Error message

  • Warning: Attempt to assign property 'expire' of non-object in MemCacheDrupal->valid() (line 127 of /home/gacsachonline/gacsach2/sites/all/modules/memcache/memcache.inc).
  • Warning: Attempt to assign property 'created' of non-object in MemCacheDrupal->valid() (line 130 of /home/gacsachonline/gacsach2/sites/all/modules/memcache/memcache.inc).
  • Warning: Attempt to assign property 'expire' of non-object in MemCacheDrupal->valid() (line 127 of /home/gacsachonline/gacsach2/sites/all/modules/memcache/memcache.inc).
  • Warning: Attempt to assign property 'created' of non-object in MemCacheDrupal->valid() (line 130 of /home/gacsachonline/gacsach2/sites/all/modules/memcache/memcache.inc).
  • Warning: Attempt to assign property 'expire' of non-object in MemCacheDrupal->valid() (line 127 of /home/gacsachonline/gacsach2/sites/all/modules/memcache/memcache.inc).
  • Warning: Attempt to assign property 'created' of non-object in MemCacheDrupal->valid() (line 130 of /home/gacsachonline/gacsach2/sites/all/modules/memcache/memcache.inc).

Cuộc chiến giành hồng nhan Đại Hán - Chương 103 - 104

Chương 103: Đêm tình bạo ngược

“Không nhưng nhị gì cả, tới đây, xoa
bóp bả vai giúp bổn vương!” Lưu Trọng Thiên ngồi dậy, đưa lưng về phía Uy Thất
Thất, dáng vẻ bình thản ung dung, lộ ra bờ vai rộng và rắn chắc.

Uy Thất Thất có chút bực bội, cô
huých vào bả vai chàng. “Em cũng đương mệt, tại sao phải đấm cho chàng, chàng
xoa bóp cho em, nam nữ bình đẳng!” Dứt lời, Uy Thất Thất nhảy lên giường, ngồi
ở phía trong giường, chìa lưng ra trước người Lưu Trọng Thiên. “Làm đi!”

“Em bảo bổn vương hầu hạ em?”

“Đúng!”

“Em biết không, đây là việc chưa từng
có trong lịch sử Đại Hán! Uy Thất Thất...” Lưu Trọng Thiên đặt tay lên lưng
Thất Thất.

“Bắt đầu đi! Quy củ gì chứ, ai nói nữ
nhân chỉ có thể hầu hạ người khác, không được hưởng thụ, em đã đấm bóp chân,
xoa bóp vai cho chàng lâu như vậy, giờ đến phiên chàng, Tam vương gia của em...
Mau lên nào!”

Thất Thất vừa dứt lời, bàn tay to lớn
của Lưu Trọng Thiên đã nhẹ nhàng xoa bóp trên vai Thất Thất, Thất Thất hưởng
thụ nhắm hai mắt lại, từ từ dựa vào trước người Lưu Trọng Thiên, lồng ngực Lưu
Trọng Thiên rất săn chắc, điều này khiến lòng cô có chút mê đắm. Lưu Trọng
Thiên đấm nhẹ trên vai Thất Thất, dần dà, ngón tay như có ma lực dừng ở chỗ cổ
Thất Thất, lướt qua da thịt trước người, cách lớp y phục mỏng manh, dừng trên bộ
ngực sữa mềm mại của Thất Thất, vuốt ve âu yếm.

“Vương gia...” Thất Thất khẽ ngẩng
đầu lên, hai mắt vẫn nhắm, không khỏi rên rỉ một tiếng, vô lực dựa sát vào
người Lưu Trọng Thiên, hai má đỏ bừng, hơi thở trở nên gấp gáp, thân thể khẽ
run lẩy bẩy.

“Bổn vương tối nay ở lại đây, Thất
Thất...”

“Không được!” Uy Thất Thất lập tức
tỉnh táo lại, nhanh chóng hất tay Lưu Trọng Thiên ra, Vương gia xấu xa này,
ngang nhiên dám chòng ghẹo cô, để chàng ta xoa bóp bả vai, chàng ta lại càn
rỡ...

“Ra ngoài!” Thất Thất xuống giường,
túm lấy tay Lưu Trọng Thiên, gắng sức lôi đến cạnh cửa, cố đẩy ra bên ngoài.
“Mau đi ra, Vương gia vô lại!”

