Cuộc chiến giành hồng nhan Đại Hán - Chương 149 - 150

Chương 149: Sát khí

Tại sao Hi Chân miêu tả trái ngược
hẳn với Tiểu Vu Tử vậy? Hoàng thượng có chút rối rắm, còn ai có thể khiến Lưu
Trọng Thiên động lòng đây? Lẽ nào chỉ là một nha hoàn thị tẩm thật ư? Lưu Trọng
Thiên không thể nào không có nữ nhân bên người, chỉ là Hi Chân không đủ yêu
kiều quyến rũ, nhưng chọn một nha hoàn, có phần vô lí quá.

“Nữ nhân? Là ai
mới được?” Hoàng thượng nghiêm nghị hỏi.

“Nhìn không rõ
lắm, chỉ biết có mái tóc rất dài, nước da mịn màng, rất...” Hi Chân thoáng nhíu
mày. “Liệu có phải là nữ nhân ở Di Hồng viện không?”

“Nói bậy, lui
ra!” Hoàng thượng có chút bực mình về sự suy đoán của Hi Chân, đúng là nói xằng
bậy không có chừng mực, y lớn tiếng quát mắng, Hi Chân sợ tới nỗi sắc mặt tái
nhợt, ngay lập tức lui xuống, nàng vừa mới rời đi, Hoàng thượng lại gọi nàng
lại.

“Quan sát kĩ
lưỡng một chút, xem là nữ nhân nào, nàng ta ắt sẽ xuất hiện ở vương phủ!”

“Vâng, Hoàng
thượng!” Hi Chân lặng lẽ lui xuống.

Hoàng thượng quá
am hiểu con người Lưu Trọng Thiên, chàng ta là một chính nhân quân tử, làm việc
tuân theo quy củ, khinh thường nhất là chuyện dan díu với những nữ nhân Di Hồng
viện kia, thế nhưng nữ nhân kia là ai, chẳng lẽ là niềm vui mới của Lưu Trọng
Thiên?

Hoàng thượng mặc
dù đang theo dõi Lưu Trọng Thiên, nhưng mục đích sâu xa là vì tràn đầy hứng thú
với cuộc sống của Lưu Trọng Thiên, dường như ngày nào không nghe được tin tức
về Lưu Trọng Thiên liền thấy buồn nẫu ruột, nữ nhân? Là nữ nhân nào, khiến Lưu
Trọng Thiên để tâm như thế nhỉ, chẳng lẽ trên thế gian này, còn có Uy Thất Thất
thứ hai? Tuyệt đối không thể nào, nữ nhân kia đã chết rồi, nữ nhân độc nhất vô
nhị ấy đã tan biến theo mây khói, mà Lưu Trọng Thiên cũng cảm mến tình yêu mới
nhanh thật đấy?

Hoàng thượng mỉm
cười, có lẽ đây chẳng qua chỉ là người Lưu Trọng Thiên dựa vào trong lúc cô đơn
mà thôi, đâu có nam nhân nào trong khoảng thời gian dài như vậy không đụng chạm
nữ nhân? Hơn nữa Lưu Trọng Thiên lại là nam nhân sức vóc cường tráng.

Song gần đây Lưu
Trọng Thiên có một thỉnh cầu kì cục, khiến Hoàng thượng hết sức khó hiểu, chàng
ta lại muốn xin tham gia chiến dịch quét sạch bộ tộc Ô Hoàn phía đông bắc, vừa
đánh xong Hung Nô, liền đi đánh người Ô Hoàn ở đông bắc, chàng ta đúng là trụ
cột của Đại Hán, đáng tiếc... Nếu như chàng ta là một thần tử bình thường,
Hoàng thượng sẽ hài lòng vừa ý biết bao.

Hoàng thượng cảm
thấy Lưu Trọng Thiên có được thành công nhiều hơn so với Hoàng thượng, bách
tính và quần thần đều ủng hộ chàng ta, đặc biệt là bách tính dân gian, còn đắp
tượng vàng thờ phụng Lưu Trọng Thiên, việc này Hoàng thượng không tài nào kiểm
soát được, trong lòng không thoải mái lắm, có đôi chút tự ti và ghen tị.

