹ. Cho dù
người ta đã đưa mẹ đi đâu để an dưỡng, thì giờ này bà ắt cũng vẫn cư xử như bề
trên với những bệnh nhân khác. Nó sẵn sàng đánh cá là mẹ nó thế nào cũng giành
cái ghế tốt nhất trong phòng xem tivi và phỉnh phờ ai đó mang đến hầu bà tách
trà thường lệ.

Will mỉm cười. Xét một mặt, có lẽ giờ đây bà hạnh phúc hơn
nhiều năm trước. Và có lẽ an toàn hơn một tí, nếu bọn Styx quyết định đến thăm
bà.

Trong lúc lục lọi cái tủ bên cạnh giường ngủ, Will nghĩ về
người mẹ ruột của nó, không do một nguyên cớ gì đặc biệt. Nó tự hỏi ngay lúc
này đây bà đang ở đâu, và biết bà có còn sống hay không. Người duy nhất trong
lịch sử lâu dài của Thuộc-địa đã trốn chạy bọn Styx và sống sót. Nó nghiến răng
với một vẻ mặt cương quyết khi nhìn thấy bóng mình trong gương. Bây giờ thì có
thêm hai chàng Jerome đạt danh hiệu đó rồi đấy.

Trên một cái kệ cao trong tủ quần áo của mẹ nó, Will thấy cái
mà nó tìm: một cặp kính râm cong cong bằng nhựa mà trong vài dịp hiếm hoi bà
mang khi đi du ngoạn mùa hè. Nó trở xuống lầu với Cal, thằng nhỏ đang hi hí mắt
xem tivi trong căn phòng đã che tối lại, và đang mê man theo dõi chương trình chuyện
trò buổi sáng. Trong chương trình này một người dẫn chương trình da rám nắng,
vẻ ân cần, chận thật ứa cả ra mặt, đang an ủi một bà mẹ không thể nào nguôi đau
khổ vì đứa con trai tuổi mới lớn bị ghiền ma túy.

Mắt Cal hơi đỏ và vẫn còn chảy nước mắt, nhưng thằng nhỏ
không nói gì, và thật ra nó cũng không hề rời mắt khỏi cái tivi khi Will đeo
cặp mắt kính cho nó, cột thêm một sợi dây thun vào hai gọng kính để giữ cặp
kính ở yên vị trí. Will hỏi:

- Khá hơn không?

Cal điều chỉnh cho vừa, nói:

- Ừ, khá hơn nhiều. Nhưng mà em đói lắm rồi.

Thằng nhỏ xoa cái bụng và nói thêm:

- Và em lạnh quá.

Răng thằng nhỏ đánh bò cạp thật thảm thiết.

Will giơ cánh tay lên ngửi thử mùi mồ hôi tích lũy đã nhiều
ngày.

- Tao cho là nên đi tắm vòi sen trước. Mày sẽ ấm lên. Rồi mặc
đồ sạch sẽ vô.

Cal trố mắt nhìn anh nó qua lớp kính râm:

- Tắm vòi sen hả?

Will loay hoay mở bình đun nước nóng rồi tắm trước. Nước nóng
khiến da thịt nó râm ran cảm giác đau nhức dễ chịu trong khi đám hơi nước bốc
lên bao trùm nó trong nỗi đê mê của lãng quên. Sau đó đến lượt Cal. Will hướng
dẫn cho thằng em biết cách sử dụng vòi tắm gương sen rồi để cho thằng nhỏ tự
xoay sở.

Nó lấy áo quần sạch cho nó và cho Cal trong tủ quần áo ở
phòng ngủ của nó, tuy nhiên áo quần cho thằng em nó cần điều chỉnh một tí mới vừa.

Cal ngưỡng mộ ngắm cái quần jeans thụng, lai quần xắn lên,
cái áo sơ-mi rộng thùng thình với hai cái áo len mặc tròng lên trên, nói:

- Bây giờ em là người Trần-gian chính hiệu nhé.

Will cười:

- Ừ, rất ư sành điệu.

