Thiên tài nhi tử và mẫu thân phúc hắc (Quyển 2) - Chương 510 - Phần 1

Chương 510: Một Nhà Ba Người Ngao Du

Vì ăn mừng cho thắng lợi của cuộc thi,
Vân gia chuẩn bị một buổi gia yến.

Vân Khê từ phòng luyện đan đi ra
ngoài, đem mình hảo hảo mà rửa sạch một phen. Vừa ra đến trước cửa, nàng cố ý
hướng về phía gương, cầm bút vẽ lông mày, từng nét từng nét, như miêu tả một
bức tranh sơn thủy. Đây là lần đầu tiên nàng vẽ lông mày, cũng là lần đầu tiên
chú trọng bề ngoài của mình như thế, trong lòng có chút nho nhỏ ngọt ngào, không
biết hắn có thể chú ý tới nàng vẽ lông mày hay không?

Môi cười hài lòng một tiếng, hoàn mỹ!

Nàng buông xuống bút kẻ lông mày, xoay
người ra khỏi gian phòng.

"Sư phụ, sư phụ, con mới vừa
luyện thành một viên Tiểu Hoàn đan! Người xem một chút, có phải là rất thành
công hay không?”

Không nhìn hắn, Vân Khê vòng qua hắn,
tiếp tục hướng tiền viện đi tới.

"Sư phụ, sư phụ, người xem một
chút nha, đây là người ta thật vất vả luyện ra đó."

Lam Mộ Hiên chưa từ bỏ ý định, hai
tay cầm một viên đan dược, giống tranh công mà khoe ra.

Vân Khê thật sự bị hắn cuốn lấy có
chút phiền, tùy tiện liếc một cái, tán dương: "Ừ, không tệ, tiếp tục cố
gắng. Không uổng sư phụ coi trọng ngươi!”

Lam Mộ Hiên vừa nghe thấy, không khỏi
mừng rỡ vạn phần: "Ha ha, sư phụ, con đã nói người sẽ không thu sai đồ đệ
mà, tư chất cùng thiên phú luyện đan của con là nhất lưu đó!”

"Phải.” tiếp tục vòng quanh hắn
đi, Vân Khê thật sự chưa từng thấy người dai dẳng như vậy, hơn nữa còn là đồ đệ
của nàng, nàng hiện tại cũng có chút bắt đầu hối hận, thu hắn làm đồ đệ, sau
này sợ là cũng không có cuộc sống thanh tĩnh.

"Sư phụ, làm sao người lại không
để ý tới con? Di, sư phụ, người kẻ lông mày rồi?”

Vân Khê dưới chân dừng lại, nhíu nhíu
lông mày, chẳng lẽ rõ ràng như vậy sao?

"Đẹp không?” Nàng bỗng nhiên quay
đầu lại hỏi, hơi có chút mong đợi.

Lam Mộ Hiên mím môi đưa sát sát vào, nhìn
chung quanh, giây lát, đột nhiên đưa tay chỉ hướng ánh mắt của nàng, còn giống
như thật sự nói: "Sư phụ, trong mắt người có ghèn kia."

Vân Khê cả người thật giống như bị
một thùng nước đá giội vào đầu, cả người đều kìm không được mà lay động.

"Lam, Mộ, Hiên, ngươi muốn chết
sao?”

Có kinh nghiệm lúc trước, Lam Mộ Hiên
vừa thấy thần sắc nàng không đúng, vội vàng lắc mình tránh né, lúc này mới hiểm
hiểm tránh thoát một cước bay ngang mà đến của nàng.

"Sư phụ, con không có nói láo, thật
sự! Thật sự có viên ghèn mà!” Đáng thương cho một tên ngu dốt gỗ mục, hoàn toàn,
từ đầu đến cuối luôn luôn không biết nàng rốt cuộc vì cái gì mà phát hỏa, thân
ảnh vừa tránh, vừa không ngừng theo sát nàng giải thích.

