Em là cô ấy... thứ hai - Chương 19 phần 1
Chương mười chín: LÀM VỢ ANH NHÉ!
Lệ Dương
tỉnh lại sau một ngày một đêm hôn mê. Hoàng Quân lúc nào cũng ở bên cạnh cô.
Khi cô nói mê, liên tục kêu lên: “Biến thái, đừng có đụng vào người tôi. Tránh
ra,…” Cô còn vung tay múa chân loạn xạ khiến Hoàng Quân phải giữ tay cô lại. Cô
tưởng anh là tên biến thái nào đó, liên tục nắm tóc anh, lôi đầu anh xuống.
Hoàng Quân bị cô lôi đến rách da đầu mà không làm gì được, chỉ biết thầm than
thở.
Lôi kéo
đến lần thứ n thì rốt cuộc Lệ Dương cũng chịu tỉnh dậy. Phản ứng đầu tiên của
cô chính là dùng hết sức mạnh đã được bổ sung bằng dịch truyền trong một ngày
qua đẩy ngã Hoàng Quân xuống đất rồi kéo chăn che lên người mình. Cho đến khi
nhận ra người nằm dưới đất là anh, cô mới tròn mắt nhìn xung quanh. Xác định
nơi mình đang ở là phòng của Hoàng Quân, Lệ Dương không khỏi ngạc nhiên.
“Là anh
sao? Sao tôi lại ở đây?”
Hoàng Quân
bất đắc dĩ ngồi dậy, anh vuốt vuốt mái tóc đã bị cô làm cho rối tung, nhìn cô
bất mãn.
“Anh hiểu
vì sao Hồng Liên sống chết không chịu ngủ chung giường với em rồi. Cô ấy đúng
là sáng suốt mà.”
Lệ Dương
chớp chớp mắt. Cô nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra. Cô, Hoàng Quân và Xuân Vy
đi chơi, sau đó thì bị bắt cóc, bị đánh,… Cô lắc mạnh đầu cho bớt đi cảm giác
đau nhức. Khi đã nhớ ra tất cả mọi chuyện, cô vội vàng chồm người lên, lắc mạnh
vai Hoàng Quân đang ngồi trước mặt, nói trong hơi thở gấp gáp:
“Nói cho
em, anh không sao chứ? Bọn chúng không đánh anh chứ? Anh có bị thương ở đâu
không? Anh có…”
Những chữ
tiếp theo của cô bị đôi môi Hoàng Quân chặn lại. Anh hôn cô, nhẹ nhàng chà môi
mình lên đôi môi mềm của cô. Lệ Dương ngạc nhiên, cô mở tròn mắt, đôi môi cô
bất động đón nhận nụ hôn của anh.
Một lúc
sau, anh mới lưu luyến rời khỏi môi cô. Lệ Dương vẫn ngồi chết lặng, ánh mắt
không ngừng chớp. Hoàng Quân mỉm cười nhìn cô, trong đôi mắt anh chứa đựng cả
sự yêu mến và cưng chiều.
“Bệnh nhân
bây giờ là em đấy, em còn lo cho người khác cái gì chứ?”
Cô vẫn im
lặng nhìn anh.
Hoàng Quân
đặt tay lên hai bờ vai cô, giọng nói của anh có vài phần trách móc:
“Em chẳng
có đầu óc kinh tế gì cả. Bản thân em có thể đổi cả trăm ngàn cái mạng của anh.
Em hy sinh một lần như vậy, không thấy là quá lãng phí sao?”
Cái kiểu
suy nghĩ gì vậy? Cô dùng thân thể để đổi lấy sự an toàn của anh, anh lại trách
cô không biết tính toán.
Lệ Dương
nheo mắt:
“Cái gì mà
lãng phí chứ?”
“Nói lại
cho anh nghe.” Hoàng Quân ghé miệng vào tai cô thì thầm.
“Em bảo là
không lãng phí…”
“Không
phải cái đó.” Anh ngắt lời cô. “Nói lại cho anh nghe những câu em nói với anh
khi còn ở trong nhà kho.”
Aaaaaaaa...
