Cuộc chiến giành hồng nhan Đại Hán - Chương 129 - 130

Chương 129: Nhầm giường (2)

Đại Hán thiên tử cực kì chán ghét âm
thanh này, nghe giọng điệu kia, ai trong hoàng cung cũng biết Hoàng thượng lại
đến chỗ nào đó tìm thú vui, có thể đây là quy củ, quy củ thì không thể làm
trái, đặc biệt là Hoàng thượng, không thể cầm đầu phá vỡ được.

Lan Phi nương nương đã chiếu theo quy
củ, lõa thể nằm đợi trên giường, Hoàng thượng vén rèm giường lên, dưới sự hầu
hạ của tì nữ, cởi bỏ y phục, y kéo chăn gấm phủ trên người Lan Phi nương nương
ra, lãnh đạm nhìn thân hình run rẩy trắng ngần như tuyết, không chút lưu tình
cúi người xuống, y thậm chí còn không hôn nữ nhân kia, liền trực tiếp tiến vào,
Lan Phi đau đớn sắc mặt tái nhợt, lạc hồng lấm tấm trên khăn lụa, nàng cắn chặt
răng không dám thốt ra tiếng.

Hoàng thượng không ngừng tiến sâu
vào, trên giường Lan Phi phát ra tiếng rên rỉ, Hoàng thượng cảm thấy vô cùng
căm tức, lòng tràn đầy chán ghét, đột nhiên gầm lên. “Câm miệng!”

Lan Phi lập tức ngậm miệng lại, cố
chịu đựng việc Hoàng thượng hoành hành trên người nàng không kiêng nể gì, được
một lát, Hoàng thượng có phần không kiên nhẫn nữa, làm qua loa cho xong chuyện.
Hoàng thượng đứng lên, lặng lẽ nhìn thoáng qua nữ nhân trên giường, hai má Lan
Phi hây hây đỏ, bộ dáng cũng coi như xinh đẹp, nhưng so với Uy Thất Thất, bất
kể là về mĩ mạo, hay sức sống, đều còn kém xa.

Tâm tình Hoàng thượng vẫn không yên,
bực bội xoay người xuống giường, đám tì nữ hầu hạ y mặc y phục. Hoàng thượng
chẳng thèm quay đầu lại, bước nhanh rời khỏi đó, thậm chí chưa nằm nghỉ được
bao lâu.

Lan Phi nương nương được tì nữ đỡ
ngồi dậy, òa khóc thành tiếng, tì nữ hầu hạ nàng gột rửa cơ thể, Lan Phi rốt
cuộc không nhịn được. “Hoàng thượng đều sủng hạnh các phi tần kia như thế sao?”

“Nghe nói đại đa số đều như vậy, hình
như Hoàng thượng không yêu thích phi tần nào cả, có người chỉ được sủng hạnh
một lần rồi vĩnh viễn không bao giờ gặp lại Hoàng thượng nữa.”

“Phải chăng ta cũng nằm trong số đó!”
Lan Phi nghĩ lại dáng vẻ lạnh lùng ban nãy của Hoàng thượng, có lẽ không cần
hỏi cũng biết đáp án rồi.

Hậu cung của Đại Hán thiên tử, phi
tần nhiều vô số kể, chỉ được sủng hạnh một lần đâu phải chỉ có mình Lan Phi,
Hoàng thượng có tiếng thanh tâm quả dục (*), thường xuyên vài ngày thậm chí cả
nửa tháng, cũng không thấy y tìm phi tần nào, luân phiên như vậy, một năm cũng
chẳng thấy được Hoàng thượng lần nào, cho nên giữa các phi tần thường ghen ghét
đố kị nhau, họ dùng đủ mọi thủ đoạn hòng chiếm được sự sủng ái của Hoàng
thượng, dẫn đến việc hậu cung tranh đấu không ngừng, không ít nữ nhân hàng đêm
chịu cảnh phòng không gối chiếc, cô độc suốt đời.

(*) Cái tâm trong sạch và ít ham muốn.

