Em là cô ấy... thứ hai - Chương 17 phần 2

Đỗ Xuân
Diệp đứng trong nhà vệ sinh nam gọi điện thoại rất lâu, sau đó mới đi ra ngoài
với vẻ lén lén lút lút. Sau khi ông ta đã đi khuất xa, Hồng Liên mới giật mình
nhớ đến Trần Vũ Hải. Anh ta làm cái gì trong đó mà lâu vậy, cô băn khoăn. Cô
đang định tiến lại gần gõ cửa hỏi xem anh ta có làm sao không thì cửa phòng vệ
sinh bật mở, Trần Vũ Hải bước ra và đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy ai
ngoài cô. Anh nhìn cô mỉm cười:

“Xong rồi,
thoải mái quá!”

“Tôi tưởng
anh ngủ trong đấy rồi, đang định gọi anh dậy đó.” Hồng Liên khẽ lườm anh
một cái.

“Ngủ đâu,
tôi đau bụng nên ngồi lâu thôi. Về phòng ăn cháo thôi, tôi đói rã ruột ra rồi.”
Trần Vũ Hải đưa chai dịch truyền cho Hồng Liên cầm rồi tiến về phía hành lang.

Hồng Liên
khẽ rướn người theo vì thấy sợi dây truyền dần dần căng ra, cô nói với theo
Trần Vũ Hải đang vừa đi vừa suy nghĩ cái gì đó:

“Anh rửa
tay đã chứ? Bẩn quá!”

Vì không
quá nặng nên ngay chiều hôm đó Trần Vũ Hải đã có thể về nhà. Thực ra Lệ Dương
khuyên anh nên nằm theo dõi một buổi tối, đến sáng mai hãy về nhưng anh nhất
quyết không chịu ở lại. Con người của anh, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ phải nằm
viện nên không chịu nổi mùi thuốc, mùi dao kéo ở đây.

Lệ Dương
dặn anh chú ý một chút khi ăn uống, bây giờ hầu hết những quán cơm văn phòng
đều không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm. Hoàng Quân nói với cô rằng trước
nay cho dù bận rộn mấy Trần Vũ Hải cũng luôn duy trì thói quen tự nấu ăn, dù là
đàn ông nhưng anh đảm đang chẳng khác gì phụ nữ, chắc hôm qua bất đắc dĩ lắm
mới phải đi ăn ở ngoài. Lệ Dương nghe xong liền bật cười, cô thầm nghĩ nếu thế
thì Trần Vũ Hải với Hồng Liên chẳng hợp nhau chút nào, vì Hồng Liên sểnh ra lại
bảo Lệ Dương ra ngoài ăn cơm. Hồng Liên không thích nấu ăn, vì thế mà mỗi lần
mẹ Tâm có ý định dạy cô đều viện đủ lý do để từ chối, mà cái lí do cô sử dụng
nhiều nhất đó là nếu ai cũng tự mình nấu nướng thì chẳng phải những quán cơm,
những nhà hàng phải đóng cửa hết sao?

oOo

Nhà kho số
hai khu Mê Linh lúc hai giờ sáng vắng tanh vắng ngắt. Trần Vũ Hải thầm cảm ơn
lần ngộ độc này đã cho anh nghe lén được một thông tin quý giá. Hôm qua lúc xem
xét báo cáo kiểm toán của Star, Trần Vũ Hải phát hiện ra có nhiều chỗ rất bất
thường. Gần đây công ty liên tục thực hiện các giao dịch chuyển tiền, mà chủ
yếu là chuyển vào tài khoản của một công ty khác có tên là San-Apple. Tuy nhiên
trong sổ sách kế toán ghi lại những khoản thu chi thì không chênh lệch nhiều và
số tiền chuyển đi hầu như chỉ nằm trên giấy tờ. Qua điều tra, Trần Vũ Hải phát
hiện hơn năm mươi phần trăm cổ phần của San-Apple là do Star góp vào. Như vậy
rất có thể có kẻ đã lợi dụng danh nghĩa của Star để thực hiện hành vi kinh
doanh các mặt hàng bị pháp luật cấm, nói cách khác sử dụng San-Apple như một vỏ
bọc bên ngoài để che giấu hành vi rửa tiền.

