Bí ẩn chiếc nhẫn ngọc Sapphire - Chương 04 - Phần 1

4. Nghi can số một

Mạc Lan rất buồn bực, bởi lẽ cô rốt cuộc
cũng phải nói thật với cha và cảnh sát về mục đích của mình khi tới nhà Khưu Tiểu
Mi vào ban đêm. Khi đang ấp a ấp úng nói ra việc chiếc nhẫn ngọc sapphire của
mình bị lừa mất, cô liếc mắt nhìn thấy cha mình đang ngồi bên cạnh cau mày.

Mạc
Lan hổ thẹn nghĩ thầm: Cha nhất định không ngờ được đứa con gái vốn luôn thông
minh ngoan ngoãn trong mắt ông lại làm một việc ngốc nghếch như vậy. Bây giờ
ông nhất định đang cảm thấy con gái mình vừa khù khờ vừa ngốc nghếch, cảm thấy
sinh cô ra trên đời này là một điều sai lầm. “Chiếc nhẫn đó thì có gì là ghê gớm
chứ? Cũng có phải do con đòi bằng được đâu! Rõ ràng là mẹ nhất quyết tặng nó
cho con! Đợi đến khi con trưởng thành, kiếm được nhiều tiền, con sẽ đền lại cho
cha mẹ là được chứ gì!” Cô lẩm bẩm.


cứ nghĩ mãi, càng nghĩ lại càng giận. Sau hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng
đã được phép rời khỏi cục cảnh sát. Lúc này, cô đã thẹn quá hóa giận, giận dữ
vô cùng, chỉ muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con ngay tức khắc.

“Con
gái, con đi nhanh như vậy làm gì?” Trên đường về nhà, cô bước đi nhanh thoăn
thoắt. Cha cô - vị bác sĩ Đông y họ Mạc - phải khó khăn lắm mới đuổi kịp.

“Không
có gì ạ!” Mạc Lan hậm hực nói: “Sau này kiếm được tiền, con sẽ đền lại cho cha
mẹ chiếc nhẫn đó!”

Cha
cô không nhịn được cười “khà” một tiếng.

“Được rồi, vậy đưa cha năm mươi đồng đi!” Cha cô nói.

“Năm mươi đồng? Cha, cha coi thường con quá rồi đấy!” Mạc
Lan càng tức giận hơn, cô cảm thấy mình vừa bị làm nhục một cách ghê gớm, nên lại
càng quyết tâm phải kiếm thật nhiều tiền trả lại món nợ lớn này. Cô lớn tiếng
nói: “Cha yên tâm, chỉ cần cha nói ra một cái giá, con đảm bảo sau này trưởng
thành sẽ kiếm đủ tiền rồi đền cho cha mẹ.”

Ai
ngờ, cha cô lại càng cười vui hơn.

“Ồ,
quyết tâm lớn thật đấy! Đáng tiếc đó chỉ là đồ giả, bắt con đền cũng chẳng để
làm gì. Đợi sau này con lớn rồi, kiếm được ra tiền thì nhớ mua một cái nhẫn thật
để tặng cho mẹ con đấy nhé!”

“Đồ
giả?” Mạc Lan đột nhiên dừng bước.

Bác
sĩ Mạc không để tâm đến cô, vẫn ung dung đi tiếp về phía trước. Mạc Lan lập tức
đuổi theo.

“Cha,
cha nói cái nhẫn đó là đồ giả sao?”

“Hà,
tất nhiên. Khi mẹ đưa chiếc nhẫn đó cho con, cha đã tráo đổi rồi. Khà khà, sao
có thể đưa một món đồ quý giá như thế cho một cô nhóc như con chứ? Chiếc nhẫn
đó là đồ cổ đấy!” Bác sĩ Mạc dương dương tự đắc nói.

Mạc
Lan nhất thời còn chưa kịp phản ứng, nhưng sau khi nhìn vẻ mặt cha mình, cô đã
lập tức tin ngay. Cha cô xưa nay luôn thích bày ra những trò đùa tai ác, cố ý
đùa bỡn người khác như một niềm lạc thú lớn của đời ông. Cô còn nhớ, mới vài
năm trước, cha cô từng tặng một túi phân chó làm quà mừng sinh nhật cho một người
mà ông rất ghét, bên trong còn kèm theo hai câu thơ: “Nhân sinh tự cổ thùy vô
thỉ, Lưu thủ nhất bàn đương điểm tâm.”(4) Xem
ra, lần này cha đã lừa hai mẹ con cô. Nhớ lại vẻ mặt trịnh trọng của mẹ khi đưa
cho mình chiếc nhẫn, cô tin chắc rằng mẹ hoàn toàn không biết gì về việc làm của
cha.

