Mị Công Khanh - Chương 106

Chương 106: Đi vội ngàn dặm để cầu y

Khi Trần Dung
trở lại sân, đám người Bình ẩu và Thượng tẩu đều xông lên, ôm nàng lên tiếng
khóc lớn.

Lúc này Trần
Dung đã mỏi mệt đến cực điểm, liền không kiên nhẫn buông bọn họ ra, phân phó
chuẩn bị nước nóng tắm rửa.

Sau khi ngâm
mình một lúc, Trần Dung nằm trong thùng gỗ, trong hơi nước bốc lên, cực lực thả
lỏng chính mình.

Nàng mở to hai
mắt, trừng mắt nhìn nóc nhà.

Trước kia,
nàng biết người một nhà Trần Nguyên không thích nàng, cũng bị Trần Nguyên luôn
tính kế tặng cho người khác, nhưng khi đó nàng chỉ có ảo não chán ghét, cũng
không có sự oán hận.

Có điều hiện
tại, nàng vừa mới nhận được một thiệp mời muốn tiễn nàng xuống hoàng tuyền, trở
về gặp phải loại sự tình này - xem ra, mình đã hoàn toàn đắc tội với cả nhà
Trần Nguyên, vốn không có khả năng thỏa hiệp!

Đối với Trần
Dung mà nói, thiệp mời kia khẳng định là do cả nhà Trần Nguyên tạo ra. Nói cách
khác, vì sao nàng chân trước vừa đến chỗ hẹn, sau lưng, Nguyễn thị cùng Lý thị
đã liên tiếp phái người tới hỏi thăm hành tung của nàng? Nói đến nói đi, nàng
đắc tội cũng chỉ có toàn gia như vậy.

Nghĩ đến đây,
nàng nheo mắt, bộc lộ vẻ sát khí tàn nhẫn.

Đảo mắt, nàng
lại nghĩ tới hành động dị thường kia của Trần Nguyên và Trần Tam lang.

Nhưng mà nàng
cũng không cần phải nghĩ gì nhiều, hành động kỳ lạ ngày hôm nay của bọn họ sẽ
không kéo dài được vài ngày, hẳn là sẽ hướng nàng ngả bài thôi.

Trong sự trằn
trọc, một đêm trôi qua.

Ngày hôm sau
lại là một ngày nắng to, nhìn bầu trời bên ngoài, Trần Dung cũng giống như toàn
bộ người trong phố Nam Dương, trong lòng đều cảm thấy áp lực - không biết người
Hồ khi nào thì tiến công?

Nàng đã gọi
Thượng tẩu, bảo lão đi tìm hiểu một chút hành động của Vương Hoằng và Vương
thị. Nhưng Thượng tẩu hỏi thăm đến hỏi thăm đi, vẫn không biết được chút tin
tức gì.

Ăn qua bữa
sáng, nhìn thái dương dần dần lên tới đỉnh đầu, Trần Dung ngủ một giấc nên đã
có tinh thần, liền gọi Bình ẩu qua giúp nàng chuẩn bị xiêm y xuất môn.

Đúng lúc này,
tiếng bước chân truyền đến.

Chỉ chốc lát,
một tỳ nữ kêu lên: “Lang chủ cho mời A Dung.”

Là Trần Nguyên
ư?

Trần Dung đứng
lên, nàng mím môi, lạnh lùng cười, nghĩ ngợi: Nhanh như vậy đã ngả bài rồi sao?

Nàng lên
tiếng, thay xiêm y, đi theo phía sau tỳ nữ kia, hướng tới sân viện của Trần Nguyên.

Trong sân, cho
dù là hạ nhân hay là sĩ tộc đều cúi đầu, vẻ mặt khẩn trương lo âu.

Tỳ nữ đi ở
phía trước nàng là người nàng chưa từng gặp qua. Tỳ nữ này cúi đầu, không buồn
hé răng mà dẫn đường.

Khi Trần Dung
đi đến sân của Trần Nguyên, một tỳ nữ tú lệ cao gầy đang ở bậc thang tiếp đón,
nàng ta nhìn thấy A Dung, thi lễ, khẽ nói: “Lang chủ ở bên trong.”

