Cuộc chiến giành hồng nhan Đại Hán - Chương 099 - 100
Chương 99: Xấu phi hóa mĩ nhân
Nghe thấy Uy
Thất Thất nói không muốn làm Vương phi, còn tính lấy nam nhân khác, trong lòng
Lưu Trọng Thiên ngập tràn ghen tị, chàng tuyệt đối không cho phép phát sinh
loại tình ý này, xấu nữ chỉ có thể thuộc về Vương gia, bằng không tôn nghiêm
của bản thân vứt đi đâu chứ?
Thời khắc này,
Lưu Trọng Thiên đưa ra một quyết định, đi ngược lại với ý nguyện của Uy Thất
Thất, đó chính là phải chiếm được thân thể cô, để cô lập tức trở thành nữ nhân
của Lưu Trọng Thiên.
Cánh tay Uy Thất
Thất bị ghì chặt xuống, thân thể bị giam cầm trong lồng ngực vạm vỡ của Lưu
Trọng Thiên, cô cảm nhận được hơi thở Lưu Trọng Thiên gấp gáp, đôi môi chàng
nóng bỏng, phủ lên cánh môi nhỏ xinh như hoa của cô, trong lòng cô trào dâng
từng đợt sóng gợn, người cũng trở nên mê muội.
Thất Thất cảm
thấy trong cơ thể bùng lên khát vọng kháng cự lại nam nhân trước người, cô cảm
nhận được từng cơ bắp săn chắc của Lưu Trọng Thiên, cùng với thân nhiệt nóng
bừng truyền tới, chàng giữ chặt hai cánh tay cô, Thất Thất dâng lên nỗi sợ hãi,
những hành động đó khiến cô bị chấn động mạnh, gần như không hô hấp nổi, lẽ nào
nam nhân này định vô lễ chiếm đoạt cô như vậy sao?
Lưu Trọng Thiên
sục sôi cõi lòng, nhục dục nhanh chóng bốc lên cao, nữ nhân trong lòng khiến
chàng khó kìm nén nổi, dâng trào mãnh liệt khát vọng chiếm hữu, đâu đó có tiếng
nói cứ vọng mãi khắp đầu chàng, Uy Thất Thất phải là của chàng, phải thuộc về
chàng, cả đời lưu lại bên cạnh chàng.
Môi chàng từ từ
trượt xuống cổ Thất Thất, hưởng thụ làn da trắng trẻo nõn nà, nụ hôn kia ngày
một sâu thêm, nữ nhân trong lòng phả ra hơi thở gấp gáp, khiến chàng cảm thấy
một trận cuồng nhiệt và rung động. Chàng nhẹ nhàng tháo dải ruy-băng trước ngực
Thất Thất, chớp mắt y phục liền tỏa ra, áo yếm trắng tinh không che được núi
đôi căng tròn, tựa như đang khêu gợi mời mọc nam nhân trước người.
Ngón tay Lưu
Trọng Thiên khẽ gạt tiếp, áo yếm liền tuột xuống dưới, lộ ra bộ ngực trần trắng
mịn mềm mại, một thân hình quyến rũ lung linh, bàn tay to lớn lướt tới đâu,
từng đợt sóng run rẩy truyền tới đó. Núi đôi căng tròn ngạo nghễ mê hoặc, khiến
người ta có cảm giác xịt máu mũi. Ngón tay mạnh mẽ lướt một vòng từ cổ xuống,
dừng lại trên bộ ngực sữa, tham lam vuốt ve, xoa nhẹ những vùng nhạy cảm, tiếp
đó, thay thế ngón tay kia là đôi môi ướt át của Lưu Trọng Thiên, một loại khoái
cảm sung sướng xâm chiếm toàn thân Lưu Trọng Thiên, những sự đau nhức khó chịu
căng ra, tập trung ở vùng bụng dưới.
Uy Thất Thất gần
như mê muội trong những động tác làm càn âu yếm của Lưu Trọng Thiên, nụ hôn kia
cùng sự vuốt ve càng ngày càng cuồng nhiệt, nhu cầu cũng mỗi lúc một nhiều...
Bàn tay Lưu Trọng Thiên di chuyển tới vùng bụng dưới bằng phẳng của cô, trượt một
đường đi xuống thăm dò.