“Được, được, bổn vương đi đây!” Lưu
Trọng Thiên đùa giỡn nâng cằm Thất Thất lên. “Đừng để bổn vương chờ lâu quá
đấy, tối nay tạm tha cho em, tiểu mĩ nhân!”

“Ai là tiểu mĩ nhân của chàng, đồ
đáng ghét, ra ngoài đi!”

Thất Thất đẩy Lưu Trọng Thiên ra
ngoài, nhanh chóng khép cửa phòng lại, tựa người lên cánh cửa, Lưu Trọng Thiên
này, thiếu chút nữa đã bị chàng ta tận dụng cơ hội rồi, mình làm sao vậy? Thất
Thất đặt tay lên ngực, sao tim đập rộn lên thế này?

Lưu Trọng Thiên đứng ở ngoài cửa
phòng Uy Thất Thất, mỉm cười bất lực, bị cự tuyệt rồi, có lẽ trong hơn mười vị
Vương gia Đại Hán, thì chỉ mỗi Lưu Trọng Thiên chàng gặp phải cảnh ngộ thế này,
những người khác chẳng phải giờ này đang hưởng thụ mãn nguyện ư, âu yếm mĩ nhân
trong lòng, chỉ có mỗi mình chàng, cô đơn lẻ bóng, chịu sự đối xử lạnh nhạt.

Đáy lòng Lưu Trọng Thiên không sao
bình tĩnh nổi, rồi lại bất đắc dĩ trở về phòng mình, vừa đẩy cửa phòng ra,
thoáng ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ, có người ở trong phòng chàng, Lưu Trọng
Thiên bèn cảnh giác thắp nến cho sáng, trông thấy Ninh Vân Nhi nước mắt ngắn
nước mắt dài, đã trễ thế này, Vân Nhi sao lại đến phòng mình?

“Vương gia...” Vân Nhi nén khóc,
trong chớp mắt xấu hổ đỏ mặt, có vẻ như đã chờ rất lâu rồi, nàng cúi đầu xuống,
lê bước về phía chàng. “Tối nay, Vân Nhi tới hầu hạ Vương gia...”

“Vân Nhi?” Lưu Trọng Thiên nhíu mày,
chàng vừa bị một nữ nhân đẩy ra khỏi phòng, liền có một người khác chủ động
dâng tới miệng, mọi chuyện quả thật khó liệu, đương suy nghĩ, Ninh Vân Nhi đã
dựa sát vào người, hương thơm thoang thoảng kia càng trở nên nồng nàn hơn.
“Vương gia, trong lòng Vân Nhi chỉ có Vương gia, Vân Nhi không cầu danh phận,
chỉ hi vọng được ở bên cạnh Vương gia mãi mãi, dù có làm nô làm tì, Vân Nhi đều
không để tâm, chỉ mong Vương gia thu nhận Vân Nhi, muốn Vân Nhi... Vương gia!”

“Vân Nhi, muội đừng như vậy, muội
cũng biết bổn vương hiện tại đã có Vương phi rồi...”

Lưu Trọng Thiên do bị Thất Thất cự
tuyệt, lòng dạ rối bời, những nhục dục ham muốn kia cứ bùng cháy mãnh liệt,
chàng cần một nữ nhân, chàng cần phát tiết, mà lúc này đây đương có một nữ nhân
bằng lòng vì chàng trao trọn mọi thứ, sà vào trong lòng chàng.

Tất cả ham muốn đều là vì Uy Thất
Thất mà phải chịu đựng giày vò, Lưu Trọng Thiên căm tức biểu hiện của chính
mình, cảm giác bị cự tuyệt khiến chàng thấy phẫn nộ, chàng cảm giác như mình
sắp nổ tung đến nơi rồi, chẳng lẽ chàng thiếu nữ nhân sao? Chàng không thiếu,
chẳng phải đương có nữ nhân ngay trước mắt đây sao? Chỉ cần nhẹ nhàng ôm...

“Vương gia, ngài là Vương gia, cả đời
không thể nào chỉ có một nữ nhân, hãy đón nhận Vân Nhi đi, Vân Nhi cam tâm tình
nguyện.”

“Vân Nhi!” Lưu Trọng Thiên xúc động
ôm chầm lấy Ninh Vân Nhi, nâng cằm nàng lên, nhìn vào đôi mắt si mê của nàng.

“Vương gia...” Ninh Vân Nhi từ từ
nhắm mắt lại, dịu dàng nghênh đón, hai cánh tay ngọc choàng qua cổ Lưu Trọng
Thiên, thân thể mềm mại dán chặt vào người chàng.