Trần Dung lên
tiếng, cất bước đi vào.

Trong chính
đường rộng rãi chỉ có hai người ngồi, trên chủ tháp tất nhiên là Trần Nguyên,
mà ngồi ngay bên dưới tay của Trần Nguyên là Trần Tam lang.

Trần Dung vừa
tiến đến, Trần Nguyên liền buông chén rượu, hướng tới nàng tinh tế đánh giá.
Chỉ chốc lát, hắn thở dài một hơi, mỉm cười nói: “A Dung nghỉ ngơi xong, có
tinh thần hơn rồi.”

Trần Dung mang
theo bộ dạng phục tùng liễm mục, nàng đi đến bên cạnh Trần Nguyên, hướng hắn
thi lễ, thấp giọng đáp: “Cảm tạ bá phụ quan tâm, tối hôm qua A Dung nghỉ ngơi
rất tốt.”

Trần Nguyên
gật đầu, chỉ về phía chỗ bên tay phải, hiền lành nói: “A Dung ngồi đi.”

“Tạ bá phụ.”

Sau khi Trần
Dung ngồi xuống, lại là khung cảnh trầm mặc. Dù sao đối phương không mở miệng,
nàng liền kiên quyết không mở miệng.

Một hồi lâu,
giọng nói của Trần Tam lang đánh vỡ yên tĩnh, hắn nhìn Trần Dung thở dài: “Ngày
hôm qua Tam ca tới quá muộn, khiến A Dung bị kinh hãi mấy ngày.” Hắn áy náy
nhìn Trần Dung, hỏi với vẻ bất an: “A Dung không trách Tam ca chứ?”

Trần Dung vội
vàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Làm sao có thể.”

Vẫn như cũ là
sau khi đáp ứng, nàng im lặng cúi đầu, không hề hé răng.

Trần Nguyên ho
khan một tiếng, hắn vuốt chòm râu dài, nói: “Bá mẫu con là do tiện tì kia châm
ngòi mới khiến A Dung chịu thiệt.” Hắn nói tới đây, lại ra lệnh: “Việc này đã
qua đi, A Dung đừng ghi hận trong tâm.”

Trần Dung vội
vàng đứng lên, thúc thủ đáp: “Vâng.” Còn nói thêm: “Không dám.”

Trần Nguyên
gật đầu, vẫy tay để nàng ngồi xuống.

Lại một lần
nữa, hắn ho khan hai tiếng, ôn tồn nói với Trần Dung: “A Dung, Nhiễm tướng quân
đối với con dường như ấn tượng khá tốt đúng không?”

Nhiễm Mẫn ư?

Trần Dung
ngẩng đầu lên.

Lúc này Trần
Nguyên đang vuốt chòm râu dài, dường như đang tìm kiếm từ ngữ.

Chỉ chốc lát,
hắn lại ho khan, nhìn về phía Trần Dung đang cúi đầu xuống, cuối cùng hắn quay
sang nháy mắt với Trần Tam lang.

Trần Tam lang
hiểu được, hắn ha hả cười, chuyển sang nhìn nàng chằm chằm, thở dài: “A Dung có
biết gia tộc đã xảy ra chuyện gì không?”

Trần Dung ngẩn
ra, nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn Trần Tam lang hỏi: “Đã xảy
ra chuyện rồi ư?” Ngữ khí có chút gấp gáp.

Thấy nàng quan
tâm tới gia tộc, Trần Tam lang cười cười, đảo mắt hắn lại nhíu mày, vẻ mặt đau
khổ: “Đúng vậy, đã xảy ra chuyện.”

Hắn đứng lên,
vừa đi lại vừa nói với Trần Dung: “A Dung là một nữ lang, tất nhiên là không
biết, đầu năm nay rất khổ sở. Cả nhà chúng ta nhiều người tới thành Nam Dương,
ăn ở không nói, ngay cả thức ăn cho gia súc, một ngày tiêu dùng đều có thể nuôi
sống trên dưới một trăm hoặc hơn một ngàn lưu dân.”

