Quán Trọ Hoang Thôn - Chương 25

NGÀY THỨ HAI MƯƠI LĂM

Buổi sáng, tôi dậy rất
muộn, phát hiện Tiểu Sảnh đã rời khỏi quán trọ Hoang thôn, chắc là tới cửa hàng
kem làm việc rồi.

Ăn sáng xong, tôi ngồi
một mình một lúc, những lời Tiểu Sảnh nói với tôi đêm qua rốt cuộc là gì? Cô ấy
nói cô ấy quen Tiểu Chi, có khi nào cô ấy quen Tiểu Chi trước khi Tiểu Chi
chết? Hoặc là, Tiểu Sảnh có một khả năng đặc biệt nào đó có thể nhìn thấy sự
vật của quá khứ? Không đúng, nếu vậy thì không phải là giống chiếc nhẫn ngọc
sao? Tôi còn nhớ lúc mới quen Tiểu Sảnh, cô ấy toàn xuất hiện trong ga tàu điện
ngầm, bởi vậy mới cảm nhận được mọi chuyện trong nhà ga để mà miêu tả tường tận
vậy cũng nên.

Tôi tưởng tượng ra vô
số những khả năng nhưng rồi lại tự mình gạt đi. Cuối cùng, tôi quyết định đi
điều tra một chút về tình hình của Tiểu Chi.

Mấy tháng trước, tôi
mới từ Hoang thôn trở lại Thượng Hải đã từng tới trường đại học của Tiểu Chi để
tìm cô ấy. Nhưng kết quả là Tiểu Chi đã chết trong một tai nạn đường sắt hơn
một năm trước. Nghe nói là lúc tàu điện vào trạm, cô ấy bị rơi xuống thềm ga,
không may thiệt mạng. Lần đó do thời gian gấp rút, tôi chỉ hỏi chỗ phòng giáo
vụ của nhà trường, còn bây giờ tôi phải đi tìm những bạn học của Tiểu Chi.

Buổi chiều, tôi tới
trường đại học của Tiểu Chi. Sau vài lần hỏi thăm, tôi đã tìm thấy khu kí túc
nữ sinh mà Tiểu Chi ở trước đây. Nhưng bà lão trông cửa phía dưới không để tôi
lên, may mà tôi có quen một giáo viên trong trường, dưới sự giúp đỡ của anh ấy,
tôi đã tìm thấy phòng kí túc trước đây Tiểu Chi ở.

Trong phòng có ba cô
gái, một cô tóc dài, một cô tóc ngắn, còn một cô nhuộm tóc vàng. Trước tiên tôi
tự giới thiệu với họ, họ lập tức reo lên, hóa ra họ cũng đã từng đọc
"Hoang thôn" đăng vào tháng tư năm nay. Cô gái tóc vàng kêu lên: “Anh
thật sự nhìn thấy hồn ma của Tiểu Chi sao?”

Tôi ngán ngẩm lắc đầu
nói: “Đấy chỉ là tiểu thuyết mà thôi, các bạn đừng coi đó là thật.”

Tiếp đó, họ lại hỏi
rất nhiều câu hỏi về truyện ngắn "Hoang thôn,” tôi đành phải giải thích
tất cả đều là hư cấu. Cuối cùng, tôi thực sự không đợi được nữa nên liền ngắt
lời họ: “Thôi được rồi, hôm nay tôi tới là muốn hỏi thăm về việc của Tiểu Chi.”

Cô gái tóc ngắn hỏi:
“Anh thật sự không quen Tiểu Chi sao?”

"Tôi đã nói rồi,
tôi chỉ biết tên của Tiểu Chi, thậm chí cô ấy trông thế nào tôi cũng không biết.”

“Được rồi, Tiểu Chi là
bạn học, cũng là bạn cùng phòng của chúng tôi, về cái chết của cô ấy chúng tôi
đều rất buồn,” cô gái tóc vàng lên tiếng, cô ấy cúi đầu hồi tưởng lại: “Còn nhớ
ba năm trước, năm thứ nhất chúng tôi khai giảng, khi mới tới trường báo danh
thì phát hiện có một cô gái rất xinh. Tuy tới từ vùng quê hẻo lánh, nhưng trên
người cô ấy không hề có bất cứ vẻ quê mùa nào. Cô ấy nói tên mình là Âu Dương
Tiểu Chi, thật là một cái tên khiến người ta phải ngưỡng mộ.”

