Anh Có Thể Giữ Bí Mật? - Chương 09 - Phần 2
Được rồi. Bắt đầu nào. Một cái nhìn thoáng qua không săm soi. Tôi tựa người vào ghế, hít một hơi thật sâu, sau đó cho phép mắt mình lướt nhanh quanh căn phòng, tiếp nhận thật nhiều chi tiết một cách hết sức nhanh chóng. Ánh đèn lờ mờ... nhiều sofa màu tím và ghế... một vài người mặc áo phông... ba cô gái mặc quần jean và áo chui đầu, Chúa ơi, Lissy sẽ hoảng hồn mất... một vài người đang thì thầm với nhau... một anh chàng để râu đang đọc tạp chí Private Eye... và chỉ có thế.
Không thể nào chỉ có thế.
Không thể nào. Robbie Williams đâu chứ? Jude và Sadie đâu? Tất cả những siêu mẫu đó đâu?
“Cậu nhìn thấy ai?” Lissy suỵt tôi, vẫn nhìn chằm chằm vào thực đơn cocktail.
“Tớ không chắc,” tôi ngập ngừng thì thầm. “Có lẽ người để râu là một diễn viên nổi tiếng?”
Vẻ hững hờ, Lissy xoay người trong ghế và nhìn anh ta.
“Tớ không nghĩ vậy,” cuối cùng cô nói, xoay người lại.
“Thế còn anh chàng mặc áo phông màu xám?” Tôi nói, chỉ tay đầy hi vọng. “Có phải anh ta chơi trong một ban nhạc hay gì đó?”
“Hừm... không. Có vẻ không phải vậy đâu.”
Yên lặng, chúng tôi nhìn nhau.
“Có ai nổi tiếng ở đây không?” Cuối cùng tôi nói.
“Chẳng ai đảm bảo sẽ có người nổi tiếng cả!” Lissy đáp đầy vẻ tự vệ.
“Tớ biết! Nhưng cậu nghĩ...”
“Chào các chị!” Một giọng nói cắt ngang chúng tôi, cả hai chúng tôi cùng nhìn quanh và thấy hai cô gái mặc quần jean đang lại gần bàn chúng tôi. Một trong hai cô cười ngượng nghịu với tôi. “Hi vọng chị không phiền, nhưng bạn tôi và tôi tự hỏi - chị có phải là diễn viên mới ở Hollioaks?”
Ôi, vì Chúa.
Sao cũng được. Tôi không quan tâm. Chúng tôi đâu có tới đây để xem những người nổi tiếng phô trương tới uống coca và khoe mẽ. Chúng tôi chỉ tới đây để uống một li với nhau trong yên tĩnh.
Chúng tôi gọi daiquiri dâu và một loại đậu phộng trộn xa xỉ nào đó (bốn bảng rưỡi được một bát nhỏ. Thậm chí đừng hỏi giá cả của đồ uống). Và tôi phải thừa nhận, bây giờ tôi cảm thấy thư giãn hơn khi biết ở đây chẳng có người nổi tiếng nào để tôi gây ấn tượng.
“Công việc của cậu thế nào?” Tôi hỏi khi nhấm nháp đồ uống.
“Ồ, tốt cả,” Lissy nói, nhún vai mơ hồ. “Hôm nay tớ gặp Jersey Fraudster.”
Jersey Fraudster là khách hàng của Lissy, là người liên tục bị kết tội gian lận và luôn kháng cáo - bởi vì Lissy rất xuất sắc - nên ông ta lại được thả ra. Một phút trước ông ta còn phải đeo còng tay, một phút sau ông ta đã mặc bộ vest sang trọng và đưa cô ấy đi ăn ở nhà hàng Ritz.
