Ác Dương Phác Lang - Chương 07 phần 1

CHƯƠNG 07

Vì sợ phụ
thân trách tội nàng đem dân chúng vô tội tiến vào vòng nguy hiểm, đồng thời
cũng vì an toàn của trượng phu cùng con của Thủy Tâm, Lạc Trân Trân đem toàn
gia Thủy Tâm giấu ở tây viện ít người lui tới. Đây là chỗ ở của gia quyến hạ
nhân trong phủ, cũng là nơi không quan trọng nhất, mà chính vì không quan trọng
nên lại là nơi an toàn nhất.

Bởi vì Lạc
Mộc Vân sớm đem bọn gia nhân không có năng lực bảo vệ rời khỏi nên tây
viện giờ cũng chỉ có gia đình Thủy Tâm mà thôi. Cũng chỉ có vào thời điểm này,
Thủy Tâm chẳng những không ghen tỵ mà còn thúc giục Triển Ngạo Trúc mang con ra
ngoài bay bay, đi dạo, mua thùng thùng… Cái gì cũng được, miễn là rời khỏi, bởi
vì nàng muốn ở trong phủ do thám tin tức, phải tính đúng thời điểm để làm cho
Triển Ngạo Trúc hỗ trợ mới được.

Trước khi
khai chiến một ngày, năm vị cao thủ chủ lực của Lạc phủ cùng cha con Lạc Mộc
Vân, còn có Hoàng Bách Thụy đang ôm tiểu tôn tử năm tuổi cùng ở trong phòng
nghị sự thương thảo bàn kế sách.

Hoàng Bách
Thụy áy náy, ảm đạm mở miệng:

“Nếu chỉ vì
một nhà tám khẩu của ta mà hại cho mọi người máu chảy thành sông, ta thật sự…”

“Bách Thụy,
không cần phải nói những lời này, từ trước đến nay ai mà không chết, chỉ cần là
chết có ý nghĩ thì có tiếc gì.” Lạc Mộc Vân nhíu mày. “Ngươi và ta đã có vài
chục năm giao tình, ngươi lại được dân chúng ca tụng là một vị quan tốt, không
thể vì ngươi làm việc chính nghĩa mà phải nhận sự trả thù. Ngươi vì dân chúng
làm việc, chúng ta che chở ngươi, đây là việc nên làm, không có gì phải băn
khoăn.”

Hoàng Bách
Thụy lại xúc động thở dài:

“Đừng giấu
giếm ta, ta biết đối phương là dốc hết toàn lực mà chúng ta bên này cũng không
có gì nắm chắc, đến cuối cùng có khả năng các ngươi sẽ hy sinh không công, như
vậy chi bằng…”

“Không bằng
cái gì? Đem một nhà tám người các ngươi giao ra sao?” Lạc MộcVân cả giận nói.
“Ngươi coi ta là thế nào? Là kẻ sợ chết sao? Bách Thụy a Bách Thụy, nếu đổi lại
là ngươi, ngươi sẽ không vì ta mà làm như vậy sao?”

Hoàng Bách
Thụy vội đáp:

“Đương nhiên
sẽ.”

“Nên là
vậy.” Lạc Mộc Vân xua tay. “Không có gì để nói nữa, ngươi vì ta, ta vì ngươi,
không là tình cũng là nghĩa, không thể thay thế cũng không thể thay đổi mới
chính là như thế.”

“Nhưng là…”

Đột nhiên có
một thủ vệ từ sảnh ngoài chạy vào, phá tan câu Hoàng Bách Thụy muốn nói.

“Lão gia,
bên ngoài có một tỳ nữ lén lút rình nghe, bộ dáng rất khả nghi, nàng nói nàng
là tỳ nữ bên ngoài tiểu thư, xin lão gia định đoạt.”

Lạc Trân
Trân áy náy ngẩn người.

“Thủy Tâm?”