“Có thể nói cụ thể
chút không, cô ấy là người thế nào?”

Cô gái tóc dài tiếp
tục nói: “Có lẽ là do khí chất bẩm sinh của Tiểu Chi khác với mọi người, cô ấy
tạo cho người ta cảm giác có thể nhìn nhưng không thể chạm vào được. Rất nhiều
nam sinh đều âm thầm thích cô ấy, nói thực lòng điều này khiến chúng tôi đều
rất ghen tị, nhưng hình như chưa từng có nam sinh nào được cô ấy để mắt tới.
Khi đối diện với nam sinh, cô ấy luôn lạnh lùng, còn nhường cơ hội tốt cho
chúng tôi, điều này không phải cô gái nào cũng làm được.”

“Vậy thì, bình thường
cô ấy giao tiếp với các bạn thế nào?”

“Tiểu Chi là một cô
gái rất tốt, sự biết đối nhân xử thế của cô ấy khiến tôi cảm thấy hổ thẹn. Chỉ
là cô ấy luôn ngẫm nghĩ vấn đề gì đó, nên xem ra rất hướng nội. Thực ra, trong
phòng cô ấy cũng cố gắng nói chuyện như chúng tôi, có lúc không thấy cô ấy có
gì khác lạ cả, chỉ là ánh mắt của cô ấy thực sự có gì đó khác với người trần
tục.”

"Khác với người
trần tục? Không phải thành Liêu Trai sao?” Tôi bỗng nhiên nhớ tới Tiểu Sảnh.

Cô gái tóc ngắn lên
tiếng: “Đúng vậy, ánh mắt cô ấy luôn khác người, bất luận cô ấy gần gũi chúng
tôi thế nào đi chăng nữa đều không thể gạt đi khí chất trên người cô ấy. Hơn
nữa cô ấy rất thích đọc truyện cổ, ví dụ như ‘Liêu Trai’ này, ‘Duyệt vi thảo
đường bút kí’ này, ‘Lạc phù thi tập’ này, ‘Sưu thần kí’ này, ‘Hồng lâu mộng’
này, miệng chốc chốc lại thốt ra vài câu thơ trong ‘Hồng lâu mộng,’ chúng tôi
đều nói cô ấy là sinh viên khoa Trung văn bẩm sinh.”

Vừa dứt câu, cô gái
tóc vàng cướp lời nói: “Nhưng kì lạ hơn ở chỗ, Tiểu Chi thường nói cô ấy luôn
mơ thấy những thứ quái dị. Có một lần, phía sau tòa kí túc của chúng tôi thi
công cải tạo nhà, cô ấy nói mình mơ thấy một giấc mơ, trong mơ có một đôi nam
nữ tự tử vì tình. Quả nhiên, mấy hôm sau dưới đất đào lên được hài cốt của một
đôi nam nữ, nghe nói là đã chôn cất hơn bảy mươi năm nay rồi. Còn nữa, cô ấy
luôn nói mình thường mơ thấy một cô gái trốn trong nhà vệ sinh nữ khóc thút
thít, làm chúng tôi sợ tới mức buổi đêm không dám đi vệ sinh. Sau này chúng tôi
mới biết, mấy năm trước có một cô gái tự tử trong nhà vệ sinh nữ.”

“Có nghĩa là cô ấy có
thể mơ thấy hồn ma? Vậy các bạn có sợ không?”

