Mị Công Khanh - Chương 176

Chương 176: Nàng đáng giá

Khi Vương
Hoằng tiến vào thành Nam Dương thì đã là nửa đêm.

Chàng vừa mới
vào phòng, một loạt tiếng bước chân truyền đến.

Trong nháy
mắt, một giọng nói cả kinh vang lên: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Không ai trả
lời, chỉ có tiếng động liên tiếp quỳ xuống đất.

Vương Hoằng
vừa mới tiếp nhận khăn nóng lau mặt, lúc này ngừng động tác lại.

Chàng từ từ
buông khăn xuống, cất bước ra cửa phòng.

Ngoài cửa
phòng là một nhóm hán tử đang quỳ ở đó.

Bọn họ nhìn
thấy Vương Hoằng đi ra, đồng thời lộ ra thần sắc xấu hổ, quỳ xuống không ngẩng
đầu lên nổi.

Bước chân của
Vương Hoằng trở nên cứng đờ.

Một hồi lâu,
chàng mới cất bước đi lên bậc thang.

Nhìn những
người này, giọng nói của chàng trầm thấp mà lướt nhẹ như gió thoảng: “Đã xảy ra
chuyện gì?”

Một hộ vệ dập
đầu một cái thật mạnh, đáp lời một cách khổ sở: “Tại hạ vô năng. Sau khi Trần
thị A Dung tiến vào Trần phủ thì không thấy đâu nữa.”

“Không thấy
đâu?”

Tươi cười của
Vương Hoằng có chút hư vô mờ mịt, chàng nhẹ nhàng hỏi: “Không thấy đã bao lâu?
Có điều gì dị thường hay không?”

Làm sao chúng
hộ vệ đã từng nghe giọng điệu nói chuyện này của chàng? Lập tức càng cúi thấp
người hơn.

Hộ vệ kia xấu
hổ nói: “Từ giờ đầu giờ thân hôm qua, không có gì khác thường cả.”

Dừng một chút,
hộ vệ kia lại tiếp lời: “Tại hạ cũng tra hỏi hạ nhân của Trần phủ, cũng không
thấy có điều gì dị thường.”

Không có gì
khác thường, vậy mà một người sống sờ sờ ra đấy bỗng dưng biến mất?

Vương Hoằng
lạnh lùng nhìn bọn họ chăm chú, một hồi lâu, chàng nhắm lại hai mắt, từ từ nói:
“Có thể lẻn vào Trần phủ bắt người đi, thực hiển nhiên, người này sớm đã có chuẩn
bị. Có năng lực ở ngay dưới mí mắt của ngươi thần không biết quỷ không hay rời
đi, thực lực của những người chắc chắn không kém cỏi.”

Chàng nói tới
đây, ánh mắt liếc nhìn phương xa, thì thào nói: “Đã sớm có chuẩn bị, thực lực
lại không kém, người như vậy đối phó với một phụ nhân nhất định sẽ không là vì
thù riêng, chắc hẳn bọn họ có ý đồ khác… Hẳn không lâu nữa, ta có thể biết
được.”

Những người đi
theo chàng đều là tinh nhuệ của Vương gia, sau khi Vương Hoằng vừa nói sau, bọn
họ liền hiểu được ý tứ của chàng.

Vương Hoằng
lại cúi đầu nhìn về phía mọi người.

Nhìn bọn họ
chăm chú, chàng nhẹ nhàng nói: “Các ngươi thật sự làm cho ta thất vọng.”

Giọng nói nhẹ
nhàng mà nhạt nhẽo.

Nhưng lời này
vừa thốt ra, mười người quỳ dưới đất không dậy nổi, mồ hôi vã như mưa… chỉ
trong nháy mắt, khuôn mặt trở nên trắng bệch, tái xanh rồi lại trắng bệch, đến
khi Vương Hoằng xoay người rời đi, một hộ vệ mới run giọng nói: “Làm cho lang
quân thất vọng, thật sự không chịu nổi. Nếu không thể cứu Quang Lộc đại phu về,
nguyện lấy cái chết để tạ tội.”