Lúc này, Tiểu Vu
Tử vội vã chạy trở vào, cắt ngang dòng suy nghĩ của Hoàng thượng, Hoàng thượng
trầm ngâm nhìn về phía hắn, tiểu thái giám này đi theo Hoàng thượng cũng đã
nhiều năm rồi, nếu không phải bởi vì những chuyện của Thất Thất kia, nên ban
thưởng từ lâu rồi, nhưng cũng bởi vì hắn, mới khiến mọi việc càng làm càng rối
như tơ vò.

“Hoàng thượng,
Thái hậu hình như rất tức giận, tiểu nô tài trông thấy Thái hậu ném vỡ bình hoa
tiến cống!”

Hoàng thượng
không ngờ tới, Tiểu Vu Tử báo tin thế này, Thái hậu lại bực bội chuyện gì đây.
“Nguyên do vì sao? Ai lại chọc giận người?”

“Nghe Thái hậu
nói, là vì chuyện bách tính Đại Hán, đám tiện dân đó, đắp tượng vàng thờ phụng
Tam vương gia Lưu Trọng Thiên! Thái hậu rất giận dữ, mời người qua đó đi...”
Tiểu Vu Tử thấp giọng nói, dường như cũng khiếp sợ trước cơn thịnh nộ của Thái
hậu.

Hoàng thượng
nhíu mày, Thái hậu cũng lo lắng quá rồi, chẳng phải chỉ là tượng vàng thôi sao?
Nếu bách tính thích thì cứ để cho bọn họ thờ phụng đi, công lao của Tam vương
gia Lưu Trọng Thiên vốn dĩ cũng nhiều, nên được đãi ngộ như thế, Hoàng thượng
có thể ngăn cản được gì chứ? Đúng là phụ nữ! Lòng dạ nhỏ nhen, có điều vẫn nên
qua đó an ủi một chút, để tránh ầm ĩ.

Đại Hán thiên tử
vội vàng chạy tới tẩm cung Thái hậu, Thái hậu đang sa sầm mặt, cung nữ bên cạnh
đều cúi thấp đầu xuống, không dám lên tiếng, tưởng tượng cũng biết, Thái hậu
nhất định rất hung dữ.

Thái hậu trông
thấy Hoàng thượng, lập tức phục hồi thần trí, lớn tiếng quát tháo những cung nữ
kia: “Lui ra, lui hết ra ngoài cho ai gia, không được phép vào đây!”

“Dạ!” Đám cung
nữ lục tục kéo nhau ra ngoài, trong tẩm cung chỉ còn lại có hai người Hoàng
thượng và Thái hậu.

Thái hậu bước
nhanh đi tới trước mặt Hoàng thượng, thở dài, nói với Hoàng thượng. “Hoàng nhi,
nhất định phải giải quyết chuyện của Lưu Trọng Thiên, ai gia ngày nào cũng phập
phồng lo sợ, sợ nó cướp ngôi!”

Hoàng thượng
nghe xong, phá lên cười, Thái hậu đúng là người cả nghĩ, chúng con tranh đấu
rồi lại tranh đấu, tính ra chàng ta cũng không dám có ý nghĩ này!

“Sao có thể chứ,
đệ ấy là người hiểu biết lí lẽ, không phải dạng lỗ mãng.”

“Hoàng nhi à,
không phải ai gia cả nghĩ đâu, là vì con biết quá ít, hôm nay ngay cả tượng
vàng Lưu Trọng Thiên dân gian cũng thờ phụng rồi, kế tiếp không biết sẽ phát
sinh chuyện gì nữa, một khi chân tướng bại lộ, hoàng vị của con sẽ khó giữ
được...”

Thái hậu đứng
lên, kéo tay Hoàng thượng, để y ngồi bên cạnh mình, nhỏ giọng nói: “Trong tay
Lưu Trọng Thiên có một bản di chiếu! Nó liên quan đến tính mạng mẹ con ta đó.”

