Thiên tài nhi tử và mẫu thân phúc hắc (Quyển 2) - Chương 541 - Phần 2
Thời gian đi qua từng khắc, trong rừng lần nữa lâm vào yên lặng, trăng sáng càng lên càng cao.
Ánh trăng xuyên thấu qua ngọn cây dày đặc chiếu nghiêng xuống, soi vào chiếc bóng cô đơn trên xe ngựa, lộ ra vẻ vắng lạnh cô liêu. Trong rừng thỉnh thoảng có tiếng chim gáy càng thêm mấy phần trong trẻo lạnh lùng.
Phong hộ pháp đi qua đi lại ở trên đường nhỏ trong rừng, sao lại đợi không được người đến, cũng không có bất kỳ tín hiệu gì, đừng nói tôn chủ chờ đến nóng nảy, ngay cả hắn cũng bắt đầu không nhịn được.
"Phong hộ pháp, ngươi xác định đã đem thư đưa đến?” Bên trong xe ngựa một lần nữa truyền ra giọng nói, mang theo vài phần chất vấn.
Phong hộ pháp vội vàng dừng bước, lập tức lui trở về trước xe: "Hồi tôn chủ, thuộc hạ đã phái người đi, hắn trở lại nói đã đích thân đem thư đưa đến tay Nhị công tử, Nhị công tử cũng nói sẽ tự mình đem thư chuyển giao cho phu nhân, nói vậy sẽ không sai. Phu nhân đến nay còn chưa xuất hiện, nói không chừng là có chuyện trì hoãn...”
Hắn tiểu cẩn thận giương mắt, liếc về phía màn xe thật dầy.
Sau màn xe tĩnh mặc không tiếng động, tâm tình hắn cũng thấp thỏm đi theo, tôn chủ nhất định rất thất vọng, chờ ở đây lâu rồi, nhưng không thấy người đến, hi vọng ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện không hay.
Hồi lâu, từ bên trong xe ngựa truyền ra một tiếng thở dài: "Thôi, tối nay còn có một trò hay phải xem, ngày mai ta sẽ tự mình vào thành đi gặp nàng cũng không muộn."
Phong hộ pháp ôm quyền cố thủ nói: "Tôn chủ anh minh! Chúng ta thật vất vả mới thiết lập ván cục để Địa Long tôn giả cùng Hách Liên Tử Phong tranh đấu với nhau, trò hay như thế có thể nào dễ dàng bỏ qua? Có lẽ tối nay chúng ta có thể nhân cơ hội này trừ đi hai đại cường địch!”
"Đừng xem thường Tống Hi cùng Hách Liên Tử Phong, hai người bọn họ cũng là nhân vật không tầm thường, khó dò xét. Hách Liên Tử Phong cố nhiên là tử địch của chúng ta, bất quá trừ đi hắn rồi, sau này người của Thánh cung sẽ không có cố kỵ nữa, mà chuyên tâm để đối phó Lăng Thiên Cung chúng ta, đây cũng không phải là chuyện tốt đối với Lăng Thiên Cung. Cho nên, mục tiêu tối nay của chúng ta là Tống Hi, mặc dù không thể giết hắn, nhưng cũng phải để cho hắn hao binh tổn tướng, lột một tầng da! Về phần Hách Liên Tử Phong... Trước giữ lại hắn, sau này từ từ thu thập!”
Bên trong xe ngựa, giọng nói thanh thanh nhã nhã, mang theo tiếng nói từ tính đặc biệt dễ nghe, hết sức phong tình cùng mị hoặc, song sát cơ vô hình kia cũng đang che giấu ở dưới phong tình mị hoặc này.
Phong hộ pháp rùng mình, ánh mắt cũng sáng lên theo, lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, tầm mắt hướng về phía người sau màn xe ngựa kia càng thêm tràn đầy kính sợ. Tôn chủ thật đúng là tôn chủ, đăm chiêu suy nghĩ, vĩnh viễn đều cao hơn người khác một bậc. Hắn bắt đầu có chút mong đợi màn giao đấu tối nay.
