Vụ Bí Ẩn Bẫy Chết Trong Hầm Mỏ - Chương 08 - 09
Chương
VIII: KẺ RÌNH RẬP ĐÊM KHUYA
Doris
và ba thám tử quay về trang trại vào đầu giờ chiều. Bốn bạn thấy cậu Harry đang
đứng ngay cổng bực bội nói chuyện với một nhóm người đậu xe đầy sân.
-
Cháu gái tôi không có gì để nói với các người cả - cậu Harry tuyên bố. Cháu là
một thiếu nữ rất nhạy cảm. Cháu vẫn còn xúc động vì cái mình đã thấy…
Cậu
Harry ngưng nói đột ngột khi thấy Doris và ba thám tử trẻ.
-
Doris! Vào nhà ngay! Cậu Harry chạy ra đón cháu và đẩy vào nhà.
Hnnibal,
Bob và Peter vội vàng chạy theo. Cậu Harry đóng cửa lại phía sau.
-
Đám người này là phóng viên - cậu Harry giải thích cho Doris - Cậu không muốn
con nói chuyện với họ.
-
Tại sao không được nói chuyện? Doris cãi lại.
-
Bởi vì nếu mẹ con biết con dính líu đến một vụ như thế này, mẹ sẽ lột da cậu
mất.
-
Bây giờ cậu mới lo về chuyện báo chí thì trễ quá rồi - Doris thản nhiên nói.
Bác Kingsley mới phỏng vấn con tức thì.
-
Kingsley là chuyện khác! Cậu Harry tuyên bố. Khả năng ba mẹ con tìm thấy số
"Nhật Bío Twin Lakes" tại Nhật là rất khó! Bây giờ tất cả làm ơn nhớ
giùm là không ai được ra khỏi nhà trong ngày hôm nay nữa! Và ngày mai, cũng
không được rời khỏi khu đất này nếu bọn nhà báo vẫn còn làng vảng ở đây!
Hannibal
nhăn mặt.
-
Thưa cậu Harry, ngày mai tụi cháu dự định đi Lordsburg.
-
Để làm gì?
Hannibal
thọc tay vào túi áo, lấy viên đá tìm thấy trong mỏ.
-
Cháu muốn đưa cái này cho thợ kim hoàn xem. - Hannibal giải thích. Đây là viên
đá cháu lượm được trong mỏ.
Harrison
Osborne mỉm cười.
-
Có lẽ cậu nghĩ rằng đây là cục vàng thiên nhiên hả. Đừng mơ mộng. Trong mỏ đó
không có vàng đâu. Tuy nhiên, do chính tôi có công chuyện cần đi Lordsburg
trong tuần này, thì nếu thích, các cậu có thể đi cùng. Mà thậm chí, tôi yêu cầu
các cậu và cả Doris nữa, đi cùng tôi. Tôi không thích để các cậu ở lại một
mình. Chỉ có trời mới biết được các cậu sẽ nghĩ ra chuyện gì nữa!
Nói
xong, cậu Harry bước ra ngoài để đuổi đám nhà báo đi. Suốt thời gian còn lại,
Doris và ba Thám Tử ở trong nhà chơi. Thỉnh thoảng, Doris chạy lên lầu để nhìn
về hướng mỏ, rồi buồn bã trở xuống: Thrugon cầm súng đứng gác, con chó nằm ngủ
dưới đất, mệt đừ do sủa để đuổi đám người hiếu kỳ.
Đến
tối, khi leo lên phòng, đến lượt ba Thám Tử nhìn ra cửa sổ. Phía nhà Thrugon có
đèn sáng. Chẳng bao lâu, đèn tắt đi gần như cùng lúc với đèn nhà bà Macomber,
phía bên kia đường.
-
Dường như tối hôm nay, ai cũng mệt mỏi cả - Peter vừa nằm xuống giường vừa
tuyên bố. Chính mình cũng cảm thấy mệt đừ, không hiểu tại sao nữa.
- Đó là phản xạ! Bob nói. Ai cũng bị cú sốc khi thấy xác
chết trong mỏ hôm qua... Dẫu biết rằng con người đó chẳng ra gì, nhưng chết như
vậy cũng tội nghiệp.
- Không hiểu hắn vào trong mỏ để tìm gì - Hannibal nói -
Hy vọng sẽ tìm ra cái gì đó về hắn ngày mai, khi đi Lordsburg.