Hắn nói tới
đây, nhìn Trần Dung vẻ mặt mơ hồ, ha ha cười nói: “Ta đã quên mất, A Dung chỉ
là một nữ lang, chỉ cần hưởng thụ gia tộc cung cấp nuôi dưỡng, mỗi ngày cứ thế
ăn mặc, ăn nhiều hay ít cũng không để tâm, làm sao có thể biết chuyện này?”

Trần Dung vẫn
mang vẻ mặt mơ hồ, nhưng trong lòng thì đang cười lạnh: Nói cho cùng giống như
ta nhận nhiều ơn huệ của các ngươi lắm vậy. Trong sân viện của ta, mọi chi tiêu
đều do ta gánh vác, ta làm sao có thể không biết điều này?

Trần Tam lang
dừng một chút, còn nói thêm: “A Dung có biết người Hồ sẽ vây thành không. Ai,
nếu vây thành, vận khí tốt thì chống đỡ nửa năm còn có thể đánh đuổi người Hồ,
vận khí không tốt sẽ bị vây một năm hai năm, cuối cùng vẫn là bị người Hồ phá
thành mà xông vào đó là chuyện thường.”

Trần Dung nhẹ
nhàng lên tiếng “Ừm.”

Trần Tam lang
thở dài một tiếng, thì thào nói: “A Dung không biết, thời gian trước, gia tộc
bỏ ra một số tiền lớn mua một ít lương thực, mấy ngày hôm trước truyền đến tin
tức, nói là đoàn xe của gia tộc khi đi qua thành Tây Minh thì gặp người Hồ, mọi
lương thực đều bị người Hồ đoạt đi rồi.”

Trần Dung ngẩn
ra, người Hồ cướp lương thực của bọn họ ư? Loại sự tình này, nói với một nữ
lang như nàng thì có ích lợi gì?

Trần Tam lang
hiển nhiên cũng biết nghi hoặc của nàng, sau khi hắn nhìn thoáng qua Trần
Nguyên, thì tiếp tục nói: “Người của chúng ta vừa vặn biết Nhiễm tướng quân đã
ở phụ cận. Lấy sự dũng mãnh phi thường của Nhiễm tướng quân, nếu y nguyện ý
cướp lại lương thực kia, quả thực chỉ là nhấc tay chi lao.”

Dừng một chút,
hắn cảm thấy khó có thể mở miệng: “Khi người của chúng ta tìm Nhiễm tướng quân,
ngay cả bóng dáng y đều chưa nhìn thấy thì đã bị ngăn cản. Mấy lần đều là như
thế… A Dung, nghe nói Nhiễm tướng quân đối với muội rất tốt, việc này xem ra
chỉ có thể nhờ muội xuất mã.”

Lời này, quả
thật là khó có thể mở miệng, một nữ lang chưa cưới gả như nàng, vậy mà bị yêu
cầu ngàn dặm xa xôi đi gặp một nam nhân!

Trần Dung đã
hiểu ra từ đầu đến cuối, trong lòng cười lạnh một tiếng. Nàng chậm rãi ngẩng
đầu nhìn Trần Tam lang, mở to mắt, nói với giọng yếu ớt: “Nhưng A Vi cũng có
quen biết với Nhiễm tướng quân mà, sao gia tộc không phái tỷ ấy đi trước?” Dừng
một chút, giọng nói của nàng nhỏ như tiếng muỗi vo ve: “Cũng giúp thành toàn
cho một nhân duyên tốt đẹp.”

Lời của nàng
vừa mới thốt ra, Trần Tam lang đã bật thốt lên: “Nếu muội ấy hữu dụng, làm sao
cần tìm A Dung muội?”

Hắn vừa nói
xong, Trần Nguyên liền hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.

Trần Tam lang
cũng biết bản thân lỡ lời, lập tức cười theo. Hắn đi về phía Trần Dung một
bước, thở dài một hơi, nói: “A Dung, mọi người cũng biết việc này để muội xuất
mã, đối với thanh danh của muội không tốt. Nhưng hiện tại là lúc khẩn cấp,
người Hồ đảo mắt sẽ tấn công thành Nam Dương, nếu trong gia tộc không có lương
thực, trước hết bị nghèo khổ đó chính là nữ lang như các muội.”

