Quỷ Luyến Hiệp Tình - Hồi 02 phần 2

Kim Cung phu nhân giật mình, lướt ra đến cửa, lớn tiếng hỏi:

- Tiểu tử kia, ngươi quả thực là Sở Lưu Hương sao?

Sở Lưu Hương đáp xuống một cành cây, lại tung mình lên không, đưa tay vẫy, nhìn
chẳng rõ chàng ra dấu chào, hay lắc tay phủ nhận.

Thi thiếu phu nhân nghiến răng nói:

- Sở Lưu Hương với nhà ta không ai phạm ai, tại sao lại đến đây?

Hoa Kim Cung như xuất thần suy nghĩ một lúc, chợt cười bảo:

- Bất luận hắn có phải là Sở Lưu Hương hay chăng, cũng trốn không thoát
đâu!

- Là sao?

Ánh mắt Hoa Kim Cung chăm chú nhìn sang phía một ngôi đình nằm cạnh tòa giả
sơn, bà nói:

- Vị nhị thúc quý hóa của con đã đưa chúng ta về đây, chưa được ăn điểm tâm
nửa đêm, thì làm sao chịu đi ngay? Ta đoán chắc y đang chờ ở trong đình.

Thi thiếu phu nhân nở một nụ cười nham hiểm:

- Đúng rồi, chỉ cần Bảo nhị thúc có mặt tại đình, thì không ai trốn ra
được.

Tại đình, quả nhiên có một người ngồi trên bậc thềm đá, đang ngẩng mặt nhìn
trời, miệng lẩm nhẩm gì chẳng rõ. Nghe kỹ thì ra y đang đếm sao trời.

- Một ngàn ba trăm hai mươi bảy, một ngàn ba trăm hai mươi tám...

Tuổi tác người này ít nhất cũng ngoài bốn mươi, râu cũng đã điểm bạc, tuy
nhiên y lại mặc một bộ áo đỏ thắm thêu hình đồng tiền vàng Liễu Hải, chân mang
một đôi hài đỏ có hình đầu hổ, trong ánh sao đêm, mặt y cơ hồ rất hồng, song
nhìn kỹ là do đánh phấn hồng.

Người áo đỏ mải mê đếm sao, vừa đếm vừa đưa tay chỉ, phát ra tiếng “leng
keng”, thì ra y có đeo vài chiếc vòng vàng đính chuông nhỏ.

Sở Lưu Hương chỉ muốn mau chóng ra khỏi nơi này, đúng ra chàng cũng không
chú ý là bên đình có một người như thế, chợt nghe tiếng “leng keng” mới nhìn
sang bên ấy.

Chỉ mới nhìn, Sở Lưu Hương đã không nhịn cười được, nếu như lúc bình thường
thì chàng chắc chắn đã bước qua ngắm kỹ vị nhân huynh này. Nhưng lúc này chàng
không có hứng thú ấy, chân vừa điểm xuống đất, thân đã phóng lên vượt qua đình,
chỉ cần hai bước nhảy vọt là có thể vượt ra ngoài khu vườn này.

Nào ngờ ngay lúc ấy, bỗng có tiếng leng keng, một bóng người từ trong đình
xẹt ra nhanh như tên bắn, chặn ngay trước mặt Sở Lưu Hương. Chàng nhảy lên mái
đình, rồi mới nhảy xuống, còn người này từ trong đình xẹt ra, tuy khoảng cách
ngắn hơn so với Sở Lưu Hương, nhưng thân thủ này cũng rất đáng sợ.

Sở Lưu Hương không ngờ ngay lúc này lại gặp một cao thủ khinh công tinh
tuyệt như thế, nhìn lại thì “cao thủ” chính là người đếm sao kia. Y dừng lại
rồi, Sở Lưu Hương mới thấy rõ y phục trên mình y vừa ngắn vừa nhỏ, trông y có
vài phần giống Lão Lai mặc đồ trẻ nít múa làm vui cho thân phụ mẫu.

Sở Lưu Hương chưng hửng, chàng nhìn mãi vẫn không hiểu làm sao một người
như y lại có thân thủ đáng nể như thế.

Người áo đỏ cũng đang ngắm nghía Sở Lưu Hương, đột nhiên y cười hi hi:

- Vị đại thúc này từ đâu mà đến đây? Sao trước giờ Tiểu Bảo chưa gặp đại
thúc?