Lưu Trọng Thiên nhìn nữ nhân trước
mặt, bất luận nàng là ai, chàng chỉ cần tìm một mục tiêu để phát tiết, đem tất
cả những dục vọng đối với Uy Thất Thất phát tiết ra ngoài, Lưu Trọng Thiên bế
Ninh Vân Nhi vào lòng, tiến về phía trước giường.

Song điều khiến Lưu Trọng Thiên phiền
não chính là, chàng khát khao nữ nhân trong lòng là Uy Thất Thất, thậm chí còn
tưởng tượng ra Thất Thất khẽ hé đôi môi đỏ thắm, đôi mắt mê hoặc, còn cả thân
hình quyến rũ khiến người ta ngây ngất, chàng chỉ muốn có nữ nhân ấy mà thôi,
không thể nào tùy tiện với những nữ nhân khác được.

Chết tiệt, Lưu Trọng Thiên mất hứng
đặt Ninh Vân Nhi xuống, xoay người đi ra ngoài, chàng tức tối khôn nguôi, bước
nhanh tới chỗ Uy Thất Thất, đột nhiên đẩy cửa phòng ra rồi tiến vào, chàng là
Vương gia, Vương gia chí tôn uy nghiêm, lẽ nào muốn một nữ nhân thuộc về mình,
lại khó tới vậy sao?

Vương gia cổ đại và nữ nhân hiện đại,
quá bất đồng. Tư tưởng quan niệm vào lúc này đã xảy ra sự va chạm kịch liệt,
một bên cần phục tùng tuyệt đối, một bên cần tôn trọng tuyệt đối, khi tư tưởng
không thể đạt được nhất trí hoàn toàn, có lẽ biện pháp giải quyết hữu hiệu nhất
chính là dùng vũ lực.

Uy Thất Thất mơ mơ màng màng cảm thấy
có người cưỡng hôn cô, cô hoảng sợ mở bừng mắt ra, trông thấy Tam vương gia Lưu
Trọng Thiên đang trong cơn nhục dục thiêu đốt, Thất Thất nói không nên lời,
trừng mắt nhìn chằm chằm nam nhân đương bị sắc dục chi phối trước mặt.

Chẳng phải chàng ta vừa mới rời khỏi
đây sao? Sao còn trở lại, nhìn dáng vẻ của chàng ta, biết ngay chàng ta quay
lại đây là vì chuyện gì, Thất Thất giãy giụa vùng ngồi dậy, lại bị Lưu Trọng
Thiên kéo vào trong lòng, không đợi cô kịp phản ứng, y phục trên người đã bị
lột sạch gần hết, ném sang một bên, Thất Thất xấu hổ và giận dữ vô cùng, lẽ nào
chàng ta còn muốn... Cô vươn tay ra, nhằm thẳng vào mặt Lưu Trọng Thiên.

Lưu Trọng Thiên bắt được bàn tay Thất
Thất vung tới, tức tối bèn trói quặt hai tay cô ra sau lưng, khiến cô không thể
tiếp tục phản kháng nữa.

“Bổn vương là Vương gia Đại Hán, em
dám đối xử với bổn vương như vậy, tại sao không giống như những nữ nhân khác, ngoan
ngoãn nằm chờ trên giường, mong đợi bổn vương âu yếm?”

“Em không phải nô lệ của chàng, tại
sao phải chờ chàng, hầu hạ chàng? Những nữ nhân khác có thể, sao chàng không đi
tìm những người đó đi?”

“Bổn vương chỉ muốn em...”

“Em không muốn chàng...”

“Không muốn? Vậy bây giờ sẽ bắt em
muốn!”

Lưu Trọng Thiên thực sự lĩnh hội
được, cái gì gọi là không khoan nhượng, từng bước thúc ép, chàng cưới một nữ
nhân không biết chút gì về tam tòng tứ đức, thậm chí không biết cách lấy lòng
phu quân mình, Lưu Trọng Thiên nắm lấy áo yếm Uy Thất Thất, giật phắt xuống, Uy
Thất Thất chợt cảm thấy lành lạnh, người cô bị bế bổng lên...

“Yêu bổn vương, Thất Thất...”