(4) Dịch nghĩa:
“Từ xưa đến nay có ai chưa một lần đi đại tiện, Giữ lại một đĩa để mà làm điểm
tâm.” Hai câu thơ này là phỏng theo hai câu thơ nổi tiếng “Nhân sinh tự cổ thùy
vô tử, Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh” trong bài “Quá linh đinh dương” của Văn
Thiên Tường.

“Cha,
cha để chiếc nhẫn mà mẹ tặng cho con ở đâu rồi? Có phải là đã tặng cho vợ bé của
cha rồi không?” Mạc Lan tức tối hỏi. Cha cô có vẻ ngoài phóng khoáng, lại có y
thuật cao minh, miệng lưỡi thì rất ngọt, xưa nay luôn được các bà các cô yêu
thích vô cùng. Trong số các bệnh nhân của ông, phụ nữ chiếm tới quá nửa. Mẹ cô
tuy cũng là một tiểu thư khuê các, nhưng cũng chưa đến mức nghiêng nước nghiêng
thành, ai biết cha cô có nảy ra tâm địa xấu xa gì không chứ?

Nghe
thấy những lời này của con gái, bác sĩ Mạc lại cười nghiêng ngả.

“Ha
ha, đúng là con gái của cha có khác, sức tưởng tượng phong phú lắm! Đáng tiếc
cha con đã từng ngồi trên nhiều con thuyền rồi, cuối cùng vẫn cảm thấy con thuyền
của mẹ con là an toàn và thoải mái nhất.” Nói đến đây, ông liền móc từ trong
túi ra một chiếc hộp nhỏ và giao cho Mạc Lan: “Này, cho con, đừng có làm mất nữa
đấy!”

“Cha...”
Mạc Lan nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay mình vẻ nghi hoặc.

“Mở
ra xem đi!”

Mạc Lan mở chiếc hộp đó ra, một chiếc nhẫn ngọc sapphire
có vẻ hơi cũ kỹ bất ngờ xuất hiện ngay trước mắt.

“Cái
này là thật sao?”

“Chính
là nó đấy.”

Mạc
Lan cầm lấy chiếc nhẫn đưa lên miệng cắn thử với vẻ rất nghiêm túc. Cô nghe cha
nói: “Cha sớm đã nghe mẹ con nói muốn dùng chiếc nhẫn này làm quà mừng sinh nhật
cho con, cho nên trước đó cha đã tìm người thợ kim hoàn đánh cho mình một chiếc
nhẫn giả. Khà khà, nếu không nhìn kỹ, căn bản không thể phân biệt được đâu. Thế
nào? Bây giờ con nên cảm ơn cha rồi chứ?”

“Cha,
rốt cuộc là tại sao mà cha lại muốn tráo đổi chiếc nhẫn này vậy? Chẳng lẽ cha
đoán trước được con sẽ làm mất nó sao?” Mạc Lan quả thực không hiểu, cha cô sao
lại có tài tiên tri hay vậy chứ?

“Hà
hà, cha lén tráo đổi chiếc nhẫn này là vì sợ hôm nào đó con sẽ đem nó đi cầm đồ
để tiếp tế cho thằng nhóc Cao Cạnh kia.”

“Cha!
Sao con có thể...” Mạc Lan muốn phản kháng, nhưng lập tức bị cha cô ngắt lời.

“Con còn nhớ vụ mấy cái bánh bao nhân thịt lợn trộn rau
thì là chứ? Cha khó khăn lắm mới kiếm được ít rau thì là tươi từ vùng khác về,
lại tự tay băm thịt, thái rau để làm nhân, vất vả bận rộn suốt hai tiếng đồng đồ
mới làm ra được tổng cộng hai mươi lăm cái. Con thì chẳng buồn hỏi cha mẹ một
câu đã vội vàng đem ngay cho thằng nhóc đó mười hai cái rồi. Thế này có phải là
hơi quá rồi không hả? Khi đưa bánh bao cho thằng nhóc đó, sao con không nhớ tới
cha mẹ chứ? Hôm nay con đưa cho nó mười hai cái bánh bao, hôm sau con còn đưa
cho nó cái gì nữa đây? Sổ tiết kiệm ngân hàng chắc?” Cha cô dường như có chút tức
giận.