Hoàng thượng về tới tẩm cung, trong
lòng vẫn thấy u sầu, sao phát tiết xong rồi vẫn cứ thế, y nổi nóng đi tới đi
lui, người y muốn không phải ai khác, chính là Uy Thất Thất, có lẽ chỉ khi nào
chiếm được Uy Thất Thất, lòng y mới bình tâm trở lại. Đại Hán thiên tử lạnh
lùng nhíu mày, ngày mai y muốn xuất cung, bất luận Uy Thất Thất có đồng ý hay
không, y đều muốn có được cô.

“Truyền Tiểu Vu Tử tiến cung!”

Đêm hôm khuya khoắt, Tiểu Vu Tử không
biết Hoàng thượng vì chuyện gì mà gấp gáp như vậy, đòi triệu kiến hắn, chắc là
muốn để hắn quay trở lại, trong lòng Tiểu Vu Tử khấp khởi mừng thầm, hân hoan
tiến vào tẩm cung Hoàng thượng.

“Hoàng thượng, Tiểu Vu Tử vừa nghe
thánh chỉ truyền gọi, liền ngay lập tức chạy đến đây!”

“Trẫm tìm ngươi, là muốn bảo ngươi
nghĩ ra biện pháp!”

“Mời Hoàng thượng nói!”

“Ngày mai trẫm muốn ở lại phủ tướng
quân, ngươi hãy nghĩ cách, để Uy Thất Thất ngoan ngoãn nghe theo trẫm!”

Tiểu Vu Tử nghe xong, lập tức lau mồ
hôi lấm tấm trên trán. “Chuyện này... Có hơi khó khăn!”

“Nếu dễ, trẫm tìm ngươi làm gì? Chính
vì nàng không chịu đi vào khuôn khổ, nếu nàng cam tâm tình nguyện đón nhận
trẫm, đâu ra còn cơ hội để ngươi thể hiện.” Hoàng thượng cáu tiết nói.

“Hoàng thượng nói cũng đúng, nhưng
người muốn nàng ta nghe theo như thế nào?” Tiểu Vu Tử thử thăm dò, hi vọng
Hoàng thượng ngàn vạn lần đừng nói cam tâm tình nguyện, Tiểu Vu Tử có là thần
tiên cũng không áp chế nổi Uy Thất Thất quật cường kia.

“Chỉ cần trẫm có thể thuận lợi ở lại
đó, nàng đừng trốn chạy nữa là được!”

Tiểu Vu Tử cố gắng nghĩ ngợi, đột nhiên
ánh mắt bừng sáng, nghĩ ra một cách. “Chi bằng, cho Thất tướng quân uống mê
dược, vô cùng công hiệu, thế nào ạ?”

Hoàng thượng nghe thế liền phát hỏa,
làm theo cách của Tiểu Vu Tử chẳng phải sẽ khiến Uy Thất Thất hận y sao? “Không
được, nghĩ cách khác, quân tử chẳng ai làm thế cả, Thất Thất nhất định sẽ coi
thường trẫm!”

“Cũng đúng, vậy thì...” Tiểu Vu Tử
gãi gãi đầu. “Say rượu, đúng rồi, uống rượu cùng Hoàng thượng... Như thế sẽ
chẳng trách được người khác!”

“Quả là ý kiến hay, ngươi hãy mời
nàng uống rượu.”

“Tiểu Vu Tử sợ lắm, Hoàng thượng thì
không liên can rồi, còn Tiểu Vu Tử sẽ gặp xui xẻo, hơn nữa đâu thể vô cớ mời
thế được.” Tiểu Vu Tử vắt óc suy nghĩ thêm, đột nhiên nảy ra chủ ý. “Hoàng
thượng, nhờ Hàn Vũ quý phi đi nhé.”

“Tại sao lại là
nàng ta? Trẫm không muốn gặp nàng ta!” Hoàng thượng đã chẳng còn hứng thú với
những phi tần này nữa, đặc biệt là Hàn Vũ, trái tim cô ta hoàn toàn không có y,
hẳn đã đến lúc lạnh nhạt với cô ta.

“Hoàng thượng,
người hãy từ bỏ Hàn Vũ quý phi đi, đổi lấy Uy Thất Thất!” Tiểu Vu Tử lau mồ hôi
lạnh trên đầu, không biết chủ ý này có thích hợp hay không, làm không tốt sẽ
chọc giận Hoàng thượng.