- Cậu thật sự muốn đưa cục đá đó cho thợ kim hoàn xem à?
Bob hỏi.
- Không mất mát gì - Hannibal đáp. Mà lại có cớ để đi lại
trong thành phố một mình. Cậu cũng thừa biết rằng cậu Harry không muốn ta dính
líu đến chuyện này! Nhưng hoàn cảnh đã bắt buộc ta phải can thiệp vào, mà về
mặt đạo lý, ta cũng có bổn phận làm rõ vụ này.
- Chứ không phải như Doris - Bob vừa tắt đèn giường vừa
nhận xét. Nó chỉ oán hận Wesley Thrugon và muốn ông ấy bị rắc rối! Theo mình
nghĩ, không có mối quan hệ gì giữa ông triệu phú và tên cướp đâu.
- Cũng có thể - Hannibal nói mơ hồ. Nhưng mình thắc mắc
một điều: tại sao chính Thrugon không phát hiện xác chết. Mình thấy lạ là ông
ấy không tò mò tham quan cái mỏ của mình...
Ba Thám Tử thiếp ngủ, đầu óc đầy ắp những câu hỏi không
có trả lời...
Khi Peter đột ngột thức dậy, thì đã khuya lắm rồi. Mắt mở
to trong bóng tối, Peter nằm bất động, chăm chú mọi tiếng động khẽ nhất có thể
nghe được nhờ cửa sổ mở. Có cái gì đó động đậy trong đêm khuya... Peter chồm
dậy, lắng nghe thấy tiếng rít từ bên ngoài.
-
Babal ơi! Peter kêu khẽ. Babal! Nghe kìa!
-
Hả? Hannibal trở người kêu. Có gì vậy?
-
Có ai mới mở cửa kho thóc!
Trong
khi nói, Peter đã đứng dậy bước ra gần cửa sổ. Bob và Hannibal ra theo.
-
Người ta đóng cửa lại rồi!
Ba
Thám Tử cúi ra cửa sổ nhìn thấy ánh đèn đi chuyển trong kho thóc, thấy rất rõ
qua lớp kính bụi bậm, ánh sáng yếu ớt và nhảy nhót tắt đi hẳn, rồi lại xuất
hiện trở lại, sáng mạnh hơn.
-
Có kẻ đang đốt điêm quẹt! Hannibal nói khẽ. Xuống xem đi!
Ba
Thám Tử chỉ mất mười giây để xỏ áo quần. Ba bạn rón rén bước xuống, mở cửa nhà
ra không có tiếng động nào.
Nối
đuôi nhau, ba Thám Tử vẫn lặng lẽ đi về hướng kho thóc. Nhưng rất tiếc, khi
chưa kịp đến đó, Bob vấp phải cục đá bị trẹo chân và ngã xuống với tiếng kêu
khẽ.
Ánh
đèn trong kho thóc tắt đi.
- Xui quá! Peter lầm bầm.
Bob ngồi dưới đất xoa cổ chân, mắt vẫn dán nhìn kho thóc
tối tăm. Cuối cùng, Bob cũng ngồi dậy và ba thám tử đi tiếp. Trước cửa kho
thóc, Hannibal thò tay tới, chạm thử chốt khóa kêu rít khẽ.
Cửa đột ngột mở ra thật mạnh, đập vào ngực Hannibal,
khiến cậu té ngã vào đất bụi. Peter chỉ kịp nhảy sang một bên. Một hình bóng to
tướng phóng ra khỏi kho thóc, đi ngang qua và chạm nhẹ vào Peter, rồi biến mất
về phía lùm cây.
- Ồn ào gì vậy? - Có tiếng nói từ nhà kêu. Ai đang ở
ngoài vậy?
Hannibal
ngồi dậy trả lời:
-
Thưa cậu, có kẻ đột nhập vào kho thóc!
-
Ôi! Lại thêm chuyện này nữa! Cậu Hary nói. Để tôi gọi cảnh sát trưởng!
Peter
chỉ về hướng nhà Thrugon:
-
Hắn chạy ngã này!
Ba
Thám Tử lắng tai nghe, nhưng các cánh đồng thông văn im lặng và tối tăm.
-
Hắn không thể nào đi xa được! Hannibal nói.