Uy Thất Thất cảm
nhận từng đợt vui sướng trong lòng, đồng thời cũng ẩn chứa mâu thuẫn, cô gắng giãy
giụa, không thể buông thả mình như vậy, dâng thân thể cho tên Vương gia này,
chớ để bị lôi cuốn, chớ bị mê muội. Chàng ta là Vương gia cổ đại, mình là nữ
nhân hiện đại, yêu là thuộc về nhau, chỉ có những người yêu nhau thật lòng mới
có thể phát sinh quan hệ trên giường. Thất Thất mở mắt ra, người cũng tỉnh táo
lại, nếu tiếp tục như vậy nữa, cô sẽ trở thành người của Lưu Trọng Thiên mất.
“Không được,
Vương gia, đừng...”
Thất Thất túm
lấy bả vai Lưu Trọng Thiên, bực tức lùi ra phía ngoài, đẩy tới đẩy lui, dù làm
cách nào cũng không đẩy nổi nam nhân trước mặt đang trong cơn điên cuồng tránh
ra.
Ánh mắt Lưu
Trọng Thiên đỏ ngầu, ngắm nhìn Uy Thất Thất si mê, tại sao lại không được, đáng
lẽ cô phải chờ mong nhận được sự sủng ái của chàng, để chàng tiến vào cơ thể
cô, để cô cảm nhận được niềm vui sướng, cô là nữ nhân danh chính ngôn thuận của
chàng... Thất Thất lần đầu trải qua chuyện này, còn chưa biết điều gì kế tiếp
đang nghênh đón cô, sẽ khiến cô bán sống bán chết, sao có thể kêu ngừng được.
“Nàng thuộc về
bổn vương, đừng sợ, là nữ nhân chân chính của bổn vương...”
“Hiện tại không
thể được, cầu xin ngài!” Do vừa rồi Lưu Trọng Thiên đã dần tiêu tan nhục dục,
cô định bụng tháo chạy, không muốn cho Lưu Trọng Thiên lại tiếp tục nữa.
“Vương gia...”
Thất Thất nước mắt giàn giụa, cực lực phản kháng, Lưu Trọng Thiên đột nhiên véo
hai má cô, trong lòng chất chứa phẫn nộ, cô càng kêu không, lại càng khiến Lưu
Trọng Thiên bừng bừng lửa giận, vì thế chàng nhẹ nhàng ghé sát tới bên tai Thất
Thất.
“Bổn vương hiện
tại... Không thể ngừng lại... Tối nay, bổn vương nhất định phải có được nàng!”
“Đừng... Cầu xin
ngài...”
“Lần đầu tiên sẽ
đau, cũng sẽ sợ hãi, chỉ cần nàng ngoan ngoãn, bổn vương sẽ hết sức dịu dàng...
Bằng không thì...”
“Khốn kiếp, Lưu
Trọng Thiên, ngài dám chạm vào tôi, tôi sẽ giết ngài!”
“Còn muốn uy
hiếp bổn vương, lúc này buông tha nàng, bổn vương có còn là nam nhân không?”
Giọng nói Lưu
Trọng Thiên khàn đục lạnh giá, tràn ngập bá đạo, chàng chỉ muốn có được nữ nhân
trong lòng, để cô biết được rằng, không thể coi thường cảm nhận của chàng.
Chàng là Vương gia, thành thân đến bây giờ, Vương phi vẫn còn tấm thân xử nữ,
đó là sự sỉ nhục to lớn đối với chàng.
Thế nhưng, đây
dù sao cũng là đêm đầu tiên của Thất Thất, cho dù thịnh nộ, Lưu Trọng Thiên vẫn
cố nén dục vọng bùng phát, môi chàng dừng trên cánh môi Thất Thất, dịu dàng âu
yếm giống như tiếng nước chảy róc rách, khiến Uy Thất Thất chẳng tài nào thốt
ra lời.
Thất Thất không
từ bỏ nỗ lực cuối cùng, cố hết sức đẩy Lưu Trọng Thiên ra, liều mình giãy giụa,
hi vọng có thể lách mình thoát ra ngoài, song việc gây rối của cơ thể yêu kiều
này lại vô tình tăng thêm lực mê người, khiến chút lí trí cuối cùng trong Lưu
Trọng Thiên cũng bay đi mất, chàng nhắm hai mắt lại, hoàn toàn phóng túng mình.
