Duyên nợ đào hoa - Chương 12

Chương 12

Hồi lâu không thấy Mệnh Cách Tinh quân hiện thân, quả là nhớ đến nao
lòng.

Mấy ngày liền trời mưa to gió lớn, vậy mà hôm nay đã thấy nắng lên. Bầu
trời được nước mưa gột rửa mấy ngày, giờ xanh trong sáng sủa, mặt trời nóng
bỏng chói lòa treo tít trên cao. Mây không có, gió lại càng không.

Ta mở cửa sổ, vừa mới khen được một câu trời đẹp, tiểu nhị bước vào thêm
nước trà đã tiếp lời: “Đương nhiên là thế rồi, mưa tầm tã mấy ngày, cuối cùng
cũng coi như thấy được mặt trời. Sáng hôm nay rất nhiều khách đã trả phòng để
sang sông, ngay cả vị đại gia mới trở lại hôm qua với vị công tử mà đạo trưởng
chữa khỏi bệnh cũng vừa mới tới trả phòng.”

Bản tiên quân nghe vậy mà kinh hoàng, vội vội vàng vàng đi tìm Hoành Văn
bàn bạc, vừa bàn vừa nhớ tới Mệnh Cách.

“Cái lão già Mệnh Cách ấy, lúc ta mới xuống hạ giới thì sao mà cần mẫn
thế, một ngày phải hiện thân đến hai ba lượt. Mấy ngày gần đây lại lười nhác
hẳn, ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy đâu. Đan Thành Lăng dẫn Thiên Xu chạy mất
rồi, chúng ta có đuổi theo không đây!”

Hoành Văn nói: “Tính ra cũng sắp đến lúc thiên đình phải tổ chức Thái
Thanh[1] Pháp Đạo Hội, chìa khóa thiên môn thì lại chưa thấy
tăm hơi đâu, có lẽ Mệnh Cách Tinh quân đang vì vấn đề này mà tối tăm mặt mũi,
nhất thời sơ sẩy chuyện dưới trần gian.”

[1]Thái Thanh: Là một trong tam thanh. Trong Đạo Giáo, đây là nơi ở của Đạo
Đức Thiên Tôn do Nguyên Thuỷ Thiên Tôn hóa thân mà thành, xếp trên Ngọc Thanh
và Phượng Thanh, chỉ có người đã thành tiên mới có thể ra vào, vậy nên người ta
dùng cụm từ này để phiếm chỉ cõi tiên.

Nghe Hoành Văn gợi mở một câu mà lòng bản tiên quân tỏ tường, sáng trong
như tuyết, đúng rồi, lão già Mệnh Cách vốn rất thích lập công trước mặt Ngọc
Đế. Lúc này chuyện trên trời đang rối tung hết cả lên, lão nhất định phải tìm
cơ hội lập chút công lao, tạm thời ném bản tiên quân sang một bên phơi nắng.

Ta đưa mắt nhìn Hoành Văn, có chút lo lắng: “Nếu như tổ chức Thái Thanh
Pháp Đạo Hội, vậy chẳng phải ngươi cần trở lại thiên đình sao?”

Thái Thanh Pháp Đạo Hội là cuộc hội họp để luận bàn về Phật và Đạo, sáu
mươi năm tổ chức một lần, luân phiên tiến hành ở thiên đình và chốn Tây Phương
cực lạc của Như Lai. Chỉ có một lần sáu mươi năm về trước, ta mới có tư cách
tham dự hội nghị này, cũng chỉ có thể làm một thần tiên tới ngồi nghe cho đủ
số. Hoành Văn Thanh quân thì khác, hắn là người có vai trò cực kỳ quan trọng
trong hội nghị này. Trước kia, mỗi lần Hoành Văn đi dự hội, ta ở trên thiên
đình cô đơn quạnh quẽ, liền tới cung Thái Âm tìm Ngô Cương uống rượu. Giờ nghĩ
lại, sau khi ta cũng đi dự hội, Ngô Cương chỉ còn nước ngồi uống rượu với con
thỏ mà thôi.

Sáu mươi năm trước, Luận Pháp Hội được tổ chức bên bờ sông Phạm Tịnh nơi
Tây Phương cực lạc, cảnh sắc cực kỳ hoa lệ, yên vui vô cùng, cát bên bờ sông là
cát vàng, phiến lá trên cây bồ đề là phỉ thuý, quả tiên thì chỉ cần giơ tay là
hái được. Ngọc Đế không đến tham dự hội này, liền để Thái Thượng lão quân dẫn
đầu, Hoành Văn Thanh quân, bốn vị Đế quân, tám vị Tinh quân, thêm vài tiên giả
như bản tiên quân nữa, chân giẫm tường vân, tay áo lồng gió mát, đoàn người
đông đảo, khí thế vô cùng.