Một người đã quá bốn mươi tuổi gọi Sở Lưu Hương là “đại thúc”, chàng thực dở
khóc dở cười, cũng may Hoa Kim Cung bên kia chưa đuổi đến nơi, chàng đảo mắt
cười nói:

- Lão tiên sinh không cần khách sáo, tại hạ quả tình không kham nổi hai chữ
đại thúc.

Nào ngờ chàng vừa nói xong, người áo đỏ cười lớn:

- Hóa ra đại thúc này ngố quá, Tiểu Bảo rõ ràng chỉ mới mười hai tuổi, đại
thúc lại kêu bằng lão tiên sinh, đại ca Tiểu Bảo nghe được nhất định cười đến
vỡ bụng.

Sở Lưu Hương ngẩn người ra, bất giấc đưa tay sờ mũi, nói:

- Ngươi... ngươi chỉ có mười hai tuổi?

Người áo đỏ đưa tay đếm rồi nói:

- Hôm nay Tiểu Bảo vừa đúng mười hai tuổi, không hơn không kém một ngày.

- Vậy đại ca của ngươi thì bao nhiêu?

- Đại ca Tiểu Bảo lớn lắm rồi, chắc là lớn tuổi hơn đại thúc nhiều lắm.

- Đại ca ngươi là ai?

- Đại ca tên Tiết Y Nhân, ta tên Tiết Tiếu Nhân, nhưng người khác đều gọi
ta là Tiết Bảo Bảo, đại thúc nghe cái tên này hay không?

Gã si dại này lại là em trai nhất đại kiếm hào Tiết Y Nhân, thực là “rồng
sinh chín con, chẳng con nào giống nhau”! Sở Lưu Hương than thầm, không muốn
nói lằng nhằng với gã, bèn cười nói:

- Tên này nghe rất hay, nhóc ngoan, mau để đại thúc đi, lần tới nhất định
sẽ mua kẹo cho Bảo Bảo ăn.

Chàng quả tình đang gọi một người gần năm chục tuổi là “Bảo Bảo ngoan”, nghĩ
thực nực cười, vừa vẫy tay chàng vừa phi thân phóng đi.

Đột nhiên Tiết Bảo Bảo cũng phi thân lên, thuận tay bên hông rút ra một
thanh nhuyễn kiếm giống như rắn độc, “vút, vút, vút” xuất liền ba chiêu kiếm
tấn công Sở Lưu Hương. Ba chiêu kiếm này vừa mau, vừa chính xác, lại hiểm ác, kiếm
pháp tinh kỳ thần tốc, xem ra còn hơn cả những tay kiếm đã thành danh như Trung
Nguyên Nhất Điểm Hồng, Quân Tử Kiếm Hoàng Lộ Trực.

Sở Lưu Hương tuy tránh được ba chiêu kiếm kia, nhưng đã bị bức phải lui trở
ngược xuống.

Chỉ thấy Tiết Bảo Bảo đứng một chân trên hòn giả sơn phía đối diện, cười hi
hi nói:

- Đại thúc làm hư đại sự của Tiểu Bảo, chưa bồi thường làm sao đi được?

Sở Lưu Hương đứng nhìn Tiết Bảo Bảo, không đoán ra được y thực sự là si
ngốc hay không. Nhìn cách ăn mặc, nghe cách nói chuyện, thì rõ ràng y là một kẻ
đần, nhưng đần độn thì làm sao biết sử dụng kiếm pháp sắc xảo kia?

Sở Lưu Hương đành gượng cười nói:

- Ta làm hư đại sự của ngươi? Đại sự gì?

Tiết Bảo Bảo chu môi:

- Lúc nãy Tiểu Bảo đang đếm sao trời, đã đếm xong đám sao phía bên kia mặt
trăng, đại thúc vừa đến làm rộn Tiểu Bảo, bây giờ quên hết sạch rồi, bắt đền
đại thúc đó.

- Được, được, được, ta đền cho ngươi, nhưng làm sao đền?

Sở Lưu Hương đang nói, thân hình đã vội vã chuồn đi. Lần này chàng đã tận
lực, với khả năng khinh công của chàng, hẳn trong thiên hạ còn ai đuổi kịp.

Chẳng ngờ Tiết Bảo Bảo chừng như biết Sở Lưu Hương sẽ chuồn đi, nên chàng
vừa di động thì những chiếc vòng vàng trên tay y đã bay ra. Chỉ nghe “keng keng”
mấy tiếng liên tiếp, bốn chiếc vòng vàng trên không trung vẽ ra bốn đạo kim
quang hình cung, bay vòng đến trước mặt Sở Lưu Hương.

