Mị Công Khanh - Phiên ngoại 1 + 2 + 3

Phiên ngoại:
Giấc mộng của Nhiễm Mẫn [1]

Thành Kiến
Khang đã nằm trong tầm nhìn.

Ngồi ở trong
xe ngựa, gương mặt của Nhiễm Mẫn lạnh lùng, còn có vẻ không kiên nhẫn.

Môi y mím rất
chặt, mày lại nhăn tít. Ở một góc, Trần Vi nao núng nhìn y, vẻ mặt cẩn thận mà
lấy lòng.

Nhiễm Mẫn
không chút để ý liếc nhìn nàng ta một cái rồi thu hồi ánh mắt.

Y ngàn dặm xa
xôi đi đến thành Kiến Khang chính là muốn hỏi Trần thị A Dung một câu, rõ ràng
y đã đồng ý cưới nàng làm thê, vì sao nàng lại bội bạc, ngủ cùng với Vương Thất
lang kia?

Ngày ấy nhìn
thấy nàng mặc y phục trắng nhuốm máu, nghe thấy câu nói vô tình lại không biết
cảm thấy thẹn kia, Nhiễm Mẫn vốn nghĩ rằng một nữ nhân ti tiện như vậy, đâu
đáng để y để ý tới? Quên nàng đi.

Nghĩ thì nghĩ
như vậy nhưng cũng không biết vì sao, khoảng thời gian này Nhiễm Mẫn luôn có
một giấc mộng kỳ quái.

Trong giấc
mộng, y nhìn thấy Trần thị A Dung đứng giữa ngọn lửa, hỏa diễm thiêu đốt nàng,
khói đặc cuồn cuộn bốc lên. Y đứng từ xa nhìn thấy mà quá sợ hãi, y nắm tay một
nữ tử không nhìn thấy rõ khuôn mặt chạy nhanh về phía Trần Dung.

Lao tới bên
đống lửa, y vừa bảo mọi người dập lửa vừa kêu lên: “Trần thị A Dung, tội gì
nàng phải làm như vậy?”

Rõ ràng y phải
cảm thấy đau lòng, một nữ nhân làm cho y động tâm như thế, rõ ràng y phải rất
để ý. Nhưng y lại nhớ rõ ràng, trong giấc mộng khi bản thân nói ra những lời
này có chút thương hại nhưng đa phần lại là phiền chán.

Chẳng những y
không xông lên cứu nàng ra, còn có vẻ không kiên nhẫn. Đây thật sự là chuyện
khó có thể tưởng tượng.

Sau khi Trần
Dung ở trong mộng nghe thấy câu nói của y thì ngửa đầu cuồng tiếu, tiếng cười
kia khàn khàn, điên cuồng, nàng mở rộng hai tay, tiếng cười giống như xen lẫn
tiếng khóc.

Trong mộng, y
nhìn thấy Trần Dung như thế thì lập tức cười lạnh, y nhíu mày, vung tay lên,
lạnh giọng quát: “Nếu nàng muốn chết thì thành toàn cho nàng đi.” Dứt lời, y
vung ống tay áo, nắm tay nữ nhân không thấy rõ khuôn mặt nhưng hơi thở rất quen
thuộc kia rời đi, tùy ý để Trần thị A Dung bị ngọn lửa cắn nuốt.

Trong mộng, y
đi rất nhanh, bước chân quyết tuyệt lạnh lùng, đúng là ý chí sắt đá.

Nhưng một bản
thân y khác lại không muốn rời đi.

Y nhìn chằm
chằm bóng dáng chìm trong biển lửa, gào thét trong lòng: “Trở về, trở về! Nhanh
trở về đi!” Nếu không trở về sẽ không kịp, nàng sẽ bị chết cháy.

Tiếng kêu
không thể phát ra, dù y gọi khàn cả giọng, dù y dùng hết mọi sức lực cũng không
thể kéo y đã đi xa kia về, càng không thể dập tắt ngọn lửa điên cuồng đang
thiêu đốt.

