Chiến dịch trái tim - Mở đầu

Mở đầu

Mãi
cuối triều đại Nữ hoàng Victoria...

Bộ
xương người nằm trên chiếc giường mạ vàng được chạm trổ tinh xảo đặt ngay chính
giữa phòng luyện kim cổ xưa nay là hầm mộ của nhà giả kim.

Đống
xương hai trăm năm tuổi vẫn còn được vấn trong mớ quần áo tơi tả chắc chắn từng
có thời là những loại nhung gấm lụa là cao giá nhất. Bao tay và dép mềm được
thêu viền chỉ vàng chỉ bạc bao lấy phần xương của hai bàn tay bàn chân, tạo nên
vẻ ngoài rờn rợn của da của thịt.

“Tay
thợ may của ông này hẳn là yêu ông ta lắm nhỉ,” Gabriel Jones lên tiếng.

“Cho
dù có là một nhà giả kim thì khách hàng của anh ta vẫn được quyền có gu thời
trang tinh tế chứ,” Caleb Jones nhận xét.

Gabriel
liếc sang quần áo của cậu em họ rồi xem xét phục trang trên người mình. Quần âu
và áo sơ mi vải lanh họ đang mặc phủ đầy bụi bẩn và cáu ghét nhưng cả quần áo
lẫn đôi ủng của họ đều được làm thủ công, vừa vặn như in.

“Có
vẻ như là nét biểu trưng của dòng họ nhỉ,” Gabriel bảo.

“Thêm
một nét duyên cho huyền thoại dòng họ nhà Jones đây mà,” Caleb đồng tình.

Gabriel
tiến đến gần giường và giơ đèn lên cao hơn. Dưới ánh sáng chập chờn, chàng có
thể nhìn ra những ký hiệu giả kim thuật bí ẩn dành cho thủy ngân, bạc kim loại
và vàng viền thành hoa văn trang trí trên vạt áo rộng của bộ xương khô. Những
họa tiết tương tự cũng được chạm khắc trên đầu giường bằng gỗ.

Trên
sàn nhà cạnh giường là một chiếc hòm sắt nặng trịch. Hai thế kỷ gỉ sét đóng
thành lớp trên bốn thành hòm, trong khi nắp hòm được phủ một tấm kim loại gì
đấy mỏng tang nhưng lại không bị ăn mòn. Vàng, Gabriel tự nhủ.

Chàng
cúi xuống, dùng một mảnh khăn tay sạch tinh lau lớp bụi phủ trên nắp hòm. Ánh
sáng phản chiếu lên họa tiết trang trí hình lá và vài ký tự Latin khó hiểu được
khắc chìm bằng a xít vào trong tấm vàng mỏng.

“Thật
đáng ngạc nhiên làm sao, cả hai trăm năm qua nơi này chưa từng được phát hiện
hay bị cướp phá gì cả,” chàng nói. “Theo như người ta đồn đại, nhà giả kim này
cũng có kha khá đối thủ và kẻ thù. Đấy là còn chưa kể đến những thành viên của
Hội Arcane và người nhà Jones đã truy tìm nơi đây cả hàng bao thập kỷ nay rồi.”

“Nhà
giả kim này đã nổi danh vì trí thông minh và tính bí hiểm cơ mà,” Caleb nhắc
nhở chàng.

“Lại
là một nét biểu trưng của dòng họ nữa.”

“Quả
thế thật,” Caleb tán thành. Giọng anh rõ ràng mang hơi hướm tàn nhẫn.

Chàng
và người em họ khác biệt nhau trong nhiều mặt, Gabriel nghĩ lại. Caleb thường
thiên về suy tư nghiền ngẫm và chìm đắm vào trong những quãng im lặng triền
miên. Cậu ta thích dành thời gian ở phòng luyện kim của mình trong cô độc. Không
thừa hơi cho khách khứa đến tham quan thăm hỏi hay bất cứ ai khác trông chờ
nhận được chút ít phép lịch sự và đôi ba thói xã giao từ mình.