Sở Lưu Hương chỉ cảm thấy trước mắt ánh kim quang hoa lên, bốn chiếc vòng
vàng nhập lại phát ra hai tiếng “keng keng”, bỗng xẹt thẳng vào mặt chàng.

Gã si ngốc này chẳng những khinh công cao, kiếm pháp trội, đến thủ pháp
phóng ám khí cũng tuyệt diệu, đám ngân đạn của Hoa Kim Cung nếu đem so với thủ
pháp của gã thực chẳng khác chi đồ chơi trẻ con.

Sở Lưu Hương vọt đi rất mau, nên xem ra sắp bị vòng vàng điểm trúng mặt, nhưng
ngay trong đường tơ kẽ tóc ấy, chàng không có đường chọn lựa nào hơn, thân mình
chợt rùn xuống, lui lại phía sau, hai tay “phân quang tróc ảnh”, chụp được ba
chiếc vòng, chiếc vòng thứ tư bị ba chiếc trước đánh văng đi.

Thân thủ này nói thì dễ, nhưng thực sự rất khó, phải phối hợp đúng lúc thân,
tay, và mắt, nếu không xuất thủ cực nhanh để đón lấy vòng vàng kịp thời và đánh
tan lực đạo của chúng, thì có đón được cũng không tránh khỏi bị tét hổ khẩu.
Chỉ có điều tuy đón được vòng vàng, nhưng chàng đã bị đẩy lui về chỗ cũ.

Tiết Bảo Bảo giậm chân nói:

- Đại thúc rõ ràng nói đền cho Tiểu Bảo, sao lại bỏ đi, người lớn mà sao đi
gạt con nít?

Đột nhiên Sở Lưu Hương phát hiện ra tên ngốc này thực là một đối thủ khó
đối phó, bình sinh chàng đã qua nhiều trận giao đấu, nhưng lúc này cũng không
biết tính sao.

Tiết Bảo Bảo vẫn giậm chân nói:

- Đại thúc à, có chịu đền hay không?

Sở Lưu Hương cười nói:

- Đương nhiên là bồi thường chứ, nhưng làm sao bồi thường đây?

Tiết Bảo Bảo lập tức nhoẻn miệng cười:

- Dễ lắm, đại thúc đếm số sao phía bên kia mặt trăng cho Tiểu Bảo là được.

Sở Lưu Hương sờ mũi, bảo:

- Bên nào?

Tiết Bảo Bảo đưa tay chỉ:

- Bên đó đó.

Kỳ thực, lúc này trời không trăng, chỉ có sao đầy trời, một người dù có ba
trăm con mắt, năm trăm bàn tay cũng không cách gì đếm hết sao trên trời.

Sở Lưu Hương cười nói:

- Ngươi nói phía bên đó thì tốt quá!

Tiết Bảo Bảo chớp mắt hỏi:

- Tại sao tốt?

- Đám sao phía bên đó ta mới đếm xong lúc nãy, tổng cộng là hai vạn tám
ngàn bốn trăm ba mươi bảy ngôi sao.

- Thực không?

- Dĩ nhiên là thực, người lớn đâu có gạt con nít, ngươi không tin thì đếm
lại đi.

Sở Lưu Hương đã tính trước, nếu gã ngốc này không mắc mưu thì hẳn là hắn
giả ngốc, chàng tuy không muốn giao đấu với kẻ si ngốc, nhưng với người giả
ngốc thì lại là một chuyện khác.

Chỉ nghe Tiết Bảo Bảo cười nói:

- Được rồi, Tiểu Bảo đếm thử coi có đúng không.

Nói xong y ngẩng đầu lên bắt đầu đếm.

Sở Lưu Hương thầm thở phào, thân ảnh vọt đi như tên bắn. Lần này, Tiết Bảo
Bảo đếm đến xuất thần, hoàn toàn không lưu ý đến việc chàng chuồn đi.

Sở Lưu Hương giờ mới biết đã gặp phải một gã si khờ có võ công cao rất đáng
sợ, chàng cảm thấy vừa buồn cười, vừa kinh ngạc. Chuyện này thực khó tưởng
tượng được, nhưng tạm thời chàng phải gác sang một bên để giải quyết một việc
cần kíp hơn!

Mượn xác hoàn hồn!

Âm hồn của Thi Nhân có phải đã mượn xác Tả Minh Châu để sống lại chăng?