Giấc mộng kia
rất chân thật, sau khi y bừng tỉnh lại thật lâu cũng chưa phục hồi tinh thần. Y
thở hổn hển không ngừng, luyện kiếm một lúc lâu, cưỡi ngựa phóng nhanh, cũng
không thể khiến y bình tĩnh trở lại.

Làm sao có thể
có giấc mộng chân thật đến vậy?

Sau đêm đó, y
lại mơ thấy giấc mộng đó thêm hai lần, ở trong mộng, y một lần lại một lần
chứng kiến, một lần lại một lần kêu gọi, một lần lại một lần nhìn bản thân mình
vô tình rời đi.

Nhiễm Mẫn thật
không rõ bản thân bình sinh giết người vô số, vì sao luôn bị Trần thị A Dung
này cuốn hút, không thể bỏ xuống được, mà nàng còn đi vào giấc mộng của mình.

Y nghĩ, không
thể như vậy, vẫn phải đến thành Kiến Khang một chuyến. Đến Kiến Khang tìm được
phụ nhân kia, hỏi nàng mọi điều trong lòng để hiểu cho thật rõ. Y tin tưởng,
một khi y có được đáp án, con rắn độc nấp kín ở trong lòng sẽ biến mất, giấc
mộng đau lòng kia sẽ không xuất hiện lần nữa.

Cũng thật kỳ
quái, sau khi y đưa ra quyết định này thì cả người nhẹ nhõm, ngay cả trên mặt
cũng mang theo tươi cười, lòng cảm thấy kiên định, khi đã an bài mọi chuyện
xong xuôi, y buông bỏ hết thảy, mang theo thân vệ và Trần Vi tới thành Kiến
Khang.

Trần vi ngồi ở
một góc, nàng ta thấy Nhiễm Mẫn mím môi, cơ bắp hai má thỉnh thoảng co giật thì
khẽ cắn môi, rốt cục cẩn thận hỏi: “Phu chủ, chàng làm sao vậy?”

Giọng nói mềm
mại vô cùng thân thiết.

Nhiễm Mẫn đang
trầm tư phục hồi tinh thần lại, y liếc mắt nhìn Trần Vi.

Nhìn nàng ta
chăm chú, ánh mắt y nặng nề, tựa hồ có một ý niệm chợt lóe qua, nhưng khi muốn
bắt giữ thì không còn thấy đâu nữa.

Trần Vi thấy
Nhiễm Mẫn nhìn mình chăm chú thì cảm thấy có chút bất an, nàng ta thẹn thùng
cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Tại sao phu chủ lại nhìn thiếp như thế?”

Nhiễm Mẫn thu
hồi ánh mắt, y không phải là một người thích miên man suy nghĩ, giấc mộng kia
cũng bị quẳng sang một bên.

Đoàn xe chạy
vào thành Kiến Khang.

Nhiễm Mẫn là
nghĩa tử của Thạch Hổ xưng đế trong người Hồ, ngay cả dòng họ cũng đổi thành họ
Thạch. Người như vậy, ở thành Kiến Khang sẽ không được hoan nghênh. Huống chi,
y còn có uy vọng rất cao trong nhóm thứ dân.

Bởi vậy, vừa
vào thành, Nhiễm Mẫn đã đội đấu lạp, mang theo hộ vệ cùng Trần Vi vào ở sân
viện mà Tôn Diễn đã chuẩn bị.

Lần này y đến
thành Kiến Khang có mấy mục đích, nhưng mục đích quan trọng nhất là y nhất định
phải tìm được Trần thị A Dung, hỏi vì sao nàng lại làm như vậy.

Muốn làm thì
làm ngay, y hỏi Tôn Diễn chỗ ở của Trần thị A Dung.

Vừa hỏi mới
biết được, nữ nhân này đã xuất gia.

Nàng đã trở
thành một đạo cô.

Sao nàng lại
có thể trở thành một đạo cô chứ?

Đột nhiên,
trước mắt Nhiễm Mẫn hiện lên cảnh tượng ngày ấy khi gặp nhau, nàng mặc y phục
màu trắng nhuốm máu, tươi cười xinh đẹp, trong đôi mắt luôn yêu mị kia mang
theo một loại đau xót cùng mờ mịt khắc cốt ghi tâm.

