Anh Có Thể Giữ Bí Mật? - Chương 24

Hai mươi tư

Buổi diễn của Lissy được tổ chức tại một
nhà hát ở Bloomsbury, nằm trong một khuôn viên nhỏ rải sỏi, và khi tới nơi tôi
thấy ở đó toàn là các luật sư mặc vest đắt tiền và đang dùng di động.

“... khách hàng không muốn chấp nhận
điều khoản hợp đồng...”

“… chú ý tới Khoản bốn, phẩy, bất kể...”

Chưa ai có ý định đi vào khán phòng, vì
thế tôi ra đằng sau sân khấu để tặng Lissy bó hoa tôi đã mua cho cô ấy. (Lúc
đầu tôi định sẽ ném lên sân khấu khi màn biểu diễn của cô ấy kết thúc, nhưng đó
là hoa hồng, vì thế tôi hơi lo nó
sẽ làm rách quần tất của cô ấy.)

Khi tôi bước dọc theo cái hành lang tồi tàn, nhạc bắt
đầu nổi lên trên hệ thống âm thanh và mọi người vận trang phục lấp lánh sột
soạt đi qua tôi. Một người đàn ông cài lông chim xanh trên tóc đang căng chân
trên tường, nói chuyện với ai đó trong phòng thay đồ. “Vì thế khi tôi chỉ ra
cho thằng ngốc thuộc bên khởi tố đó rằng tiền lệ đặt ra vào
năm 1983 bởi Miller V. Davy nghĩa là...” Anh ta đột nhiên dừng lại. “Khỉ thật.
Tôi quên mất những bước đầu tiên rồi.” Mặt anh ta trắng bệch. “Tôi không thể
nhớ nổi một bước nào. Tôi không đùa đâu! Nhảy đổi chân - sau đó thì sao?” Anh
ta nhìn tôi như thể chờ đợi một câu trả lời.

“Ờ... động tác xoay tròn?” Tôi đánh bạo, và lúng túng
đi tiếp, suýt thì vấp vào chân một cô gái đang tập động tác xoạc. Rồi tôi nhìn
thấy Lissy đang ngồi trên ghế trang điểm trong một phòng thay đồ. Mặt cô ấy
trang điểm rất đậm, mắt kẻ to lấp lánh, trên tóc cài lông chim xanh. “Ôi Chúa
ơi, Lissy!” Tôi nói, dừng lại ở ngưỡng cửa. “Trông cậu tuyệt quá! Tớ rất
thích...”

“Tớ không làm được.”

“Sao cơ?”

“Tớ không làm được!” Cô ấy nhắc lại với vẻ tuyệt vọng,
và kéo chiếc áo choàng cotton quanh người. “Tớ không nhớ nổi bước nào hết. Đầu
óc tớ trống rỗng!”

“Mọi người đều nghĩ vậy cả,” tôi an ủi cô ấy. “Có một
người ở ngoài kia cũng nói hệt như thế...”

“Không, tớ thực sự không nhớ nổi bước
nào.” Lissy nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt hoảng sợ. “Chân tớ cứ mềm như bún
ấy, tớ không thở nổi...” Cô ấy cầm lên một cái chổi đánh phấn, nhìn nó chán
chường, sau đó lại để xuống. “Tại sao tớ lại đồng ý làm việc này chứ? Tại sao?”

“Ờ... chắc vì nó khiến cậu vui vẻ?”

“Vui vẻ?” Giọng cô ấy vút lên hoài nghi. “Cậu nghĩ
chuyện này vui vẻ ư? Ôi Chúa ơi.” Đột nhiên nét mặt cô ấy thay
đổi, rồi cô ấy ngừng sững lại và chạy qua một cái cửa kế bên. Ngay giây tiếp
theo tôi nghe thấy cô ấy nôn ọe.

Được rồi, có chuyện gì đó không ổn đây. Tôi cứ tưởng
nhảy phải tốt cho sức khỏe chứ.

Cô ấy xuất hiện lại ở cửa, tái mét và run rẩy. Tôi lo
lắng nhìn cô. “Liss, cậu không sao chứ?”