Như Lai cùng với Dược Sư Phật, Di Lặc Tôn Phật, Hiền Thiện Thủ Thuật, Đại
Từ Quang Phật, thêm cả các chư vị phật tôn bồ tát khác sắp hàng theo thứ tự,
ngồi nghiêm trên đài sen, đỉnh đầu tỏa phật quang. Luận Pháp Hội kéo dài bảy
bảy bốn chín ngày, bản tiên quân ăn tiên quả, nghe hai bên bàn luận với nhau,
rất là thú vị.

Hoành Văn Thanh quân cùng với Đại Từ Quang Phật luận pháp ba ngày ba đêm,
lời lẽ tràn lan, ngôn từ bóng bẩy. Lão quân vuốt râu cười khẽ, Như Lai cầm hoa
mỉm cười, cuối cùng Hoành Văn đại thắng, chắp tay về chỗ, ống tay áo vung lên,
phủi bay đống hạt quả đã chất như núi bên cạnh ta, nhẹ nhàng ngồi xuống.

Ta thành tâm nói: “Lợi hại.” Hoành Văn làm bộ khiêm nhường, hơi nhếch
khóe miệng lên.

Lúc đó Nam Minh Đế quân và Thiên Xu Tinh quân cũng tới dự hội, năm ngày
sau khi Hoành Văn luận pháp thì đến lượt Thiên Xu lên đài. Thiên Xu Tinh quân
luận bàn cùng Thiện Pháp Tôn Giả, Thiên Xu tranh luận về đạo pháp cũng ôn hòa
như dòng nước, từ từ mà tiến, cùng Thiện Pháp Tôn Giả chậm rãi luận bàn. Bản
tiên quân ăn thêm mấy quả tiên nữa, bắt đầu thấy hơi trướng bụng, vươn tay xoa
bụng theo nhịp điệu luận bàn thong thả của hai vị ấy, xoa đến độ chìm vào giấc
mộng.

Nhưng bất hạnh thay, Hoành Văn Thanh quân ngồi ngay bên cạnh ta. Lần Luận
Pháp Hội nào cũng vậy, Hoành Văn cứ lên đài là thắng, vậy nên Phật tổ của Tây
Phương cùng thần tiên của thiên đình mới có một sở thích, ấy là thỉnh thoảng
đưa mắt nhìn hắn một cái, kết quả liền thấy luôn bản tiên quân đang nhắm mắt
tĩnh tâm bên cạnh.

Sau khi trở về thiên đình, Ngọc Đế tức giận, cảm thấy bản tiên quân đã
làm mất hết thể diện của thiên đình, Nam Minh Đế quân đứng ra khuyên Ngọc Đế
trừng phạt ta thật nặng. Hoành Văn cùng với Đông Hoa Đế quân, Bích Hoa Linh
quân, Thái Bạch Kim Tinh… cùng đều lên tiếng xin tha cho bản tiên quân.

Thế là Ngọc Đế liền gọi Thiên Xu Tinh quân tới trước thềm, phán rằng:
“Trong lúc khanh đang luận đạo, Tống Dao Nguyên quân lại say sưa ngon giấc, vậy
khanh nghĩ nên trừng phạt như thế nào?”

Lúc đó ta đang đứng trên Linh Tiêu, trong lòng vạn phần vui mừng. Ngọc Đế
rõ ràng đang cho bản tiên quân một bậc thang để xuống, ngài hỏi như vậy, thì dù
cho là kẻ có tám chín phần thù hận với ta, cũng sẽ nể tình mà cho ta một phần
thể diện, huống chi là hỏi Thiên Xu.

Nhưng bản tiên quân trăm triệu lần cũng không ngờ được, Thiên Xu Tinh
quân lại nghiêm nghị mà tâu với Ngọc Đế rằng: “Ngủ
trong Luận Pháp Hội tuy rằng là chuyện nhỏ, nhưng chuyện nhỏ này các vị tiên
trên thiên đình cùng các vị chư phật ở tây Phương đều biết, thể thống của thiên
đình đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Hơn nữa Quảng Hư Nguyên quân nhờ cơ duyên
mới thành tiên nhân, nhưng chưa bao giờ chuyên tâm tu đạo, củng cố tiên căn,
thường ngày vẫn hay nói chuyện nhân gian, rất có ý quyến luyến cõi trần, kỳ
thực hoàn toàn không hợp làm tiên trên trời…”

Vẫn là giọng điệu từ tốn nhẹ nhàng như nước, nhưng ta nghe mà lạnh toát
cả người.