Trong
hai người thì Gabriel trước nay tính khí vẫn luôn cởi mở và ít thất thường hơn,
nhưng dạo gần đây chàng tự thấy mình liên tục dai dẳng vùi mình trong thư viện
riêng. Chàng biết rằng mình không chỉ đang tìm kiếm kiến thức mà còn cả thú
tiêu khiển, có lẽ thậm chí là lối thoát, trong những nghiên cứu của mình.

Cả
hai người đều đang trốn chạy, mỗi người một kiểu riêng, khỏi những khía cạnh
chỉ có thể được xếp vào hạng không bình thường trong bản chất
của chính họ. Gabriel thầm nghĩ. Chàng ngờ rằng dù họ đang lùng sục điều gì thì
cả hai cũng sẽ chẳng thể tìm thấy nó ở trong phòng luyện kim hay trong thư viện.

Caleb
săm soi một trong những quyển sách cổ. “Chúng ta cần được trợ giúp mới có thể
chuyển những cổ vật này đi được.”

“Ta
có thể thuê người trong làng,” Gabriel đáp.

Một
cách máy móc, chàng bắt đầu vạch ra kế hoạch hành động để đóng kiện và chuyên
chở mọi thứ đồ trong phòng luyện kim kiêm lăng mộ của nhà giả kim. Phác thảo kế
hoạch hành động là việc chàng rất thạo. Không ít lần cha chàng từng bảo rằng
khả năng hoạch định chiến lược của chàng có liên quan mật thiết đến năng lực
tâm linh bất thường của chàng. Tuy nhiên, Gabriel lại thích nghĩ rằng khả năng
đó của mình là sự biểu hiện của một phần bình thường trong
chàng chứ chẳng phải siêu thường gì. Chàng khao khát muốn tin rằng mình thực sự
là một người đàn ông hiện đại có lý trí logic, chứ không phải một thứ man di
mọi rợ chưa kịp tiến hóa.

Gabriel
gạt những suy nghĩ khó chịu ấy sang một bên để tập trung vào kế hoạch vận
chuyển các cổ vật. Ngôi làng gần nhất cách đây cũng cả vài dặm. Ngôi làng bé
xíu và chắc chắn tồn tại được qua bao thế kỷ nay nhờ vào việc chuyên chở hàng
lậu. Đấy là một cộng đồng dân cư biết giữ bí mật, nhất là khi có dính dáng đến
tiền. Hội Arcane thừa khả năng bỏ tiền ra mua lấy sự kín tiếng của cả ngôi làng
này ấy chứ, Gabriel thầm nghĩ.

Khu
vực hẻo lánh vùng duyên hải mà nhà giả kim đã chọn làm nơi đặt pháo đài luyện
kim của ông ta cho đến tận ngày nay vẫn là một nơi hoang vắng. Hẳn hai trăm năm
trước nơi đây còn hoang sơ và vắng lặng hơn nhiều, chàng tự nhủ. Phòng luyện
kim kiêm lăng mộ này được xây cất ẩn mình trong lòng đất bên dưới những tàn
tích của một tòa lâu đài cổ xưa đổ nát.

Mới
lúc nãy khi chàng và Caleb rốt cuộc cũng mở được cửa vào phòng luyện kim thì
một làn gió xú uế mang mùi tử khí đã ùa ra đón hai người. Cơn gió này khiến cả
hai phải thối lui ra sau mà há hốc miệng ho sặc sụa.

Ngầm
cùng nhau thỏa thuận, cả hai quyết định chờ cho đến khi không khí trong gian
phòng được cơn gió hanh khô từ đại dương thổi vào làm thoáng đãng hơn rồi mới
bước vào.

Vào
được bên trong, họ phát hiện ra một căn phòng sắp xếp bàn ghế theo kiểu phòng
nghiên cứu hàn lâm. Những bộ sách cổ bọc bìa da, gáy sách đã nứt nẻ sờn mòn,
được sắp dọc dài trên kệ sách. Hai cây chân nến sẵn sàng đứng đó, chỉ đợi được
găm nến vào và châm ngọn.

Các
dụng cụ hai trăm năm tuổi đã được nhà giả kim sử dụng để theo đuổi các thí
nghiệm của mình nằm ngăn nắp trên chiếc bàn thao tác dài. Những bình đựng bằng
thủy tinh bị bụi bám ken dày. Các món đồ dùng bằng kim loại, mỏ đèn và ống thổi
nghẹt cứng gỉ sét.