Tả nhị gia nhìn thấy hộp phấn mà Sở Lưu Hương mang về, ông cũng sững người,
đổ mồ hôi lạnh, qua cả tuần trà mà không thốt nên lời.

Trương Giản Trai nhíu mày hỏi:

- Căn phòng đó có giống y như lời Châu nhi tả chăng?

Sở Lưu Hương đáp:

- Quả thực giống hệt.

- Vị Thi cô nương kia có đúng là mới chết ngày hôm nay?

- Đúng vậy, thi thể của cô ấy chưa được tẩm liệm, tại hạ vẫn còn thấy bộ y
phục trên thân mình cũng giống như Minh Châu diễn...

Tả nhị gia đột nhiên đứng phắt dậy, la lớn:

- Ta không cần biết giống hay không giống, mặc kệ con gái họ Thi đã chết
hay chưa, ta chỉ biết Minh Châu là con gái ta, không ai có quyền cướp đi được.

Trương Giản Trai nói:

- Nhưng nếu tiểu cô nương không nhận trang chủ là thân phụ thì làm sao?

Tả nhị gia giận dữ nói:

- Nó mà dám không nhận Tả mỗ là thân phụ, thì ta... ta giết nó!

- Trang chủ nhẫn tâm giết con mình sao?

- Ta... ta... ta...

Tả nhị gia quỵ người xuống ghế, như chẳng còn sức đứng dậy nữa.

Trương Giản Trai lắc đầu than:

- Tạo hóa trêu người... tạo hóa trêu người, biết làm gì hơn?

Tả nhị gia ôm đầu:

- Không lý các vị bảo ta phải nhìn nhận Minh Châu là con của ác phụ kia à?

Trương Giản Trai bước qua bước lại, tay mân mê chòm râu, vị danh y này tuy
có diệu thủ chữa bệnh, song đối với chuyện này cũng đành thúc thủ.

Sở Lưu Hương trầm ngâm một lúc, lên tiếng hỏi:

- Châu nhi còn ngủ?

Tả nhị gia buồn rầu đáp:

- Vẫn còn ngủ say.

Sở Lưu Hương đứng dậy nói:

- Nhị ca, nếu tin tưởng đệ thì cứ để cho đệ truy xét vụ này.

Trương Giản Trai thở dài:

- Trên đời này nếu có ai giải quyết được chuyện này, hẳn là Sở hương soái, trang
chủ không tin hương soái thì còn tin ai?

Trời đã sáng.

Ánh nắng buổi sớm mai từ ngoài song cửa len lỏi vào phòng, soi trên gương
mặt của cô, sắc mặt trắng bệch, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp kia hiện rõ đầy
gân máu đỏ li ti.

Đây quả thực là gương mặt của Tả Minh Châu, đôi mắt Tả Minh Châu, nhưng
thiếu nữ này có phải là Tả Minh Châu chăng? Sở Lưu Hương cũng chẳng rõ.

Chàng không biết phải gọi thiếu nữ bằng gì mới đúng, nếu gọi cô là “Tả Minh
Châu” cũng không ổn vì rõ ràng cô đang có linh hồn và suy nghĩ của “Thi Nhân”.
Nhưng ngược lại làm sao gọi cô là Thi Nhân khi mặt cô rõ ràng là Tả Minh Châu?

Thiếu nữ đang cúi đầu cắn môi:

- Các hạ đã đến đấy xem qua, thì nên tin lời tôi nói.

Sở Lưu Hương cười nói:

- Cô quả thực không nói gạt ta.

- Vậy tại sao không thả tôi về?

- Ta có thể để cô đi, nhưng cô có thể về được không?

- Tại sao không?

- Với dung mạo hiện tại của cô, người nhà có chịu thừa nhận cô là Thi Nhân
chăng?

Thiếu nữ bật khóc:

- Trời ơi! Sao tôi lại biến ra thế này? Biết làm sao bây giờ?

Sở Lưu Hương nhỏ giọng:

- Ta đã tin lời cô, thì cô cũng nên tin ta, bất kể trong thâm tâm cô là ai,
nhưng thể xác cô vẫn là Tả Minh Châu, con gái Tả Khinh Hầu!

Thiếu nữ đấm tay xuống mặt giường:

- Nhưng tôi thực sự không phải Tả Minh Châu, càng không biết Tả Khinh Hầu, làm
sao nhận y là cha tôi được?

