Duyên nợ đào hoa - Chương 04 - Phần 1

Chương 4

Trời đã hoàng hôn, ánh tà dương phá song cửa sổ mà vào, sắc đỏ nhuộm
vàng. Cuối hạ đầu thu, gió đêm mát rượi, thấm đượm hương sen tàn trong ao nhỏ.

Tình này cảnh này sao mà phong nhã, Mộ Nhược Ngôn nhìn ta không chuyển
mắt, thần sắc hệt như một chậu nước trong veo, dao động ban nãy chỉ như gợn
nước lăn tăn, dần phẳng lặng lại như mặt gương. Thiên Xu chuyển thế, quả nhiên
vẫn giống lúc ở thiên đình, thích làm ra vẻ thanh cao, mặt không đổi sắc. Trong
lòng thì loạn, ngoài mặt vẫn cố chịu đựng, chịu đến lúc tự biến mình thành con
ma ốm như thế này.

Mộ Nhược Ngôn mở lời, thanh âm ôn hòa, câu đầu tiên nói ra lại khiến ta
có chút bất ngờ: “Lý công tử chính là người con út của nhà Đông Quận Vương gia
mà người ta vẫn đồn là Tinh quân giáng thế đó sao?”

Lời đồn lan truyền đúng là nhanh, ta buông lỏng tay của Thiên Xu ra, khoe
hàm răng trắng, “Hổ tinh hạ phàm chỉ là lời xằng bậy mà đám lừa đảo bịp bợm
trên giang hồ treo bên cửa miệng, thiên hạ này làm gì có những chuyện thần kỳ
hiếm lạ như thế.” Tinh quân đầu thai thực sự là ngươi - là vị Thượng quân đang
ngồi ở trên giường đây này, khiến bản tiên quân cũng bị liên lụy, phải theo
ngươi xuống trần chịu khổ.

Mộ Nhược Ngôn nhỏm dậy khỏi giường: “Chuyện này tại hạ cũng chỉ vô tình
nghe được lúc đi qua quán trà nơi dân dã.”, sau đó nở nụ cười, “Nếu có chỗ nào
mạo phạm, xin công tử lượng thứ.”

Ta nhích lại gần trước mặt Mộ Nhược Ngôn thêm chút nữa, cúi đầu, nhìn sâu
vào mắt y, “Ngươi giờ đây đã là người của ta, đôi ta nói chuyện còn cần gì
khách khí.”

Thiên Xu Tinh quân à, nghe xong câu nói kiên quyết này, ngươi phải chống
đỡ cẩn thận đấy.

Sắc mặt Mộ Nhược Ngôn lại càng vàng hơn, gió mát thổi vào phòng, tung lên
tà áo đơn hơi mỏng, cơ hồ muốn thổi bay thân thể đối phương, vẫn là nụ cười
nhạt ẩn hàm khách khí, vẫn là dáng vẻ cố giữ nét thanh tao. Bản tiên quân khẽ
thở dài trong lòng, nhìn y mấp máy đôi môi trắng bệch, nói với ta rằng: “Hôm
nay có may mắn vào được trong nội viện của Đông Quận Vương phủ, chắc hẳn công
tử đã sớm biết rõ hành tung lần này của tại hạ. Ơn cứu mạng trên núi ngoài
thành, tại hạ cảm kích không thôi...”

Ta chặn ngang lời y, “Đừng nói mấy câu không biết lấy gì báo đáp, từ nay
về sau, tháng ngày ngươi ở cạnh ta vẫn còn dài lắm, muốn báo đáp thế nào mà
không được.”

Sắc tái xám trên mặt Mộ Nhược Ngôn lại u ám thêm vài phần, y vội dùng ống
tay áo che miệng, ho vài tiếng, sau đó cười khổ.

“Trước mặt người ngay không nói lời mờ ám, Mộ Nhược Ngôn thân là trọng
phạm triều đình đang lẩn trốn, Lý công tử lại mang tại hạ vào trong Đông Quận
Vương phủ, phỏng chừng đã có an bài. Tại hạ đã sớm lâm vào bước đường cùng,
sống chết đành phó mặc cho trời. Nhưng không biết bản thân còn gì đáng giá để
Đông Quận Vương phủ phải phí công phí sức như thế.”