Bartleby gặp nhiều khó khăn hơn. Cal phải hết sức dỗ dành mới
dụ được con vật run lập cập đi tới cửa buồng tắm, sau đó tụi nó phải hè nhau
đẩy Bartleby từ phía sau, như đẩy một con lừa ngoan cố, mới đưa được nó vô.
Nhưng dường như biết được điều gì đang chờ đợi nó trong căn phòng đầy hơi nước
nóng, con mèo nhảy vọt ra xa, trốn dưới gầm bồn rửa mặt.

Cuối cùng hết kiên nhẫn, Cal ra lệnh:

- Bart, đi tắm đi, đồ hôi rình!

Con mèo bất đắc dĩ bò vô bồn tắm, và nhìn tụi nó với vẻ nhục
nhã ê chề nhất. Bartleby thốt ra tiếng rên nho nhỏ, ư ử, khi những giọt nước
đầu tiên chảy xuống lớp da lùng nhùng của nó, rồi cho là chịu đựng vậy là đủ
rồi, con vật cào móng vuốt vào lớp nhựa của bồn tắm để tìm cách thoát ra. Nhưng
Will nhấn nó trở xuống và tụi nó loay hoay hoàn tất công việc, mặc dù việc xong
thì cả ba đều hết xí quách.

Khi đã ra khỏi bồn tắm Bartleby bật nảy ra rồi cứ đi né né
quanh phòng ngủ như một thầy tu quay cuồng, trong lúc Will lục lọi phòng ngủ
của Rebecca. Trong lúc Will quăng tất cả áo quần được xếp cực kỳ ngay ngắn
xuống sàn, nó tự hỏi làm sao mà nó có thể kiếm được cái gì khả dĩ đem mặc cho
một con mèo. Nhưng cuối cùng mấy chiếc vớ ấm màu nâu được cắt ngắn cho bằng
chân sau của con mèo và một cái áo len chui đầu đã cũ màu tím được mặc vào nửa
phần thân trước. Will cũng kiếm được một cặp kính râm nhí nhảnh trong cái túi
đựng đồ đi chơi của Rebecca. Cặp kính này được yên vị trên đầu con mèo sau khi
một cái mũ Tây Tạng có sọc vàng và đen được trùm vô đầu và kéo xuống vừa khít.

Trông Bartleby thật quái dị trong bộ vó mới. Đứng ở đầu cầu
thang, hai anh em lùi lại để thưởng thức tác phẩm của mình, bò lăn ra cười như
điên.

Cal nấc lên giữa những tràng cười nín thở:

- Thằng đẹp dzai nào đấy?

Will nói:

- Bảnh bao hơn tất cả mọi thứ ở đây.

Cal vỗ lên lưng con vật đang cáu tiết vỗ về:

- Đừng lo, Bart. Mày rất… rất… ư… ấn tượng.

Nó ráng nhịn trước khi hai đứa lại lăn ra cười không cách nào
kiềm chế được. Sau lớp kính hồng, con mắt to tướng của Bartleby liếc xéo hai
anh em nó đầy căm phẫn.

May thay, mặc dù Will nguyền rủa Rebecca không tiếc lời, con
nhỏ đã để lại một tủ đông lạnh đồ ăn trong nhà kho. Will đọc cẩn thận hướng dẫn
sử dụng lò vi ba rồi hâm nóng ba phần ăn tối chế biến sẵn gồm bò bít-tết, bánh
bao và khoai tây chiên. Cả nhóm ăn ngốn ngấu trong nhà bếp, Bartleby đứng chồm
hai chân trước lên bàn, thè lưỡi liếm sạch cái đĩa nhôm sau khi thưởng thức đến
miếng thịt cuối cùng. Cal cho đó là món ngon nhất đời mà nó từng được ăn, nhưng
kêu là nó vẫn còn đói, nên Will lại lấy thêm ba phần ăn nữa ra khỏi tủ đông
lạnh. Lần này tụi nó ăn món thịt heo với khoai tây nướng. Tụi nó lùa món này
xuống bao tử bằng một chai cô-ca, món uống này khiến Cal ngây ngất mê tơi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3