Dừng một chút,
hắn cúi đầu, ra vẻ vô tình mà tiếp lời: “Nghe nói có thành trì thật sự không có
lương thực, ngay cả nữ nhân hài tử cũng bị giết ăn thịt…”

Giọng nói cực
thấp, cực vô tình, nhưng vừa đủ để Trần Dung nghe rõ.

Lúc này, Trần
Nguyên không kiên nhẫn nói với Trần Tam lang: “Được rồi.” Hắn lại chuyển sang
Trần Dung, nói thẳng: “A Dung nhanh đi thu dọn một chút, tốt nhất tối hôm nay
khởi hành đi.”

Ngữ khí quyết
đoán, gần như là không cho nàng cự tuyệt.

Trần Dung thấy
thái độ của Trần Nguyên với Lý thị và Nguyễn thị, nàng biết, chuyện này đối với
Trần Nguyên mà nói thì vô cùng trọng yếu.

Cũng sớm biết
rằng, bọn họ sẽ không cho phép mình cự tuyệt.

Bởi vậy, nàng
không nói thêm gì, chỉ đứng lên, hướng tới hai người thi lễ, cúi đầu, đi ra
phía ngoài.

Nhìn bóng dáng
Trần Dung đi xa, Trần Nguyên hướng tới Trần Tam lang vẫn đang mở to mắt ngóng
theo, quát: “Còn thất thần làm gì? Nhanh đi an bài nhân thủ hộ tống A Dung!”

“Vâng, phụ
thân.”

Trần Dung trở
lại sân, sau khi kể lại sự tình, xoay người liền đi vào trong tẩm phòng.

Ở phía sau
nàng là Bình ẩu mừng đến rơi nước mắt, bà run giọng nói: “Nữ lang nữ lang, đây
là gia tộc đã buông tay rồi, xem ra bọn họ đã quyết định đem A Dung đưa cho
Nhiễm tướng quân đó. Thật tốt quá, thật sự là tốt quá!”

Không chỉ là
Bình ẩu, ngay cả Thượng tẩu và đám nam phó cũng đều hai mắt tỏa ánh sáng, hưng
phấn mà nhìn Trần Dung.

Phải biết
rằng, mấy ngày hôm trước, Trần Dung còn ở ngoài thành qua một đêm, đến bình
minh mới trở về, khi người của Lang Gia Vương thị đưa nàng về, thậm chí đều
không có nói một chữ, bọn họ gặp được nàng ra sao, càng không nói rõ, Trần thị
A Dung hoàn toàn trong sáng.

Bọn họ không
nói, đó là để mặc người ta đoán mò. Hiện tại trong phủ đều đàm luận, có người
nói, A Dung gặp lưu dân, bị cưỡng hiếp rồi gặp người Vương gia, bọn họ thuận
tay cứu mạng. Cũng có người nói, nàng là cùng tình lang hẹn hò, đã sớm châu
thai ám kết (ân ái thụ thai).

Lời đàm tiếu
nào cũng đều có.

Lắng nghe,
chúng phó chỉ cảm thấy hiện tại nữ lang nhà mình tốt nhất là cầu Vương Thất
lang thu nàng làm tiểu thiếp. Nhưng bọn họ vạn vạn lần thật không ngờ, gia tộc
sẽ ban cho cơ hội thế này. Phải biết rằng, Nhiễm tướng quân đã từng đề cập cưới
nàng. Bọn họ chỉ hy vọng, có thể trước khi lời đồn đãi rơi vào tai Nhiễm tướng
quân, đem việc hôn nhân xác định xong, tạo thành sự thật.

Trần Dung một
bên bận rộn, một bên nhìn đám người Bình ẩu mừng đến xoay tới xay lui, nàng gục
đầu xuống, vẻ mặt có chút đăm chiêu.

Trần Dung vừa
mới chuẩn bị xong hành lý, Trần Tam lang đã tìm đến đây.

