Chiến dịch trái tim - Chương 45 - 46 - 47 (Hết)

Chương 45

Sáu
ngày sau Venetia và Gabriel gặp Harrow trong công viên. Harrow cắp tờ Người
đưa tin bay
dưới nách.

Anh
nhìn Venetia với vẻ quan tâm. “Cô ổn chứ?”

“Ổn.”
Nàng mỉm cười trấn an Harrow. “Không có dấu hiệu nhiễm trùng nào cả. Bác sĩ bảo
cánh tay tôi sẽ lành nhanh thôi mà.”

“Hai
người đọc tin chưa?” Harrow hỏi.

Gabriel
gật đầu. “Người ta đã lôi xác của phu nhân Fleming từ dưới sông lên hai hôm
trước. Tự sát. Rõ ràng là ả ta đã nhảy cầu. Chúng ta chỉ có thể hy vọng là
chính quyền nói đúng và đấy không phải lại là một mánh khóe thôi miên khác của
ả.”

Chân
mày Harrow nhướng lên, “Không phải mánh khóe đâu.”

Sự
quả quyết tuyệt đối trong lời tuyên bố này khiến Venetia phải đứng im phăng
phắc.

“Sao
anh lại có thể chắc đến thế chứ?” nàng hỏi.

“Ông
Pierce đã thu xếp để được tận mắt nhìn thấy xác chết. Ông ấy muốn chắc chắn là
không có nhầm lẫn gì cả.”

“Hiểu
rồi,” nàng nói.

“Sẵn
đang nói về ông Pierce,” Harrow nói tiếp, “ông ấy nhờ tôi chuyển lời cảm ơn đến
cô và ngài Jones. Ông ấy bảo nói với cô rằng ông ấy mang nợ cô. Nếu một trong
hai người cần đến điều gì nằm trong quyền hạn của ông Pierce, thì hai người
chắc chắn sẽ có được.”

Venetia
bồn chồn liếc sang Gabriel.

“Vui
lòng cảm ơn ông Pierce hộ chúng tôi,” Gabriel bảo với Harrow.

Harrow
nở nụ cười bình thản, ẻo lả của mình. “Tôi sẽ làm thế. Còn bây giờ, tôi tin là
tôi sẽ gặp lại hai người trong buổi triển lãm ảnh lần tới.”

“Chúng
tôi rất mong được đến lúc ấy đấy,” Venetia cam đoan với Harrow.

“Chúc
hai người một ngày tốt lành nhé.” Harrow nghiêng đầu duyên dáng và băng qua
công viên đi mất.

Venetia
để ý thấy Gabriel đang quan sát Harrow với vẻ trầm tư.

“Chàng
đang nghĩ gì thế?” nàng hỏi.

“Ta
đang nghĩ rằng món chất độc của nhà giả kim quả thật là phát huy tác dụng quá
nhanh. Theo ghi chép trong sổ thì lẽ ra phải mất nhiều ngày thứ ấy mới gây nên
tình trạng sầu bi và mất trí.”

“Căn
cứ vào tính chất của món thuốc ấy, em không nghĩ là nhà giả kim có thể tiến
hành được nhiều cuộc thí nghiệm đâu,” Venetia bảo. “Thời hạn cần thiết để thần
dược biến thành độc dược có lẽ là do ông ấy ước lượng mà thôi.”

“Có
lẽ vậy,” Gabriel nói. Chàng không rời mắt khỏi Harrow.

Nàng
quay đi nhìn theo hướng chàng nhìn. Harrow gần như đã mất dạng hẳn qua hàng cây
nhưng khi thật tập trung nàng có thể nhìn thấy thấp thoáng thần khí của anh ta.
Một cơn ớn lạnh chạm đến xương sống nàng.

“Gabriel
này,” Venetia chợt cất lời. “Chàng có nghĩ rằng anh Harrow là người bạn chí
thân của ông Pierce ấy không? Là người mà phu nhân Fleming đã cố tống tiền ấy?”

“Ta
nghĩ đấy là một giả thiết rất thú vị.” Nụ cười của Gabriel thật lạnh lùng. “Nhưng
là một giả thuyết mà ta không hứng thú muốn làm rõ làm gì. Bản thân Pierce có
thể sở hữu năng lực tâm linh hay không, nhưng kẻ đi săn trong ta mách bảo rằng
ông ta thừa đủ khả năng bảo vệ những gì mà ông ta trân quý. Ta nghĩ chúng ta có
thể cho rằng có ít nhất một lời giải thích thật xác đáng vì sao phương thuốc
của nhà giả kim lại phát huy tác dụng nhanh đến thế trong trường hợp của phu
nhân Fleming đấy.”

“Có
phải chàng đang ám chỉ đến điều mà em nghĩ chàng muốn nói đến không?”

“Hãy
cứ nói rằng ta sẽ không ngạc nhiên nếu biết được là ông Pierce đã làm vài
chuyện để đảm bảo rằng Rosalind Fleming phải nhảy khỏi cây cầu ấy.”