Tối nay, Vân Khê thật sớm đã tiến vào mộng đẹp, nàng hoàn toàn không biết ở trong rừng ngoài thành có người khổ sở đợi nàng hơn nửa đêm, càng không biết ban đêm ở nơi này xảy ra một cuộc đại chiến, chính là trận đại chiến tối nay, khiến cho diễn biến tranh đấu ở giữa các thế lực quan trọng của cả Ngạo Thiên đại lục càng thêm kịch liệt.
Trời tờ mờ sáng, Vân Khê từ trong giấc ngủ tỉnh lại, bởi vì nàng nhận ra có người đến gần, mùi vị dược thảo đặc thù nhàn nhạt tỏ khắp ở chóp mũi nàng, đây là mùi vị thuốc trị thương nàng đích thân điều chế.
Ánh mắt của nàng phút chốc mở ra, thấy được một người lẳng lặng đứng ở trước giường.
Vân Khê khẽ cau mày, ngửa đầu nhìn hắn, mang theo chút cảnh giác.
"Tại sao ngươi xuất hiện ở đây?” Hắn tùy ý xông vào phòng của nàng, vô thanh vô tức, rốt cuộc là muốn làm gì?
Trên người của hắn bao phủ một tầng hàn sương, quanh thân lạnh lẻo, trong mùi thuốc nhàn nhạt còn ẩn chút mùi máu tươi. Không có gì ngoài những thứ này, hắn vẫn như cũ là một thân tử y kích diễm, hơi thở trong trẻo lạnh lùng, phong hoa tuyệt đại.
Hách Liên Tử Phong đứng ở đầu giường, lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, ánh mắt thâm thúy đen tối, nhưng trong đáy mắt sóng ngầm mãnh liệt, làm cho người ta đoán không ra hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Thân thể hắn đột nhiên lắc lư, thẳng tắp lảo đảo hướng trên giường hẹp ngã xuống.
Vân Khê không kịp chuẩn bị, đợi đến khi phản ứng kịp, thì nửa người trên của hắn đã vững vàng nằm lên hai chân nàng.
"Hách Liên Tử Phong? Ngươi làm sao vậy?”
Vân Khê đẩy hắn mấy cái, hắn thật giống như hôn mê rồi, không có bất kỳ phản ứng nào. Nàng kéo một cái tay của hắn lên, lắng nghe mạch đập, mặt mày đột nhiên căng thẳng, hắn bị nội thương, thương thế cực kỳ nghiêm trọng.
Chẳng lẽ hắn gặp cường địch?
Nghĩ đến hắn võ nghệ phi phàm, nếu không phải lúc trước ở trong Quỷ Cốc U Lâm vì cứu mẹ con bọn họ mà bị thương, cừu gia của hắn sợ cũng rất khó làm hắn trọng thương, nghĩ tới đây nàng vẫn thấy có chút trách nhiệm. Nên không hề suy nghĩ nhiều, nàng vội vàng nhảy xuống giường, tìm kiếm đan dược trị thương cho hắn.
Trải qua một phen hành hạ, lông mi Hách Liên Tử Phong nồng đậm nhẹ chớp, từ từ tỉnh lại. Hắn mở mắt ra, hàn quang sắc bén bắn tán loạn, như có hàng vạn hàng nghìn mũi tên như lưu tinh lướt qua, lộ ra hung quang.
Nghe được chung quanh có tiếng động rất nhỏ, hắn nhếch môi thành một được thẳng tắp, quay đầu nhìn về phía thân ảnh đang bận rộn trước sau trong phòng, ánh mắt vốn sắc bén lóe ra hàn quang nhưng vừa nhìn thấy thân ảnh kia, cũng từ từ bỏ ra mũi nhọn, hàn quang bén nhọn giống như thủy triều rút lui trong chớp mắt, thay vào đó là ánh sáng nhu hòa.