Giọng nói của
hắn không lớn, không phải nói cho Vương Hoằng đã rời đi nghe thấy, mà là nói
cho chính mình cùng đồng bọn nghe.

Khi hắn nói
như vậy, mấy hộ vệ còn lại cũng có chung vẻ mặt, họ hơi nhếch môi, trên mặt
hiện ra thần sắc quyết tuyệt.

Buổi chiều hôm
đó, Vương Hoằng đã biết tin tức của Trần Dung.

Trên tháp của
chàng có đặt một phong thư, mặt trên là hành thư duyên dáng, rành mạch viết rõ
mấy câu: “Thất lang tao nhã, Khác thật sự ngưỡng mộ, thỉnh phụ nhân của quân,
chỉ vì muốn cùng quân ước hẹn. Chờ quân tới ngày Tân Sửu, nếu quân không tới,
Khác nguyện đưa phụ nhân của quân vào hồng trướng, lấy khao toàn quân. Mộ Dung
Khác.” Hồng trướng, cũng chính là lều trại của quân kỹ.

Phía sau Vương
Hoằng có năm người đứng đó, gần như Vương Hoằng vừa buông thư xuống, bọn họ
liền tiến lên, cầm lấy lá thư đọc lại lần nữa.

Năm người xem
xong, sắc mặt đều thay đổi hoàn toàn.

Một phụ tá
trung niên tiến lên một bước sau lưng Vương Hoằng, trầm giọng nói: “Lang quân,
vạn vạn lần không thể để ý tới. Mộ Dung Khác là người luôn đầy mưu mô, lại đã
có chuẩn bị mà đến, lang quân không đáng vì một phụ nhân mà mạo hiểm!”

Tiếng nói của
hắn vừa dứt, một phụ tá khác cũng tiến đến.

Hắn chắp tay
nói: “Lời ấy rất đúng. Lang quân, dù sao Quang Lộc đại phu chỉ là một phụ nhân,
cứu hay không cứu thì cũng không hề ảnh hưởng đến thanh dang của lang quân.”

Phụ tá thứ ba
cũng kêu lên: “Đúng vậy, lang quân không thể trúng kế khích tướng của gã.”

“Lang quân, dù
cho Quang Lộc đại phu có thế nào thì cũng chỉ là một phụ nhân mà thôi.”

“Vạn mong lang
quân cân nhắc, Mộ Dung Khác không phải cùng một hạng người như chúng ta, gã
muốn đẩy lang quân vào chỗ chết. Thật sự không đáng vì một phụ nhân mà mạo hiểm…
Người trong thiên hạ kỳ vọng rất nhiều vào lang quân, nếu biết lang quân vì một
phụ nhân mà không màng đến an nguy của bản thân, chỉ sợ lòng người sẽ vô cùng
thất vọng.”

Người nói cuối
cùng nói thẳng vào trọng điểm.

Trong khoảng
thời gian này, lang quân nhà mình dây dưa không dứt với Trần thị A Dung đã trở
thành sự chê cười trong xã hội thượng lưu.

Vì một phụ
nhân mà làm bao chuyện hoang đường, buồn cười nhất là đối phương còn không cảm
kích.

Trong thiên
hạ, nữ nhân mỹ mạo không hề thiếu, Vương thị Thất lang là nhân vật nào đây? Cần
gì quấn quýt lấy một phụ nhân không buông tay?

Nạp thiếp hay
thả đi cũng thế, không chiếm được thì thuận tay giết cũng thế, đều là chuyện mà
người có thân phận như chàng phải làm.

Nhưng chàng
thì làm ngược lại, phụ sự kỳ vọng của thiên hạ, vì một phụ nhân mà tiến thoái
lưỡng nan.

Không chiếm
được, lại không bỏ xuống được, còn không nỡ giết nàng.

Thậm chí còn
cùng với bệ hạ giống như hai hài tử tranh qua đoạt lại, thật sự là rất buồn
cười, rất hoang đường, khiến người ta không dám tin nổi.