Hắn không nói cũng thôi, vừa nói như
thế, đáy lòng Vân Khê càng phát hỏa. Thật là thu ai không thu, lại thu một đồ
đệ ngu ngốc như vậy, nàng hối hận thật sự hối hận muốn chết.

Thời điểm hai người tới phòng ăn, Vân
Khê đầy mặt hồng quang, mang theo tâm tình vui sướng mới vừa phát tiết xong, mà
phía sau nàng Lam Mộ Hiên rũ mặt xuống, núp ở phía sau nàng, nhìn quanh.

"Mẫu thân, ăn cơm." Vân
Tiểu Mặc mấy bước chạy đến trước người Vân Khê, bé nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên
mỉm cười, thấy được Lam Mộ Hiên phía sau Vân Khê, "Di, Lam thúc thúc, con
mắt của thúc bị làm sao vậy?”

Lam Mộ Hiên mấp máy miệng, giương lên
một đôi mắt gấu mèo, vẻ mặt có chút vô tội nói: "Ta mới vừa rồi, bị sư
phụ trừng phạt."

"Sư phụ? Biểu muội, muội lại thu
hắn làm đồ đệ?” Dung Thiếu Hoa vẻ mặt líu lưỡi không nói nên lời, đường đường
Lam gia đại thiếu gia, lại bái một nữ nhân làm sư phụ. Mặc dù chuyện này đối
với một ngoại tộc không bình thường như Lam Mộ Hiên mà nói, đích xác là có thể,
nhưng Vân Khê lại đáp ứng, vậy cũng có chút ngoài dự liệu của hắn.

Hắn cũng không biết, Vân Khê thật sự
là bị tên này cuốn lấy không có biện pháp rồi, mới miễn cưỡng đáp ứng. Thu một
đồ đệ cổ quái như vậy, nàng đáy lòng cũng rất có áp lực.

Không chỉ Dung Thiếu Hoa ngạc nhiên, già
trẻ Vân gia cũng đồng thời kinh ngạc đều nhìn về phía Vân Khê, khi nhìn đến
nàng gật đầu, xác nhận sự thật này, mọi người không khỏi hiểu ý cười một tiếng.
Khê Nhi nhà bọn họ chính là lợi hại, Ngay cả đại thiếu gia Lam gia cũng cam
nguyện bái nàng làm sư phụ, có thể thấy được năng lực của nàng.

"Khê Nhi, tới dùng cơm đi. Mẫu
thân tự mình xuống bếp, làm mấy món con thích ăn nhất." Vân phu nhân dịu
dàng mở miệng nói.

"Mẫu thân, Tiểu Mặc thật đói, chúng
ta nhanh lên một chút bắt đầu ăn đi." Vân Tiểu Mặc lôi kéo tay Vân Khê, tự
động ngồi xuống bên cạnh Long Thiên Tuyệt.

Trên thực tế, từ lúc nàng bước vào
phòng ăn một khắc, cũng đã nhận thấy được ánh mắt của hắn rồi, Vân Khê tim đập
có chút rối loạn, đang nhớ lại ba ngày nay chung đụng, sâu trong đáy lòng có
loại cảm xúc không hiểu, giống như núi lửa lâu năm đang chờ bộc phát.

Không dám nhìn thẳng hắn, bởi vì ánh
mắt hắn quá mức nóng rực chói mắt, giống như là mặt trời sáng rỡ, chiếu sáng
tất cả mọi thứ, bao gồm những thứ âm u, màu xám tro, bi thương...

Chính là bởi vì kia ánh mắt quá mức
chói mắt rồi, cho nên nàng có chút rối loạn, không biết làm sao.

Bị nhi tử kéo đến bên người hắn, Vân
Khê khẽ ngước mắt, liền đối diện với ánh mắt kiên định mà thâm trầm của hắn, ở
trong đó như cất giấu một bức tranh sơn thủy, phong phú sắc thái, sặc sỡ lóa mắt,
làm cho không người nào có thể chống lại. Không biết là phát hiện cái gì, con
ngươi hẹp dài của hắn chau lên, môi mỏng lộ ra một nụ cười hoàn mỹ.

