Mị Công Khanh - Chương 183 + 184
Chương 183: Hội hợp với Nhiễm Mẫn
Trần Dung vừa
muốn giãy dụa, nhưng nghĩ đến mấy chữ “Tận hưởng lạc thú trước mắt” của chàng,
không khỏi nghĩ ngợi: Thôi, cũng không biết ngày mai sẽ thế nào, nếu như ta
thật sự có thai, có lẽ hài tử này cũng không có cơ hội được sinh ra. Không bằng
chiều theo chàng đi.
Vừa nghĩ như
thế, nàng vươn cánh tay ngọc, ôm gáy chàng, đón nhận nụ hôn của chàng. Dần dần,
trong toa xe lại tràn ngập cảnh xuân.
Đoàn người đi
rất chậm, đến lúc chạng vạng, sau khi nghỉ ngơi một lát tại nơi hoang dã, đảo
mắt đã tới bình minh.
Trong xe ngựa,
Trần Dung nằm trong lòng Vương Hoằng, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Vương Hoằng
cúi đầu, vươn tay xoa bả vai trần của nàng, từ góc độ này nhìn lại, có thể nhìn
thấy khuôn ngực như ẩn như hiện.
Trong nắng
sớm, đôi môi anh đào của nàng sưng đỏ, hai mắt ngập nước lấp lánh trong suốt,
da thịt trắng mịn tỏa ra hương thơm mê người. Phụ nhân này là như vậy, chỉ cần
cởi bỏ phòng bị, thì không có lúc nào là không hấp dẫn quyến rũ người khác.
Một bàn tay
vươn ra, lại chạm vào dấu tay xanh tím đậm hơn hẳn lúc ban đầu trên khuôn ngực.
Tuy chạm nhẹ
qua, nhưng Trần Dung vẫn đau, hơi run rẩy một chút, nàng ngoái đầu nhìn lại,
sẵng giọng: “Đau quá, bị thương rồi.” Thấy chàng nhìn mình chăm chú, nàng ủy
khuất hít mũi, bổ sung thêm: “Là thật mà.”
Vương Hoằng
cười, hai tay hãy còn đặt trên khuôn ngực, giọng nói thanh nhuận mang theo ủ
rũ: “A Dung?”
Trần Dung lên
tiếng.
Vương Hoằng
đang muốn nói chuyện, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng vó ngựa dồn dập, một
giọng nói vang dội vang lên: “Lang quân, Nhiễm tướng quân đến rồi.”
Nhiễm Mẫn đến
đây?
Trần Dung rùng
mình, chỉ nghe thấy tiếng cười thản nhiên của Vương Hoằng truyền đến từ trên
đỉnh đầu: “Chiến sự vừa mới chấm dứt đúng không? Cũng không nghỉ ngơi một chút
đã chạy tới đây, người này đúng là có tâm.”
Nghe thấy mấy
chữ cuối cùng, Trần Dung cúi đầu.
Vương Hoằng
liếc nhìn nàng một cái, ra lệnh: “Chuẩn bị một chút.”
“Vâng.”
Xe ngựa dừng
lại, Trần Dung lấy ra một bộ xiêm y ở bên thành xe hầu hạ Vương Hoằng thay đổi,
sau đó, nàng vươn tay lấy bộ nữ phục mà Vương Hoằng đã chuẩn bị sẵn cho nàng.
Vừa mới chạm
vào bộ y phục màu trắng, một bàn tay ấn lên tay nàng.
Trần Dung kinh
ngạc quay đầu.
Vương Hoằng
liếc nhìn bộ y phục màu trắng, tay phải duỗi ra cầm một bộ thường phục đỏ nhạt
thêu kim tuyến, đặt nó lên người Trần Dung, Vương Hoằng nói: “Mặc bộ này.”
Trong ánh mắt
kinh ngạc của Trần Dung, chàng ngập ngừng, cảm thấy không được tự nhiên nói:
“Mặc đi.”
Trần Dung lên
tiếng, tiếp nhận bộ thường phục kia. Dưới ánh mặt trời, bộ quần áo màu đỏ nhạt
cuộn sóng nếp gấp, từng đợt kim tuyến lấp lánh ánh mặt trời, rất hoa lệ.
Trước kia,
nàng chưa từng mặc y phục màu đỏ.