“Nếu
trong này có thứ gì giá trị thì chắc chắn nó ở trong chiếc hòm kia thôi,” Caleb
bảo. “Tôi không thấy chiếc chìa khóa nào cả. Chúng ta nên phá khóa ngay tại đây
hay phải chờ cho đến khi ta mang nó trở lại trụ sở của Hội Arcane nhỉ?”

“Tốt
hơn là chúng ta nên tìm hiểu xem mình đang xử lý thứ gì đây.” Gabriel đáp. Chàng
ngồi thụp xuống bên cạnh chiếc hòm nặng nề để coi xét ổ khóa bằng sắt. “Nếu
trong hòm này mà có cả một kho báu đầy vàng hay đá quý, thì nhất thiết ta phải
bảo vệ những thứ bên trong cẩn trọng hơn trên chuyến trở vể.”

“Ta
phải tìm dụng cụ để nạy mở nắp này ra.”

Gabriel
nhìn sang bộ xương khô. Một vật bằng kim loại lấp ló dưới một bàn tay bọc trong
găng.

“Tôi
nghĩ tôi nhìn thấy chìa khóa rồi đây,” chàng bảo.

Chàng
với tay xuống cẩn thận nhấc những ngón tay bọc găng lên để lấy chìa khóa ra. Có
tiếng răng rắc khe khẽ. Bàn tay tách lìa khỏi cổ tay. Gabriel thấy mình đang
cầm một chiếc găng tay đầy những mảnh xương.

“Quỷ
thật,” Caleb lẩm bẩm. “Đúng là lạnh cả sống lưng. Tôi cứ tưởng loại chuyện này
chỉ xảy ra trong mấy cuốn tiểu thuyết giật gân thôi chứ.”

“Chỉ
là một bộ xương thôi mà,” Gabriel vừa bảo vừa đặt chiếc găng tay cùng những thứ
chết chóc trong ấy xuống chiếc giường cổ. “Một bộ xương hai trăm năm tuổi.”

“À,
nhưng tình cờ đây lại là bộ xương của ngài Sylvester Jones, nhà giả kim, tổ
tiên của dòng họ chúng ta đồng thời là người sáng lập nên Hội Arcane,” Caleb
than. “Theo như đồn đại thì người đàn ông này vừa giảo hoạt vừa nguy hiểm. Biết
đâu ông ta lại không muốn phòng luyện kim của mình bị phát hiện ra sau từng ấy
năm.”

Gabriel
lại thụp xuống bên cạnh chiếc hòm sắt. “Nếu coi trọng sự riêng tư của mình đến
thế thì lẽ ra ông ta không nên để lại manh mối dẫn đến chỗ này trong hàng loạt
thư từ viết trước khi chết chứ.”

Những
bức thư ấy đã nằm mục ruỗng ra trong kho lưu trữ văn kiện của Hội cho đến khi
chàng tìm thấy chúng mấy tháng trước và giải được những mã riêng của nhà giả
kim.

Chàng
tra thử chiếc chìa vào ổ khóa và biết ngay là sẽ chẳng có tác dụng gì.

“Gỉ
sét quá rồi,” chàng thông báo. “Đem dụng cụ lại đây nào.”

Mười
phút sau, cùng nhau hiệp sức, hai người họ đã cạy mở được hòm. Cái nắp chần chừ
nâng lên. Tiếng bản lề kẽo kẹt rên rỉ. Nhưng chẳng có vụ nổ nào, chẳng có lửa
phụt ra hay bất cứ điều ngạc nhiên đáng sợ nào khác.

Gabriel
và Caleb nhìn vào trong hòm.

“Vậy
là đi tong cái ý nghĩ tìm được một kho vàng bạc đá quý rồi nhé,” Caleb lên tiếng.

“Cũng
may là chúng ta không tiến hành chuyến thám hiểm này với hy vọng tìm được kho
báu,” Gabriel tán đồng.

Vật
duy nhất chứa trong chiếc hòm sắt là một cuốn sổ ghi chép nho nhỏ bìa da.