“Đương nhiên sợ rồi,
nghĩ xem nằm bên cạnh anh là một thầy mo có thể nhìn thấy ma, anh có sợ không?
Vì thế, sau này chúng tôi đều lảng tránh cô ấy, mỗi lần đi vệ sinh cô ấy chỉ đi
một mình bởi người khác đều không dám đi cạnh cô ấy. Chúng tôi có lúc thậm chí
còn không dám về phòng ngủ, đến cả đồ cô ấy dùng cũng rất kiêng kị. Có lần cô
ấy giở cuốn sách của tôi ra, sau đó tôi không dám đọc cuốn sách đó nữa nên liền
âm thầm đốt đi. Tiểu Chi sau khi biết việc này đã rất đau lòng, lặng lẽ khóc
mấy lần cơ. Ôi, bây giờ nghĩ lại tôi thấy thật có lỗi với cô ấy, nhưng có ân
hận cũng chẳng để làm gì cả.”

Tôi cũng thở dài, đau
buồn thay Tiểu Chi: “Đúng vậy, các bạn tẩy chay cô ấy như vậy, coi cô ấy thành
thầy mo quái vật, nhất định sẽ khiến cô ấy rất đau lòng.”

Cô gái tóc dài chêm
lời: “Chính mấy hôm trước khi cô ấy xảy ra chuyện, cô ấy nói đêm nào cũng mơ
thấy đường sắt, mơ thấy cô ấy xuyên suốt qua toa tàu điện ngầm, lao theo đoàn
tàu. Thật không ngờ chỉ vài hôm sau, cô ấy thực sự đã xảy ra chuyện ở đó…”

Nói tới đây, cô ấy
bỗng nghẹn lời. Cô gái tóc ngắn ôm lấy vai cô ấy nói: “Đúng, chúng tôi chưa
từng nghĩ rằng rốt cuộc cô ấy lại chết, nghĩ tới hồi còn sống cô ấy phải chịu
thiệt thòi, chúng tôi lúc đấy đều rất sợ hãi và cũng cảm thấy vô cùng hối hận.
Mấy tháng đầu sau khi cô ấy mất, chúng tôi tối nào cũng bật đèn ngủ, lo sợ u
hồn của cô ấy quay lại tìm chúng tôi trả thù. Dĩ nhiên, không thể có u hồn gì
cả, hơn nữa Tiểu Chi cũng không thể là loại người đó. Cô ấy là người lương
thiện và ôn hòa, từ trước tới nay không biết hại ai bao giờ… Chỉ trừ bản thân cô
ấy?”

Thấy dáng vẻ đau buồn
của các cô ấy, tôi chỉ còn cách an ủi họ nói: “Các bạn đừng tự trách mình nữa,
Tiểu Chi cũng không muốn nhìn thấy những người bạn cùng phòng của mình đau
buồn. Có lẽ, tất cả những điều này đều đã được định sẵn, Tiểu Chi không hợp với
thế giới này, gốc rễ bi kịch đã sớm được gieo xuống. Đúng rồi, các bạn có ảnh
của Tiểu Chi không?”

“Tôi vẫn còn vài tấm.”

Cô gái nhuộm tóc lấy
từ trong túi ra một xấp ảnh, khó khăn lắm mới tìm ra được vài bức. Tôi đón
những bức ảnh của Tiểu Chi xem xem, tức khắc ngỡ như bị người ta giáng cho một
nắm đấm thật mạnh.

Cô ấy rõ ràng là Tiểu
Sảnh mà.

Tôi lập tức dụi dụi
mắt. Không, tôi tuyệt đối không nhìn nhầm, ảnh rất rõ ràng, Tiểu Chi (Tiểu
Sảnh) mặc một chiếc váy dài màu trắng, thân hình mảnh dẻ, mái tóc đen láy xõa
ra, còn cả đôi mắt u buồn lấp lánh nhìn ưu tư đều không khác bất cứ thứ gì so
với Tiểu Sảnh, họ căn bản chính là một người mà!

Rốt cuộc là chuyện gì đây?
Lẽ nào Tiểu Chi có chị em sinh đôi? Không, chị em sinh đôi cũng không thể giống
nhau nhường vậy. Tôi nhẹ nhàng vuốt lên bức ảnh của Tiểu Chi (Tiểu Sảnh), đôi
tay cũng đang run rẩy, thậm chí chiếc nhẫn ngọc cũng âm ỉ thắt chặt lại. Ba nữ
sinh đều nhìn ra có gì đó không bình thường, họ hỏi tôi: “Sao thế?”