Sau khi Lưu
Trọng Thiên gầm nhẹ, một cơn đau đớn tê dại khiến Uy Thất Thất gần như thét
lên, ngón tay cô bấu mạnh vào bờ vai vạm vỡ của Lưu Trọng Thiên, thoáng chốc
trên giường nhỏ xuống nhiều vệt màu đỏ tươi loang lổ. Uy Thất Thất sững sờ tới
mức suýt hôn mê bất tỉnh, nam nhân bá đạo trước người đã chiếm được cô rồi,
tiến vào thân thể cô, sự thật rõ rành rành không thể chối cãi, vượt qua mọi trở
ngại, trong khoảnh khắc đó, Lưu Trọng Thiên đã trở thành nam nhân chân chính
của cô.
Cánh tay Lưu
Trọng Thiên khẽ vuốt ve sống lưng cô, áp mặt lên hai má cô một cách thân mật,
động tác cũng tỏ ra dịu dàng hơn, ngay cả những tiếng rên rỉ run rẩy lẫn đau
đớn của Thất Thất, chàng đều cảm nhận được, cũng nghe thấy được, hi vọng kế
tiếp đây có thể giúp cô cảm thấy thoải mái hơn đôi chút, chàng muốn dẫn cô bước
lên tận trời xanh, hưởng thụ lạc thú, hoàn toàn khuất phục vì chàng.
“Đừng sợ, ổn cả
rồi...” Lưu Trọng Thiên nhỏ giọng thầm thì, ngón tay lướt qua mái tóc Thất
Thất, hôn nhẹ lên vành tai Thất Thất.
Đau nhức cơ thể
qua đi, Thất Thất chưa kịp hưởng thụ khoái lạc, thì cơn quặn đau tái tê tiếp
theo đã bóp nghẹt lấy cô, khiến cô chẳng thể nào cảm nhận được sự dịu dàng của
Lưu Trọng Thiên, đêm đầu tiên không tình nguyện lẫn đau đớn.
Trước mắt cô đột
nhiên hiện lên vầng sáng ngũ sắc, những quầng sáng này quay xung quanh thành
vòng tròn liên tục, như những đốm lửa bắn tóe ra, lúc này đây, vô số sâu vàng
đang bò lúc nhúc, tất cả chúng đều xuất hiện, giống y như đúc những con sâu đã
từng ở trong chiếc xe hơi của cô, Thất Thất kinh ngạc, lẽ nào cô sắp xuyên
không trở về ư, sau khi bị nam nhân này chiếm đoạt.
Sâu vàng nhanh
chóng bỏ đi về phía xa xăm, ở chính giữa có một con sâu khổng lồ, thân hình gớm
ghiếc bò ngọ nguậy, lăn lộn quay cuồng...
Thất Thất biết
mình chẳng xuyên không, bởi vì nam nhân trước người vẫn còn đây, thân thể cô
cảm nhận được chàng, đám giòi bọ vẫn chưa biến đi, chúng tiếp tục tra tấn cô,
buộc cô phải ôm chặt lấy đầu, không kìm nén nổi đau đớn, la hét thất thanh,
chợt thấy cả căn phòng quay mòng mòng, nam nhân trước người cũng dần trở nên mờ
nhạt, cô mệt rũ người xuống, hôn mê bất tỉnh.
Lưu Trọng Thiên
mải đắm chìm trong niềm sung sướng, lẳng lặng nằm trên người Thất Thất, ngón
tay khẽ vuốt ve cánh tay Thất Thất nhưng trong khoảnh khắc kia, chàng nghe thấy
tiếng thét chói tai thảm thiết của Thất Thất, gần như chọc thủng màng nhĩ
chàng.
“Thất Thất...”
Lưu Trọng Thiên
lúc này đã tỉnh táo lại, chàng phát hiện nữ nhân trong lòng hình như chẳng còn
tri giác, liền hoảng hốt lo sợ, chỉ sau một hồi nam nữ ân ái mà sao nàng lại...