Giọng điệu sao mà cay đắng, bản tiên quân nhìn bộ dạng liêu xiêu sắp đổ
của y một lúc lâu, mới bất đắc dĩ đưa tay đỡ y một chút. Mộ Nhược Ngôn không
kịp lui lại phía sau, cả thân người đột nhiên cứng đờ như đá. Này, bản tiên
quân cùng lắm cũng chỉ lên mặt nói được vài câu, chứ có động tay động chân gì
thật đâu mà.

Thế nhưng cái vai gian ác bề ngoài này vẫn cứ phải diễn cho xong, ta nửa
dìu nửa ôm Thiên Xu, nói rằng: “Nhược Ngôn là người thông minh, ta cũng không
dối ngươi làm gì. Lần này bắt được ngươi, ta vốn muốn áp giải về kinh, chỉ có
điều bản công tử vừa nhìn thấy Nhược Ngôn đã một lòng cảm mến, nghĩ đi nghĩ
lại, vẫn muốn giữ ngươi lại trong vương phủ. Thứ nhất là có thể cùng ngươi
thường xuyên gần gũi. Thứ hai...”

Ta nhặt một sợi tóc vương trên vai y ra, âm trầm cười lạnh, “Vị Đan tướng
quân của ngươi cũng là một nhân vật tuấn kiệt phong lưu, nếu có thể nhờ việc
này mà kết giao với hắn, quả thực cũng là một chuyện tốt đẹp.”

Cũng không chờ nhìn sắc mặt Thiên Xu, ta phẩy ống tay áo, xoay người,
cười dài một tiếng: “Nhược Ngôn chắc cũng mệt rồi, trước tiên cứ chợp mắt chốc
lát, đợi đến khi ánh trăng sáng rõ, ta sẽ lại đến đây cùng ngươi tận hưởng một
đêm tươi đẹp.”

Sải bước ra khỏi cửa, vầng mặt trời ban chiều chỉ còn phân nửa, ráng mây
rực rỡ. Ta căn dặn tiểu nha hoàn, “Lấy chút trà nóng và trái cây, hầu hạ Ngôn
công tử dùng đi.” Sau đó bước nhanh về phòng ngủ, rót liền hai chén trà lạnh,
sờ soạng cánh tay phải ban nãy mới dùng để ôm Thiên Xu cứ cảm thấy có chút kỳ
quái không diễn tả cho rõ được. Liếc mắt trông thấy một mái đầu bé xíu ló ra từ
phần dưới của khung cửa, đang chu cái miệng thiếu mất hai cái răng ra, nhìn
chằm chằm ta, thì ra là đứa cháu nhỏ của bản tiên quân, Lý Tấn Ninh - con trai
của Lý Tư Hiền.

Thằng bé này ở trong vương phủ, ai gặp cũng phải đau đầu, đã tinh ranh
lại còn gan lớn. Ngày ấy trong viện, bản tiên quân từng dọa nó và Lý Tấn Thù -
con trai của Lý Tư Nguyên một trận. Sau đó ta lại bị người ta coi là hổ tinh hạ
phàm, cả ngày lượn qua lượn lại trong vương phủ, Tấn Thù cứ nhìn thấy ta là
chạy, chỉ dám nép sau cây cột nơi góc phòng, ló nửa cái đầu ra nhìn lén. Còn
Tấn Ninh thì lại vui tươi hớn hở mà bám đuôi ta, ban đầu thì chỉ đi theo, sau
lại lén lén lút lút ném mấy viên đá nhỏ vào lưng ta. Có một ngày, ta đang ngồi
nghỉ tạm trong đình ở vườn sau, nó lăn từ trong bụi cỏ ra, nhào vào đầu gối ta,
mở to đôi mắt tròn xoe, hỏi bằng giọng cực kỳ trịnh trọng: “Tiểu thúc thúc, ai
cũng nói thúc là do yêu tinh bạch hổ biến thành, có phải gạt người không đó?”