Khi phát
hiện ra điều này, Trần Vũ Hải đã vô cùng hoài nghi, anh chưa kịp nói với Hoàng
Quân thì đã bị ngộ độc phải nhập viện. Và điều anh không hề nghĩ tới là trong
nhà vệ sinh của Passion, anh vô tình nghe được cuộc điện thoại của Đỗ Xuân Diệp
về một thương vụ mua bán ma túy. Điều này chứng minh những phán đoán trước đó
của Trần Vũ Hải là hoàn toàn chính xác, San-Apple thực chất chỉ được thành lập
ra để che giấu những giao dịch bất hợp pháp và ngoài luồng của vị Giám đốc điều
hành rất được mọi người tin cậy kia.

Điều này
nếu bị cơ quan quản lý Nhà nước phát hiện thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng,
không chỉ ảnh hưởng đến danh tiếng của Star mà rất nhiều người vô tội có thể sẽ
phải ngồi tù chỉ vì sự sơ suất của mình. Chỉ cần chứng minh Đỗ Xuân Diệp có
hành vi buôn bán ma túy thì những lợi nhuận bất thường thu được của một công ty
chưa bao giờ thực hiện hành vi kinh doanh trên thực tế như San-Apple coi như đã
có lời giải.

Mặc dù
biết rằng đây là một hành động hết sức nguy hiểm, thậm chí có thể mất mạng
nhưng cái máu luật sư đã thôi thúc Trần Vũ Hải phải tìm ra chân lí. Anh khẽ
khàng tiến lại phía cửa nhà kho, hơi thở mệt mỏi vì chưa được nghỉ ngơi đầy đủ,
gió lạnh thi thoảng lại thổi mạnh khiến toàn thân anh càng mỏi mệt hơn. Anh cẩn
thận bấm dãy mật mã nghe được lúc chiều, cánh cửa nhà kho bật mở mang theo tiếng
cọt kẹt khiến anh giật mình. Anh rón rén lách vào trong và đóng cửa lại.

Bên trong
nhà kho ngổn ngang những thùng to nhỏ xếp chồng lẫn lên nhau. Nhà kho rộng
nhưng chỉ chừa ra một lối đi nhỏ ở giữa. Trong những thùng hàng tưởng chừng như
vô hại kia chứa đựng hàng ký heroin. Nhưng vấn đề trở nên khó khăn vì Trần Vũ
Hải không biết thùng nào chứa thứ chất bột màu trắng nguy hiểm ấy. Anh cần phải
kiểm tra chắc chắn, vì nếu cơ quan điều tra tới đây mà không lục soát được thì
mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn rất nhiều, và cách kiểm tra duy nhất là rạch
các thùng ra để xem.

Trần Vũ
Hải đi một vòng và phát hiện ra có rất nhiều thùng không bị bít bằng băng dính.
Giác quan nghề nghiệp nói với anh rằng, bọn buôn thuốc phiện chẳng bao giờ để
hàng của chúng hớ hênh như vậy, vì thông thường khi qua cửa kiểm soát, nhân
viên an ninh sẽ kiểm tra một số thùng hàng đã mở sẵn ở phía trên. Anh tiến vào
sâu bên trong, có ba chiếc thùng đặt gần một bàn làm việc có lẽ đã bỏ ở đây từ
khá lâu nên bụi bặm bám đầy. Anh định mở thùng ra để xem thử thì tiếng thì thầm
bên ngoài cửa nhà kho làm anh giật mình hoảng hốt, tiếng nhấn mã bảo mật, tiếng
cửa kho cót két mở. Anh nhanh chóng lách người vào khe giữa hai chồng thùng
hàng xếp trên một dãy rồi chui vào gầm chiếc bàn đầy bụi bặm.