Chàng
nhặt cuốn sổ lên và hết sức thận trọng mở ra. “Có lẽ trong này sẽ chứa phương
thuốc mà nhà giả kim đã ám chỉ trong các văn bản và thư từ của mình. Hẳn là ông
ta coi cuốn sổ này quan trọng hơn hẳn vàng bạc và đá quý.”

Những
trang giấy ố vàng chi chít nét chữ viết tay ngay ngắn của nhà giả kim, tất cả
đều bằng tiếng Latin khó hiểu.

Caleb
rướn người tới trước để nhìn kỹ hơn mớ chữ cái, con số và ký hiệu dường như là
vô nghĩa phủ đầy trên trang đầu tiên.

“Lại
được viết bằng một loại mã riêng chết tiệt khác của ông ta rồi,” Caleb vừa nói
vừa lắc đầu.

Gabriel
lật qua một trang, “Tình yêu dành cho điều bí ẩn và các mật mã là một truyền
thống mà những thành viên của Hội Arcane đã hăng hái duy trì trong suốt hai thế
kỷ qua.”

“Cả
đời này tôi chưa từng gặp đám người nào lập dị như những thành viên của Hội
Arcane, vừa mê muội vừa thích sống ẩn dật.”

Gabriel
cẩn thận gấp sổ lại và nhìn vào mắt Caleb, “Có những người sẽ bảo rằng cậu và
tôi cũng lập dị không kém nếu không muốn nói là kỳ quặc hơn bất cứ người nào
trong Hội đấy.”

Lập
dị
chắc chắn không phải là từ chính xác để mô tả chúng ta đâu.” Quai
hàm Caleb nghiến lại. “Nhưng rồi tôi sẽ chóng tìm ra từ nào đó thích hợp hơn
thôi mà.”

Gabriel
không bàn cãi gì. Thời trẻ họ từng say sưa với thói lập dị của
chính mình, coi tính nhạy cảm cá biệt của mình là điều rất đỗi bình thường. Nhưng
sự trưởng thành và chín chắn đã khiến họ có cái nhìn khác, thận trọng hơn nhiều.

Giờ
đây, còn khó sống hơn, Gabriel thầm nghĩ, chàng thấy mình lại phải đối phó với
một người cha có suy nghĩ cấp tiến đang ngày càng nhiệt tình ủng hộ cho các học
thuyết của Darwin. Ông Hippolyte Jones dứt khoát muốn người thừa kế của mình
kết hôn càng nhanh càng tốt. Gabriel biết chắc cha mình đang âm thầm muốn khám
phá xem liệu khả năng siêu linh bất thường mà con trai ông đang sở hữu có mang
tính di truyền hay không.

Còn
lâu chàng mới để cho mình bị ép phải dự phần vào công cuộc thí nghiệm của phép
tiến hóa, Gabriel thầm nghĩ. Nói đến việc tìm vợ thì chàng thích tự mình tiến
hành cuộc săn hơn.

Chàng
nhìn sang Caleb. “Có khi nào cậu thấy rằng chúng ta là thành viên của một hội
rặt những kẻ lập dị sống ẩn dật thích giấu giếm và luôn bị ám ảnh bởi những
điều bí ẩn và lạ kỳ không?”

“Nào
phải lỗi của chúng ta cơ chứ,” Caleb thốt lên, khom người xuống săm soi một
trong những dụng cụ xưa cổ đặt trên bàn thao tác. “Khi chúng ta chấp nhận vào
hội, ấy là chúng ta chỉ thực hiện nghĩa vụ làm con mà thôi. Anh cũng như tôi
đều biết rõ, mấy ông già của chúng ta hẳn sẽ rất phẫn nộ nếu chúng ta không
chịu tham gia cái hội quý báu của hai ông ấy. Vả lại, anh thì có gì mà phải
phàn nàn cơ chứ. Chính anh đã thuyết phục tôi đồng ý tham gia từ đầu đến cuối
cái nghi lễ quỷ quái ấy cơ mà.”

Gabriel
liếc xuống chiếc nhẫn mã não màu vàng đen trên tay phải mình. Mặt nhẫn được
khắc nổi ký hiệu của lửa trong thuật giả kim.