“Tớ không làm được,” cô ấy nói. “Tớ không thể.” Có vẻ
như cô ấy vừa đột ngột quyết định. “OK, tớ về nhà đây.” Cô ấy bắt đầu với tay
lấy quần áo. “Bảo với họ tớ đột nhiên bị ốm, đó là trường hợp khẩn cấp...”

“Cậu không thể về nhà!” Tôi hoảng hốt kêu lên, và cố
gắng giật quần áo khỏi tay cô ấy. “Lissy, cậu sẽ ổn thôi! Hãy nghĩ về chuyện đó
mà xem. Đã bao nhiêu lần cậu phải đứng trước một tòa án lớn nói một bài thật là
dài trước mặt cả đống người, và nếu cậu làm sai, một người vô tội có thể phải
vào tù?”

Lissy sững sờ nhìn tôi như thể tôi bị điên.

“Đúng, nhưng việc đó dễ mà!”

“Ừm...” Tôi tuyệt vọng tìm cách thuyết phục. “Thế đấy,
nếu giờ rút lui, cậu sẽ luôn hối tiếc. Cậu sẽ luôn nhớ lại và ước gì mình đã
hoàn thành việc này.”

Lissy yên lặng. Tôi gần như có thể thấy đầu óc cô ấy
đang hoạt động bên dưới những chiếc lông chim và mọi thứ.

“Cậu nói đúng,” cuối cùng cô ấy nói, và buông quần áo
ra. “Được thôi, tớ sẽ làm. Nhưng tớ không muốn cậu xem. Hãy... gặp tớ sau
chương trình này. Không, thậm chí đừng làm thế. Hãy tránh xa. Hãy tránh thật
xa.”

“Được,” tôi lưỡng lự. “Tớ sẽ đi nếu cậu thực sự
muốn...”

“Không!” Cô ấy xoay người lại. “Cậu không thể đi được!
Tớ đổi ý rồi. Tớ cần cậu ở đó!”

“Được thôi,” tôi nói, thậm chí còn lưỡng lự hơn, đúng
lúc chiếc loa Tannoy trên tường phát bài “Đây là cuộc gọi mười lăm phút của
bạn!”

“Vậy tớ sẽ đi nhé,” tôi nói. “Để cậu khởi động một
chút.”

“Emma.” Lissy tóm lấy cánh tay tôi và nhìn tôi căng
thẳng. Cô ấy giữ chặt đến nỗi làm tôi đau điếng. “Emma, nếu có bao giờ tớ nói
muốn làm việc gì tương tự thế này, cậu phải ngăn tớ lại đấy. Cho dù tớ nói gì
đi nữa. Hãy hứa cậu sẽ ngăn tớ lại đi.”

“Tớ hứa mà,” tôi vội nói. “Tớ hứa.”

Khốn thật. Tôi chưa từng thấy Lissy thế này bao giờ.
Khi tôi bước trở ra sân, ở đó đông nghẹt những người thậm chí còn ăn mặc sang
trọng hơn, tim tôi cũng đập thình thịch vì căng thẳng. Có vẻ như cô ấy còn
không đứng dậy nổi, nói gì đến nhảy nhót.

Xin đừng để cô ấy làm hỏng buổi diễn. Xin đừng.

Một hình ảnh kinh khủng hiện lên trong đầu tôi, Lissy
đứng đó như một chú thỏ bị giật mình, không nhớ nổi bước nhảy của mình. Còn
khán giả thì cứ nhìn chòng chọc vào cô ấy. Ý nghĩ đó khiến bụng tôi thắt lại.

Được thôi. Tôi sẽ không để điều đó xảy ra. Nếu có
chuyện gì không ổn, tôi sẽ đánh lạc hướng. Tôi sẽ vờ như mình bị đau tim. Đúng
thế. Tôi sẽ đổ sụp xuống sàn, và mọi người sẽ nhìn tôi trong vài giây, nhưng
buổi diễn sẽ không dừng lại bởi vì chúng ta là người Anh, và tới lúc mọi người
nhìn trở lại sân khấu, Lissy đã nhớ ra động tác của mình.