Hoàng thượng lấy
làm khó hiểu trước phản ứng của Thái hậu, trong tay Lưu Trọng Thiên có di chiếu
cũng không phải là bí mật gì, chẳng lẽ chàng ta có thể dựa vào bản di chiếu đó
cướp ngôi hay sao. “Hoàng nhi biết, quần thần cũng đều biết, chuyện năm đó
chẳng ai nói cho rõ ràng, hôm nay nhắc tới có tác dụng gì? Lưu Trọng Thiên đã
không tranh giành với trẫm rồi.”

Thái hậu lắc đầu
buồn rầu. “Con không biết, đến hôm nay, mẫu hậu chẳng giấu giếm con thêm nữa,
di chiếu của tiên hoàng chỉ có một!”

Lời Thái hậu nói
khiến Hoàng thượng nổi lên nghi ngờ, y bất an nhìn Thái hậu, chuyện này vẫn
luôn khiến mọi người cảm thấy khó xử lẫn hoài nghi, chẳng lẽ Thái hậu che giấu
chân tướng sự thật? Chân tướng đó sẽ là cái gì chứ?

Thái hậu khẽ thở
dài một hơi. “Hoàng nhi à, mẫu hậu không muốn giấu con, hồi đó tiên hoàng
truyền ngôi cho Tam hoàng tử Lưu Trọng Thiên!”

Thái hậu nói ra
câu này tựa như sấm sét giữa trời quang, khiến Hoàng thượng chấn động, nhất
thời chết lặng, sao có thể, người tiên hoàng truyền ngôi là Lưu Trọng Thiên,
thế nhưng hiện giờ mình là Hoàng thượng mà? Chuyện này là thế nào?

Thái hậu biết
Hoàng thượng nhất định sốc nặng, bà nói tiếp: “Di chiếu trong tay Tam vương gia
Lưu Trọng Thiên là bản thật, di chiếu của con là do mẫu hậu giả mạo, hoàng đế
chân chính của Đại Hán là Tam vương gia Lưu Trọng Thiên, chỉ cần bản di chiếu
kia lộ diện, không phải chúng ta chết, thì Trọng Thiên tất phải biến mất!”

“Mẫu hậu! Giả
mạo...” Trong lòng Hoàng thượng vô vàn mâu thuẫn, chuyện này sao có thể, di
chiếu... Hoàng thượng cảm giác toàn thân vô lực, gương mặt thẫn thờ, y cảm thấy
bị đả kích bội phần.

“Cho nên, Lưu
Trọng Thiên cần phải chết!” Thái hậu rút khăn tay ra, thoáng lau mồ hôi trên
trán. “Chuyện gì mẫu hậu cũng có thể nghe theo con, nhưng lần này, con cần nghe
lời mẫu hậu, giết Tam vương gia Lưu Trọng Thiên, nên ra tay sớm đừng chậm trễ,
nghe nói nó xin đi đánh quân Ô Hoàn phía đông bắc, ai gia dự định, lần này đừng
để nó trở về, cho nó chết trận vẻ vang! Cũng coi như Đại Hán có lỗi với nó.”

Giọng nói Thái
hậu lạnh giá khác thường, có vẻ chân thật đáng tin, thiên hạ Đại Hán tuyệt đối
không thể đại loạn, Tam vương gia phải chết đi để tránh tai ương đổ máu cho Đại
Hán, chết đi để bảo toàn tính mạng cho hai mẹ con họ.

Ai ngờ Hoàng
thượng đột nhiên đứng phắt dậy, nét mặt thịnh nộ. “Vì sao phải giả mạo, trẫm
không phải chân mệnh thiên tử Đại Hán, ngôi vị ấy thuộc về Lưu Trọng Thiên, bao
năm qua, người biết hoàng nhi khó chịu cỡ nào không, tranh đoạt mọi thứ với đệ
ấy, cho rằng đệ ấy dòm ngó hoàng vị của trẫm, thậm chí lúc nào cũng xem đệ ấy
là kẻ địch, cố ý gây khó dễ cho đệ ấy, kì thực kẻ tiểu nhân vô sỉ đích thị là
trẫm, là trẫm!”

Hoàng thượng đau
khổ nhìn Hoàng thái hậu, y tự vấn bản thân mình không phải là tiểu nhân bỉ ổi,
nhưng vì lòng tham nhất thời của mẫu hậu, trở thành kẻ vô sỉ, người tiên hoàng
yêu mến là Lưu Trọng Thiên, truyền ngôi cũng cho chàng ta, di chiếu của mình là
giả... Đây rõ thật là sự đả kích chí mạng.