Hoàng thượng
nghe xong, tinh thần tỉnh táo hẳn, nếu như có thể trao đổi, y đương nhiên bằng
lòng, nhưng Tiểu Vu Tử có ý gì đây?

Tiểu Vu Tử nhỏ
giọng nói: “Thứ cho tiểu nô tài nói thẳng, Hàn Vũ quý phi một lòng một dạ yêu
mến Tam vương gia, chi bằng Hoàng thượng tác thành cho bọn họ. Thứ nhất, Uy
Thất Thất sẽ hết hi vọng, thứ hai, cũng có thể khiến Uy Thất Thất say rượu...”

“Say rượu?”
Hoàng thượng dường như cảm thấy hứng thú, chuyên tâm nghe Tiểu Vu Tử nói ra mưu
kế của hắn.

Tiểu Vu Tử tràn
đầy tự tin nói: “Ngày mai truyền Hàn Vũ quý phi tới phủ tướng quân, sau đó mời
Uy Thất Thất uống rượu, chỉ cần Hàn Vũ quý phi có cách chuốc cho Uy Thất Thất
say, Hoàng thượng sẽ thả Hàn Vũ quý phi ra, để nàng ta đến phủ Vương gia tìm
Tam vương gia nối lại chuyện xưa, như vậy Tam vương gia sẽ chẳng còn tâm tư đâu
mà dây dưa với Uy Thất Thất nữa, đường lui duy nhất của Uy Thất Thất không còn,
tới lúc đó Hoàng thượng có thể trực tiếp cùng Uy Thất Thất... Phong phi vào
cung là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”

“Ngươi hãy thu
xếp mọi chuyện chu đáo, xong xuôi hết thảy, trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi!”

“Dạ, Hoàng
thượng!”

Hàn Vũ quý phi
vừa nghe Tiểu Vu Tử nói thế, run sợ lẩy bẩy, sao đột nhiên lại cho phép nàng
rời hoàng cung vậy, nhất định là có điểm nào đó đắc tội với Hoàng thượng, cho
nên Hoàng thượng nổi giận, mới trục xuất nàng ra khỏi hoàng cung. Nhưng sau khi
Hàn Vũ quý phi lắng nghe rõ ý đồ của Tiểu Vu Tử, lập tức hiểu ra ngọn nguồn câu
chuyện này, thì ra Hoàng thượng đã bắt đầu hành động rồi, buộc mĩ nhân Uy Thất
Thất kia phải rời xa Tam vương gia.

Chuốc cho Uy
Thất Thất say mèm nàng đương nhiên bằng lòng, nối lại duyên xưa với Lưu Trọng
Thiên nàng càng mong muốn, nhưng nói đến việc để nàng rời khỏi hoàng cung, nàng
liền cảm thấy lo lắng, nếu Lưu Trọng Thiên tuyệt nhiên không còn muốn nàng nữa,
chẳng phải nàng công dã tràng ư.

Hàn Vũ quý phi
biết Hoàng thượng mãi mãi là Hoàng thượng, trong cung nữ nhân nhiều vô số kể,
rồi cũng có lúc dung nhan Quý phi héo tàn, nếu Uy Thất Thất tiến cung, nàng
đích thực sẽ trở thành nữ nhân cô đơn không người thăm hỏi, bất luận là con
đường nào, nàng cũng không muốn lựa chọn, nhưng chắc chắn phải đánh cược một
lần, bằng không cuộc sống sau này sẽ chỉ biết thở vắn than dài, vì vậy nàng
đồng ý.

Vào lúc hoàng
hôn, Hàn Vũ quý phi dẫn theo tì nữ lẳng lặng xuất cung, vội vã đến phủ tướng
quân, Hoàng thượng ở trong tẩm cung đi đi lại lại, y đã không chờ nổi nữa rồi,
dự định hai canh giờ sau cũng sẽ xuất cung, hi vọng Hàn Vũ quý phi lo liệu ổn
thỏa chuyện y đã giao.

Uy Thất Thất
đương bắt hộ vệ tập luyện trong tiết trời oi bức, tì nữ chạy tới, báo Hàn Vũ
quý phi đến đây, Thất Thất có chút khó hiểu, nữ nhân kia tới nơi này làm gì? Lẽ
nào muốn đến xem náo nhiệt? Thất Thất lau vội mồ hôi bám dính trên đầu, nhanh
chóng trở vào sảnh đường, trông thấy Hàn Vũ đã ngồi trên ghế, có phần hết sức
rầu rĩ.