Và nếu họ vội vã đưa tôi tới bệnh viện hay gì đó, tôi
sẽ chỉ nói “Tôi bị những cơn đau kinh khủng ở ngực!” Không ai có thể chứng minh
rằng tôi đã không hề đau.

Và thậm chí nếu họ có thể chứng minh điều đó, với một
loại máy đặc biệt nào đó, tôi sẽ chỉ nói...

“Emma.”

“Gì vậy?” Tôi lơ đãng hỏi. Và rồi tim tôi ngừng đập.

Jack đứng cách đó khoảng ba mét. Anh mặc quần jean và
áo len đơn giản, nổi bật giữa đám luật sư mặc vest. Khi đôi mắt sẫm màu của anh
bắt gặp ánh mắt tôi, tôi cảm thấy những cơn đau cũ lại dồn về ngực.

Đừng phản ứng, tôi vội vã tự nhủ. Kết thúc rồi. Cuộc
đời mới.

“Anh làm gì ở đây?” Tôi hỏi, khẽ nhún vai ra vẻ
tôi-không-thực-sự-quan-tâm.

“Anh tìm thấy tờ rơi của chương trình trên bàn em.”
Anh giơ lên một mẩu giấy, không rời mắt khỏi tôi. “Emma, anh thực lòng muốn nói
chuyện.”

Tôi cảm thấy nỗi đau đớn đột ngột dâng lên trong lòng.
Anh ta nghĩ chỉ cần anh ta xuất hiện là tôi sẽ bỏ mặc mọi thứ để nói chuyện với
anh ta ư? Thế đấy, có lẽ tôi đang bận. Có lẽ tôi đã có người mới. Chẳng lẽ anh
ta không nghĩ đến điều đó ư?

“Thực ra... tôi đang đi cùng một người,” tôi nói bằng
giọng lịch sự, có đôi chút ái ngại.

“Thật sao?”

“Đúng vậy. Vì thế...” Tôi khẽ nhún vai chờ Jack bỏ đi.
Nhưng anh ta không làm thế.

“Ai cơ?” Anh ta hỏi.

Được thôi, lẽ ra anh ta không được hỏi câu đó. Trong
giây lát tôi không chắc phải làm gì.

“Ờ... anh ấy.” Cuối cùng tôi nói, và chỉ vào một người
cao lớn mặc áo sơ mi dài tay, đang đứng ở góc vườn, mặt quay đi hướng khác.
“Ừm, tôi nên ra chỗ anh ấy.”

Đầu ngẩng cao, tôi quay người và bắt đầu bước về phía
anh chàng mặc áo sơ mi. Tôi sẽ hỏi giờ anh ta, và làm thế nào đó nói chuyện với
anh ta cho tới khi Jack bỏ đi. (Và có lẽ cười với anh ta một hai lần để Jack
thấy chúng tôi đang vui vẻ thế nào.)

Khi tôi còn cách vài mét thì anh chàng mặc sơ mi dài
tay quay đi, rút điện thoại ra nói chuyện.

“Chào!” Tôi vui vẻ lên tiếng, nhưng anh ta thậm chí
còn không nghe thấy tôi nói. Anh ta nhìn tôi lạ lẫm, sau đó bước lẫn vào đám
đông, vẫn nói chuyện điện thoại.

Tôi bị bỏ lại một mình trong góc.

Khốn thật.

Sau một quãng thời gian tưởng như dài vô tận, tôi quay
người lại, tỏ vẻ hờ hững hết mức.

Jack vẫn đứng đó, quan sát.

Tôi nhìn anh giận dữ, cả cơ thể run lên vì xấu hổ. Nếu
anh ta cười tôi thì...

Nhưng anh không cười.

“Emma...” Anh đi về phía trước cho tới khi chỉ còn
cách tôi vài bước, nét mặt rất chân thành. “Những gì em nói. Điều đó ám ảnh
anh. Lẽ ra anh nên chia sẻ với em nhiều hơn. Lẽ ra anh không nên giữ bí mật với
em.”

Tôi thoáng ngạc nhiên, rồi cảm thấy lòng kiêu hãnh bị
tổn thương. À, vậy là giờ đây anh muốn chia sẻ với tôi, phải không? Thế đấy, có
lẽ đã quá muộn. Tôi không còn quan tâm nữa.