Peter
hít thật sâu vào, rồi bước về hướng cây. Peter bước chậm, lắng tai nghe mọi
tiếng động. Peter đoán biết rằng Bob và Hannibal đang đi theo mình. Nhưng sau
một hồi, Hannibal rẽ sang trái, còn Bob đi sang phải. Thế là Peter một mình
tiến tới, bước chậm và thận trọng tránh những cành cây khô có thể làm xước
chân.
Đột
nhiên, Peter đứng khựng lại. Peter nghe máu đập dồn vào tim... và nghe một
tiếng khác nữa... tiếng thở dốc, hổn hển... Rất gần đó, như tiếng của một người
đang lấy lại nhịp thở sau một cuộc chạy điên cuồng.
Peter
đứng sững tại chỗ lắng nghe kẻ lạ đang thở mạnh. Có lẽ hắn đang đứng sau một
cây thông ngay tầm tay Peter.
Peter
há miệng ra định gọi Bob và Babal đến giúp. Nhưng đến giây phút cuối cùng,
Peter phân vân. Tiếng kêu sẽ làm cho tên trộm hoảng sợ và chỉ có thế thúc hắn
chạy trốn xa hơn nữa.
Đúng
lúc đó, Peter nghe tiếng xe chạy từ thành phố. Peter mỉm cười trong bóng tối,
có lẽ cảnh sát trưởng đang đến, sau cú điện thoại của cậu Harry... Hay quá! Tên
trộm mắc bẫy rồi!
Rất
tiếc, khi xe chạy qua cổng, đèn pha quét những cánh đồng lân cận, khiến lên
trộm chạy ra khỏi chỗ núp. Peter lao theo rượt hắn.
Đột
nhiên, Peter thấy hiện rõ nét trên bầu trời đêm một bóng người tay đưa lên cao.
Và ở đầu cánh tay đó, Peter thấy một cái gì đó khiến cậu nằm úp mặt xuống đất
ngay…
Kịp
thời! Đúng giây phút đó, một lưỡi dao nguy hiểm chết người bay rít vào không
khí phía trên đầu Peter, chặt mất ngọn cây con phía sau lưng!
Sau
đó, kẻ rình rập bỏ chạy tiếp, thở hổn hến, vấp lên vấp xuống, và cuối cùng biến
mất mà không có ai đuổi theo!
Peter
ngồi dậy, toàn thân run rẩy.
Hannibal
đột ngột xuất hiện bên cạnh.
-
Dao... dao rựa! Peter nói cà lăm. Hắn có dao rựa. Xém chút nữa hắn làm rơi mất
đầu mình!
Chương
IX: MỎ GẦM GỪ
Cảnh
sát trưởng đi cùng với phụ tá, một người đàn ông trẻ tên là Blitt. Khi được
biết rằng có kẻ đột nhập vào kho thóc và việc Peter bị tấn công bằng dao rựa,
hai người đàn ông cầm hai đèn pin to băng qua các cánh đồng và nhanh chóng tìm
ra vết đi của kẻ rình rập, gần cây mà Peter chỉ.
Lần
theo dấu chân, Tait và Blitt ra đến con đường lớn, gần nhà Thrugon. Đến đó, các
dấu chân hòa lẫn vào vô số dấu vết khác.
Hannibal,
Bob, Peter và Doris, đứng ngay cửa sổ trên lầu ở trang trại, theo dõi bước tiến
của hai viên cảnh sát từ xa. Hai người không ngừng cuộc truy tìm và đánh thức
Thrugon dậy, bước vào nhà ông trong khi con chó sủa hung hăng. Rồi hai viên
cảnh sát ra đến mỏ. Do bà Macomber đã thức dậy và đèn nhà bà đang sáng, hai
người bước vào gặp bà và khám xét các ngôi nhà nhỏ bỏ hoang thuộc bà. Hơn một
tiếng trôi qua, hai cảnh sát mới quay về trang trại.
-
Có lẽ lên trộm đã tẩu thoát bằng cách leo lên sườn dốc núi - cảnh sát trưởng
học lại với cậu Harry - Không thể nào rượt theo hắn trên đó vào đêm khuya như
thế này. Mà có lẽ cũng chẳng cần. Có lẽ là một trong những thằng điên từ
Lordsburg hoặc Silver City chạy đến đây khi nghe nói đến vụ bi thảm ở mỏ. Loại
người này không cưỡng lại nổi ý thích đến tận nơi đã xảy ra một sự kiện bí ẩn
nào đó. Thật đáng tiếc là thằng ngốc này đã phải hoảng hốt đến nỗi đã huơ mất
dao rựa và sử dụng nó.