Mạc
Lan xấu hổ đến nỗi đỏ bừng hai má.

“Cha,
anh ấy ăn uống kém lắm! Từ sau khi mẹ anh ấy qua đời, cuộc sống của anh ấy đặc biệt
khó khăn. Anh ấy còn phải kiếm tiền trả nợ. Khi mẹ anh ấy mắc bệnh, nhà anh ấy
đã nợ một khoản tiền lớn. Anh ấy còn phải...”

“Mạc
Lan, con tặng chút đồ ăn cho cậu ta cha không phản đối, nhưng chuyện gì cũng phải
có giới hạn. Nhiều lúc tốt quá lại thành ra không hay, con có hiểu không? Tặng
nhiều rồi, người ta chưa chắc đã cảm kích con.” Cha cô lại một lần nữa ngắt lời
cô với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Cha...”

“Mạc
Lan, con phải nhớ kỹ! Bất kể là hiện tại hay là tương lai, cho dù cậu ta có
nghèo hơn nữa, con cũng tuyệt đối không được đưa tiền cho cậu ta! Đưa tiền cho
cậu ta, cậu ta sẽ không cảm kích con, ngược lại còn cảm thấy không thể ngẩng đầu
lên trước mặt con được.” Cha cô nhìn cô chăm chú, giọng nói tràn ngập sự uy
nghiêm.

Mạc
Lan quả thực đã từng có ý nghĩ viện trợ cho Cao Cạnh về mặt kinh tế. Cô muốn
rút hết tiền lì xì của mình ra để đưa cho anh, nhưng vì sợ bị cha mẹ phát hiện,
nên cho đến bây giờ cô vẫn chưa dám động đến số tiền đó.

“Cha,
anh ấy thực sự khó khăn lắm!” Mạc Lan khẽ thở dài một tiếng, lại buồn bã nói tiếp:
“Ngoài việc giúp đỡ anh ấy về phương diện này ra, con còn có thể giúp gì cho
anh ấy nữa chứ?”

“Giúp
đàn ông thì phải giúp ở điểm mấu chốt mới được!” Bác sĩ Mạc nói.

“Thế
nào là điểm mấu chốt?” Mạc Lan hỏi.

Cha
cô chỉ tay vào chiếc hộp đựng nhẫn mà cô đang cầm, nhắc nhở: “Con cứ cất nó vào
trước đã!”

“Vâng.”
Mạc Lan lập tức vâng lời cất chiếc hộp đó đi, sau đó lại vội hỏi: “Cha, thế nào
là điểm mấu chốt?”

“Hiện
giờ thằng nhóc ấy đang phải đối mặt với khó khăn đầu tiên trên con đường sự
nghiệp. Vừa nãy, ở cục cảnh sát, cha vô tình nghe thấy có mấy cảnh sát bàn tán
về Cao Cạnh. Cha cảm thấy thái độ của bọn họ đối với cậu ta không được thân thiện
cho lắm.” Bác sĩ Mạc hơi nghiêng đầu nhìn Mạc Lan, nói tiếp: “Tính cách cậu ta
không được khôn khéo, làm mất lòng người khác cũng là chuyện thường tình. Có
câu rằng thứ gì cứng quá thì dễ gãy, giống như Cao Cạnh vậy. Nếu con muốn giúp
đỡ cậu ta, vậy thì phải giúp đỡ về sự nghiệp!”

“Về
sự nghiệp?” Mạc Lan cảm thấy cái từ này đối với một học sinh trung học phổ
thông như cô thật quá xa vời!

Cha
cô khẽ cười, nói: “Vụ án này vừa khéo lại xảy ra trong nhà của bạn học cùng lớp
với con, con có thể giúp đỡ cậu ta tìm hiểu thêm một số tình hình. Nếu cậu ta
có thể nắm được các manh mối mấu chốt, rồi cuối cùng phá được vụ án, cậu ta sẽ
có cơ hội thể hiện bản thân. Chỉ cần cậu ta thể hiện được tài năng của mình,
sau này sẽ có cơ hội một mình xử lý các vụ án, và có được chỗ đứng vững chắc
trong đơn vị. Một khi có được chỗ đứng vững chắc rồi, sau này cũng không phải
lo không có một chức vụ tốt... Nhưng vấn đề quan trọng là con phải giúp cậu ta
nắm được những manh mối mấu chốt. Con có biết thế nào là manh mối mấu chốt
không?”