Ngọc Đế nói: “Vậy theo ý của khanh, nên định tội và trừng phạt Quảng Hư
Nguyên quân như thế nào?”

Thiên Xu đứng dưới thềm ngọc, khom người, thong thả nói: “Năm xưa ở chốn
bồng lai Tây Phương, có một tôn giả thất thần chốc lát trong lúc Như Lai đang
giảng đạo, liền bị đẩy xuống trần gian mười kiếp, chịu mọi nỗi khổ luân hồi.
Hôm nay Quảng Hư Nguyên quân để mất thể diện thiên đình trước mặt chúng tiên
chúng phật, hơn nữa thường ngày lại chưa hết phàm tâm, theo ý kiến của tiểu
tiên, nên để Nguyên quân trở về trần gian, vĩnh viễn không thể trở lại thiên
đình.”

Mấy câu nói này quả thật như ngũ lôi oanh đỉnh, giáng thẳng xuống đầu ta,
đánh cho ta chết sững cả người, đứng trơ như khúc gỗ. Hoành Văn vội bước lên
phía trước một bước, nói: “Nếu đây đã là lỗi lầm lớn như thế, vậy thì kẻ khơi
nguồn như thần không thể không đứng ra nhận tội, tránh để Đế Tôn phạt lầm Tống
Dao Nguyên quân.”

Ngọc Đế đành hỏi vì sao, Hoành Văn liền cười mỉm cúi đầu giải thích:

“Tất cả đều là lỗi của thần, trước lúc Luận Pháp Hội diễn ra, thần đã
cùng với Tống Dao… À không, là Quảng Hư Nguyên quân đánh cược. Bởi vì Quảng Hư
Nguyên quân không duyên không cớ được thăng thiên làm tiên, chẳng hề tinh thông
đạo pháp, thế nên thần vẫn thường xem nhẹ hắn. Phật Pháp cùng Đạo Pháp được
luận bàn trong Luận Pháp Hội đều là những vấn đề bác đại tinh thâm, thần xin
nói một câu bất kính, ngay cả thần mỗi lần nghe thấy, thỉnh thoảng cũng thấy
nhàm chán đơn điệu. Vậy nên mới đánh cược với Quảng Hư Nguyên quân, cược rằng
trong Luận Pháp Hội hắn sẽ không chịu được mà ngủ quên mất.

Lúc đó Quảng Hư Nguyên quân sắc mặt nghiêm túc, nói với thần rằng: ‘Luận
Pháp Hội chính là thời cơ tốt để lĩnh ngộ đạo pháp, Ngọc Đế ban cho ta cơ hội
tham gia, quả thật là tiên ân mênh mông cuồn cuộn. Tiểu tiên đây nghe như nuốt
từng lời còn chưa kịp, sao có thể ngủ được chứ!’, sau đó liền đánh cược với
thần ba mươi vò rượu hoa quế do Hằng Nga tự tay ủ. Lúc đó Đông Hoa Đế quân cũng
có mặt, ngài ấy có thể làm chứng.”

Đông Hoa Đế quân nâng tay áo, che miệng ho khan mấy tiếng, mới cất lời
nói: “Bẩm Ngọc Đế, tiểu tiên quả thực đã chứng kiến chuyện này. A, Kim Tinh
này, ta nhớ rõ lúc ấy ngài cũng có mặt, ngài cũng có thể làm chứng đúng không?”

Thái Bạch Kim Tinh nghe thế gật bừa: “Đúng đúng đúng, tiểu tiên có thể
làm chứng. Làm… khụ, chứng.”

