Duyên nợ đào hoa - Chương 24 - Phần 1

Chương 24

Vừa bước vào cổng sau, tiểu tiên đồng đã cất tiếng: “Tống Dao Nguyên
quân, cuối cùng ngài đã đến, Tinh quân chờ ngài đã nửa ngày rồi.” Sau đó dẫn ta
đi vòng qua vài lầu gác cao, vài tầng cửa lớn, tới bên một mặt hồ rộng sương
khói lượn lờ.

Mệnh Cách Tinh quân đang ngồi xếp bằng trên bờ hồ, nhắm mắt dưỡng thần.
Nước trong hồ bốc khói ngùn ngụt. Chẳng lẽ thiên đình cũng có suối nước nóng?
Lão già Mệnh Cách này đúng là biết hưởng thụ mà. Trữ sẵn một suối nước nóng
trong nhà thỉnh thoảng ngâm mình.

Tiểu tiên đồng sau khi dẫn ta tới bên hồ, liền hành lễ rồi lui xuống.

Ta bước tới bên cạnh Mệnh Cách Tinh quân. Nhưng lão lại nhắm chặt hai mắt
lại, đột nhiên thở dài thườn thượt, than rằng: “Than ôi! Ăn một miếng, uống một
ngụm đều do tiền định, từ nhân sinh quả tuần hoàn mà đi…”

Than đến độ gió lạnh thê lương, trên người ta lông tơ dựng đứng.

Sắp tới thiên đình phải tổ chức Pháp Đạo Hội, chẳng lẽ Mệnh Cách Tinh
quân cũng đã tới Tây Phương uống trà?

Ta vén vạt áo lên, ngồi xuống nói: “Tinh quân, lão cũng đừng học mấy
người bên phía tây tọa thiền cơ[1] nữa. Ngọc Đế ra lệnh cho ta
đến tìm Tinh quân nghe căn nguyên mọi việc. Vẫn xin Tinh quân nói thẳng ra đi.”

[1] Thiền cơ: Hòa thượng của phái Thiền Tông khi ngồi thiền thuyết pháp
thường dùng những ngôn từ - động tác để ngầm răn dạy người ta, khiến người ta
lĩnh ngộ được những điều sâu xa huyền bí.

Mệnh Cách Tinh quân mở mắt nhìn ta, rồi lại thở dài. Ta nói: “Cái suối
nước nóng này trông cũng được lắm.”

Mệnh Cách Tinh quân nói: “Cái gì mà suối nước nóng. Đây là hồ Chiêm Mệnh.
Có thể nhìn thấy chuyện tương lai.”

Ta đang định thò tay khuấy nước, ngay lập tức ngượng ngùng rụt tay về.
Mệnh Cách Tinh quân nói: “Sau khi Hoành Văn Thanh quân trở lại thiên đình liền
đến chỗ ta, ta đã nói hết ngọn nguồn mọi chuyện giữa ngươi và Thiên Xu cho hắn
nghe rồi. Thanh quân hẳn đã cho ngươi biết hết, đúng không?”

Ta nói: “Không sai.” Ban nãy mới ngồi cạnh một cái hồ khác cả nửa ngày,
có chuyện gì cũng đã nói sạch rồi.

Mệnh Cách Tinh quân nhìn ta đầy vẻ thương xót vô biên, thong thả nói:
“Tống Dao Nguyên quân, ngươi có biết, lần này ngươi hạ giới đã gây ra sai lầm
gì lớn nhất không?”

Câu hỏi này Ngọc Đế đã từng chất vấn ta lúc ở trong vườn Bàn Đào. Ông ấy
dường như cũng đã nói luôn đáp án. Khi đó đầu ta mờ mịt toàn sương với khói,
hiện giờ thì khác, đã sáng tỏ hoàn toàn rồi.

Ta nói: “Ta không nên đã liên lụy tới Thiên Xu Tinh quân lại còn dẫn dụ
Hoành Văn Thanh quân. Dụ dỗ hắn nếm thử phàm tình.”