“Quý phi nương
nương sao lại đến phủ đệ của Thất Thất vậy?” Uy Thất Thất cầm miếng bánh điểm tâm
trên bàn, bỏ vào trong miệng, nhai nhóp nhép.

“Thất tướng
quân, trong lòng Hàn Vũ buồn khổ, ở trong cung không tâm sự được với ai, đành
phải ra ngoài để tìm một tri kỉ.” Hàn Vũ khẽ dụi mắt, có vẻ đau lòng thực sự,
trong lòng Thất Thất tràn đầy hoài nghi, Hàn Vũ đang làm trò quái gì thế?

“Tri kỉ? Thất
Thất ngu muội, sợ rằng không thể giúp ích được Quý phi nương nương!”

“Thất Thất,
chúng ta cùng thích một nam nhân, số phận hiện giờ lại tương đồng nhau, sao lại
không giúp được chứ?” Hàn Vũ bi thương đứng lên. “Hàn Vũ biết không sao thay
đổi được hiện thực, cho nên chỉ muốn tìm Thất tướng quân uống một li thôi!”

Uy Thất Thất quả
thực rất thương xót Hàn Vũ quý phi, nàng ta điển hình cho nữ nhân cổ đại, tâm
cao mệnh khổ, chỉ có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, không có duyên phận với
tình yêu, nhưng nàng ta đã nói sai một câu rồi, Uy Thất Thất tuyệt đối sẽ không
rập khuôn theo. Cùng là vấn đề nan giải, nhưng phương thức giải quyết hoàn toàn
khác nhau, hai nữ nhân trong cuộc đời Tam vương gia, một người đến từ hiện đại,
một người sinh ở cổ đại, cách biệt hai ngàn năm lịch sử lúc này đây ngồi chung
một bàn, ai so với ai nhận thức rõ hơn ai, cảm giác yêu đương cũng không giống
nhau.

Đôi mắt Hàn Vũ
rưng rưng lệ, bỗng chốc nước mắt ứa ra. “Thất tướng quân hãy uống say cùng với
Hàn Vũ đi, kiếp này Hàn Vũ sống không bằng chết, người ở hoàng cung, nhưng lòng
luôn hướng ra ngoài cung, đau khổ khôn nguôi!”

Uy Thất Thất
thấy dáng vẻ Hàn Vũ đau thương như thế, cũng buồn thay cho nàng. “Đừng đau lòng
quá, tôi uống cùng cô.”

Hàn Vũ quý phi
rót rượu cho Thất Thất. “Trong hoàng cung, Hàn Vũ không được uống rượu, hôm nay
xuất cung, thực sự rất muốn uống say, chúng ta dù sao cũng được xem như hai nữ
nhân xưa và nay của Vương gia, cạn với ta li này nhé!”

Hàn Vũ quả nhiên
rất biết cách đưa đẩy, Thất Thất uống liền ba chén, rượu Đại Hán nóng rát cổ,
rất nhanh đã khiến cô hoa mắt chóng mặt, Hàn Vũ nữ nhân này tửu lượng tốt thật,
không có vẻ gì là say cả, hai người tiếp tục uống, bất tri bất giác uống hết
sạch rượu trên bàn, Uy Thất Thất hoàn toàn không đứng dậy nổi, Hàn Vũ nhìn Uy
Thất Thất say bất tỉnh nhân sự, khẽ nở nụ cười.

“Uy Thất Thất,
Hàn Vũ thực sự rất ganh tị với cô, Hoàng thượng trước đây muốn có ta, chẳng
phải vì yêu mến Hàn Vũ, để Hàn Vũ sống đau khổ trong cung, hôm nay Hoàng thượng
muốn có cô, lại là vì thích cô, cô vào cung rồi, nhất định sẽ được sủng hạnh,
nếu may mắn mang long thai thì một bước lên trời.”

“Cái gì...” Thất
Thất mơ hồ duỗi tay, hình như vừa nghe thấy gì đó, nhưng không rõ lắm, đầu đau
như búa bổ chẳng tài nào ngẩng lên được, có người kéo cô dậy, đặt trên giường,
cô ôm chăn ngủ mất đi ý thức.