Dường như trong
thiên hạ to lớn này không có chỗ cho nàng dung thân.

Nhiễm Mẫn nhíu
mày.

Y nhìn Tôn
Diễn chăm chú, trầm giọng hỏi: “Vậy Vương Thất lang đâu? Không phải hắn ta đã
đoạt sự trong sạch của nàng rồi sao? Hắn đang làm cái gì?”

Tôn Diễn cười
khổ lắc đầu, nói: “Vương Hoằng kia vốn đã đồng ý cho muội ấy địa vị quý thiếp
nhưng muội ấy lại không chịu.” Cho tới bây giờ, người hiểu Trần Dung nhất chính
là Tôn Diễn, cậu thở dài một tiếng rồi tiếp lời: “Lúc trước đệ đã cảnh cáo
Vương Thất lang, hắn không thể cho muội ấy thứ muội ấy muốn thì đừng trêu chọc
muội ấy. Đệ hiểu A Dung, muội ấy cũng giống đệ, tính tình cương liệt, một khi
để bụng thì sẽ toàn lực ứng phó. Nếu nam nhân bội tình bạc nghĩa, nàng sẽ tự
sát!”

Nếu nam nhân
bội tình bạc nghĩa, nàng sẽ tự sát!

Nàng sẽ tự
sát.

Những lời này
vừa thốt ra, Nhiễm Mẫn đã lùi về phía sau một bước.

Không đợi y
hiểu cho rõ vì sao bản thân lại đau lòng như thế, một bên Tôn Diễn đã kỳ quái
nhìn y, còn nói thêm: “Hiện tại nàng ở Tây Sơn đạo quan.”

Cậu muốn nói
lại thôi, một hồi lâu Tôn Diễn đột nhiên tiếp lời: “Đừng thương tổn nàng.” Mới
nói đến nơi đây, Tôn Diễn thầm nghĩ: A Dung đã hối hôn với tướng quân, hiện tại
muội ấy cũng đã xuất gia, tướng quân cũng không cần tổn thương muội ấy làm gì.

Suy nghĩ một
hồi, cậu cảm thấy an tâm hơn một chút.

Tôn Diễn thấy
Nhiễm Mẫn vẫn không đáp lời thì nghiêm túc nhìn Nhiễm Mẫn, khi đối diện với vẻ
mặt mê man của y thì cậu nhíu mày, tò mò hỏi: “Tướng quân, huynh làm sao vậy?”

Nhiễm Mẫn lắc
đầu, y khoác thêm ngoại bào rồi nói: “Ta đi đây.” Dứt lời, y bước nhanh rời đi.

Tây Sơn đạo
quan rất nổi tiếng, Nhiễm Mẫn chỉ mất một thời gian ngắn đã tìm được ngay. Từ
xa y nhìn thấy người dáng hình xinh đẹp đứng trong rừng cây, còn có áo bào màu
vàng của đạo cô, đột nhiên Nhiễm Mẫn cảm thấy bước chân trở nên nặng nề.

Phiên ngoại:
Giấc mộng của Nhiễm Mẫn [2]

Y đi đến trước
mặt nàng, nhìn nàng còn có vẻ buồn ngủ, có chút hoảng sợ bước xuống từ trên
tảng đá. Nhìn thấy vẻ mặt nàng như thế, vui sướng cùng khát vọng khi gặp lại
hoàn toàn tan biến, y hỏi với giọng lạnh lẽo trầm thấp: “Không dám nhìn ta ư?”

Phụ nhân khiến
y nằm mơ cũng không bình an đột nhiên khẽ mỉm cười, nàng hỏi ngược lại: “Trần
Vi đâu? Tướng quân đến đây sao không mang theo nàng ta?”

“Trần Vi?”

Nhiễm Mẫn quả
thực cảm thấy không thể nói lý, Trần thị A Dung này để ý Trần Vi làm cái gì?
Chỉ là một thiếp thất mà thôi.