Hiện tại, ngay
cả câu lan trung ngô oa càng cơ, nơi nơi đều ca xướng “Vương Thất lang si tình
nhất”, mà đệ tử danh môn có xuất thân cao quý thì động một chút lại lôi chuyện
này ra để chê cười.

Nhắc tới sự
kiện lớn nhất trong một năm nay ở thành Kiến Khang là cái gì, tất nhiên là
chuyện Vương gia Thất lang đối với một đạo cô phong lưu cầu mà không thể,
thường xuyên cảm thấy khổ sở.

Lúc này, nếu
lang quân dừng tay, bọn họ chỉ cần thích hợp tuyên truyền một chút, người trong
thiên hạ sẽ không trách trách lang quân nhát gan sợ phiền phức, lâm trận bỏ
chạy.

Nhóm phụ tá
tha thiết khuyên bảo một câu rồi lại nối tiếp một câu, Vương Hoằng vẫn không
nhúc nhích.

Đến tận khi
mọi người nói tới mức khô cả miệng, chàng mới tao nhã đứng dậy.

Tuy rằng từ
lúc biết phụ nhân kia mất tích, sắc mặt của chàng trắng bệch, nhưng động tác
vẫn thong dong, tao nhã.

Ngay cả giờ
phút này, khi chàng đứng dậy, cũng không hề thấy bối rối cùng bất an.

Nhưng nhóm phụ
tá cũng không bởi vậy mà cảm thấy bình tĩnh.

Bọn họ biết,
lang quân nhà mình là một người điển hình cho câu nói “mặt không đổi sắc như
băng tuyết trên đỉnh Thái Sơn”, từ nhỏ đến lớn, ngay cả phu nhân cũng chưa từng
thấy chàng bối rối lần nào.

Nói đến nói
đi, nếu không phải như thế, chàng cũng sẽ không được nhiều người coi trọng và
kỳ vọng đến vậy.

Đối với nhóm
phụ tá mà nói, sắc mặt trắng bệch kia của lang quân đã đủ để khiến lòng người
vô cùng bất an.

Sau khi đứng
dậy, Vương Hoằng quay đầu, đối diện với vẻ mặt khẩn trương lo lắng của năm phụ
tá, Vương Hoằng cười nhẹ, nói: “Nên đi ngủ thôi.”

Vung ống tay
áo, cất bước rời đi.

Nhìn bóng dáng
của chàng đến khi biến mất, một phụ tá thấp giọng nói: “Lang quân nghe vào tai
hay là không nghe vào tai đây?”

Một phụ tá
khác lắc đầu nói: “Không biết nữa.”

“Lang quân có
khí khái của danh sĩ, làm việc rất tùy hứng, không để ý đến thanh danh của gia
tộc, lòng ta thật sự bất an.”

“Lấy cách làm
người của lang quân, chỉ sợ sẽ không thể không ứng chiến. Chỉ nhìn xem người sẽ
an bài thế nào… Vạn bất đắc dĩ, chuyện chúng ta có thể làm chính là không cho
lang quân lấy thân mạo hiểm, tự mình dẫn người nghĩ cách cứu viện thôi. Khi cần
thiết, có thể dùng chút thủ đoạn.”

Lời nói của
người cuối cùng làm cho mấy người liên tục gật đầu.

Trên mặt bọn
họ vẫn có thần sắc lo âu.

Lúc này Mộ
Dung Khác khiêu chiến, thật đúng là rất rõ tính cách của lang quân, đặt chàng
vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Nếu lang quân
không đi, về sau chàng nghĩ rằng mình không chiến mà bỏ chạy, lòng sẽ mang buồn
bực. Dù sao, Trần Dung là do chàng mang ra khỏi thành Kiến Khang, Mộ Dung Khác
cũng là kẻ thù của chàng.

Hơn nữa nếu
xét về thanh danh, cho dù biết những người này sẽ che giấu, nhưng cũng sẽ có
một vài danh sĩ lên án, để lại vết nhơ trong cuộc đời của lang quân.

Trên đời này,
dõng dạc, thong dong quay lại, lí hãm như bình xuyên, phương là danh sĩ thực
khí khái.

Nếu đi, vậy
thì vô cùng không ổn.