“Là
thế nào ạ?”

“Chính
là chiếc nhẫn ngọc sapphire đó đấy. Tại sao Khưu Tiểu Mi lại muốn gạt lấy chiếc
nhẫn đó của con? Cha không tin bà ta không nhìn ra chiếc nhẫn đó là giả, mà cho
dù ban đầu bà ta cho rằng nó là thật, thì trong vòng một tuần chắc chắn sẽ làm
rõ được sự thật giả ngay. Trên con đường gần nhà bà ta có một tiệm vàng bạc đá
quý và một tiệm cầm đồ, chỉ cần mang đi giám định một lúc là xong. Vậy thì vấn
đề xuất hiện rồi, Khưu Tiểu Mi đã biết chiếc nhẫn đó là giả, tại sao còn muốn gạt
con chứ?” Ánh mắt cha cô sáng lên.

“Cha,
nghe cha nói như vậy xong con cũng cảm thấy rất lạ. Khưu Tiểu Mi dường như
không cần phải vì một chiếc nhẫn giả mà đi lừa gạt con như thế.” Mạc Lan suy
nghĩ thêm một chút rồi lại hỏi: “Cha, vậy cha cảm thấy Phó Viễn có phải là hung
thủ không?”

“Điều
này thì cha không biết. Nhưng cha nghĩ, một khi làm rõ được việc tại sao cô bé
đó lại tự ruồng bỏ bản thân, có lẽ sẽ có ích cho việc phá án.” Bác sĩ Mạc dừng
lại một chút, sau đó nói tiếp: “Vấn đề của cảnh sát là bọn họ không hiểu về học
sinh trung học phổ thông bọn con. Tội phạm mà bọn họ tiếp xúc phần lớn đều là
những người đã trưởng thành. Do đó, có lẽ họ không có nhiều thời gian để tìm hiểu
về tâm lý của những đứa trẻ vị thành niên. Mà đây lại là sở trường của con, con
hiểu rõ những điều mà cảnh sát không cách nào hiểu được. Cha biết, vừa rồi khi ở
cục cảnh sát, con đã không khai ra hết những điều mà con biết, có đúng vậy
không nào?”

Mạc
Lan đã không nói với cảnh sát về chuyện mảnh giấy, ký hiệu trên cuốn lịch, cùng
với địa chỉ được phát hiện trong tờ hóa đơn điện thoại. Cô chỉ nói ra việc phát
hiện ra những cuốn sách giáo khoa của Tiết Chấn mà thôi.

“Không
phải cha đã nói bất kể lúc nào cũng đều không nên bộc bạch toàn bộ sự thật ra
sao?” Mạc Lan nói.

Cha
cô dường như rất hài lòng về câu trả lời này của con gái mình, bèn gật đầu lia
lịa nói: “Tốt lắm, tốt lắm, hãy nhớ kỹ lấy điều này, sẽ có ích cho cả cuộc đời
của con đấy. Cha còn muốn nói với con một việc khác, cô chị họ đã vào đại học của
con có một chị bạn rất thân đang làm ở phòng hồ sơ trong cục cảnh sát. Cần gì
con có thể tìm chị ấy để liên hệ thử xem.”

“Cha,
cha quên rằng con là một học sinh hay sao? Con còn phải đi học, lấy đâu ra nhiều
thời gian như vậy để phá án chứ?” Mạc Lan nhắc nhở. Tuy cảm thấy rất hứng thú với
vụ án này, nhưng cô lại sợ nó sẽ làm ảnh hưởng đến việc học tập của mình.

Cha
cô thì lại không cho là thế.

“Con
gái, học được cách suy luận so với việc đạt được thành tích tốt thì quan trọng
hơn nhiều. Vậy nên trước giờ cha đều không muốn để con cố gắng lọt vào nhóm ba
người xuất sắc nhất trong lớp. Rồi sau này con sẽ hiểu thôi, cuộc sống của con trong
tương lai gần như không có một chút liên quan nào với thành tích toán học mà
con đạt được thời trung học cả. Nếu cha là con, cha sẽ chỉ cần duy trì thành
tích ở một mức tương đối nào đó, chứ quyết không để bản thân phải vất vả vì những
bài khóa ở trường. Cha bỏ tiền ra cho con đi học, thực ra là hy vọng con càng
ngày càng trở nên thông minh hơn.”