Chương 130: Nhầm giường (3)

Hàn Vũ lãnh đạm
nhìn Uy Thất Thất đương nằm trên giường, đúng là một nữ nhân tửu lượng kém,
ngây thơ, vì Lưu Trọng Thiên, vì hạnh phúc của bản thân mình, nàng chỉ có thể
làm như vậy.

“Cô cũng nên nếm
thử mùi vị bị nam nhân cô không yêu chiếm đoạt, Hàn Vũ sẽ thay cô chăm sóc cho
Tam vương gia, cô hãy toàn tâm toàn ý theo Hoàng thượng đi!”

Giúp Hoàng
thượng chuốc say Uy Thất Thất, trong lòng Hàn Vũ chẳng áy náy tẹo nào, nàng cảm
thấy mình đã phải chịu đựng đủ mọi chuyện tồi tệ kia, nên cần có người chịu
chung cảnh ngộ, người đó chính là Uy Thất Thất, một sự lựa chọn không thể tốt
hơn. Cô ta đã có được Lưu Trọng Thiên, lâu nay đã tận hưởng cuộc sống hạnh phúc
vốn dĩ thuộc về Hàn Vũ, giờ đây nên cho cô ta nhận thức đôi chút cảm giác đau
thương.

“Khi nào Hoàng
thượng mới đến?” Hàn Vũ hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, tìm đến Tiểu Vu Tử, Tiểu
Vu Tử giơ một ngón tay ra ý chỉ một canh giờ sau, hình như Thái hậu có việc gì
đó tìm gặp Hoàng thượng.

Hàn Vũ nhìn
thoáng qua Uy Thất Thất đương nằm trên giường với ý vị sâu xa. “Địa vị quý phi
của ta cho cô, còn cô hãy trả Tam vương gia lại cho ta!”

Uy Thất Thất đã
say bất tỉnh nhân sự, các tì nữ buông rèm giường xuống, chỉ chờ Hoàng thượng
đại giá đến đây, Uy Thất Thất trong lúc ngủ mơ sao biết được, một loạt âm mưu
đang lần lượt diễn ra.

Hôm nay chẳng
hiểu tại sao Tam vương gia Lưu Trọng Thiên luôn đứng ngồi không yên, tâm tư bất
định, chàng phiền não đặt quyển sách xuống, trước mắt luôn hiện ra dáng vẻ Uy
Thất Thất nghịch ngợm phá rối, suy tính, cũng đã mấy ngày rồi chưa gặp Thất
Thất, phủ tướng quân không cho phép bất kì nam nhân nào tiến vào, quy định này
đã làm khó Lưu Trọng Thiên, lẽ nào buộc người đường đường như Tam vương gia
phải giở thủ đoạn trèo tường vụng trộm sao?

Có điều sự bực
bội ngày hôm nay đặc biệt mãnh liệt, Lưu Trọng Thiên căm tức quăng sách xuống,
chàng đứng lên, dù thế nào đi chăng nữa hôm nay cũng phải gặp được Uy Thất
Thất, chàng không thể ngừng nổi việc nhớ nhung Thất Thất, dù cho phải thực sự
trèo tường vào.

Lưu Trọng Thiên
thay y phục, bước nhanh ra khỏi phòng, đúng lúc chạm mặt Ninh Vân Nhi đương đến
đưa điểm tâm, Ninh Vân Nhi khó hiểu liếc nhìn Lưu Trọng Thiên. “Vương gia, sắp
ra ngoài sao? Vân Nhi làm điểm tâm...”

“Ừ!” Lưu Trọng
Thiên lên tiếng, vội vã đi ra phía ngoài.

“Vương gia đi
đâu vậy?” Vân Nhi cố gặng hỏi, hỏi xong mới cảm thấy mình có phần đường đột,
đâu thể quản hành tung của Vương gia được.

Lưu Trọng Thiên
quả nhiên có hơi bực, chàng dừng bước, giận dữ nói: “Bổn vương muốn đi thăm
Vương phi, chẳng lẽ cũng phải thông báo một tiếng với muội sao? Tốt nhất chớ
nên can dự vào chuyện của bổn vương!”