Lạc Mộc Vân
nhíu mày liếc nhìn nàng một cái, làm nàng chột dạ rùng mình. Lạc Mộc Vân hừ
lạnh một tiếng:

“Cho nàng ta
vào.”

Chỉ chốc lát
sau Thủy Tâm đã được đưa vào, nàng tò mò nhìn trái, nhìn phải một chút sau mới
đi đến trước mặt Lạc Mộc Vân thỉnh an.

“Lão gia.”

Lạc Trân
Trân nhịn không được liền lên tiếng trách cứ:

“Thủy Tâm,
không phải gọi ngươi, ngươi không cần tới nơi này…”

Lạc Mộc Vân
trợn mắt trừng, Lạc Trân Trân cả kinh vội đem những lời định nói toàn bộ nuốt
vào trong bụng. Lạc Mộc Vân lại hừ lạnh một tiếng cảnh cáo làm cho Lạc Trân
Trân bất an cúi đầu, sau Lạc Mộc Vân mới quay sang hỏi Thủy Tâm.

“Ngươi là tỳ
nữ bên người tiểu thư?”

“Đúng vậy,
lão gia.”

“Hạ nhân
trong phủ hẳn là đã ra ngoài, ngươi vì sao còn ở lại?” Hắn không vui hỏi.

“Ta muốn ở
lại hỗ trợ, lão gia.”

“Hỗ trợ,
ngươi có thể hỗ trợ cái gì” Lạc Mộc Vân đột nhiên nhíu mi. “Nói, có phải ngươi
lưu lại làm gian tế không?”

“Cha, không
phải a!” Lạc Trân Trân vẫn là không nhịn được kêu lên. “Nàng cũng là xuất thân
từ võ lâm thế gia, cho nên biết võ công, nàng thực sự là muốn ở lại để hỗ trợ.”

Lạc Mộc Vân
chau chau mày.

“Nga? Võ lâm
thế gia? Hảo, nói ngươi là nữ nhi của ai?”

Thủy Tâm
trấn định cười cười.

“Gia phụ tên
là Thương Hùng.”

Lạc Mộc Vân
có chút kinh ngạc.

“Trang chủ
Lãnh gia trang Lãnh Thương Hùng?”

“Đúng vậy,
lão gia.”

Lạc Mộc Vân
nhìn chăm chú nàng một lát.

“Vì sao Lãnh
gia trang tiểu thư lại chạy tới Lạc phủ làm tỳ nữ?”

“Nàng là bỏ nhà
ra đi.” Lạc Trân Trân lại lên tiếng. “Nàng cùng trượng phu cãi nhau, cho nên bỏ
nhà ra đi, đến nơi này thì không còn bạc nên đành ủy thân đến làm tỳ nữ.”

“Không phải là
gian tế?” Lạc Trị Đình vẫn còn hoài nghi hỏi.

“Là thật, nàng
ta tên thật là Lãnh Thủy Tâm, trượng phu họ Triển, cách đây vài ngày Triển công
tử đã mang con tìm đến, là một tiểu oa nhi béo mập đáng yêu.”

Nghe đến đây,
sắc mặt Lạc Mộc Vân vốn đã hòa hoãn lại trầm xuống.

“Triển công tử?
Trượng phu của nàng là…”

Lạc Trân Trân
lại chột dạ cúi đầu.

“Là… là cái…
người đọc sách.” Nàng ngập ngừng nói.

Sắc mặt Lạc Mộc
Vân lập tức trầm xuống.

“Trân nhi,
ngươi không báo với ta đã đưa trượng phu cùng con của nàng vào phủ.”

Lúc này, Lạc
Trân Trân đầu hoàn toàn cúi đi xuống.

“Ta… ta…”

Nhìn thấy tình
hình trước mắt, Thủy Tâm tiếp lời:

“Lão gia, xin
đừng trách tiểu thư, là chính ta kiên trì muốn lưu lại. Lạc phủ chiếu cố ta vài
tháng, giờ phủ đang trong tình trạng nguy nan, ta rời đi thì không phải là biểu
hiện của nữ nhân giang hồ… Coi như là hành hiệp trượng nghĩa thôi. Yên tâm,
tướng công của ta sẽ tự chiếu cố chính mình, không cần mọi người phải vì hắn mà
bận tâm.”