“Hoàng nhi, con
không được như vậy, hiện tại con là hoàng đế Đại Hán, phải đưa ra quyết định
dứt khoát, giết chết Tam Vương gia!” Thái hậu không ngờ Hoàng thượng sẽ kích
động như thế, lẽ nào Hoàng thượng muốn mềm lòng hay sao? Trước đây có được
hoàng vị này không dễ chút nào, chẳng màng vô sỉ, chỉ cần có quyền lực, thì cái
gì cũng có.

“Không được!
Trẫm tuyệt đối sẽ không đồng ý, trẫm không thể giết đệ ấy!” Hoàng thượng một
mực bác bỏ.

“Không đồng ý?
Con có biết con đang nói gì không? Rõ thật hồ đồ, Lưu Trọng Thiên nếu như lại
đánh thắng trận trở về nữa, sẽ chẳng e sợ gì hết, khắp thiên hạ đều sẽ ủng hộ
nó, tượng vàng chỉ là chuyện nhỏ, sợ rằng tiếp theo đó muốn tạo phản thôi, nếu
như có một ngày, nó thực sự đưa bản di chiếu kia ra, con không giết nó, thì chờ
xem mẫu hậu rơi đầu nhé!”

“Mẫu hậu...”
Hoàng thượng do dự, sau khi nghe được tin tức kinh hoàng đó, Hoàng thượng dĩ
nhiên có chỗ đắn đo, nếu quả thật sự việc bị bại lộ, Hoàng thượng nếu không
đành lòng giết Lưu Trọng Thiên, thì chỉ có thể là Hoàng thượng và Thái hậu
chết, giả mạo di chiếu, đây chính là tội đại nghịch bất đạo.

“Lần đi Ô Hoàn
tới đây, mẫu hậu đã thay con hạ mật chỉ, hoàng nhi, mẫu hậu không muốn tham dự
quốc sự, nhưng mà lần này nhất định phải can dự, bằng không lòng nhân từ của
con sẽ hủy hoại chính mình!” Thái hậu lạnh lùng nói.

Trong lòng Hoàng
thượng kinh ngạc. “Mật chỉ gì?”

“Giết Lưu Trọng
Thiên, ai gia vì không muốn Lưu Trọng Thiên nghi ngờ, nên phái thân tín của nó,
Lưu Duẫn Lưu phó tướng, bảo hắn lựa đúng thời cơ ra tay, ai gia cũng là bất đắc
dĩ, đã sai người bắt cả nhà Lưu Duẫn trên dưới hơn bốn mươi nhân khẩu, nếu việc
không thành, ai gia sẽ giết cả nhà hắn!” Ánh mắt Thái hậu toát lên vẻ u ám, đã
dốc toàn lực vào kế hoạch này, trong đầu bà gần như đã hiện ra cảnh Lưu Trọng
Thiên tử vong.

Hoàng thượng
ngây ra như phỗng, phiền muộn không nói câu nào, trước đây từ tận đáy lòng chán
ghét và e sợ Lưu Trọng Thiên, lúc nào cũng dùng thân phận Đại Hán thiên tử áp
chế chàng ta, giờ đây sau khi biết chân tướng thực sự, Hoàng thượng đã kiệt quệ
sức lực, giết hay không giết, tâm trí y đấu tranh mâu thuẫn, có lẽ giết, đối
với giang sơn Đại Hán của y sẽ càng có lợi, bằng không từ nay về sau Hoàng
thượng luôn phải sống trong nỗi lo lắng hãi hùng, nhưng nếu như giết, y lại không
nỡ chút nào.

“Mẫu hậu định để
Lưu Duẫn đối phó với Lưu Trọng Thiên thế nào? Lưu Duẫn không phải là đối thủ
của Tam vương gia!” Hoàng thượng lẳng lặng hỏi, tựa như đã chấp nhận hành động
của Thái hậu.

“Một li rượu độc
tiễn nó đi thôi!” Thái hậu thở dài, chỉ khi chàng ta chết đi, thiên hạ Đại Hán
mới có thể yên bình.