“Anh không phải chia sẻ bất cứ điều gì với tôi hết.
Việc của anh là việc của anh, Jack.” Tôi cười xa lạ. “Chẳng liên quan gì đến
tôi. Hơn nữa, có khi tôi cũng chẳng hiểu đâu, bởi mấy việc đó phức tạp trong
khi tôi chỉ là một con ngốc...”

Tôi cương quyết quay người, và bắt đầu dợm bước trên
lối đi rải sỏi.

“Ít nhất anh cũng nợ em một lời giải thích,” giọng nói
khô khan của Jack đuổi theo tôi.

“Anh chẳng nợ tôi gì hết!” Tôi vênh cằm lên. “Mọi
chuyện đã kết thúc rồi, Jack. Và cả hai chúng ta có thể... Aaaa! Thả tôi ra!”

Jack túm lấy tay tôi, kéo tôi lại để tôi nhìn thẳng
vào mắt anh. “Anh tới đây tối nay vì một lí do, Emma,” anh nói nghiêm túc. “Anh
tới để cho em biết anh đã làm gì ở Scotland.”

Tôi giật nảy mình vì sửng sốt, nhưng vẫn cố gắng che
giấu.

“Tôi không quan tâm đến việc anh làm gì ở Scotland!” Tôi
cố gắng nói. Tôi giật tay ra và bắt đầu sải bước thật nhanh qua đám luật sư
đang lải nhải vào điện thoại.

“Emma, anh muốn nói với em.” Anh đi theo tôi. “Anh
thực sự muốn nói với em.”

“Có lẽ tôi không muốn biết!” Tôi ngang ngạnh đáp lại,
xoay người khiến sỏi lạo xạo dưới chân.

Chúng tôi đang đối mặt với nhau như hai tay kiếm. Lồng
ngực tôi phập phồng.

Tất nhiên là tôi muốn biết.

Anh biết tôi muốn biết.

“Vậy anh nói đi,” cuối cùng tôi nói, và nhún vai miễn
cưỡng. “Anh có thể nói với tôi, nếu anh thích.”

Jack yên lặng dẫn tôi tới một góc yên tĩnh, cách xa
đám đông. Khi chúng tôi bước đi, vỏ bọc can đảm bên ngoài của tôi dần biến mất.
Trên thực tế, tôi hơi e ngại. Thậm chí là sợ hãi.

Rốt cuộc, tôi có thực sự muốn biết bí mật của anh
không?

Nếu nó đúng là một vụ gian lận, như Lissy nói, thì
sao? Nếu anh làm điều gì đó mờ ám và muốn tôi tham gia thì sao?

Nếu anh làm việc gì đó đáng xấu hổ và tôi buột miệng
phá lên cười thì sao?

Nếu anh có một người phụ nữ khác và tới để nói với tôi
rằng anh sắp cưới hay gì đó thì sao?

Tôi cảm thấy nhói đau, và cố dằn lòng mình lại. Thế
đấy, nếu đúng vậy... tôi sẽ tỏ ra điềm nhiên, như thể tôi vẫn biết từ đầu. Trên
thực tế, tôi sẽ vờ như mình cũng có người khác. Đúng, tôi sẽ trao cho anh ta
một nụ cười chế giễu và nói, “Anh biết đấy, Jack, em cho rằng hai chúng ta đều
có người khác...”

“Được rồi.” Jack quay sang nhìn tôi, và ngay lập tức
tôi quyết định rằng nếu anh đã gây án mạng, tôi sẽ giao nộp anh, dù có hứa hay
không.

“Sự thật là đây.” Anh hít một hơi dài. “Anh tới
Scotland để thăm một người.”

Tim tôi rụng rời.

“Một phụ nữ,” tôi nói trước khi kịp ngăn mình.

“Không, không phải phụ nữ!” Vẻ mặt của anh thay đổi,
và anh nhìn tôi chằm chằm. “Đó là điều em nghĩ? Rằng anh lừa gạt em?”

“Tôi... không biết phải nghĩ gì.”