Lạc Mộc Vân vẻ
mặt không vui:

“Lãnh cô
nương, Triển công tử cứ vậy theo cô vào đây? Hắn căn bản không biết nơi này có
bao nhiêu nguy hiểm?”

Thủy Tâm
nhún nhún vai:

“Đối với hắn
mà nói thì chỗ nào cũng giống nhau, biết hay không cũng không quan trọng.”

Lạc Mộc Vân
hít sâu một hơi.

“Lãnh cô
nương, ta nghĩ, ta tốt nhất cùng Triển công tử nói chuyện một chút.”

Thủy Tâm vẻ
mặt đau khổ chần chừ một lát.

“Có thể là có
thể a! Nhưng là hắn…” Nàng lại do dự một chút. “Người kia thực quái gở, lại
không yêu nói chuyện, ta sợ hắn hội đắc tội lão gia.”

“Đừng gọi ta
lão gia nữa.” Lạc Mộc Vân ra lệnh. “Ta cùng lệnh tôn từng có duyên gặp mặt vài
lần, coi như là có quen biết, ngươi gọi ta lão gia có chút không thỏa đáng.”

Thủy Tâm liền
cười đến ngọt.

“Vậy ta sẽ kêu
người là Lạc bá bá, người cũng gọi ta là Thủy Tâm được không?”

“Có thể.” Lạc
Mộc Vân gật gật đầu. “Bất quá, ta còn là muốn trước cùng trượng phu của ngươi
nói chuyện chút.”

Thủy Tâm lại
suy sụp hạ mặt.

“Nhưng là hắn
thực sự…”

“Không sao cả,
bá phụ cũng không phải là không có kiên nhẫn.”

“Vậy…” Thủy Tâm
thở dài. “Để ta thử đi gọi hắn xem.” Nàng vừa xoay người đi vừa lẩm bẩm: “Cũng
không biết có gọi được hắn không.”

Thủy Tâm vừa đi
ra, Lạc Trân Trân liền hướng phụ thân khuyến cáo:

“Cha, Triển
công tử thực sự rất lạnh lùng nha, ta đã gặp hắn vài lần, hắn chưa từng nói
cùng ta nửa lời, ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không có.”

“Ta hiểu được.”
Lạc Mộc Vân nói xong, đồng thời lại hướng những người khác hô: “Các vị, chúng
ta tiếp tục…”

Hoàn hảo là bọn
họ có chuyện để cùng nhau thảo luận, bằng không là chờ đợi đến nóng nước đỏ
gọng, bởi vì Thủy Tâm thật lâu sau mới quay trở lại, Triển Ngạo Trúc đang bị
một tiểu oa nhi béo mập đáng yêu kéo vào.

“Phụ thân,
tiến vào a! Tiến vào a…” Kia Mập Mập một bên ra sức kéo một bên kêu.

Mà Thủy Tâm
vừa quay mặt cười thầm, vừa lên tiếng khuyên:

“Tướng công,
đừng tức giận nha, chỉ gặp mặt một chút thôi, coi như là đi tản bộ cùng ta đi…”

Toàn bộ
người trong phòng nghị sự, trừ bỏ Lạc Trân Trân, Lạc Trị Đình cùng kẻ không có
võ công Hoàng Bách Thụy thì tất cả đều thất thần, kinh sợ khi nhìn thấy thư
sinh nho nhã đang đi vào chính sảnh kia.

Liếc mắt
nhìn qua chỉ thấy hắn là một thư sinh nho nhã, yếu đuối mà thôi thế nhưng lại
có thần thái tự cao tự đại thế kia, còn ẩn ẩn khí thế ương ngạnh cùng thô bạo
làm mọi người không tự chủ được mà nín thở, lo sợ.

