Duyên nợ đào hoa - Chương 20 - Phần 1

Chương 20

Ta ngồi lặng bên bàn suốt cả một đêm.

Trời vừa tảng sáng, ta liền ra khỏi phòng, vào trong sân đứng một hồi,
sau đó tới bên giếng xách thùng nước lạnh lên, lau qua mặt mũi, tiếp đấy lại
tản bộ một vòng nữa. Đến lúc đám tiểu tư nha hoàn rời giường, vừa ra khỏi cửa
đã trông thấy bản tiên quân đứng trong sân, ai nấy đều rất hoảng hốt, lại tiến
tới hầu hạ ta rửa mặt thêm lần nữa. Tiểu nha hoàn hâm một ấm trà xong, ta uống
liền mấy ngụm, mãi đến khi trời sáng bảnh, Thiên Xu và Hoành Văn mới dậy.

Ta đã sớm sai tiểu tư lên chợ mua lấy hai lồng bánh bao nhỏ, đến bữa sáng
thì mang lên, con mắt của Hoành Văn và Thiên Xu lập tức sáng bừng. Hoành Văn
thò đũa gắp lấy một chiếc, há miệng cắn một miếng, lúng túng khen: “Ngon quá.”
Thiên Xu cũng gắp lấy một cái bánh bao trong đĩa.

Hoành Văn quay sang nói với ta: “Ngươi bảo bọn họ ra ngoài mua đúng
không, ăn ngon hơn hôm qua.”

Ta nói: “Nếu ngươi thích thì sáng sớm mai lại đi mua tiếp.” Hoành Văn lập
tức nở nụ cười, vui mừng ra mặt. Thiên Xu đưa mắt nhìn đĩa tương ớt nhỏ đặt
trên bàn, liền thử gắp bánh bao, chấm một chút xíu, cắn một miếng nhỏ, sau đó
vui vẻ nói: “Thì ra còn có thể ăn kèm gia vị nữa.” Hoành Văn liền gắp ngay một
cái khác, bắt chước Thiên Xu chấm thử, sau đó tròn xoe mắt nói: “Ấy, mùi vị lại
khác một chút rồi này.”

Hai vị đồng tiên ngây thơ hồn nhiên, bản tiên quân nhìn mà không khỏi hân
hoan trong lòng, đột nhiên nhớ tới chuyện tối qua, nhất thời như có tảng đá
ngàn cân đè xuống đỉnh đầu. Ta quả thật là kẻ chẳng ra gì.

Hoành Văn cau mày nhìn ta, hỏi: “Ngươi có chỗ nào khó chịu à?”

Ta cố giãn da mặt ra, cười rằng: “Đâu có.” Thiên Xu đương gắp một cái
bánh bao, cũng chớp mắt nhìn ta.

Sau bữa cơm sáng, Hoành Văn nói: “Bánh bao nhỏ rất ngon, nhưng vẫn không
bằng bánh bao lớn ngày hôm trước.” Ai da, vẫn cứ nhớ mãi mấy cái bánh bao của
Hoàng Tam Bà.

Đối mặt với chuyện này, bản tiên quân quả thực hết cách, bánh bao của mỗi
nhà có hương vị khác nhau. Chỉ tiếc Hoàng Tam Bà không làm bánh bán. Hoành Văn
nhắc một hồi xong, cũng không thấy đề cập đến nữa, chạy đi cho hồ ly ăn.

Ta đứng phơi nắng ở trong sân, Thiên Xu thì không biết mò đâu ra một tập
sách, ngồi đọc dưới mái hiên. Hoành Văn cho hồ ly ăn xong, ra khỏi sảnh nhỏ,
bước men theo hành lang đi về phía bản tiên quân, đến lúc bước ngang cửa nguyệt
thông ra sân sau thì đột nhiên dừng bước, đưa mắt nhìn về phía trong cánh cửa
một chút, sau đó lùi vào sân sau.

Bản tiên quân bất giác bước sang bên đó xem thử, chỉ thấy Hoàng Tam Bà
đang dựa người vào cánh cổng sau, cùng trù nương nói đôi câu chuyện phiếm.

