Nhất chỉ đào hoa túy đông phong - Chương 01 - 02
Chương 1: Tân khoa Trạng Nguyên
Trạng Nguyên lang năm nay là một người tính
tình ôn hòa, gia thế mặc dù trong sạch nhưng lại chỉ là một thư sinh nhân gia
khổ cực, mặc dù thi cử lần đầu nhưng đã đỗ Trạng Nguyên, nói ra lại khiến người
ta cảm thấy có mấy phần may mắn ở đây rồi.
Y đảm nhiệm chức lục phẩm Hàn Lâm Viện tu
soạn, thường ngày trông coi quốc sử.
Chọn hồng đương nhiên phải chọn quả mềm mà
nắm.
“Hạ đại nhân, những thứ này làm phiền ngươi
rồi.” Công việc chủ yếu thường ngày ở Hàn Lâm Viện chính là biên soạn quốc sử,
đột nhiên một chồng sách cũ kỹ chất cao như núi ánh vào mi mắt y.
Hạ Chính Chi thần sắc không đổi, chẳng qua là
nhướng lên con ngươi ôn nhuận, dịu dàng cười:
“Được.”
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Đây cũng chính là nguyên nhân trong truyền
thuyết, nói rằng Trạng Nguyên lang tính tình ôn hòa, thấy có một kẻ làm như
thế, Hạ Chính Chi chỉ có thể đáp ứng, những kẻ khác dĩ nhiên là rối rít làm
theo.
Nhưng mà y cũng không thể cự tuyệt, tất cả chỉ
có thể gật đầu đồng ý.
Thật ra thì y cự tuyệt cũng không sao, chỉ cần
đem bổn phận của mình làm xong là được, ai có thể truy cứu chứ?
Nhưng hết lần này đến lần khác, Hạ Chính Chi
ngay cả nửa điểm oán giận đều không có, thái độ vẫn như cũ mà nhu hòa, nhìn qua
chính là một hậu bối dễ bị người ta ức hiếp.
Hoàng hôn buông xuống, những người bên cạnh đã
bắt đầu lục tục trở về nhà, duy chi còn một mình Hạ Chính Chi là vẫn ở lại Hàn
Lâm Viện mà biên soạn sử sách.
Ngọn đèn dầu như hạt đậu lờ mờ, thế rồi đột
nhiên đèn dầu khô cạn, “phụt” một tiếng rồi vụt tắt.
Tay của Hạ Chính Chi lúc này mới tạm dừng một
chút, đôi mắt khẽ động, phát hiện bốn phía một mảnh tối đen. Ngoại trừ y ra,
ngay cả một bóng người cũng không có.
Dựa theo phỏng đoán của mình, y đem bút lông
còn ở trong tay gác lên nghiên mực, chỉ mới hoãn lại mà mệt mỏi đã cứ thế xông
lên.
Hạ Chính Chi vẫn mặt mày ôn hòa như cũ, một
nửa câu oán giận cũng không có.
Chỉ là y chậm rãi đứng dậy đi ra bên ngoài,
lúc này mới phát hiện trăng Trung Thiên đã lên cao (1). Mấy ngày nay, tình
huống đều tuần hoàn như thế, mọi người cũng biết Trạng Nguyên này tính tình rất
tốt, nói thẳng ra là một người tốt trong vô vàn kẻ thối nát, cho nên bọn họ mới
đem chuyện vốn là bổn phận của mình giao cho y xử lý.
Cái này biên soạn nhiều ngày như vậy, công
việc không hề giảm bớt mà ngược lại ngày càng có khuynh hướng tăng lên.
Mà Thám Hoa cùng bảng nhãn với Hạ Chính Chi
lại không rơi vào tình trạng này, bởi lẽ trong xương tủy của văn nhân đa số đều
lộ ra một cỗ ngạo khí, nay có thể nhìn thấy được bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng
của y thì chỉ cảm thấy khinh thường.
Lại là một đêm chuẩn bị ngọn đèn dầu.