Thật
không biết nếu mẹ cô nghe được những kiến giải độc đáo này của cha thì sẽ có
suy nghĩ như thế nào.

“Phó
Viễn là một cô nhóc rất thú vị. Không biết tại sao nó lại biến thành như thế
này. Mà không biết chu kỳ kinh nguyệt của nó có bình thường không nữa?” Cha cô
lại đứng đó tiếp tục lầm bầm.

“Cha!”

“Con
thì hiểu cái gì! Kinh nguyệt là một yếu tố quan trọng phản ánh trạng thái tâm
sinh lý của nữ giới đấy.”

“Cha,
tại sao cha không tự mình đi phá án chứ?” Mạc Lan cảm thấy sự nhiệt tình của
cha cô đối với vụ án này còn cao hơn cả mình.

Cha
cô chán nản thở dài: “Không phải cha còn phải đi làm sao!”

Buổi
trưa ngày hôm sau, Mạc Lan và Cao Cạnh gặp nhau tại một công viên nhỏ gần trường
Khánh Bắc. Tuy buổi tối hôm trước, cha cô còn vì mấy cái bánh bao nhân thịt lợn
trộn rau thì là mà dạy dỗ cô một phen, nhưng sáng sớm hôm nay rốt cuộc vẫn làm
cho cô hai hộp cơm thơm nức. Một hộp dành cho cô, trong chiếc hộp cơm nho nhỏ
có món rau cải bắp xào cánh gà và một ít nộm ớt xanh trộn củ niễng. Hộp còn lại
dành cho Cao Cạnh, lượng cơm trong hộp nhiều gấp đôi của cô, ngoài hai món vừa
kể trên ra còn có thêm ba con tôm lớn bọc bột gạo nếp rán giòn và một suất thịt
kho tàu với trứng tương đối lớn. Ngoài ra, ông còn chuẩn bị cho mỗi người một
ít canh trứng nấu cà chua.

“Cái
này là cho anh sao?” Cao Cạnh đón lấy hộp cơm, trong lòng thực sự bất ngờ.

“Vâng.”
Mạc Lan cười hì hì gật đầu, lại lấy từ trong cặp ra một chiếc thìa làm bằng thép
không gỉ đưa cho Cao Cạnh: “Anh ăn đi, đây là cha em chuẩn bị cho anh đấy. Em
nói với cha trưa nay chúng ta sẽ gặp nhau, thế là ông liền dậy từ sáng sớm để
làm món thịt kho tàu và tôm bọc gạo nếp rán giòn cho anh.”

Cao
Cạnh nhận lấy chiếc thìa, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng hớn hở.

“Cha
em thật tốt! Anh đang lo khi về sẽ không còn cơm ăn nữa đây, căng tin của bọn
anh một rưỡi đã đóng cửa rồi.” Cao Cạnh nhìn món thịt kho tàu trong hộp cơm mà
nuốt nước miếng, nhưng lại không ăn ngay.

“Vậy
nếu như anh về muộn, căng tin đóng cửa rồi thì phải làm thế nào?”

“Thì mua đại chút đồ ăn ở ngoài cửa cơ quan thôi. Nhiều
khi công việc bận quá, có lúc anh cũng quên cả ăn luôn.”

Cao
Cạnh dùng chiếc thìa xúc một miếng cơm đưa vào miệng, rồi nở nụ cười thật tươi.

“Anh
thấy thế nào?” Mạc Lan vội hỏi.

“Ngon
lắm!”

“Anh
còn chưa ăn thịt đấy.”

“Nước
thịt trộn sẵn trong cơm cũng rất ngon mà.” Anh đậy nắp hộp cơm lại, múc một
thìa canh lên, uống một hớp vẻ ngon lành, rồi thở dài nói: “Đúng là ngon hơn so
với cơm anh tự nấu nhiều!”