Quả nhiên, hắn phát hiện, phải không?

Mân mân cánh môi, Vân Khê trên mặt
một trận nóng ran.

"Mẫu thân, phụ thân mới vừa nói
muốn dẫn chúng ta đi chùa Tây Sơn du ngoạn, chúng ta cùng đi, có được hay không?”

"Tây Sơn?” Vân Khê không hiểu, hướng
về phía Long Thiên Tuyệt liếc đi qua.

"Đi chùa sao? Đệ cũng muốn đi!” Long
Thiên Thần dũng cảm ghi danh.

Long Thiên Tuyệt quăng cho một ánh
mắt lạnh, Long Thiên Thần đang tươi cười cũng dừng lại theo, cái gì nha, tại
sao không để cho hắn đi? Hắn cũng rất muốn đi tham gia náo nhiệt a! Đại ca
chính là thiên vị, đối với hắn cho tới bây giờ cũng không có tốt như vậy a!

Chép chép miệng, Long Thiên Thần hừ
hừ trong mũi, rất là bất mãn, nhưng vậy thì thế nào, hắn cũng không có lá gan
cùng đại ca đối kháng.

"Mẫu thân, chúng ta đi, có được
hay không?” Vân Tiểu Mặc lắc lắc ống tay áo Vân Khê, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ
nhắn, cõi lòng đầy mong đợi.

Vân Khê ho nhẹ một tiếng, nói:
"Mẫu thân ngày gần đây còn phải chuyên tâm chuẩn bị cho cuộc thi Tân Tú
tranh bá, sợ là không có thời gian." Hắn nói đi, nàng phải đi sao, vậy
nàng chẳng phải là rất không có mặt mũi à?

Trong lòng không khỏi có loại cảm
giác như có móng vuốt của tiểu miêu đang gãi, Vân Khê rất muốn đáp ứng, nhưng
lại không muốn làm cho hắn biết mình rất mong đợi, thật là phiền toái, hoàn
toàn không phải là tác phong Vân Khê nàng! Làm sao mỗi lần tiếp xúc cùng hắn, nàng
cứ không dứt khoát như vậy thế?

Vân Tiểu Mặc liên tiếp gật đầu, có
chút đáng tiếc nói: "Như vậy a... Vậy không thể làm gì khác hơn là ta cùng
phụ thân hai người đi, lần sau lại mang mẫu thân ngươi cùng đi chơi."

Ách, Vậy là thôi
à? Cũng không khuyên nàng lần nữa hả? Có lẽ hỏi một lần nữa, nàng sẽ đi thì
sao?

Tiểu tử thúi!
Bình thời ngươi không phải là rất bám người đấy sao? Làm sao lần này dứt khoát
như vậy?

Chẳng lẽ thật sự
là có phụ thân rồi quên mẹ sao?

Vân Khê ngầm
thấy chua xót, nhìn nhi tử quay đầu đi, chú ý thức ăn trên bàn rồi, hoàn toàn,
không có biểu hiện muốn tiếp tục mời nàng, vẻ mặt túng quẫn ở nơi đó, làm sao
cũng không cười nổi.

Một tiếng cười
khẽ từ bên cạnh truyền đến, Vân Khê ngẩng đầu, chống lại tuấn nhan mang nét
cười của Long Thiên Tuyệt, đáy lòng hờn dỗi không khỏi hiện lên trên mặt. Cười
đi cười đi, đi Tây Sơn rất giỏi sao? Nàng muốn đi, lúc nào cũng có thể đi!

Hơn nữa dù nàng
không biết cỡi ngựa, thì nàng sẽ tìm đại kiệu tám người mang nàng đi, hừ!

Khinh trừng mắt
liếc hắn một cái, Vân Khê hầm hừ ngồi xuống, còn cố ý cùng hắn cách hai chỗ
ngồi, chen đến giữa Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục.