Thứ nhất, kết
quả rất có khả năng sẽ mất mạng, với tài trí của Mộ Dung Khác, làm sao có thể
không có cạm bẫy? Bản thân thì vô tâm, đối phương vừa có trí lại có mưu, lại
mang theo vô số hùng binh, lang quân căn bản sẽ không phải là đối thủ của gã.

Thứ hai, thân
là trưởng tử của Lang Gia Vương thị, vì một phụ nhân không mang an nguy của bản
thân, không để ý tới kỳ vọng của gia tộc cứ thế mạo hiểm, người như vậy, cho dù
cứu phụ nhân kia về cũng sẽ bị gia tộc vứt bỏ, bị nhóm chính khách kỳ vọng
chàng thể hiện tài hoa chính trị vứt bỏ nốt.

Đối với những
người đó mà nói, muốn thành đại sự, nhất định phải nhẫn nhịn, phải tàn nhẫn,
khi cần thiết, ngay cả tính mạng của thân tộc hay phụ mẫu cũng có thể bỏ qua,
huống chi chỉ là một phụ nhân? Ngay cả một phụ nhân cũng không nỡ nam nhân này
nhất định sẽ không làm được đại sự.

Hoàn toàn có
thể nói, nếu như lang quân đi, không phải chết ở trong tay Mộ Dung Khác thì
cũng là chặt đứt đường lui của mình, chặt đứt chính trị báo phụ của chàng.

Lúc này Trần
Dung đã tắm rửa thay quần áo, cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.

Có điều lúc
này, nàng không hề cảm thấy buồn ngủ.

Chẳng những
không ngủ được, nàng còn mở to hai mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía trước.

Ở đó có đốt
một đống lửa to, trên đống lửa đang nướng một con dê.

Bên cạnh đống
lửa có bày rượu ngon, rượu thịt tỏa hương.

Đồng thời, còn
có một đám nữ tử người Hán hoặc cúi đầu khóc, hoặc cười quyến rũ bên cạnh những
người đó.

Đống lửa được
đốt rất to, ánh lửa hôi hổi xông thẳng lên tận trời, chiếu sáng trời đất tựa
như ban ngày.

Trong tiếng
cười vui, huyên náo, thường thường có người liếc nhìn đống lửa chính giữa kia.

Cho dù là
tướng lĩnh đang ôm mỹ nhân trong lòng lúc này cũng không để ý đến nàng ta đang
làm nũng, ngay cả nhóm sĩ tốt cũng giống vậy, đều lén lút nhìn vào chỗ tối đó.

Ở chỗ tối phía
chính giữa cũng có đốt một đống lửa, bên cạnh đống lửa có một nữ lang mặc y
phục màu đỏ ngồi đó, ngũ quan của nàng diễm lệ, mắt đen láy, môi đỏ mọng, vẻ
xinh đẹp trời sinh kia ngay lập tức được ánh lửa tôn lên thêm mười phần.

Ngay cả mở to
mắt nhìn, ánh mắt kia cũng rất trong suốt, tản ra sức sống mãnh liệt.

Đống lửa, y
phục đỏ rực làm nổi bật da thịt mỹ nhân như ngọc, khuôn mặt càng thêm diễm lệ,
da thịt càng thêm trắng nõn.

Mà nàng vẫn
cao quý, ung dung, trong trẻo nhưng lạnh lùng như thế.

Từng ánh mắt
lặng lẽ nhìn ngắm, theo thời gian trôi qua càng ngày càng trở nên si mê, càng
ngày càng trở nên nóng bỏng.

Dù là như thế,
nhóm Hồ tốt giết người phóng hỏa, có thể thuận tay ném nữ nhân vừa mới ngủ cùng
vào đống lửa thiêu đốt, lại không dám nói dù chỉ một câu trêu đùa.

Một hồi lâu,
mỹ nhân mặc y phục đỏ mới mở miệng, nói một cách lạnh lùng: “Mộ Dung Khác, ngài
có ý tứ gì?” Giọng nói mềm mại, đúng là giọng của Trần Dung.