Không phải Hoàng Quân muốn cô nhắc lại những lời yêu thương cô đã thổ lộ lúc
trước đó chứ? Thề có trời làm chứng, nếu biết sẽ an toàn trở về thế này, cô có
bị cắt lưỡi cũng không bao giờ đem những điều ấp ủ trong lòng đó nói ra với
anh.
“Em nói
gì?” Giọng Lệ Dương rõ ràng giả vờ ngây thơ không hiểu.
Hoàng Quân
cười cười rời khỏi gương mặt cô, lại nhìn cô dịu dàng.
“Em quên
những gì em nói, vậy vẫn còn nhớ những điều anh đã nói chứ?”
Lệ Dương
dĩ nhiên không quên, đó là những câu nói mà ngày nào cô cũng hy vọng được nghe.
“Quân!” Cô
gọi tên anh. Đây là lần đầu tiên Lệ Dương gọi Hoàng Quân bằng giọng nhẹ nhàng
và yêu thương như vậy. “Em vốn dĩ cho rằng lúc đó anh không muốn em làm điều gì
dại dột nên mới nói vậy. Thế nên tất cả những gì em nói, anh cũng không cần để
ý…”
“Em cũng
biết đó là dại dột?” Hoàng Quân nheo mắt nhìn cô.
Câu nói
của anh làm Lệ Dương cứng họng. Cô le le lưỡi, anh vốn dĩ nên làm luật sư chứ
không phải là nhà thiết kế.
“Em…”
“Em là do
anh cứu. Thân thể này nếu anh không cho phép, em tuyệt đối không được bạc đãi
nó.” Hoàng Quân giơ một ngón tay lên, gảy nhẹ vào mũi Lệ Dương.
Câu nói
này chẳng phải anh đang muốn xác lập chủ quyền đối với cô hay sao? Lệ Dương suy
nghĩ lại, Hoàng Quân làm Luật sư quả không hợp, vì anh không biết ở Việt Nam
quyền tự do về thân thể rất được pháp luật bảo vệ.
“Anh cũng
là do em cứu, vậy thân thể anh cũng sẽ do em toàn quyền quyết định chứ?” Cô
ương bướng hỏi lại anh.
“Anh là do
Trần Vũ Hải cứu.”
“Là nhờ em
kéo dài thời gian.”
Hoàng Quân
có chút nhượng bộ.
“Được rồi.
Vậy em muốn làm gì với nó?”
Câu hỏi
này... quả là rất khó trả lời nha. Vậy nên Lệ Dương chọn cách không trả lời
trực tiếp mà đi loanh quanh đến mấy chục vòng.
“Vậy anh
muốn làm gì với cơ thể em?”
Hỏi xong
câu này, Lệ Dương ngay lập tức cảm thấy hối hận. Chẳng hiểu sao trong câu nói
này có chứa cái gì đó rất dâm tà. Có vẻ như Hoàng Quân cũng nhận thấy được sự
ngượng ngập của cô, anh cười rất tươi.
“Anh mỗi
ngày trước khi đi ngủ đều muốn ôm nó, mỗi khi mở mắt ra đều muốn nhìn thấy nó.”
Cái này,
nếu suy nghĩ một cách sâu sắc, chẳng phải Hoàng Quân đang muốn sống cùng cô
sao?
“Anh đang
cầu hôn em sao?” Lệ Dương buột miệng hỏi. Đây là lần thứ hai trong vòng năm
phút cô cảm thấy hối hận.
“Em cứ
nghĩ những gì mình cho là đúng đi.”
“Vậy thì
em sẽ nghĩ như thế.”
Câu nói
thứ ba khiến Lệ Dương nguyền rủa cái miệng của mình.
Hoàng Quân
không một chút bối rối. Anh cười rất tươi rồi khẽ đưa tay lên vuốt dọc lông mày
cô.
“Em rất
đáng yêu đó!”
Là anh
đang khen hay đang trêu cô vậy?
“Những câu
nói của anh, tất cả đều rất thật lòng...”
Hoàng Quân
ghé sát vào tai cô, Lệ Dương có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh vấn vít
quanh vành tai, những lời anh nói sau đó còn ấm áp hơn rất nhiều.
“Lệ Dương,
anh yêu em.”
