Bí ẩn chiếc nhẫn ngọc Sapphire - Chương 15 (Hết)

15. Phần kết

Một buổi tối hai tuần sau đó, Mạc Lan
đang làm bài tập, Cao Cạnh đột nhiên gọi điện thoại tới.

“A
lô, là anh.” Nghe giọng của Cao Cạnh thì dường như anh đang rất vui vẻ.

Mạc
Lan biết, hai ngày trước, vụ án mạng Khưu Tiểu Mi cuối cùng cũng đã kết thúc,
Cao Cạnh rốt cuộc đã có thể nghỉ ngơi vài ngày. Ngày mai chính là thứ Bảy,
không biết liệu anh có hẹn cô ra ngoài chơi không? Đáng tiếc cô lại sắp phải
thi giữa kỳ, mà gần đây, vì chuyện vụ án, cô đã bỏ sót không ít bài tập. Mấy
hôm trước, cô đã bị mẹ cô đã nhắc nhở vì chuyện này rồi. Xem ra, quãng thời
gian này cô muốn ra ngoài chơi là không thể. Nghĩ đến đây, một chút tò mò và
nhiệt tình vừa mới xuất hiện trong lòng cô đã lập tức tan biến.

“Sao vậy, anh có chuyện gì mà vui vẻ thế?” Cô uể oải hỏi.

“Hôm
nay anh đã được xem lời nhận xét của Lý Kiện và Cố Chí Hạo về anh rồi, bọn họ
nói anh “chịu khó tìm tòi nghiên cứu, có năng lực suy nghĩ độc lập”. Ha ha, bọn
họ không nói xấu gì anh cả.” Cao Cạnh cười lớn. Thì ra anh vui vì chuyện này.

“Thì
anh vốn không có chỗ nào là không tốt mà.”

“Bất
kể thế nào, bọn họ có thể viết được như thế quả thật là không dễ dàng gì. Đúng
rồi, nghe nói Phó Viễn từng đến tìm em, cô ấy thế nào rồi?” Cao Cạnh vô cùng
hào hứng hỏi.

“Bạn
ấy cũng không nói gì, chỉ cảm ơn em một tiếng. Có điều, bây giờ trông bạn ấy đã
bình thường hơn trước nhiều rồi, ít nhất cũng bắt đầu mặc quần áo con gái.”

“Đáng
tiếc là Đỗ Vân Bằng một thời gian nữa mới được thả.” Cao Cạnh thở dài nói.

“Cho dù cậu ấy được thả ra ngoài thì sao chứ? Tất cả không
phải vẫn như cũ sao?” Mạc Lan vốn cho rằng bọn họ ít nhất cũng là bạn bè, nhưng
sau khi nghe Phó Viễn kể lại, cô phát hiện, mình có lẽ đã nhầm. “Mỗi lần tớ đến
đó ăn mì, cậu ấy đều rất khách sáo với tớ, cười với tớ, có lúc còn tự mình bưng
mì cho tớ. Đũa của tớ rơi xuống đất, cậu ấy cũng nhặt lên rồi đổi cho tớ.” Đây
là lý do mà Phó Viễn nói ra khi Mạc Lan hỏi tại sao cô lại muốn bao che cho Đỗ
Vân Bằng. Có thể thấy, Phó Viễn có tình cảm với Đỗ Vân Bằng, yêu Đỗ Vân Bằng, một
tình yêu thật sự. Nhưng Mạc Lan đoán, Đỗ Vân Bằng đối xử với Phó Viễn như vậy
có thể chỉ vì Phó Viễn là một vị khách của tiệm mì Tiểu Đình mà thôi.

“Em
rất hy vọng sau chuyện này, quan hệ giữa bọn họ sẽ trở nên khác với trước đây,
cho dù Đỗ Vân Bằng chỉ mời Phó Viễn đi ăn một bữa cơm thôi cũng tốt.” Mạc Lan
khẽ nói. Quãng thời gian gần đây, mỗi lần nghĩ đến những gì mà Phó Viễn đã phải
bỏ ra cho mối tình vô vọng này, cô lại cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Hầy,
chuyện tương lai có ai mà biết được. Có lẽ sau này Phó Viễn sẽ đẹp hơn, rồi Đỗ
Vân Bằng sẽ thay đổi suy nghĩ cũng chưa biết chừng. Em làm sao biết sau này bọn
họ nhất định sẽ không ở bên nhau? Em cho rằng em là Khưu Tiểu Mi chắc?”

“A,
anh đừng nhắc đến bà ta nữa đi!”