Tôi đành phải cười
gượng gạo nói: “Không sao cả. Tôi có thể đem bức ảnh này về không?”

Cô gái nhuộm tóc nhún
nhún vai nói: “Được thôi, không vấn đề gì.”

“Cám ơn.”

Tôi lập tức nhét bức
ảnh vào trong cặp, sau khi cảm ơn các cô ấy liền vội vàng chạy ra ngoài, rời
khỏi ngôi trường này.

Khi tôi về tới quán
trọ Hoang thôn thì bầu trời đã đầy sao. Tôi đi như chạy lên tầng hai, đẩy cửa
thật mạnh thì phát hiện Tiểu Sảnh đang đợi tôi rồi.

Căn phòng vẫn sáng lên
ánh nến âm u, cô ấy quay đầu lại lạnh lùng nhìn tôi, không nói lấy một câu.

Và cứ như vậy tôi và
cô ấy đối mắt nhìn nhau hồi lâu, sau đó tôi lôi bức ảnh của Tiểu Chi từ trong
cặp ra. Tôi đưa bức ảnh vào tay Tiểu Sảnh nói: “Người này là ai?”

Cô ấy cúi đầu nhìn bức
ảnh, mặt vô cảm đáp: “Người này chính là em.”

“Để anh nói với em…
Tên cô ấy là Tiểu Chi, đã chết hơn một năm trước do tai nạn đường sắt.” Sau đó,
tôi bước lên phía trước một bước, nhìn thẳng vào mắt cô ấy nói: “Vậy em là ai?”

Ánh mắt cô ấy rốt cuộc
cũng dịu lại, nhẹ nhàng nói: “Tên em là Âu Dương Tiểu Chi.”

Âu Dương Tiểu Chi? Cho
dù đã có chút chuẩn bị tâm lí từ trước, nhưng tôi bất giác vẫn ngây cả người
ra, tôi không dám tin khả năng này lại thực sự trở thành hiện thực, tôi cũng
không dám tin rằng người con gái trước mắt mình đã ngọc nát xương tan từ lâu.

“Không, không nên nói
như thế, đây chỉ là hoang tưởng của em mà thôi, tên em là Nhiếp Tiểu Sảnh, em
bước ra từ trong Liêu Trai của Bồ Tùng Linh tiên sinh.”

Nhưng, cô ấy đau khổ
lắc lắc đầu, lộ ra vẻ mặt ăn năn sám hối: “Xin lỗi, ngay từ đầu em đã lừa dối
anh, hoặc là nói em lừa dối chính bản thân em. Tên em là Âu Dương Tiểu Chi,
nhưng em luôn cố gắng quên đi cái tên của mình, quên đi quá khứ của mình, quên
đi cố hương Hoang thôn của em. Em muốn có một cuộc sống hoàn toàn mới, bởi vậy
phải có một cái tên hoàn toàn mới, cái tên này chính là Nhiếp Tiểu Sảnh. Em hi
vọng mình trở thành Nhiếp Tiểu Sảnh, bởi vì cô ấy đã từng là cô gái bi thảm
nhất thế gian này, nhưng kể từ sau khi cô ấy quen Ninh Thái Thần thì đã trở
thành một cô gái hạnh phúc, và anh chính là Ninh Thái Thần của em.”

“Trở thành Nhiếp Tiểu
Sảnh, nếu như anh nhớ không nhầm, Nhiếp Tiểu Sảnh vốn là một cô gái đã chết,
sau này nhờ tình yêu nên đã có được cơ hội phục sinh.”

Cô ấy cuối cùng đã mỉm
cười gật đầu: “Đúng vậy, đây chính là ước mộng của em.”

“Không, đó chỉ là tiểu
thuyết mà thôi, không thể thành hiện thực được.”

“Đúng, mãi tới đêm qua
em mới hiểu ra, Tiểu Chi chính là Tiểu Chi, Tiểu Chi vĩnh viễn không thể biến thành
Tiểu Sảnh.” Nói đến đây, cô ấy lại nghẹn ngào.

Bỗng nhiên, môi tôi
run rẩy hỏi: “Em… thực sự là Tiểu Chi?”