Hoành Văn nói tiếp: “Lúc đánh cược với thần, vẻ mặt của Quảng Hư Nguyên
quân rất trang nghiêm đạo mạo, thần trông mà cũng có chút khó chịu. Ai ngờ
trong Luận Pháp Hội, hắn ngồi mà lưng thẳng tắp, mắt sáng như sao, thần chỉ sợ
mình không có thể diện lớn như vậy, không xin nổi Hằng Nga ba mươi vò rượu hoa
quế, nhất thời ham chuyện thắng thua…”

Hắn ho khan một tiếng, nói bằng vẻ mặt đau đớn không thôi: “Thần trông
thấy Quảng Hư Nguyên quân rất thích thú ăn tiên quả, liền kẹp hai con sâu ngủ,
bắn vào trong thịt quả, thế là…”

Hoành Văn nói đến đây, liền xoay người lại, cúi người vái ta một vái:
“Thật xin lỗi, ta không hề nghĩ chuyện này lại liên lụy Nguyên quân phải chịu một tội danh lớn như
thế, quả thực vô cùng ân hận, vô cùng ân hận.”

Bản tiên quân thấy hắn đứng ra gánh tội thay mình, suýt nữa thì nước mắt
nhòe nhoẹt, nào có nói được câu gì nữa.

Cả Nam Minh Đế quân lẫn Thiên Xu Tinh quân đều không nói năng gì, Hoành
Văn Thanh quân đứng ra nhận tội, Đông Hoa Đế quân và Thái Bạch Kim Tinh cùng
làm chứng, lên tiếng phản bác thì chẳng khác nào nói ba vị Thượng quân bao che
nói dối. Nếu cứ tranh cãi tiếp nhất định sẽ to chuyện.

Đương lúc căng thẳng thì Vương Mẫu Nương Nương từ sau điện bước ra, nói
rằng:

“Chẳng qua cũng chỉ ngủ một giấc trong Pháp Đạo Hội, tuy rằng có thất lễ,
nhưng ai gia thấy tội cũng không đến nỗi to như vậy. Đạo pháp trong Luận Pháp
hội uyên thâm, đôi khi ai gia nghe cũng thấy mệt mỏi, huống chi là Tống Dao.
Chúng ta tu tiên, điều quan trọng nhất là thuận theo bản tính, thuận theo tự
nhiên, khác với pháp lý nhà phật. Cho nên mới nói chúng ta tu theo đạo tiêu dao
của chúng ta, bọn họ tu theo ngồi thiền khô khan của bọn họ. Ai gia cảm thấy
không cần thiết phải phạt theo thể chế của nhà Phật làm gì. Ngọc Đế anh minh,
nhất định sẽ có phán xét công bằng.”

Ngọc Đế quả nhiên anh minh, cuối cùng phán Hoành Văn tội nhận sai bừa
bãi, dối gạt bề trên, phạt hai tháng tiên bổng, tĩnh tu một tháng. Đông Hoa Đế
quân và Thái Bạch Kim Tinh tội bao che lại thêm dối trên gạt dưới, phạt nửa
tháng tiên bổng. Bản tiên quân ngủ quên trong Luận Pháp Hội, làm mất thể diện
thiên đình, tự kiểm điểm hai tháng.

Ngọc Đế nói: “Nghĩ ngươi thay Hoành Văn cùng Đông Hoa, Kim Tinh chịu phạt
bổng lộc xong hẳn cũng chẳng còn gì, nên không phạt tiên bổng của ngươi nữa.”

Ta gào lớn, Ngọc Đế anh minh, tiên ân mênh mông.

Vương Mẫu lại chậm rãi nói, ý cười như có như không: “Chậm đã, ai gia
nghe nói có vị tiên quân nào đó đứng bên bờ sông Phạm Tịnh, hô lớn rằng, quả
nhiên vẫn là chỗ của Như lai hào phóng, tiên quả muốn ăn bao nhiêu có bấy
nhiêu, không như Vương Mẫu trên thiên đình, có mấy quả anh đào mà cũng sai
thiên binh canh gác, keo kiệt quá thể. Không biết ngươi có nghe thấy không, hả
Tống Dao Nguyên quân?”

Ta cười khan một tiếng.

Thế là, bản tiên quân tưới cây mất nửa năm ở vườn Bàn Đào.

***

Hoành Văn nói: “Pháp Đạo Hội ấy à, đến lúc đó rồi tính sau. Trên trời một
ngày dưới đất một năm, đợi đến ngày tổ chức Pháp Đạo Hội, phỏng chừng chuyện
dưới này đã sớm xử lý xong, hai ta cũng trở lại thiên đình rồi.”

Ta ngẫm một lúc, liền tán thán, ngươi nói chí phải, nhưng nghĩ tiếp một
hồi, ta lại lấy làm kinh hãi: “Nếu lão già Mệnh Cách ở trên thiên đình bận rộn,
nhất thời không để ý mà quên bẵng chuyện dưới này mất hai ba tiếng, thế thì
xong hẳn rồi còn gì!”