Một lần nữa không tình nguyện, Uy
Thất Thất dù sao cũng là một nữ nhân, những bài quyền hay đòn chân như gió xoáy
của cô, khi gặp phải Tam vương gia máu lạnh ngang ngược, võ công cao cường, đều
trở nên suy yếu vô lực, cô có chút khuất phục...

Từng cơ bắp cuồn cuộn của Lưu Trọng
Thiên dán trên thân thể mềm mại của Thất Thất, lập tức hệt như bị điện giật,
dòng điện gây chấn động cả hai người, Thất Thất cũng dần thuận theo, cô hoàn
toàn từ bỏ việc giãy giụa, Vương gia bá đạo đương quấn quýt si mê cô, Thất Thất
mê say trong những động tác âu yếm của Lưu Trọng Thiên, một khi ý thức phòng
ngự đáy lòng buông lơi, tâm tư cũng dần dần trở nên mê muội, nụ hôn kia cùng sự
vuốt ve khiến toàn thân cô nóng bức không chịu nổi.

Sự thuận theo của Thất Thất hòa lẫn
từng tiếng rên rỉ khiến lửa tình trong người Lưu Trọng Thiên bốc lên cao, vương
phi của chàng thật khiêu gợi, một mĩ nhân xinh đẹp quyến rũ, hóa ra có tiềm
năng mê hoặc nam nhân như vậy, ngay cả khi phát ra những tiếng vui sướng cũng
gợi cảm mê người, dù trời có sập xuống vào lúc này, chàng cũng phải chiếm được
nữ nhân trong lòng.

Những cơn sóng nhục dục dâng lên, để
Thất Thất hưởng thụ ái ân cùng Lưu Trọng Thiên, toàn bộ các dây thần kinh đều
nhảy loạn lên vì hưng phấn, hai gò má đỏ ửng thẹn thùng, không ngừng thở gấp,
không nhịn được khoác tay lên lưng Lưu Trọng Thiên, kéo chàng về phía mình, giờ
đây giữa bọn họ chẳng còn khoảng cách, càng thêm thân mật.

Vân Nhi bị bỏ lại trong phòng quá đột
ngột, ngẩn ngơ nhìn căn phòng trống trơn, không biết rốt cuộc là tại sao, chẳng
phải đã định muốn nàng ư? Sao có thể bỏ đi như thế?

Trong lòng Vân Nhi tổn thương, nàng
ngồi khóc trong phòng Lưu Trọng Thiên, hồn bay phách lạc nhìn bóng đêm, tại sao
Vương gia đã bế nàng rồi, trong ánh mắt ngập tràn lửa tình, đi về phía giường,
chỉ cần thêm bước nữa thôi, là có thể cùng nhau rơi vào bể tình, thế nhưng tại
sao trong thời khắc then chốt, Vương gia đột nhiên rời khỏi đây?

Vân Nhi không cam lòng, Vương gia rốt
cuộc đi đâu chứ, nàng nghi hoặc nhìn căn phòng Uy Thất Thất tự hỏi, sẽ không
là... Nàng rảo bước tới phía trước cửa sổ phòng Uy Thất Thất, không kiềm lòng
được ghé tai vào vách cửa, trong phòng không ngừng truyền ra tiếng động, gần
như chọc thủng dây thần kinh của nàng, khỏi cần nghĩ cũng biết, Vương gia đang
ở trong phòng Thất Thất, chàng ở cùng một chỗ với nữ nhân kia.

Tiếng rên rỉ của Uy Thất Thất đã làm
nàng tổn thương, tưởng tượng cũng biết, bọn họ đương trong giai đoạn nào, nam
nhân kia lẽ ra đã ở trên giường cùng Vân Nhi, vậy mà lại lạnh nhạt rời bỏ nàng,
lao đến ôm ấp một nữ nhân khác.

Vân Nhi giận dữ, phẫn nộ, Uy Thất
Thất quả nhiên rất biết mê hoặc nam nhân, ngay cả tiếng rên rỉ cũng khiến người
ta ngây ngất tới vậy, hình hài dâm đãng, Đại Hán sao lại tồn tại loại nữ nhân
không biết liêm sỉ, phóng túng như thế chứ, nữ nhi trong trắng có bao giờ quyến
rũ người khác như vậy đâu, Vương gia nhất định bị câu mất hồn rồi, nên không
nghĩ ra còn có nữ nhân như Ninh Vân Nhi.