Điều
này còn phải nói sao? Mạc Lan thầm nghĩ, cha em là một người sành ăn có tiếng đấy.
Ngoài việc khám bệnh cho người ta, ông còn từng so tài với đầu bếp của các nhà
hàng lớn. Thỉnh thoảng có việc phải nghỉ phép, các bác đầu bếp ấy còn nhờ ông tới
đó làm thay nữa kìa!

“Thay
anh cảm ơn cha em nhé!” Cao Cạnh nói.

“Hì,
không cần khách sáo! Anh mau ăn đi, mười hai giờ bốn mươi phút là em đã phải đi
rồi, nếu không sẽ muộn học mất.” Bây giờ là mười một giờ bốn mươi phút, bọn họ
còn có thể ở cạnh nhau thêm gần một tiếng đồng hồ nữa. Cô vừa cất tiếng thúc giục
vừa bắt đầu ăn phần cơm của mình. Ăn được hai miếng, cô lại hỏi: “Phó Viễn sao
rồi? Bạn ấy thật sự là hung thủ giết người sao?”

Sáng
hôm nay cô vừa mới tới trường, cô giáo chủ nhiệm và cô giáo ngữ văn đã gọi ngay
cô và Triệu Mật tới văn phòng, hỏi han kỹ càng một lượt. Tin tức mẹ của Phó Viễn
bị giết đã khiến họ hết sức bất ngờ. Nhưng khi nghe nói Phó Viễn là nghi can giết
người, họ lại tỏ ra rất bình tĩnh. Thực ra, khi nghe tin này, đa số các bạn
trong lớp cũng tỏ ra như vậy. Dường như mọi người đều cảm thấy Phó Viễn giết
người là một chuyện có thể đoán trước được.

“Thần
kinh của Phó Viễn vốn đã không bình thường, nếu không thì tại sao lại ăn mặc
như vậy chứ?” Đỗ Vân Hạc đã nói như vậy.

“Nhìn
Phó Viễn cứ như một người bị mắc bệnh thần kinh ấy! Ôi, cũng may mà tớ chưa từng
nói chuyện với bạn ấy bao giờ, đáng sợ quá!”

Các
bạn trong lớp hầu như đều có suy nghĩ như vậy. Bây giờ, ngay đến Mạc Lan cũng
có chút hoài nghi Phó Viễn. Dù sao thì biểu hiện của Phó Viễn khi đó cũng rất lạ.
Chẳng có mấy ai sau khi biết mẹ mình bị giết hại một cách tàn nhẫn mà vẫn có
tâm trạng để đến một tiệm mì và ăn món mì ăn ngon nhất ở đó. Phó Viễn căn bản
chẳng có chút tình cảm gì với mẹ mình.

Cao Cạnh uống hai hớp canh rồi mới lên tiếng trả lời:
“Sáng sớm hôm nay Phó Viễn đã chính miệng thừa nhận rồi.”

“Bạn
ấy thừa nhận rồi? Thừa nhận cái gì chứ?”

“Sáng
sớm hôm nay, Phó Viễn thừa nhận chính mình đã giết mẹ là Khưu Tiểu Mi.”

Câu
trả lời của Cao Cạnh quá ngắn gọn. Mạc Lan vội hỏi tiếp: “Vậy lý do là gì? Tại
sao bạn ấy lại giết người?”

“Buổi tối ngày 1 tháng 4, cô ấy đã đi tham gia bữa tiệc
sinh nhật của bạn học cùng lớp, về nhà rất muộn, quần áo không giặt, lại chưa tắm
rửa gì mà đã lên giường đi ngủ. Khưu Tiểu Mi đã mắng chửi cô ấy rất nhiều. Chắc
là do bị mắng dữ quá, nên trong cơn tức giận, cô ấy đã ra tay giết mẹ.”

Nghe
có vẻ hợp lý lắm. Con người ta đôi khi bị mắng chửi nhiều quá, cũng dễ dẫn đến
chuyện tức nước vỡ bờ. Đừng nói là một người tâm lý không bình thường như Phó
Viễn, ngay đến cô - Mạc Lan - có lúc cũng nảy sinh tâm lý muốn giết người. Chẳng
hạn như khi đi đường nhìn thấy có người nào đó đánh đập chó mèo, cô sẽ bất giác
nghĩ ngay đến những từ như rút gân, lột da... Có điều, tại sao khi nói ra những
lời vừa rồi, giọng Cao Cạnh lại có vẻ không được kiên định cho lắm nhỉ?