Trần Tam lang
mang theo Trần Dung đi đến chỗ quảng trường. Trên quảng trường có đỗ mấy chiếc
xe ngựa, còn có năm sáu mươi hộ vệ. Trần Tam lang vươn tay, chỉ vào Trần Dung
nói với một hộ vệ cao lớn nhất: “Lý Thành, các ngươi nhớ kỹ, vô luận gặp phải
tình huống gì, nhiệm vụ hàng đầu chính là che chở nữ lang. Nàng bình an, các
ngươi sẽ được trở lại, nếu nàng đã xảy ra chuyện, các ngươi cũng không cần trở
về thành Nam Dương nữa.”

Lý Thành kia
nghiêm nghị đáp: “Vâng.”

Hắn quay đầu,
hướng tới mấy chục hộ vệ kêu lên: “Các huynh đệ, lời của lang quân các ngươi đã
nghe rõ chưa?”

Mọi người kêu
lên: “Nghe rõ.”

Trần Tam lang
gật đầu.

Hắn quay sang
nhìn về phía Trần Dung.

Đối diện với
Trần Dung đang cúi đầu, trên mặt không chút gợn sóng, trong ánh mắt Trần Tam
lang lóe sáng, không khỏi thầm nghĩ: Bị nhốt vài ngày, nếu là nữ lang khác, chỉ
sợ đã sớm nháo điên rồi, kinh hãi hôn mê, nàng thì ngược lại, đảo mắt lại vẫn
như trước kia. Ngay cả hiện tại, nhận được mệnh lệnh như thế cũng giống như một
trượng phu trấn định tự nhiên, A Dung này, thật đúng là không thể coi thường.

Lại nói tiếp,
cho dù là khi Trần Dung bị giam giữ, thúc thủ vô sách, sự trấn định bình tĩnh
so với bộ dạng trước mặt Trần Tam lang còn biểu hiện tốt hơn. Phải biết rằng,
thời đại này sĩ tộc đều tôn vinh sự mảnh mai, vẻ đẹp không thuộc về khói lửa
nhân gian.

Tôn sùng vẻ ôn
nhã, cự tuyệt dã tính như sói. So với tuyệt đại đa số sĩ tộc đệ tử, Trần Dung
thật sự khác biệt.

Trần Tam lang
nhìn Trần Dung, nhẹ giọng nói: “A Dung, những người này đều sẽ nghe muội sai
sử, hơn nữa bọn họ đều có thân thủ bất phàm, muội yên tâm, bọn họ nhất định có
thể đưa muội bình an đến chỗ của Nhiễm tướng quân.”

Trần Dung bộ
dạng phục tùng liễm mục, hướng hắn thi lễ: “Vâng, Tam ca.”

Trần Tam lang
thở dài một tiếng, còn nói thêm: “Vốn Tam ca muốn đưa muội đi, có điều trăm sự
bận rộn, nhất thời không thể phân thân.”

Là biết trên
đường không bình an, sợ hãi gặp chuyện không may mà? Trần Dung cười lạnh một
tiếng, miệng vẫn như cũ nói: “Không sao.”

Sau khi Trần
Tam lang để lại vài câu, nhìn Trần Dung, ngẫm nghĩ, hắn vẫn dựa sát vào nói: “A
Dung, nếu Nhiễm tướng quân còn muốn muội, muội liền đáp ứng đi. Ở chỗ gia tộc,
Tam ca sẽ giải thích sau.”

Trần Dung cả
kinh, ngẩng đầu nhìn hắn. Nàng trừng mắt nhìn, thì thào nói: “Nhưng mà A Vi?”

Trần Tam lang
nhướn mày, phất phất tay, nói: “A Vi là nữ lang, muội cũng là nữ lang. Loại hôn
nhân đại sự, muội không cần khiêm nhượng với muội ấy.” Nói thì nói như vậy, ánh
mắt hắn nhìn về phía Trần Dung có một chút khinh bỉ không thể che giấu: A Dung
này, nàng thật sự nghĩ rằng Nhiễm tướng quân lễ tạ thần ý cưới mình sao? Nhiều
nhất cũng chỉ thu nạp thành người thông phòng thôi.

