Thiên tài nhi tử và mẫu thân phúc hắc (Quyển 2) - Chương 532 - Phần 1
Chương 532: Vô địch điểm huyệt - Tiểu Mặc
Lúc này, bốn người vừa lúc đi vào một
con hẻm nhỏ, khắp mọi nơi trừ bốn người bọn họ ra, không có một ai khác.
Trong lúc đó Lam Trọng Anh đột nhiên
té xuống, ba người còn lại bị chấn kinh không nhỏ, một người ngó nhìn tình
trạng của Lam Trọng Anh, hai người khác thì cảnh giác liếc nhìn về bốn phía, như
đang lâm đại địch.
"Người nào, rốt cuộc là người
nào ám tiễn đả thương người?”
"Có giỏi thì lăn ra đây cho cô
nãi nãi, giấu đầu lòi đuôi thì bản lãnh gì?”
"A," vừa đúng lúc một nữ
nhân khác té xuống nữa, thủ đoạn lại cũng đồng dạng, vô thanh vô tức, thậm chí
liền tại sao bọn họ lại đột nhiên ngã xuống đất cũng không cách nào điều tra rõ
ràng.
Hai người còn lại không khỏi kinh
hoàng, họ liếc nhau một cái, quyết định thật nhanh.
"Ngươi đi hồi báo Cửu trưởng lão,
ta lấy Hỏa Vân Hải Diễm, lập tức sẽ tới."
Nam nhân còn lại khom người lấy Hỏa
Vân Hải Diễm trên người Lam Trọng Anh, một gã nữ đệ tử khác thì chạy đi, hướng
hẻm nhỏ bên ngoài chạy trốn. Nữ đệ tử vừa chạy trốn, vừa cao giọng gào thét:
"Giết người, giết người!”
Trong Mộ Tinh thành có lệnh cấm động
võ, nàng biết một khi có binh sĩ tuần tra phát hiện có án mạng, sẽ gặp lập tức
chạy tới, đây là con đường sống duy nhất của nàng, cho nên nàng cố gắng lên
tiếng cầu cứu, dốc toàn lực hô lớn.
Vân Khê chân mày nhẹ chau lại, nàng
ẩn thân ở phía trong tường hẹp, mỗi lần chỉ có thể đối phó một người, nếu không
sẽ rất dễ dàng bại lộ hành tung. Hiện tại hai người kia đã tách ra, đây là cơ
hội tốt nhất để nàng hạ thủ, đang trù trừ là nên đoạt Hỏa Vân Hải Diễm trước, hay
là giết người trước.
Thì ở đầu ngõ, nữ nhân vừa chạy thoát
đi đột nhiên kinh hô một tiếng liền ngã xuống đất.
Không một chút do dự, ngân châm bạc
từ đầu ngón tay thứ ba của Vân Khê bắn ra, tinh chuẩn bắn vào trong tai tên nam
nhân cuối cùng kia, nhẹ nhàng xuyên vào, vô thanh vô tức, một kích bị mất mạng!
Vân Khê không đi ra ngoài ngay, mà
lẳng lặng ngồi yên chờ đợi, nàng tin tưởng ở trong hẻm nhỏ này còn có một người
khác đang âm thầm mai phục, mà hắn chính là người đã giết nữ nhân kia.
Hắn rốt cuộc là người nào? Là địch
hay bạn? Có mục đích gì?
Vân Khê không cách nào phân biệt rõ
ràng, cho nên không thể làm gì khác hơn là địch không động ta không động.
"Ra đi! Ta thay ngươi giải quyết
một phiền toái nhỏ, ngươi nên cám ơn ta như thế nào?” Giọng nói thanh nhã trong
hẻm nhỏ trống vắng lộ ra vẻ nhàn sự, tà áo màu xanh da trời lắc nhẹ, một nam tử
tuấn dật nho nhã liền từ trên không hạ xuống trong hẻm nhỏ.
Mái tóc đen của hắn bay tán loạn trên
không, tầm mắt chuẩn xác chiếu vào chỗ Vân Khê đang ẩn thân, không dời không
đổi.