Vân Tiểu Mặc có
chút kinh ngạc nhìn về phía nàng, không hiểu nói: "Mẫu thân, tại sao người
không cùng ngồi với chúng ta"

Vân Khê trên mặt
quẫn bách, nàng cũng không thể cùng nhi tử nói, là bởi vì nàng không được đi
Tây Sơn, cho nên giận dỗi sao?

"Ta sợ hai
người bọn họ sẽ ăn nhiều, một lát không cẩn thận đem thức ăn trên bàn ăn hết
sạch. Tiểu Mặc, con thích ăn cái gì thì cứ ăn trước, mẫu thân giúp con coi
chừng hai vị thúc thúc này, tránh cho bọn họ đoạt món ăn!”

"Nga, Tiểu
Mặc biết rồi." Vân Tiểu Mặc vội vàng cầm lên chiếc đũa, nhảy lên cái ghế
ngồi, gục xuống bàn liều mạng gắp thức ăn.

Long Thiên Thần
cùng Bạch Sở Mục hai người đồng thời dừng lại đôi đũa trong tay, hất đầu, hai
cặp ánh mắt đồng thời hướng Vân Khê ở giữa, nàng lại ở trước mặt hài tử chửi
bới bọn hắn như vậy, trong sạch của bọn hắn a, danh dự a, thuần khiết a a a...

Lam Mộ Hiên nhìn
Vân Khê một chút, lại nhìn Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục một chút, cảm giác
sâu sắc lời của Vân Khê, nên cũng học Tiểu Mặc, đứng dậy vội vàng gắp chút ít
món ăn mình thích đến chén của mình, nếu như chậm, sợ là cái gì cũng không tới
phiên hắn.

"Sư thái, ngài
làm thức ăn thật là ngon." Lam Mộ Hiên vừa ăn, vừa hài lòng khen chút Vân
phu nhân.

Cả bàn mọi người
đồng thời nhìn về phía hắn, ánh mắt rất là quái dị. Vân phu nhân lại càng mang
vẻ mặt mê mang, nàng khi nào biến thành sư thái rồi?

"Sao vậy?
Ta nói sai cái gì sao?” Lam Mộ Hiên mang bộ dáng vô tội hỏi.

Vân Khê lay động
khóe miệng, hỏi: "Đây... Ngươi mới vừa rồi gọi mẹ ta là cái gì?”

Lam Mộ Hiên
nghiêm túc hồi đáp: "Sư thái a! Nàng là mẹ ruột của sư phụ, mẫu thân của
sư phụ, không phải là sư thái sao?”

"Phốc!”

Hơn phân nửa cái
bàn mọi người đều không nhịn được mà phun cười ra tiếng, theo như bối phận, đích
xác là ở phía sau sư phụ thêm chữ thái (TT: chính xác thì phải gọi là thái sư
phụ) nhưng hết lần này tới lần khác Lam Mộ Hiên lại gọi là sư thái, chữ này quả
thật quá kinh hãi, không để cho người ta cười phun cũng không được! Hơn nữa
thời điểm hắn giải thích, trên gương mặt còn thiên chân vô tà như thế, thật sự
là làm cho người ta có loại nghĩ muốn túm lấy mà chà đạp.

Vân Khê dở khóc
dở cười nhìn hắn, thất sách a, thật là lỡ chân một bước thành hận thiên cổ, nàng
làm sao lại thu một kẻ đồ đệ dở hơi như vậy?

Vân phu nhân giơ
khăn, mỉm cười mấy tiếng, dáng vẻ cực kỳ ưu nhã.

" Tốt lắm, tất
cả mọi người ăn cơm đi! Tên là gì không quan trọng, quan trọng là... Có
lòng."

Lam Mộ Hiên
ngẩng đầu, tinh khiết cười một tiếng, phảng phất như có gió mát quất vào mặt:
"Sư thái, ngài thật là tốt, ta rất thích ngài!”

"Phốc...
Phốc!Phốc!”

Lại liên tục vài
tiếng cười phun ra, hơn nữa lấy Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người làm
tiêu biểu, bọn họ thật sự là quá bội phục Lam Mộ Hiên rồi, hắn làm sao lại có
thể có khả năng chọc cười đến như vậy đây?