Vẫn như cũ trong phòng chỉ còn lại một mình Hạ
Chính Chi, bỗng dưng một cơn gió lạnh từ ngoài cửa ập đến, đem từng trang giấy
ở trên bàn lần lượt thổi tung.
“Ba” một tiếng, sách được lật tới trang cuối
cùng từ trên bàn rớt xuống mặt đất, đồng thời cũng hù dọa Hạ Chính Chi một
phen.
Hạ Chính Chi đứng dậy chuẩn bị đem sách nhặt
lên liền phát hiện phía trước có người nhanh hơn một bước, mang sách nâng tới.
“Trẫm đang nghĩ đêm khuya là ai còn ở lại
trong Hàn Lâm Viện, lại không thể ngờ chính là Trạng Nguyên lang.” Thanh âm này
bình bình đạm đạm, nghe không ra là vui mừng hay tức giận.
Hạ Chính Chi nâng mắt nhìn người trước mặt,
phát hiện người tới là đương kim Thánh thượng, vội vàng quỳ xuống hành lễ. Mặc
dù động tác nhìn qua rất vội vàng nhưng mà thần sắc vẫn cứ nhu hòa lãnh đạm.
“Vi thần tham kiến Hoàng thượng.” Hạ Chính Chi
hành lễ một cái.
Tô Trường Sách khoát tay, để cho Hạ Chính Chi
đứng lên.
“Không biết Hoàng thượng đêm khuya tới Hàn Lâm
Viện…” Hạ Chính Chi nhìn nam nhân trước mặt, hắn đêm khuya lẽ ra nên ở trong
Hoàng Cung mà ngủ nghỉ, sao tự nhiên lại xuất hiện ở đây?
Mà Tô Trường Sách cũng trái phải mà nhìn y,
còn tiện tay mở ra cuốn sách trên bàn của Hạ Chính Chi:
“Tại sao đã khuya như vậy mà Hạ khanh vẫn còn
biên soạn?”
“Dù sao cũng là trong lúc rảnh rỗi, có một
chút chuyện để làm mới cảm thấy không phí hoài cảnh xuân tươi đẹp.” Thanh âm
của Hạ Chính Chi mềm mại, nghe qua tưởng chừng như phong xuân, dịu dàng mà thổi
qua mặt nước mùa xuân.
“Ồ? Chẳng lẽ ở quý phủ của Hạ khanh không có
một người để đợi chờ?” Tô Trường Khanh nhẹ nhàng nhướng lên hàng lông mày, tò
mò hỏi.
“Thần cô độc, làm gì có giai nhân chờ đợi.” Hạ
Chính Chi mỉm cười trả lời.
Mặc dù lúc đó ở thi đình (2) đã từng đánh giá
qua Hạ Chính Chi nhưng lúc này Tô Trường Sách lại không khỏi liếc mắt nhìn một
cái.
Người này bộ dáng ước chừng hai mươi tuổi,
lông mày thanh tú, ánh mắt có vài phần ôn nhu của nữ tử, hơn nữa còn toát ra vẻ
khí khái hào hùng bức người. Bởi vì thức trắng đêm biên soạn bên ngọn đèn cho
nên mái tóc đen như mực cũng không còn chỉnh tề, từng lọn tản mác rơi xuống
trên vai y càng lộ ra dáng vẻ mệt mỏi.
Nhắc tới thì cũng coi như một người tuấn tú
đầy tương lai, những người khác ở độ tuổi hai mươi đã sớm thú thê sinh hài tử,
mà Hạ Chính Chi vẫn chưa thành gia lập thất. Hơn nữa vị Trạng Nguyên này lại ở
một cái tiểu viện cách xa kinh thành, không có hạ nhân chiếu cố. Mọi việc đều
tự mình làm lấy.
“Ngươi nay đã đỗ Trạng Nguyên, ắt sẽ có cô
nương ái mộ, ngươi nếu vừa ý, vậy thì hãy thú về đi.” Tô Trường Sách lại cứ như
vậy mà cùng Hạ Chính Chi nhàn thoại việc nhà, so với ấn tượng của Hạ Chính Chi
đối với hắn ở trên đại điện thì hắn lúc này có thêm vài phần bình dị gần gũi.