Hoành Văn làm ra vẻ vô tình bước lại gần đó, đến khi lọt vào tầm mắt của
Hoàng Tam Bà rồi liền dừng bước, mỉm cười cất tiếng chào hỏi.

Hoàng Tam Bà đương nhiên vui vẻ vô cùng, run rẩy đôi tay mà nói, tiểu
thiếu gia quả là hiểu chuyện, lại không kiêu căng ngạo mạn.

Hoành Văn cười hì hì, đáp: “Bà quá khen rồi, vãn bối còn phải cảm ơn bà
mới đúng, mấy ngày qua ăn đủ loại bánh bao, chẳng có cái nào ngon bằng bánh bao
bà cho cả, phụ thân và huynh trưởng cũng đều rất thích.” Khi hắn nói, trên
gương mặt kia lộ rõ vẻ khao khát khôn cùng.

Hoàng Tam Bà vui mừng đến độ suýt không nói thành lời, một lúc sau mới
run run đáp lại: “Nếu tiểu thiếu gia đã thích ăn, thì già này liền về hấp một
ít mang sang.”

Hoành Văn nói: “Thật vậy ư? Thật cảm ơn bà quá!”

Bản tiên quân đứng một bên nhìn mà xấu hổ đến độ mồ hôi mướt mát, không
biết cái trò “vòi” ăn này hắn học được từ đâu.

Giờ ta mà xuất đầu lộ diện thì thế nào Hoàng Tam Bà cũng sẽ túm lấy ta mà
khen lấy khen để, dông dài cả nửa ngày cho xem, bản tiên quân đứng bên cửa
nguyệt xem một lúc, rất sáng suốt rời đi.

Vừa mới trở lại hành lang, gã tiểu tư chạy đến nói, ngoài cửa có khách
tới thăm, là một lão bà, nói rằng muốn gặp bản tiên quân.

Lão bà? Chẳng lẽ dạo này bản tiên quân lại đang “gặp vận” với các bà?

Bản tiên quân vào trong sảnh đón khách, tiểu tư dẫn lão bà vào, ta chăm
chú nhìn một hồi, trông hơi quen quen, hao hao như bà lão cho Hoành Văn với
Thiên Xu hạnh đào, đậu phộng ở trên phố chợ.

Lão bà bước vào trong sảnh, cúi chào xong liền nói rõ tên tuổi: “Lão thân
là Lữ Hồ Thị, xin thỉnh an Tống công tử.”

Ta mời khách ngồi mà trong lòng nơm nớp không yên, hôm qua chỉ trông thấy
mặt trên phố thôi, vậy mà hôm nay đã dò ra tên tuổi của bản tiên quân. Lão bà
tới lần này nhất định có mục đích, một câu “an” này của lão bà đúng là “thỉnh”
cho bản tiên quân nghi vấn ngút trời.

Lữ Hồ Thị ngồi xuống ghế, đảo mắt nhìn cách bài trí trong sảnh một lượt,
sau đó quay sang cười với ta: “Nhà Tống công tử được bài trí thật khéo quá, mới
vừa dọn đến mà đã sắp xếp đâu ra đấy thế này.”

Ta nói: “Đâu có, đều là công lao của người khác cả, chứ ta có tốn chút
sức lực nào đâu.” Câu này là thực lòng đấy.

Lão bà liền tiếp lời luôn: “Công tử khiêm tốn quá rồi. Không biết công tử
là người từ đâu tới?”

Ta đành phải bịa chuyện: “Ta xuất thân từ vùng Giang Chiết[1] .”

[1]Giang Chiết: tên viết tắt của hai tỉnh Giang Tô và Chiết Giang

Lão bà nói: “Ai da, Giang Nam là một vùng đất tốt. Không biết lần này
công tử đến thành chúng ta, định ở lâu dài hay chỉ tạm thời?”

Ta mập mờ đáp: “Còn phải xem có sống hợp hay không, nếu sống tốt thì sẽ ở
lại lâu dài.”