“Rượu độc?”
Hoàng thượng chán chường ngồi tựa vào ghế, thật không ngờ cũng có ngày mình đê
tiện như vậy.

Chương 150: Ấp ủ tâm sự

Uy Thất Thất hôn
lướt qua gương mặt Lưu Trọng Thiên, hạnh phúc nhìn người nam nhân đang ngủ say,
bất giác bật cười, sao còn ngủ nướng hơn cả mình, cô lặng lẽ véo mũi chàng, để
cho chàng không thở được, xem chàng có thể kiên trì trong bao lâu?

Lưu Trọng Thiên
mở choàng mắt, gỡ tay cô xuống, kéo cô qua chỗ mình “Định mưu sát tướng công
sao?”

“Ha ha, vậy nên
phải cẩn thận, nói không chừng đêm hôm nào đó sẽ bị Thất Thất mưu sát đấy!”

Lưu Trọng Thiên
cầm bàn tay Thất Thất đặt bên khóe môi, hôn thân mật. “Chết trong tay em, bổn vương cam tâm
tình nguyện…” Câu nói cam tâm tình nguyện kia cùng ánh mắt trìu mến, thực sự
khiến Uy Thất Thất say đắm, không nhịn được rúc vào trong lòng chàng, nói gì
cũng không chịu buông ra.

“Trước kia Thất Thất cứ một mực oán
trách ông trời bất công, đẩy Thất Thất cô độc đến Đại Hán, nay mới biết được,
đó là may mắn biết chừng nào, là nhân duyên định mệnh Thất Thất hằng ao ước,
gặp được Tam Vương gia khiến Thất Thất sinh lòng mến mộ, giờ đây Thất Thất
chẳng muốn đi đâu hết, chỉ muốn sống bên chàng trọn đời, để cả đời này chàng cứ
sủng ái Thất Thất như vậy, bằng lòng làm nữ nhân cả đời của Lưu Trọng Thiên.”

“Thất Thất…” Lưu Trọng Thiên vui
sướng hân hoan trong lòng, điều duy nhất có thể biểu đạt tình yêu của chàng
chính là khóa đôi môi nàng, nụ hôn thật sâu.

Hi Chân ở vương phủ đợi vài ngày,
nàng đi đi lại lại tứ phía, nhưng không phát hiện ra nữ nhân đặc biệt nào, chỉ
có tên Tiền Thiên Tâm đeo kính mắt màu đen, người thanh niên ngang bướng đó, là
thượng khách trong vương phủ Tam Vương gia, lần nào cũng có ý trêu ghẹo nàng,
hại nàng phải trốn tránh khắp nơi, vì sao Tam Vương gia muốn kết giao với kẻ
phố phường vô lại đó vậy, đích thực là một gã lưu manh.

Hi Chân đương suy tư, thì tên du côn
Tiền Thiên Tâm từ trong phòng Vương gia bước ra, Hi Chân ba chân bốn cẳng xoay
người định bỏ chạy, liền bị Thiên Tâm túm được.

“Mĩ nhân, chờ đã!” Uy Thất Thất đẩy
mắt kính, nghĩ thầm trong bụng, vũ nữ ca múa này đến vương phủ hay đi loanh
quanh phía phòng Vương gia, đứa ngốc cũng biết cô ta muốn ve vãn Vương gia, cho
dù Tam Vương gia không có ý định gì với nữ nhân này, Thất Thất cũng cảm thấy
không thoải mái.

“Ông chủ Tiền… Hi Chân muốn đi tản bộ
trong hoa viên!” Hi Chân bước nhanh về hướng hoa viên, hi vọng Tiền Thiên Tâm
không bắt kịp.

“Đợi chút, Thiên Tâm cũng đến hoa
viên, cùng đi nhé!”

Uy Thất Thất kéo tay Hi Chân, sải
bước tiến về phía hoa viên, Hi Chân cảm thấy Thất Thất khá mạnh tay, cánh tay
nàng sắp gãy tới nơi rồi.