Ba chữ của
Hoàng Quân thốt ra rất nhẹ nhàng, chỉ như một hơi thở. Nhưng đối với Lệ Dương,
nó lại có sức công phá bằng cả một trái bom. Cô mấp máy môi:
“Anh nói
thật sao?”
“Nếu em
không tin, anh có thể dùng hành động để chứng minh.”
Không đợi
Lệ Dương kịp phản ứng, Hoàng Quân đưa tay đỡ lấy gương mặt cô mà đáp xuống môi
cô một nụ hôn. Nụ hôn này cũng bất ngờ hệt như lúc nãy, nhưng nó không chỉ dừng
lại ở môi chạm môi. Khi Lệ Dương mở miệng định nói gì đó, đầu lưỡi của anh
nhanh chóng tiến vào vuốt ve khoang miệng cô. Lệ Dương chìm đắm trong nụ hôn
sâu và ngọt ngào của anh. Không biết bắt đầu từ lúc nào, cô rất tự nhiên vòng
tay ôm lấy cổ anh, đáp lại anh một nụ hôn cuồng nhiệt.
Cô còn
chưa kịp thắc mắc, tại sao sau khi tỉnh dậy lại nằm trên giường của anh. Không
phải cô nên ở bệnh viện sao?
Cô còn
chưa nhận được lời giải thích, tại sao trên người cô lại là bộ quần áo ngủ của
mẹ anh?
Cô cũng
còn chưa kịp hỏi, là ai đã thay đồ cho cô…
Rất nhiều
thắc mắc chưa được giải đáp, Lệ Dương đã trầm luân trong nụ hôn dài của Hoàng
Quân. Khi nụ hôn kết thúc, trên môi cô vẫn còn vương lại hơi thở của anh.
Hoàng Quân
nhìn Lệ Dương mỉm cười, cô ngượng ngùng trả lại anh một cú đấm vào vai.
Hoàng Quân
bất chợt gập người xuống. Khuôn mặt anh nheo lại, đôi mắt nhắm chặt biểu lộ
rằng anh đang rất đau. Lệ Dương hốt hoảng sờ sờ khuôn mặt anh:
“Anh sao
vậy? Em làm anh đau sao?”
“Anh không
sao.” Hoàng Quân ngẩng mặt lên nhìn cô lắc đầu cười.
Kết thúc
câu nói “Anh không sao” là một chấm máu đỏ rỉ ra trên áo sơ mi, chính là vị trí
lúc nãy Lệ Dương đã đấm vào. Lệ Dương vừa nói vừa đưa tay cởi cúc áo sơ mi của
Hoàng Quân, giọng cô như sắp khóc:
“Anh bị
thương sao… Sao lại như thế này? Em xin lỗi, em không biết…” Giọng cô tràn ngập
lo lắng và bối rối, hối hận và tự trách.
Hoàng Quân
giữ lấy cánh tay Lệ Dương đang vô thức cởi cúc áo của anh. Anh biết đây là phản
xạ rất tự nhiên của một bác sỹ khi muốn kiểm tra vết thương của bệnh nhân.
Nhưng nhìn bộ dạng của cô lúc này, anh tự nhiên thấy rất muốn cười, rất đáng
yêu.
“Em làm gì
vậy? Em đừng nóng vội thế chứ.” Giọng Hoàng Quân ngân dài đầy giễu cợt.
Lệ Dương
mặc kệ. Bây giờ cô không có tâm trạng để đùa.
“Anh ngồi
im đi, em sẽ kiểm tra vết thương cho anh.”
“Bác sỹ à,
anh đã đi bệnh viện kiểm tra rồi.”
Lệ Dương
ngửa mặt nhìn Hoàng Quân, đôi mắt ngân ngấn nước.
“Là vì em
sao?”
Hoàng Quân
ngập ngừng một chút, rồi gật đầu. Vết thương này là trong lúc đánh nhau với tên
mặt sẹo kia, anh bị hắn dùng dao rạch một nhát. Anh bị đau nhưng vẫn tự mình bế
cô đưa vào viện. Khi xác định cô không bị bất kỳ thương tích gì, anh mới chịu
đi băng bó vết thương của mình.
Hoàng Quân
đưa tay lau giọt nước mắt vừa rớt xuống từ khóe mắt Lệ Dương, anh dịu dàng nhìn
cô:
“Em đừng
khóc. Em khóc không xinh chút nào.”