“Emma. Anh không có người phụ nữ nào khác. Anh chỉ đi
thăm...” Anh ngập ngừng. “Em có thể gọi đó là... gia đình.”

Tim tôi quặn thắt.

Gia đình?

Ôi Chúa ơi, Jemima nói đúng, tôi đã dính vào một băng
nhóm. Được thôi. Đừng hoảng sợ. Tôi có thể trốn thoát. Tôi có thể dùng chương
trình bảo vệ nhân chứng. Tên mới của tôi có thể là Megan.

Không, là Chloe. Chloe de Souza.

“Nói chính xác hơn... một đứa trẻ.”

Một đứa trẻ? Đầu tôi lại choáng váng. Anh ta có con ư?

“Tên cô bé là Alice.” Anh khẽ cười. “Cô bé mới bốn
tuổi.”

Anh ta đã có vợ, đã có cả một gia đình mà tôi không hề
biết, và đó là bí mật của anh ta. Tôi biết mà. Tôi biết mà.

“Anh…” Tôi liếm đôi môi khô rát. “Anh có con ư?”

“Không, anh không có con.” Jack nhìn chằm chằm xuống
đất trong vài giây, rồi nhìn lên. “Pete có con. Anh ấy có con gái. Alice là con
của Pete Laidler.”

“Nhưng... nhưng...” Tôi bối rối nhìn anh. “Nhưng... em
chưa từng biết Pete Laidler có con.”

“Không ai biết cả.” Anh nhìn tôi thật lâu. “Mọi chuyện
là như vậy.”

Đây tuyệt đối không phải điều tôi chờ đợi.

Một đứa con. Pete Laidler có một đứa con bí mật.

“Nhưng... nhưng sao không ai biết về cô bé?” Tôi ngốc
nghếch hỏi. Chúng tôi đã đi thậm chí còn xa đám đông hơn nữa và đang ngồi trên
băng ghế dưới một cái cây. “Ý em là chắc chắn họ sẽ nhìn thấy
bé.”

“Pete là một người tuyệt vời.” Jack thở dài. “Nhưng
cam kết lâu dài với một phụ nữ chưa bao giờ là phẩm chất của anh ấy. Tới khi
Marie - mẹ của Alice - phát hiện ra cô ấy có thai, họ không còn ở bên nhau nữa.
Marie là kiểu người luôn kiêu hãnh. Cô ấy quyết định tự làm mọi việc. Pete hỗ
trợ cô ấy về mặt tài chính nhưng không quan tâm đến đứa bé. Thậm chí anh ấy
không nói với anh việc mình trở thành cha.”

“Kể cả anh?” Tôi sững sờ nhìn anh ấy. “Anh cũng không
biết anh ấy có con?”

“Mãi tới khi anh ấy mất anh mới biết.” Mặt anh hơi
khép lại. “Anh yêu quý Pete. Nhưng anh thấy chuyện này thật khó tha thứ. Vài
tháng sau cái chết của anh ấy, Marie xuất hiện cùng với đứa bé.” Jack thở mạnh.
“Thế đấy. Em có thể hình dung chuyện mọi người cảm thấy thế nào. Sửng sốt thôi
chưa đủ. Nhưng Marie nhất quyết không muốn để ai biết. Cô ấy chỉ muốn nuôi
Alice như một đứa trẻ bình thường, chứ không phải đứa con hoang của Pete
Laidler. Không phải người thừa kế cả một đống tài sản khổng lồ.”

Tôi bối rối. Một đứa bé bốn tuổi được nhận toàn bộ cổ
phần của Pete Laidler trong Panther. Quái quỷ thật.

“Vậy cô bé được thừa hưởng mọi thứ?” Tôi ngập ngừng.

“Không phải mọi thứ, không đâu. Nhưng rất nhiều. Gia
đình Pete vô cùng hào phóng. Và đó là lí do Marie giữ cô bé tránh con mắt công
chúng.” Anh ấy dang rộng tay. “Anh biết không thể che giấu cô bé mãi mãi. Chẳng
sớm thì muộn chuyện đó cũng sẽ lộ ra. Nhưng khi biết sự thật về cô bé, báo chí
sẽ phát điên. Cô bé sẽ lên đầu danh sách những người giàu có... những đứa trẻ
khác sẽ làm cô bé khổ sở... cô bé sẽ không còn bình thường nữa. Một số đứa trẻ
có thể chịu đựng được chuyện đó. Nhưng Alice... cô bé không thuộc số đó. Cô bé
bị hen suyễn, nói chung là khá yếu đuối.”