Chương 46

Hai
ngày sau ông Hippolyte dõng dạc bước vào trong phòng đọc sách nơi căn nhà trên
phố, tay ve vẩy một đống bài.

“Ta
vừa thua mất gần hai mươi bảng cho Amelia và nhóc Edward,” ông gầm lên.

Đang
đọc báo, Gabriel ngẩng nhìn lên. “Con đã cảnh báo cha đừng có chơi bài với hai
nhóc ấy mà lại.”

Ông
Hippolyte cười rạng rỡ, vẻ hài lòng cuồn cuộn lan tỏa từ ông. “Tại sao con
không nói cho cha biết là cả hai chúng nó đều thể hiện các năng lực tâm linh
vậy?”

“Con
biết là cha sẽ chóng nhận ra thôi mà.”

“Tất
nhiên, cha nhận thấy ngay khi ngồi xuống chơi bài với hai đứa nó.” Ông
Hippolyte cười khùng khục. “Ta có thể cảm nhận được luồng năng lượng quanh bàn.
Thật kinh ngạc làm sao. Cô bé Amelia đã rất mạnh rồi. Nhóc Edward thì chỉ mới
bắt đầu phát tiết. Ta chưa rõ thằng bé có được năng khiếu gì, nhưng rồi sẽ rất
thú vị khi phát hiện ra đây.”

“Hướng
dẫn cho hai nhóc ấy phát triển các kỹ năng tâm linh sẽ cho cha việc để làm
trong thời gian rỗi.” Gabriel lật trang báo. “Giờ hết việc làm mai rồi thì cha
sẽ cần phải có thú tiêu khiển mới đấy.”

Venetia
bước vào phòng đọc sách, tay cầm bức ảnh. “Xin chào buổi chiều, thưa các quý
ngài. Các ngài có muốn xem tấm mới nhất vừa được thêm vào loạt ảnh Những
người đàn ông trong kịch Shakespeare
không? Tôi nghĩ rằng Caesar sẽ
rất được chuộng đấy.”

Gabriel
đứng dậy chào đón nàng. Chàng nhìn xuống bức ảnh Caesar. Người đàn ông trong
hình tóc vàng rực và mang những đường nét người ta vẫn bảo là các quý bà quý cô
rất thích ở đàn ông. Người mẫu này cũng thật cơ bắp vạm vỡ. Phần lớn các cơ bắp
ấy đều được trưng cả ra.

“Anh
ta đang mặc cái quỷ gì thế này?” Gabriel hỏi.

“Áo
choàng thời La Mã chứ còn gì nữa,” Venetia đáp. “Caesar thì có thể mặc gì khác
nữa chứ?”

“Chúa
ôi, Venetia này, anh này phải trần truồng đến phân nửa rồi đấy.”

“Đấy
là loại phục trang kinh điển thời La Mã mà lại.”

“Quỷ
thật. Nàng thật sự chụp ảnh một người đàn ông không mặc gì ngoài một tấm áo
choàng mỏng tang thế này ư?”

“Chàng
yêu, nhớ này, nhiếp ảnh là một loại hình nghệ thuật. Những người bán khỏa thân,
mà đúng ra, những người hoàn toàn khỏa thân là điều rất phổ biến trong nghệ
thuật đấy.”

“Nhưng
nhất định họ không được trở thành điều phổ biến trong môn nghệ thuật của
nàng.”

“Này,
Gabriel này...”

Ông
Hippolyte đằng hắng. “Ta tin là ta nên để cho hai con bàn luận riêng về những
điểm tinh tế trong nghệ thuật nhiếp ảnh nhé. Nhóc Edward và ta sẽ mang diều của
cậu bé ra công viên đây.”

Chương 47

Họ
trải qua đêm tân hôn chỉ có hai người trong ngôi nhà nhỏ ở ngõ Sutton. Tuyên bố
rằng cặp đôi mới cưới cần chút riêng tư yên tĩnh, phu nhân Marjorie Jones đã
mời dì Beatrice, Amelia, Edward đến ngụ tại căn nhà trên phố vào tối hôm ấy.

Venetia
nằm trên giường chờ đợi phu quân, nàng kín đáo quấn mình trong chiếc váy ngủ
dài thượt chấm gót. Không rõ vì sao mà nàng lại thấy bẽn lẽn và khá lo lắng. Chuyện
này nực cười thật, nàng thầm nghĩ. Trước đây hai người đã từng ở bên nhau rồi
cơ mà. Tại sao lúc này nàng lại cảm thấy bồn chồn đến vậy chứ?

Nàng
khẽ giật mình khi Gabriel mở cửa bước vào phòng. Chàng mặc chiếc áo choàng tắm
màu tối và tóc tai chàng vẫn còn ướt nước.

Chồng
mình đây, Venetia tự nhủ. Giờ đây nàng đã là một người vợ.

Đang
giữa chừng băng qua căn phòng, Gabriel chợt dừng bước đưa đôi mắt thầy phù thủy
tinh anh nhìn nàng.

“Có
chuyện gì thế?” chàng hỏi.