Dưới mặt nạ
bằng đồng xanh, Mộ Dung Khác khẽ nhếch bạc môi, nói: “A Dung cần gì để ý? Nàng
nhìn gương đồng ở trước mặt đi. Chắc hẳn nàng đã tầm tuổi này mà nhất định
không biết bản thân cũng có thể xinh đẹp như vậy đúng không? Chậc chậc, quả
nhiên là một vưu vật. Tuy rằng yến tiệc của ta cũng có rất nhiều mỹ nhân nhưng
không có một ai mê người như Trần Dung cả.”

Ở trước mặt
Trần Dung có đặt một cái tháp, trên tháp bày rượu thịt, cộng thêm một chiếc
gương đồng.

Hai nữ tử
người Hán đang quỳ gối hai bên tháp, lời của Mộ Dung Khác vừa dứt, các nàng
liền nâng gương đồng để Trần Dung soi gương.

Lúc này, Mộ
Dung Khác chậm rãi quay đầu, dưới mặt nạ bằng đồng xanh, hai mắt thâm thúy yên
lặng nhìn về phía Trần Dung.

Sau khi đánh
giá nàng từ thấp tới cao, Mộ Dung Khác chậc lưỡi nói: “Tất nhiên tộc nhân giả
nhân giả nghĩa của nàng không biết thưởng thức vẻ xinh đẹp này của A Dung đúng
không? Chậc chậc, lại còn cho nàng mặc bộ y phục màu lam nhạt nhẽo này, thật sự
là phá hỏng vẻ đẹp mà.”

Trong ánh mắt
không hề che giấu vẻ thưởng thức của Mộ Dung Khác, Trần Dung cắn răng, lại ngồi
thẳng lưng.

Không ai biết,
trong lòng bàn tay nàng đã hoàn toàn ẩm ướt.

Hiện tại nàng
căn bản không hề trấn định như biểu hiện bên ngoài.

Không có cách
nào, một phụ nhân bị nhốt giữa vạn quân, bị nhiều ánh mắt tà dâm nóng bỏng hận
không thể ăn sống nuốt tươi nàng nhìn chòng chọc, chỉ sợ ai cũng không thể giữ
được bình tĩnh.

Mà quan trọng
nhất, vẫn là sợ hãi.

Nàng không hề
nghi ngờ, chỉ cần Mộ Dung Khác ra lệnh một tiếng, bản thân sẽ bị đám binh lính
này giày vò một cách điên cuồng!

Chưa từng có
một khắc nào mà Trần Dung lại cảm thấy rằng, chết, có khi chính là sự trừng
phạt nhẹ nhàng nhất.

Chỉ cần nguyện
ý, tướng quân người Hồ trước mặt này có thể dễ dàng làm cho mình sống không
bằng chết, muốn sống không được, mà muốn chết cũng không xong…

Trong ánh mắt,
Mộ Dung Khác nhìn chằm chằm giọt mồ hôi nho nhỏ chảy ra dọc theo gương mặt Trần
Dung, không khỏi nở nụ cười.

Nụ cười này,
thực tà mị.

Chậm rãi, gã
nghiêng người về phía Trần Dung.

Gã càng ngày
càng tới gần, dần dần, hơi thở của gã đã phả vào mặt Trần Dung.

Trần Dung không
hề động đậy, nàng không dám.

Trước sau
nhiều ánh mắt dâm đãng nóng bỏng như lửa nhìn nàng chăm chú, nàng không dám
chọc giận gã, không dám để cho đám sĩ tốt này nghĩ rằng, chủ soái của bọn họ
không có hứng thú với nàng.

Mặt nạ bằng
đồng lạnh lẽo nhẹ nhàng dán vào gương mặt Trần Dung.

Một khắc đó,
một cảm giác lạnh lẽo như chạm vào băng tuyết làm cho nàng sợ run.

Gã dán vào mặt
nàng, khẽ nói: “Đổ mồ hôi, da thịt trắng mịn, trách không được Vương thị Thất
lang không để ai vào mắt, Nhiễm Mẫn không hiểu tình hình, cũng cấp a dung cấp
hoặc ở.”