Và cái làm
cho người ta kinh hãi nhất chính là ánh mắt của hắn, thâm trầm, lạnh lùng, cao
ngạo, giống như hồ nước sâu không thấy đáy cũng giống như hai đạo kiếm khí sắc
bén, khiến người ta nhìn thấy không rét mà run. Công lực không đủ cao thâm lại
không có kinh nghiệm giang hồ cho nên Lạc Trân cùng Lạc Trị Đình đều không cảm
nhận được khí thế của Triển Ngạo Trúc, chỉ cảm thấy hắn có chút lạnh lùng, có
chút khó gần mà thôi. Vì thế bọn họ cùng Hoàng Bách Thụy đều rất ngạc nhiên vì
sao đám người Lạc Mộc Vân đột nhiên khẩn trương, cảnh giác như vậy.

Sau khi đem
cha kéo đến địa điểm mẫu thân chỉ định, Mập Mập thở phì phò kêu:

“Nương, mệt
mỏi quá nha.”

“Nhiều lời,
tiểu tử, mau nắm chặt tay cha, đừng làm cho hắn bỏ đi nha.”

Mập Mập
“nga” một tiếng, liền dùng hai tay nắm chặt tay Triển Ngạo Trúc, đôi mắt đen to
tròn cũng bắt đầu chuyển động nhìn ngắm chung quanh.

“Làm ơn đi
mà, tướng công, một chút thôi.” Thủy Tâm lại thấp giọng cầu xin, rồi hướng Lạc
MộcVân giới thiệu:

“Lạc bá bá,
đây là tướng công của ta.”

Lạc Mộc Vân
âm thầm định thần, sau đó cẩn thận mở miệng:

“Triển công
tử, không biết tôn phu nhân có từng nói với ngươi về tình cảnh hiện tại của Lạc
phủ?”

Triển Ngạo
Trúc mắt khép hờ, lạnh lùng không lên tiếng.

Lạc Mộc Vân
hơi hơi nhíu mày.

“Ta nghĩ…
hai vị mời trước ngồi xuống đi!”

Thủy Tâm vội
lôi kéo Triển Ngạo Trúc ngồi xuống, thuận tiện nói nhỏ vào tai hắn vài câu, Mập
Mập cũng ngoan ngoãn ngồi trên đùi phụ thân nhưng đôi mắt vẫn chuyển động không
ngừng.

Mà Lạc Mộc
Vân liền thừa dịp này tỉ mỉ đánh giá người trước mặt, thư sinh này thật lãnh
khốc, không phải là một nhân vật bình thường như vẻ bề ngoài. Hắn ho nhẹ hai
tiếng rồi lại thử cùng Triển Ngạo Trúc nói chuyện:

“Triển công
tử, tôn phu nhân có nói cho ngươi biết ở lại Lạc phủ sẽ gặp nguy hiểm?”

Triển Ngạo
Trúc vẫn tiếp tục ngoảnh mặt làm ngơ, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một
cái.

Thủy Tâm ở
một bên thở dài:

“Lạc bá bá,
ta đã sớm nói qua, hắn chính là như vậy đó, nếu muốn nói chuyện hắn sẽ tự nói,
nếu không cho dù có đặt đao lên cổ hắn cũng không ép ra được nửa lời. Không chỉ
là dối với các người, đối với ta…” Nàng oán hận liếc Triển Ngạo Trúc một cái.
“cũng giống như các ngươi. Cả ngày phải đối diện với đại khối băng có bao nhiêu
đáng thương, từ sáng đến tối chỉ có thể nói chuyện một mình, có người không
biết tưởng ta bị điên a.”

Nàng thở dài
một tiếng.