Nói
xong, cảnh sát trưởng và phụ tá ra về. Cậu Harry khóa kỹ cổng vào và kiểm mọi
cửa sổ.
Sáng
hôm sau, ba Thám Tử trẻ bị đánh thức bởi tiếng cười từ dưới bếp vang lên. Ba
cậu xuống và thấy bà Macomber đang ngồi cùng Doris trước hai tô cà phê sữa to.
Bà khách nói chuyện hăng say với Magdalena.
Khi
Doris giới thiệu xong ba thám tử trẻ, Hannibal nói lời xin lỗi:
-
Tụi cháu thành thật xin lỗi vì đã đánh thức cô tối hôm qua - Hannibal nói lịch
sự.
-
Có gì đâu! Bà Macomber cười nói. Như thế làm cho cô nhớ lại thời còn trẻ. Hồi
xưa, cuộc sống ở Twin Lakes náo nhiệt lắm. Gần như tối thứ bảy nào, cũng cần
đến cảnh sát trưởng can thiệp để lập lại trật tự.
-
Này - Doris ngắt lời - nhân dịp đang nói chuyện về thời xưa... Cô có nhớ
Wesley Thrugon không ạ?
Bà
Macomber phá lên cười.
-
Làm sao mà quên được ông ta - bà Macomber kêu. Hàng ngày cô gặp ông ta mà.
-
Cháu đặt câu hỏi không đúng. Ý cháu muốn hỏi... cô có nhớ ông ấy lúc ông ấý còn
nhỏ không! Ông ấy nói mình sinh ra tại đây.
-
Đó là sự thật. Cha mẹ ông sống trong ngôi nhà nhỏ màu xanh lá gần mỏ. Cha ông
ấy là đốc công của nhóm làm ca đêm. Một thợ mỏ thứ thiệt... Wesley là người con
trai cuối cùng sinh ra, trước khi tôi ra đi. Lúc đó là vào cuối thời kỳ thịnh
vượng. Người ta bắt đầu bỏ xứ ra đi. Khi mỏ đóng cửa và gia đình ra đi, Wesley
chỉ là một đứa bé. Cô có nghĩ đến việc hỏi thăm thân sinh ông ấy ra sao và gia
đình ông đã làm gì khi rời khỏi Twin Lakes, nhưng chưa có dịp, ông ấy quá bận
bịu chạy chiếc xe đỏ và loay hoay với mỏ! Hôm nay, ông đã thức dậy từ rạng
sáng. Cô nhìn thấy ông qua cửa sổ, đội cái mũ thợ hồ kỳ quặc. Không hiểu ông ấy
đội thế để làm gì nữa.
Nhóm
nhỏ ngồi trong nhà bếp nghe chiếc xe đột ngột chạy qua trên đường ở xa xa.
Doris chạy phốc lên lầu một. Sau khi ở trên đó một hồi, cô bé chạy trở xuống
thông báo.
-
Thrugon mới về. Dẫn hai người Mêhicô về cùng.
Rồi
cô bé nói thêm:
-
Không hiểu lão đang âm mưu cái gì đây…
-
Sao cháu không hỏi thẳng ông ấy? - Bà Macomber hăng hái nói.
-
Bởi quan hệ giữa hai bên không tốt - Doris giải thích - Nếu cháu quấy lão nữa,
cậu Harry dám nhốt cháu ở nhà luôn.
-
Dám lắm! Bà Macomber mỉm cười nói khẽ.
Bà
đứng dậy, chào mọi người và đi về nhà.
Suốt
những ngày tiếp theo đó, bà thám tử trẻ tỉa cành cho hết phần cánh đồng thông
được giao. Rồi lại chuyển sang khu khác.
Doris
cùng làm một phần thời gian, nhưng cũng cỡi ngựa đi chơi trên cánh đồng kế cận
khu đất thuộc Thrugon. Nhờ vậy, cô bé phát hiện rằng hai người Mêhicô, tóc đen
và mắt đen, sống trong khu nhà lớn phía sau ngôi nhà Thrugon.