Lữ Hồ Thị nói: “Thật ra thành này tuy không lớn, nhưng cũng được coi như
chốn sầm uất phồn hoa, quan trọng nhất là nó rất yên bình. Hiện giờ khắp nơi
loạn lạc, mấy nơi như Đông Quận, Nam Quận thì chiến tranh liên miên, nghe nói
gần đây triều đình còn phải phái binh, liên hợp với Đông Quận tấn công Nam
Quận, tiêu diệt đến mấy tòa thành của Nam Quận rồi, còn cả tướng quân gì gì đó
của Nam Quận nữa, lại bị chính binh sĩ của mình tạo phản, giết chết. Thời thế
bất ổn, muốn ổn định một nơi cũng khó. Khắp thiên hạ này, những nơi có thể sống
bình an như tòa thành này cũng chẳng có bao nhiêu, sao công tử không ở lâu một
chút.”

Ta gật đầu hùa theo: “Bà nói rất phải.”

Lão bà vòng vo cả buổi như thế, rốt cuộc muốn nói gì đây?

Lữ Hồ Thị bưng tách trà trên bàn lên, nhấp một ngụm thanh cổ họng, sau đó
đặt tách trà xuống, đôi mắt già nua nhìn thẳng vào bản tiên quân, nói: “Thứ cho
già đường đột, không biết công tử năm nay bao nhiêu tuổi?”

Không biết bà ấy hỏi vậy để làm gì. Lúc bản tiên quân thăng thiên thành
tiên mới hai mươi ba tuổi, đương định mở miệng đáp hai mươi ba, may mà nhớ ra
trong sân vẫn còn hai vị Thượng quân bộ dạng mười một mười hai tuổi đang sắm
vai con trai của ta. Bản tiên quân liền đáp: “Tính tới nay đã sống uổng mất ba
mươi ba năm rồi.”

Lữ Hồ Thị giãn khuôn mặt nhăn nheo, lắc đầu nói: “Không giống, nếu không
phải già này đã nhìn thấy hai vị tiểu thiếu gia của công tử, thì công tử có nói
mình mới hơn hai mươi già cũng tin ngay.”

Nói cũng bằng thừa, cái mặt này của bản tiên quân vốn là mặt mới hai mươi
mà!

Lữ Hồ Thị che miệng cười: “Công tử đương tuổi khỏe mạnh dẻo dai, hai vị
thiếu gia vẫn còn nhỏ dại, không biết có từng nghĩ đến chuyện… đi thêm bước nữa
chăng?”

Thì ra lần này lão bà tới, là để làm mối cho bản tiên quân.

Bản tiên quân vừa đến phàm trần một chuyến, đã lập tức có nhân duyên dâng
lên tận cửa, chẳng lẽ cái mệnh trọn kiếp cô loan của bản tiên quân có thể cải
biến rồi?

Lão bà thấy ta cứ giương mắt nhìn mà không nói lời nào, liền tiếp:

“Chỗ già này đang có một mối nhân duyên tuyệt hảo muốn làm mối cho công
tử. Phía bắc thành có một tiệm vải, mặt tiền không lớn, nhưng việc làm ăn lại
rất thuận lợi. Vải vóc những hộ giàu có trong thành này mặc đều từ cửa tiệm nhà
họ mà ra cả. Ông chủ Phùng của tiệm vải ấy có một cô con gái, năm nay vừa tròn
mười bảy tuổi, tuy không phải là con gái nhà quyền quý, nhưng của hồi môn tuyệt
đối chẳng nghèo nàn, cả tướng mạo lẫn nhân phẩm đều xứng đôi vừa lứa với Tống
công tử. Không phải già này nói bừa, chứ kể đến ngọn nguồn, vị tiểu thư cùng
công tử cũng đã có đến hai lần duyên phận.”

Bản tiên quân nghe thấy có mấy tiếng lạch cạch ở sau bình phong, hẳn là
Hoành Văn và Thiên Xu đang ngồi nghe lén.

Đúng lúc này, Lữ Hồ Thị lại nói tiếp: “Duyên phận lần đầu, ấy là quần áo
mà hai vị tiểu công tử đang mặc trên người chính là do tiệm vải nhà họ Phùng
làm ra. Còn vài bộ y phục vẫn còn đang may dở. Về phần duyên phận lần hai, công
tử hẳn vẫn còn nhớ rõ. Hôm qua, ngay trước sạp phấn son trên phố, có vị cô
nương đã va phải ngài, nàng ấy chính là tiểu thư nhà họ Phùng. Đây chẳng lẽ
không phải là ông Trời ban duyên hay sao!”