Gã vươn lưỡi
nhẹ nhàng liếm trên môi nàng một cái, khi Trần Dung đang ngày càng trở nên cứng
đờ, tiếng cười rầu rĩ truyền vào tai nàng: “A Dung.”

Giọng nói khàn
khàn từ tính của gã dùng một loại ngữ khí thương lượng thốt ra: “Nếu Thất lang
của nàng không đến, Nhiễm Mẫn cũng không đến, nàng theo ta về Kế thành, trở
thành tiểu thiếp của ta. Thế nào?”

Nói tới đây,
gã khẽ cười: “Nếu bọn họ đến đây, thật tình muốn cứu nàng trở về, Khác nguyện
cùng A Dung ái ân. Chậc chậc, nếm thử một mỹ nhân tuyệt sắc như A Dung, để cho
hai kẻ Tấn phu ngoan cố chưa phân biệt được chính và phụ này canh cánh trong
lòng cả một đời, nhất định là một chuyện rất thú vị. A Dung cảm thấy thế nào?”

Trần Dung
không trả lời.

Mộ Dung Khác
nhẹ nhàng in lên môi nàng một nụ hôn, sau đó từ từ ngồi thẳng dậy.

Sau khi ngửa
đầu uống cạn chén rượu, hai mắt gã dưới mặt nạ bằng đồng vẫn còn hứng thú nhìn
Trần Dung chăm chú.

Rốt cục, Trần
Dung cố gắng khiến bản thân trở nên bình tĩnh nhìn về phía gã.

Nàng nhìn gã,
lẳng lặng nói: “Người trong thiên hạ đều nói yến chi Mộ Dung Khác, tuy là người
Hồ, nhưng trầm ổn rộng lượng, tấm lòng bao dung, có chí của Chu Công, có mưu
của Gia Cát. Hám tai này vì người Hồ cũng.”

Nói tới đây,
nàng cau mày, thở dài, nói với vẻ thất vọng: “Nhưng tướng quân lại đối với ta
như thế, tuy A Dung là phụ nhân mà cũng vô cùng thất vọng.”

Nàng đứng lên,
chậm rãi đi thong thả từng bước, trong ánh lửa, y phục nàng đỏ như máu, ánh mắt
trong suốt mà sâu không thấy đáy: “Ngày xưa khi ở thành Nam Dương, một phụ nhân
như A Dung đã dám xông ra chém giết giữa vạn quân. Tướng quân hẳn đã biết,
người như A Dung đáng được tướng quân tôn trọng.”

Nàng dừng bước
chân, lẳng lặng nhìn Mộ Dung Khác, từ từ nói: “Sĩ tử có thể bị giết chứ không
thể chịu nhục. Với sự bao dung của tướng quân, tôn kính một địch nhân mà cũng
không làm được sao?”

Nàng lắc đầu,
thong thả nói rõ: “A Dung cảm thấy, ta đáng được tướng quân tôn kính. Tất
nhiên, nếu tướng quân thật sư muốn làm nhục ta, A Dung không còn lời nào để
nói.”

Giọng nói của nàng
trầm tĩnh, êm tai, như nước suối róc rách, lộ ra một phong tư thanh nhã bình
thản.

Trong hoàn
cảnh này, dưới sự uy hiếp trùng trùng, phong tư của nàng vẫn lay động như gió,
tuyệt đẹp động lòng người.

Quan trọng
nhất là, nàng hiểu Mộ Dung Khác rất rõ, ngữ khí kia vẻ mặt kia, vừa bình thản
lại chân thật.

Mộ Dung Khác
yên lặng nhìn nàng.

Chỉ chốc lát,
gã khẽ nhếch bạc môi, sau khi lộ ra một nụ cười như cười lạnh, lại như bất đắc
dĩ, gã quay đầu đi, nhấc bầu rượu, ngửa đầu uống.

Thấy gã không
để ý tới mình, Trần Dung thả lỏng tay nắm chặt thành quyền, chậm rãi ngồi
xuống.