Trần Dung rủ
hai mắt, một lát sau hướng hắn thi lễ.

Trần Tam lang
lại giao cho vài câu, tay phải vung lên, ra lệnh: “Đi thôi, nhanh đi nhanh về.”

“Vâng.”

Đoàn xe khởi
động. Trần Dung mang theo Bình ẩu ngồi trên xe ngựa.

Nàng vừa xốc
rèm xe lên liền nhìn thấy Trần Vi đứng dưới tàng cây liễu trụi lủi. Nàng ta
ngửa đầu, ngơ ngác nhìn về phía Trần Dung, khuôn mặt nhỏ nhắn đã gầy đến mức da
bọc xương, đôi mắt lại lã chã chực khóc.

Khi đối diện
với ánh mắt của Trần Dung, Trần Vi cắn môi, hận ý không hề che giấu biểu lộ ra.

Trần Dung thấy
thế, vội vàng thu hồi ánh mắt, kéo rèm xe xuống.

Xe ngựa ra
khỏi Trần phủ.

Trong thành
Nam Dương vẫn mang không khí áp lực nặng nề. Bởi vì chuyện của Lang Gia Vương
thị, hiện tại thành Nam Dương chỉ cho phép vào chứ không cho phép ra.

Nhưng mà, khi
Trần Dung ra khỏi thành, nàng thấy Lý Thành kia dường như giơ gì đó lên, cao
giọng nói: “Thay vương gia làm việc.” Một lời phun ra, chúng kích tề thu, nhóm
sĩ tốt lui ra phía sau nhường đường.

Trần Dung thu
hồi ánh mắt, âm thầm cười lạnh: Trách không được Trần Nguyên bối rối như thế,
hóa ra số lương thực kia, Nam Dương vương cũng có phần.

Xe ngựa chạy
ra khỏi thành.

Lý Thành thấy
Trần Dung nhìn xung quanh khắp nơi, liền giục ngựa tới gần nàng, cung kính nói:
“Nữ lang không cần lo lắng, chúng ta lần này đi là đường nhỏ, sẽ không gặp lưu
dân, ngay cả người Hồ, cẩn thận tuyệt đối sẽ không gặp phải.”

Trần Dung gật
đầu, ngay trong xe ngựa thi lễ, nhẹ giọng nói: “Vì an nguy của quân, vạn mong
cẩn thận làm việc.”

Lí Thành được
nàng thổi phồng như thế, lập tức gãi đầu, ngây ngô cười nói: “Nữ lang đừng lo
lắng, ngay cả vì bản thân chúng ta, tại hạ cũng sẽ cẩn thận làm việc.”

Hắn quay đầu,
thét to: “Đi nhanh một chút.”

Đúng như theo
lời của Lý Thành, đoàn xe ra khỏi thành Nam Dương ba mươi dặm liền chạy vào một
đường nhỏ. Đường nhỏ gập ghềnh khó đi, hoang tàn vắng vẻ, cũng rất im lặng. Đi
được một ngày, chỉ có tiếng bánh xe lạo xạo cùng tiếng đàm tiếu của chúng hộ vệ
vang lên.

Đảo mắt, ba
ngày trôi qua.

Trong ba ngày
này, đoàn xe ban ngày chạy đi, buổi tối Lý Thành chọn một chỗ an toàn để hạ
trại. Mà bởi vì là mùa đông, dã thú không nhiều lắm, trên đường đi thuận lợi
đến thần kỳ.

Giữa trưa,
đoàn xe một lần nữa chạy lên quan đạo.

Lý Thành giục
ngựa đi đến trước xe ngựa của Trần Dung, hắn hướng tới phía trước nói: “Tại hạ
còn nghĩ rằng phải đi thêm năm ngày nữa, hiện tại xem ra, không bao lâu nữa có
thể chạy tới thành Tây Minh rồi.”

Trần Dung vén
rèm xe, nhìn phía trước hỏi: “Nhiễm tướng quân ở thành Tây Minh sao?”