Hoành Văn ngáp một cái: “Cũng không có gì nghiêm trọng lắm đâu, ngươi
muốn làm thế nào thì cứ làm thế ấy thôi.”

Ta lặng lẽ nói: “Đúng, nếu có chỗ nào xử lý không thỏa đáng, thì đẩy tội
lỗi đi là được, cứ bảo Mệnh Cách không nói, bản tiên quân sao dám tự quyết
định, dù sao trách nhiệm cũng chẳng về ta.”

Hồ ly đang nằm trên cái ghế dài cạnh góc bàn ngóc đầu nhỏm dậy, cố nhấc
mí mắt lên mà ngó bản tiên quân, cười khẩy một tiếng, khinh miệt ra trò.

Bản tiên quân không so đo tính toán, đứng dậy, chắp tay nhìn ra cửa sổ,
thong thả dạo vài bước.

Hoành Văn nói: “Về phần Thiên Xu với Nam Minh, ngươi nên đuổi theo là
hơn. Nói cho cùng thì dù Mệnh Cách có trở lại hay không, sớm muộn gì chúng ta
cũng phải theo hai người họ.”

Thế là, hai khắc sau, ta liền khiêng trên mình đầy đủ đồ nghề của một đạo
sĩ chuyên đoán mệnh, cùng với Hoành Văn bước chân ra khỏi cánh cửa lớn của quán
trọ “Nhà trên sông.”

Hoành Văn đặt một đĩnh vàng xuống quầy hàng, khiến cho chủ quán cười toe
toét, mặt mày rạng rỡ hệt như mặt trời trong ngày Tam phục, cực kỳ ân cần đích
thân tiễn chúng ta ra tận cửa.

Cả hồ ly lẫn mèo rừng đều muốn đi cùng, bản tiên quân vốn có lòng xót
thương kẻ yếu, bèn đồng ý. Mèo rừng nằm trên cái gùi mây sau lưng bản tiên
quân. Còn về phần hồ ly, vốn dĩ theo ý của ta, cứ lấy một sợi dây tròng qua cổ
nó rồi dắt đi là được, quá hợp lý. Nhưng hai mắt của hồ ly đỏ ngầu như máu,
trừng trừng nhìn bản tiên quân, ra vẻ ta đây kẻ sĩ có thể giết chứ quyết không
chịu nhục. Rõ thật là, ban nãy ngươi mặt dày mặt dạn nhìn Hoành Văn, ý muốn dựa dẫm, sao
lúc đấy không thấy nhớ ra bản thân là một trang hán tử?

Cuối cùng, sau quá trình hết hòa giải rồi lại giải hòa, hồ ly cũng nằm trên cái
gùi mây sau lưng bản tiên quân. Mèo rừng nằm ở tầng một, hồ ly nằm ở tầng hai.
Hai con yêu quái thiếu chút nữa thì đè gãy luôn cái lưng già của ta.

“Nhà trên sông” chỉ cách bến Chu Gia chưa đầy hai dặm đường. Khi chúng ta
đuổi đến bến đò, từ xa đã trông thấy vài bóng người đứng ở mép bến, trong đó có
một bóng người cao gầy, vạt áo tung bay trong gió, chính là Mộ Nhược Ngôn.

Phía xa là một miền nước trắng cuồn cuộn, mênh mông. Vài chiếc thuyền bé
nhỏ tựa như lau sậy, nhẹ nhàng dạt lại phía này.

Mười năm tu mới được cùng thuyền.

Ta, Nam Minh với Thiên Xu cùng làm tiên với nhau không biết đã được bao
nhiêu cái “mười năm” rồi. Đương nhiên đủ duyên đủ phận để lên chung một con
thuyền.

Khi ta chạy tới bên đò, ánh mắt sắc lẻm như dao cạo của Đan Thành Lăng
lập tức bắn ra từ phía đoàn người, quét qua thân thể ta, kế đó lao thẳng về
phía Hoành Văn. Ta liếc mắt thấy Hoành Văn khách khí gật đầu chào. Mộ Nhược Ngôn đưa mắt
nhìn, ta liền chắp tay: “Thí chủ, thật là trùng hợp quá.”