Chàng cuống cuồng ôm lấy cơ thể mềm oặt của Uy Thất Thất, xót xa kéo vào trong
lòng. Đầu Thất Thất rủ xuống, mái tóc dài như thác nước xõa bung ra, thân thể
hệt như chẳng còn xương cốt, mặc chàng ôm thế nào cũng được. Chàng đoán phải
chăng bản thân mình vừa rồi có phần nóng vội, nhất định đã hù dọa cô, hoặc là
làm cô đau, có lẽ chàng nên dịu dàng hơn nữa, dù sao đây cũng là đêm đầu tiên
của cô.
Lưu Trọng Thiên
nhẹ nhàng vén những sợi tóc trên mặt Thất Thất, lộ ra sắc mặt xanh xao tái
nhợt, tuy nhiên Lưu Trọng Thiên có thể trông thấy rõ ràng, đã không còn khuôn
mặt xấu xí kia nữa, thay vào đó là làn da trắng mịn nõn nà đẹp đẽ, những vết
sẹo vàng đã biến mất một cách thần kì... Lưu Trọng Thiên nhìn nữ nhân trong
lòng với vẻ kinh ngạc, ý thức cũng dần trở nên mông lung.
Nữ nhân hiện ra
trước mặt chàng... Là một nữ nhân diễm lệ trang nhã, đương hôn mê bất tỉnh, mái
tóc đen nhánh rối bù được vén ra sau tai, gò má ửng hồng e lệ như những cánh
hoa đào, lông mày lá liễu, lông mi cong vút đen nhánh, đôi mắt đang nhắm chặt,
cái mũi nhỏ xinh, đôi môi đỏ thắm khép hờ thật mê người, cô xinh đẹp dường vậy,
thoạt nhìn thôi vẻ đẹp đó đã thấm vào tâm can, tới mức hồn siêu phách lạc...
“Đây... Đã xảy
ra chuyện gì?”
Đây là Uy Thất
Thất sao? Lưu Trọng Thiên khẽ xoa khuôn mặt cô, cảm giác thật láng mịn, chàng
không thể tin được bèn nhắm mắt lại thử xem, lẽ nào bản thân đã xuất hiện ảo
giác. Khi chàng mở mắt ra nhìn lần nữa, gần như chết lặng, trước mặt đã không
còn là xấu phi của chàng mà là một mĩ nhân khuynh thành, trước sau như phân
thành hai người, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lưu Trọng Thiên
vừa kinh hoàng vừa lo nghĩ ngổn ngang trăm mối, Uy Thất Thất đã trở thành nữ nhân
của chàng rồi, gần như đã thay da đổi thịt, chẳng lẽ chàng đã cưới phải một mĩ
nhân tuyệt sắc bị ma pháp khống chế sao?
Lưu Trọng Thiên
dù sao cũng không dám tin đây là sự thật, xấu phi của chàng đã biến hóa, trở
thành tuyệt thế giai nhân, Thất Thất nằm trong lòng hơi thở vẫn đều đặn, hệt
như chỉ vì quá phấn khích nên sinh ra ngất xỉu tạm thời, Lưu Trọng Thiên lúc
này mới thả lỏng người, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Lưu Trọng Thiên
ngẩn ngơ nhìn nữ nhân mĩ lệ trần trụi nằm trên giường, dung mạo yêu kiều, dáng
người quyến rũ gợi cảm, nước da trơn bóng mịn màng, khiến cơn nhục dục của
chàng vừa mới lắng xuống lại bùng cháy lên, nếu không phải cô đang hôn mê,
chàng nhất định sẽ tiếp tục âu yếm cô, để cô ở trong lòng chàng thở gấp liên
tục, nhẹ giọng nỉ non, quả là một tiểu mĩ nhân tuyệt sắc.
Lưu Trọng Thiên
nhìn lạc hồng loang lổ trên khăn trải giường, bất giác phá lên cười mãn nguyện,
tất cả đều là thật, chàng thực sự đã chiếm được nữ nhân này, chiếm được một
Vương phi hoàn mĩ.
Qua bao lâu, Lưu
Trọng Thiên vẫn si mê nhìn Uy Thất Thất đương hôn mê, nhất thời cảm thấy hô hấp
trở nên khó khăn, chàng nhẹ nhàng chỉnh trang lại tóc cho Thất Thất, vuốt ve má
hồng đáng yêu của cô, không khỏi hít sâu một hơi. Bất luận thế nào chàng cũng
không thể nghĩ ra một đáp án hài lòng, tại sao Uy Thất Thất xấu như ma lem đột
nhiên biến thành một mĩ nhân?