Ninh Vân Nhi không tài nào nghe nổi
nữa, trong căn phòng kia quả thực đương nhiệt huyết sôi trào, lửa tình bừng
bừng, khiến nàng tức giận đến phát run, nàng nhanh chóng rời khỏi chỗ đó, cô
đơn chiếc bóng trở về phòng mình.

Bất luận thế nào nàng cũng phải có
được Vương gia, từ lúc mười tuổi cho đến bây giờ, chưa từng có ý định từ bỏ,
sớm muộn gì cũng có một ngày, Vương gia sẽ bước vào phòng nàng, dù sao Vương
gia cũng là nam nhân, mà khả năng kiềm chế nhục dục của nam nhân cực kì kém.

Chương 104: Nữ nhân mê hoặc lòng quân vương (1)

Trong phòng Thất Thất cảnh xuân vô
hạn, Lưu Trọng Thiên bị kích thích không thể tự thoát ra được, đáp lại sự nhiệt
tình của Thất Thất và cả những cơn sóng tình dâng trào kế tiếp, hai cánh tay
ngọc trắng mịn của cô siết chặt lấy người chàng, khiến chàng gần như quyến
luyến triền miên nữ nhân này, đêm hôm đó, chàng thỏa sức hưởng thụ ái tình,
cuối cùng đến tận khi kiệt sức ngã xuống giường.

Lưu Trọng Thiên lúc này thực sự hiểu
được, tại sao người xưa lại có câu “hồng nhan họa thủy,” Thất Thất của chàng
gần như chính là nữ nhân như vậy, khiến chàng chỉ một đêm này đã hoàn toàn mê
đắm cô.

Lưu Trọng Thiên tuy mệt mỏi nhưng rất
mãn nguyện ngắm nhìn Uy Thất Thất, an tâm nằm bên cạnh Thất Thất, Uy Thất Thất
có chút ngượng ngùng, cắn môi, muốn động đậy cũng khó nhúc nhích, đành để mặc
chàng ôm như vậy, vòng tay kia vẫn giang rộng ôm riết cô.

Khoái lạc qua đi, trong lòng Thất
Thất cực kì mâu thuẫn, phải chăng cô có thể làm được, chỉ cần hưởng thụ thể
xác, mà không cần tình yêu nhỉ? Tam vương gia bá đạo uy quyền hết lần này tới
lần khác chiếm đoạt cô, cô hận nam nhân này, rồi lại yêu nam nhân này, say đắm
điên cuồng trên giường cùng chàng. Tam vương gia rất nhiệt tình trên giường, nụ
hôn ngọt ngào ấy khiến lòng cô như có lửa đốt, âu yếm cuồng nhiệt sẽ chỉ làm cô
càng ngày càng lưu luyến si mê, Uy Thất Thất mới nếm thử cảm giác ái ân đã chờ
mong nhưng lại sợ hãi, cảm thấy mình đã sa vào bẫy tình của Lưu Trọng Thiên.

Thất Thất bất luận thế nào cũng phải
rời khỏi nam nhân này, trong mắt tên đó chỉ có chiến tranh và quyền lực uy
nghiêm, không ngừng đối với cô đòi hỏi, hoàn toàn không phân biệt được tình yêu
là gì, cảm tình là gì.

Uy Thất Thất lặng lẽ ngước nhìn lên
tấm rèm giường màu trắng sữa, cô nhất định phải học được cách bảo vệ mình, biện
pháp duy nhất là phải tăng cường sức mạnh, bất luận là về địa vị hay tiền bạc.
Nhưng tiếc thay, Lưu Trọng Thiên quả thực rất hùng mạnh, cô dù mạnh mẽ đấu
tranh tới đâu cũng sẽ có lúc mỏi mệt.

Trời hửng sáng, Lưu Trọng Thiên phát
hiện chỗ nằm bên cạnh trống không, Thất Thất chạy đi đâu rồi, chàng nhanh chóng
đứng lên, mặc y phục vào, đẩy cửa đi ra ngoài. Xa xa nghe thấy tiếng nói cười
rộn rã trong hoa viên, chàng dạo bước tới nơi đó, phát hiện Uy Thất Thất ở
trong hoa viên dạy Tiểu Đào đi xe đạp, dường như dáng vẻ vui mừng khôn xiết.
Chẳng lẽ Thất Thất không tức giận, sao lúc này lại vui vẻ thế?

Đêm qua Lưu Trọng Thiên lại cưỡng
ép... Tuy nhiên cô cũng rất hưởng thụ, nhưng không phải là không tức giận, quả
là một nữ nhân dễ dàng quên đi mọi chuyện không vui.