Đến hoa viên, Uy Thất Thất buông tay
ra, học theo dáng vẻ đại nam nhân của Lưu Trọng Thiên, nâng cằm Hi Chân lên,
cợt nhả nói: “Cô thích ngược không, tôi vốn có tiếng ngược đãi, Hi Chân tiểu
thư đúng là kiểu nữ nhân Thiên Tâm thích, chi bằng chúng ta…” Cô giả bộ si mê
ôm ấp Hi Chân.

Hi Chân liên tục lui về phía sau,
ngược? Ngược cái gì, tên lưu manh này, muốn làm gì, trong lòng nàng căng thẳng,
xoay người bỏ chạy, lại không biết đã tới phía trước hồ nước, muốn thu chân lại
nhưng không kịp, tức thì lao thẳng xuống đó, nước trong hồ bắn tung tóe, rong
bèo quấn quanh mặt nàng.

Uy Thất Thất bụm miệng, giật thót,
bỗng nhiên lại rơi xuống hồ nước, bèn lớn tiếng kêu gào: “Người đâu, người đâu,
có người ngã xuống rồi!”

Quản gia cùng hộ vệ nhanh chóng chạy
tới đó, kéo Hi Chân lên, Thất Thất vội xông lên trước, trông thấy Hi Chân thảm
thương, có chút không đành lòng.

“Toàn là rong bèo, để tôi lấy xuống
giúp cô!” Thất Thất vươn tay đến trước người Hi Chân, gỡ đám rong bèo, nhưng
không cẩn thận chạm vào ngực Hi Chân, Hi Chân hét thất thanh lên: “Cút ngay,
cút ngay! Lưu manh thối!”

“Ồ! Dọa chết người ta…” Thất Thất rút
tay về, nhảy sang một bên, giữ kính mắt. “Cô tới đây không phải để tìm nam nhân
sao? Tặng nam nhân cho cô lại không cần, rõ thật là, tôi giận rồi đó, đi tìm nữ
nhân khác đây, không cho cô cơ hội nữa!”

Hi Chân căm phẫn nhìn chằm chằm bóng
dáng Thất Thất, sao lại có tên lưu manh thế chứ, Tam Vương gia nhất định là đầu
óc có vấn đề, kết giao với loại bằng hữu như vậy, háo sắc đùa bỡn, xui xẻo chết
đi được, song quan sát kĩ vương phủ nhiều ngày qua, ngay cả một bóng ma cũng
chẳng thấy đâu, ngược lại bị tên lưu manh vô lại này ăn hiếp.

Tam Vương gia kia, chẳng thèm liếc
nhìn nàng lấy một cái, đâu còn cơ hội nào chứ, Hoàng thượng tính sai thật rồi,
để mình tới nơi này chịu khổ, không biết khi nào mới có thể quay về đây, tốt
nhất tránh cái tên lưu manh kia ra.

Đánh chết Hi Chân cũng không ngờ tới,
nữ nhân nồng nhiệt trên giường Lưu Trọng Thiên kia chính là tên lưu manh đó, Uy
Thất Thất cải trang, nhưng trong mắt Hi Chân, thì chỉ là một nam nhân vô lại mà
thôi.

Uy Thất Thất chạy về phòng Lưu Trọng
Thiên, Lưu Trọng Thiên đang ngồi trước thư án nghiên cứu thứ gì đó, nhất định
là có liên quan tới chiến sự với quân Ô Hoàn phía đông bắc, Tam Vương gia rốt
cuộc muốn giả chết thế nào đây, phải chăng lúc này chàng có thể phát huy tầm
nhìn xa trông rộng?

“Bản đồ Ô Hoàn
à?” Thất Thất cố ý sáp lại gần, hỏi như có như không.

“Ừ!” Lưu Trọng
Thiên đáp lại.

“Kể em nghe một
chút về Ô Hoàn đi!” Uy Thất Thất cười hì hì nói.

Lưu Trọng Thiên
đặt bản đồ sang một bên, đăm chiêu nhìn Uy Thất Thất. “Em hình như rất có hứng
thú với cuộc chiến Ô Hoàn này thì phải!”

“Không phải! Em
chẳng có hứng thú!” Thất Thất cầm bản đồ lên nhìn thoáng qua, rồi đặt xuống thư
án. “Chẳng qua tiện thì hỏi thôi, chàng định giả chết thế nào vậy? Nói em nghe
một chút với.”