Mệnh Cách Tinh quân lại nhìn ta đầy thương hại, khép hờ đôi mắt phán
rằng: “Sai rồi. Sai lầm của ngươi là không nên để sau khi Hoành Văn Thanh quân
đã hiểu rõ phàm tình rồi, còn kéo theo con hồ ly đó.”

Bên bờ hồ sen, lúc Hoành Văn nói cho ta biết về sợi tơ tiên khế, cùng
việc Thiên Xu chính là Đỗ Uyển Minh, ta chỉ cảm thấy như sét đang bổ thẳng
xuống đỉnh đầu. Còn lúc này, đầu ta hoàn toàn rối beng lên rồi, dù sét có bổ
xuống đầu chắc cũng không hay biết.

Ta thất tha thất thểu rời khỏi phủ Mệnh Cách Tinh quân.

Bên hồ Chiêm Mệnh, Mệnh Cách Tinh quân vùi tay vào trong nước, hơi nước
lượn lờ bốc lên, liền hóa thành một bức tranh.

Bức tranh đó vẽ cảnh Hoành Văn đang ngủ trên giường, một con hồ ly trắng
như tuyết đang cúi đầu liếm môi của Hoành Văn.

Hơi nước biến ảo, lại vẽ ra một khung cảnh khác, Hoành Văn đứng bên bờ
ngân hà, một nam tử đứng bên cạnh hắn, chỉ trông thấy vạt áo người kia phiêu
trong gió, lại không nhìn rõ khuôn mặt thế nào. Nhưng ta có thể nhìn ra, nam tử
đó tuyệt đối không phải là ta.

Mệnh Cách Tinh quân nói: “Năm đó lúc Hoành Văn Thanh quân mới sinh ra,
Ngọc Đế đã ra lệnh cho ta đoán thiên mệnh giúp Thanh quân. Đoán ra rằng Hoành
Văn Thanh quân tương lai sẽ gặp phải một lần tình kiếp. Tình kiếp này chính là
con tuyết hồ tinh đó.”

Mệnh Cách Tinh quân nói: “Tống Dao Nguyên quân, khi đó ngươi ngàn lần
không nên, vạn lần không nên, không nên để Hoành Văn Thanh quân hiểu được phàm
tình, không nên để cho con hồ ly kia gần ngay bên cạnh Thanh quân.”

Mệnh Cách Tinh quân nói: “Ngươi ngàn lần không nên, vạn lần không nên,
không nên để cho con hồ ly đó liều hết cả tu vi của nó, cứu Hoành Văn Thanh
quân. Hoành Văn Thanh quân nợ nó tu vi nghìn năm cùng ân tình cứu giúp. Ngươi
nên biết, đã nợ thì nhất định phải trả.”

Mệnh Cách Tinh quân nói: “Ngọc Đế vốn nghĩ rằng, ngươi chẳng qua chỉ là
biến số làm loạn thiên mệnh giữa Thiên Xu Tinh quân và Nam Minh Đế quân thôi.
Không ngờ được ngươi còn là sợi dây dẫn lối cho Hoành Văn Thanh quân và con hồ
ly đó.”

Đã thiếu nợ, thì nhất định phải trả. Ta và Thiên Xu Tinh quân bị nối vào
nhau bởi sợi tơ tiên khế. Mệnh Cách Tinh quân nói, lúc y còn là Đỗ Uyển Minh,
kiếp đó đã nợ ta ân tình. Cho nên sau này ở trên thiên đình, y vì bảo vệ ta đã
phải chịu tột cùng đau khổ. Hồ ly đối với Hoành Văn một lòng si tình, hy sinh
tính mệnh bản thân cùng tu vi nghìn năm tích góp. Hoành Văn nợ hồ ly, mà hôm
nay, ta lại nợ Thiên Xu.

Thì ra tất cả duyên phận, chẳng qua cũng chỉ là một món nợ cần trả.