Nếu không phải
Mộ Dung Khác bắt buộc, nàng thật không biết, mình mặc đồ màu đỏ lại chói mắt
như thế.
Hiện tại, lòng
của nàng đối y phục màu đỏ vẫn có mâu thuẫn, nhưng Vương Hoằng kiên trì như thế…
Cắn môi, Trần Dung cởi bỏ áo bào.
Vừa cởi áo bào
ra, cần cổ tuyết trắng, đường cong duyên dáng lại hiện ra ở trước mắt Vương
Hoằng. Bất tri bất giác, tay chàng lại vuốt ve da thịt nàng.
Vuốt ve nàng,
chàng khẽ nói: “Da dẻ như băng ngọc, trong suốt lưu quang, lộng lẫy mà ấm áp,
tựa như ôn ngọc, lại mềm mại thơm hương.”
Ngâm tụng,
chàng nghiêng người về phía trước ôm Trần Dung, đem mặt mình dán vào gáy nàng.
Hơi thở nóng
rực của chàng thổi vào bên tai Trần Dung, làm Trần Dung ngứa ngáy muốn bật
cười.
Nhịn nhẫn,
nàng vẫn đỏ mặt cười nói: “Lời nói của Thất lang thật sự động lòng người, đây
là những lời tình tứ nơi khuê phòng sao?”
Câu hỏi của
nàng làm cho Vương Hoằng ngẩn ra, nói: “Nghe ý tứ của khanh khanh, dường như
luôn hướng tới lời tình tứ nơi khuê phòng này đã lâu?”
Trần Dung vội
vàng buông rủ hai mắt.
Nàng đã hướng
tới thật lâu, kiếp trước, nàng luôn mơ màng ngồi ở trước rèm cửa sổ bằng lụa
mỏng, ngắm nhìn cây cối xanh um tươi tốt mà khát vọng hanh phúc vĩnh viễn cũng
không có cách nào chạm đến này.
Hiện tại, nàng
đã chạm đến… Hạnh phúc này có lẽ chỉ có mấy ngày, nhưng nó tốt đẹp đến vậy,
nàng cần gì phải suy nghĩ miên man.
Nghĩ đến đây,
Trần Dung cắn môi. Nàng nhẹ nhàng nghiêng đầu, cắn nhẹ lên chóp mũi Vương Hoằng
một cái, liếc mắt đưa đẩy mị ý, nói: “Nữ nhi trên thế gian, có người nào mà
không mong muốn như thế?”
Nàng quay đầu
lại tươi cười, cứ thế đưa lưng về phía Vương Hoằng, cởi bỏ trung y.
Khi trung y
màu trắng mềm mại rơi xuống, nàng tinh tường nghe thấy nam nhân phía sau thở
dốc hơn một chút.
Trần Dung cắn
môi cười, tư thái tuyệt đẹp như đang múa, một bên đưa tay cầm lấy bộ y phục
mới.
Nàng vừa mới
khoác trung y lên người, hai tay đã bị áp chế.
Vương Hoằng từ
sau lưng khóa chặt hai tay nàng, môi của chàng cắn lên gáy ngọc.
Đảo mắt, vài
dấu răng đã xuất hiện.
Trần Dung căn
bản không kịp kêu đau, chàng lại nghiêng đầu, cắn mạnh một cái bên tai nàng.
Khi chàng dời
đi, Trần Dung ngơ ngác nhìn gương đồng, trong gương đồng, mấy dấu răng kia rõ
ràng như thế, chói mắt như thế.
Qua một hồi
lâu, Trần Dung mới ngây ngốc kêu lên: “Thế này, phải làm sao bây giờ?”
Nàng nhịn
không được véo cánh tay Vương Hoằng một cái thật mạnh, ảo não nói: “Chàng bảo
ta làm thế nào để gặp người ta bây giờ?”
Vương Hoằng hừ
nhẹ một tiếng, miễn cưỡng nói: “Mấy ngày tới nàng cũng không cần gặp người ta
mà.”
Làm sao có thể
không cần gặp người? Nhiễm Mẫn kia vẫn đang chờ ở phía trước mà.