Y cố nhịn sự
khó hiểu, cũng chịu đựng nhục nhã do Trần thị A Dung không hề biết xấu hổ này
gây ra cất giọng hỏi: “Vì sao nàng lại xuất gia?”

Chỉ là một câu
hỏi tầm thường, nàng lại nở nụ cười. Nàng cười rất vui vẻ, trong ánh mắt mang
theo trào phúng lạnh lẽo.

Khi y không
thể áp chế nổi lửa giận trong lòng, Trần Dung dùng ống tay áo lau nước mắt,
nói: “Tích lũy hai kiếp… Rốt cục đã được thư thái.”

Y không để ý
tới những lời này của nàng chỉ hỏi: “Nàng cười cái gì?” Khi y hỏi câu này, lửa
giận đã thiêu đốt trong lồng ngực.

Lại một lần
nữa, nàng hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ta hận Trần Vi.”

Nàng nói, nàng
và Trần Vi không thể đội trời chung! Y nạp Trần Vi làm thiếp, cho nên, nàng
vĩnh viễn cũng sẽ không dính líu gì với y nữa!

Cũng giống như
lần trước, lúc này, Nhiễm Mẫn vẫn bị Trần Dung chọc giận, trong chốc lát, y
thật sự muốn tự tay bóp chết nữ nhân không biết sống chết, không biết cảm động
này.

Cuối cùng,
nhìn bóng dáng nàng thản nhiên rời đi, Nhiễm Mẫn cất tiếng cuồng tiếu. Nữ nhân
này khiến cho y từ Lạc Dương đuổi tới Kiến Khang, làm cho y đường đường là đại
tướng quân mà luôn phải bận lòng, nữ nhân này rõ ràng đã đồng ý hôn ước với y,
nhưng với Vương Thất lang kia, nàng lại tìm mọi cách che chở, bảo vệ hắn trước
mặt mình.

Khi nào thì, y
trở thành kẻ nực cười đến vậy? Vì một nữ nhân mà mất hết mặt mũi, chỉ nhận lấy
mọi nhục nhã!

Nhiễm Mẫn trở
về một mình. Khi đến đạo quan này, y mang theo Trần Vi.

Trở lại sân
viện của Tôn Diễn, Nhiễm Mẫn luyện múa thương chừng năm canh giờ. Trong lòng y
có vô số lửa giận, không thể phát tiết cũng không thể dập tắt.

Tập đi tập lại
khiến mồ hôi vã như tắm, y đã quên thời gian trôi qua, quên Trần Vi đã trở lại
tẩm phòng, quên trời đã về khuya, bắt đầu hửng sáng.

Đến khi vô
cùng mệt mỏi, y mới vô lực ngã ngồi ở trên bậc thang, chống thương nghỉ ngơi
một chút.

Có lẽ do quá
mệt mỏi, y ngồi xuống không lâu thì lại chìm vào mộng đẹp.

Trong mộng, y
đang ở trong hôn lễ.

Y mặc bào phục
của tân lang, có một nữ nhân mặc quần áo tân nương ngồi đối diện, nữ nhân đang
liếc mắt đưa tình, bộ dạng động lòng người ngước nhìn y.

Nữ nhân này
cũng xuất hiện giống như trong giấc mộng trước đó, khuôn mặt mơ hồ, y không thể
thấy rõ. Có điều theo từng cử động của nàng ta, y có cảm giác vô cùng quen
thuộc.

Hai người uống
rượu giao bôi xong, nữ nhân kia dựa vào trong lòng y, ôm cổ y, cất giọng mềm
mại: “Thiếp có ngày hôm nay, chết cũng không hối tiếc.”

Nàng ta rưng
rưng nhìn y, trong mắt lộ vẻ thỏa mãn hạnh phúc.

Nữ nhân cắn
môi, cười mà nhòa lệ, còn nói thêm: “Phu chủ, tuy rằng A Dung có chút ngoan độc
nhưng muội ấy vẫn là người đáng thương. Phụ huynh muội ấy không có ở đây, phu
chủ lại bỏ muội ấy, muội ấy đâu còn chỗ nào để đi. Nếu không thì chàng để muội
ấy làm thiếp ở trong sân viện của ta, như vậy hai tỷ muội chúng ta có thể chăm
sóc lẫn nhau, được không?”