“Cao
Cạnh, anh cảm thấy Phó Viễn có phải là hung thủ không?” Cô hỏi.

“Cô
ấy nói cô ấy đã giết mẹ mình vào buổi tối ngày 1 tháng 4. Nhưng tại nhà cô ấy,
anh phát hiện một chiếc quần dài còn ẩm của Khưu Tiểu Mi. Nếu được giặt vào
ngày 1 tháng 4, không thể nào chiếc quần đó vẫn còn ẩm như vậy. Anh có kinh
nghiệm trong chuyện này. Anh cảm thấy chiếc quần đó chỉ có thể là được giặt vào
ngày 2 tháng 4. Nếu Khưu Tiểu Mi đã chết từ ngày 1 tháng 4 rồi, làm sao còn có
thể giặt quần áo vào ngày hôm sau được chứ?” Hai mắt Cao Cạnh chăm chú nhìn về
phía trước, chậm rãi nói.

Mạc
Lan cảm thấy lời của Cao Cạnh có lý vô cùng.

“Vậy
anh đã nói suy nghĩ của anh với các đồng nghiệp khác chưa?”

“Anh
đương nhiên đã nói rồi, nhưng...” Cao Cạnh lại cúi đầu ăn một miếng cơm trắng,
buồn bực nói tiếp: “Anh là người mới, nói ra cũng chẳng có ai nghe. Hơn nữa,
Phó Viễn đã viết đơn tự khai rồi.”

“Đơn
tự khai? Ở đâu vậy?” Mạc Lan vừa hỏi, vừa tìm kiếm trên người Cao Cạnh.

“Em
muốn xem à?”

“Không
được sao?”

Anh
nhìn cô, hơi cau mày lại.

“Đây là văn kiện cơ mật, sao có thể cho em xem được chứ?”

“Cho
em xem cũng có sao đâu nào? Có lẽ em có thể nhìn ra được điều gì ấy chứ. Em là
bạn học cùng lớp của Phó Viễn, ít nhiều gì cũng hiểu bạn ấy hơn anh, có đúng không
nào? Chẳng hạn em có thể nói với anh, bạn ấy đúng là đã tham gia bữa tiệc sinh
nhật của ai đó, có điều chỉ ở lại chừng hai mươi phút mà thôi, tại sao lại về
nhà rất muộn? Về điều này, bạn ấy rõ ràng đã nói dối.” Mạc Lan tỏ ra hết sức
nghiêm túc, nói.

“Hai
mươi phút?” Đôi mắt Cao Cạnh lập tức như dừng hẳn lại trong hốc mắt.

“Không
phải em nói bừa đâu, có bằng chứng rõ ràng cả đấy.” Hôm nay, Mạc Lan đã xác nhận
được tính chân thực của chuyện này thông qua một số người bạn từng tham gia bữa
tiệc sinh nhật của Đỗ Vân Hạc. “Nhanh lên nào, anh trai, em muốn xem tờ đơn tự
khai đó.” Cô thúc giục.

“Không
phải đã nói với em rồi sao, đừng gọi anh là anh trai như thế, em có phải là Cao
Khiết đâu!” Cao Cạnh bực mình nhìn Mạc Lan một lúc, cuối cùng mới rụt rè móc từ
trong túi áo ra một tờ giấy phô tô nhàu nhĩ đưa cho cô, nói: “Vậy... em xem
đi!”

Mạc
Lan cười híp mắt, đón lấy tờ giấy, lòng cảm thấy rất vui. Anh sẽ không bao giờ
biết được, cô rất thích khi mỗi lần cố ý gọi anh là anh trai lại được nghe những
lời phản bác gay gắt đó.

“Đến
giờ mà anh mới ăn được ba miếng cơm. Sao? Không thích món thịt kho tàu cha em nấu
à?” Cô lại nhìn vào hộp cơm của anh, cố ý tỏ ra bực tức hỏi.

“Em
xem đơn tự khai của Phó Viễn đi, đừng để ý đến anh!” Anh trả lời với vẻ hơi bực
mình, cúi đầu xuống dùng thìa xúc một miếng thịt kho tàu lên, cắn một miếng, bắt
đầu nhai thật chậm, rồi lại đậy nắp hộp cơm vào.

Mạc
Lan không để ý đến anh nữa, bắt đầu xem đơn tự khai của Phó Viễn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3