Hắn lặng yên nhìn Vân Khê, nhìn thân ảnh quen thuộc đang bận rộn chiếu cố hắn, hết thảy thật giống như mấy năm trước khi ở Từ Vân sơn. Mỗi lần hắn bị thương, cũng là nàng chữa thương, thần sắc chuyên chú, tính tình chấp nhất, làm tim đã phong bế của hắn có một chút xíu mở rộng, là nàng đã cho hắn cảm nhận được một chút ấm áp trong thiên băng tuyết địa, là nàng làm bạn cùng hắn, giúp hắn vượt qua cuộc sống năm năm gian nan cô tịch nhất, hắn thật nhớ nàng, nhớ một chút ấm áp duy nhất này.
Cảm nhận ánh mắt hắn nhìn chăm chú, quá mức mãnh liệt, nên Vân Khê từ trong bận rộn quay đầu lại, chống lại ánh mắt dị thường nhu hòa của hắn, nàng cười một tiếng: "Ngươi đã tỉnh? Đúng lúc, ta đã đem thuốc sắc tốt lắm, ngươi nhanh chóng đem nó uống đi."
Nàng bưng lên một chén thuốc nóng hổi, cẩn thận đi tới bên giường.
"Nội thương của ngươi rất nặng, phải hảo hảo mà điều trị! Ta đã phối dược cho ngươi rồi, ngươi mang về, mỗi ngày dùng một thang, mười ngày sau là có thể khỏi hẳn."
Hách Liên Tử Phong xoay tròn tròng mắt, đem tất cả suy nghĩ che giấu ở đáy mắt, có chút tức giận quay đầu, lạnh lùng nói: "Ta không cần!”
"Chẳng lẽ ngươi không muốn trị lành thương thế của mình sao?”
Hắn lần nữa quay đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, cúi đầu nói một câu: "Ta sẽ không sắc thuốc."
Vân Khê tức cười, hắn lớn như vậy lại không biết sắc thuốc? Rốt cuộc là không biết sắc thuốc, hay là căn bản không muốn sắc thuốc? Nàng rất hoài nghi nha.
"Vậy thì tìm thủ hạ giúp ngươi sắc thuốc đi."
"Ngươi sắc cho ta uống!” Ánh mắt của hắn sáng quắc, giọng nói rất kiên trì.
Vân Khê nhíu mày, nói: "Ta cũng không phải là hạ nhân của ngươi, tại sao phải giúp ngươi sắc thuốc? Một mình ngươi không thương tiếc mình, là chuyện của ngươi, ta sẽ không quản ngươi chết sống nữa."
Nàng đem chén thuốc cầm trong tay kéo tay của hắn nhét tới, trầm giọng nói: "Nhanh chóng uống nó!”
"Không uống!” Tay của hắn nhấc lên, cầm chén thuốc còn nguyên đặt ở một bên, vẫn dùng ánh mắt kiên trì, sáng quắc nhìn chằm chằm nàng như cũ. Thật giống như đang nói nàng không đáp ứng, hắn sẽ vĩnh viễn không uống thuốc.
Vân Khê đầu đầy hắc tuyến, đối với hắn quả thật bó tay, rõ ràng là người lớn, làm sao tính tình lại giống hài tử thế? Ngay cả Tiểu Mặc của nàng cũng không bằng? Tiểu Mặc của nàng ngã bệnh, còn có thể ngoan ngoãn tuân theo lời dặn của đại phu mà uống thuốc, hắn ngược lại, cùng nàng chấp nhất.
Được rồi, nể tình hắn đã cứu mẹ con nàng, nàng nhịn một chút!
"Được rồi! Ta giúp ngươi sắc thuốc! Ngươi bây giờ cũng có thể uống thuốc đi? Hách Liên đại công tử?”