Khi anh nói, đầu óc tôi ngập tràn hình ảnh những tờ
báo sau khi Pete Laidler chết. Tờ nào cũng đăng ảnh anh ta trên trang nhất.

“Anh đã bảo vệ đứa bé hơi thái quá.” Jack cười ủ rũ.
“Anh biết thế. Marie cũng bảo vậy. Nhưng... cô bé rất quý giá đối với anh.” Anh
nhìn tôi chằm chằm trong một lúc. “Cô bé là tất cả những gì còn lại của Pete mà
bọn anh có.”

Tôi nhìn anh, đột nhiên thấy cảm động.

“Vậy, mấy cuộc điện thoại kia cũng là về chuyện đó?”
Tôi ngập ngừng. “Đó là lí do anh phải đi tối hôm đó?”

Jack thở dài. “Họ gặp tai nạn giao thông vài ngày
trước. Tai nạn không nghiêm trọng. Nhưng... bọn anh quá nhạy cảm, sau chuyện
xảy ra với Pete. Bọn anh chỉ muốn đảm bảo họ được điều trị thật tốt.”

“Vâng,” tôi hơi cau mày. “Em có thể hiểu điều đó.”

Yên lặng trong một lát. Đầu tôi cố gắng lắp ráp các mảnh
rời với nhau. Cố gắng tìm hiểu mọi chuyện.

“Nhưng em không hiểu,” tôi nói. “Sao anh phải giấu
chuyện anh đã tới Scotland? Chắc chắn sẽ không ai biết mà.”

Jack đảo mắt ủ rũ.

“Đó là một sai lầm ngớ ngẩn của chính anh. Anh nói với
mọi người là hôm đó anh sẽ sang Paris. Anh đã đi hãng hàng không không tên
tuổi. Anh tưởng sẽ không ai biết. Sau đó khi anh đi vào văn phòng... và em ngồi
đó.”

“Tim anh se lại.”

“Không hẳn.” Anh nhìn vào mắt tôi. “Tim anh không biết
phải đi đường nào.”

Tôi cảm thấy má mình đột nhiên đỏ ửng và lúng túng
hắng giọng.

“Vậy... ờ...” tôi nói, nhìn đi nơi khác. “Vậy đó là lí
do...”

“Tất cả những gì anh muốn là tránh em lan truyền thông
tin ‘Này, anh ta không ở Paris, anh ta đã ở Scotland!’ và châm ngòi cho một âm
mưu tọc mạch khủng khiếp.” Jack lắc đầu. “Em sẽ sửng sốt trước những giả thuyết
lố bịch mà người ta tưởng tượng ra khi họ không có gì hay hơn để làm. Em biết
đấy, anh đã nghe đủ loại. Anh định bán công ti... Anh đồng tính... Anh là
Mafia.”

“Ồ... thật sao?” Tôi nói, vuốt một dải tóc. “Trời đất.
Người ta mới ngớ ngẩn làm sao!”

Vài cô gái thả bộ ngang qua, cả hai chúng tôi cùng yên
lặng một lát.

“Emma, anh xin lỗi vì trước đây đã không thể nói điều
này với em,” Jack nói nhỏ. “Anh biết em bị tổn thương. Anh biết nó khiến em cảm
thấy như mình bị đẩy ra rìa. Nhưng... đó không phải điều có thể dễ dàng chia
sẻ.”

“Không!” Tôi vội nói ngay. “Tất nhiên là anh không
thể. Em thật ngu ngốc.”

Tôi lúng túng di di ngón chân trên sỏi, cảm thấy hơi
xấu hổ. Lẽ ra tôi phải biết đó là chuyện quan trọng. Khi anh nói chuyện đó phức
tạp và tế nhị, anh chỉ đang nói sự thật.