Nhưng mà, quân vương dù sao vẫn là quân vương,
cho dù có đứng ở đó không nói lời nào cũng vẫn sẽ lộ ra sự uy hiếp của đế vương
khiến cho người ta phải cúi đầu xưng thần.
“Không cần đâu, thần đã có người trong lòng.”
Hạ Chính Chi lắc lắc đầu, nụ cười trên mặt vẫn dịu dàng như thường ngày thế
nhưng lại tăng thêm vài phần ý tứ khác.
Tô Trường Sách ngẩn người:
“Không biết là thiên kim nhà nào, Hạ khanh nếu
đã đỗ Trạng Nguyên vì sao không đi cầu thân?”
Hạ Chính Chi chẳng qua là lẳng lặng nhìn Tô
Trường Sách, chỉ cười mà không đáp, dường như không muốn đi sâu vào chủ đề này
nữa, Tô Trường Sách nhạy cảm nhận ra tâm tư của Hạ Chính Chi.
Mặc dù không biết đêm khuya thế này Tô Trường
Sách đến Hàn Lâm Viện là có mục đích gì nhưng Hạ Chính Chi cũng hiểu tối thế
này Hoàng thượng vẫn là nên nghỉ ngơi đi thôi. Cho nên y mới hướng Tô Trường
Sách mà hành lễ:
“Ánh trăng nay đã Trung Thiên, bệ hạ càng phải
chú trọng thân thể, đêm khuya sương lạnh chỉ e sẽ dễ nhiễm phong hàn, kính xin
Hoàng thượng hồi cung nghỉ ngơi.”
Đáy mắt của Hạ Chính Chi mặc dù ôn nhuận nhu
hòa nhưng cũng rất thâm thúy tựa như đêm tối trong kinh thành, yên tĩnh không
gợn sóng. Thế nhưng đồng thời cũng giống như thu hút ngươi đi vào trong ấy, khiến
cho người ta chẳng thể nào dời đi tầm mắt.
Ngay cả Tô Trường Sách cũng không thể đoán
được đến tột cùng Hạ Chính Chi có tâm tư như thế nào. Người này tuyệt đối không
phải vật trong ao (3).
Tô Trường Sách rất có ấn tượng với Hạ Chính
Chi, có lẽ chỉ có thể dùng từ ngắn gọn như vậy để hình dung.
Ngày thứ hai ở Hàn Lâm Viện truyền tới tin
Thánh thượng muốn tới nơi này điều tra tin tức, mọi người ngày trước giao công
việc cho Hạ Chính Chi hiện tại nào dám đưa cho y làm nữa?
Bọn họ rối rít cười nói:
“Hạ đại nhân, xem ngươi cực khổ như vậy, những
thứ này liền để ta gánh vác đi.”
Đây vốn là chức trách của bọn họ, những lời
này chính là đem lỗi lầm của mình phủi sạch không còn một mống.
Hạ Chính Chi không nổi giận cũng không phiền
muộn, chỉ là cười nói:
“Nếu như nói là bận rộn thì cứ để ta làm cũng
chẳng sao.”
“Không bận, không bận.” Bọn họ là sợ Thánh
thượng đến rồi sẽ phát hiện ra chuyện này, dĩ nhiên là hận không thể nhanh hơn
một chút đem đống sách này lấy về.
Hạ Chính Chi có nói gì cũng vô ích, chỉ có thể
nhìn bọn họ cuống quýt đem sách trên bàn mình từng quyển một mang đi.
Cứ như vậy, trên bàn của y một mảnh thanh
tịnh, không còn nhìn ra những ngọn núi nhỏ đem người che kín giống như ban nãy
nữa.
Các học sĩ của Hàn Lâm Viện tương đối thân cận
với Hoàng thượng so với những thần tử khác, nếu có việc thì Hoàng thượng cũng
sẽ cùng bọn họ thượng nghị chuyện quốc gia, soạn thảo chiếu thư cũng cần tới
các học sĩ của Hàn Lâm Viện.