Vân Khê dùng sức trừng hắn, quả nhiên, chiếm được cam đoan của nàng xong, hắn không nói hai lời, liền lập tức bưng lên chén thuốc, đem thuốc trong chén uống đến không còn một giọt, còn ý vị dùng đầu lưỡi liếm hết dược chất lưu lại trên cánh môi, thật giống như mới vừa uống xong một chén quỳnh tương ngọc dịch.
"Ngươi thật sự là Hách Liên Tử Phong?” Vân Khê nghiêng thân nhìn sát vào trước mặt hắn, ngạc nhiên đánh giá hắn, môi của hắn hơi nhếch lên, tâm tình tựa hồ có chút vui vẻ. Song trong trí nhớ của nàng thì cái người kia làm cho nàng sợ hãi cùng với Hách Liên Tử Phong hiện tại đúng là khác biệt một trời một vực, rõ ràng chính là hai người khác lạ a, nàng không khỏi có chút hoài nghi, người trước mắt rốt cuộc có đúng là Hách Liên Tử Phong mà nàng biết hay không.
Mâu quang hắn hơi run nhẹ, ngước mắt, hướng về phía nàng bắn tới một đạo ánh sáng lạnh khiếp người, có chút bất mãn với chất vấn của nàng. Vân Khê hơi ngẩn ra, rốt cục đã xác nhận, người trước mắt xác thực chính là Hách Liên Tử Phong nàng biết.
Vân Khê lui về phía sau một chút, tò mò hỏi: "Thương thế của ngươi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Là ai đả thương ngươi?”
Mâu quang thu vào, trong nháy mắt quanh thân Hách Liên Tử Phong lạnh lẽo tăng vọt, không biết là nghĩ tới điều gì, trong ánh mắt của hắn chiết xạ ra tia nhìn thị huyết tràn đầy sát khí.
Vân Khê thấy hắn yên lặng như vậy, cũng không hỏi tới nữa.
"Có thể theo ta đi một chỗ hay không?” Hách Liên Tử Phong đột nhiên nói.
"Đi nơi nào?” Vân Khê hỏi.
Hách Liên Tử Phong một lần nữa trầm mặc, chẳng qua là hai mắt như có điều suy nghĩ nhìn về phía ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ vừa vặn có vài tản mây trôi từ từ bay đi, sáng sớm, ánh bình minh chiết xạ từ tầng mây trung tâm, tán bậc ra vầng sáng màu vàng.
Hôm nay, khí trời thật tốt!
Hai đứa bé Vân Tiểu Mặc cùng Đoan Mộc Tĩnh hôm nay cũng thức dậy thật sớm, hai người tay nắm tay, chuẩn bị cùng đi bơi hồ đạp thanh. Dĩ nhiên, cũng không thể thiếu được Tiểu Bạch tựa như bóng đèn nho nhỏ bám sát theo.
Hai người vừa muốn ra cửa, đã thấy được Vân Khê cùng Hách Liên Tử Phong trước sau hướng ngoài cửa tửu lâu đi tới, Vân Tiểu Mặc tiến lên hỏi: "Mẫu thân, người muốn đi đâu?”
"Mẫu thân cùng thúc thúc đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ trở lại, con cùng Tiểu Tĩnh, Tiểu Bạch ngoan ngoãn đợi ở trong tửu lâu, không nên chạy loạn khắp nơi."
"Nha." Vân Tiểu Mặc chột dạ cúi đầu, người ta đang định cùng Tiểu Tĩnh đi bơi hồ đây.
Vân Khê giống như là xem thấu tâm tư của bé, siết chặt khuôn mặt nhỏ bé nói: "Gần đây trong thành người xấu rất nhiều, các con ngoan ngoãn đợi ở trong tửu lâu, chờ ít ngày nữa mẫu thân rảnh rỗi, sẽ mang các con đi chơi, biết không?”
"Biết rồi." Vân Tiểu Mặc chu cái miệng nhỏ nhắn, có chút ủ rũ.