Trần Dung vừa
nghĩ đến Nhiễm Mẫn, không khỏi ngoái đầu nhìn lại cười trộm, mím môi gọi: “Thất
lang.” Vừa quay đầu, nàng đối diện với Vương Hoằng không biết khi nào đã chuyển
mắt qua cửa xe, nghiêng người dựa trên tháp, mắt nhìn trời xanh mây trắng, vẻ
mặt yên tĩnh thong dong, tao nhã đến cực điểm.
Tiểu tử này
lại đang giả bộ.
Trần Dung liếc
trắng mắt, mặc trung y vào, khoác bộ thường phục đỏ nhạt vào người.
Sau khi hai
người chuẩn bị xong, xe ngựa lại khởi động.
Dần dần, phía
trước vang lên tiếng ồn ào, tiếng ngựa hí không ngừng. Khi xe ngựa dừng lại,
Trần Dung soi gương đồng, vấn lại búi tóc.
Lúc này, nàng
vấn búi tóc của phụ nhân. Vừa mới cài trâm, ngoài xe ngựa truyền đến giọng nói
ôn nhu của Vương Hoằng: “Xuống dưới đi.”
“Vâng.”
Khi Trần Dung
bước xuống, Vương Hoằng cũng không chờ nàng, mà đi nhanh về phía trước.
Trần Dung vội
vàng đuổi theo.
Ở phía trước
cách nàng tầm hai trăm bước xuất hiện một đội ngũ đông đúc, liếc mắt nhìn lại,
Trần Dung chỉ nhìn thấy cát bụi cuồn cuộn do vó ngựa giẫm đạp tạo nên, còn có
đầu người đông nghìn nghịt.
Trong đội ngũ
này ít nhất cũng có mấy ngàn người.
Khi hai người
Trần Dung đi về phía trước, trong đội ngũ có người nhảy xuống lưng ngựa, đi về
phía bọn họ.
Chỉ chốc lát,
Vương Hoằng đã đi đến dưới một gốc cây dong cao lớn, khoanh tay mà đứng.
Trần Dung chạy
đến phía sau chàng, đứng về phía ánh mặt trời, ánh nắng có chút chói lọi, Trần
Dung híp mắt lại.
Trong tầm
nhìn, mười mấy nam nhân bước đến, nam nhân đi đằng trước, khôi giáp trên thân
nổi bật dưới ánh mặt trời đặc biệt cao lớn, đặc biệt lãnh khốc.
Trên khôi giáp
kia loang lổ vết máu, cát bụi, dường như không có một chỗ nào sạch sẽ. Dưới đôi
mắt sâu thẳm sắc bén giống như sói kia dường như cũng có vết máu.
Nam nhân đi
phía sau y cũng là như vậy, một đám người lấm lem bụi đất và vết máu.
Nam nhân kia
liếc mắt một cái thì trông thấy Vương Hoằng, lập tức bạc môi khẽ nhếch, xem như
đang cười.
Sau đó, hai
mắt y chuyển về phía sau Vương Hoằng, nhìn thấy Trần Dung.
Vừa liếc mắt
một cái, hai mắt y nhanh chóng hiện lên một chút kinh diễm.
Vương Hoằng
bước ra nghênh đón.
Chàng hướng
tới Nhiễm Mẫn mặc khôi giáp vái chào, cười nói: “Chúc mừng tướng quân đại thắng
trở về.”
Nhiễm Mẫn gật
đầu, hai mắt của y vẫn đặt ở trên thân Trần Dung.
Sau khi nhìn
ngắm Trần Dung một lúc, Nhiễm Mẫn gật đầu, nói: “Nét mặt toả sáng hơn xưa, xem
ra không sao cả.”
Y quay đầu
nhìn về phía Vương Hoằng.
Nhìn Vương
Hoằng chăm chú, y nhếch bạc môi, thản nhiên nói: “Thủ đoạn của Thất lang thật
giỏi, sau khi làm anh hùng cứu mỹ nhân, kiểu tóc của mỹ nhân cũng thay đổi
rồi.”
Vương Hoằng
ngẩn ra, quay đầu nhìn lại Trần Dung.
Đối mặt với
kiểu tóc phụ nhân của nàng, khóe môi Vương Hoằng từ từ cong lên.
Dần dần, khóe
môi chàng càng ngày càng cong.
Quả nhiên khi
dời mắt khỏi Trần Dung, trên gương mặt tuấn dật cao hoa của Vương Hoằng mang
theo tươi cười rạng rỡ, con ngươi trong suốt cao xa cũng híp lại, tỏ vẻ thỏa mãn
sung sướng.