Vào khoảng canh ba của giờ Tỵ (4), trong Hàn
Lâm Viện xuất hiện một thân ảnh vàng kim, rực rỡ đến độ ngoài cửa cũng phảng
phất ánh sáng, nhìn qua khiến người ta cảm thấy có phần chói mắt.
Các học sĩ ở Hàn Lâm Viên cũng đã nhận thức
được mặt mày của đương kim Hoàng thượng, vội vàng đứng dậy, nhao nhao hướng về
phía Thánh thượng mà quỳ xuống:
“Chúng thần cung nghênh Hoàng thượng.”
“Các khanh gia miễn lễ.” Tô Trường Sách cũng
chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu.
Đợi cho tới khi tất cả mọi người đều đứng dậy,
Hạ Chính Chi liền trở về vị trí của mình, tiếp tục làm tròn bổn phận của y.
Mọi người sửng sốt mà nhìn Hạ Chính Chi,
thường ngày nhìn lãnh đạm cũng không tới loại trình độ này đi.
Hoàng thượng còn chưa lên tiếng, y sao có thể
ngồi xuống?
“Hạ Chính Chi.” Tô Trường Sách nhướng nhẹ hàng
lông mày, đăm chiêu nhìn người đang cầm bút chuẩn bị sao chép kia, thanh âm
bình thản nhưng thấy rõ uy nghiêm.
Người bên cạnh thầm nghĩ Hạ Chính Chi tuy là
Trạng Nguyên năm nay nhưng mà chỉ e một lỗi này thôi cũng khó thoát.
Hạ Chính Chi dừng lại một chút, con ngươi khẽ
động mà nhìn Tô Trường Sách, phát hiện ra mình đang bị nhìn chằm chằm, y đem
bút ở trong tay đặt lên đài nghiên mực, một lần nữa đứng dậy, hướng Tô Trường
Sách mà quỳ lạy:
“Không biết Hoàng thượng có điều gì phân phó?”
Vẫn là nói không ra lời y rốt cuộc ngu ngốc hay chỉ là giả vờ, hẳn là vẫn còn
chưa phát giác ra mình vừa làm một chuyện đại nghịch bất đạo.
“Khanh thật sự không biết tại sao?” Tô Trường
Sách cũng không muốn cùng Hạ Chính Chi dây dưa, trực tiếp hỏi thẳng.
Ánh mắt của hắn giống như lưỡi kiếm sắc nhọn,
chăm chú nhìn chằm chằm Hạ Chính Chi trước mặt.
Hạ Chính Chi thấy thế, liền nở nụ cười nhẹ
nhàng ôn nhu:
“Hoàng thượng hỏi thần câu này, thần cũng thật
sự muốn hỏi Hoàng thượng một câu, Hoàng thượng chắc cũng đã biết vì sao thần
làm như thế?”
Y đối với Tô Trường Sách, không có nửa điểm sợ
hãi, vẻ mặt vẫn ôn nhuận bình thản như ngày thường.
Còn chưa chờ Tô Trường Sách trả lời, y lại
tiếp tục nói:
“Thần ở Hàn Lâm Viện tu soạn, hàng ngày biên
soạn viết sách, Hoàng thượng tới nơi này là để điều tra bọn thần, nếu để mặc
cho bọn thần không làm tròn trách nhiệm mà chỉ chú ý tới nhất cử nhất động của
Hoàng thượng ở Hàn Lâm Viện, thần cả gan, kính xin Hoàng thượng hồi cung đi,
như vậy sẽ chỉ ảnh hưởng tới thần không cách nào chuyên tâm, trì hoãn chức
trách.”
Hạ Chính Chi vừa nói ra những lời này, bên
trong Hàn Lâm Viện liền an tĩnh không một tiếng động.
Ở Hàn Lâm Viện này, Hạ Chính Chi nổi danh là
người có tính tình cực tốt, ai cũng không ngờ rằng y lại dám đứng trước mặt
đương kim Hoàng thượng mà nói những lời này.
Tô Trường Sách trầm mặc, nhìn chằm chằm Hạ
Chính Chi.