“Hóa ra muốn hỏi
chuyện này à, ha ha!” Lưu Trọng Thiên phá lên cười.

“Đúng vậy! Chính
là chuyện này!”

“Không thể tiết
lộ!” Lưu Trọng Thiên thoáng véo má Thất Thất, nụ cười chợt tắt ngấm, trở nên
nghiêm túc hẳn lên. “Em hãy chăm lo tốt cho mình là được, đừng sầu não như thế,
nhớ kĩ những lời ta nói là được!”

Thất Thất hỏi
hồi lâu cũng không có được đáp án vừa lòng, trong lòng vô cùng bất an, nỗi ưu
thương đang giày vò cô, cô đoán rằng, Lưu Trọng Thiên cũng không nắm chắc thành
công, cho nên mới không muốn để lộ những chi tiết đó, e rằng đây sẽ là trận
chiến cam go, một chút hi vọng cũng chẳng có.

Có lẽ Uy Thất
Thất suy đoán không sai, Lưu Trọng Thiên không biết mưu kế của mình có thể che
mắt thiên hạ được hay không, suy cho cùng chàng phải đối mặt với hai kẻ địch
hùng mạnh là Hoàng thượng Đại Hán và người Ô Hoàn.

Vừa muốn đẩy lui
quân địch vừa muốn thoát thân, nói thì dễ làm mới khó, vì Thất Thất và con, vì
cuộc sống chàng luôn ao ước, nhất định phải thận trọng chu toàn hơn nữa, nếu có
chút sơ xuất, chàng hi sinh cũng không sao, chỉ thương hai mẹ con Thất Thất.

Đang mải mê suy
nghĩ, quản gia gõ cửa nhẹ giọng nói: “Vương gia, Hoàng thượng tới, đang ở trong
phòng khách, đột nhiên đến, thật kì lạ!”

Lưu Trọng Thiên
đứng bật dậy, vẻ mặt trang nghiêm, cũng cảm thấy chuyện này khá bất ngờ, Hoàng
thượng đến hơi đường đột, Uy Thất Thất hiện tại sợ nghe thấy hai chữ Hoàng
thượng, cô túm lấy tay áo Lưu Trọng Thiên. “Trọng Thiên, hắn tới làm gì, cái
tên đáng ghét...”

“Em ở lại đây,
đừng đi đâu cả, bổn vương cũng muốn xem xem, là chuyện gì, có thể khiến Hoàng
thượng đích thân đến vương phủ!”

Lưu Trọng Thiên
đi tới cửa, hướng ánh mắt về phía quản gia. “Trông coi hậu viện cho tốt, không
được để người khác tiến vào phòng bổn vương quấy rầy ông chủ Tiền.”

“Lưu Toàn rõ ạ!”
Quản gia biết điều lui ra ngoài.

Trong lòng Uy
Thất Thất có hơi hoang mang, Lưu Trọng Thiên nhẹ nhàng ôm lấy cô. “Đừng lo
lắng, chờ ta, nhất thiết không được đi ra ngoài, ngộ nhỡ bị Hoàng thượng phát
hiện, sự việc sẽ phiền phức đó!”

“Thất Thất biết,
thế nhưng, Thất Thất lo chàng…”

“Ha ha, đúng là
càng ngày càng giống tiểu nữ nhân rồi!” Lưu Trọng Thiên đặt một nụ hôn lên đôi
môi Thất Thất, đẩy cửa bước ra ngoài.

Tiểu nữ nhân? Rõ
thật đáng ghét, Uy Thất Thất chẳng qua chỉ đang lo lắng cho chàng ta, Uy Thất
Thất ngồi trở lại trên ghế, hai tay cọ miết vào nhau, Hoàng thượng đột nhiên
giá lâm vương phủ, nhất định lại muốn gây khó dễ cho Lưu Trọng Thiên, cô hoảng
sợ bất an, rất khó bình tâm trở lại.