"Đúng, em chính
là Âu Dương Tiểu Chi, cha mẹ là Âu Dương Gia Minh, em sinh ra ở một nơi gọi là
Hoang thôn. Gia đình em có một ngôi nhà cổ rất to, có rất nhiều quy tắc và
truyền thống kì quái. Lúc em còn rất nhỏ thì mẹ em đã qua đời rồi. Cha một mình
nuôi em khôn lớn, em biết ông rất yêu em, luôn coi em là niềm tự hào của ông.
Nhưng, tự đáy lòng em vốn không thích quê hương của mình, Hoang thôn xa cách
với thế giới bên ngoài nhường vậy, phong tục thì cổ hủ nhường vậy, sinh sống ở
nơi đó không thể có tương lai. Nguyên nhân khiến em từ nhỏ đã lao vào học hành
cũng chính là để một ngày nào đó có thể rời bỏ Hoang thôn. Cuối cùng, em thi đỗ
vào trường đại học ở Thượng Hải, em quyết tâm sau khi đã đến Thượng Hải thì sẽ
không trở lại Hoang thôn nữa, em phải vĩnh viễn thoát khỏi bóng tối của Hoang
thôn, tự do bay nhảy trong thành phố, tìm kiếm vùng trời của riêng mình.”

“Đúng, em hoàn toàn có
thể làm được.”

Cô ấy hít một hơi thật
sâu: “Em đã từng cho rằng tiền đồ của em êm đềm, cho rằng mình có thể trở thành
bạn tốt của những bạn học, có thể hoàn toàn hòa nhập với xã hội này. Nhưng
chẳng mấy chốc em đã phát hiện ra mình sai rồi, em khác họ từ tận xương tủy, em
khác với mọi người như thế, bất luận em cố gắng thay đổi mình thế nào đi chăng
nữa, nhưng đều không hòa hợp được với cái thế giới này. Vậy là, em càng ngày
càng buồn bã, thường mơ thấy những việc kì quái và những việc kì quái này lại
đều biến thành hiện thực. Các bạn học của em đều nói em có thể nhìn thấy ma,
nói em là một thầy mo mê hoặc người khác, họ đều không dám nói chuyện với em,
lúc nào cũng lảng tránh em, thường để em ngủ qua đêm một mình trong phòng. Bất
luận em biểu hiện thân thiện thế nào, bất luận thành tích học tập của em tốt
thế nào, đều không thể cải thiện được ấn tượng của họ đối với em.”

“Anh có thể hiểu được,
em nhất định rất đau khổ?”

“Đương nhiên đau khổ,
nhưng em làm được gì chứ? Nhưng em không hận các bạn của em, từ trước tới nay
em chưa từng hận bất cứ ai, em chỉ hận chính bản thân mình, tại sao lại sinh ra
ở Hoang thôn, tại sao lại sinh ra trong gia đình Âu Dương. Vậy là, em đã đổ hết
oán hận lên người cha, cha thường viết thư cho em, nhưng từ trước tới nay em
chưa từng trả lời thư. Bất luận cha khẩn cầu thế nào, mỗi năm nghỉ đông nghỉ hè
em đều không về Hoang thôn, lòng dạ em sắt đá như vậy, một lòng một dạ muốn
quên đi Hoang thôn. Cha mấy lần viết thư nhắc tới bí mật Hoang thôn, ông muốn
em tới kì nghỉ hè về nhà một lần rồi sẽ kể lại hết cho em nghe toàn bộ bí mật
đó.”

Tôi lập tức vội vàng
hỏi: “Ông ấy không nói trong thư với em sao?”

“Không, cha nhất định
phải đích thân nói với em, nhưng em đã hạ quyết tâm không trở về Hoang thôn
nữa, vì thế mãi mà em vẫn không biết bí mật của gia tộc là gì.” Cô ấy đau khổ
lắc đầu, đôi mắt sáng lên. “Sau đó, em dần dần phát giác chỉ có trong toa tàu
điện ngầm em mới cảm thấy tự do, khi tàu điện lao qua đường hầm tăm tối, em cảm
giác tim mình cũng bay theo. Chỉ duy nhất lúc đó em mới tự do thoải mái, không
còn những ánh mắt chỉ trỏ, không còn bóng tối của cố hương thê lương, giữa trời
đất này chỉ còn lại mình em bay lượn.”