“Ông ta định mua cho tớ một cái trâm kim cương,” Lissy nói, đảo mắt. “Ông ta có một cuốn catalogue của Asprey và luôn miệng nói ‘Cái đó khá dễ thương.’ Và tớ cứ phải nói, ‘Humphrey, ông sắp phải ngồi tù đấy! Hãy tập trung’!” Cô lắc đầu, nhấp một ngụm nữa, và nhìn lên. “Vậy... người đàn ông của cậu thế nào?”
Tôi biết ngay là cô muốn nói đến Jack, nhưng tôi không muốn thừa nhận rằng đầu óc tôi lập tức hướng về anh ta, vì thế tôi cố gắng tạo vẻ ngơ ngẩn và nói, “Ai cơ, Connor á?”
“Không, đồ ngốc! Người lạ của cậu trên máy bay. Người biết mọi điều về cậu.”
“Ồ, anh ta.” Tôi cảm thấy má mình đỏ ửng lên, vội nhìn xuống cái lót cốc bằng giấy rập nổi.
“Đúng, anh ta! Cậu có tránh được anh ta không?”
“Không,” tôi thừa nhận. “Anh ta không để tớ yên.”
Tôi ngừng lời khi người phục vụ đặt hai li daiquiri dâu tươi lên bàn. Khi anh ta đi, Lissy nhìn sát vào mặt tôi.
“Emma, cậu có thích anh chàng này không?”
“Không, tất nhiên tớ không thích anh ta,” tôi phản đối kịch liệt. “Anh ta chỉ... làm tớ mất bình tĩnh, chỉ có vậy thôi. Đó là phản ứng hoàn toàn tự nhiên. Cậu cũng sẽ vậy thôi. Dù sao, mọi chuyện đều ổn. Tớ chỉ phải chịu đựng tới thứ Sáu. Sau đó anh ta sẽ đi.”
“Và sau đó cậu sẽ chuyển tới ở cùng Connor.” Lissy nhấp một ngụm daiquiri và cúi người về phía tôi. “Cậu biết không, tớ đoán anh ấy sẽ cầu hôn cậu!”
Tôi cảm thấy bụng mình quặn lên, có lẽ chỉ tại đồ uống của tôi trôi xuống dạ dày hay gì đó.
“Cậu thật may mắn,” Lissy nói với vẻ thèm muốn. “Cậu biết không, hôm trước anh ấy còn lắp hộ tớ cái giá trong phòng dù tớ chưa nhờ! Bao nhiêu người đàn ông sẽ làm điều đó chứ?”
“Tớ biết. Anh ấy thật... tuyệt.” Chúng tôi cùng ngập ngừng, và tôi bắt đầu xé cái lót cốc thành từng mảnh nhỏ. “Tớ cho rằng vấn đề nhỏ xíu duy nhất là chuyện của bọn tớ không còn lãng mạn nữa.”
“Ta không thể mong đợi chuyện đó sẽ lãng mạn mãi được,” Lissy nói. “Vạn vật thay đổi. Một cách tự nhiên, mọi chuyện trở nên vững bền hơn một chút.”
“Ồ, tớ biết điều đó!” tôi nói. “Bọn tớ là hai người trưởng thành, hiểu biết, và bọn tớ có mối quan hệ đằm thắm và vững chắc! Mà, như cậu biết, đấy là điều tớ muốn trong cuộc sống này. Ngoại trừ…” Tôi hắng giọng lúng túng. “Bọn tớ không còn thường xuyên yêu đương như trước nữa...”
“Đó là một vấn đề thường gặp trong mối quan hệ lâu dài,” Lissy nói đầy hiểu biết. “Cậu cần thêm gia vị cho chuyện đó.”
“Bằng cái gì?”
“Cậu đã thử còng tay chưa?”
“Chưa! Còn cậu?” Tôi nhìn Lissy trân trối.
“Lâu lắm rồi,” cô nói với cái nhún vai phủ nhận. “Cũng không hẳn… ừm... sao cậu không thử làm chuyện đó ở một nơi khác. Thử ở chỗ làm xem!”