“Vân Nhi không
có ý đó... Vương gia!” Vân Nhi cúi đầu xuống, trong lòng lại nổi lên đố kị, lại
là Uy Thất Thất kia, tới khi nào Vương gia mới có thể quên đi ả ta đây.

Thấy Tam vương
gia vội vội vàng vàng rời khỏi hậu viện, Ninh Vân Nhi tức giận đến mức ném hết
đồ điểm tâm xuống đất, nàng biết Vương gia muốn đến phủ tướng quân, nhất định
là đi gặp Uy Thất Thất. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy ganh tị chết mất, không
được, Ninh Vân Nhi giậm chân, bất luận thế nào cũng không thể để Vương gia bị
mê hoặc lần nữa, nàng phải tới phủ tướng quân ngăn cản bọn họ, tìm ả hồ li tinh
Uy Thất Thất kia nói cho ra lẽ, đã có Hoàng thượng rồi, hà tất còn lưu luyến
Tam vương gia.

Ninh Vân Nhi hạ
quyết tâm, quay trở về phòng mình, thay bộ y phục xinh xắn, vội vã bỏ đi, nàng
phải tới phủ tướng quân, hi vọng có thể đến đó trước Vương gia.

Lưu Trọng Thiên
lúc này lòng nóng như lửa đốt bước tới cửa chính vương phủ, lại bị quản gia gọi
giật lại: “Vương gia, mau đến sảnh đường, phiền phức tới rồi!”

“Ai?”

“Hàn Vũ quý
phi!”

Lưu Trọng Thiên
giật mình, Hàn Vũ xuất cung rồi sao, chuyện này sao có thể chứ? Nương nương
trong hoàng cung đâu thể tùy tiện rời khỏi hoàng cung chứ? Nàng ta tới nơi này,
lẽ nào không sợ Hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ hạ lệnh giết nàng ta sao? Lưu
Trọng Thiên đành phải kiềm chế nỗi nhớ muốn gặp Thất Thất, vội đi theo quản gia
vào sảnh đường, xem ra việc cấp bách bây giờ là phải đối phó với sự xuất hiện
đột ngột của Hàn Vũ!

Ninh Vân Nhi sải
bước chạy tới cửa, không thấy bóng dáng Vương gia đâu, Tam vương gia này, tốc
độ nhanh quá thể, mị lực của Uy Thất Thất lớn vậy sao? Nàng sai người chuẩn bị
kiệu, dẫn theo tì nữ vội vội vàng vàng tiến đến phủ tướng quân.

Khi Ninh Vân Nhi
tới phủ tướng quân, sắc trời đã tối rồi.

Vân Nhi xuống
kiệu, liếc nhìn cánh cửa chính ở phủ tướng quân, canh giữ rất nghiêm ngặt, liền
sải bước tới đó, hộ vệ nhìn thấy là nữ nhân, chỉ hỏi qua quýt một câu đã cho
Ninh Vân Nhi tiến vào.

Hai tì nữ trông
coi phủ đệ nhìn Ninh Vân Nhi với vẻ kì lạ. “Tiểu thư, cô tìm ai thế? Đây là phủ
tướng quân.”

“Ta tìm Uy Thất
Thất!”

“Thất tướng quân
đang ngủ ạ!” Tì nữ giải thích, hình như không dám để nàng vào trong quấy rầy Uy
Thất Thất.

“Cái gì?” Tâm
can Ninh Vân Nhi sắp sửa nổ tung, sao Vương gia vội vã gấp gáp thế, Vân Nhi cố
sức chạy đuổi theo tới đây, vậy mà hai người họ nhanh như vậy đã... Ninh Vân
Nhi đau lòng nước mắt rơi lã chã, cho dù Vương gia muốn giết, nàng cũng phải
giáo huấn Uy Thất Thất này, rốt cuộc ả ta yêu Hoàng thượng, hay là yêu Tam
vương gia, ả ta không thể đặt chân lên hai con thuyền, nữ nhân lẳng lơ như thế,
sao Vương gia say đắm si mê tới vậy chứ.

Ninh Vân Nhi
nhanh chóng xông vào trong phòng.

“Tiểu thư, không
thể vào được, Thất tướng quân sẽ trách tội đó!”