- Nếu thế thì Thi cử nhân chỉ e cũng không nhận cô là con gái, đến cả Diệp
Thịnh Lan cũng sẽ không nhận ra cô, không còn mua phấn của Bảo Hương Trai tặng
cho cô nữa đâu.

Thiếu nữ chợt run lên, nghẹn lời hỏi:

- Các... hạ... làm sao biết chuyện này?

Sở Lưu Hương cười hỏi:

- Làm thế nào cô lại quen với y?

Thiếu nữ cúi đầu nói nhỏ:

- Chuyện đó xảy ra lâu rồi, tôi cũng không biết mình bị y...

Bất chợt thiếu nữ ngẩng đầu lên nói rõ:

- Nhưng chuyện đó đã qua lâu rồi, bây giờ tôi không quen Diệp Thịnh Lan nữa,
tôi chỉ biết mình là con dâu sắp cưới của Tiết gia.

Sở Lưu Hương thầm thở dài, chỗ rắc rối của sự việc là điểm này, vì chàng
biết Tả nhị gia đã hứa gả Tả Minh Châu cho Đinh gia công tử. Cho dù Tả nhị gia
và Thi cử nhân có thể bình tâm ngồi lại giải quyết sự việc, dù thiếu nữ này có
nhận cả hai người là thân phụ của cô, thì cô cũng chẳng thể cưới một lúc hai
chồng.

Ngay lúc ấy, đột nhiên có tiếng “ầm” thực lớn vang lên ở phía ngoài, kế
tiếp là huyên náo các tiếng đá ném lên nóc nhà, tiếng ngói vỡ, tiếng lu bị đụng
ngã, tiếng bình bị đập vỡ, xen lẫn tiếng nhiều người chửi bới.

Sở Lưu Hương nhíu mày, lấy làm lạ! Chẳng lẽ có người dám đến Trịch Bôi Sơn
Trang quấy nhiễu?

Chỉ nghe một giọng nữ tử the thé oang oang:

- Tả Khinh Hầu, trả con gái cho ta!

Thiếu nữ vụt sáng rực mắt, mừng rỡ nói:

- Mẫu thân đến rồi, mẫu thân đã biết tôi ở đây, các người còn giữ tôi được
sao?

Sở Lưu Hương nói:

- Mẫu thân cô đến đây chẳng phải để tìm cô đâu.

- Không phải tìm tôi thì tìm ai?

Sở Lưu Hương chưa nói hết, giọng nói chát chúa của Hoa Kim Cung lại vọng
vào:

- Con gái ta bị lão tiện nhà ngươi hại chết, ngươi biết nó bệnh nặng, còn
cố ý giữ hết các danh y trong nhà, làm bệnh nó không trị được, bằng không làm
sao nó chết được? Lão phải bồi thường cho ta!

Thiếu nữ đang muốn xông ra ngoài, chợt sững lại.

Sở Lưu Hương thở dài:

- Bây giờ cô đã hiểu mẫu thân cô vì sao đến đây rồi chứ?

Thiếu nữ lui dần từng bước một, run giọng nói:

- Mẫu thân cũng nói tôi đã chết rồi, chẳng lẽ... chẳng lẽ... tôi... đã chết
thực rồi sao?

- Dĩ nhiên là cô chưa chết, nhưng sự việc này kỳ lạ quá, nói ra cũng không
ai tin, đến mẫu thân cô cũng không tin đâu, bây giờ cô có xuất hiện, mẫu thân
cô cũng không nhận cô là con mình đâu.

Thiếu nữ thẫn thờ một lúc, chợt quay mình nhào lên giường, đấm mạnh tay
xuống giường, nghẹn ngào nói:

- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Sở Lưu Hương nói:

- Nếu cô chịu tin ta, có thể ta sẽ làm sáng tỏ vụ này được.

Thiếu nữ phủ phục trên giường khóc một lúc lâu, mới quay sang chăm chú nhìn
Sở Lưu Hương:

- Các... hạ... có phải thực là Sở hương soái?

Sở Lưu Hương cười đáp:

- Có lúc ta hy vọng mình không phải Sở Lưu Hương, nhưng định mệnh đã chủ
định ta phải làm Sở Lưu Hương, chẳng làm ai khác hơn được.

Thiếu nữ chăm chăm nhìn vào mắt chàng:

- Tôi sẽ nằm tại đây ba ngày, sau đó nếu hương soái không giải quyết được
chuyện này, thì tôi... tôi... chắc chết đi còn đỡ hơn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3