Ta cười khan mấy tiếng, chuyện này đúng là đáng kinh ngạc thật, nhưng
nhất định không phải Ngọc Đế ban duyên.

Ta thanh thanh cổ họng, sau đó nói bản thân tới thành này chưa được bao
lâu, việc gì cũng còn lạ lẫm, huống hồ chuyện tái giá là việc đại sự, cần phải
suy nghĩ kĩ càng. Tiểu thư họ Phùng đương độ thanh xuân, vào cửa nhà này làm mẹ
kế, chỉ sợ nàng chịu thiệt, đợi sau khi ta cân nhắc kĩ càng rồi bàn cũng chưa
muộn, cứ thế cứ thế, nói dông dài một hồi cho qua chuyện. Chờ đến khi cân nhắc
kĩ càng xong xuôi, bản tiên quân hẳn đã bị lôi về thiên đình để lên Tru Tiên
Đài từ lâu rồi.

Ý cười tràn ngập trên gương mặt Lữ Hồ Thị, bà nói: “Không vội không vội,
chuyện này không vội, đợi công tử suy nghĩ vài ngày, già này sẽ lại tới xem
sao.” Lại dông dài thêm một lúc nữa, lão bà mới cáo từ đi về, trước lúc đi còn
nói: “Ông chủ Phùng còn nhờ già này chuyển lời cho công tử, y phục của hai vị
tiểu thiếu gia đã làm xong rồi, đến giữa trưa mai sẽ sai người mang tới.”

Ta lại thốt thêm một câu cảm tạ, lúc này lão bà mới đi hẳn.

Ta vòng trở lại trong sảnh, bưng chén trà lên nhấp vài ngụm cho trơn cổ
họng, chẳng ngờ thiếu nữ hôm qua chỉ va phải ta một cái đã đem lòng luyến mộ, đến
hôm nay nhà người ta lại còn nhờ bà mối tới đề cập chuyện kết thông gia, nhìn
vào đó là đủ thấy, phong thái xuất trần của bản tiên quân so với năm xưa hoàn
toàn không hề suy giảm.

Hoành Văn và Thiên Xu bước ra từ sau tấm bình phong.

Đôi mắt đen láy của Hoành Văn nhìn ta không chớp: “Ban nãy bà lão kia
tới, là để bảo rằng có người muốn làm phu nhân của ngươi đúng không?”

Ta nói: “Đúng vậy.”

Thiên Xu nhỏ giọng nói: “Có phải là người hôm qua ném cái khăn tay
không?”

Hoành Văn chun mũi đáp: “Thần tiên không thể chung sống với người phàm
được.”

Ta nói: “Chuyện ấy đương nhiên ta hiểu, vậy nên mới thoái thác rằng chờ
thêm vài ngày nữa, đợi mấy hôm trôi qua, chúng ta hẳn cũng trở lại thiên đình
rồi.”

Hoành Văn mặt mày dãn ra, cười: “Chúng ta cùng nhau về thiên đình sao?”

Bản tiên quân chỉ cười ngoài mặt, đáp rằng: “Phải.”

Bấy giờ Hoành Văn mới không căn vặn nữa, chạy tới sảnh nhỏ xem Cục Lông
thế nào.

Đến buổi trưa, quả nhiên tiệm may nhà họ Phùng đã sai một người làm công
đem quần áo của Hoành Văn và Thiên Xu tới. Lúc lĩnh tiền thưởng, gã làm công cứ
lén lút đưa mắt dò xét bản tiên quân mãi, hệt như người đi mua thịt chọn săm
soi nạc mỡ, rồi lại liếc trộm Hoành Văn và Thiên Xu, đoán chừng là do ông chủ
họ Phùng – cái người đương muốn làm cha vợ của bản tiên quân – đã sai gã đến
thăm dò một phen. Chẳng biết lúc về gã sẽ miêu tả lại phong thái của bản tiên
quân thế nào.