Lưu Trọng Thiên cho rằng Thất Thất
không cảm thấy xấu hổ, liền xoay người quay trở về, lại trông thấy Ninh Vân Nhi
vừa lúc đi tới, đôi mắt Vân Nhi đỏ ngầu, giống như đã khóc. Lưu Trọng Thiên lúc
này mới sực nhớ ra, đêm qua chàng đã bỏ mặc nàng, đi tìm Thất Thất, chết tiệt,
chàng không nên kích động như vậy, nếu trong lòng đã không có nàng, thì không
nên nhất thời vô lễ với nàng.

“Vân Nhi, đêm qua... Bổn vương vô ý,
chỉ là...”

“Vương gia, Vân Nhi hiểu mà, Vân Nhi
cũng nghĩ thông rồi, chỉ cần Vương gia vui, Vân Nhi sẽ vui.” Ninh Vân Nhi cúi
thấp đầu, giọng nói rất dịu dàng.

Lưu Trọng Thiên bất giác thở dài, nữ
nhân như Vân Nhi nhã nhặn thùy mị, lại am hiểu tam tòng tứ đức, chẳng phải
thuộc mẫu người chàng thích sao? Tại sao hết lần này tới lần khác chỉ khát khao
tới chỗ Uy Thất Thất, nguyên nhân chỉ một mà thôi, đó là Uy Thất Thất sử dụng
pháp thuật, mê hoặc chàng, khiến những việc bản thân chàng làm đều không tài
nào lí giải nổi, toàn tâm toàn ý nghĩ đến nữ nhân kia.

Lưu Trọng Thiên thấy Ninh Vân Nhi đau
khổ rời đi, chợt phiền não, lúc này quản gia đã đi tới, đưa cho chàng một tấm
thiệp mời, vì thế chàng vội vàng rời phủ đệ, nhận lời mời đến phủ của bằng hữu.

Uy Thất Thất phát hiện Lưu Trọng
Thiên đi rồi, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, sờ vuốt hai bên má, bản thân mình làm
sao vậy, bỗng trở nên sợ hãi khi nhìn thấy cái tên kia, cô kéo Tiểu Đào xuống.

“Mau xuống đi, xuất phủ!”

Tiểu Đào xuống xe, nhìn Uy Thất Thất
với vẻ khó hiểu. “Vương phi, tại sao người cứ nhìn Vương gia chằm chằm, giống
như ăn trộm vậy!”

“Em thì biết cái gì? Chớ nói nhảm,
tôi đâu có nhìn chàng ta chứ!” Thất Thất kéo Tiểu Đào từ trên xe đạp xuống,
tiểu nha đầu này càng ngày càng làm càn, ngang nhiên dám hỏi cuộc sống riêng tư
của cô.

Tiểu Đào rụt lưỡi lại, biết mình mắc
lỗi, cười ngượng ngùng, Uy Thất Thất vỗ một cái lên bả vai nàng. “Sau này đừng
hiếu kì như vậy, mau đi thôi!”

Hai người vừa rời khỏi hoa viên, quản
gia Lưu Toàn tới, trông thấy Uy Thất Thất, gấp gáp chạy lên phía trước, thấp
giọng nói: “Vương phi, người của Hàn Vũ quý phi nương nương đến, nói muốn đón
Vương phi tiến cung!”

“Hàn Vũ quý phi?” Thất Thất ngẫm nghĩ
đôi chút, đây chẳng phải là nữ nhân trước kia Lưu Trọng Thiên yêu mến sao?
Hoàng thượng đoạt đi quý phi nương nương, cô ta gọi mình tiến cung làm gì? Không
phải là...

“Vương phi, người đi thay y phục đi,
ăn mặc chỉnh tề một chút, Quý phi nương nương rất được sủng ái! Không thể đắc
tội!”

“Tôi phải đi à?” Thất Thất túm lấy
nắm tóc, tỏ vẻ không muốn đi.

“Đi thôi, nương nương trong cung cũng
không dễ hầu hạ, tới nói chuyện chút thôi, sau đó có thể về.”

Tiểu Đào sợ Vương phi tùy hứng này
không chịu đi, cố ý tăng thêm ngữ khí, muốn cho Thất Thất biết, lần này bất
luận thế nào cô cũng phải diện kiến vị quý phi nương nương này.