Chương 100: Mĩ nhân khỏa thân
Uy Thất Thất khẽ
cử động trong lòng Lưu Trọng Thiên, đau đớn túm lấy cánh tay Lưu Trọng Thiên,
nét mặt rất căng thẳng, pha chút hoảng sợ lẫn cuồng loạn. “Sâu, có sâu, tôi sợ
lắm, sợ lắm!”
“Đừng sợ! Thất
Thất, bổn vương ở đây với nàng.” Lưu Trọng Thiên nhẹ nhàng ôm lấy cô, vuốt ve
mái tóc cô, cho đến khi Uy Thất Thất bình tĩnh lại, không còn nói nhảm nữa,
thoải mái rúc vào trong lòng chàng, phả ra tiếng thở đều đều.
Lưu Trọng Thiên
ôm nữ nhân trong lòng, thương xót vô hạn để cô ở trước ngực mình, trước giờ
chưa từng cảm thấy mãn nguyện ấm áp thế này, cảm giác khoan khoái khiến chàng
từ từ nhắm hai mắt lại.
Cứ như vậy hai
người họ dựa sát vào nhau trải qua một đêm lãng mạn.
Sáng sớm Lưu
Trọng Thiên đã rời giường, chàng không dám tin những chuyện xảy ra đêm qua đều
là thật, có lẽ đó chỉ như một giấc mộng, tỉnh mộng sẽ trở về thực tại. Song
trên thực tế, tất cả đều chân thực, lạc hồng loang lổ, và mĩ nhân tuyệt sắc vẫn
đương say giấc nồng trên giường, cánh tay trắng mịn lộ ra bên ngoài chăn, khiến
chàng lưu luyến không rời.
Trên giường Uy
Thất Thất khẽ rên rỉ, hình như đã tỉnh lại rồi, Lưu Trọng Thiên vội bước tới,
ân cần niềm nở, trông thấy Uy Thất Thất đã mở mắt ra. Sắc mặt cô nhợt nhạt, uể
oải ngẩng đầu lên, một cơn chóng mặt dữ dội ập đến, khiến cô vừa chống người
ngồi dậy liền ngã ngay xuống, cô đưa tay ôm trán, nhìn Lưu Trọng Thiên với vẻ
đau đớn.
“Thất Thất, cảm
thấy khá hơn chưa?” Lưu Trọng Thiên cầm tay cô, nhìn cô âu yếm, tâm tư mê muội,
nữ nhân này chẳng những xinh đẹp, mà còn tràn trề sức sống, khiến Lưu Trọng
Thiên chẳng tài nào dời nổi ánh mắt đi.
“Hoa mắt chóng
mặt, tôi cảm giác toàn thân vô lực...”
Uy Thất Thất xoa
mặt, rồi liếc nhìn Lưu Trọng Thiên, đột nhiên như nhớ ra điều gì, bối rối túm
lấy chăn, hoảng sợ nhìn Lưu Trọng Thiên.
“Ngài, ngài,
ngài đồ tồi?” Cô không tin bèn tung chăn lên, trông thấy cơ thể mình trần trụi,
có phần thất kinh. Khi cô phát hiện lạc hồng ở trên giường, liền khóc lóc om
sòm, phẫn uất trừng mắt với Lưu Trọng Thiên. “Lưu Trọng Thiên! Tại sao phải làm
như vậy, sao ngài lại đối với tôi tàn nhẫn như vậy, ngài khiến tôi sau này còn
mặt mũi nào gặp ai nữa? Ngài – cái tên xấu xa này...”
“Nàng nói gì
vậy? Thất Thất, nàng là Vương phi của bổn vương, chúng ta phát sinh loại sự
tình này cũng không có gì đáng trách, sao lại không còn mặt mũi gặp mọi người,
bổn vương chẳng qua chỉ hành sự như một nam nhân vẫn thường làm thôi!” Chàng ôm
Uy Thất Thất, muốn an ủi cô đương trong cơn kích động, Thất Thất giận dữ đẩy
chàng ra, ánh mắt toát lên vẻ oán hận khinh thường.