Một
ổ khóa mới tinh óng ánh dưới ánh nắng trên cửa nhà chòi bằng gỗ, ngay lối vào
mỏ. Ngoài ra, Thrugon vẫn tiếp tục có những cuộc hành trình bí mật bằng xe, đến
những nơi bí mật.
Ít
lâu sau khi hai người Mêhicô đến, một chiếc xe tải đến giao một đống những bao
xi măng và cột thép để làm hàng rào, và những cuộn lưới kiên cố. Dưới sự chỉ
đạo của Thrugon, hai người công nhân tiến hành xây hàng rào bảo vệ bao quanh
khu đất nhà ông.
-
Lão nhọc công để bảo vệ một cái mỏ chẳng đáng giá gì hết! Một hôm Doris nhận
xét khi đang ăn trưa. Ai thèm để ý đến cái mỏ này.
-
Thì có con để ý đến! Cậu Harry đáp. Con rất muốn trở vào đó lục lạo, và Thrugon
biết rõ điều này. Và còn đám người hiếu kỳ mà sự phát hiện đáng sợ của con đã
thu hút đến đây. Không thể trách ông hàng xóm muốn được bình yên ở nhà mình.
Nếu người ta để ý đến mấy cây thông Noen của cậu giống như để ý đến mỏ của ông
ấy, thì cậu cũng sẽ làm y như vậy!
Sau
đó, cậu Harry bỏ đi gieo hạt trên cánh đồng gần đường. Hannibal nhíu mày, vẻ
mặt lo âu.
-
Không ai quan tâm đến thông Noen... Hannibal nói khẽ. Đừng kết luận vội! Tối
hôm qua, kẻ trộm làm gì trong kho thóc? Trong đó có cái gì có thể thu hút kẻ
tọc mạch nhất trong những kẻ tò mò?
Không
ai trả lời. Sau khi giúp bà Magdalena rửa chén, ba Thám Tử và Doris ra kho thóc
để kiểm tra.
-
Chẳng có gì! Peter thở dài. Toàn rơm, dụng cụ, đường ống và một chiếc xe cũ
rích không chạy được nữa.
-
Hay tên trộm chỉ muốn lấy một con dao rựa thôi! Doris gợi ý.
-
Dao rựa là một vũ khí không đẹp - Bob nói. Nếu cần vũ khí, thì tại sao không
lấy súng? Súng hay hơn và ở đây nhiều người có súng.
Khi
ra khỏi kho thóc, bốn bạn thấy chiếc xe đỏ của Thrugon đang chạy qua cổng.
Thrugon ngồi tay lái. Cạnh ông là một người đàn ông nghiêm trang mặc bộ complê
mùa hè và đội nón trắng. Ba Thám Tử trẻ và Doris lao lên chỗ quan sát quen
thuộc, từ đó có cái nhìn rất rõ xuống khu nhà Thrugon.
Hai
công nhân Mêhicô không còn xây hàng rào nữa. Ngược lại, có một người bước ra từ
mỏ. Người công nhân nhìn thẳng phía trước, đẩy chiếc xe cút kít đầy mảnh đá vỡ
và đất bụi. Lúc người công nhân đi ngang qua Thrugon và vị khách, Thrugon ra
hiệu dừng lại, lấy nắm đất trong xe cút kít đưa cho khách xem. Rồi ông nói có
gì đó với người công nhân, công nhân đi tiếp, đẩy xe cút kít đến lan can gồm
hai tấm ván to, rồi biến mất vào bên trong. Thrugon cùng khách bước vào mỏ.
Một
hồi sau, Doris vì ba thám tử nghe tiếng nổ điếc tai. Tiếng gầm kéo dài khoảng
năm sáu giây, giảm rồi tắt hẳn.
-
Lão lại bắn súng nữa! Doris kêu.
-
Nghe không giống tiếng súng - Hannibal nói - Tiếng nổ mạnh hơn. Chắc là một
loại thuốc nổ nào đó.
Bà
Macomber cũng đã nghe tiếng ồn và xuất hiện trước cổng, mắt nhìn về hướng mỏ
của Thrugon. Đúng lúc đó Thrugon và khách đang bước trở ra, cùng với một công
nhân Mêhicô. Người công nhân này cũng đẩy xe cút kít đầy quặng mỏ đi theo vào
nhà phụ. Thrugon và người lạ đứng nói chuyện ở ngoài một hồi, rồi leo lên chiếc
xe đỏ, chạy trở ra thành phố.