Người bên cạnh thầm nghĩ, Hạ Chính Chi này vừa
mới nhận chức không bao lâu vậy mà lại dám chọc giận long nhan, sợ là sau này
sẽ trôi qua những tháng ngày không bình yên.
Thế nhưng Tô Trường Sách im lặng một lúc sau
đó lại cao giọng mà cười:
“Nói thật hay.” Tô Trường Sách trên gương mặt
nào có thấy nửa điểm tức giận, ngược lại còn tán dương Hạ Chính Chi một câu.
Tô Trường Sách đúng là tới dò xét một phen,
cũng không có nhiều ý tứ khác trong lời nói.
Đợi cho tới khi Tô Trường Sách rời đi, đã có
người muốn đối phó Hạ Chính Chi rồi.
Hạ Chính Chi này thường ngày thoạt nhìn ôn tồn
hòa khí lại không ngờ là một người có tâm cơ như thế.
Y đối với chuyện lần này ngoảnh mặt làm ngơ,
vẫn là như cũ làm tận chức trách, đem bổn phận công việc của mình làm xong.
Tuy nhiên số người muốn đối phó với Hạ Chính
Chi cũng chỉ là số ít, Hàn Lâm Viện này dù sao có cả một mớ người, trong xương
tủy đã thấm một cỗ ngạo khí, đối với việc Hạ Chính Chi dám trực tiếp khuyên
ngăn dĩ nhiên là có chút khen ngợi.
Mà Hạ Chính Chi cũng chỉ mới bước vào con
đường làm quan, làm cách nào trong một thời gian ngắn như vậy có thể thăm dò
tính tình của Hoàng thượng? Cho dù muốn nịnh nọt thì cũng phải đúng bệnh mà bốc
thuốc chứ?
Nếu không rõ là bệnh gì, làm sao mà kê đơn?
Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, thanh
danh của Hạ Chính Chi đúng là nửa tốt nửa xấu.
Chú thích:
(1) Trăng Trung Thiên: Là mặt trăng vào canh
Tý, tức từ 23 giờ cho tới 1 giờ, đây là khoảnh khắc mặt trăng mọc ở vị trí cao
nhất.
(2) Thi đình: Là kỳ thi cuối cùng ở cung điện,
do đích thân hoàng đế chủ trì.
(3) Vật trong ao: Nguyên gốc là “trì trung chi
vật”, đây là một phép ẩn dụ ám chỉ người không có khát vọng, không có hoài bão.
Hiểu đơn giản là người không thể làm chuyện lớn.
(4) Giờ Tỵ: Từ 9 giờ cho tới 11 giờ.
Chương 2: Xảo lưỡi người (**)
Trước tiên không cần bàn về thanh danh tốt xấu
nửa nọ nửa kia của Hạ Chính Chi, tóm lại mà nói, ấn tượng của Hạ Chính Chi ở
trong lòng Tô Trường Sách quả thật có thêm một bước nhận định.
Từ xưa tới nay, sau khi tân khoa Trạng Nguyên
dấn thân vào con đường làm quan, từng bước một trở thành người lương thiện số
lượng cũng không nhiều.
Điều này khiến cho trong đầu Tô Trường Sách
nổi lên ý định muốn thăm dò Hạ Chính Chi.
Tuy nhiên, không quá mấy ngày sau đó, Hạ Chính
Chi liền bị triệu vào cung. Muốn viết một câu chữ chau chuốt hay quần thần có
quốc gia đại sự thượng nghị đều cần phải có một người nghĩ và biên soạn chiếu
thư.
Tô Trường Sách lúc này đang ở bên trong Ngự
Thư Phòng phê chuẩn tấu chương, trong lúc chuẩn tấu có vài phần mệt mỏi, đang
tính nghỉ ngơi một chút thì nghe được ở bên ngoài Ngự Thư Phòng, Trương Phúc
đến gõ cửa:
“Chủ tử, Hạ đại nhân đang đợi ở bên ngoài, có
truyền hắn vào hay không?”