“Cũng không
biết hắn buộc ta gả cho hắn làm sao, cả ngày chỉ biết mang theo con bay bay, mà
ta đâu! Chỉ có thể nhìn trời than thở. Gọi hắn theo giúp ta đi ra ngoài đi dạo,
hắn nhanh như chớp nhi sẽ không có cái ảnh nhi, không cần hỏi, chuẩn lại là
mang theo con bay bay đi. Ai! Ta thực sự thật đáng thương còn có a…”

Cho dù trong
sảnh có rất nhiều người nàng chưa từng gặp mặt nhưng Thủy Tâm thao thao bất
tuyệt chiếu cáo thiên hạ, làm cho mọi người đều biết nàng bị trượng phu ngược
đãi thế nào, thỉnh thoảng còn ai oán liếc Triển Ngạo Trúc vài cái, ra vẻ mình
thật đáng thương, cho dù có bỏ nhà rời đi cũng có thể thông cảm. Triển Ngạo
Trúc vẫn như cũ không nói gì, chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái mà những người
còn lại đều dở khóc dở cười, không biết phải làm sao. Vốn là mời trượng phu
nàng đến để nói chuyện, như thế nào đã biến thành đại hội vợ tố khổ chồng?

“Thời điểm
mừng năm mới, hắn cũng không đưa ta về nhà mẹ đẻ, chỉ có cha ta sai người đến
mời.” Lãnh Thủy Tâm đang thao thao kể tội trượng phu, đột nhiên…

“Nương, ta
cùng hắn chơi đùa được không? Nương, ta muốn cùng hắn chơi đùa.” Mập Mập chỉ
tay vào tôn tử của Hoàng Bách Thụy nói.

“Nhiều
chuyện, nương đang nói ngươi sao có thể chen vào, cẩn thận cái mông của ngươi
nha.” Đang nói cao hứng bị chen ngang, Thủy Tâm mất hứng liền mắng. “Chăm sóc
tốt cha ngươi, nếu để hắn rời đi, ta không đánh cái mông của ngươi mới là lạ
a.”

Bị nương
mắng, Mập Mập ủ rũ cúi đầu, bộ dáng thật đáng thương, ai nhìn thấy cũng đau
lòng không thôi. Hoàng Bách Thụy liền cúi đầu nói với tôn nhi vài câu, tiểu nam
hài liền nhảy xuống đùi tổ phụ, chạy đến trước mặt Mập Mập, nắm tay hắn nói:

“Đi, ta cho
người xem đồ chơi của ta.”

Hai mắt Mập Mập
lập tức sáng ngời, tươi cười định chạy đi nhưng liếc mắt trông thấy mẫu thân,
hắn liền sợ hãi rồi đưa ánh mắt cầu cứu nhìn sang phụ thân:

“Cha, Mập Mập
ra ngoài chơi, ngươi đừng bỏ đi được không?”

Triển Ngạo Trúc
cúi đầu nhìn hắn, sau đó gật đầu, Mập Mập liền tươi cười, vui vẻ trở lại,
lập tức nhảy xuống đùi cha hắn hướng mẫu thân kêu lên:

“Nương, cha nói
hắn sẽ không bỏ đi, Mập Mập có thể đi chơi không?”

Thủy Tâm đảo
cặp mắt:

“Là nha, ngươi
nói cái gì cha ngươi đều đáp ứng, mà ta nói cái gì cũng không được, xem…” Nàng
quét mắt nhìn mọi người trong phòng một lượt. “Đây lại là một tội trạng, hắn
căn bản là không đem ta để ở trong lòng.”

Lạc Trân Trân
rốt cuộc không chịu nổi kêu lên:

“Thủy Tâm,
ngươi đã xong hay chưa a? Mau để cho Mập Mập đi chơi a! Chưa từng thấy người
nào thích khi dễ con như ngươi vậy.”

Thủy Tâm đột
nhiên cười.

“Như vậy mới
công bằng thôi! Cha hắn khi dễ ta, ta liền khi dễ con của hắn, con của hắn sẽ
lại đi chỉnh hắn, hắc, hắc, vừa khéo một vòng nha.”

Lạc Trân
Trân dở khóc dở cười đại thán một tiếng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3