“Tôi
biết rõ lắm chứ,” chàng bảo.

Caleb
thở hắt ra. “Tôi nhận thấy hồi ấy anh đã phải chịu áp lực rất lớn phải gia nhập
hội.”

“Phải.”
Gabriel đậy nắp hòm nặng nề lại và nghiên cứu những con chữ bí ẩn được khắc
chìm vào trong lớp vàng. “Hiển nhiên tôi hy vọng đây không phải là một câu trù
yếm nào của thuật giả kim. Kẻ nào to gan mở chiếc hòm này ra sẽ phải hứng
lấy một cái chết kinh hoàng ngay khi mặt trời ló dạng
, hay là đại loại thế.”

“Chắc
chắn đây là một lời nguyền hay cảnh báo gì đấy rồi.” Caleb nhún vai. “Những nhà
giả kim thời xưa nổi tiếng về những chuyện này lắm. Nhưng anh và tôi là con
người thời hiện đại, phải không nào? Chúng ta đâu có tin vào những điều nhảm
nhí như thế.”

***

Người
đầu tiên bỏ mạng chỉ ba ngày sau đó.

Tên
hắn là Riggs. Hắn là một trong những người làng mà Gabriel và Caleb đã mướn để
thu gom cổ vật trong khu mộ của nhà giả kim và bảo đảm cho những kiện hàng được
an toàn chất lên toa xe vận chuyển.

Xác
chết được phát hiện trong một con hẻm cũ gần bến tàu. Riggs bị đâm hai nhát. Nhát
đầu tiên xuyên qua ngực. Nhát thứ hai cứa đứt cổ. Một lượng máu lớn đọng thành
vũng khô quánh lại trên mặt đá cũ. Hắn ta bị giết chết bằng chính con dao của
mình. Con dao nằm bên cạnh xác, lưỡi dao đọng vệt máu khô đen.

“Theo
tôi biết, Riggs là kẻ không gia đình chỉ thích nhậu nhẹt, chơi gái và mắc mớ
vào những cuộc ẩu đả trong quán rượu,” Caleb thông báo. “Theo lời dân địa
phương thì Riggs chẳng chóng thì chầy rồi sẽ gặp kết cục đen đủi mà thôi. Người
ta cho là rốt cuộc hắn đã vướng vào một trận ẩu đả mà đối thủ của hắn hoặc
nhanh nhẹn hoặc là may mắn hơn.”

Anh
nhìn sang Gabriel; vẫn đang chờ đợi mà chẳng nói năng gì.

Chấp
nhận chuyện có muốn tránh cũng không được, Gabriel ngồi xổm xuống bên cạnh xác
chết. Chàng ngần ngại nắm đằng chuôi nhặt con dao lên, tập trung chú ý vào món
hung khí giết người và chuẩn bị tinh thần đón nhận cơn chấn động từ nhận thức
lạnh băng mà chàng biết rõ hẳn đang đón chờ mình.

Trên
chuôi dao vẫn còn sót lại luồng năng lượng mạnh mẽ. Dù gì thì vụ sát hại mới
chỉ xảy ra cách đấy vài giờ. Những cảm giác bạo liệt vẫn còn bám lấy lưỡi dao,
đủ mạnh để khơi nguồn cho một luồng chấn động đen tối tận thẳm sâu trong chàng.

Mọi
giác quan của chàng nhạy bén hẳn ra. Như thể chàng đột nhiên trở nên cảnh giác
hơn theo một kiểu siêu hình mơ hồ nào đó. Phần đáng ngại là khát khao săn mồi
mãnh liệt đã làm máu chàng sôi sục.

Gabriel
vội thả tay ra, con dao rơi loảng xoảng xuống nền đá, chàng đứng dậy.

Caleb
chăm chú quan sát chàng. “Sao hả?”