Sau một đoạn
nhạc đệm nho nhỏ, một bàn nhiều người liền rối rít ăn cơm.

Vân lão gia tử
nhìn toàn bộ người trên bàn, cười híp đến mắt, rất là đắc ý. Hiện nay Vân gia
bọn họ mặc dù thất thế, nhưng vui vẻ hòa thuận, chẳng những kết giao cùng Lam
gia và Dung gia hai đại gia tộc lớn nhỏ, hơn nữa còn có một vị Lăng Thiên Cung
tôn chủ, về phần thân phận Bạch Sở Mục mặc dù không phải là rất rõ ràng, nhưng
nhìn khí chất liền biết hắn xuất thân cũng nhất định không đơn giản. Vân gia có
thể nói là nhân họa đắc phúc, mất đi vài thứ, nhưng cũng chiếm được rất nhiều.

Hiện tại làm ông
lo lắng nhất vẫn là tôn nhi Vân Thanh, trải qua mấy ngày nay, nhờ Vân Khê trị
liệu xong, chân của hắn hơi có chút ít tri giác, nhưng mà cách thời điểm hắn có
thể tự mình đứng lên còn một khoảng cách rất lớn, hơn nữa ông rất lo lắng, một
ngày kia mặc dù hắn thật có thể đứng lên, nhưng cũng chưa chắc có thể khôi phục
được trạng thái trước đây, càng đừng nói là tập võ thêm một lần nữa.

Tâm tình của hắn
vẫn tối tăm như cũ, cho nên trong ngày thường lúc dùng cơm, hắn cũng không
thích cùng người cả nhà cùng nhau dùng cơm. Giờ phút này trên bàn cơm náo nhiệt
ồn ào, mà tôn nhi của ông thì còn một mình một người núp ở trong phòng uất ức
không vui, nghĩ đến chỗ này, nụ cười trên mặt Vân lão gia tử cũng thu liễm đi
không ít.

Đang ăn cơm, Dung
Thiếu Hoa bỗng nhiên mở miệng nói: "Cách cuộc thi Tân Tú tranh bá cũng
không còn mấy ngày nữa, biểu muội muội rốt cuộc nắm chắc mấy phần thắng? Ta
nghe nói lần này trong tuyển thủ tham gia tranh bá cuộc thi, trừ Ngạo Thiên
quốc, những quốc gia khác đều có cao thủ cấp Mặc Huyền trở lên dự thi, càng gần
đến cuộc thi thì năng lực cũng tăng lên không ít, sợ là không dễ dàng đối
phó."

"Nga, đúng
rồi! Sư huynh ta cũng bảo ta nhắc nhở ngươi, lần này trong tuyển thủ Tây Mộ
quốc cùng Bắc Tương quốc tham gia dự thi đều có một gã cao thủ Mặc Huyền tứ
phẩm, sư huynh nói trước để ngươi chuẩn bị tâm lý thật tốt. Hai người này trước
đây cũng không có tham gia cuộc thi tranh bá, lần này lại đột nhiên xông ra, hiển
nhiên là có chuẩn bị mà đến, sợ là không dễ ứng phó." Bạch Sở Mục nhắc
nhở.

Vân Dật khóa
chân mày, suy nghĩ sâu xa nói: "Làm sao lại đột nhiên toát ra nhiều cao
thủ như vậy? Trước đây trong các cuộc thi, cao thủ Tử Huyền chi cảnh coi như là
rất giỏi, lần này tự dưng lại toát ra cao thủ, mà vừa nhô ra chính là cao thủ
Mặc Huyền tứ phẩm, thực lực như vậy, làm cho người ta sợ hãi than!”

Mọi người đều
lâm vào trong trầm tư.

Lúc này, giọng
nói các ngón tay gõ lên mặt bàn trở nên càng ngày càng rõ ràng.

Vân Khê ngẩng
đầu, nhìn về phía chủ nhân dùng ngón tay gõ mặt bàn, lúc này, hắn cũng đang đưa
mắt hướng phương hướng của nàng trông lại, trong đôi mắt như đầm sâu không thấy
đáy thổi qua vẻ sầu lo.