Nhìn thấy
Vương Hoằng như vậy, Nhiễm Mẫn hừ nhẹ một tiếng.
Sau khi trầm
mặc một lát, Vương Hoằng hỏi: “Tình hình chiến đấu như thế nào?”
Nhắc tới tình
hình chiến đấu, vẻ mặt của Nhiễm Mẫn trở nên nghiêm túc, y cau mày trầm giọng
nói: “Mộ Dung Khác đúng là danh bất hư truyền. Lấy có tâm thắng vô tâm, cũng
chỉ đánh bại ba ngàn sĩ tốt của Mộ Dung Vu. Về phần hai ngàn người mà gã dẫn
theo…”
Nói tới đây,
Nhiễm Mẫn nhướn mày, nói: “Hai ngàn người kia không hề bị tổn hại.”
Y nhìn về phía
Vương Hoằng, nói: “Gã lại sắp đặt hai ngàn người ở giữa đường, khiến ta trở tay
không kịp. Vừa mới thoát thân, lại gặp đội ngũ của Mộ Dung Khác. Lúc đó ta đã
chiến đấu hai lần, vốn đã mệt nhọc. Mặc dù nhân số không thua gã, song phương
giằng co nửa ngày, vẫn đều tự lui ra sau.”
Vương Hoằng
gật đầu, nhẹ giọng nói: “Không sai, Mộ Dung Khác tài trí xuất chúng, sở hữu sĩ
tốt vũ dũng hơn người, nếu đánh bừa chỉ có thể lưỡng bại câu thương.” Dừng một
chút, chàng nói về tình huống của mình: “Gã thấy ta chỉ là muốn mang A Dung đi
nên không muốn mạo hiểm.”
Điểm ấy tất
nhiên Nhiễm Mẫn biết, y gật đầu, có điều khi Vương Hoằng nhắc tới hai chữ “A
Dung”, y lại liếc nhìn Trần Dung một cái.
Thu hồi ánh
mắt, Nhiễm Mẫn chuyển sang nhìn Vương Hoằng, gương mặt y lạnh lùng, nghiêm túc,
chậm rãi nói: “Như mong muốn của ngươi, ta không hề động vào tài vật của thành
chủ Mạc Dương… Trên đường hộ tống, Mộ Dung Khác phái Hồ Diễn Thanh ra quân,
cũng bị người của ta đuổi đi, không ai chiếm được lợi.”
Lời này vừa
thốt ra, hiển nhiên Vương Hoằng hơi giật mình, chàng kinh ngạc nhìn Nhiễm Mẫn
chăm chú, thấp giọng hỏi: “Ngươi không động vào chỗ đó ư?”
Nhiễm Mẫn gật
đầu.
Vương Hoằng
nhìn y, chậm rãi nói: “Đã nói rõ ràng là Vương gia ta tiết lộ, ngươi có thể
động vào mà.”
Nhiễm Mẫn
không đáp, ngược lại ngẩng đầu nhìn Trần Dung.
Lúc này, ánh
mắt của y rất nghiêm túc.
Yên lặng nhìn
nàng chăm chú, Nhiễm Mẫn từ từ nói: “Phụ nhân này, ta không thể để nàng bị
người ta làm nhục. Cứu nàng là ta tự nguyện, tài vật này ta không cần.”
Nói tới đây, y
cũng không thèm nhìn tới Vương Hoằng, nói thẳng: “Thỉnh thối lui một chút, để
ta nói với phụ nhân này một câu.”
Một lời thốt
ra, chúng tướng nhất nhất lui ra phía sau. Vương Hoằng nắm nhẹ tay Trần Dung,
rồi chậm rãi rời đi.
Nhiễm Mẫn tiến
lên một bước.
Y cúi đầu
xuống, nhìn thẳng Trần Dung.
Nhìn ngắm
nàng, y nheo lại hai mắt, sau một lúc lâu mới hỏi: “Mộ Dung Khác có chạm vào
nàng không?”
Đầu tiên Trần
Dung ngẩn ra, đảo mắt nàng lắc đầu, thấp giọng trả lời: “Không có. Gã bị lời lẽ
của ta khích tướng, đáp ứng giữ tôn nghiêm cho ta.”