Tô Trường Sách vừa nghe liền nhíu lại mi tâm,
hờ hững lên tiếng:
“Cho hắn tiến vào đi.”
Một lúc sau, Hạ Chính Chi nhẹ nhàng bước vào,
y hướng Tô Trường Sách làm một cái động tác quân thần chi lễ:
“Thần tham kiến Hoàng thượng.”
“Miễn lễ.” Tô Trường Sách một đôi con ngươi
nhìn chằm chằm vào Hạ Chính Chi đang đứng trước mặt mình, một thân quan phục
mặc ở trên người y quả nhiên là có một loại hàm súc khác.
Đừng nhìn y dáng người rắn rỏi, cao lớn tinh
tế thế nhưng lại không giống như những người khác toát ra khí chất cao ngạo,
ngược lại quan phục uy nghiêm lại bị chính sự ôn hòa của y dung nạp thành bình
dị gần gũi.
“Hôm nay truyền ngươi đến là có một chuyện
quan trọng cần ngươi tới làm.” Tô Trường Sách cũng không quanh co lòng vòng.
Hạ Chính Chi nghe xong lại làm một cái động
tác quỳ lạy thật dài:
“Nếu thần có thể hỗ trợ gì cho Hoàng thượng,
thần dĩ nhiên dốc hết toàn lực.”
“Tốt lắm, ngày đó ở Hàn Lâm Viện, sao lại
không nhìn ra ngươi chính là một kẻ xảo lưỡi như thế.” Nghe loại lời nói này,
Tô Trường Sách lại tránh không khỏi nhíu lại mi tâm của mình. Hắn đột nhiên cảm
thấy Hạ Chính Chi trong ấn tượng của mình có chỗ khác biệt.
Thế nhưng Hạ Chính Chi cũng chỉ nở nụ cười ôn
nhu:
“Lúc ở Hàn Lâm Viện, thần dĩ nhiên chính là
một kẻ xảo lưỡi, hoàng thượng như thế nào lại nhìn không ra?” Y không hề biện
giải, trái lại còn thừa nhận điều này.
Câu trả lời này của Hạ Chính Chi khiến cho Tô
Trường Sách giật mình một lúc, hắn nhớ tới khoảnh khắc ở Hàn Lâm Viện, mặc dù
chỉ vài câu ngắn ngủi nhưng mà chính xác có thể nhìn ra Hạ Chính Chi này có một
cái lưỡi ba tấc trơn tru đầy tiềm năng.
Kế đó, Tô Trường Sách cười sang sảng:
“Ngày ấy nhìn thấy Hạ khanh chữ viết rất đẹp
cho nên trẫm mới đặc biệt gọi ngươi tới đây để viết chiếu thư.” Hắn đem mục
đích mà mình triệu Hạ Chính Chi tiến cung nói ra. Chức trách hàng đầu của Hàn
Lâm Viện chính là soạn thảo chiếu thư.
Cho nên lần này Hạ Chính Chi bị gọi vào cung
thật ra là danh chính ngôn thuận.
“Thần tuân chỉ.”
Sau khi Hạ Chính Chi hành lễ, Tô Trường Sách
phân phó Trương Phúc chuẩn bị một cái bàn thấp, giấy và bút mực đều đầy đủ. Hạ
Chính Chi vén lên vạt áo của mình, ngồi xổm ở phía trước cái bàn. Tiếp đó, y
đem ống tay áo của mình xắn lên, cầm bút điểm mực, lông mi dài rũ xuống, môi
mỏng khẽ hé mở:
“Thần đã chuẩn bị xong, thỉnh Hoàng thượng bắt
đầu.”
“Vịnh Xuân Uyển chín năm chưa tu sửa, trẫm có
ý định muốn xây…” Tô Trường Sách mới vừa nói ra câu mở đầu thế nhưng Hạ Chính
Chi vẫn chưa động bút.
“Chắc không phải trẫm nói quá nhanh, Hạ khanh
theo không kịp?” Hắn hỏi một câu. Làm sao có khả năng quá nhanh được chứ, này
rõ ràng là một câu còn chưa có nói xong mà.