Thì ra số mệnh định sẵn của Hoành Văn chính là hồ ly.

Ta lảo đảo lê bước trên con đường nhỏ vắng tanh, nhịn không được cười
khổ.

Ta làm thần tiên trên thiên đình, cũng đã gặp qua vô số thần tiên. Nhưng
thật ra người đoán mệnh cho ta năm xưa mới là thần tiên thật sự.

Ta quả nhiên vẫn là kẻ mang mệnh trọn kiếp cô loan.

Thiên Xu Tinh quân và Nam Minh Đế quan vốn nên cùng soi rọi, là tại ta vô
tâm chen ngang một gậy, làm loạn mệnh trời.

Hoành Văn Thanh quân đã định là phải cùng một con hồ ly trải qua tình
kiếp, lại là do ta bắc cầu nối dây, khiến tình ấy rốt cuộc cũng sinh ra.

Ai cũng có duyên phận của riêng người ấy, chỉ là vô duyên với mình ta.

Mệnh của ta đã định, chỉ có thể sắm một vai phụ làm nền trong những giai
thoại lưu truyền. Không phải là gậy đánh uyên ương, thì là cầu đưa người qua
sông.

Ta bước tới trước điện Hào Quang, thiên binh canh cửa giơ kích[2] ngăn
ta lại. Ta nói: “Xin chư vị giúp cho lần này, ta không có ý gì khác, chỉ muốn
vào gặp Thiên Xu Tinh quân một lát mà thôi.”

[2] Kích: Binh khí cổ thời xưa, cán dài, mũi nhọn, một bên có ngạnh, dùng
để đâm.

Các thiên binh mặt không chút thay đổi, Hạc Vân bước ra từ một góc, nói:
“Ngọc Đế không cấm Tống Dao Nguyên quân tới thăm Thiên Xu Tinh quân, để ngài ấy
vào đi.”

Ta hàm ơn, chắp tay làm lễ với Hạc Vân, Hạc Vân chỉ khẽ gật đầu đáp lại.
Ta sải bước tiến vào trong điện Hào Quang.

Bên trong điện Hào Quang trống trải vô cùng, ta trông thấy Thiên Xu đang
đứng bên song cửa.

Ta bước về phía trước. Thiên Xu quay người lại, đột nhiên nói với ta:
“Người trong thành ấy, đều chết cả rồi đúng không?”

Ta sững người.

Thiên Xu nói: “Lúc sư tử tuyết phát cuồng, người trong thành Lô Dương đều
chết cả rồi đúng không?”

Lúc này ta mới chợt hiểu ra y đang nói đến sự tình ngày đó. Dựa theo tính
cách của Thiên Xu, nhất định sẽ đem chuyện ấy đều quy tội lên bản thân. Ta liền
nói: “Sư tử tuyết lên cơn điên loạn, nếu thật sự muốn truy hết nguồn cơn, trách
nhiệm phải đổ lên người Mệnh Cách mới đúng, lão là người viết sổ thiên mệnh mà.
Dân trong thành ấy xuống địa phủ rồi, chỉ cần nhắc Diêm Vương an bài cho họ một
thân phận tốt đầu thai là được.”

Thiên Xu nghe thế, lại bật cười.

Hiện giờ y đã khôi phục chân thân, bởi vì chờ giáng tội, chỉ mặc một lớp
áo bào thuần trắng, nhìn qua vẫn hệt như xưa, lạnh lùng, lãnh đạm. Ta lưỡng lự
một lúc, nói: “Ta vẫn không nhận ra ngươi chính là Đỗ Uyển Minh, xin lỗi.”

Thiên Xu nói: “Không hề gì. Câu xin lỗi ấy ta mới là người phải nói với
ngươi. Vốn chỉ là một kiếp dưới nhân gian, một hồi tương giao thoáng chốc, lại
liên lụy ngươi dính vào sợi tơ tiên khế. Lúc ta ở dưới trần đã được ngươi chiếu
cố rất nhiều, nên luôn muốn gặp lại ngươi một lần. Vốn cứ nghĩ không gặp được,
nào ngờ giờ ngươi lại đến đây, tâm nguyện cũng coi như thỏa mãn.”