Vân Khê sờ sờ đầu bé, lại phân phó mấy câu xong, liền theo Hách Liên Tử Phong đi ra cửa.
"Tiểu Mặc ca ca, vậy chúng ta còn đi bơi hồ không?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái của Đoan Mộc Tĩnh cũng có chút thất vọng, nàng nắm chéo áo của Vân Tiểu Mặc, cúi đầu hỏi.
Vân Tiểu Mặc quay đầu bắt gặp thần sắc thất vọng của nàng, khí khái tiểu nam tử thoáng cái dâng lên, vỗ vỗ lồng ngực nói: "Tiểu Mặc ca ca đã đáp ứng muội cùng đi bơi hồ, tuyệt đối sẽ không nuốt lời! Yên tâm đi, Tiểu Mặc ca ca sẽ bảo vệ muội!”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái của Đoan Mộc Tĩnh từ từ sáng lên, lộ ra nụ cười xinh đẹp, mạnh mẽ gật đầu nói: "Ừ, có Tiểu Mặc ca ca, muội cái gì cũng không sợ!”
"Vậy chúng ta đi thôi!” Vân Tiểu Mặc cười nhẹ một tiếng, một lần nữa dắt bàn tay nhỏ bé của nàng, công khai đi ra ngoài cửa.
Tiểu Bạch đi theo phía sau hai người, nhịn không được rung đùi đắc ý: "Chẳng lẽ đây chính là hồng nhan họa thủy trong truyền thuyết? Tiểu Mặc Mặc, các ngươi chờ ta một chút...”
Nhóm người của Vân Tiểu Mặc ra khỏi tửu lâu, liền hướng Đông hồ ở thành Đông mà đi, hai hài tử như tiên đồng dạo chơi, hơn nữa còn có một con thú sủng khả ái đi theo, thực sự hấp dẫn ánh mắt của người đi đường. Phía sau bọn hắn, có một con cái đuôi lặng lẽ theo sát phía sau, mà bọn họ không có chút nào phát hiện.
Xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, phía trước cách không xa chính là Đông hồ, trải qua một con hẻm nhỏ cuối cùng, một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, ngăn chặn đường đi của bọn họ.
"Thúc thúc, ngươi ngăn trở đường của chúng ta." Vân Tiểu Mặc ngửa đầu nhìn về nam tử mặc trường bào màu hồng phía trước, lông mày, tóc hắn của đều có màu đỏ, trong lòng âm thầm sinh ra cảnh giác.
Ánh mắt của đối phương âm lãnh, nhìn bọn hắn chằm chằm, khóe miệng chứa đựng vẻ nụ cười lạnh tà tứ.
"Ngươi tên là gì? Cùng Vân Khê có quan hệ như thế nào?” Người này không phải là ai khác, chính là người cùng Vân Khê ước hẹn tỷ thí luyện đan, Mạc Tích Thành.
Kể từ sau khi cùng Vân Khê ước hẹn tỷ thí, hai ngày nay hắn vẫn âm thầm chú ý động tĩnh của Vân Khê, mặc dù đối với thuật luyện đan của mình hắn rất có lòng tin, nhưng biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, đồng thời tích cực chuẩn bị cho cuộc chiến, hắn cũng không quên thời thời khắc khắc thăm dò hành động của Vân Khê. Ngày hôm qua nghe nói nàng ra khỏi thành đi một ngày, đến lúc hoàng hôn mới trở về, trong lòng hắn còn có chút nghi ngờ, cho nên muốn nghĩ cách thăm dò rõ ràng, có phải Vân Khê đã đi ngoài thành sưu tầm dược liệu trân quý gì hay không, hay là phải đi thỉnh giáo cao nhân nào.
Đang âm thầm do thám trước sau, vừa vặn liền gặp được hai đứa bé cùng một con thú sủng từ trong tửu lâu đi ra, lúc trước thấy bên người Vân Khê có một Hách Liên Tử Phong, vì khiếp sợ uy danh của Hách Liên Tử Phong, hắn không dám tùy tiện tiến lên theo dõi, bây giờ nhìn thấy hai đứa bé cũng từ một chỗ đi ra, tâm tư hắn lập tức động đến hai đứa bé.