Nếu như Vương
gia thực sự đi đánh giặc Ô Hoàn, Uy Thất Thất sao có thể an tâm đợi chàng ở Tây
Vực, trong lòng cô cứ lo âu sốt ruột bồn chồn, Thất Thất vỗ tay một cái, không
được, trận chiến với Ô Hoàn, cô nhất định phải ở cùng Lưu Trọng Thiên, cho dù
chết cũng muốn chết cùng nhau.

Lưu Trọng Thiên
đi tới phòng tiếp khách, quả nhiên trông thấy Hoàng thượng ăn mặc thường phục,
y lặng lẽ ngồi đó, có vẻ như đầy ắp tâm sự.

“Hoàng thượng!”
Lưu Trọng Thiên đương định hành lễ, Hoàng thượng bỗng đứng dậy tiến lên ngăn
chàng lại, kéo Lưu Trọng Thiên ngồi xuống bên cạnh, những cử chỉ đó khiến Lưu
Trọng Thiên rất đỗi kinh ngạc, xen lẫn âu lo, bao năm qua, lạnh nhạt và châm
chọc là chuyện thường ngày giữa bọn họ, sao lúc này cảm thấy có chút khác
thường nhỉ?

“Trẫm đột nhiên
rất muốn cùng Tam Vương gia uống một chén, hai chúng ta, không say không về!”

Lời Hoàng thượng
nói khiến Lưu Trọng Thiên càng thêm khó hiểu, nhưng thấy được sự chân thành
trên gương mặt Hoàng thượng, Lưu Trọng Thiên lại có chút cảm động, chàng rất
vui mừng vì mình không phải là Hoàng thượng, nếu sống trong hoàng cung như
Hoàng thượng, không biết liệu lúc này có giống như Hoàng thượng hay không,
không được tự do vui vẻ.

“Chuẩn bị rượu
và thức ăn!” Lưu Trọng Thiên căn dặn tì nữ đi chuẩn bị, có lẽ huynh đệ bọn họ
nên dành thời gian uống cho thỏa thuê, đối nghịch nhau nhiều năm như vậy, cũng
mệt mỏi rồi.

Uy Thất Thất
căng thẳng đi tới đi lui trong phòng, cô lo liệu có phải Hoàng thượng lại muốn
làm khó Vương gia hay không, Vương gia lúc nào cũng khiêm nhường y, cũng chịu
đủ khổ ải rồi, Hoàng thượng Đại Hán này trong lịch sử cũng được xem là vị hoàng
đế tốt, sao cứ canh cánh trong lòng về Lưu Trọng Thiên vậy?

Quản gia lặng lẽ
đẩy cửa tiến vào, Thất Thất lập tức hỏi han: “Sao rồi? Hoàng thượng tới làm
gì?”

“Rất lạ, thái độ
vô cùng hòa nhã, chỉ nói tìm Tam Vương gia uống rượu, hiện giờ hai người họ
đang ở trong đình nghỉ mát hoa viên uống rượu, hình như không có xung đột gì,
Vương gia sai nô tài tới báo cho ngài một tiếng, sợ ngài lo lắng!”

“Ờ! Vậy là tốt
rồi!” Thất Thất rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, không căng thẳng nữa.

Trong hoa viên,
Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên cũng không suy nghĩ nhiều nữa, trước khi đi đánh
Ô Hoàn, có lẽ đây là lần cuối cùng mặt đối mặt với Hoàng thượng, nếu kế hoạch
thành công, bọn họ sẽ không gặp lại nhau nữa, dù sao cũng đã từng là quân thần,
cũng coi như hiếm có.

“Lưu Trọng
Thiên, đệ nói xem nếu lúc trước hoàng vị truyền cho đệ, liệu đệ có đối đãi trẫm
giống như trẫm đối đãi đệ hay không?” Hoàng thượng cầm chén rượu, ngắm nhìn kĩ
Lưu Trọng Thiên, tưởng tượng, nếu Lưu Trọng Thiên là Đại Hán thiên tử, nhất
định sẽ rộng lượng hơn mình, trong mấy huynh đệ, trước kia tiên hoàng yêu quý
nhất chính là tam hoàng tử, cho nên mới truyền ngôi cho chàng ta, đáng tiếc…

Đây chính là do
lòng tham nhất thời vô tình gây ra.

Báo cáo nội dung xấu