Khi Trần
Vũ Hải còn chưa kịp xoay người vào sâu trong gầm bàn thì một bàn tay đưa ra bịt
lấy miệng anh khiến anh suýt ngất vì hoảng hốt, anh quay đầu nhìn lại và tròn
mắt khi phát hiện kẻ lạ mặt chính là Hồng Liên. Lúc đó cô cũng vừa phát hiện ra
Trần Vũ Hải, miệng cô há hốc ngạc nhiên nhưng rõ ràng cơ mặt đã dãn ra rất
nhiều. Có lẽ khi cô đang mải lục lọi thì Trần Vũ Hải vào nên vội chui xuống đây
núp. Cô thật không biết nếu cái người chui vào gầm bàn kia mà không phải anh
thì số phận của cô hôm nay sẽ ra sao?

Hai người
chỉ kịp nhìn nhau mấy giây thì từ ngoài cửa đã có tiếng bước chân đi vào trong
kho. Không phải chỉ có một mà là tới ba bốn người, trong đó có cả cha con Đỗ
Xuân Diệp. Có lẽ bọn chúng đến đây kiểm tra hàng lần cuối trước khi đem đi
giao. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần về phía hai người. Bọn chúng trao đổi với
nhau ngày giờ giao hàng, ám hiệu và cả việc phối hợp nếu chẳng may có sự cố khi
qua cửa an ninh. Quả thật là rất có kinh nghiệm và tinh vi, xem ra đây không
phải là lần đầu tiên chúng thực hiện những hành vi này.

Chúng rạch
ba chiếc thùng hàng ở bên cạnh bàn, quả nhiên đây là thùng hàng chứa heroin, chẳng
trách nó được đặt vào trong khe sâu như vậy. Một tên lấy tay phủi bụi trên
chiếc bàn và ngồi lên chuẩn bị nếm thử thuốc phiện. Trần Vũ Hải và Hồng Liên
ngồi ngay dưới chân bàn, phải nép hết mình để không bị phát hiện. Nếu là ban
ngày thì chắc chắn hôm nay hai người không còn đường thoát, nhưng may sao trời
tối, ánh đèn trong kho lại lờ mờ nên chỉ còn mong sao bọn chúng không phát hiện
ra.

Trần Vũ
Hải quay người lại nép sát vào Hồng Liên để lưng của anh không bị thò ra ngoài,
và anh giật mình khi thấy mặt Hồng Liên nhăn rúm lại, răng cô nghiến chặt vào
nhau, rõ ràng cô đang đau đớn. Anh còn chưa hiểu cô bị làm sao thì bàn lại nhún
xuống lần nữa, và lúc này Hồng Liên bật lên một tiếng rên chỉ khẽ như tiếng
thở, vậy mà Trần Vũ Hải tưởng chừng như là tiếng bom nổ. Anh hốt hoảng phát
hiện bàn tay trái của Hồng Liên đang bám trên chiếc lò xo làm lực bẩy để giữ
mặt bàn, và khi tên kia ngồi xuống thì chiếc lò xo nén lại kẹp bàn tay cô vào
giữa. Nếu là bình thường thì có lẽ cô đã la lên om sòm, nhưng dường như lúc
này, khi cân nhắc giữa những ngón tay và mạng sống của hai con người, cô buộc
lòng không cho cái bản tính tiểu thư của mình bộc lộ ra. Cô cố nghiến răng để
không bật lên tiếng kêu, cô bám bàn tay phải vào bờ vai Trần Vũ Hải thật chặt
để làm dịu đi cảm giác đau đớn.