“Em muốn
xem vết thương của anh.” Lệ Dương sụt sịt không để ý đến câu nói trêu chọc của
anh.
Hoàng Quân
thở dài một tiếng, sau đó từ từ cởi cúc áo của mình ra. Khi chiếc áo sơ mi được
thả xuống sống vai, Lệ Dương nhìn thấy ngay gần ngực trái của Hoàng Quân là một
lớp vải băng vuông đã bị ướt vì máu, cô nhẹ nhàng đưa tay bóc lớp băng dính bên
ngoài ra, lộ trên nền da thịt săn chắc của anh là một vết đâm bằng dao, tuy
không sâu nhưng có lẽ do anh hoạt động mạnh và vừa nãy lại bị cô đấm trúng nên
miệng vết thương bị hở ra.
“Anh không
đau.” Hoàng Quân nhìn gương mặt thất thần của Lệ Dương, dịu dàng nói.
“Vết
thương rộng thế này… Anh tưởng em là trẻ con chắc?”
Hoàng Quân
cầm lấy tay Lệ Dương đang đặt phía dưới vết thương của mình, mỉm cười:
“Chỉ cần
em bình an, một chút xây xát nhỏ này có đáng gì đâu.”
Lệ Dương
nhìn như thôi miên vào gương mặt Hoàng Quân, gương mặt tuấn tú phảng phất nét
tái nhợt vì vừa bị đau, gương mặt của người đàn ông mà dù có phải hy sinh bản
thân mình cô cũng nhất định phải bảo vệ. Trước đây cô vốn nghĩ rằng, cô chỉ có
thể đứng nhìn anh từ xa và mỉm cười, giờ được nghe những lời yêu thương này từ
miệng anh, cô cảm thấy mình như vừa trải qua một giấc mơ rất đỗi ngọt ngào.
Lệ Dương
lấy hộp thuốc trong phòng băng bó lại vết thương cho Hoàng Quân. Đây là lần đầu
tiên cô nhìn thấy nửa thân trên của anh khi để trần. Quả thật, sau lớp áo sơ
mi, da thịt Hoàng Quân càng hiện rõ những đường cong quyến rũ. Lệ Dương bật
cười nghĩ sau này anh có thất nghiệp cũng chẳng lo chết đói, chỉ cần anh đồng ý
thì chắc chắn có đến cả trăm công ty xếp hàng đăng ký nhờ anh làm người mẫu
quảng cáo. Mặc dù tính chất nghề nghiệp khiến cô thường xuyên tiếp xúc với
những cơ thể để trần, nhưng không hiểu sao đối với Hoàng Quân, cô phải cố gắng
lắm mới kiềm chế được ham muốn đưa tay mình vuốt ve lên những phần da thịt
tuyệt vời ấy.
“Sao mặt
em đỏ vậy?” Câu nói của Hoàng Quân gọi Lệ Dương từ năm nghìn năm trước trở về.
“Em… không
có.” Lệ Dương ấp úng, nhưng cô càng nói thì lại càng lộ ra mình đang bối rối.
“Em sát
trùng vết thương cả nửa ngày rồi đó.”
Lúc này Lệ
Dương mới nhận ra ý cười trong câu nói của Hoàng Quân. Cô phát hiện đúng là
mình đã tẩm cồn vào dung dịch và xoa lên vết thương của anh cả nửa ngày rồi mà
vẫn chưa chịu xức thuốc để băng lại. Quả là rất mất mặt.
“Vết
thương của anh sâu nên phải sát trùng lâu một chút.” Lệ Dương cuối cùng cũng
tìm ra được một cái cớ để chữa ngượng. Hy vọng anh không học y nên không biết,
cho dù là vết thương lớn cỡ nào cũng chẳng cần đến thời gian xoa cồn lâu như
thế.
“Lúc băng
vết thương cho anh, cô y tá chỉ xoa có mười giây.”
Ộc. Lệ
Dương thật muốn kiếm một cái lỗ để chui xuống. Cô nhận ra nói dối là một việc
rất hại não, vì cứ phải nghĩ xem làm thế nào để câu trước câu sau thật logic
với nhau. Việc làm đòi hòi hàm lượng trí tuệ cao như vậy, Lệ Dương không làm
được.