“Lưu Trọng
Thiên, tôi muốn giết ngài!” Thất Thất đột nhiên đứng lên, trong khoảnh khắc đó
chăn rơi xuống đất, để lộ ra dáng người yểu điệu, diễm lệ mê người, Thất Thất
căm phẫn thay cho ngượng ngùng, đã không còn tấm thân trong sạch, cô chẳng quan
tâm tới gì nữa, giống như được ăn cả ngã về không, thân thể trần trụi, nhanh
chóng nhảy xuống giường.
Lưu Trọng Thiên
có hơi giật mình, cũng không biết phải làm sao, ánh mắt vẫn lưu luyến không rời
khỏi thân hình lõa lồ của Uy Thất Thất, quả là một nữ nhân kì cục, lẽ nào cô
định chạy ra ngoài với dáng vẻ đó sao?
“Mau mặc y phục
vào, nàng điên rồi sao?”
Lưu Trọng Thiên
đương định tiến lên ôm Thất Thất, lại phát hiện ra một chuyện khiến chàng không
lường tới. Uy Thất Thất điên cuồng tháo bội kiếm trên tường xuống, rút mũi kiếm
sắc lẹm ra, vung kiếm thẳng về phía Lưu Trọng Thiên đang không có một chút
phòng bị.
“Tôi muốn một
kiếm giết chết ngài, ngài dám cưỡng bức tôi, làm những chuyện bỉ ổi với tôi!”
“Uy Thất Thất,
mau buông kiếm xuống!”
Lưu Trọng Thiên
không dám tiến lên, lui từng bước về phía sau, nhìn Uy Thất Thất với vẻ không
dám tin, đúng là mĩ nhân máu lạnh vô tình, ngang nhiên vung kiếm về phía phu
quân mình, chỉ vì chàng làm tròn bổn phận của một tướng công với nương tử mình.
Cho tới bây giờ chưa từng gặp qua nữ kiếm khách nào khỏa thân, thật sáng tạo
độc đáo, cũng chỉ có Thất Thất của chàng mới hành động như thế.
“Nếu ngài sợ
chết, thì không nên đối với tôi như vậy, đây là do ngài tự chuốc lấy, Lưu Trọng
Thiên, chờ chết đi, trả lại tấm thân trong sạch cho tôi!” Khóe mắt Uy Thất Thất
rưng rưng lệ, sao chàng ta có thể... Cõi lòng cô tan nát.
“Nàng có thể làm
tổn thương ta ư?” Lưu Trọng Thiên coi khinh phá lên cười. “Ta e rằng nàng tự
làm thương mình!”
“Chết đến nơi
rồi, còn già mồm!” Mũi kiếm của Thất Thất lại tiến thêm một tấc, chạm tới giữa
cổ họng Lưu Trọng Thiên, nhưng chàng vẫn không hề nhúc nhích.
“Chỉ vì bổn
vương và vương phi ân ái bình thường, nàng đòi giết bổn vương?” Ánh mắt Lưu
Trọng Thiên dừng ở trên người Thất Thất, bất giác trầm ngâm suy nghĩ. “Vương
phi của bổn vương dáng người thật hoàn mĩ, nàng đứng đó trần như nhộng, phải
chăng là muốn quyến rũ bổn vương!”
Thất Thất bối
rối nhìn khắp người mình, liền đỏ bừng mặt, một tay cô cố gắng che ngực, ánh
mắt Lưu Trọng Thiên lại nhìn xuống phía dưới.
“Ngài, ngài...
Không được nhìn!”
“Một nữ tử đứng
trước mặt nam nhân, nếu không nhìn trừ phi hắn không phải nam nhân, bổn vương
là nam nhân, đàn ông đích thực...”
“Câm miệng!”
“Buông kiếm
xuống, theo bổn vương lên giường, bổn vương sẽ giúp nàng xả hết giận...”
“Vương gia đốn
mạt, ngài làm nhục tôi, tôi hận ngài chết đi được...”
Uy Thất Thất
đành nhắm chặt hai mắt lại, hung hăng đẩy bội kiếm nhích lên trước, chỉ cần đâm
nhát kiếm này, thì mọi chuyện sẽ chấm dứt hoàn toàn, giết chết nam nhân đã vô
lễ chiếm đoạt cô, để chàng ta phải trả giá cho hành vi của mình. Thế nhưng Uy
Thất Thất lại không đành lòng, chẳng lẽ thật sự muốn giết Vương gia đã từng vào
sinh ra tử cùng cô sao?