Ăn cơm trưa xong, lúc tiểu nha hoàn đang dọn bàn thì lại thấy tiểu tư
chạy vào thông báo, nói rằng có khách đang đứng chờ ở cửa, khăng khăng muốn gặp
bản tiên quân.

Sao hôm nay bản tiên quân nổi tiếng thế không biết.

Tiểu tư dẫn người vào, là một tiểu nha hoàn thanh tú đóng giả thư đồng,
nói với ta bằng chất giọng trong veo: “Cô nương nhà ta sai ta đến đưa thiệp mời
phẩm trà.” Nàng nâng hai tay, dâng lên một tấm thiệp thơm hương màu hồng phấn.

Ta chìa tay ra nhận, tiểu nha hoàn lại tiếp lời: “Không biết có thể mời
công tử dời bước tới cửa sau, người ngồi trong xe đỗ ở bên ngoài, muốn đích
thân chuyển tới công tử một câu mời.”

Ta tiện tay đặt tấm thiệp thơm lên trên bàn, sau đó cùng tiểu nha hoàn ra
cổng sau, một cổ xe ngựa buông rèm gấm đang dừng bên cửa, một tiểu nha hoàn
khác đứng trước xe, cúi người nói với ta: “Tống công tử, mời ngài đến trước xe
ngựa, cô nương nhà ta có lời muốn nói với ngài.”

Bản tiên quân liền bước tới đứng bên cạnh rèm xe, từ trong rèm truyền ra
giọng nói nhẹ nhàng: “Thiếp đích thân tới tận đây, hi vọng Tống công tử vào xế
chiều ngày hôm nay quá bộ đến Túy Nguyệt Lâu thưởng trà, không biết chàng có
thể tới được hay chăng?”

Gió nhẹ thong dong lướt qua, chẳng giống gió rét những ngày đông tới, lại
tựa như gió xuân tháng Ba khiến lòng người ấm áp.

Ta nói: “Giai nhân đã đích thân đến mời, tại hạ sao dám không đi.”

Hai tiểu nha hoàn che miệng cười khúc khích, sau tấm mành, giọng nói quyến
rũ kia lại vang lên: “Vậy thiếp đây trở về Túy Nguyệt Lâu châm hương liệu,
chỉnh dây đàn, chờ công tử ghé chơi.”

Xe ngựa quay đầu, chậm rãi rời đi, ta cũng nói với theo một câu đưa tiễn.

Trở về trong sảnh, thấy Hoành Văn với Thiên Xu đang chụm đầu chung một
chỗ, xem tấm thiệp thơm kia. Hoành Văn ngẩng đầu nói với ta: “Trên này có viết,
sẩm tối, mời ngươi tới Túy Nguyệt Lâu uống trà. Mùi thơm nồng quá, chắc là của
cái người ném khăn tay hôm qua chứ gì.”

Bản tiên quân gật đầu xem như thừa nhận, rút tấm thiệp hồng phấn khỏi tay
hai người kia, nhét vào ngực áo.

Hoành Văn và Thiên Xu đều giương mắt nhìn ta, Hoành Văn nói: “Ngươi muốn
đi à?” Ta ngáp một tiếng mà rằng: “Đi ngủ trưa thôi.”

Thiên Xu liền trở về phòng ngủ một giấc, Hoành Văn lại theo ta, bản tiên quân
đi một bước hắn liền theo một bước, đến lúc tới cửa phòng của Hoành Văn, ta mới
mở cửa thay hắn: “Đi ngủ đi.”

Hoành Văn đáp một tiếng “ừ”, sau đó bước vào trong phòng, ta quay người
về phòng mình, nhìn giường chiếu trống trơn quạnh quẽ mà thở dài thườn thượt,
đương định đóng cửa lại thì Hoành Văn sải bước tiến vào.

Ta nhẹ nhàng nói: “Sao ngươi không đi ngủ?”

Hoành Văn chớp mắt, chạy tới bên giường, ngồi lên trên chăn, nhe răng ra
cười: “Ta thấy giường chỗ ngươi nằm thoải mái hơn cái trong phòng ta.”