Cao
Cạnh không hề bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của Mạc Lan lúc này, anh nhiệt tình đề
nghị: “Nói đến ăn cơm, trưa mai anh mời em ăn cơm được không? Anh sẽ đi mua đồ
ăn chín và bánh ga tô mà em thích!”

Lời
hẹn hò thật sự đã tới rồi.

“Ấy?
Vì sao vậy? Sinh nhật của anh là vào tháng Mười hai cơ mà!” Cô vui vẻ hỏi.

“Không
phải là mừng sinh nhật. Hôm nay anh được lĩnh lương. Đây là khoản tiền lương đầu
tiên của anh. Bình thường anh đã ăn không ít thứ của em rồi, cũng nên cảm ơn em
mới đúng chứ.” Cao Cạnh vui vẻ nói.

“Anh
được lĩnh bao nhiêu tiền thế?”

“Một
nghìn năm trăm năm mươi đồng, còn nhiều hơn so với tưởng tượng của anh nữa. Thế
nào? Em có đi không?” Anh lại hỏi.

“Nhưng
sắp tới em còn phải thi giữa kỳ...” Trong lòng Mạc Lan vô cùng mâu thuẫn. Cô rất
muốn đi, nhưng làm sao giấu được cặp mắt dò xét của cha mẹ cô chứ? Đột nhiên,
cô bỗng nảy ra một ý tưởng: “Hì hì, hay là thế này nhé, anh tìm một người bạn gọi
điện thoại cho mẹ em, cứ nói là vụ án đó còn cần em tới trả lời vài câu hỏi, dù
sao mẹ em cũng không biết là vụ án đã kết thúc rồi. Anh thấy thế nào?” Cô đang
cảm thấy vui mừng vì sự thông minh của mình, ai ngờ, ở đầu điện thoại bên kia
anh lại giội cho cô một gáo nước lạnh.

“Không được. Em đưa ra cái biện pháp tồi tệ gì thế này!”

Cho
dù không được, anh cũng đâu cần phải hung dữ như vậy chứ!

“Vậy
thì thôi, anh đi mà ăn một mình đi!” Cô giận dữ nói, đang định gác điện thoại
thì anh đã lên tiếng.

“Mạc Lan, anh không thể làm như vậy được. Nếu để cha mẹ
em biết là anh lừa dối họ, họ sẽ không tin tưởng anh, vậy sau này anh làm sao đến
nhà em chơi được chứ.” Nghe giọng của anh thật giống với một người đàn ông chín
chắn.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]


cần phải suy nghĩ xa xôi như vậy không? Cô thầm lẩm bẩm trong lòng.

“Như
vậy đi, bữa này tạm để đó, đợi sau khi em thi giữa kỳ xong anh sẽ mời em. Em thấy
thế nào?” Anh hỏi.


vẫn cảm thấy không vui, bởi vì cuộc hẹn ngày mai coi như đi đứt rồi.

“Không
cần đâu! Anh cứ đi ăn một mình đi là được!” Cô bực bội nói. Không ngờ thái độ của
anh lại càng tệ hơn.

“Không
ăn cũng phải ăn! Đến lúc đó anh sẽ tìm em, cấm em từ chối đấy!” Anh nói như
quát lên.

Mạc
Lan vừa muốn phản bác, anh đã lại nói tiếp: “Anh có nằm mơ cũng muốn mời em ăn
bữa cơm này. Em không được từ chối đâu đấy! Quyết định vậy nhé, sau khi kỳ thi
giữa kỳ kết thúc,anh sẽ đến tìm em.”

Nói
xong anh liền gác ngay điện thoại, chỉ nghe “cộp” một tiếng vang lên.

Đúng là chẳng ra sao cả! Em nhất định phải ăn cơm của anh
sao? Nhà em lại thiếu cơm ăn chắc? Việc gì em phải ăn của anh? Em từ chối thì
đã sao nào? Anh cho rằng anh là ai chứ? Là nguyên thủ quốc gia hay là ngôi sao
thần tượng? Trong lòng Mạc Lan hiện ra vô số câu phản bác, nhưng khi trở về trước
bàn học, cô vẫn không kìm được phải bật cười.

Cô nghĩ, bất kể anh đưa ra lời mời vào khi nào, cô đều sẽ
đồng ý. Cô chỉ mong kỳ thi giữa kỳ lần này hãy đến thật nhanh.

Thực
hiện bởi​

nhóm
Biên tập viên Gác Sách

Sienna
- Nhocmuavn

(Duyệt
– Đăng)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3