“Ở ngay phụ
cận.”

Lý Thành lên
tiếng.

Hắn chuyển
sang nhìn Trần Dung, nhìn ngũ quan mơ hồ ở phía sau khăn che mặt kia, khen
ngợi: “Nữ lang thật sự khỏe mạnh, vất vả như vậy đều không lên tiếng.” Ngừng
một chút, hắn thì thào nói: “Lang quân và các nữ lang khác, ngay cả dùng cơm
cũng chú ý rất nhiều, để những người như chúng ta vừa vất vả lại lãng phí thời
gian.”

Trần Dung cười
cười, không hề đáp lời.

Mọi người nghĩ
đến thành Tây Minh ở phía trước, lại thấy dọc theo đường đi lưu dân khi có khi
không, thỉnh thoảng lại xuất hiện người Hồ thì cảm thấy bất an, liền ra roi
thúc ngựa chạy nhanh về phía trước.

Tới chạng
vạng, mọi người và Trần Dung cũng chỉ dùng qua lương khô rồi lại lên đường.

Đêm nay, trăng
tròn nhô lên cao, bầu trời trong trẻo không gợn mây.

Cùng Trần Dung
thương lượng xong, Lý Thành lập tức quyết định thừa dịp đang đêm chạy đi, đợi
tới ngoài thành Tây Minh thì hạ trại. Vì thế, sau khi hắn ra lệnh một tiếng,
chúng hộ vệ châm lửa đốt đuốc, bắt đầu giục ngựa chạy như điên.

Lý Thành kia,
hiển nhiên là người hiểu biết quân sự, hắn ra lệnh từng hộ vệ đều giơ hai cây
đuốc, đối với mấy chiếc xe ngựa, mỗi chiếc đều buộc mười cây đuốc, nhất thời,
mấy chục nhân mã biến thành mấy trăm người. Sau khi ngụy trang thanh thế đại
chấn, mọi người chạy đường đêm cứ thế mà phóng đi, không phải cẩn thận quá mức nữa.

Đi vội hai
canh giờ, tới nửa đêm, tường thành cao lớn của Tây Minh xuất hiện trong tầm
nhìn của mọi người.

Đến tận đây,
chúng hộ vệ nhất tề kêu to. Tiếng hoan hô cùng tiếng rít gào theo gió đêm xa xa
truyền ra.

Lý Thành nhìn
thành Tây Minh cũng vui vẻ ra mặt, hắn vung tay phải, quát: “Hạ trại, hạ trại.”

“Vâng.”

Chúng hộ vệ
thường xuyên ở bên ngoài, tuyên chỉ hạ trại đều đã trở nên quen thuộc, chỉ một
khắc, hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng. Doanh trướng của Trần Dung và Bình ẩu
được bọn họ an bài ở chính giữa.

Doanh trướng
vừa dựng xong, Trần Dung liền khom người đi vào. Ngồi ở trong doanh trướng,
nàng nhìn Bình ẩu việc trong việc ngoài, vừa dâng hương lại trải chăn đệm, nhìn
một vòng minh nguyệt chiếu vào chỗ cửa doanh trướng, thấp giọng gọi: “Ẩu.”

“Vâng?”

Bình ẩu qua
một lúc không thấy Trần Dung đáp lời, liền quay đầu nhìn về phía nàng.

Bà đối mặt lại
là Trần Dung bộ dạng phục tùng liễm mục, có chút đăm chiêu. Bình ẩu gọi một
tiếng: “Nữ lang, chuyện gì vậy?”

Một hồi lâu,
Trần Dung mới trả lời: “Ẩu, ngươi nói, nếu Nhiễm tướng quân chân thành muốn
cưới ta, ta có nên gả cho y không?”

Đây là lần đầu
tiên nàng chủ động nói với Bình ẩu về chuyện này.

Lập tức, Bình
ẩu vui mừng quá đỗi, bà quăng việc trong tay, vội vàng chạy đến bên cạnh Trần
Dung, vui vẻ nói: “Đương nhiên đáp ứng, đương nhiên đáp ứng rồi.”