Ở chỗ làm! Chà, đó là ý kiến hay. Lissy thật là thông minh.
“Được!” Tôi nói. “Tớ sẽ thử làm thế!”
Tôi lục tìm trong túi, lấy ra một cái bút và viết “làm tình@chỗ làm” lên tay, bên cạnh chỗ tôi viết “Nhớ gọi: cưng.”
Tôi đột nhiên tràn đầy nhiệt huyết. Đây là một kế hoạch tuyệt vời. Ngày mai tôi sẽ làm tình với Connor ở chỗ làm, và đó sẽ là lần làm tình tuyệt nhất chúng tôi từng có, và ánh sáng lấp lánh của tình yêu sẽ trở lại, và chúng tôi sẽ lại yêu nhau điên cuồng. Dễ thôi. Điều đó sẽ cho Jack Harper thấy.
Không. Chuyện này chẳng liên quan gì đến Jack Harper hết. Tôi không biết tại sao mình lại nảy ra suy nghĩ đó nữa.
Chỉ có một trở ngại tí xíu với kế hoạch của tôi. Đó là không dễ làm tình với bạn trai ở chỗ làm như tôi nghĩ. Tôi còn chưa đánh giá được mức độ thông thoáng ở văn phòng chúng tôi. Lại còn có bao nhiêu bức vách bằng kính. Và có bao nhiêu người ở đó, cứ đi lại suốt ở khắp nơi.
Tới mười một giờ sáng hôm sau, tôi vẫn còn chưa xoay xở lên được kế hoạch. Đại loại tôi đã hình dung làm chuyện ấy sau một cây cảnh ở đâu đó. Nhưng giờ đây khi tôi thực sự nhìn lại mấy cây cảnh đó, chúng nhỏ xíu! Và đều là loại lá dương xỉ. Chẳng có cách nào Connor và tôi có thể trốn đằng sau một cái cây như thế cả, chưa nói gì đến mạo hiểm có bất cứ... hành động nào.
Chúng tôi cũng không thể làm điều đó ở nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh nữ luôn có người trong đó, buôn dưa lê và trang điểm, còn nhà vệ sinh nam... khiếp quá. Không bao giờ.
Chúng tôi cũng không thể làm điều đó ở văn phòng của Connor vì những bức tường hoàn toàn bằng kính và không hề có rèm che hay bất cứ thứ gì. Thêm nữa, mọi người lúc nào cũng lui tới đó để lấy mọi thứ trong tủ hồ sơ của anh ấy.
Ồ, chuyện này thật kì cục. Những người yêu nhau chắc hẳn vẫn yêu nhau ở văn phòng suốt. Hay là có phòng làm tình bí mật đặc biệt nào đó mà tôi không biết tới?
Tôi không thể gửi email gợi ý cho Connor, bởi vì điều quan trọng là tôi làm anh ấy ngạc nhiên. Yếu tố sửng sốt sẽ có tác động kích thích kinh khủng và khiến chuyện đó thực sự nóng bỏng lãng mạn. Ngoài ra, có rủi ro nhỏ là nếu tôi cảnh báo trước cho anh ấy, anh ấy sẽ hành xử theo kiểu nghiêm túc với công ti và nhất định chúng tôi sẽ dùng một tiếng nghỉ không lương cho việc đó, hay điều gì tương tự.
Tôi đang băn khoăn tự hỏi liệu chúng tôi có thể lén chuồn ra chỗ lối thoát cứu hỏa không thì Nick ra khỏi văn phòng Paul, nói gì đó về lãi thuần.
Tôi giật mình ngẩng lên, và cảm thấy e ngại. Có một điều mà tôi phải lấy hết can đảm để nói với anh ta sau cuộc họp quan trọng hôm qua.
“Này Nick,” tôi nói khi anh ta bước qua bàn tôi. “Thanh kẹo Panther là sản phẩm của anh phải không?”