Ánh mắt Vân Tiểu Mặc lóe lên, giả vờ khờ dại nháy mắt mấy cái, nói: "Vân Khê là ai? Ta không nhận ra nàng! Thúc thúc, ngươi nhất định là nhận lầm người!”
Mạc Tích Thành cúi đầu nở nụ cười lạnh, nhìn bé từ trên xuống, quát lớn: "Tiểu tử thúi, ngươi dám đùa bỡn ta? Các ngươi đều ở cùng một tửu lâu, ngươi dám nói ngươi không nhận ra Vân Khê? Nếu ngươi không chịu nói thật, có tin hay không, ta chỉ dùng một tay là có thể đem ngươi bóp chết giống như một con kiến?”
Đoan Mộc Tĩnh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tiến lên một bước, căm tức nhìn hắn, đồng âm mềm nhũn nói "Ngươi là người xấu! Không cho ngươi khi dễ Tiểu Mặc ca ca!”
Vân Tiểu Mặc đưa tay đem Đoan Mộc Tĩnh kéo ra phía sau: "Tiểu Tĩnh, muội đứng phía sau huynh đi, để huynh tới đối phó cái tên xấu xa này!”
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Khi dễ hai đứa bé, ngươi rốt cuộc có biết xấu hổ không?” Vân Tiểu Mặc vừa nhìn chằm chằm hắn, cái tay nhỏ bé vừa hướng về phía Tiểu Bạch âm thầm phất phất.
Tiểu Bạch tiếp thu chỉ thị của hắn, nhẹ tay nhẹ chân đến phía sau Mạc Tích Thành, đột nhiên phóng lên người, thân thể nho nhỏ đột ngột đánh về phía phần gáy của Mạc Tích Thành, nó muốn dùng hàm răng có chứa kịch độc hung hăng cắn cho hắn một cái.
Mạc Tích Thành đã nhận ra nguy cơ, Địa Liên Hỏa Diễm nơi lòng bàn tay trong nháy mắt cháy lên, hắn xoay người, đem ngọn lửa màu đen trong lòng bàn tay đẩy ra.
Tiểu Bạch kinh hô kêu lên, vội vàng lui bước, đáng tiếc đã chậm một bước, bộ lông thuần trắng trên người nó lây dính chút hỏa tinh, đau đến nó lăn lộn trên đất, thật vất vả mới đem hỏa tinh trên người dập tắt.
Vân Tiểu Mặc thấy Tiểu Bạch một kích không trúng, cũng hóa chưởng làm đao, thân thể linh xảo hướng Mạc Tích Thành tấn công.
Đoan Mộc Tĩnh ngây người ngay tại chỗ, không biết nên làm như thế nào cho phải, vẻ mặt khẩn trương nhìn Vân Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch trước sau giáp kích Mạc Tích Thành.
Mạc Tích Thành không ngờ đến một hài tử cùng một con thú sủng lại có chút bản lãnh, ánh mắt thị huyết nhất thời sáng lên, lúc trước còn không xác định được thân phận hài tử này, nhưng bây giờ thì không thể nghi ngờ, nó nhất định cùng Vân Khê không thoát khỏi liên quan.
"Tiểu tử chết bầm kia, lại dám ám toán ta? Xem ta thu thập ngươi như thế nào!” Ngọn lửa màu đen diêm dúa lẳng lơ ở song chưởng của Mạc Tích Thành đang dấy lên sáng quắc, đem con hẻm nhỏ bao phủ trong màu đen diêm dúa của nó, chung quanh nhiệt độ càng lên càng cao.
Vân Tiểu Mặc chợt cảm thấy không ổn, vội vàng kinh hô: "Tiểu Bạch, Tiểu Tĩnh, mau trở về tìm mẫu thân!”