Ta nói: “Là Bạch Hổ Tinh, không phải yêu tinh bạch hổ.” Bản tiên quân
biến thành hổ tinh cũng coi như xong, giờ lại bị nói thành hổ yêu tinh thì còn
gì là mặt mũi thần tiên nữa?

Lý Tấn Ninh phùng má nói: “Nói tiểu thúc thúc là yêu tinh bạch hổ nhất định là gạt người
thôi! Mặt con hổ trông tròn tròn, mặt tiểu thúc thúc có tròn đâu, tiểu thúc
thúc không phải con hổ!”

Ta nghe thế mà lệ nóng dâng đầy hốc mắt, xem đi xem đi, thằng bé này hiểu
biết đến nhường nào. Cái vương phủ này từ trên xuống dưới cả đống người, lại
chẳng có ai bằng một thằng bé mới bảy, tám tuổi ranh.

Ta vươn tay xoa đầu Lý Tấn Ninh, nó lập tức lộ ra hàng răng cửa bị thiếu
mất hai cái, sau đó dùng cả tay lẫn chân mà bò lên đầu gối ta, “Tiểu thúc thúc,
thúc không phải hổ yêu tinh, vậy có kể được chuyện về hổ yêu tinh không?”

Ta nở một nụ cười thật hiền từ mà đáp: “Được chứ. Không riêng gì hổ yêu
tinh, cả chuyện về hồ ly tinh, yêu tinh gấu đen, yêu tinh nhện, yêu tinh hoẵng,
tiểu thúc thúc cũng kể được.”

Lý Tấn Ninh túm lấy vạt áo trước của ta: “Yêu tinh gấu đen! Cháu muốn
nghe chuyện yêu tinh gấu đen!”

Bản tiên quân ho một tiếng thông cổ họng, sau đó kể một đoạn về yêu tinh
gấu đen, vừa mới kể được một nửa, Lý Tấn Ninh đã nằm sấp trên người ta mà ngáy
khò khò, nước miếng rớt đầy lên áo của bản tiên quân.

Ta hết cách, đành bế nó về nội viện, giao cho nhũ mẫu. Từ đó về sau Lý
Tấn Ninh liền dính chặt lấy bản tiên quân ngày nào cũng phải chui vào Hàm viện
một hai lần.

Lúc này, Tấn Ninh nhận ra ta trông thấy nó, liền lao từ chỗ cánh cửa lại
ngay lập tức, sau đó vặn vẹo thân người, bò lên trên đầu gối của bản tiên quân,
“Tiểu thúc thúc, cháu muốn ăn trứng chim nướng.”

Trán bản tiên quân nhói lên: “Chỗ này làm gì có trứng chim nướng, về mà
đòi mẹ cháu ấy, bảo nhà bếp làm chim cút nướng cho mà ăn.”

Tấn Ninh lắc đầu quầy quậy, “Không ăn chim cút nướng đâu, trên cái cây ở
hậu viện có một tổ chim, tiểu thúc thúc, chúng ta tới đó chọc tổ chim xuống là
có trứng chim liền.” Thằng ranh con này đúng là biết không ít.

Ta vừa mới đối phó với Thiên Xu Tinh quân, tổn thất không ít nguyên khí,
còn lòng dạ nào mà đi dỗ trẻ con chứ, liền nghiêm mặt nói: “Thôi ngay, lấy tổ
chim gì, ngã lộn cổ xuống thì làm thế nào! Ngoan ngoãn về phòng luyện viết chữ
đi!”

Tấn Ninh méo miệng, móng vuốt bé xíu vẫn cứ túm chặt áo ta, không chịu
buông ra, “Cháu không về. Cháu muốn nghe chuyện về yêu tinh thằn lằn. Tiểu thúc
thúc kể đi!”

Thôi được rồi, dù sao thì tiểu tổ tông này nghe đến phân nửa cũng sẽ lăn
ra ngủ, ngủ rồi thì bản tiên quân sẽ thoát nợ. Yêu tinh thằn lằn? Bịa chuyện
yêu tinh thằn lằn thế nào bây giờ?