"Ta có nhờ
ngươi giúp ta sao? Tự ngươi xen vào việc của người khác!” Vân Khê dịch bước từ
nơi ẩn thân nhảy xuống, lãnh mâu quét nhẹ về phía hắn, người này chính là kẻ
lúc trước gặp ở trên đường cái, một nam nhân nhàm chán.
Môi của hắn bất
giác như vẽ ra nụ cười nhè nhẹ, như bất cứ lúc nào cũng chưa từng xóa đi, khuôn
mặt tươi cười chính là chiêu bài của hắn.
Tiếu Diện Hổ, không
nên trêu chọc, nhưng nếu là Tiếu Diện Hồ, vậy thì lại càng không cần trêu chọc
vào.
Vô luận hắn là
hổ, hay là hồ ly, Vân Khê cũng không nghĩ trêu chọc hắn.
Nam tử cúi đầu
phát ra tiếng cười khẽ, bất đắc dĩ tay hơi dao động nói: "Tại hạ cùng cô
nương có cừu oán sao? Tại sao lại đứng cách xa ngàn dặm?”
Vân Khê hừ lạnh,
ngữ khí hờ hững mà trong trẻo lạnh lùng nói: "Ta ghét nhất loại người nhàm
chán và người xen vào việc của người khác, mà ngươi vừa vặn đem hai loại người
này toàn bộ mang vào trên người. Cho nên, cách ngươi ngàn dặm đó là tất nhiên, ta
thậm chí hi vọng ngươi cách ta thật xa, đời này kiếp này ta cũng không muốn
nhìn thấy ngươi."
Nụ cười yếu ớt
trên gương mặt nam tử kia vẫn không thay đổi, hắn lẳng lặng đứng yên ngắm nhìn
nàng, đôi lông mày chau lên, nói: "Không bằng chúng ta đánh cuộc, nếu ta
thua, ta đáp ứng ngươi, từ nay về sau không xuất hiện ở trước mặt ngươi nữa..."
Đôi lông mày
lạnh của Vân Khê hơi nhướng lên cao, chờ hắn nói vế sau.
Nam tử từ trên
người lấy ra mảnh giấy, đưa về phía nàng, giọng nói thanh nhã nói: "Đây là
cách điều chế Cửu chuyển Thái Cực đan, nếu ngươi có thể luyện chế ra Cửu chuyển
Thái Cực đan, ta tình nguyện dâng tặng vạn triệu kim ngân để tạ ơn, đồng thời
còn có thể đáp ứng ngươi, từ nay về sau sẽ không lại xuất hiện ở trước mặt
ngươi."
Cửu chuyển Thái
Cực đan?!
Vân Khê kinh
ngạc nhìn mảnh giấy ghi cách điều chế, đáy lòng thật giống như bị sét đánh vào,
một cảm giác khiếp sợ không thể to lớn hơn nữa bỗng trào dâng.
Cửu chuyển Thái
Cực đan, Ngạo Thiên đại lục cũng tồn tại cách điều chế Cửu Chuyển Thái Cực đan
sao, điều này nói rõ cái gì? Chẳng lẽ Tàn Hoa bí lục của Vân gia bọn họ, chính
là xuất phát từ Ngạo Thiên đại lục, hay là cùng Ngạo Thiên đại lục có phần bí
mật dính líu trong đó?
Bí cổ luyện đan
của Lam gia bị thiếu, mà trên tay người nam nhân này lại là phương pháp điều
chế Cửu chuyển Thái Cực đan, tất cả những điều này đều chứng tỏ Tàn Hoa bí lục
cùng Ngạo Thiên đại lục có liên hệ với nhau, chẳng lẽ ngay cả nàng xuyên không
đến đây, cũng không phải là không có nguyên nhân, từ trong sâu thẳm không gian
như có một cổ thần lực dẫn dắt nàng, hướng dẫn nàng tới đại lục này?
Đáy lòng tràn
đầy khiếp sợ, thật lâu cũng không cách nào thở bình thường lại.
"Ngươi làm
sao vậy?” Nam tử nhìn thần sắc khác thường của nàng, không khỏi lên tiếng hỏi
thăm.