“Anh trật
tự đi, nói nhiều sẽ ảnh hưởng đến vết thương đó.” Về chuyện chuyển đổi đề tài
một cách linh hoạt thì cô rõ ràng có kinh nghiệm hơn nhiều.
“Nhưng lúc
nào thì em mới băng xong vậy?”
“Đã bảo
anh không được nói nhiều mà. Sắp rồi.”
“Nhưng…
anh muốn đi vệ sinh.”
Lệ Dương
cứng họng.
Mười giây
sau khi Hoàng Quân nói câu đó, Lệ Dương đã hoàn thành việc băng bó vết thương
cho anh. Cô nhanh chóng đưa tay kéo áo sơ mi của Hoàng Quân lên che bờ vai lại.
“Xong rồi
đấy. Anh nhớ đừng cử động mạnh, đi lại nhẹ nhàng thôi.”
Hoàng Quân
nhìn cô, đôi mắt đầy ý cười:
“Anh biết
rồi. Anh đã xin Viện phó Phùng cho em nghỉ hai ngày để nghỉ ngơi. Hai ngày tới,
em cứ ở đây đi.”
Lại một
câu nói của Hoàng Quân làm Lệ Dương chết cứng. Cô trân trân mắt nhìn anh. Hoàng
Quân trước khi quay đi, cúi xuống xoa đầu Lệ Dương giải thích thêm một
chút:
“Hồng Liên
vẫn chưa xuất viện. Để em ở một mình anh không yên tâm.”
oOo
Lệ Dương
tìm đủ mọi lý do để quay về khu chung cư của mình nhưng vẫn không hiệu quả. Dù
sao cô và Hoàng Quân vẫn chưa kết hôn, việc ở trong nhà anh như thế này cũng có
nhiều cái bất tiện. Mà cái bất tiện lớn nhất chính là việc bà ngoại Hoàng Quân
nhất quyết bắt cô ở lại, nhưng trong thời gian cô ở đó, bà suốt ngày khóa kín
cửa phòng mình và qua phòng ngủ cùng Xuân Vy, không cho cô buổi tối được tiếp
cận con bé. Hay nói cách khác, bà ngoại tìm mọi cách bắt cô và Hoàng Quân ở
chung một phòng.
Lệ Dương
đương nhiên không sợ hai người sẽ vượt quá giới hạn nào đó. Hoàng Quân ở công
ty suốt ngày, buổi tối khi về nhà đều để cô ngủ trên giường còn anh thì nằm
trên sofa. Chỉ là không hiểu tại sao thời gian gần đây, khả năng kiềm chế của
cô ngày một kém. Ở trong cùng một phòng với người đàn ông ôn nhu và hấp dẫn như
Hoàng Quân, Lệ Dương thật sự cảm thấy như mình đang bị tra tấn.
Chính vì
thế, sang ngày thứ hai, cô quyết định sang phòng Xuân Vy từ lúc bảy giờ tối,
không để bà ngoại có cơ hội chiếm chỗ.
Khi bà
ngoại tắm xong và vừa ngân nga ca khúc “Chuyện tình Lan và Điệp” vừa bước vào
phòng thì đã thấy Lệ Dương và Xuân Vy nằm cuộn tròn trong chăn đọc truyện cổ
tích.
“Ơ, sao
con lại vào đây?” Bà ngoại nhìn cô ngạc nhiên.
“Chị Dương
bảo hôm nay muốn ngủ cùng con.” Xuân Vy thay Lệ Dương trả lời.
“Không
được. Vậy ngoại ngủ đâu?”
“Bà ngoại
chẳng phải cũng có phòng ngủ sao?” Xuân Vy ngây thơ hỏi lại.
“Giường
ngủ của ngoại hỏng rồi.” Bà vừa nói vừa nháy mắt với con bé nhưng có lẽ do mắt
bà nháy với nhắm cũng giống nhau nên Xuân Vy không phát hiện ra. “Cháu dâu, mau
sang phòng thằng nhóc ngủ.”
“Bà à. Tụi
con thực sự chưa tới bước đó đâu. Hôm nay con nhất định ngủ cùng Xuân Vy, bà
ngoại đến sau mất chỗ rồi.”