Kể được một nửa, Tấn Ninh quả nhiên đã ngáy khò khò. Ta ôm nó ra khỏi
cửa, nhũ mẫu của đứa cháu đích tôn này cũng đã sớm thành quen, đợi sẵn ở trong
viện, hành lễ với ta, vừa cười vừa nói: “Lại tới làm phiền Tam công tử rồi.”
Sau đó bà ấy đỡ lấy Tấn Ninh, trở về Thân viện dành cho cháu đích tôn, ta cuối
cùng cũng được yên tĩnh một mình.

Bóng đêm vừa tới, trong vương phủ đèn đuốc sáng trưng.

Ta dùng xong bữa tối, tắm rửa thay y phục, liền gọi nha hoàn hầu hạ bên
sương phòng[1] tới hỏi: Tình hình của vị công tử trong sương
phòng thế nào rồi? Thời gian cũng không còn sớm, bản tiên quân cũng nên đi
“hầu” Thiên Xu ngủ rồi.

[1] Tứ hợp viện là một loại kiến trúc cổ ở miền bắc Trung Quốc, có quy
tắc cố định như sau: Phía bắc là chính phòng, hai bên đông - tây là sương
phòng, phía nam là đào tọa. Cả bốn phía đều là phòng ở, chính giữa là sân nhà,
hành lang sẽ nối liền chỉnh thể kiến trúc. Theo lệ cũ, con trưởng và thứ sẽ ở sương
phòng.

Nha hoàn nói: “Thân thể của vị công tử không được tốt, lúc gần tối chỉ
uống vài ngụm trà, ho một hồi liền mê man ngủ, ban nãy vừa mới tỉnh, nô tì đang ra ngoài hâm lại trà
cho ngài ấy.”

Ta “ừ” một tiếng, sau đó nhẹ chân bước tới trước cửa sương phòng, nghe
như có tiếng vật gì ngã xuống đất, đẩy cửa phòng ra, dưới ánh đèn lờ mờ ảm đạm,
chỉ thấy Mộ Nhược Ngôn đang lơ lửng trên không, dây lưng bằng lụa trắng vắt qua
xà nhà chẹn ngang cần cổ.

Lòng ta thầm hô một tiếng “xong rồi”, ai ngờ Thiên Xu Tinh quân lại không
chịu được nhục nhã đến mức này, buổi chiều ta chỉ mới nói có mấy câu y đã nảy ý
định tìm cái chết. Ta vội vàng lao tới đỡ y xuống, Mộ Nhược Ngôn mà chết rồi
thì ta biết ăn nói với Ngọc Đế thế nào.

Mộ Nhược Ngôn nhẹ lả người trong vòng tay ta, hai mắt nhắm nghiền, sắc
mặt trắng xanh, ta đặt ngón tay dưới mũi y, hoàn toàn không thấy hơi thở, ấn
huyệt nhân trung, vỗ mạnh sau lưng... Làm đủ kiểu mà y vẫn chẳng nhúc nhích gì,
thật đáng hận, việc đến nước này rồi mà lão già Mệnh Cách vẫn không xem là tình
huống nước sôi lửa bỏng, bản tiên quân vẫn không sử dụng được nửa phần tiên
thuật. Ta chẳng còn cách nào khác, đành kề miệng lại gần môi Mộ Nhược Ngôn,
truyền cho y một ngụm tiên khí.

Hai miệng kề nhau, đôi môi của Thiên Xu lạnh lẽo, nhưng lại rất mềm. Bản
tiên quân vừa chạm đến, liền thấy chột dạ trong lòng. Thiên Xu Tinh quân bị ta
hôn một cái thế này, coi như ta được hời, đành xem như báo đáp ta hai lần cứu
mạng y.

Ta dùng đầu lưỡi cạy khớp hàm của Thiên Xu ra, truyền một ngụm tiên khí,
ngẩng đầu, lau miệng. Hoành Văn Thanh quân mà biết chuyện này thì thể nào bản
tiên quân cũng bị nhạo báng tới chết cho coi.