Vân Khê định
thần trở lại, từ trong tay của hắn nhận lấy cách điều chế, nhanh chóng xem một
lần, quả nhiên đại khái giống nhau. Điểm khác nhau duy nhất chính là, phần này
giống như cổ tự của Lam gia, là không trọn vẹn, thiếu mất mấy vị dược liệu quan
trọng cuối cùng. Có lẽ nguyên nhân chính là chỗ này, cho nên, mặc dù trong tay
có cách điều chế, vẫn luyện không ra Cửu chuyển Thái Cực đan, bởi vì cách điều
chế không trọn vẹn, thì không thể nào luyện chế ra đan dược được.
Trong mắt nàng
nghi quang chợt lóe lên, mau đến nổi đối phương cũng không kịp bắt tới, nàng
tiện tay đem cách điều chế ném trả lại cho hắn, giọng nói lãnh mạc như cũ:
"Loại đan dược này sợ rằng hao phí tâm huyết cả đời của một luyện đan sư
cũng chưa hẳn có thể luyện chế thành, ngươi cầm nó cùng ta đánh cuộc, chẳng
phải là đang trêu chọc ta sao? Nếu ta cả đời đều luyện chế không ra Cửu Chuyển
Thái Cực đan, vậy chẳng phải là mỗi ngày cũng phải cùng ngươi gặp mặt, việc này
cũng tựa như cọng cỏ vừa chướng mắt vừa chán ghét cứ ở trước mắt ta lắc lư?”
Nam tử vẫn cười
yếu ớt, không để ý chuyện mình trở thành cọng cỏ vừa chướng mắt vừa chán ghét ở
trong miệng nàng, giọng nói trong trẻo vang lên: "Ta xem ngươi là không
dám nhận cái khiêu chiến này thôi? Luyện chế ra Cửu chuyển Thái Cực đan chỉ tồn
tại ở trong truyền thuyết, chính là mục tiêu theo đuổi của mỗi một luyện đan sư,
ngươi không dám nhận khiêu chiến này, cũng chỉ là người tầm thường thôi...”
Hắn thở dài rồi
thu hồi cách điều chế, ưu nhã xoay người, như là không cần phải nhiều lời nữa, bước
thẳng rời đi.
Khiêu khích a, trần
trụi khiêu khích!
Vân Khê tức tối
trong lòng, biết rõ là phép khích tướng của hắn, nhưng mà nàng cũng không cách
nào dễ dàng tha thứ cái kiểu khiêu khích như vậy.
"Chờ một
chút! Ta tiếp nhận khiêu chiến của ngươi, bất quá, ta muốn biết lai lịch cách
điều chế của ngươi, còn có hết thảy phí dụng trong lúc điều chế cần có nữa, toàn
bộ phải do ngươi chịu trách nhiệm!”
Nam tử dừng bước,
cúi đầu, tiếng cười từ môi hắn bậc ra, nhìn một thoáng kia, giống như có hàng
vạn hàng nghìn tia sáng toàn bộ tập trung ở trên gương mặt của hắn, thật sự mị
hoặc chúng sanh.
"Lại là yêu
nghiệt!”
Vân Khê khóe
miệng khẽ động, bất nhã liếc mắt, nàng rất không thích nụ cười đắc ý của hắn.
Cho tới bây giờ cũng chỉ có nàng, Vân Khê, là chiếm tiện nghi của người khác, hiện
tại sau một phen đấu cùng, nàng có cảm giác như bị thua một bậc, trong lòng
nghĩ như thế nào cũng cảm thấy tức giận khó chịu.
Bỗng nhiên có
chút nhớ đến một yêu nghiệt khác, mặc dù hắn cũng thường xuyên sẽ chiếm tiện
nghi của nàng, nhưng đáy lòng nàng luôn là mật ngọt ngào, thỉnh thoảng, thậm
chí nàng cảm thấy được lỗ cũng là một loại phúc khí.
Chờ Vân Khê lấy
Hỏa Vân Hải Diễm trở lại khách điếm xong, nàng càng nghĩ càng tức giận, nàng
vốn có thể trực tiếp chiếm Hỏa Vân Hải Diễm rời đi, nửa đường bỗng nhiên không
lý do lại xuất hiện một nam nhân nhàm chán, yêu nghiệt sao lại mọc lan tràn như
kỹ nữ thế. Ghê tởm nhất chính là, hắn lại thiết kế khiêu khích nàng, mà nàng
lại không có biện pháp kháng cự khiêu khích của hắn, cũng là do tính tình nàng
hiếu thắng, vọng động mà gây họa a!