“Sau đó xảy ra tai nạn
trong ga tàu điện ngầm?”

“Em không biết rốt
cuộc coi đó là gì, chỉ cảm thấy mình không hề đau đớn, mà đã bay lên thật cao,
sau đó thì tới một thế giới hoàn toàn tối đen.” Trong ánh nến lấp lánh, cô ấy
bình tĩnh tường thuật lại, giống như đang kể một câu chuyện đời thường. “Đó chỉ
là cảm giác trong tức khắc mà thôi. Sau đó không biết bao lâu sau, em bỗng tỉnh
dậy, phát hiện mình đang nằm dưới đường ray tối om. Vậy là em từ từ đứng dậy,
cảm giác mình vẫn như trước đây, em đi đi lại lại trong sân ga nhưng không có
ai nhìn thấy em. Khi tàu điện vào ga, em theo dòng người bước vào đó, đứng
trong toa tàu chật cứng, vẫn không có ai nhìn thấy em. Từ đó về sau, em cứ
xuyên suốt qua đường ray, những toa tàu điện mỗi ngày đều mang em đi, đưa qua
xuyên qua thế giới trong lòng đất của thành phố này.”

“Em đã đi ngao du dưới
lòng đất hơn một năm nay rồi?”

“Đúng vậy, sau đó em
quen anh, rồi thích truyện của anh. Em vốn dĩ sắp quên mất mình là ai, nhưng
sau khi đọc ‘Hoang thôn’ của anh, em dần dần hồi tưởng lại một số thứ. Vậy là,
em tìm mọi cách để tìm thấy anh, hơn nữa còn muốn anh nhìn thấy hình dáng em.”

“Nhưng làm sao em làm
được, tại sao trước đây anh không nhìn thấy em chứ?”

“Bởi vì, chỉ cần đáy
lòng anh nhớ em, thì anh sẽ nhìn thấy em.”

“Anh hiểu rồi, thế nên
em mới gửi email cho anh trước, sau đó lại gọi điện quấy rối anh.” Tôi đồng
thời cũng hiểu ra, lúc đó tại sao mình lại có cảm giác bị theo dõi trong ga tàu
điện ngầm, tại sao vừa nhìn thấy cô ấy liền liên tưởng tới Liêu Trai, bởi vì cô
ấy đã khiến tôi tận đáy lòng nhớ “Nhiếp Tiểu Sảnh” rồi. “Đúng, em đã làm được
rồi, lúc em vẫn tên là Nhiếp Tiểu Sảnh.”

"Lúc này, em chỉ
có thể nói cảm ơn anh. Cảm ơn anh những ngày qua đã ở bên em, cảm ơn anh đã
khiến em cảm nhận thấy những thứ rất đặc biệt.”

Tôi bỗng ngốc nghếch
hỏi: “Đó là thứ gì?”

"Anh vẫn không
hiểu sao?”

Thực ra, tôi đã hiểu
rồi, đó là… tình yêu.

"Tiểu Chi…”

Tôi rốt cuộc thốt ra
cái tên này, hai tiếng này tôi đã đắn đo trong cổ họng từ lâu rồi.

“Cảm ơn, cảm ơn anh.”
Tiểu Chi cũng khẽ gật đầu, nước mắt đã đong đầy mắt cô ấy. “Xin lỗi, bây giờ em
đã hồi tưởng lại mọi chuyện, em đã không còn là Nhiếp Tiểu Sảnh của anh nữa, mà
là Tiểu Chi, người kế thừa cuối cùng của gia tộc Âu Dương cổ xưa.”

“Không, bất luận em là
Nhiếp Tiểu Sảnh hay là Âu Dương Tiểu Chi, anh vẫn luôn yêu em. Không phải anh
đã từng hứa với em sao? Anh mãi mãi không bao giờ rời xa em, mãi mãi không bao
giờ để em thấy cô đơn.”