Uy Thất Thất bất đắc dĩ trở về phòng,
Tiểu Đào một lần nữa giúp cô sửa soạn trang điểm, thay bộ y phục màu lam, chải
kiểu tóc thoạt nhìn cũng không tệ lắm, cài mấy chiếc trâm hoa, sau cùng ngẫm
nghĩ thế nào, lại lấy ra cái khăn che mặt đeo cho Thất Thất.

“Sao lại phải che? Bực cả mình, mặt
ngứa ngáy khó chịu lắm...”

“Vương phi của em, không được gỡ
xuống, ai cũng biết Vương gia cưới một xấu phi, nếu người cứ ngang nhiên đi như
vậy, không biết sẽ xảy ra rắc rối gì, quan trọng nhất là, Hàn Vũ quý phi kia,
đối với Tam vương gia vẫn luôn... Dù sao người nên che đi, ngàn vạn lần đừng
tháo xuống...”

“Được!” Thất Thất ngắm nhìn chiếc
váy, lại ăn mặc thành ra bộ dáng này, thật phiền phức.

“Vương phi của chúng ta trang điểm
như vậy, không biết có thể mê hoặc chết bao nhiêu nam nhân đây?” Tiểu Đào hé
miệng cười.

“Nha đầu chết tiệt!” Thất Thất mắc cỡ
soi mình trong gương, mang theo khăn che mặt này, khiến ánh mắt cô thoạt nhìn
càng thêm động lòng người, mê chết nam nhân, chưa bao giờ cô có ý nghĩ ấy,
nhưng vẫn khẽ mỉm cười.

Thất Thất căn dặn Tiểu Đào tới trông
nom cửa hàng một chút, còn mình thì ngồi vào trong kiệu do quý phi nương nương
phái tới, mơ mơ màng màng được khiêng thẳng tiến hoàng cung.

Nơi này chính là hoàng cung Đại Hán!
Thất Thất há hốc miệng vì ngạc nhiên, cỗ kiệu hạ xuống, đi theo sau tiểu cung
nữ, mỗi bước đi đều hiếu kì ngắm nhìn mọi nơi. Hoàng cung rất khí phái, lớn hơn
nhiều so với vương phủ, nguy nga lộng lẫy, tráng lệ đồ sộ, ở xã hội hiện đại,
những chỗ như thế này đều trở thành danh lam thắng cảnh cổ, có ai ngờ được, Uy
Thất Thất sẽ đích thân thưởng ngoạn hoàng cung Đại Hán thực sự đây?

“Vương phi, người nhớ theo sát đấy,
chớ đi lạc!” Tiểu cung nữ phía trước nhắc nhở.

“Biết rồi!” Thất Thất mặc dù đáp thế,
nhưng không nhịn được vẫn ngó đông liếc tây, qua một hồi lâu, mới phát hiện
không thấy tiểu cung nữ phía trước đâu, gay to, nhất định là do mải ngắm ao
sen, ngựa bằng ngọc thạch mạ vàng, kì lân đỏ rực, hòn non bộ đặc sắc, quên mất
không theo kịp.

Thực ra trong lòng Thất Thất hiểu rõ,
cô thích nơi này, nên nhất thời chẳng nhớ phải theo sát tiểu cung nữ, chỉ nghe
theo tâm tư mình, đi dạo ngắm nhìn phong cảnh chung quanh yêu thích.

Uy Thất Thất lạc đường trong hoàng
cung Đại Hán, cô càng sốt ruột, càng mất phương hướng, Tiểu Đào còn chọn cho cô
một chiếc váy dài, đi đường rất mệt nhọc, mấy lần thiếu chút nữa ngã úp mặt
xuống đất.

Uy Thất Thất nhấc váy lên đi tới cạnh
một đình nghỉ mát, phát hiện đình này quả là rực rỡ huy hoàng, bốn phía quanh
đình đều treo dây trang trí, mỗi khi cơn gió nhẹ lướt qua, từng sợi dây tung
bay phấp phới, như mộng như ảo, nhìn có cảm giác vô cùng phấn khích, xem ra tạm
thời cũng không đi được, trước tiên ngồi nghỉ trong này, chờ tiểu cung nữ kia
không thấy Thất Thất đâu, tự nhiên sẽ quay lại tìm cô, tốt hơn nhiều so với
việc một mình cô chạy loạn khắp nơi như vậy.