Thiên Xu hồi được một hơi thở, lông mi khẽ động, bị ta vỗ mạnh sau lưng
vài cái, tức khắc liền ho khù khụ, từ từ mở mắt ra. Ta nở một nụ cười dữ tợn,
“Muốn tìm cái chết ngay trước mũi bản công tử sao? Ta mất bao công mới tóm
được ngươi về, sao có thể để ngươi chết dễ dàng thế được!”

Một hai chục năm trước Ngọc Đế cũng khiến Thiên Xu chịu không ít khổ, ta
chẳng tốn bao nhiêu sức lực đã nhấc được y lên, ném về giường. Ánh mắt Mộ Nhược
Ngôn lúc này sắc bén, lạnh lẽo mà thê lương, liếc ta một cái, sau đó nhắm
nghiền mắt lại, bên môi chợt hiện một nụ cười khổ sở.

Trong lòng bản tiên quân cực kỳ sầu muộn, rất đỗi thê lương. Thế nhân ai
cũng nói người tốt khó làm, thật ra người xấu còn khó làm hơn. Nhìn bộ dạng
Thiên Xu lúc này, ta thực sự rất rất không đành lòng. Vài nghìn năm trước lúc
ta mới lên thiên đình, được Tiên sử dẫn đi bái kiến chúng tiên, đã nhìn thấy
Thiên Xu Tinh quân lần đầu trên đám mây mù nơi thiên cung Cửu Trùng. Lúc đó y
vừa mới bước ra từ cung Bắc Đẩu, sáu người còn lại trong Bắc Đẩu Thất Tinh theo
phía sau lưng. Giữa vầng hào quang màu bạc trông thấy một bóng người thanh tao
phong nhã, đầu cài trâm ngọc, khoác áo bào thuần trắng, khiến người ta không
dám đường đột đến sát để nhìn, lại không kìm được khát vọng dõi mắt theo, quả
thực là thượng phẩm trong các vị thần tiên. Được sự chỉ dẫn của Tiên sử, ta
nghiêng người kính cẩn, phủ phục nghênh đón, “Tiểu tiên là Tống Dao lên thiên đình,
xin được ra mắt Tinh quân.”

Đường nhìn trong trẻo lạnh lùng như tinh tú trên trời chỉ dừng lại trên
người ta trong chớp mắt, y gật đầu đáp lễ, còn chẳng thèm khách sáo mà nói một
câu, liền nghênh ngang đi mất. Đến Ngọc Đế còn chẳng qua quýt tới mức độ ấy.

Lúc đó Thiên Xu Tinh quân cao cao tại thượng sao ngờ tới được hôm nay lại
lưu lạc đến nông nỗi thế này. Mà căn nguyên của cái bộ dạng thê thảm này, phần
lớn là từ bản tiên quân mà ra.

Nghiệp chướng, bản tiên quân đang gây nghiệp chướng, Ngọc Đế rõ là đang
ép bản tiên quân gây nghiệp chướng mà...

Trong lòng tuy đau khổ, nhưng miệng thì vẫn phải tiếp tục hung hăng,
“Thiếu gia của phủ Mộ thừa tướng lại giống đám đàn bà con gái tìm dây treo cổ.
Ngươi cũng biết đấy, những người chết vì treo cổ, lưỡi ít nhất sẽ nhô ra một
tấc, mấy thứ trắng trắng vàng vàng trong bụng cũng sẽ nôn ra bằng hết. Hạ nhân
trong vương phủ ta đi nhặt xác cho ngươi, riêng cọ sàn thôi cũng phải cọ đến
nửa ngày rồi. Ngươi muốn tổ phụ, thúc phụ, phụ thân, mẫu thân ngươi ở dưới âm
tào địa phủ trông thấy bộ dạng quỷ treo cổ của ngươi sao?”

Vẻ mặt Mộ Nhược Ngôn đờ đẫn, không nhúc nhích gì.

Ta tháo giày và tất của y ra, dịch người y vào trong giường, đắp gọn
chăn. Sau đó mở cửa gọi nha hoàn lấy một bộ chăn đệm, gối đầu khác tới.