Nàng cho là tính
tình mình nhiều năm qua đi như vậy đã lắng đọng được đủ lãnh tĩnh rồi, ai ngờ
vẫn cứ vọng động, hiếu thắng như vậy.
Bất quá hậm hực
thì hậm hực, nàng vốn cũng muốn vì Đông Phương Vân Tường luyện chế ra Cửu
chuyển Thái Cực đan, hiện nay cũng bất quá là tiện tay luyện chế nhiều hơn một
phần thôi, nói cho cùng nàng cũng không lỗ lã gì, chẳng qua là đáy lòng tràn
đầy ác khí, nàng khó có thể nuốt xuống.
Dưới cơn nóng
giận, nàng quyết định mang theo một nhà già trẻ chuyển nhà, vào ở trong một tửu
lâu xa hoa nhất của Mộ Tinh thành. Dù sao tất cả phí dụng sau này, cũng đều do
nam nhân nhàm chán, yêu nghiệt kia chi trả, không mất bạc sao lại không đi, tốt
nhất xài hết bạc của hắn, nghèo chết hắn đi!
"Cho chúng
ta trọ gian phòng thượng đẳng, một người một gian, tổng cộng sáu gian."
Chưởng quỹ tửu
lâu khó xử nói: "Vị phu nhân này, những ngày gần đây Mộ Tinh thành sắp sửa
cử hành đại hội Luyện Đan Sư, những gian phòng trong tửu lâu chúng ta đã sớm bị
người mướn đầy, hiện tại tối đa cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhượng ra hai gian
phòng hảo hạng, sáu gian lúc này sợ rằng không thể nào."
"Tăng gấp
mười lần giá tiền thế nào?”
Chưởng quỹ vẫn
lắc đầu như cũ, rất giữ nguyên tắc, không phải là loại người bị mê hoặc bởi kim
ngân.
"Liền sáu
gian phòng đều không có, kích thước tửu lâu các ngươi không khỏi quá nhỏ như
một nhà dân thường đi?”
Chưởng quỹ vẻ
mặt quẫn sắc, kích thước tửu lâu bọn họ nhỏ khi nào, rõ ràng do bọn hắn làm ăn
thịnh vượng đắt khách có được hay không?
"Chưởng quỹ,
ngươi không ngại chờ một chút, nói không chừng một lát rất nhanh sẽ có người
trả phòng dọn đi." Một giọng nói thanh nhã đột nhiên chen vào.
Vân Khê quay đầu,
một lần nữa chống lại nụ cười yếu ớt, một chút cũng không biết ngượng của yêu
nghiệt nam quăng tới, nàng cười lạnh, thật là không phải oan gia thì không gặp
mặt a!
Hai người cùng
nhau đấu mắt, còn không kịp tới nói chuyện với nhau một câu, thì bên kia một
lão giả vội vả chạy tới trước quầy, hắn mang theo thần sắc vội vàng, thô thô
nói: "Lão phu muốn trả phòng, tổng cộng là năm gian phòng, toàn bộ trả!
Nhanh lên một chút, lão phu còn phải vội vã lên đường đây."
"Thì ra là
Lam đại gia, chớ vội, tiểu nhân lập tức đích thân lo việc trả phòng cho
ngài."
Lam Mộ Hiên lúc
này mới nhận ra đối phương, không khỏi lên tiếng gọi khẽ: "Cửu trưởng lão?
Ngài làm sao cũng ở nơi đây?”
Cửu trưởng lão
vội vàng quay đầu, cũng nhìn thấy Lam Mộ Hiên, ánh mắt hắn chợt sáng, tiến lên
phía trước nói: "Mộ Hiên, ngươi ở nơi này thật tốt quá! Mới vừa rồi có
quan binh báo lại, ở hẻm nhỏ trong thành phát hiện thi thể bốn người của Lam
Trọng Anh bọn họ, cũng không biết là cẩu tặc trời đánh nào, lại dám đối với
người của Lam gia ta hạ sát thủ! Nếu để cho ta biết là ai giết bọn họ, lão phu
nhất định phải đem hắn bầm thây vạn đoạn!”