“Riggs
không phải bị giết bởi một kẻ xa lạ đang trong cơn nóng giận hay hoảng loạn đột
ngột,” Gabriel bảo. Chàng lơ đễnh co bàn tay vừa nắm lấy con dao lại thành nắm
đấm. Đây là một cử chỉ vô thức, một cố gắng vô ích để trút bỏ dấu vết tội ác
còn vương lại lẫn thôi thúc săn lùng đang vây lấy chàng. “Kẻ gặp hắn trong con
hẻm này, dù là ai, đã đến đây với ý định dứt khoát là phải giết hắn. Đúng là
máu lạnh.”

“Có
lẽ là một anh chồng bị cắm sừng hay một kẻ thù xa xưa nào đấy.”

“Chắc
đây là lời giải thích khả dĩ nhất.” Gabriel đồng ý. Nhưng chàng có thể cảm thấy
được những mũi châm nhận thức đang làm cho tóc gáy mình dựng đứng cả lên. Cái
chết này không phải là một sự kiện lẻ loi. “Căn cứ vào tiếng tăm của Riggs,
chắc chắn chính quyền địa phương sẽ kết luận là vậy. Tuy nhiên, tôi lại nghĩ
chúng ta nên kiểm qua ruột các kiện hàng.”

Caleb
nhướng mày. “Anh tin là có lẽ Riggs đã đánh cắp một trong những món đồ khảo cổ
và cố bán nó cho kẻ đã sát hại hắn sao?”

“Chắc
là vậy.”

“Tôi
cứ tưởng chúng ta đã đồng ý rằng trong phòng luyện kim của nhà giả kim ấy chẳng
có thứ gì đáng tiền lắm, nói gì đến đáng một mạng người chứ.”

“Thôi
ta hãy đi báo cho các nhà chức trách rồi mở xem các kiện hàng nào.” Gabriel
lặng lẽ bảo.

Chàng
quay mình vội vã rảo bước về phía đầu hẻm, lòng những muốn hết sức gia tăng
khoảng cách giữa mình và nơi mang dấu vết bạo lực kia. Lòng khát khao được săn
lùng vẫn nằm trong tầm kiểm soát nhưng chàng đã có thể cảm nhận được nó đang
thì thào nham hiểm, hối thúc chàng mở lòng đón nhận mặt tính cách kia của
chàng, cái phần mà chàng e sợ rằng chẳng có chút nào văn minh hiện đại cả.

***

Phải
mất một hồi lâu để kiểm kê hết các cổ vật đã được gói ghém cẩn thận và chuẩn bị
được chuyển đi dựa vào danh sách những cổ tác mà Gabriel và Caleb lập ra. Rốt
cuộc chỉ thiếu mất một món.

“Hắn
ta đã cuỗm cuốn sổ chết tiệt ấy rồi,” Caleb ghê tởm buột miệng.

“Giải
trình việc thất thoát này cho hai ông bố của chúng ta chẳng dễ chịu chút nào
đâu, chứ đừng nói gì đến việc giải trình cho Hội đồng Trị sự.”

Gabriel
đăm chiêu nhìn chiếc hòm rỗng không. “Chúng ta đã tạo điều kiện dễ dàng hơn cho
hắn vì chúng ta cạy mở nắp hòm lên sẵn rồi. Hắn chẳng phải nhọc công gì để thó
được cuốn sổ. Nhưng kẻ nào lại muốn có được cuốn sổ ấy kia chứ? Chẳng qua đấy
chỉ là một cố bút uyên thâm thú vị chép đầy những lời lan man ngơ ngẩn của một
tay giả kim già nua điên loạn thôi mà. Vật ấy chỉ mang ý nghĩa lịch sử đối với
những thành viên của Hội Arcane mà thôi, mà có là thế cũng chỉ vì Sylvester là
người sáng lập ra Hội.”

Caleb
lắc đầu. “Dường như vẫn còn có kẻ tin rằng phương thuốc ấy sẽ có tác dụng thật.
Kẻ sẵn lòng ra tay giết người để đoạt cho được phương thuốc ấy.”

“À,
có một điều quá rõ rồi đây. Chúng ta vừa mới chứng kiến sự khởi đầu của một
phần bổ sung mới mẻ vào những huyền thoại của Hội Arcane.”

Caleb
cau mày. “Lời nguyền của Sylvester - nhà giả kim chăng?”

“Nghe
cũng kêu đấy chứ.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3