Một trận gió thổi tới, khăn che mặt
khẽ phe phẩy, ngứa chết mất, bực cả mình, khi nào thì mới có thể không mang cái
thứ đồ này, Thất Thất ngó nhìn mọi nơi, tuyệt nhiên không thấy bóng ai, vì vậy
thẳng thừng đưa tay tháo khăn che mặt xuống, lát nữa đợi tiểu cung nữ đến tìm
cô, đeo lại cũng chưa muộn.

Thất Thất lơ đãng quay đầu lại nhìn
thoáng qua cái bàn trong đình, trong lòng lập tức nổi lên đắc ý, chà chà, ai
tốt bụng vậy, lại bày cả hoa quả, điểm tâm, và cả rượu ngon nữa ở đây, rượu thì
khỏi cần, hoa quả và điểm tâm thì nhấm nháp một chút.

Trong hoàng cung quả thật không tệ,
ngay cả chỗ ngồi nghỉ ngơi cũng có đồ ăn ngon, cuộc sống thần tiên cũng không
gì sánh được? Thất Thất thoải mái ngồi tựa vào ghế, cầm một quả nho lên đặt vào
trong miệng, tiếp theo là điểm tâm, cô nhàn nhã bắt đầu ăn.

Nhưng đúng lúc này, có người đi về
hướng đình nghỉ mát, phía trước có hai thái giám dẫn đường, theo sau chính là
Đại Hán thiên tử, hoàng huynh của Lưu Trọng Thiên. Vị hoàng đế này, thân hình
cũng rất cao lớn, trừng đôi mắt lạnh lẽo, đang mặc hoàng bào, hai tay chắp sau
lưng, không biết chuyện gì khiến y nhăn mặt nhíu mày.

Một tên thái giám hoảng hốt dụi dụi
mắt, không thể tin được khi nhìn vào trong đình nghỉ mát, lắp bắp nói.

“Hoàng thượng, Hoàng thượng thứ tội,
kia...” Hắn chỉ vào đình nghỉ mát, mồ hôi túa ra, rõ ràng vừa mới chuẩn bị đâu
ra đấy, bỗng dưng chui ra nữ nhân không biết sống chết, lại còn cả gan ăn hoa
quả và điểm tâm chuẩn bị cho Hoàng thượng.

“Nô tài lập tức đuổi nữ nhân kia đi!”

Thái giám đương định xông lên đuổi Uy
Thất Thất, Hoàng thượng bèn vươn tay ra ngăn cản lão thái giám kia, hôm nay tâm
tình y cũng khá tốt, nếu là ngày thường chắc chắn sẽ nổi giận, y khẽ nói gì đó
rồi hai thái giám lui ra phía sau. Đại Hán thiên tử nhẹ nhàng đi tới, khi ánh
mắt dừng lại trên gương mặt thiếu nữ trong đình nghỉ mát, lập tức sững người,
là một vị giai nhân tuyệt sắc.

Thiếu nữ ấy có suối tóc đen như mây,
trên đầu cài mấy chiếc trâm hoa, gương mặt như hoa đào, trắng hồng mịn màng,
đôi mắt đẹp long lanh mê hoặc, ngũ quan cân đối tinh xảo, bộ y phục màu lam
thanh nhã, càng tôn lên vẻ đẹp rạng rỡ cho chốn này, nhất là khí chất của người
thiếu nữ đó, như làn gió nhẹ mát, mang theo một phần linh khí, thêm cả vẻ tinh
nghịch mê người.

Nàng là ai, tại sao trong cung lại có
một giai nhân tuyệt sắc như thế, y rõ ràng chưa từng thấy qua, chẳng lẽ là vị
phi tần nào đó của y sao? Sao có thể nhỉ? Nếu quả thật có vị phi tần mĩ mạo như
vậy, y không thể không lâm hạnh nàng, sao chẳng hề có chút ấn tượng nào, căn
bản đây là lần đầu tiên gặp nữ nhân lạ mặt này.

Đại Hán thiên tử nhẹ nhàng bước qua
những dây treo trang trí, chăm chú nhìn nét mặt khoan khoái của thiếu nữ ấy,
dường như chẳng có chuyện gì có thể khiến nàng lo lắng, một loại cảm giác tự do
tự tại, thấm vào lòng người, khiến bất cứ ai nhìn vào liền cảm thấy cực kì thư
thái, tựa như được tận hưởng mật ngọt.

Báo cáo nội dung xấu