Ta cúi đầu nói: “Ngươi đừng nhắc đến nhân gian nữa, chỉ làm ta càng thêm
xấu hổ không dám nhận. Dưới trần gian, ta đối xử với ngươi thật tệ, làm ra cả
trăm chuyện thất đức. Bao nhiêu năm nay ở trên thiên đình, ngươi vẫn giúp đỡ
ta. Ta… ta nợ ngươi rất nhiều. Đây là trách nhiệm của ta, hại ngươi rơi vào
tình cảnh thế này. Ngọc Đế vốn biết rõ căn nguyên, ông ấy nhất định sẽ thả
ngươi ra.”

Thiên Xu lại cười: “Lần này ngươi tới, giống như đang thỉnh tội vậy.” Ta
chỉ ậm ừ cười khan một tiếng. Ta và Thiên Xu được nối với nhau bởi sợi tơ tiên
khế, nhưng chẳng hiểu vì sao hai người chúng ta nói chuyện vẫn vô cùng gượng
gạo.

Thiên Xu nói: “Ngươi cảm thấy mình liên lụy tới ta, ta cũng cảm thấy bản
thân đã liên lụy tới ngươi, kỳ thật ra cũng nợ Nam Minh Đế quân rất nhiều. Nợ
của người này rồi lại nợ của người kia, ai có thể phân rõ được bây giờ.”

Thiên Xu nghiêng người, phóng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, “Thật ra sau khi
ta trải qua một kiếp làm Đỗ Uyển Minh, trở lại thiên đình rồi vẫn cứ luẩn quẩn
trong đầu một ý nghĩ, làm thần tiên còn chẳng bằng làm một người bình thường
nơi trần thế. Chỉ cần sống trong một căn nhà nhỏ nhìn hoa mộc hương hết nở lại
tàn, bốn mùa luân chuyển, cũng đã đủ rồi. Giờ tuy sống sung sướng trên thiên
đình, nhưng vẫn có biết bao chuyện dây dưa không hết.”

Ta nghe lời y nói, cảm thấy có điều gì không ổn. Nói cho cùng, ta ở nhân
gian ứng phó Mộ Nhược Ngôn đã thành kinh nghiệm. Mấy lời này của Thiên Xu, nghe
kiểu gì cũng giống di ngôn.

Ta bước vội về phía trước, túm lấy vạt áo của Thiên Xu, quả nhiên y nhẹ
nhàng gục xuống giống hệt như một tờ giấy. Tiên khí trên người y cực kỳ yếu ớt,
tiên huy mờ mờ sắp tắt. Ta thấy thế mà chấn động cả người: “Ngươi đã làm gì
thế?”

Thiên Xu cười nói: “Dây dưa biết bao năm, quả thật ta đã mệt lắm rồi. Ai
nợ ai cũng mặc, ta không muốn quan tâm tới nữa.”

Ta dùng chút pháp thuật thăm dò, chỉ thấy cả người y lạnh như băng.

Chẳng ngờ Thiên Xu lại ra tay đập nát tiên nguyên của chính mình, hành
động đó còn ác liệt hơn cả Mộ Nhược Ngôn ngày trước, chỉ một lòng muốn tan
thành tro bụi, nửa phần cơ hội cứu vãn cũng không để lại.

Thiên Xu vươn tay, nhét một miếng ngọc vào trong tay ta: “Ta đã được
ngươi chiếu cố rất nhiều, kỳ thực ngươi không hề nợ nần gì ta cả. Trần gian…
những ngày làm trẻ con đó… Cảm ơn ngươi…” Mí mắt buông xuống, nhắm nghiền.

Ngón út trên bàn tay trái của ta; dường như nhói lên một chút, rồi lại có
cảm giác thứ gì đó đang dần dần buông lỏng.