“Thật không?”

“Đương nhiên
là thật, chuyện tốt như vậy, nếu nữ lang cự tuyệt thì sẽ bị trời phạt đó!”

Trần Dung chậm
rãi quay đầu, nàng nhìn chỗ cửa doanh trướng phủ ngân quang kia, thật lâu vẫn
không nhúc nhích. Đang lúc Bình ẩu chờ không nổi nữa, muốn nói gì đó, chỉ nghe
Trần Dung thấp giọng khàn khàn nói: “Ta hiện tại nghĩ đến y, không hề hận, cũng
không hề oán. Thậm chí, có khi cố ý nhớ tới, khuôn mặt của y đã trở nên mơ hồ…
Như vậy thật tốt, ta rốt cục đã buông xuống… Người như chàng, cao quý bất phàm
như thế, ngay cả công chúa cũng không xứng với chàng, làm sao có thể đến phiên
ta? Ta biết tính cách của ta, một khi nhận thức rồi, trong mắt không thể chịu
nổi một hạt cát, đừng nói làm thiếp của chàng, ngay cả làm một quý thiếp cũng
sẽ không cam lòng, nếu nhìn thấy chàng và thê tử của chàng ở chung một chỗ, ta
nhất định sẽ đố kỵ đến phát cuồng… Ẩu, ta nghĩ rằng nếu ta đã quên hận thù với
y có phải có thể gả cho y hay không? Chỉ có sự không viên mãn này, ta mới có
thể nhận được bình tĩnh mà ta muốn chăng?”

Trần Dung nói
tới đây, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Bình ẩu.

Nàng đối diện
là Bình ẩu mang vẻ mặt mơ hồ, chớp chớp đôi mắt nhỏ.

Bình ẩu thấy
Trần Dung nhìn mình, thì nói với giọng thầm oán: “Nữ lang đang nói cái gì nha?
Trái là ‘hắn’, phải cũng là ‘hắn’, nô nghe mà chẳng hiểu gì cả.” (Trần Dung
nói tới Vương Hoằng và Nhiễm Mẫn đều dùng ‘hắn’.
)

Nói tới đây,
Bình ẩu ngẩng đầu nhìn Trần Dung, lấy lòng nói: “Nữ lang, nói lại cho Bình ẩu
nghe đi?”

Trần Dung thản
nhiên nói: “Nghe không hiểu thì thôi.”

Nàng lại quay
đầu đi, nhìn chằm chằm ánh ngân bạch nơi cửa doanh trướng đến ngẩn ngơ.

Bình ẩu nhìn
Trần Dung ngơ ngác xuất thần, chỉ cảm thấy lúc này nàng thoạt nhìn cô đơn như
thế, đó là một loại mãi mãi cô tịch, là cả đời một kiếp, vĩnh viễn, mặc kệ đắng
cay chua ngọt, chỉ có thể cô tịch tự nói cho bản thân nghe.

Bình ẩu nhìn
nhìn cảm thấy đau xót, bà vội vàng nặn ra một tươi cười, đang định mở miệng.

Đúng lúc này,
bên ngoài có tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến.

Tiếng vó ngựa
kia sầm sập lao đến, cực trầm cực nặng nề, mang theo một loại xơ xác tiêu điều
nơi kinh nghiệm sa trường.

Nghe thấy
tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, doanh trướng bốn phía vừa rồi còn truyền
tiếng cười đùa đã ngừng ngay lại. Chỉ chốc lát, Lý Thành quả quyết quát: “Cầm
lấy binh khí, toàn bộ lên ngựa.”

“Vâng.” Tiếng
trả lời có chút bối rối cùng tiếng ngựa hí đồng thời vang lên.

Trần Dung đứng
lên, khi đi ra doanh trướng, chúng hộ vệ cũng sửa sang lại xong, đang giục ngựa
tạo thành đội ngũ.

Mà lúc này,
trong bóng đêm phía trước, mười mấy kỵ sĩ đã vọt tới cách bọn họ chỉ có hai
trăm bước.

Báo cáo nội dung xấu