Nàng rủ hai
mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đống lửa, thở dài nhẹ nhõm một hơi: Rất tốt, A
Dung làm rất tốt, ngươi đi đúng bước đầu tiên rồi. Hiện tại, cho dù gã từng có
tâm tư làm nhục ta, hiện giờ gã cũng đã biến mất rồi?

Lúc này, phía
trước truyền đến giọng nói trầm thấp mà từ tính của Mộ Dung Khác: “Phụ nhân
này, thật sự không giống với người thường.”

Trần Dung
cười, nàng nhẹ giọng mà tự nhiên trả lời: “Mới vừa rồi cử chỉ của tướng quân
thật không giống tướng quân, lại giống như Thất lang nhà ta vậy.”

Để nàng mặc y
phục màu đỏ, đặt nàng ngồi giữa ánh nhìn chăm chú của vạn quân, khiến nàng nhận
hết dày vò, yêu nghiệt dụ hoặc lại đầy đe dọa.

Dừng một chút,
Trần Dung thở dài nói: “Lại nói tiếp, Thất lang làm việc luôn khiến cho người
ta bất đắc dĩ.”

Miệng nói bất
đắc dĩ, nhưng tươi cười của nàng lại trong suốt, trong giọng nói lại tràn đầy
thương nhớ.

Đây là một
lưỡi dao chặt đứt mọi khát vọng cùng tương tư.

Bất tri bất
giác, Mộ Dung Khác quay đầu nhìn lại.

Lúc này, Trần
Dung cũng ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.

Dưới đống lửa
sáng rực bốc lên tận trời cao khiến mọi vì sao như bị hòa tan.

Trần Dung mở
to mắt nhìn, sau khi chớp mắt vài cái, nàng si ngốc ngắm bầu trời, khẽ nói:
“Chàng sẽ không đến, Nhiễm Mẫn cũng sẽ không đến.”

Dừng một chút,
khóe môi của nàng cong thành tươi cười yêu diễm, nàng khẽ cầu xin: “Tướng quân
hẳn cũng biết tính cách của A Dung… Tới khi đó, A Dung chỉ cầu được chết một
cách sạch sẽ.”

Nàng cúi đầu,
ánh mắt trong suốt sáng ngời, không buồn không vui nhìn gã, cầu nói: “Tướng
quân, trên đời này phụ nhân dám thong dong chịu chết, chỉ sợ cũng chỉ có một
mình ta. Nếu như bọn họ không đến, khi A dung đã trở nên vô dụng, có thể ban
cho A Dung một cái chết tôn nghiêm được không?”

Dưới mặt nạ
bằng đồng, hai mắt thâm thúy của Mộ Dung Khác không hề chớp nhìn nàng chăm chú.

Chậm rãi, gã
thở dài một tiếng, nói: “Phụ nhân như nàng, trách không được với thủ đoạn của
Vương Thất, cũng không thể bỏ xuống được.”

Nói tới đây,
gã rủ mắt, một chút thần sắc cô đơn chợt lóe rồi biến mất.

Một hồi lâu,
trong ánh nhìn chăm chú của Trần Dung, gã gật đầu nói: “Được, ta hứa sẽ cho
nàng tôn nghiêm.”

Mấy chữ vừa
thốt ra, Trần Dung cười rạng rỡ. Nàng đứng lên, thận trọng thi lễ với gã: “Đa
tạ tướng quân thành toàn.”

Mộ Dung Khác
ngả người về phía sau.

Dưới mặt nạ,
hai mắt thâm thúy của gã vẫn yên lặng nhìn Trần Dung chăm chú.

Nhìn ngắm, gã
cất giọng cười, đột nhiên nói: “Trước đó, ta cũng suy nghĩ giống như nàng.”

Trong ánh mắt
mang ý hỏi của Trần Dung, gã cong khóe miệng: “Ta nghĩ bọn họ sẽ không đến. Bắt
nàng tới cũng chính muốn khiến cho Vương Thất và Nhiễm Mẫn thêm ngột ngạt mà
thôi. Có điều…”

Gã yên lặng
nhìn Trần Dung, trong ánh mắt không hề che giấu sự tán thưởng cùng kinh diễm:
“Hiện tại ta không nghĩ như vậy nữa. Trần thị A Dung, bọn họ sẽ đến, cho dù
không phải tự mình mạo hiểm cũng sẽ cố hết sức vì nàng.”