Thiên Xu Tinh quân, ngươi thật sự nghĩ rằng dùng đến chiêu này là không
ai cứu được ngươi sao.

Ta cảm thấy sợi tơ tiên khế nối giữa ta và Thiên Xu không đến nỗi vô
dụng, bất luận khi nào y muốn tìm đến cái chết, ta đều có cách không cho y toại
nguyện.

Ta thở dài, truyền một luồng tiên khí vào từ phía sau lưng y, sau đó lấy
một thứ từ trong ngực mình ra, nhét vào trong miệng của Thiên Xu.

Chỉ trong chớp mắt, thân thể Thiên Xu được bao bọc trong một luồng ánh
sáng, không phải thứ ánh sáng bạc Thiên Xu Tinh quân, mà là ánh sáng màu lam
của Tống Dao Nguyên quân ta.

Ta nói với Thiên Xu đang nằm giữa vầng sáng đó: “Tinh quân, xin lỗi. Lúc
ngươi làm Đỗ Uyển Minh đã từng cùng ta tương giao một kiếp, hẳn cũng biết Tống
Dao bình sinh sợ nhất chính là nợ ân tình người khác. Món nợ này ngươi không
bắt ta trả, ta cũng nhất định phải trả. Từ hôm nay trở đi… ngươi lại hóa làm
thần tiên, chuyện đời trước đã tiêu tan hết, từ nay trở đi, ta và ngươi không
ai nợ ai.”

Ta nhìn miếng ngọc bội trong tay, nhẹ nắm lại, ngọc bội liền hóa thành
bột phấn.

Ta ra khỏi điện Hào Quang, Hạc Vân đang đứng trước cửa điện. Ta nói: “Ban
nãy ta mới cùng Thiên Xu Tinh quân nói vài lời, hắn đã nghĩ thông rồi, mong Hạc
Tiên sử cầu tình với Ngọc Đế, mấy ngày này cứ để hắn tĩnh tâm trước đã, mọi
chuyện về sau hãy nói.”

Hạc Vân nói: “Ngọc Đế vốn đã ra lệnh để Thiên Xu Tinh quân yên tĩnh suy
ngẫm mấy ngày, xin Nguyên quân cứ yên tâm.”

Ta nói lời cảm tạ, sau đó ra vẻ lơ đãng hỏi: “Không biết con hồ ly kia bị
nhốt ở nơi nào?”

Hạc Vân nói: “Ngọc Đế lệnh cho Bích Hoa Linh quân tạm thời trông coi nó.”

Ta đi thẳng tới trước cổng phủ của Bích Hoa Linh quân. Tiểu tiên đồng
nói, Linh quân đã được Hoành Văn Thanh quân mời đi uống trà, không có trong
phủ.

Không cần nói cũng biết, Hoành Văn nhất định muốn nhờ Bích Hoa săn sóc hồ
ly cẩn thận một chút. Bích Hoa Linh quân không ở trong phủ cũng tốt, miễn được
một hồi bịn rịn chia tay. Ta nói: “Có thể để ta vào nhìn con hồ ly mà Ngọc Đế
lệnh cho Linh quân trong giữ một lát không?”

Tiểu tiên đồng có chút khó xử, gương mặt hơi nhăn lại.

Ta nói: “Ngọc Đế chỉ hạ lệnh không cho Hoành Văn Thanh quân vào thăm nó
thôi đúng không. Ta chỉ nhìn nó một lúc, sẽ không có việc gì đâu.”

Tiểu tiên đồng ngẫm kĩ hồi lâu, mới miễn cưỡng nói: “Được.”

Tiểu tiên đồng dẫn ta tới hậu viện, đến trước cửa một gian phòng đá, mở
cửa phòng ra: “Con hồ ly đó đang ở trong này.”

Ta nói: “Ta muốn một mình vào thăm nó, ngươi cứ ra ngoài trước rồi khóa
cửa vào.” Tiểu tiên đồng nói: “Được, có điều xin ngài nhanh một chút cho.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3