Nhiễm Mẫn
không trả lời.
Trần Dung có
chút kinh ngạc, lén lút ngẩng đầu lên nhìn y.
Vừa ngẩng đầu,
nàng đối diện với ánh mắt của Nhiễm Mẫn, dưới ánh mặt trời, trong hai tròng mắt
sắc bén như đao, tựa như hỏa diễm âm liệt trong bóng đêm, lần đầu tiên xuất
hiện một chút buồn bã, cô đơn, còn có cô tịch khó có thể miêu tả thành lời.
Y dùng ánh mắt
cô tịch này nhìn Trần Dung chăm chú, rất lâu sau đó, mới thấp giọng nói: “Nàng
bội bạc, tổn thương ta… Điều này, ta cũng không trách nàng.”
Chương 184: Tâm của y
“Bội bạc, tổn
thương y?”
Trần Dung nghe
đến đó, thật sự cảm thấy buồn cười, nhưng mà, khi nàng đối diện với ánh mắt cô
tịch kia, đối diện với thân hình cao lớn loang lổ vết máu cùng cát bụi kia, rõ
ràng ánh mặt trời ấm áp, nhưng nam nhân tuấn mỹ vô trù này khiến người ta cảm
giác sự lạnh lùng cùng tịch mịch. Đây là một loại tịch mịch có một không hai,
là linh hồn vĩnh viễn bay lượn ở nơi hoang vu, không có ai biết đến, cũng chưa
bao giờ có bạn đời để xóa tan sự tịch mịch này.
Trần Dung kinh
ngạc nhìn y, đột nhiên, mắt nàng có chút đau xót. Hơi hơi nghiêng đầu, Trần
Dung để gió nơi hoang dã thổi khô ánh mắt… Có lẽ, nàng chưa từng thật sự hiểu
biết y, nam nhân này, sâu trong nội tâm có khát vọng vô cùng và sự ôn nhu mềm
mại. Nàng từng nghĩ rằng, y giống như người làm bằng sắt, vĩnh viễn cũng sẽ
không bị đánh bại, nhưng có lẽ nàng lầm rồi. Cho dù là kiếp trước hay là kiếp
này, y vẫn luôn cô đơn, dù y có đạt được bao nhiêu thứ, nhưng linh hồn của y
luôn luôn lạc lõng, luôn luôn tìm kiếm sự ấm áp.
Kiếp trước,
nàng dùng sai cách để lọt vào mắt y, mặc dù hao hết tâm cơ, cuối cùng cũng
không được y ngoái đầu nhìn lại.
Kiếp này, nàng
buông y ra, cũng buông tha chấp niệm. Nhưng điều này lại như khiêu khích, bài
xích cùng khát vọng theo bản năng lại làm cho nàng đi vào tâm của y.
Ngẫm nghĩ,
Trần Dung hiểu, mình thật sự đã tổn thương y.
Y phải chịu
thương tổn giống như nàng kiếp trước, nàng bước vào tâm của y, nhưng lại khinh
thường điều này, đây chính là sự tổn thương lớn nhất.
Môi mấp máy,
nhưng khác với lúc xưa là lúc này, Trần Dung không có cách nào cảm thấy vui vẻ.
Gió thổi rối
loạn mái tóc dài của nàng, Trần Dung vươn tay vén lại, từ từ buông rủ bàn tay
trắng nõn, Trần Dung muốn nói gì đó, Nhiễm Mẫn thấp giọng tiếp lời: “A Dung,
nếu…” Y nói có chút tối nghĩa: “Nếu nàng mang thai, lại không có chỗ dung thân,
thì cứ tới tìm ta.”
Trần Dung
ngẩng phắt đầu nhìn y.
Đối diện với
ánh mắt bình tĩnh, cô tịch khôn cùng đó, Trần Dung thấp giọng nói: “Mộ Dung
Khác thật sự không hề động vào ta.” Giọng nói của nàng có chút vô lực. Nàng
cũng biết, cho tới nay, phụ nhân rơi vào tay người Hồ, kết cục tốt nhất là ngủ
với một mình chủ soái, mà đa phần phổ biến là trở thành đồ chơi của tướng lĩnh
và nhóm Hồ tốt… Đây là thường lệ, không có nữ nhân nào có thể tránh khỏi. Vì
thế, chuyện Nhiễm Mẫn và Vương Hoằng có hoài nghi là không thể tránh khỏi.