Hạ Chính Chi chậm rãi đặt bút gác trên nghiên
mực, xoay người hướng về phía hắn mà dập đầu:
“Thỉnh Hoàng thượng giáng tội, chiếu thư này
mong người nhờ học sĩ khác của Hàn Lâm Viện viết thay.”
“Tại sao?” Tô Trường Sách nhẹ nhàng nhíu lại
mi tâm, nhìn Hạ Chính Chi đang quỳ rạp trước mặt mình.
“Chiếu thư này, thần không thể hạ bút, vẫn là
thỉnh Hoàng thượng gọi học sĩ khác đi.” Hạ Chính Chi không giải thích lý do,
chỉ là nói thẳng một câu này.
“Hàn Lâm học sĩ có thể thượng nghị chuyện quốc
gia, Hạ khanh nếu trong lòng muốn nói, cần gì phải che giấu?”
Tô Trường Sách tiến về phía trước vài bước, Hạ
Chính Chi nghe thấy tiếng động truyền đến đầu của mình, mắt chỉ có thể nhìn
thấy mũi hài của Tô Trường Sách.
Còn chưa chờ Hạ Chính Chi mở miệng, Tô Trường
Sách đã cúi người xuống nâng y đứng dậy:
“Có gì thì cứ nói, không cần quanh co.” Tô
Trường Sách con ngươi như cũ lạnh thấu xương, nhìn chằm chằm vào Hạ Chính Chi.
Hạ Chính Chi lúc này mới nâng lên đôi mắt,
nhìn thẳng vào hắn.
Tô Trường Sách bỗng dưng phát hiện, vô luận Hạ
Chính Chi có như thế nào thì con ngươi đều vẫn mang theo nét cười. Cho dù là
tình huống hiện tại vẫn có thể thoáng nhận ra ý cười trong mắt y.
Tính tình hờ hững như thế hệt như không có bất
cứ sự tình gì có thể khiến y bối rối.
“Thần chỉ cảm thấy, việc xây dựng Vịnh Xuân
Uyển vẫn còn cần Hoàng thượng cùng bàn bạc với các thần tử khác rồi hãy đưa ra
quyết định.” Thanh âm của Hạ Chính Chi rất nhẹ, tuy nói là khuyên ngăn nhưng
ngữ khí của y lại không dùng quá nhiều sức.
“Ồ?” Tô Trường Sách cũng chỉ đáp lại một cái,
dĩ nhiên là chờ đợi Hạ Chính Chi nói tiếp.
“Xây dựng Vịnh Xuân Uyển ắt sẽ phải hao tài
tốn của, nếu Hoàng thượng chỉ đơn thuần sửa chữa thì không nhất thiết phải làm
to chuyện như thế. Tuy nói hiện tại không có man di đến xâm phạm, biên cảnh
không có chiến loạn nhưng mà từ thời tổ tổng tới nay đều nổi tiếng liêm khiết,
nếu Hoàng thượng trong lúc này xây dựng rầm rộ hoang phí như thế chỉ e không
hợp thời.” Hạ Chính Chi ngữ âm thong thả mà nói.
Thanh âm của y đều như thường ngày rất chậm
rãi, dừng lại một chút rồi lại hăng hái tiếp nối buông xuống một câu:
“Hơn nữa thần lúc này một thân một mình thật
ra cũng có liên quan tới thiên tai. Hiện tại Thiên Triều sắp sửa đối mặt với
mùa mưa, chỉ sợ nước sông làm vỡ đê, nếu vào lúc này sử dụng quốc khố mà xây
dựng Vịnh Xuân Uyển chỉ e sau này phát sinh thiên tai, triều đình lại không có
ngân lượng để phân phát.”
Tô Trường Sách biết lời nói này của Hạ Chính
Chi vô cùng có lý, nhưng cũng không nghĩ sẽ đơn giản như vậy mà bỏ qua cho Hạ
Chính Chi, hắn xoay người sang chỗ khác, cầm lấy tấu chương ở trên bàn ném
thẳng vào người Hạ Chính Chi.