Trần Vũ
Hải nhìn bàn tay bị ép xuống đến rỉ máu của Hồng Liên, đôi mắt anh đỏ ngầu và
trái tim anh thắt lại, như thể chính bản thân anh đang phải chống chọi với nỗi
đau này vậy. Anh đưa tay ra giữ chặt lấy bờ vai Hồng Liên, nước mắt giàn giụa nhìn
cô lả đi vì đau. Rồi anh đưa bàn tay mình vào miệng cô như sợ cô đau quá cắn
phải lưỡi. Bàn lại lún xuống, đôi mắt Hồng Liên mở to, khuôn mặt Trần Vũ Hải mờ
dần đi trong làn nước mắt của cô, cô cố ngoảnh mặt để đẩy bàn tay anh ra nhưng
không được. Lúc này cô chỉ còn sức để nghiến răng, và bàn tay của Trần Vũ Hải
cũng rướm máu, máu của anh tràn xuống khóe môi cô. Hồng Liên hiểu anh đang làm
gì, vì thế cô càng muốn rứt tay anh ra khỏi miệng mình nhanh hơn. Khi cô đẩy
được bàn tay của Trần Vũ Hải ra ngoài thì những dấu răng đã hằn sâu vào lớp
thịt của anh. Bàn tay máu ấy giữ lấy khuôn mặt cô, và rất vội vàng, anh ghé đầu
xuống áp chặt môi mình vào môi cô. Hồng Liên trong thoáng chốc chỉ biết tròn
mắt, cảm giác đau đớn bỗng chốc vụt biến đi, cô khẽ nhắm mắt và tưởng chừng
thời gian như ngừng lại.

Tiếng cửa
nhà kho khép lại gần nửa phút hai người mới dám mở mắt và ngẩng đầu nhìn nhau,
trong ánh mắt có cả tiếng thở phào nhẹ nhõm và niềm hân hoan. Trần Vũ Hải nhẹ
nhàng rút bàn tay cô ra khỏi vị trí chiếc lò xo và lấy chiếc khăn tay anh mang
theo bên mình quấn lại để máu ngưng chảy. Lúc này Hồng Liên không còn biết gì
nữa, mồ hôi cô đầm đìa, gương mặt nhợt nhạt, cô lịm dần trong vòng tay anh.

Khi Hồng
Liên tỉnh dậy thì nắng đã nhuộm vàng cả một khoảng trời. Mùi thuốc, mùi dao
kéo, cả tiếng người ồn ào qua lại cho cô biết rằng mình đang ở bệnh viện. Cô
khẽ lắc lắc đầu cho tỉnh táo. Không biết cô đã nằm ngủ bao lâu mà thấy toàn
thân tê cứng. Khi nhìn về phía cửa sổ, cô nhận ra được hình dáng quen thuộc
đang đứng quay mặt ra bên ngoài. Mất mấy giây để cô nhớ lại tất cả những chuyện
đã xảy ra, và cũng để biết chắc rằng mình đã an toàn trở về.

Nghe thấy
tiếng động phía sau, Trần Vũ Hải quay lại nhìn cô nở nụ cười. Chưa bao giờ Hồng
Liên thấy nụ cười anh dành cho cô dịu dàng và ấm áp đến vậy. Một cảm giác hạnh
phúc mơn man len lỏi trong lòng cô, như một phản xạ tự nhiên, cô cũng cười nhìn
anh đáp lễ.

Trần Vũ
Hải tiến gần về phía cô, nụ cười vẫn ở trên môi anh, anh đưa tay đỡ cô ngồi dậy
và ân cần.

“Tỉnh rồi
à? Đói bụng chưa?”

“Tôi ngủ
bao lâu rồi?”

Hồng Liên
nhìn ra ngoài cửa sổ và hỏi lại. Cô khẽ xuýt xoa một tiếng khi phát hiện cảm
giác đau nhói ở tay. Cô giơ bàn tay trái lên nhìn, bàn tay đã được băng kín
bằng băng trắng. Cô có cảm giác những cái xương bên trong đã gãy lìa ra và đâm
vào da thịt cô.

Trần Vũ
Hải nhìn xuống tay cô bằng một ánh mắt đau lòng.

“Đã phẫu
thuật rồi, xương bị dập đôi chỗ nên hơi đau, chịu khó vài ngày sẽ đỡ thôi.”

“Phẫu
thuật ư?” Hồng Liên hỏi lại với vẻ ngạc nhiên.

Trần Vũ
Hải gật đầu.

“Ừ. Vì không
thể bó lại theo cách thông thường nên buộc phải phẫu thuật, sẽ nhanh hồi phục
thôi.”