Thất Thất nghĩ
tới cuộc chiến trong sa mạc, nghĩ tới việc Lưu Trọng Thiên đã từng hai lần mạo
hiểm tính mạng tiến vào sa mạc mênh mông, vất vả kiếm tìm cô, nghĩ tới lúc
chàng cõng cô trở về doanh trại, nghĩ tới lúc chàng hút máu độc ra ngoài, nghĩ
tới việc chàng đã hết lòng chăm sóc cô, kiếm bỗng trở nên vô lực, mang theo cả
những mâu thuẫn trong lòng đâm chệch ra ngoài.
Song cô chợt cảm
thấy cổ tay nhói đau, khi bội kiếm vừa tuột khỏi lòng bàn tay, người cũng bị ôm
gọn ghẽ.
“Nàng xuất kiếm
không xong, lòng có tạp niệm, đây là điều tối kị của nhà binh, Vương phi của
ta!”
Lưu Trọng Thiên
cất giọng khàn đục, khẽ vuốt ve thân thể Thất Thất, mĩ nhân khỏa thân trong
lòng, thật khiến nội tâm chàng như có lửa đốt.
Trong lòng Lưu
Trọng Thiên có một tia cảm động, Uy Thất Thất cũng không phải muốn giết chàng
thực sự, nhát kiếm đó gần như chẳng có chút lực nào. Cô nhất định là không nỡ,
ha ha, chứng tỏ Uy Thất Thất không phải không có tình cảm với chàng, chẳng qua
chỉ thẹn quá hóa giận mà thôi.
Uy Thất Thất quả
thật cảm thấy hổ thẹn, vội giãy thoát khỏi người Lưu Trọng Thiên, chạy lên
giường, quấn chăn vào, xem ra dùng vũ lực không phải đối thủ của chàng, chủ yếu
là, Thất Thất giận chính bản thân mình, tại sao lại không đành lòng giết tên
nam nhân đã chiếm đoạt cô, không phải đã thích cái tên đồ cổ này thật rồi chứ.
Uy Thất Thất ra
sức cắn móng tay, chuyện xảy ra đêm qua quả thật khiến cô khó lòng chấp nhận,
Lưu Trọng Thiên sao có thể làm vậy chứ?
“Ngài đường
đường là Vương gia, nói chuyện không giữ lời, Vương gia thối tha, Vương gia vô
lại, Vương gia sắc lang, Vương gia thất tín!”
“Bổn vương là
nam nhân, cưới nàng rồi, sở hữu toàn bộ cũng là lẽ đương nhiên thôi!”
“Chúng ta rõ
ràng đã kí kết hiệp nghị, ngài không tuân thủ hiệp nghị!”
“Hiệp nghị? Nàng
nói bản hiệp nghị kia ư!” Lưu Trọng Thiên bỗng cười phá lên, trở về phòng mình,
không lâu sau đã quay lại, cầm tập thẻ tre kia, bước tới trước mặt Uy Thất
Thất.
“Đúng, chính là
cái này!” Thất Thất vươn cánh tay ra định chộp lấy, chăn trên người thiếu chút
nữa rơi xuống, đành phải giữ chặt chăn, không dám mạo muội giật thẻ tre nữa.
“Ha ha! Uy Thất
Thất, ta không hề vi phạm hiệp nghị, nàng nghe bổn vương giải thích nhé!”
Lưu Trọng Thiên
mở thẻ tre ra, mỉm cười, đọc chậm rãi: “Thành tựu thống nhất, nhân khả trọng
sinh, động sát dạ bạn, phòng diêm bạn quân!” Tiếp đó Lưu Trọng Thiên cười một
trận sảng khoái.
“Ngài đã đồng ý
với tôi, ngài nuốt lời! Đường đường là một Vương gia, nói chuyện không giữ
lời!” Thất Thất căm tức nói.
Tam Vương gia
đẩy thẻ tre tới trước mặt Thất Thất. “Đây là hình thức thơ tàng đầu ẩn vĩ (*),
ta giải thích cho nàng nghe, tàng đầu, là thành nhân động phòng, ẩn vĩ, là nhất
sinh bạn quân! Nói cách khác, Uy Thất Thất mười bảy tuổi đã trở thành người
động phòng cùng với bổn vương, suốt đời ở bên bổn vương, vĩnh viễn không chia
lìa, đêm qua ta chỉ hành sự theo đúng hẹn mà thôi, không hề làm trái hiệp
nghị!”