“Chỉ vài người biết chuyện này.” Jack bắt gặp ánh mắt
tôi. “Chỉ vài người đặc biệt và đáng tin cậy.”

Có cái gì đó trong ánh nhìn của anh khiến cổ họng tôi
hơi nghẹn. Tôi nhìn anh, cảm thấy máu dồn lên má.

“Hai người có vào không?” Một giọng nói vui vẻ cất
lên. Chúng tôi giật nảy mình, và nhìn lên thì thấy một phụ nữ mặc quần jean đen
đang tiến lại gần. “Buổi diễn sắp bắt đầu!” Bà ấy nói và cười vui vẻ.

Tôi cảm thấy bà ấy vừa đánh thức tôi khỏi một giấc mơ.

“Em... em phải đi xem Lissy khiêu vũ,” tôi bàng hoàng
nói.

“Ừ. Vậy anh sẽ để em đi. Đó thực sự là mọi điều anh
phải nói.” Jack chậm chạp đứng lên, rồi quay lại. “Còn một điều nữa.” Anh yên
lặng nhìn tôi giây lát. “Emma, anh hiểu rằng mấy ngày vừa qua với em không dễ
dàng. Em đã trở thành tâm điểm để người ta trêu chọc khắp nơi, trong khi anh...
thì không. Và anh chỉ muốn xin lỗi. Một lần nữa.”

“Chuyện đó... không sao,” tôi cố gắng nói.

Jack lại quay đi, và tôi nhìn anh chậm chạp bước xa dần
trên lối đi rải sỏi, cảm thấy hoàn toàn tan nát.

Anh đi tới tận đây để nói với tôi bí mật của anh. Bí
mật lớn lao, quý giá của anh.

Anh không cần phải làm như vậy.

Ôi Chúa ơi. Ôi Chúa ơi...

“Chờ đã!” Tôi nghe tiếng mình gọi to, và Jack ngay lập
tức quay đầu lại. “Anh có... anh có muốn vào xem không?” Và tôi vui mừng thấy
mặt anh nở một nụ cười.

Khi chúng tôi cùng nhau bước lạo xạo trên sỏi, tôi lấy
hết can đảm để nói. “Jack, em cũng có điều muốn nói. Về... về điều anh vừa nói.
Em biết hôm nọ em đã nói anh phá hỏng cuộc đời em.”

“Anh nhớ,” Jack hài hước.

Có lẽ em đã nhầm.” Tôi lúng túng hắng
giọng. “Thực ra... đúng là em đã nhầm.” Tôi nhìn anh chân thật. “Jack, anh
không phá hỏng cuộc đời em.”

“Không sao?” Jack nói. “Vậy anh có được một cơ hội nữa
không?”

Dù rất kiềm chế, tiếng cười khúc khích lớn dần trong
tôi.

“Không!”

“Không! Đó có phải là câu trả lời cuối cùng của em?”

Khi anh nhìn tôi, trong mắt anh hiện ra một câu hỏi
lớn, và tôi cảm thấy một tia sáng, nửa hi vọng, nửa e sợ. Trong một lúc lâu, cả
hai chúng tôi đều không nói gì. Tôi thở hổn hển.

Đột nhiên, cái nhìn của Jack đặt lên tay tôi với vẻ
thú vị. “Mình đã vượt qua chuyện với Jack,” anh đọc to.

Khốn thật.

Cả mặt tôi đỏ lựng lên.

Tôi sẽ không bao giờ viết gì lên tay nữa. Không bao
giờ.

“Đó chỉ là...” Tôi lại hắng giọng lần nữa. “Đó chỉ là
mấy chữ nguệch ngoạc... nó không có nghĩa...”

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang câu nói của
tôi. Ơn Chúa. Cho dù đó là ai, tôi cũng yêu họ. Tôi vội vã rút điện thoại ra và
bấm nút xanh.

“Emma, cậu sẽ yêu tớ mãi mãi cho xem!” Giọng nói the thé của Jemima vang lên.

Sao?” Tôi nhìn sững vào chiếc điện thoại.