Nước mắt từ từ trào
khỏi mi mắt Tiểu Chi: “Đó là lời hứa của Nhiếp Tiểu Sảnh với anh, nhưng Nhiếp
Tiểu Sảnh đã không còn tồn tại nữa rồi. Tiểu Chi không cần lời hứa của anh,
Tiểu Chi bây giờ đã hiểu ra rồi, em và anh thuộc về hai thế giới khác nhau, anh
có không gian sống và tương lai của mình, em cũng có không gian sống và tương
lai của em, chúng ta giống hai đường thẳng song song vĩnh viễn không bao giờ
gặp nhau tại một điểm trong một ngày nào đó.”

“Tiểu Chi, lúc này
không phải em đang nói chuyện với anh sao?” Tôi nắm lấy tay cô ấy đang run rẩy.
“Em xem đi, không phải em đang thực sự ở đây sao? Em không phải là người của
một thế giới khác, chúng ta có thể ở bên nhau.”

“Đó chỉ là cảm giác
của anh, tất cả những điều này đều không phải là hiện thực, đối với anh đều chỉ
là một giấc mơ. Nhiếp Tiểu Sảnh là một giấc mơ, Âu Dương Tiểu Chi cũng chỉ là
một giấc mơ, tất cả Hoang thôn cũng đều chỉ là một giấc mơ.”

Tức khắc tôi ngây
người ra: “Mơ?”

“Đúng vậy, hãy coi đó
là một giấc mơ về sự khủng khiếp và tình yêu.” Cô ấy từ từ sát đến bên tôi, đặt
môi lên tai tôi nói: “Xin lỗi, rất xin lỗi. Em bây giờ đã hiểu rồi, Âu Dương
Tiểu Chi không thuộc về nhân gian này, cô ấy thuộc về thế giới Hoang thôn, và
người cha yêu thương Tiểu Chi vô bờ bến đang đợi cô ấy trong ngôi nhà cổ Tiến Sĩ
Đệ.”

“Đừng, em đừng đi…”

Bất giác mắt tôi bỗng
ươn ướt.

Nhưng giọng điệu cô ấy
kiên quyết nhường vậy: “Tiểu Chi phải trở về cố hương rồi, Tiểu Chi phải về
đoàn viên với cha mẹ, Tiểu Chi sẽ mãi mãi nhớ tới anh.”

Tôi chỉ cảm thấy trời
đất xoay chuyển, rồi cô ấy ôm chặt lấy tôi nói một câu: “Vĩnh biệt.”

Sau vài giây, cô ấy
đột nhiên buông tôi ra, tức tốc quay người hướng ra cửa.

Không, tôi vội vàng đi
theo sau cô ấy, nhưng trong hành lang tối om không nhìn thấy gì cả, tôi chỉ có
thể lớn tiếng gọi cô ấy.

Nhưng Tiểu Chi của tôi
đã mất tăm bóng dáng.

Tôi vội vàng chạy về
phòng, lôi đèn pin ra tìm Tiểu Chi. Tôi lao xuống tầng trệt trước tiên xem sao,
rồi lại lao ra cửa sau của quán trọ Hoang thôn. Trên công trường hoang phế
trống trải bên ngoài, không có lấy một bóng người, chỉ còn mỗi ánh trăng mới
nhú như chiếc đinh trên bầu trời.

Trên đống hoang tàn tôi
gào thét gọi cô ấy, mãi tới tận khi cổ họng khản đặc. Tôi đi một vòng xung
quanh, cuối cùng chạy tới đường An Tức, vẫn chẳng nhìn thấy ai. Dằn vặt khoảng
mười phút đồng hồ, tôi rốt cuộc thẫn thờ đứng bên đường, tuyệt vọng ngẩng đầu
lên trời.

Không hiểu tại sao,
tôi bỗng nhớ tới “Tỳ bà hành” của Lí Thương Ân: “Tình này như khúc niệm buồn.
Duy còn lại nỗi đâu thương vĩnh hằng.”

Tiểu Chi, anh còn có
thể gặp lại em không?

Báo cáo nội dung xấu