(*) Giấu đầu giấu đuôi, đối lập với tàng
đầu lộ vĩ: giấu đầu hở đuôi.
“Ngài!” Uy Thất
Thất nhận lấy thẻ tre, xiết đỗi kinh ngạc, tại sao lúc ấy không chú ý tới điểm
này, Tam Vương gia xảo quyệt thật, đã sớm bày mưu tính kế cho ngày hôm nay, còn
mình lại quá ngu ngốc đi tin tưởng chàng ta.
“Đừng tự giày vò
nữa, nàng nhất định là Vương phi của bổn vương, từ sau khi nhặt được nàng trên
chiến trường, nàng vẫn luôn mê hoặc tâm trí bổn vương...” Lưu Trọng Thiên đột
nhiên nâng cằm Thất Thất lên, chăm chú nhìn vào ánh mắt cô. “Dáng vẻ hiện tại
của nàng quả thực khiến người ta vừa thương vừa yêu, lẽ nào là do Lưu Trọng
Thiên ta đã tu được phúc khí ba đời, nên ông trời mới ban tặng một Vương phi
khiến lòng ta rung động!”
“Lưu Trọng
Thiên!” Thất Thất quay mặt đi, tức giận đẩy Lưu Trọng Thiên ra, vội vàng cầm y
phục lên, vừa thẹn vừa giận nhìn Lưu Trọng Thiên. “Những gì ngài làm với tôi,
tôi sẽ ghi nhớ mãi. Sau này đừng hòng chạm vào người tôi nữa!”
“Thất Thất!” Lưu
Trọng Thiên túm lấy cánh tay Uy Thất Thất, nhẹ nhàng kéo cô đến trước người.
“Đêm qua, bổn vương thừa nhận có phần nóng vội, tại nàng cứ một mực la hét đòi
rời khỏi vương phủ, bổn vương chỉ sợ đánh mất nàng, hơn nữa bổn vương là nam
nhân, không chế ngự được sức mê hoặc của nàng... Giờ nàng đã là nữ nhân của bổn
vương rồi, không được bát nháo nữa, bổn vương sẽ yêu thương nàng suốt đời.”
“Tôi không cần
ngài yêu thương, tôi cần tự do!”
“Nàng muốn tự
do? Chỉ cần không rời xa bổn vương và vương phủ, chuyện gì bổn vương cũng sẽ
đáp ứng nàng! Miễn sao nàng không được tơ tưởng đến nam nhân khác, trong lòng
chỉ có mình bổn vương, vĩnh viễn ở bên cạnh bổn vương!”
Uy Thất Thất nhớ
tới Hàn Vũ quý phi, có lẽ trên phương diện tình cảm, Vương gia là một nam nhân
si tình, cảm giác mất đi người yêu nhất định đã khiến chàng quặn đau xé lòng.
Song bất luận thế nào, Thất Thất không muốn trở thành thế thân của người khác,
cũng chẳng phải là công cụ để phát tiết, cô là mẫu con gái hiện đại, cô nhất định
phải tìm được nam nhân yêu mình cũng như mình yêu thực lòng.
Có điều, đối mặt
với Tam Vương gia uy quyền, Thất Thất chỉ muốn bảo vệ mình, tuyệt đối không thể
lại để chàng ta thừa dịp, giống như đêm qua cưỡng bức chiếm đoạt cô, cướp đi
đêm đầu tiên quý giá của cô.
Ở Đại Hán –
thiên hạ thuộc về họ Lưu, với quyền lực và uy tín của Tam Vương gia Lưu Trọng
Thiên, gần như chỉ dưới một người nhưng trên vạn người, cô dù muốn chống lại,
liệu có thể kiên trì trong bao lâu, cho nên biện pháp tốt nhất vẫn là chung sống
hòa bình với tên Vương gia này, chí ít lúc này cô đương cần một nơi để che mưa
che nắng, đợi tới khi đủ lông đủ cánh rồi cô mới có thể rời đi, mai danh ẩn
tích, sống tự do tự tại như thần tiên.