"Những cao
thủ này hẳn là người Thánh cung âm thầm bồi dưỡng, muốn mượn thực lực Tây Mộ
quốc cùng Bắc Tương quốc tới chèn ép tam quốc còn lại, từ đó sẽ đạt tới mục
đích, thế lực bọn họ có thể khống chế hòa bình ngũ quốc.”

Giọng nói thanh
nhã của Long Thiên Tuyệt, thức tỉnh người trong mộng, không nghĩ tới trong
chuyện này còn có một tầng thâm ý ẩn chứa như vậy. Quả nhiên, lòng người khó dò
a!

Thánh cung này, sợ
cũng không phải là chỗ tín ngưỡng thánh khiết chân chính, bằng không người từ trong
Thánh cung ra ngoài, tại sao lại ngang ngược càn rỡ như thế? Giống như nhi tử
La thần Tướng, hôm đó ở trên đường cái đụng vào bốn gã đệ tử Thánh cung, có ai
là hạng người lương thiện đâu?

"Người
Thánh cung những năm gần đây hành động càng ngày càng quá đáng, nhất là Địa
Long tôn giả cùng Hoàng Long tôn giả, thủ hạ của bọn hắn ở Ngạo Thiên đại lục
nơi nơi gây họa, không biết liên lụy bao nhiêu người vô tội. Lần này trong cuộc
thi ngũ quốc tranh bá, người của bọn họ không thể nào khoanh tay đứng nhìn, ngoài
sáng thì mời người thập đại gia tộc chúng ta đến làm ban giám khảo, kì thực sợ
là đã có người Thánh cung ngầm thao túng. Thánh cung muốn thập đại gia tộc
chúng ta quy thuận cho nó từ lâu, đáng tiếc mỗi lần đều không thể được như ý, may
mà có thủ đoạn cùng thái độ cường ngạnh của Hách Liên Tử Phong, người của thập
đại gia tộc đối với hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, cũng là chuyện trong dự
liệu." Dung Thiếu Hoa trên mặt hiếm khi có vẻ ngưng trọng, đem chuyện nhìn
thấu triệt nói ra.

Bạch Sở Mục trầm
ngâm nói: "Hách Liên Tử Phong đích xác là một nhân vật không thể coi
thường! Ta cùng với hắn tuy chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng lại không thể
không bội phục hắn."

"Hách Liên
Tử Phong đúng là không đơn giản, luận võ công, bàn về mưu lược, trong thiên hạ này,
chỉ sợ cũng chỉ có đại ca của mới có thể cùng hắn so sánh...” Long Thiên Thần
mới nói được một nửa, thì tiếp thu đến một cái tầm mắt đông lạnh đặt ở trên gò
má của hắn, hắn trấn định vô cùng, xảo diệu đem ngữ điệu vừa chuyển "... Đó
là không có khả năng! Hách Liên Tử Phong theo ca so sánh, đó là xa xa không
bằng!”

Lời của hắn vừa
nói xong, trên bàn cơm, vài ánh mắt khinh bỉ phóng tới đây, để cho Long Thiên
Thần một trận mặt đỏ tới mang tai. Tại sao a? Nói thật cũng không đúng, nói láo
cũng không đúng, làm người làm sao lại khó như vậy?

Vân Khê cúi đầu
vang lên tiếng chê cười, cất giọng nói: "Nghe các ngươi đem Hách Liên Tử
Phong nói thành lợi hại như thế bản thân ta càng là muốn xem hắn rốt cuộc là
người như thế nào. Có cơ hội, ta nhất định muốn gặp thấy Hách Liên Tử Phong, xem
hắn có phải thật là so với người khác lợi hại hay không...”

Chuyển con mắt, đón
nhận đến một cái lãnh trừng mắt bất đắc dĩ từ Long Thiên Tuyệt, nàng nhẹ nhàng
mà nhíu mày, tim tình ngược lại không khỏi vui vẻ.