“Tấu chương này là Tể tướng đương triều dâng
lên, ngươi xem cho kĩ.” Dứt lời, Tô Trường Sách hai tay chắp lại, cũng không có
nhìn thần sắc của Hạ Chính Chi.
Hạ Chính Chi cúi người nhặt lên tấu chương
trên mặt đất, mở ra liền thấy một bài thơ dài, người này vì muốn viết một tấu
chương dài như vậy hẳn là tốn không ít thời gian đi.
Xem xong, y chậm rãi đem tấu chương đóng lại,
hai tay trình lên Tô Trường Sách:
“Hoàng thượng, nếu như phải xét theo phương
diện này mà xây dựng Vịnh Xuân Uyển, vẫn là thỉnh Hoàng thượng cùng chủ quản Bộ
hộ cùng nhau thương lượng sau đó mới định đoạt.”
“Ngươi sau khi xem xong tấu chương cũng chỉ có
những lời này?” Tô Trường Sách lúc này mới xoay người, nhìn thấy Hạ Chính Chi
đang cúi thấp đầu ở trước mặt mình.
“Thần đã đi quá giới hạn, loại sự tình này
không phải là việc mà thần có thể can thiệp vào.” Hạ Chính Chi cuối cùng cũng
chỉ đem những lời này nói ra.
Y chỉ là tuân chỉ nhìn qua tấu chương, còn
chuyện tình bên trong vẫn là không nên để một cái lục phẩm Hàn Lâm Viện tu soạn
có thể lắm miệng.
Tô Trường Sách lẳng lặng nhìn y, trong khoảng
thời gian ngắn, Ngự Thư Phòng lại đột nhiên yên tĩnh đến kỳ lạ.
Mà Hạ Chính Chi vẫn cứ duy trì tư thế như cũ,
hai tay trình tấu chương, đầu cúi xuống khiến cho Tô Trường Sách không cách nào
thấy rõ thần sắc của y.
“Lời này của Hạ khanh, trẫm ghi nhớ trong
lòng.” Tô Trường Sách nâng lên cánh tay, tiếp nhận tấu chương trên tay Hạ Chính
Chi, tùy ý lật ra mấy cái sau cùng ném lên phía trên mặt bàn: “Sẽ như lời mà Hạ
khanh nói, việc này sáng mai khi trẫm lâm triều tất nhiên sẽ cùng các thần tử
thảo luận.”
Lời này của hắn chính là muốn cho Hạ Chính Chi
hiểu rõ hắn đã tiếp thu lời nói ban nãy của Hạ Chính Chi.
“Hoàng thượng anh minh.” Mặc dù lúc nãy Hạ
Chính Chi biểu hiện như một vị thần tử trung trinh thế nhưng lúc sau y lại nịnh
hót một câu.
Cứ như là cố ý, khi nghe thấy thanh âm ôn hòa
của y, còn thêm một đôi con ngươi trong trẻo, thành khẩn như thế giống như
không phải là y đang giả vờ vậy.
Nhắc tới cũng thật kỳ quái, tối hôm đó lúc ở
Hàn Lâm Viện nói chuyện cùng Hạ Chính Chi rõ ràng nhìn ra được đôi mắt thâm
thúy tựa như đêm tối của y, mà hiện giờ nhìn thấy lại cảm giác giống như một
ngôi sao rực rỡ, an tĩnh như mặt hồ.
Lại nhìn đến nụ cười như phong xuân của y
không hiểu sao tâm tình lại khoan khoái.
Chú thích:
(**) Xảo lưỡi người: Câu này có rất nhiều
nghĩa. Một là ám chỉ những người ăn nói khéo léo. Hai lại ám chỉ những kẻ khua
môi múa mép, giảo hoạt này nọ. Cho nên câu nói này thường được dùng để mỉa mai
một người nào đó, khiến đối phương chẳng biết là mình đang được khen hay là
đang bị chỉ trích.
* * *
Mời bạn đọc theo dõi các chương tiếp theo
đang được cập nhật tại ĐÂY trên diễn đàn.