Hai tiểu nha hoàn ôm chăn đệm đi vào phòng, trông thấy dải thắt lưng còn
đang vắt vẻo trên xà nhà, mặt mày biến sắc. Ta lạnh mặt, sai các nàng đặt đồ ở
đó, lấy dây lưng xuống. Đám nha hoàn không dám nhiều lời, cúi đầu bước khỏi
phòng.

Ta cởi bỏ áo ngoài, trải chăn ra, rồi nói với Thiên Xu lúc này đang nhắm
mắt nằm quay mặt vào tường, “Từ hôm nay trở đi, ngươi phải ngủ cùng bản công
tử, năm tháng còn dài, ngươi nhất định sẽ biết được ta tốt thế nào.”

Đèn dầu tắt, trong phòng tối đen một mảnh, ta nằm trên giường, nhắm hai
mắt lại. Người nằm bên cạnh hơi thở mỏng manh, không hề nhúc nhích.

Ta đoán Thiên Xu không ngủ được.

Sau khi sơn tặc bắt y lên núi, khiến y hôn mê nửa ngày. Ta cướp y về Đông
Quận Vương phủ xong, y lại ngủ nửa ngày. Ban nãy mới treo cổ tự tử, lại ngất
xỉu một phen cứ tính thế thì y đã ngủ cả ngày hôm nay rồi.

Ta ngáp một cái, lật người hướng ra phía ngoài, y ngủ được hay không bản
tiên quân cũng chẳng quản nổi, hôm nay náo loạn cả một ngày, mí trên và mí dưới
của ta đã sớm chống đỡ không nổi, muốn áp sát nhau mà thắm thiết nồng nàn lắm
rồi, bản tiên quân liền chuyên tâm tĩnh khí, điều hòa nội tức. Lại nghe thấy có
tiếng ai đó đang mơ hồ gọi phía trên đỉnh đầu, mong manh như tiếng ruồi tiếng
muỗi, “Tống Dao Nguyên quân... Tống Dao Nguyên quân...”

Ta giơ tay khua khoắng trong không trung, trùm chăn kín đầu định bụng ngủ
tiếp. Cảm giác chết lặng lại dần lan từ trước ngực đến tứ chi, từ từ trôi nổi.
Ta hé mắt nhìn, chỉ thấy ánh vàng lấp lánh, bản tiên quân đang lơ lửng giữa
không trung, vội vàng cúi đầu nhìn xuống, mang máng thấy có hai hình người đang
nằm bất động trên giường. Bản tiên quân từ từ bay lên cao, xuyên qua xà nhà,
xuyên qua mái ngói, dừng lại trên nóc nhà. Mệnh Cách Tinh quân đứng dưới ánh
trăng vuốt vuốt chòm râu, cười tủm tỉm nói: “Tống Dao Nguyên quân.”

Ta cố nhấc mí mắt lên một chút, uể oải đáp lời: “Nắm trong tay một quyển
sách cai quản số mệnh của chúng sinh, thế mà Tinh quân vẫn còn rảnh rỗi, giờ
giờ phút phút nhớ tới chuyện này. Động một tí là lại lôi ta ra mà nói dăm ba
câu, tiên đạo cao thâm của lão, Tống Dao này kính phục sát đất. Lúc này gọi ta
ra đây, không biết Tinh quân có việc gì căn dặn?”

Hai con mắt của lão già Mệnh Cách nheo thành khe nhỏ, “Không phải tới lúc
này Nguyên quân mới có thời gian rảnh hay sao. Hôm nay phá giấc ngủ ngon của
ngài, sau này trở về thiên đình ta xin tặng Nguyên quân một chiếc giường mây
xem như quà tạ tội. Nguyên quân à, những chuyện xảy ra tối hôm nay, ta đều đã
thấy cả rồi.”

Hả, Mệnh Cách Tinh quân nói thấy là thấy Thiên Xu treo cổ tự sát, hay là
thấy ta giúp y truyền tiên khí? Ta thở dài mà nói: “Tinh quân nhìn thấy thì tốt
rồi, ta đang muốn nói với ngài đây. Làm phiền Tinh quân thay ta nói một câu
trước mặt Ngọc Đế với, cái chuyện thiên kiếp này, xin Ngọc Đế hãy phái một vị
tiên khác xuống làm đi thôi. Tiểu tiên khó mà hoàn thành trọng trách này được.
Thiên Xu tính tình cương trực, vừa dằn vặt hắn một chút thôi hắn đã đi tìm cái
chết. Tiểu tiên phụng chỉ hành sự, nếu chẳng may một phút sơ sẩy, Thiên Xu chết
thật, lúc ấy lỗi thuộc về ai bây giờ? Việc này ta không làm nữa.”