Nhiễm Mẫn nhìn
nàng chăm chú, vẫn nói tiếp: “Tính tình nàng quá quật cường. Nàng không chấp
nhận được Trần Vi, cũng có thể tìm tới ta, nói rõ với ta. Chỉ vì một chuyện nhỏ
như thế mà nàng đã thất thân cho Vương Hoằng. A Dung, nàng đã phụ ta.”
Trong giọng
nói trầm thấp của y lộ ra một loại bi thương, khi thốt ra câu “Nàng đã phụ ta”
lại có cảm giác vô lực.
Môi Trần Dung
mấp máy, nàng biết, lúc trước nếu nàng thật tình, không phải y thì không lấy chồng,
khi biết về chuyện Trần Vi thì có thể tìm y, đưa ra yêu cầu với y. Tuy rằng
chưa chắc y đã nghe theo nhưng nàng nên thử một lần.
Nhiễm Mẫn nhìn
nàng, thấy nàng cúi đầu, cơ bắp trên gương mặt hơi giật giật, y còn nói thêm:
“Nàng đã thất thân, ta cũng không để tâm, thật sự có ý cưới nàng… Nhưng nàng
vẫn cự tuyệt, A Dung, tâm của nàng cứng như sắt đá.”
Y nói tới đây,
ngửa đầu nhìn bầu trời, trên gương mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười buồn bã: “Nghĩ
tới kiếp này Nhiễm Mẫn ta, xuất thân từ Hồ cẩu, nhận giặc làm cha, tuy đã giải
cứu vô số tộc nhân, nhưng chỉ luôn nhận được sự xem thường. Ta cũng cảm thấy
không sao cả… Chỉ có nàng, vừa làm cho ta vui thích vô tận, cảm thấy cuộc đời
này không có gì phải nuối tiếc nữa, đảo mắt lại đối với ta như thế. A Dung, khi
đó ta hận nàng, ta thật sự muốn giết nàng.”
Trần Dung cắn
môi, càng cúi thấp đầu.
Yết hầu Nhiễm
Mẫn chuyển động lên xuống, y nhắm lại hai mắt, giấu đi sự chua chát cùng cô
đơn. Môi mím lại, y khàn khàn nói: “Lúc này, ta cũng muốn buông tay không để ý
tới. Nhưng vừa nghĩ đến nàng rơi vào tay nhóm Hồ cẩu, giống như hàng ngàn hàng
vạn nữ tử người Tấn mà ta đã từng chứng kiến qua, từng bước trở thành tiện nô
dưới thân người Tiên Ti, ta đứng ngồi không yên.”
Y nói tới đây,
Trần Dung nhẹ nhàng lui ra phía sau một bước, chậm rãi khom người, thi lễ với
y. Tâm tình của nàng quá mức phức tạp, lời bị nghẹn ứ trong cổ, ngoài việc làm
động tác này ra, nàng thật sự không biết phải làm thế nào.
Giọng nói khàn
khàn của Nhiễm Mẫn tiếp tục truyền vào tai: “Hiện tại, nàng không có việc gì,
ta thật sự vui mừng.”
Nói ra những
lời này, y nhìn Trần Dung chăm chú, gằn từng tiếng nói: “Phụ nhân này, nàng
phải nhớ kỹ lời ta nói. Nếu như không có chỗ dung thân, có thể tới tìm ta, ta
đường đường là trượng phu, sẽ không nhạo báng nàng, ngay cả hài tử của nàng, ta
cũng sẽ coi là con ruột.”
Y nói tới đây,
ngắm nhìn Trần Dung thật sâu, rất nghiêm túc, rất chấp nhất, dường như muốn
khắc ghi hình bóng nàng, mà cũng dường như muốn ngắm nhìn một lần cuối cùng rồi
hoàn toàn quên lãng nàng.
Sau đó một lúc
lâu, trong gió truyền đến tiếng thở dài của y. Đợi đến khi Trần Dung ngẩng đầu
lên, chỉ nghe thấy tiếng tay áo phất qua.
Nhiễm Mẫn đi
đến bên ngựa, xoay người sải bước, y không quay đầu, cất giọng cao mà lãnh khốc
lên tiếng quát: “Đi!” Một lời thốt ra, ngàn kỵ đồng thời cất bước, cát bụi cuồn
cuộn bốc lên, khiến Trần Dung nheo hai mắt lại.