Lời của bé vừa rơi xuống, một giọng nói trầm thấp đầy tức giận vang lên trên bầu trời của con hẻm nhỏ: "Ai dám mắng nhi tử của ta là tiểu tử chết bầm?”
Kèm theo cái giọng nói này, cả con hẻm nhỏ bị bao phủ bởi một khí thế kinh khủng, trong hẻm nhỏ, ngọn lửa màu đen sáng quắc thiêu đốt, phảng phất cũng nhận ra lực uy hiếp, khí thế ngọn lửa càng ngày càng yếu, thấp dần và cuối cùng tự dập tắt.
"Phốc!”
Trong miệng Mạc Tích Thành phun ra một ngụm máu đen, song đồng hoảng sợ mở lớn hơn, rốt cuộc là người nào? Người nào có công lực đáng sợ như thế, lại đem Địa Liên Hỏa Diễm đang cháy bừng bức lui vào trong cơ thể hắn, để cho thân thể của hắn nhận lấy sự cắn trả của Địa Liên Hỏa Diễm.
Sương mù màu đen từ từ tản đi, trên bầu trời từ từ hiện ra thân ảnh một người cao lớn uy vũ, trường sam màu đen nhẹ nhàng bay múa, như tơ lụa phiêu phiêu trong gió, khuôn mặt lạnh lùng mị hoặc, giống như thiên thần phủ xuống.
Vân Tiểu Mặc ngửa đầu, thấy rõ bộ dáng người vừa tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hắn nhất thời hiện ra nụ cười mừng rỡ, vui vẻ kêu lên: "Phụ thân!”
Ống tay áo Long Thiên Tuyệt vung lên, một chưởng lực vô hình hung hăng đánh vào trên mặt Mạc Tích Thành, đưa cả người hắn ném đi, nặng nề đụng vào trên vách tường hẻm nhỏ.
"Ngươi thật to gan lớn mật, ngay cả nhi tử của Long Thiên Tuyệt ta cũng dám động?”
Sau một tiếng quát chói tai, thân hình hắn di động, liền vững vàng rơi vào bên cạnh nhi tử.
Lúc này, ở hai đầu hẻm nhỏ, xuất hiện mười mấy đệ tử Lăng Thiên Cung do Phong hộ pháp cầm đầu, đem Mạc Tích Thành vây lại vững vàng trong hẻm nhỏ.
Ánh mắt Long Thiên Tuyệt lạnh lùng như lưỡi dao quét qua Mạc Tích Thành, con ngươi tà diễm mỉm cười, sau đó dời đi tầm mắt, khom người đem nhi tử ôm đến trong ngực, khuôn mặt tuấn lãnh lúc nay tách ra nụ cười sáng như ngọc.
"Tiểu Mặc, hắn có đả thương đến con không?”
"Không có, là Tiểu Bạch bị lửa của hắn đốt đó." Vân Tiểu Mặc từ trong ngực của hắn quay đầu, nhìn về phía bộ lông hoàn mỹ của Tiểu Bạc mà lòng đau.
Sắc mặt Long Thiên Tuyệt tuôn ra lệ khí, hừ lạnh nói: "Phong hộ pháp, đã nghe chưa? Vết thương trên lông của Tiểu Bạch là do hắn gây ra, ngươi đem lông của hắn toàn bộ đốt đi!”
"Dạ, tôn chủ!” Phong hộ pháp lĩnh mệnh, cười hắc hắc, rất là thích nhiệm vụ này.
Long Thiên Tuyệt từ từ thu hồi tầm mắt, nhìn về phía nhi tử, khuôn mặt tươi cười hiện ra một tầng ôn nhu, hỏi: "Tiểu Mặc, mẫu thân con đâu? Sao nàng không đi cùng với con?”
Vân Tiểu Mặc thành thực hồi đáp: "Mẫu thân đi hẹn hò rồi."