Mệnh Cách nói: “Tối nay ta mời Nguyên quân ra đây cũng là để nói việc
này. Ngọc Đế đã sớm dùng phép tiên trên người Mộ Nhược Ngôn, không qua hết được
tình kiếp thì đời này của hắn không chấm dứt được. Nguyên quân cứ thỏa sức hành
động, không cần lo lắng làm gì.”

Trời xanh ơi, Ngọc Đế thật là thất đức quá đi mất. Khiến Thiên Xu ngay cả
chết cũng không chết được, không phải chỉ là có tư tình với Nam Minh Đế quân
thôi ư, sao lại phải trừng phạt đến mức này!

Ta từ nóc nhà về lại trong phòng, nhập vào xác Lý Tư Minh. Bên cạnh,
Thiên Xu vẫn đang nằm bất động, nếu bản tiên quân mà là y, lâm vào tình cảnh
này không biết sẽ ra sao? Ta nhích về phía mép giường một chút, để y ở phía
trong có thể nằm rộng rãi hơn. Lật người hướng ra ngoài, vừa chìm vào mộng, mở
mắt trời đã sáng choang.

Ta nhỏm dậy, lật chăn ra, Thiên Xu nằm bên cạnh hơi thở dài vẫn đều đặn,
tựa như còn đang trong giấc ngủ say. Phỏng chừng y đã thức trắng gần cả một
đêm, đến giờ tâm sức kiệt quệ, không chịu được mà thiếp đi rồi. Ta nghiêng người
nhìn dung nhan Mộ Nhược Ngôn khi ngủ, hai mắt thong dong khép lại, đôi mày dài
giãn ra, vẻ mặt điềm tĩnh.

Y lâm vào tình cảnh này, có được một giấc ngủ ngon cũng chẳng dễ dàng gì.
Ta nhẹ nhàng xuống giường, mở cửa phòng ra, chờ nha hoàn bưng nước tới rửa mặt
xong, liền tới sảnh nhỏ dùng cơm.

Bản tiên quân nằm cùng giường, dùng chung gối, cùng ngủ một đêm với vị
công tử yếu ớt mảnh mai đoạt được về - câu chuyện phong lưu này xem ra chưa tới
buổi trưa đã lan khắp ngóc ngách của vương phủ, ai ai cũng biết. Ta loanh quanh
trong viện, chỉ thấy nô bộc với tiểu tư[2], nha hoàn với nhũ mẫu,
đang túm năm tụm ba với nhau, lén lén lút lút nhỏ giọng xì xào, còn thường
thường ngó mắt về phía đông sương của Hàm viện, vừa liếc thấy bản tiên một cái,
cả đám liền lập tức rụt đầu ngậm miệng, vội vã bỏ đi.

[2] Tiểu tư: Gã sai vặt.

Ta chỉ xem như không nhìn thấy. Tận hưởng “nam phong”[3] cũng
chẳng phải chuyện gì hiếm gặp, năm đó lúc bản tiên quân vẫn còn là người trần
mắt thịt, trong đám vương tôn lắm tiền nhiều của cũng có khối kẻ nuôi dưỡng nam
sủng, huống gì là hôm nay? Ta dứt khoát chọc thủng lớp giấy ở cửa sổ này luôn,
đi tìm Lý Tư Nguyên trước, “Nhị ca, trong số những người bắt về hôm trước, có
một thư sinh dung mạo rất được, tiểu đệ trông mà thích vô cùng, muốn giữ lại
trong viện. Nhị ca có thể đáp ứng đệ không?”

[3] Nam phong là cụm từ dùng để chỉ hiện tượng đồng tính luyến hoặc hoạt
động đồng tính luyến.