Hồng Liên
khẽ thở dài. Thì ra là bị dập xương, thảo nào cô đau như vậy. Rồi cô chợt nhớ
ra, lúc đó cô cũng đã cắn vào tay của Trần Vũ Hải, cô liếc mắt nhìn xuống tay
anh đang đặt dưới chăn và thấy nó cũng đang bị băng bó. Trần Vũ Hải như đoán
được cô đang nghĩ gì, anh mỉm cười:

“Không sao
đâu. Đã tiêm vắc xin rồi.”

Hồng Liên
nheo mắt giơ bàn tay phải lên định đập vào vai anh nhưng tay cô nhanh chóng bị
anh giữ lại, khuôn mặt anh vẫn không dứt vẻ trêu đùa.

“Sao nào?
Em muốn tay này cũng phải phẫu thuật nốt hả?”

“Không nói
móc được vài câu anh thấy khó chịu lắm sao?” Hồng Liên xị mặt. Và gương mặt cô
thoáng ửng đỏ khi thấy Trần Vũ Hải cứ nhìn chăm chú vào mình, cô khẽ cúi đầu,
anh lại nâng cằm cô lên.

“Em cũng
liều thật đó, dám tới đó một mình.”

“Anh ngồi
trong nhà vệ sinh gần ba mươi phút chẳng phải cũng là để nghe cuộc điện thoại
đó sao?”

“Nhưng anh
mới là người chịu trách nhiệm chính. Nếu bên phía Cơ quan điều tra phát hiện
những hồ sơ giả mạo của Star thì cùng lắm cũng chỉ bắt mình anh đến trụ sở để
thẩm vấn. Còn em, không phải em đến đó là vì muốn giúp anh sao? Em bắt đầu để ý
đến anh từ khi nào vậy?”

“Anh thật
tự tin quá đấy. Em và anh dù sao cũng cùng làm việc cho một công ty. Nếu để xảy
ra vấn đề gì thì sẽ ảnh hưởng tới uy tín cả phòng pháp chế chúng ta, trong đó
có cả em.”

Trần Vũ
Hải cúi đầu nhìn vào mắt Hồng Liên như để vạch ra cái sự không thật trong câu
nói đó.

“Anh làm
gì như muốn nuốt sống em vậy?” Hồng Liên chớp chớp mắt, khi bối rối người ta
thường chớp mắt nhanh và nhiều lần hơn. Rồi cô nhìn anh, giọng cô có chút không
bằng lòng: “Mà anh nghĩ gì lúc đó lại cho tay vào miệng em vậy, rủi em đau quá
cắn đứt tay anh thì làm thế nào?”

“Anh đứt
tay vẫn hơn là để em cắn đứt lưỡi.” Trần Vũ Hải dịu dàng: “Nhìn thấy em bị đau
anh rất khó chịu, có biết không?”

Hồng Liên
không nói, cô nhìn vào mắt anh, ánh mắt Trần Vũ Hải thâm tình mà ấm áp.

“Nói thế
nào được nhỉ? Lúc đó anh chỉ mong người bị kẹp tay là anh, chắc chắn sẽ dễ chịu
hơn nhiều so với việc nhìn em đau mà không thể kêu lên được. Anh không biết
phải xử lí thế nào cả, chỉ biết cho tay vào miệng em để em khỏi cắn đứt lưỡi,
cũng để em bớt đau hơn.”

Từ trong
tận đáy trái tim, Hồng Liên có một cảm giác vô cùng hạnh phúc. Cô bây giờ cũng
đã có thể hiểu được những suy nghĩ và cảm nhận của Lệ Dương, hiểu cô ấy vì sao
có thể mỗi ngày ở bên cạnh quan tâm chăm sóc cho Hoàng Quân mà không đòi hỏi ở
anh bất cứ quyền lợi nào. Bởi vì một lẽ rất đơn giản, khi đã có tình yêu, tất
cả những việc ta làm đều không cần đền đáp.