“Em
thấy thật khó tin được rằng chúng ta đã kết hôn,” nàng thú nhận. “Đã có lúc em
từng nghĩ là em sẽ chẳng bao giờ gặp lại chàng nữa. Không khi nào nữa trong cả
cuộc đời này, bất cứ giá nào cũng vậy.”

Chàng
mỉm cười và tiếp tục bước đến bên mép giường. “Kỳ lạ thật đấy nhỉ. Ta thì ngay
từ đầu đã biết rằng chúng ta sẽ ở bên nhau.”

“Thế
à?”

Chàng
tháo dây thắt quanh áo. “Còn nhớ cái đêm chúng ta ân ái cùng nhau tại trụ sở
Hội Arcane chứ?”

“Sao
em quên được.”

“Vậy
nàng có nhớ nàng đã bảo với ta rằng nàng thuộc về ta không?”

Venetia
đỏ mặt. “Có ạ.”

Chàng
quăng áo sang bên, kéo phăng chăn mền và chuồi vào giường sát bên nàng. “Theo
như những gì ta quan tâm, thì đấy chính là đêm tân hôn thực thụ của chúng ta,
phu nhân Jones à.”

Chàng
nói đúng đấy chứ, nàng nghĩ. Đêm ấy đã gắn kết họ vào nhau.

Nỗi
e dè hoảng hốt của cô dâu mới cưới trong nàng tan biến ngay một cách dịu dàng
nhờ nhận thức ấy. Nàng dang rộng vòng tay chào đón chàng.

“Em
đã biết chàng là người đàn ông đích thực rồi mà,” nàng thì thầm.

“À,
thế nhưng nàng khi ấy chỉ đang nghĩ đến tình một đêm thôi đấy. Trong khi ta lại
nung nấu một sách lược để kéo dài đến mãn kiếp.”

Rồi
chàng đến với nàng. Thoạt tiên họ chậm rãi ân ái nhau đến tận mọi ngóc ngách. Gabriel
vuốt ve nàng theo mọi kiểu mà nếu là ban ngày thì hẳn đã làm nàng choáng váng
giật bắn mình. Nhưng tại đây, trong bóng tối của căn phòng ngủ, nàng lại tỏa
sáng huy hoàng trong cơn gần gũi khoái lạc.

Dần
dà cuộc làm tình dịu dàng ấy chuyển thành một trận chiến xác thịt. Nàng mỗi lúc
một thêm mạnh dạn táo bạo. Những ngón tay chàng bấu riết lấy tóc nàng.

“Đủ
rồi nàng yêu dấu.” Hơi thở chàng khản đặc vì bao nỗ lực chàng phải dốc ra để
duy trì tầm kiểm soát.

“Em
không thấy có lý do nào để dừng lại cả,” nàng thỏ thẻ.

Không
một lời báo trước, chàng vật ngược tư thế, lăn mình nằm đè lên trên nàng. Để
trả đũa, nàng cắm các đầu móng tay mình vào lưng chàng.

Chàng
bật cười tóm lấy hai cổ tay nàng, ghim chúng chặt xuống giường hai bên đầu nàng.

“Ta
đã phải mang dấu tích của nàng từ đêm tại trụ sở Hội ấy những hai ngày đấy,”
chàng bảo.

Nàng
mỉm cười nhìn lên chàng trong đêm đen, hoàn toàn ý thức được rằng chàng có thể
nhìn rõ mình trong bóng tối. “Thế à?”

[Chúc
bạn đọc sách vui vẻ tại www. gacsach. com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

“Hình
như ta có nhớ lúc đó từng bảo nàng rằng nàng sẽ phải trả giá cho chuyện ấy.”

“Hứa
hẹn, toàn là hứa hẹn.”

Ngay
lập tức sau đấy chàng đã thả hai cổ tay nàng ra mà trượt mình dọc xuống thân
thể nàng để tìm đến nơi tâm điểm của nàng đang tan chảy.

Khi
chàng hôn nàng ngay nơi ấy, nàng rúng động toàn thân vì ngất ngây rạo rực. Chàng
lại bao phủ lấy nàng, nhấn chìm mình vào tận sâu trong nàng.

Họ
cùng lèo lái qua những đợt sóng đỉnh điểm khoái lạc lớp lớp vồ vập lên nhau, họ
đánh mất bản thân trong những ngọn lửa của năng lượng tâm linh, của đam mê thể
xác lẫn tình yêu đang bùng cháy.

***

Một
đỗi lâu sau, chàng ngả người ra gối và cuộn nàng lại áp sát thân mình. Mình cảm
thấy hoàn toàn thỏa mãn, Gabriel thầm nghĩ. Hạnh phúc và hài lòng. Yêu và được
yêu.

“Nàng
có nghĩ là nàng sẽ phiền khi không được làm góa phụ không?” chàng hỏi.

Venetia
bật cười và với những ngón tay âu yếm lên chạm vào mặt chàng. “Hình như là rốt
cuộc cũng có vài lợi điểm khi được làm một người vợ ấy chứ.”

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên Gác Sách:

Sienna - Fuju - trangchic

(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3