“Nếu cô có thể gọi nó là sản phẩm,” anh ta nói, đảo mắt.
“Họ sẽ bỏ sản phẩm đó?”
“Rất nhiều khả năng.”
“Nghe này,” tôi nói nhanh. “Liệu tôi có thể xin một phần nhỏ trong quỹ ngân sách marketing để đăng một phiếu giảm giá nhỏ trong tạp chí được không?”
Nick chống tay lên hông và nhìn tôi chằm chằm. “Làm gì cơ?”
“Đăng quảng cáo. Sẽ không đắt lắm đâu, tôi hứa. Thậm chí sẽ chẳng ai nhận ra.”
“Ở đâu?”
“Tạp chí Bowling Monthli,” tôi nói, hơi đỏ mặt. “Ông tôi mua tờ đó.”
“Bowling gì cơ?”
“Xin anh đấy! Nghe này, anh không phải làm gì hết. Tôi sẽ tự giải quyết chuyện đó. Nó sẽ chỉ là một giọt nước trong đại dương so với toàn bộ những quảng cáo anh đã thực hiện.” Tôi nhìn anh ta khẩn khoản. “Đi mà... đi mà...”
“Ồ, được thôi!” Anh ta sốt ruột nói. “Đằng nào nó cũng bị dẹp thôi mà.”
“Cảm ơn!” Tôi cười rạng rỡ với anh ta, sau đó khi anh ta bỏ đi, tôi với lấy điện thoại bấm số của ông ngoại.
“Cháu chào ông!” Tôi nói khi máy trả lời phát ra tiếng bíp. “Cháu sẽ đăng một phiếu giảm giá cho thanh kẹo Panther trong tờ Bowling Monthli. Vì thế ông hãy nói với tất cả bạn bè ông! Các ông có thể mua dự trữ với giá rẻ. Hẹn sớm gặp lại ông, được chứ?”
“Emma?” Giọng ông đột nhiên oang oang vào tai tôi. “Ông đây! Ông chỉ chọn lọc người gọi thôi.”
“Chọn lọc?” Tôi lặp lại, cố gắng không tỏ ra quá ngạc nhiên. Ông ngoại mà lại chọn lọc?
“Đó là sở thích mới của ông. Cháu chưa nghe đến bao giờ sao? Cháu nghe bạn bè để lại tin nhắn và phá lên cười vì những tin nhắn đó. Rất vui đấy. Này Emma, ông đang định gọi cho cháu. Hôm qua ông đã đọc một mẩu tin rất đáng lo ngại về các vụ bóp cổ ở trung tâm London.”
Không phải lại chuyện đó nữa chứ.
“Ông à...”
“Hãy hứa với ông cháu sẽ không dùng phương tiện công cộng ở London đi, Emma.”
“Cháu ờ... hứa,” tôi nói, làm dấu cầu may. “Ông ơi, cháu thực sự phải gác máy đây. Nhưng cháu sẽ sớm gọi lại cho ông. Cháu yêu ông.”
“Ông cũng yêu cháu, cháu gái yêu.”
Đặt điện thoại xuống, tôi cảm thấy hơi hài lòng. Đã xong một việc.
Thế còn Connor?
“Tớ sẽ phải đi tìm nó trong kho hồ sơ lưu trữ,” Caroline đang nói phía bên kia văn phòng. Và một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu tôi.
Kho hồ sơ lưu trữ. Tất nhiên. Tất nhiên! Chẳng ai tới kho hồ sơ trừ khi họ bắt buộc phải tới. Nó ở tít dưới tầng hầm, tối thui vì không hề có cửa sổ lại còn có cả đống sách và tạp chí cũ, nên ta phải quỳ xuống sàn để tìm thứ ta muốn.
Đó là nơi hoàn hảo.
“Để tớ đi cho,” tôi nói, cố tỏ ra hờ hững. “Nếu cậu muốn. Cậu phải tìm gì vậy?”