Vương Hoằng đi
tới sau lưng nàng, chàng nhìn bóng dáng nhuốm máu càng ngày càng xa dưới ánh
mặt trời kia, chắp hai tay sau lưng thản nhiên nói: “Nàng rơi vào cảnh cùng
đường ư? Y nghĩ nhiều quá rồi.”
Giọng nói bất
mãn rơi vào tai Trần Dung, nàng vội vàng chớp chớp mắt, rồi mới quay đầu.
Vừa quay đầu
lại, nàng đối diện với ánh mắt lẳng lặng của Vương Hoằng. Khi thấy hai mắt ươn
ướt của Trần Dung, chàng bất mãn hừ một tiếng, nói: “Đi thôi.” Cũng không chờ
Trần Dung đuổi theo, đã nghênh ngang rời đi.
Trần Dung bước
lên xe ngựa.
Nàng cúi đầu,
vẫn không nhúc nhích nhìn hai tay mình đang bấu chặt lẫn nhau, trong khoảng
thời gian ngắn, nỗi lòng, tư tưởng hai kiếp đều trào dâng trong lòng, thật lâu
lại hóa thành một tiếng thở dài.
Ngẩng đầu,
Trần Dung kinh ngạc nhìn phong cảnh bên ngoài, cũng không biết mình đã xuất
thần bao lâu, nàng mới nhớ tới Vương Hoằng, liền quay đầu nhìn về phía chàng.
Nàng đối mặt
là Vương Hoằng đang nhắm mắt dưỡng thần, tựa như pho tượng.
Trần Dung xê
dịch về phía đó, vừa mới tới gần, giọng nói lạnh lùng truyền đến: “Không tưởng
niệm cố nhân của nàng nữa sao?”
Trần Dung ngẩn
ra, sau đó cố nhịn cười trả lời: “Có người mới, cần gì phải nhớ tới cố nhân?”
Vương Hoằng mở
mắt ra.
Ánh mắt của
chàng vẫn trong trẻo cao xa, xa không thể với tới, nhưng Trần Dung rất hiểu
chàng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đôi môi chàng hơi bĩu lại.
Trần Dung bật
cười, nâng đầu lên, hôn mạnh lên môi chàng một cái.
Bị Trần Dung
khinh bạc, Vương Hoằng vẫn dùng ánh mắt trong sáng cao xa kia nhìn xuống nàng
với thần sắc lạnh lùng mà xa xôi.
Trần Dung thầm
than một tiếng, nàng lẳng lặng dịch ra, cúi đầu, lấy ra thất huyền cầm trên
vách xe, bàn tay trắng nõn vung lên, tưởng niệm yên tĩnh mà xa xưa ùa về.
Cúi đầu, thấp
thoáng dưới lớp y phục màu đỏ, khuôn mặt thanh diễm của nàng xinh đẹp như hồ
nước dưới ánh tịch dương. Khi bàn tay trắng nõn của nàng xẹt qua, một lọn tóc
cũng hất theo, lộ ra cần cổ duyên dáng trắng như ngọc.
Bất tri bất
giác, trong ánh mắt Vương Hoằng nhìn nàng, lạnh lùng đã tan biến, sự mê ly xuất
hiện.
Tiếng bánh xe,
tiếng nói nhỏ, còn có cát sỏi trên con đường đất vàng, trong tiếng đàn xa xưa,
yên tĩnh mà tươi đẹp, khiến khung cảnh này trở thành vĩnh hằng, “Thanh thanh tử
câm, du du ngã tâm. Túng ngã bất vãng, tử trữ bất tự âm! Thanh thanh tử bội, du
du ngã tư. Túng ngã bất vãng, tử trữ bất lai! Thiêu hề đạt hề, tại thành khuyết
hề. Nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề…”
Đây là một
loại tương tư không thể dùng lời nói mà hình dung, khi nhớ chàng, canh giờ
không trôi qua, ngày và đêm đều không biến đổi. Khi nhớ chàng, bóng dáng của
chàng như lẩn khuất trong đám mây. Khi nhớ chàng, tim bị vò nát thành vô số
mảnh nhỏ, từng mảnh một đều là hình bóng chàng tươi cười.