Lý Tư Nguyên nhất định đã nghe được tin này rồi, nhìn ta, cười cực kỳ
thâm ý, “Thì ra tam đệ lại thích cái này.”

Ta nói: “Lúc đầu đệ cũng không biết, nhưng vừa nhìn hắn một cái, chẳng
biết thế nào, liền không nhịn được mà muốn... Tiểu đệ biết lai lịch của hắn
không rõ ràng, để hắn bên cạnh, nhất định sẽ trông coi cẩn thận, không quên tra
xét.”

Lý Tư Nguyên nói: “Nếu có tra xét ra cái gì thật, tam đệ nỡ xuống tay
giết hay sao?”

Da mặt ta co giật một chút, sau đó khẽ thở dài, “Quả thực nhị ca đã hỏi
đúng vào chỗ hiểm mất rồi. Nếu quả thật tra xét ra cái gì... Vẫn cứ xin nhị ca
hạ thủ lưu tình giao cho tiểu đệ, cho hắn kết cục thống khoái, đừng... đừng
giày vò hắn làm gì.”

Lý Tư Nguyên bật cười ha hả, thong thả bước từ sau bàn tới, vỗ vai ta:
“Đúng là nhìn không ra, chẳng ngờ tam đệ lại là kẻ si tình thương hương tiếc
ngọc! Hôm qua ta đã đi tra xét mấy gã hộ vệ còn lại rồi, không tra ra vấn đề gì
đáng ngại cả. Đệ cứ giữ kẻ đó lại đi. Đợi đến lúc cha về, nhị ca sẽ thay đệ nói
vài lời tốt đẹp trước mắt lão nhân gia.”

Ta vội vàng đa tạ, bộ dạng cực kỳ vui sướng, “Đa tạ nhị ca! Đa tạ nhị
ca!”

Lý Tư Nguyên nói: “Chỉ cảm ơn suông thế thôi à, không định mời nhị ca
uống một chầu sao?”

Tiện tay cho ta một ân huệ, buổi tối còn vắt của ta thêm một chầu rượu
ngon.

Ta lại gọi tất cả đám nô bộc, tiểu tư, nha hoàn tới trước mặt, mở rộng
cửa mà nói rõ ràng: “Từ hôm nay trở đi, Ngôn công tử ở đông sương là người của
bản công tử. Các ngươi đối đãi với công tử phải cung kính, săn sóc như khi hầu
hạ bản công tử, không được phép sai sót nửa phần. Nếu bản công tử biết được các
ngươi dám thốt ra nửa câu bất kính với Ngôn công tử, bất kể là trước mặt hay
sau lưng, hoặc giả hầu hạ có nửa điểm không chu đáo...” Ta cười lạnh, buông
tay, chén trà rơi xuống đất, “choang” một tiếng, vỡ tan tành, “Vậy thì cái chén
này chính là tương lai của các ngươi, đã rõ cả chưa?”

Đám hạ nhân run như cầy sấy, đồng loạt quỳ sụp xuống, dập đầu nói: “Tuân
mệnh.”

Ta rất vừa lòng, đứng dậy khỏi ghế, bản tiên quân diễn vai phản diện, kĩ
thuật đúng là ngày càng thuần thục.

Đương nhiên, ta cũng không quên lấy việc này đi giày vò Thiên Xu Tinh
quân một phen. Bản tiên quân nghênh ngang đi vào trong đông sương phòng, Thiên
Xu đang đứng bên song cửa, ngày hôm trước nghe lão già Mệnh Cách tán thưởng
việc bản tiên quân độ khí cho y, cũng hiểu ra làm việc cần phải thẳng tay. Thế
là ta chậm rãi bước qua bên đó, kéo Thiên Xu ôm hờ vào trong ngực, nở nụ cười
thèm khát: “Hiện giờ tất cả mọi người trong vương phủ đều đã biết ngươi là
người của ta rồi. Ta đã sai quản gia thay một cái giường lớn đặt trong phòng
chính, từ hôm nay trở đi ngươi sẽ ngủ cùng ta trong đó.”

Báo cáo nội dung xấu