“Cậu sẽ đi thật chứ?” Caroline nói giọng đầy biết ơn. “Cảm ơn, Emma. Đó là một mẩu quảng cáo cũ trong một tờ tạp chí không còn tồn tại nữa. Đây là số hồ sơ của nó...” Cô ấy đưa cho tôi một mẩu giấy và tôi cầm lấy, cảm giác run lên vì phấn khích. Khi cô ấy bước đi, tôi kín đáo nhấc điện thoại lên quay số của Connor.
“Chào Connor,” tôi nói giọng trầm và khàn. “Hãy gặp em ở kho lưu trữ. Em có thứ này muốn cho anh xem.”
“Cái gì cơ?”
“Hãy... tới đó,” tôi nói, cảm thấy mình như Sharon Stone.
Ha! Làm tình ở văn phòng, ta tới đây!
Tôi vội vã đi dọc hành lang nhanh hết mức có thể, nhưng khi đi qua Phòng Hành chính, tôi bị Wendy Smith bắt chuyện, hỏi xem tôi có muốn chơi cho đội bóng rổ hay không. Vì thế phải mất vài phút sau tôi mới tới tầng hầm, và khi tôi mở cửa, Connor đã đang đứng đó, mắt nhìn đồng hồ đeo tay.
Chuyện đó khá bực mình. Tôi đã lên kế hoạch chờ anh. Tôi nhanh chóng chất một đống sách vở rồi ngồi lên, chân vắt chéo, và chiếc váy kéo lên đầy khêu gợi.
Được thôi.
“Chào anh,” tôi nói, vẫn với giọng khàn khàn đó.
“Chào em,” Connor nói, nhíu mày. “Emma, chuyện gì vậy? Sáng nay anh thực sự rất bận.”
“Em chỉ muốn thấy anh. Thấy rất nhiều thứ của anh.” Tôi kéo cửa sập lại với cử chỉ đầy phóng đãng và lướt ngón tay xuống ngực anh, như trong một đoạn quảng cáo nước hoa dùng sau khi cạo râu. “Chúng ta không còn làm tình đầy ngẫu hứng nữa.”
“Sao?” Connor nhìn tôi chằm chằm.
“Thôi nào.” Tôi bắt đầu cởi khuy áo anh ấy với vẻ đầy nhục cảm. “Hãy làm chuyện đó. Ngay tại đây, ngay bây giờ.”
“Em điên sao?” Connor nói, đẩy những ngón tay tôi ra và nhanh chóng cài lại khuy áo. “Emma, chúng ta đang ở nơi làm việc!”
“Thế thì sao nào? Chúng ta còn trẻ, chúng ta phải yêu đương...” tôi vuốt ngón tay xuống thấp hơn nữa, và mắt Connor mở to.
“Dừng lại đi!” Anh ấy suỵt. “Dừng lại ngay đi! Emma, em say hay sao vậy?”
“Em chỉ muốn làm tình! Đòi hỏi như vậy có quá nhiều không?
“Có quá nhiều không khi đòi hỏi chúng ta làm chuyện đó trên giường như những người bình thường?”
“Nhưng chúng ta không làm chuyện đó trên giường! Ý em là, hầu như không!”
Yên lặng đột ngột.
“Emma,” cuối cùng Connor nói. “Đây không phải lúc hoặc nơi...”
“Có đấy! Có thể đấy! Đây là cách ta lại thấy nhau hấp dẫn! Lissy đã nói...”
“Em thảo luận cuộc sống tình dục của ta với Lissy?” Trông Connor thất kinh.
“Rõ ràng em không nhắc đến chúng ta,” tôi vội vàng chữa. “Bọn em chỉ nói chuyện về... về các cặp đôi nói chung, và cô ấy nói làm chuyện đó ở chỗ làm có thể… rất hấp dẫn! Thôi nào, Connor!” Tôi uốn éo lại sát anh ấy và kéo một tay anh ấy vào trong áo lót. “Chẳng lẽ anh không thấy hứng thú sao? Chỉ nghĩ ai đó có thể đang đi dọc hành lang ngay giờ phút này...” Tôi dừng lại khi nghe thấy một âm thanh.