“Ta là tỉ tỉ của
Thất tướng quân, sao lại trách tội chứ, cút ngay!” Vân Nhi trừng mắt nhìn tì
nữ, tiếp tục lao vào bên trong.

“Tỉ tỉ của Thất
tướng quân...” Tì nữ dừng bước, nghi hoặc nhìn nữ nhân này, lẽ nào đúng là tỉ tỉ
của Thất tướng quân, Thất tướng quân ghê gớm như vậy, chớ nên đắc tội với tỉ tỉ
của nàng ta, bằng không ngày mai tỉnh dậy, nhất định có người sẽ gặp xui xẻo.

Ninh Vân Nhi dẫn
theo tì nữ của mình vào phòng Thất Thất, phía đầu giường có rèm che che khuất
tầm nhìn, ngộ nhỡ Tam vương gia thực sự ở trong đó, mà mình lại vén rèm lên,
Tam vương gia chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận, liệu có giết nàng không, Vân Nhi
có phần sợ sệt lui ra sau một chút, song nàng lập tức ưỡn thẳng người, không
chiếm được trái tim Vương gia, vậy hãy để Vương gia giết nàng đi, chết dưới tay
Vương gia, sẽ khiến chàng áy náy suốt đời, cả đời mắc nợ nàng, so với việc phải
sống đau khổ thế này đáng giá hơn nhiều.

Nghĩ tới đây,
Ninh Vân Nhi nhanh chóng đi tới trước giường, chầm chậm kéo rèm ra, mọi nỗi bực
tức trong nàng đều bay biến hết, trên giường chỉ có một mình Uy Thất Thất, hai
má ửng hồng, hơn nữa lại ngủ rất say, Vương gia đâu? Vân Nhi nhẩm tính thời
gian, không đúng, lẽ nào do nàng quá nôn nóng chạy đuổi theo, trong khi thực sự
Vương gia vẫn chưa tới, nếu đúng như vậy thì đây quả là chuyện tốt đẹp.

Ninh Vân Nhi
buông rèm giường xuống, Vương gia không thể không đến, tính cách Lưu Trọng
Thiên thế nào Ninh Vân Nhi hiểu rất rõ, dáng vẻ chàng hôm nay, gấp gáp muốn đi
gặp Thất Thất, cho nên nhất định sẽ tới, chắc là chậm trễ chuyện gì đó thôi.

Lát nữa Vương
gia đến đây, trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Uy Thất Thất đỏ lựng, tư thế ngủ
quyến rũ mê hoặc, nhất định không kiềm chế nổi, Uy Thất Thất đúng là hồ li
tinh, loại nữ nhân đê tiện chuyên câu mất hồn nam nhân.

Ninh Vân Nhi lại
vén rèm ra, tức giận lôi Uy Thất Thất dậy, dám làm ra cái điệu bộ dụ dỗ nam
nhân. “Ngồi dậy, đừng vờ ngủ nữa, vẫn muốn mê hoặc Vương gia sao?”

Uy Thất Thất say
bí tỉ, Vân Nhi khẽ buông tay, người cô lại mềm oặt ngã xuống giường, Ninh Vân
Nhi kinh hãi. “Say rồi?”

Hóa ra là say
rượu, nữ nhân này, Ninh Vân Nhi ngồi cạnh giường, mĩ nhân uống rượu say, Vương
gia nhìn xong chẳng phải càng thêm khó kìm lòng sao.

“Yêu nghiệt, hồ li
tinh, hồn phách Vương gia đã bị cô đoạt đi rồi!” Ninh Vân Nhi ôm mặt bật khóc, tì
nữ đứng bên cạnh không dám thở mạnh, một người là Vương phi, một người là Vân
Nhi tiểu thư, nghiêng về bên nào cũng đều không ổn, chỉ đành ngậm miệng im
lặng.

Ninh Vân Nhi đột
nhiên nín khóc, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, hiện giờ đã trễ như vậy rồi, nếu
như tắt đèn, trong phòng tối đen như mực, liệu Vương gia có còn phân biệt nổi
ai là Vân Nhi, ai là Thất Thất không? Nàng cười phá lên, vội vàng lau nước mắt,
dặn dò tì nữ.