Ta còn đang nói dở, mũi của mấy chiếc thuyền đã chạm bến đò hết cả. Chân
bản tiên quân vốn nhanh nhẹn, mắt vừa nhìn thấy Đan Thành Lăng và Mộ Nhược Ngôn
bước lên một con thuyền, liền lập tức sải bước đi theo.

Người lái đò nói: “Đạo nhân, thuyền của tôi chỉ chở hai vị khách này tới
bến Bình Giang ở Lô Dương thôi, nếu ngài muốn tới nơi nào khác thì phiền đi tìm
thuyền khác cho.”

Ta vung cây phất trần lên: “Thật là trùng hợp, trùng hợp, bần đạo cũng
đang muốn tới Lô Dương.” Bản tiên quân thấy người lái đò nhìn mình bằng ánh mắt
có chút coi khinh, liền vội vàng cầm phất trần chỉ ra sau lưng: “Bần đạo đi
cùng với vị công tử này, tính tiền thuyền chung với hắn.”

Tiếng chân đạp trên ván vang lên phía sau lưng, Hoành Văn bước tới cạnh
ta, ôn tồn nói: “Xin hỏi lão, đi thuyền từ đây tới Lô Dương tốn bao nhiêu?”

Lão lái đò liền đổi ngay sắc mặt, vội vàng khom lưng gật đầu đáp: “Không
vội không vội, công tử cứ vào khoang thuyền ngồi trước đã, đợi lúc đến nơi rồi
hãy tính chuyện tiền nong.”

Ta đứng trước khoang thuyền đan từ cỏ bồng, để Hoành Văn đi trước, sau đó
mới khom lưng vào trong. Không gian trong khoang cỏ cực kỳ đơn sơ, hai bên mép
có đặt hai tấm ván gỗ coi như ghế ngồi, chính giữa kê một cái bàn gỗ đã nát tả
tơi.

Đan Thành Lăng và Mộ Nhược Ngôn ngồi ở một bên, ta và Hoành Văn liền sang
bên còn lại. Ta dựa cây gậy treo tấm bảng hiệu màu đen vào cạnh bàn, vừa định
đặt phất trần xuống, liền liếc thấy Hoành Văn sắp ngồi thẳng xuống tâm ván gỗ.
Bản tiên quân liền vội vã hô lên một tiếng. “Khoan đã.” Ta thò tay miết lên bề
mặt tấm ván một cái, giơ tay lên nhìn, không bẩn. Nhưng ván gỗ cứng như thế,
làm sao để cho Hoành Văn ngồi xuống được. Ta bèn đặt chiếc gùi mây đeo sau lưng
lên bàn, sau đó lấy tay nãi đựng quần áo dùng để cải trang cạnh mèo rừng ra, mở
lớp vải gói bên ngoài, sắp xếp lại quần áo cùng những thứ khác trong tay nải
một lượt, tiếp đấy dùng tấm vải gói lại thành hình một tấm đệm ngồi, đặt lên
trên ván gỗ. Sau đó còn phải làm bộ tịch chắp tay: “Công tử, mời ngồi.”

Đôi lông mày của Hoành công tử hơi động đậy, gương mặt có vẻ hưởng thụ,
nghênh ngang ngồi xuống, sau đó còn cực kỳ phong độ, cầm quạt gõ một cái, “Đạo
trưởng cũng ngồi xuống đi.”

Ta chắp tay đáp: “Đa tạ công tử”, rồi mới thong thả ngồi xuống tấm ván
gỗ.

Đan Thành Lăng và Mộ Nhược Ngôn ngồi phía đối diện. Ta có chút âu lo đưa
mắt nhìn hồ ly và mèo rừng, chỉ sợ hai con yêu quái nhất thời không nhịn được,
nhào tới tìm Đan Thành Lăng báo thù. May là cả hai đều kiềm chế được, mèo rừng
cuộn người lại, co rút trong gùi mây, còn sống lưng của hồ ly có chút phập
phồng.

Chỉ trong chốc lát, sống lưng hồ ly đột nhiên cong lên, bản tiên quân
giật nảy cả mình, sau khi hồ ly cong lưng lên xong, chỉ giũ lông một lượt,
thoắt cái đã lủi tới phần ván gỗ giữa ta và Hoành Văn, nhích sát về phía Hoành
Văn một chút, phủ phục người nằm xuống.

Thế là ta và Hoành Văn, cùng Đan Thành Lăng và Mộ Nhược Ngôn đối diện
nhìn nhau, cách một cái bàn rách nát.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3