Tôi nghĩ có ai đó đang đi dọc hành lang ngay giờ phút này thật.
Ôi, khỉ thật.
“Anh nghe thấy tiếng bước chân!” Connor suỵt, và kéo tay thật mạnh khỏi ngực tôi, nhưng tay anh vẫn ở nguyên chỗ đó, trong áo ngực tôi. Anh trân trân nhìn nó trong nỗi kinh hoảng. “Anh bị kẹt rồi! Cái đồng hồ khốn kiếp của anh. Nó bị vướng vào áo em!” Anh ấy giật mạnh. “Mẹ kiếp! Anh không rút tay ra được!”
“Kéo đi!”
“Anh đang kéo đây!” Anh nhìn quanh điên cuồng. “Mấy cái kéo ở đâu cơ chứ?”
“Anh không được cắt áo em,” tôi hoảng hốt.
“Em có gợi ý nào khác không?” Anh lại giật mạnh lần nữa, và tôi kêu lên với giọng nghèn nghẹt. “Ôi! Dừng lại đi! Anh sẽ làm hỏng nó mất!”
“Ồ, anh sẽ làm hỏng nó. Và đó là lo lắng chủ yếu của em phải không?”
“Em vẫn luôn ghét cái đồng hồ ngu ngốc đó! Giá mà anh đeo cái đồng hồ em tặng anh...”
Tôi ngừng lời. Chắc chắn có tiếng bước chân lại gần. Tiếng bước chân gần như ngay bên ngoài cửa.
“Mẹ kiếp!” Connor nhìn quanh điên cuồng. “Mẹ kiếp... mẹ kiếp...”
“Bình tĩnh lại đi! Chúng ta sẽ chuồn nhanh vào trong góc,” tôi suỵt. “Dù sao thì, thậm chí họ sẽ chẳng vào đâu.”
“Đó đúng là ý tưởng tuyệt vời, Emma,” anh lúng búng càu nhàu khi chúng tôi lóng ngóng xăm xúi bước sang bên kia phòng. “Tuyệt lắm đấy.”
“Đừng có đổ lỗi cho em!” Tôi ngoặc lại. “Em chỉ muốn lấy lại chút đam mê...” Tôi cứng đờ người khi cửa mở ra. Không. Chúa ơi, không. Tôi hoảng hồn vì sửng sốt.
Jack Harper đang đứng ở ngưỡng cửa, ôm một chồng báo lớn.
Từ từ, ánh mắt anh ta lướt qua chúng tôi, tiếp nhận vẻ giận dữ của Connor, tay anh vẫn để trong áo lót của tôi, gương mặt đau đớn của tôi.
“Ông Harper,” Connor bắt đầu lắp bắp. “Tôi rất, rất xin lỗi. Chúng tôi không... chúng tôi không...” Anh hắng giọng. “Cho phép tôi nói tôi rất xấu hổ... cả hai chúng tôi…”
“Tôi chắc là vậy rồi,” Jack nói. Vẻ mặt anh ta trống rỗng không biểu cảm; giọng anh ta vẫn khô khan như mọi khi. “Có lẽ hai người có thể sửa lại quần áo trước khi trở lại bàn làm việc?”
Cửa đóng lại sau lưng anh ta, và chúng tôi đứng bất động, như người sáp.
“Nghe này, liệu anh có thể bỏ cái tay khốn kiếp ra khỏi áo em không?” Cuối cùng tôi nói, đột nhiên cảm thấy cáu tiết không thể tin được với Connor. Mọi khát khao tình dục đã biến mất. Tôi cảm thấy cực kì cáu giận với chính mình. Và Connor. Và mọi người.