“Không
hiểu sao, dù là rất đau, nhưng khi nhìn thấy anh ở trước mặt em lại có đủ dũng
cảm để không bật lên tiếng kêu. Trước đây mỗi lần ra Tòa cũng vậy, dù lúc nào
cũng tỏ ra khó chịu với anh nhưng chỉ cần anh ngồi bên cạnh em lại tự tin hơn
rất nhiều, tin rằng nhất định mình sẽ dành phần thắng. Cái cảm giác này, đã lâu
rồi em không có.”

“Trước đây
em từng có sao?” Trần Vũ Hải dịu dàng hỏi lại.

Hồng Liên
khẽ gật đầu, cô tâm sự:

“Khi em
học lớp bốn, có một anh bạn chuyển về trường. Nhà bà ngoại anh ấy gần nhà em
nên chúng em chơi rất thân. Lúc nào anh ấy cũng bảo vệ và che chắn cho em, ở
bên cạnh anh ấy em luôn có cảm giác an toàn và thấy mình mạnh mẽ hơn. Em đã
tưởng chúng em sẽ mãi mãi đi cùng nhau như thế. Vậy mà một buổi sáng tỉnh dậy,
anh ấy đã rời xa em quay trở về thành phố nơi anh ấy sinh ra. Em đã chờ, chờ
anh ấy quay trở lại tìm em nhưng không thấy.”

“Em có
giận anh ấy không?” Trần Vũ Hải ân cần đặt bàn tay lên cánh tay bị thương của
Hồng Liên.

“Sao lại
không giận? Giờ mà gặp lại em sẽ đánh anh ấy một trận tơi tả. Anh ấy đã hứa sẽ
đưa em lên thành phố nơi anh ấy sống, sẽ dẫn em đi ăn những món ăn của thủ đô,
đi xem phim trong rạp, xem phim mà như chạm được vào cả những vật trong phim
vậy... Anh biết không? Em ghét nhất là những người gieo niềm hy vọng không có
thật cho người khác. Bởi thà cứ để người ta thất vọng ngay từ đầu, còn hơn cứ
thế chờ đợi rồi cuối cùng nhận ra sự chờ đợi bấy lâu là vô ích.”

“Có lẽ do
anh ta có nỗi khổ riêng.” Trần Vũ Hải vỗ vỗ nhẹ vào tay Hồng Liên, dịu dàng an
ủi.

“Em đã chờ
anh ấy lâu như vậy. Nếu còn nhớ em nhất định anh ấy đã quay trở lại tìm em và
giải thích. Nhưng cho đến bây giờ em vẫn không có được một chút thông tin về
anh ấy, đang ở đâu, còn sống hay đã chết? Anh nói xem, em có nên giận không? Em
là một con người, em cũng có những hẹp hòi cá nhân. Ngày em bước chân ra Hà Nội
học đại học, em vẫn nuôi mơ ước có thể gặp lại anh ấy. Nhưng đã sáu năm trôi
qua rồi, có lẽ hai chúng em không có duyên phận với nhau.”

Hồng Liên
gạt nước mắt. Cô thảng thốt nhận ra nãy giờ mình chỉ nói như một kẻ say rượu
đang giãi bày tâm trạng. Bao nhiêu năm rồi, cô không nghĩ rằng mình lại vẫn còn
ấm ức mỗi khi nghĩ về chuyện quá khứ. Cô thật ích kỷ, không nghĩ rằng người
đang ngồi trước mặt cô là Trần Vũ Hải chứ đâu phải anh bạn thời ấu thơ, vậy mà
cô lại mặc sức trút bỏ những ấm ức trong lòng, không hề để ý đến cảm nhận của
anh.

Trần Vũ
Hải vẫn ngồi im nghe cô nói, đôi mắt anh long lanh, anh đưa tay lau giọt nước
mắt trào ra trên khuôn mặt đang nức nở kia rồi ôm lấy cô và hôn nhẹ lên mái
tóc. Tiếng anh như hơi thở phả nhẹ bên tai cô:

“Vậy thì
từ nay, hãy để anh thay anh bạn ấy, chăm sóc và bảo vệ em.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3