Ta lúc này hệt như sủi cảo đang chết gí trong nồi, vừa bị dầu chiên vừa
bị hơi nóng hầm hập, thật khó chịu biết bao. Bản tiên quân đành mở miệng đáp
rằng: “Ngươi đã thích gian phòng này thì chúng ta đổi cho nhau đi, từ trưa hôm
nay ngươi cứ ở phòng này, ta sẽ sang phòng ngươi ngủ.”

Hoành Văn đang lật chăn ra định nhảy lên giường, nghiêng đầu nói: “Sao
phải thế, hai chúng ta ngủ cùng trên một cái giường cũng được chứ sao. Ta có
thể ngủ trong phòng này với ngươi mà.”

Ta đưa tay lên day trán: “Cùng ngủ trên một giường, kiểu gì cũng sẽ thấy
chật chội. Ngươi ngoan ngoãn ngủ đi.” Sau đó xoay người dợm bước khỏi cửa, nghe
thấy sau lưng vang lên tiếng Hoành Văn xuống giường. Hắn đứng sau lưng ta, nói:
“Ta hiểu rồi, thật ra ngươi không thích ngủ chung giường với ta.”

Ta quay người lại, nhìn gương mặt có phần ủ rũ của hắn, cố dằn lòng mình
lại, không nói câu gì.

Hoành Văn gục đầu xuống, nói: “Ta hiểu rồi, ta không làm phiền ngươi nữa,
ta sẽ về phòng ngủ.”, sau đó đẩy lại chăn vào giường một chút, cúi đầu rời khỏi
phòng. Ta nhìn theo hắn, lửa đốt dưới đáy nồi sủi cảo đang cháy rừng rực, dầu
nóng sôi trào, chiên cho tâm can tì phế của ta vàng giòn tanh tách.

Ta đóng cửa lại, ngồi xuống bên bàn, uống vài chén trà xong bèn lấy chiếc
khăn tay của cô nương Tình Tiên ra, ngó tới ngó lui. Chẳng lẽ cái cây già đã
héo quắt cả nghìn năm như bản tiên quân đây, thật sự có thể nở ra mấy đóa đào
rừng?

Trời gần xế bóng, bản tiên quân liền thay một bộ trường sam mới tinh, xức
cho hai ống tay thoảng hương thơm ngát. Hoành Văn dẫn theo một đám hài tử vào
trong viện, đánh cờ luận thắng thua, Thiên Xu khư khư nghiên mực tàu với một
chiếc bút lông, đứng đó làm trọng tài, vẽ mực lên trên mặt người thua. Cả một
đám trẻ con, ngoài Thiên Xu và Hoành Văn ra thì hầu như mặt đều lem nhem cả. Ta
dặn dò nha hoàn với tiểu tư, rằng tối nay ta không ăn cơm ở nhà, có thể sẽ về
muộn, bảo bọn họ trông nom hai vị tiểu thiếu gia cho tốt, sau đó đi ra ngoài.

Bấy giờ Hoành Văn và Thiên Xu đang chơi rất hăng say, Thiên Xu thấy thế
đặt bút xuống, chạy lại gần ta hỏi: “Ngươi muốn đi ra ngoài à?”

Ta nói: “Đúng thế, ta có chút việc.”

Thiên Xu “À” một tiếng, sau đó không hỏi thêm gì nữa. Hoành Văn nghiêng
đầu nhìn ta, ánh mắt lóe lên, rồi lại vùi đầu vào ván cờ dang dở.

Bản tiên quân lần này ra phố, cuối cùng cũng coi như khách tìm hoa thơm
cỏ lạ, dạo bước thong dong, không phải là thùng dầu to lôi theo bình dầu nhỏ
như hôm trước nữa. Nhưng đáng tiếc, sắc trời đã gần tối, trên đường kẻ dọn
hàng, người đóng quán, người đi đường vội vội vàng vàng, những thiếu nữ con nhà
tử tế lại càng chẳng ra đường vào cái giờ này. Quả thật khiến lòng ta có chút
cô đơn.

Lúc bước tới trước cửa Túy Nguyệt Lâu, sạp bán phấn son kia vẫn còn chưa
dọn dẹp, tiểu ca bày sạp rụt tay về, nhìn bản tiên quân vài cái xong liền đưa
mắt về hướng Túy Nguyệt Lâu.

Báo cáo nội dung xấu