“Tớ đã giải quyết mọi chuyện cho cậu!” Cô ta đắc
thắng. “Tớ biết, tớ đúng là một ngôi sao, cậu sẽ không biết phải làm gì nếu
thiếu tớ...”

Sao?” Tôi chợt cảnh giác. “Jemima, cậu nói gì
vậy?”

“Trả thù Jack Harper, đồ ngốc! Vì cậu chỉ ngồi đó như
một kẻ yếu đuối, tớ đã tự giải quyết vấn đề.”

Trong giây lát, tôi hoàn toàn bất động.

“Ờ, Jack... em xin lỗi một phút.” Tôi cười với anh
thật rạng rỡ. “Em cần... nhận cuộc gọi này.”

Với đôi chân run rẩy, tôi vội vã đi tới góc vườn, thật
xa tầm nghe.

“Jemima, cậu đã hứa sẽ không làm gì hết!” Tôi thì
thào. “Cậu đã thề trên chiếc túi da ngựa Miu Miu, nhớ chứ?”

“Tớ chẳng chiếc túi da ngựa Miu
Miu nào hết!” Cô ta bi bô tự mãn. “Tớ chỉ
có chiếc túi da ngựa Fendi thôi!”

Cô ta điên rồi. Cô ta mất trí rồi.

“Jemima, cậu đã làm gì vậy?” Tôi cố gặng hỏi. “Hãy nói
với tớ cậu đã làm gì.”

Tim tôi đập thình thịch vì lo sợ. Xin đừng nói rằng cô
ta đã cào xước xe anh ấy. Xin đừng.

“Ăn miếng trả miếng, Emma! Người đàn ông đó đã lừa dối
cậu, và chúng ta cũng sẽ làm như vậy với anh ta. Bây giờ tớ đang ngồi cùng một
anh chàng rất dễ thương tên Mick. Anh ấy là nhà báo, anh ấy viết cho tờ Daili
World
...”

Máu tôi lạnh toát.

“Một nhà báo lá cải?” Cuối cùng tôi cũng cố gắng bật
ra. “Jemima, cậu điên sao?”

“Đừng có thiển cận và quê mùa như vậy,” Jemima mắng
mỏ. “Emma, nhà báo lá cải là bạn của ta. Họ giống như thám tử tư... nhưng miễn
phí! Trước đây, Mick đã làm rất nhiều việc cho mẹ tớ. Anh ấy rất giỏi lần tìm
theo mọi việc. Và anh ấy rất quan tâm đến bí mật nhỏ của Jack Harper. Tớ đã nói
với anh ấy tất cả những gì ta biết, và anh ấy muốn nói chuyện với cậu.”

Tôi thấy chóng cả mặt. Chuyện này không thể xảy ra
được.

“Jemima, nghe tớ này,” tôi nói nhỏ và nhanh, như thể
cố gắng thuyết phục một người điên xuống khỏi mái nhà. “Tớ không muốn tìm ra bí
mật của Jack, được chứ? Tớ chỉ muốn quên đi. Cậu phải ngăn anh ta lại.”

“Không đâu!” Cô ta nói như một đứa bé sáu tuổi hờn
dỗi. “Emma, đừng có thảm hại như vậy! Cậu không thể để đàn ông chà đạp mà chẳng
làm gì để phản ứng lại. Cậu phải cho họ thấy. Mẹ tớ luôn nói...” Có tiếng rít
của lốp xe. “Ôi! Một vụ va chạm nhỏ. Tớ sẽ gọi lại!”

Điện thoại tắt.

Tôi tê cứng người vì hoảng hốt.

Tôi điên cuồng bấm số của cô ta, nhưng nó chuyển ngay
vào hộp thư thoại.

“Jemima,” tôi nói ngay khi có tiếng bíp. “Jemima, cậu
phải thôi chuyện này ngay! Cậu phải...” Tôi dừng sững lại khi Jack xuất hiện
trước mặt tôi, với nụ cười ấm áp.

“Sắp bắt đầu rồi,” anh nói, và nhìn tôi tò mò. “Mọi
chuyện ổn chứ?”

“Ổn cả,” tôi nói bằng giọng hơi nghẹt, và cất điện
thoại đi. “Mọi chuyện đều… ổn cả.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3