Cửu trưởng lão
âm ngoan cắn răng, vẻ mặt phẫn hận.
Vân Khê bỗng
dưng ngẩng đầu lên, cùng nam tử áo lam trao đổi ánh mắt, từ trong mắt lẫn nhau
thấy được ánh sáng giảo hoạt..
"Mấy người
Lam Trọng Anh bọn hắn đã chết? Tại sao có thể như vậy? Lúc trước ta còn theo
chân bọn họ ở trong tiệm thuốc tỷ thí, làm sao chỉ chớp mắt thôi, toàn bộ bọn
họ lại chết chứ?” Trên mặt Lam Mộ Hiên cũng là một bộ mặt bất khả tư nghị, sợ
là đánh chết hắn cũng sẽ không đoán được hung thủ đích thực giết chết đám người
của Lam gia bọn họ, chính là sư phụ của hắn.
"Ngươi theo
bọn họ tỷ thí? Vậy bọn họ có đem Hỏa Vân Hải Diễm lộ ra ngoài hay không?” Cửu
trưởng lão vội vàng hỏi.
Lam Mộ Hiên
thành thực gật gật đầu.
Cửu trưởng lão
vắt lông mày trầm tư chốc lát, đột nhiên vỗ xuống bắp đùi, vẻ mặt như bừng tỉnh
đại ngộ, hắn vô cùng đau đớn nói: "Nhất định là bốn người bọn họ không
biết trời cao đất rộng, trước mặt người khác lộ ra bảo vật huyền diệu của Lam
gia chúng ta rồi, lúc này mới gặp họa sát thân. Ai, ta đã nói bọn họ nhiều lần,
khi hành tẩu bên ngoài, tuyệt đối không thể tùy tiện đem theo bảo vật của Lam
gia chúng ta bày ra trước mặt người khác, bọn họ vẫn không chịu nghe. Lần này
tới đến Mộ Tinh thành, phần lớn cũng là những Luyện Đan Sư yêu tha thiết luyện
đan, mồi lửa dị hỏa đối với một Luyện Đan Sư mà nói, chính là vật bọn họ tha
thiết ước mơ. Nếu có người thấy được Hỏa Vân Hải Diễm của Lam gia ta, người nào
lại không nổi lên tâm tư chiếm đoạt?”
"Bọn họ
chịu khổ chết yểu, cũng là do bọn họ gieo gió gặt bão, chẳng qua, hiện tại Hỏa
Vân Hải Diễm bị mất, sự tình nghiêm trọng. Ta phải tìm được nó, nếu không ta
không cách nào trở về cùng người gia tộc giao phó." Cửu trưởng lão ánh mắt
trằn trọc, cuối cùng liếc về phía Lam Mộ Hiên, hai tay vịn đầu vai hắn, ngữ khí
trịnh trọng nói, "Mộ Hiên, gia chủ rất là coi trọng đại hội luyện đan lần
này, trước khi đi đã phân phó chúng ta tất yếu trong cuộc tranh tài phải thắng,
lấy được Lam Tâm Tuyết Sâm. Hiện tại bốn người Lam Trọng Anh bọn họ đã không
còn, cái trách nhiệm nặng nề này cũng chỉ có thể rơi vào trên vai của ngươi, ngươi
ngàn vạn lần không thể để cho Lam gia thất vọng!”
"Ta sao?” Lam
Mộ Hiên ánh mắt lóe ra, có chút do dự, "Ta sợ ta không thắng được tranh
tài lần này."
"Ngươi nhất
định có thể! Lão phu nhìn ngươi lớn lên, ngươi đối với việc luyện đan say mê, lão
phu đều nhìn ở trong mắt. Ngươi nên đối với mình có lòng tin, lão phu sẽ mau
chống tìm được nơi cất giữ của Hỏa Vân Hải Diễm. Đến lúc đó có mồi lửa dị hỏa, hơn
nữa cùng với năng lực luyện đan của ngươi, tin tưởng chúng ta nhất định có thể
đủ thắng được tranh tài lần này."