Khi
đi ngang qua, Thrugon làm ngơ như không thấy bà Macomber vẫn còn đang đứng
trước cổng nhà. Khi xe biến mất, bà băng qua đường và đi về hướng nhà cậu
Harry, vừa bước đi vừa cố cột lại vòng đeo tay kiểu thổ dân Da Đỏ đang đeo ở
tay.
Ba
Thám Tử trẻ và Doris chạy ào xuống dưới nhà để mở cửa cho bà.
-
Các cháu có thấy không? - Người phụ nữ tính khí mạnh bạo nói thay câu chào.
Thrugon cho mỏ hoạt động trở lại!
Magdalena
chạy từ dưới bếp lên phản đối ngay.
-
Làm sao mà được, senora Macomber ơi. Mỏ này cạn kiệt rồi. Không còn tí bạc nào
trong đó cả. Chính chị đã nói thế mà!
-
Dù sao, lão ấy cũng để cho mỏ hoạt động lại - bà Macomber vẫn nói lại. Lão cho
nổ một khối đá. Mọi người có nghe chứ? Tôi quá quen thuộc tiếng động này, không
thể lầm được.
-
Có thể ông ấy dàn cảnh cho vui! - Peter nói - Hoặc mong biến chỗ này thành địa
điểm thu hút khách du lịch... giống như những người cho trùng tu lại các thành
phố cổ, làm nổi bật nét độc đáo của thành phố ấy, rồi cho tham quan, bắt du
khách trả tiền thật cao!
Bà
Macomber tỏ ra rất xúc động khi nghe giả thiết này.
-
Vậy khu này sẽ không được là nơi yên tịnh nữa! - Bà kêu - Ta sẽ bị xe du khách
làm kẹt đường và họ còn xả rác nữa...
-
Nhưng dù sao đó cũng là đất nhà của ông ấy mà! Doris bắt chước giọng cậu Harry
nói.
Bà
Macomber trề môi, chào rồi bước nhanh trở về nhà.
Hannibal
suy nghĩ...
-
Mình không nghĩ Thrugon định mở cửa cho du khách tham quan đâu - cuối cùng
Hannibal nói. Twin Lakes nằm quá xa đường lớn.
-
Vậy thì ông ấy làm cái quái gì vậy? Bob hỏi.
Hannibal
mỉm cười.
-
Ta có thể tìm hiểu từ hai người công nhân Mêhicô - thám tử trưởng nói. Thrugon
đi với khách mất rồi. Ta hãy đến đó xem có rút được thông tin nào không...
Một
lúc sau, Doris và ba thám trử trẻ đến gần hàng rào lưới và gọi hai người công
nhân Mêhicô. Bốn bạn thử nói tiếng Anh, nhưng không nhận được hồi âm nào. Khi
đó bốn bạn thứ nói vài từ tiếng Tây Ban Nha, nhưng không thành công hơn. Chỉ
thấy hai người Mêhicô nhìn với vẻ mặt ngờ vực.
Bốn
bạn thất vọng trở về trang trại cầu cứu dì Magdalena.
-
Dì Magdalena ơi, dì nói tiếng của họ - Peter nói. Họ sẽ tin tưởng dì hơn.
Dì
Magdalena không để bốn bạn năn nỉ và lên đường ngay. Dì nhanh chóng quay về,
thú nhận mình đã hoàn toàn thất bại. Hai người đàn ông không thèm nhìn dì.
Nhưng dì đã tiến đến khá gần, trước khi con chó kịp thấy dì và sủa. Khi đó, hai
người đang nói chuyện và dì nghe được một từ “oro”!
-
Oro hả? Hannibal lập lại. Tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là vàng. Chẳng lẽ Thrugon
tìm vàng trong mỏ?
-
Nhưng đây là mỏ bạc mà! Dì Magdalena nhắc lại.
-
Có thể vừa có bạc vừa có vàng - thám tử trưởng giải thích.
Rồi
lấy viên đá nhỏ tìm thấy trong mỏ ra khỏi túi. Hannibal hỏi:
-
Doris, em có biết bao giờ chú Harry đi Lordsbug không?
-
Ngày mai.
-
Do ta cũng sẽ cùng đi, ta sẽ biết rõ hơn về cục đá này.
Nét
mặt hài lòng, Hannibal cho viên đá trở vào túi áo.