Dung Thiếu Hoa
chú ý đến giữa hai người mặt mày trao đổi, liền nhếch môi cười nói: "Muội
yên tâm, rất nhanh sẽ có cơ hội. Ba ngày sau, Hách Liên Tử Phong muốn mời mọi
người trên Bài Hành Bảng thập đại mỹ nam, ở Quỳnh Hoa Lầu gặp nhau. Nếu muội
muốn đi, đến lúc đó ta đưa muội cùng đi."

"Ừ... Đến
lúc đó rồi nói sau." Vân Khê cho đáp án lập lờ nước đôi, bởi vì nàng đã
nhận thấy được ánh mắt của người khác càng ngày càng lạnh rồi, dường như muốn
ăn thịt nàng vậy.

Một bữa cơm ăn
đến vui vẻ.

Sau khi ăn xong,
Vân Khê giúp nhi tử chuẩn bị vật phẩm đi du lịch cần phải mang theo, nàng thật
sự không hiểu, phụ tử đi du lịch cần mang nhiều đồ như vậy sao? Cái gì đồ ăn
vặt a, túi nước a, cây dù nè, còn có vải trải nữa... Toàn bộ chuẩn bị xong, thì
đã tràn đầy một cái túi đựng.

"Tiểu Mặc, con
xác định muốn mang nhiều đồ như vậy?”

"Trước kia
lúc con cùng mẫu thân đi ngao du, đồ mang theo so sánh với bây giờ còn nhiều
hơn a."

Đối với lời của
con, Vân Khê không thể phản bác, đích xác là sự thật, nhưng vấn đề là, hiện tại
phụ tử bọn họ đi ngao du, phải dùng tới nhiều đồ vậy sao? Càng nghĩ nàng càng
tức giận, tại sao cũng không có người nào hỏi lại nàng, hỏi nàng có muốn cùng
đi hay không đây?

Thật ra thì, nàng
rất rất muốn đi...

Vân Khê thử dò
xét hỏi: "Tiểu Mặc, nhiều đồ như vậy, con vác không nổi. Bằng không, mẫu
thân giúp con nha?”

Vân Tiểu Mặc từ
trong tay nàng nhận lấy bao quần áo, nghiêm túc lắc đầu nói: "Không có sao,
chuyện của mình phải tự mình làm, đây là mẫu thân người đã dạy con mà. Tiểu Mặc
một mình có thể mang!”

Vân Khê bĩu môi,
có chút ủ rũ, thời điểm mấu chốt, nhi tử chính là không đáng tin cậy a!

"Tiểu Mặc, chuẩn
bị xong chưa?” Long Thiên Tuyệt không biết lúc nào xuất hiện ở ngoài cửa phòng,
thân hình hắn cao to dựa nghiêng vào cạnh cửa, đôi mày dài nhỏ chau lên, mang
theo phong tình, trong đôi mắt thâm thúy có nụ cười hư hư thực thực.

"Chuẩn bị
xong." Vân Tiểu Mặc đem bao quần áo vác lên trên thân thể nho nhỏ của mình,
thật giống như khiêng một tòa núi nhỏ. Bé cất bước đi về phía Long Thiên Tuyệt,
phụ tử một cao một thấp, lại có ngũ quan cùng đường nét tương tự, nhìn sang
rất hài hòa.

Vân Khê căm giận
cắn môi, nhi tử không có lương tâm, cứ như vậy mà bỏ lại mẫu thân không quan
tâm sao? Nàng làm sao lại sinh ra một nhi tử vô tình như vậy?

Vô tình, vô tình,
quá vô tình.

Vân Tiểu Mặc
thật giống như cảm ứng được đáy lòng nàng không thoải mái, sau lưng liền thấy
lạnh lẽo, đột nhiên bé quay đầu lại hỏi một câu: "Mẫu thân, người thật
không theo chúng ta cùng đi chơi sao?”

"Ách...
" Tiểu tử thúi, ngươi không thể hỏi một cách khác sao?

Báo cáo nội dung xấu