Trong lúc Trần
Dung nhíu mày ra vẻ không tin, giọng nói gã trầm thấp mà từ tính như gió khẽ
lướt qua: “Một phụ nhân tốt đẹp như vậy cũng không thử cứu một lần, về sau, có
sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”

Đây là một sự
đánh giá rất cao.

Trần Dung nhìn
Mộ Dung Khác, chỉ thấy gã đang ngửa mặt ngắm nhìn bầu trời xuất thần. Gương mặt
dưới mặt nạ bằng đồng trong ánh lửa lại tản ra vẻ tịch mịch thiên cổ.

Trần Dung phất
phất tay, ý bảo một thân vệ của Mộ Dung Khác đến gần, nhẹ giọng nói: “Lấy cầm
đến.”

Thân vệ kia
ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Khác, thấy gã xuất thần, ngẫm nghĩ, lại
gật đầu rời đi.

Chỉ chốc lát,
một cây thất huyền cầm đặt trước mặt Trần Dung.

Trần Dung ngồi
khoanh chân, bàn tay trắng nõn đặt lên dây cầm.

Khi ngón tay
nàng vừa gẩy, một chuỗi tiếng nhạc du dương bay ra.

Trong tiếng
đàn uyển chuyển, du dương mang theo thê lương tịch mịch, Trần Dung ca xướng:
“Phương bắc có giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập. Nhất cố khuynh nhân thành, tái
cố khuynh nhân quốc. Trữ bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc? Giai nhân nan tái
đắc! Giai nhân tái nan đắc…”

Câu thơ này
vốn là ca tụng mỹ nhân, tràn ngập sung sướng, nhưng thốt ra từ miệng của Trần
Dung lại có ý thương cảm triền miên.

Hơn nữa, một
câu “Giai nhân nan lại” kia, Trần Dung nhấn mạnh ngữ điệu, tỏ rõ ý tương tư, vô
vọng khổ sở trong đó.

Dường như, nó
đang muốn nói cho mọi người biết, mất đi chính là mất đi, vĩnh viễn chỉ có một
người duy nhất, sẽ không xuất hiện người thứ hai nữa.

Cho dù có mỹ
nhân khác đẹp hơn, nhưng đó cũng không phải là nàng.

Dường như, nó
nói cho mọi người biết, cho tới bây giờ việc trên thế gian đều như thế, người
hay vật cũng vậy, đều là độc nhất vô nhị.

Nó lướt qua
sinh mệnh mỗi người, từ nay về sau sẽ biến mất không thể tìm thấy bóng hình.

Khi ngươi đầu
bạc nhìn lại mới phát hiện, tốt đẹp kia trong nháy mắt đã xa rời thành vĩnh
viễn… Sẽ không có nữa, cũng giống như chưa từng xuất hiện.

Tiếng đàn
tiếng ca này lộ ra trong trẻo nhưng lạnh lùng, lộ ra một loại tâm tư, lộ ra một
loại hoa lệ cùng sáng lạn.

Vì thế, sự thê
lương này càng làm cho người rơi lệ.

Bất tri bất
giác, Mộ Dung Khác đỏ hốc mắt.

Không đợi
tiếng đàn dừng lại, gã đứng phắt dậy, đi nhanh về phía trước.

Chúng thân vệ
thấy thế, vội vàng đuổi theo.

Lúc này, Mộ
Dung Khác sải bước đi ra vài bước phục hồi tinh thần.

Gã yên lặng
nhìn chằm chằm Trần Dung đang đánh cầm, thần thái yên tĩnh xinh đẹp, thấp giọng
nói: “Truyền lệnh xuống, ai cũng không được động vào nàng!”

“Vâng!”

Mệnh lệnh “Ai
cũng không được động vào nàng” truyền vào tai Trần Dung một cách rành mạch.

Tức thì, tay
Trần Dung khẽ lướt, tiếng đàn càng thêm du dương uyển chuyển.

Báo cáo nội dung xấu