"Mộ Hiên, ngàn
vạn lần không được làm cho lão phu thất vọng! Nếu ngươi có thể thắng được cuộc
tranh tài lần này, đối với việc thừa kế vị trí gia chủ Lam gia của ngươi ngày
sau cũng rất có lợi, ngươi nên biết, trong các vị trưởng lão, có không ít người
cũng không tán thành ngươi tiếp nhận vị trí gia chủ của gia tộc, đây là cơ hội
tốt để ngươi chứng minh mình, khiến cho bọn họ tín nhiệm ngươi, ngươi ngàn vạn
lần không thể bỏ cuộc."
Cửu trưởng lão
hiện tại tính toán được ăn cả ngã về không, đem tất cả hi vọng đều ký thác vào
trên người Lam Mộ Hiên, điều này làm cho Lam Mộ Hiên thật thụ sủng nhược kinh, đồng
thời trên vai cũng nhiều thêm mấy phần áp lực.
Vân Khê thờ ơ
lạnh nhạt, đây là chuyện của Lam gia bọn hắn, nàng không nên nhúng tay, huống
chi, nàng lại đánh cắp bảo vật của Lam gia, giết đệ tử Lam gia, đắc tội với
người đứng đầu, lần này bất cứ chuyện gì nàng cũng chỉ muốn rời đi càng xa càng
tốt.
Lam Mộ Hiên
trong lòng rất là do dự, không cách nào định đoạt, liền quay đầu nhìn về phía
nàng, hỏi ý kiến của nàng nói: "Sư phụ, ngài cảm thấy con có nên đi tham
gia tranh tài không?”
"Sư phụ?” Cửu
trưởng lão lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của đám người Vân Khê, ánh mắt hắn
đánh giá Vân Khê một phen, rồi nhíu mày nói, "Mộ Hiên, ngươi lại bái một
cô nương làm sư? Hơn nữa còn là một cô nương dung mạo xinh đẹp?”
Hắn thật là ý
tại ngôn ngoại (ý ở ngoài lời nói), Vân Khê không có tư cách làm sư phụ Lam Mộ
Hiên, thậm chí cho rằng, Lam Mộ Hiên bái nàng làm thầy, vô cùng có khả năng là
bị mỹ mạo của nàng mê hoặc.
Vân Khê nghe hắn
nói chuyện bằng giọng này, thì trong lòng không nhịn được cười lạnh, ngươi nhìn
ta không vừa mắt, ta còn nhìn không khá Lam gia các ngươi đâu!
"Cửu trưởng
lão, ta thật kính phục bản lãnh luyện đan cực cao của sư phụ, Mộ Hiên từ khi
bái nàng làm sư phụ, đã thu hoạch không nhỏ, ta đang suy nghĩ sau này về nhà, sẽ
tiến cử nàng cho phụ thân cùng các vị các trưởng lão đấy." Lam Mộ Hiên
không có cảm thấy bất kỳ chỗ nào không ổn, ngược lại càng tự hào sùng kính cùng
một tấm lòng thành đối với Vân Khê.
Cửu trưởng lão
híp lại mắt, một lần nữa xem kỹ Vân Khê, vẻ mặt kiêu ngạo hỏi: "Không biết
cô nương xưng hô như thế nào? Sư môn ở đâu?”
"Trưởng lão
hỏi thăm phương danh của ta, chẳng lẽ muốn mời ta ăn cơm? Chẳng qua là đáng
tiếc, ta thích cùng mỹ nam tử trẻ tuổi ăn cơm, như vậy nhìn sắc đẹp thì tương
đối có thể ăn nhiều chút ít."
"Phốc!” Mấy
tiếng cười đồng thời vang lên.
Long Thiên Thần
sớm đã quen ngữ khí kinh người của nàng, chỉ cần không phải nhằm vào hắn, hắn
liền mừng rỡ quan sát náo nhiệt.