Khi nhớ chàng,
tử vong cũng không có gì đáng phải e ngại, vô số lần ngồi lặng dưới ánh trăng,
nguyện hồn phách rời khỏi thân xác, gặp gỡ chàng ở nơi phương xa.
Rõ ràng tương
tư này đã khắc cốt, nhưng trong âm điệu chỉ thấy yên tĩnh, không thấy khổ đau.
Bất tri bất
giác, Vương Hoằng vươn hai tay, ôm Trần Dung từ phía sau.
Chàng nhẹ
nhàng hôn lên tóc mai nàng, khẽ hé môi, muốn nói gì đó, lại bị nghẹn ở cổ.
Trong tiếng đàn của nàng, dường như chàng nhìn thấy Trần Dung bị nhốt trong
ngàn vạn Hồ nô, trong vô số đôi mắt dâm uế đầy dục vọng, tâm trạng nàng yên
tĩnh tùy thời chuẩn bị chịu chết mà tưởng niệm mình.
Chàng ôm nàng
rất chặt, làm tiếng đàn trở nên loạn nhịp, hai tay Trần Dung đặt trên cầm dừng
lại.
Đột nhiên,
vành tai cảm thấy ấm áp.
Chính là chàng
nhẹ nhàng ngậm nó, giọng nói thanh nhuận ôn nhu mang theo sự chua chát: “Ngày
ấy, ở trên Tây Sơn đạo quan nàng nói chuyện với Nhiễm Mẫn, ta đều biết.”
Nói chuyện ở
Tây Sơn đạo quan?
Trần Dung mở
to mắt nhìn, có chút nghi hoặc.
Môi của chàng
di chuyển, in một nụ hôn bên gáy thon của nàng, trong lúc nàng run rẩy, chàng
cúi đầu, ôn nhu nỉ non: “Nàng hỏi vì sao ta lại đến cứu nàng… A Dung xử sự như
thế, Thất lang nào dám không đến?”
Thất lang nào
dám không đến.
Tuy chỉ là vài
chữ ngắn ngủi, Trần Dung giống như mê say. Hai mắt nàng lúng liếng, kìm lòng
không được quay đầu lại.
Vừa mới cử
động, đầu nàng đã bị giữ chặt, dù nàng dùng lực thế nào cũng không thể quay
đầu, không thể nhìn chàng.
Chàng không
muốn nàng quay đầu, nàng sẽ không quay đầu lại. Trần Dung cười, cảm nhận men
say, dựa vào lòng chàng.
Lúc này, chàng
nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng. Trần Dung ngẩng đầu đáp ứng, cái
lưỡi thơm tho vươn ra, hai thân hình lại quấn quanh thành một.
Đoàn xe không
nhanh không chậm chạy về phía thành Nam Dương.
Khi càng ngày
càng gần thành Nam Dương, trên quan đạo đã trở nên náo nhiệt hơn. Thường
thường, sẽ có một thương đội lướt qua, đến hiện tại, thậm chí có thể nhìn thấy
từng đội ngũ nhỏ.
Mấy đội ngũ
này, tất nhiên đều là người Tấn… Càng là loạn thế, càng thấy trung thần. Sau
khi thành chủ của Mạc Dương và Kỳ Dương đến nơi, càng ngày càng có nhiều nam
nhi nhiệt huyết đến đây. Trong lòng bọn họ, tuyến đầu kháng Hồ như thành Mạc
Dương, Nam Dương, Kỳ Dương đã biểu lộ đầy đủ quyết tâm chống Hồ của triều đình.
Mà bọn họ, tất nhiên muốn phấn đấu ở tuyến đầu.
Trong số người
đi đường, Vương Hoằng dẫn dắt đội ngũ này càng ngày càng có nhiều người chú ý
tới. Tuy rằng trên đội ngũ này không thấy dấu hiệu gia tộc, nhưng thân hình
cường tráng của bọn họ, sát khí nội liễm, còn có xe ngựa và tuấn mã thượng
đẳng, đều biểu hiện chiến lực cường đại của bọn họ.
Vì thế, khi xe
ngựa tiếp tục xóc nảy lắc lư mang theo xuân ý kéo dài, một kỵ sĩ đột nhiên lao
ra, ngăn ở trước xe ngựa của Vương Hoằng.