“Các ngươi qua
đây, mang Uy Thất Thất ra khỏi phòng giấu đi!”

“Giấu đi?” Tì nữ
sợ sệt nhìn Vân Nhi, thấp giọng hỏi: “Giấu ở đâu được, nếu như Vương phi tỉnh
lại, nô tì sợ... Vương phi lợi hại như vậy, nô tì không dám!”

Ninh Vân Nhi
thoáng cắn môi. “Nói cũng đúng, giấu ở phủ tướng quân, ngộ nhỡ cô ta tỉnh lại
chẳng phải sẽ phá hỏng chuyện tốt của ta ư, còn nếu quăng trên đường phố, dù gì
cũng là nữ nhân Hoàng thượng coi trọng, chi bằng...” Vân Nhi sai tì nữ: “Thay y
phục của tì nữ cho Vương phi, lén mang ra khỏi phủ tướng quân, tới giấu trong
vương phủ chúng ta, khiêng vào chính căn phòng của cô ta, nhớ kĩ, phải khóa cửa
phòng lại! Như vậy sẽ chẳng còn bất trắc gì sau này.”

“Chuyện này...” Tì
nữ sợ hãi quỳ xuống đất. “Vương gia sẽ giết nô tì mất!”

“Vương gia không
có trong vương phủ, ngày mai mới quay về, đến lúc đó ta cũng về rồi, không phải
sợ!” Vân Nhi khẽ nở nụ cười, hay cho cái mưu kế tuyệt diệu này, giờ chỉ cần
đợi Vương gia chủ động leo lên giường, đến lúc đó gạo nấu thành cơm, Vương gia
sẽ không nhẫn tâm bỏ mặc Vân Nhi, chàng là một nam nhân rất có trách nhiệm.

Tì nữ hoán đổi y
phục giúp Uy Thất Thất, vì muốn che giấu tai mắt người ngoài, nên đã chải đầu
Uy Thất Thất thành kiểu tóc của tì nữ, sau đó được một tì nữ cõng mang ra
ngoài.

Hộ vệ đứng ngoài
cửa nhìn bọn họ hết sức quái lạ, tì nữ cuống quýt giải thích: “Tiểu Ngọc bị
ngất, Thất tướng quân cho phép dẫn đi tìm đại phu chữa trị!”

“Ờ! Đi đi!” Binh
lính ngáp một cái, không kiên nhẫn xua xua tay, đám tì nữ túm tụm len lách ra
ngoài, cứ như vậy Uy Thất Thất mơ mơ màng màng ra khỏi phủ tướng quân, thần
không biết quỷ không hay trở về vương phủ, tiếp tục ngủ say.

Ninh Vân Nhi hài
lòng liếc nhìn chiếc giường, e thẹn sờ thử gương mặt, lát nữa Vương gia tới
đây, tuy rằng Vương gia sẽ xem nàng là Uy Thất Thất, trong lòng Vân Nhi có chút
không thoải mái, thế nhưng chỉ cần việc này thành công, dựa vào tính cách Vương
gia, chàng sẽ không bội tình bạc nghĩa, dù sao Vân Nhi cũng lớn lên trong vương
phủ, không phải dạng nữ nhân suồng sã.

Vân Nhi ngượng
ngùng cởi bỏ y phục, thả mái tóc dài xuống, tắt đèn, hai má hây hây đỏ nằm ở
trên giường, tưởng tượng ra cảnh Vương gia tiến vào phòng ôm chầm lấy nàng, bất
giác bật cười, Vân Nhi thầm nghĩ, Uy Thất Thất, lẽ nào trên thế gian này, chỉ
có một mình cô biết quyến rũ nam nhân sao? Ninh Vân Nhi cũng biết, tới lúc đó
để xem Vương gia còn hứa hẹn chỉ sủng ái một mình Thất Thất cô thế nào đây.

Phủ tướng quân
nhìn có vẻ yên bình, chỉ chờ một màn kịch hay sắp khai diễn. Chợt có một bóng
người thoắt ẩn thoắt hiện trên bức tường cao, phi thân nhảy vọt vào, hắn nhìn
quanh bốn phía, tựa như yêu ma lẻn vào phòng phía trong, rón rén bước tới trước
giường, lẽ nào là Tam vương gia?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3