Người phun ra
tiếng cười, cũng là từ trong miệng của tùy tùng Tiểu Mộc bên cạnh nam tử áo
lam. Hắn còn chưa từng thấy qua cô nương nào cổ quái như vậy, dù nói thế nào, thì
người ta cũng là Cửu trưởng lão của danh môn chính phái, một trưởng bối đức cao
vọng trọng, trưởng bối hỏi, nàng cư nhiên đáp lời có lệ, còn mang lời lẽ trêu
chọc, nói rõ chính là bất mãn với Cửu trưởng lão.
Đối với việc hắn
thất thố phun ra một trận cười, công tử bên cạnh hắn thì bình tĩnh hơn nhiều
lắm, chẳng qua chỉ vung ra nụ cười kiểu yếu ớt thuộc về chiêu bài hắn, mâu
quang lưu chuyển, như có điều suy nghĩ.
Vân Khê nhẹ nói
một câu đã đem Cửu trưởng lão giận đến tức chết, mặt hắn đen lên, tức giận đang
không ngừng tích tụ. Đây chính là sư phụ mà Mộ Hiên bái lạy sao? Hơn nữa còn là
một cô nương ngôn ngữ lỗ mảng như thế! Hắn rất thất vọng, đối với Lam Mộ Hiên
cũng cảm thấy thật thất vọng.
"Mộ Hiên, một
mình ngươi suy nghĩ kỹ càng đi!” Cửu trưởng lão hừ lạnh một tiếng, cùng chưởng
quỹ tính toán xong, liền xoay người phất tay áo rời đi.
Lam Mộ Hiên mím
môi, nhìn thân ảnh Cửu trưởng lão nổi giận đùng đùng rời đi, tâm tình có chút
không tốt. Hắn sợ hãi nhìn chằm chằm Vân Khê, muốn nói lại thôi, hắn thật sự
không rõ nàng vì sao phải cố ý chọc giận Cửu trưởng lão, nhưng lại không dám
hỏi rõ ràng.
Vân Khê liếc hắn
một cái, vốn không muốn giải thích, nhưng nhìn cái vẻ mặt khổ sở kia, cuối cùng
cũng không đành lòng, mở miệng nói: "Đại hội Luyện Đan Sư lần này, ta có ý
đối với Lam Tâm tuyết sâm! Nhưng nếu ngươi muốn tham gia tỷ thí, như vậy đến
lúc đó chính là thầy trò chúng ta cạnh tranh với nhau, chẳng lẽ ngươi muốn để
cho ngoại nhân chê cười hai thầy trò chúng ta sao? Mặc dù ta có thể thối lui
khỏi cuộc tranh tài, thành toàn cho ngươi, để ngươi đi tranh đoạt Tuyết Sâm, nhưng
một khi ngươi đoạt được tuyết sâm, ngươi thật tính toán sẽ đem nó hiến tặng cho
Lam gia?”
"Tiểu Hiên
Tử, vậy ta thì sao? Ta thật không muốn tạo thành mâu thuẫn cho hai thầy trò
chúng ta sau này. Bởi vì Lam Tâm tuyết sâm đối với ta mà nói phi thường quang
trọng, cho dù là Lam gia các ngươi có nó, ta cũng sẽ không tiếc hết thảy đem nó
đoạt về. Ngươi là người của Lam gia, mà ta thì muốn tranh đoạt bảo vật của Lam
gia các ngươi, ngươi có nghĩ đến cục diện như thế chưa?”
Lam Mộ Hiên vắt
lông mày, lâm vào trầm tư.
"Xem ngươi
khổ sở như vậy, ta không ngại nói cho ngươi biết một tin." Vân Khê cười
một tiếng quỷ dị, hướng hắn vẫy vẫy tay, để sát vào bên tai hắn nói nhỏ mấy câu,
Lam Mộ Hiên cả kinh ngu ngơ ngay tại chỗ, quên mất cả phản ứng.
"Chuyện gì,
chuyện gì?” Long Thiên Thần rất là tò mò.
Vân Khê từ đầu
đến cuối không thèm để ý tới hắn, quay đầu hướng chưởng quỹ nói: "Sáu gian
phòng! Tiền phòng cùng hết thảy phí dụng, toàn bộ tìm vị công tử kia tính tiền,
nhớ lấy, thu giá tiền gấp mười lần với hắn!”