Giọng nói nàng
ta mềm mại, ngữ khí vô cùng săn sóc ôn hoà hiền hậu. Đúng vậy, ôn hoà hiền hậu,
y nhớ mang máng, thê tử mới cưới này là một người vô cùng phúc hậu. Ngay cả
Trần thị A Dung kia làm chuyện quá đáng với nàng ta, nàng ta không có một lời
ác ý, còn luôn nói thay cho Trần Dung ở trước mặt mình.

Hiện tại cũng
vậy, ác phụ như thế chết là xứng đáng, nàng ta còn thương hại làm gì.

Trong mộng y
cau mày, không kiên nhẫn nói: “Nhắc tới nàng làm cái gì? Ngủ đi.”

Chữ ngủ vừa
thốt ra, nữ nhân trước mắt nhanh chóng trở nên thẹn thùng động lòng người. Dù
hai gò má ửng hồng, nàng ta vẫn đứng lên, cởi áo tháo thắt lưng cho y.

Tay nàng ta
vừa đặt trên đai lưng của y, đột nhiên, bên ngoài rèm cửa sổ bằng lụa mỏng có
ánh đỏ chiếu rọi, trong tiếng động ầm ĩ, một hạ nhân vội vàng hét lớn: “Tướng
quân, không hay rồi, phu nhân, không, Trần thị A Dung đã phóng hỏa tự thiêu
rồi.”

Tự thiêu?

Y chấn động,
vụt xoay người đi ra ngoài. Mới vừa đi ra một bước, kiều thê y mới cưới vội
vàng đuổi theo, nắm tay y.

Hai người cùng
chạy về phía dấy lên ánh lửa kia.

Y nhìn thấy
phụ nhân kia cười điên cuồng trong biển lửa.

Đó là Trần
Dung, chính là Trần Dung!

Kế tiếp cảnh
trong mộng vô cùng rõ ràng, rõ ràng là cảnh lửa thiêu giống như y đã nằm mơ
trước đó.

Đột nhiên,
Nhiễm Mẫn bừng tỉnh lại trong giấc mộng chân thật đó. Mở to hai mắt, y phát
hiện bản thân đã đổ mồ hôi lạnh khắp cả người, liền dùng ống tay áo lau qua.

Lúc này, trời
đã rạng sáng, từ nơi xa xôi truyền đến tiếng gà gáy vang vang.

Vừa lau hai
lượt, động tác của Nhiễm Mẫn trở nên cứng đờ.

Rõ ràng chỉ là
một giấc mộng, nhưng mọi chuyện xảy ra trong đó cho tới bây giờ vẫn rất rành
mạch.

Y đứng lên.

Ngốc nghếch
đứng đó, Nhiễm Mẫn vẫn không nhúc nhích.

Trần thị A Dung
kia bị mình bỏ sao? Mình đã từng cưới nàng, lại không chút lưu tình mà bỏ rơi
nàng sao? Không để ý nàng không có phụ huynh để dựa vào, không để ý nàng đã
cùng đường ư?

Nàng đứng
trong biển lửa, chảy lệ si ngốc nhìn mình, rõ ràng là vẻ thâm tình mà y mong
nhớ ngày đêm đều khát vọng có được mà!

Còn có thê tử
y mới cưới kia, trong mộng mình lại bị lời của nàng ta khiến cho cảm động. Thật
sự là buồn cười, trên thiên hạ này có phụ nhân nào đã làm thê tử của người ta
mà nguyện ý trở thành thiếp thất chứ? Hơn nữa, còn phải sớm chiều ở chung tranh
đấu với người có địa vị thê tử?

Thê tử mới
cưới kia nói ra lời này rõ ràng muốn giữ Trần thị A Dung ở bên cạnh để nhục nhã
tra tấn nàng. Mà bản thân không hề nhận ra, còn tưởng rằng nàng ta là người
phúc hậu sao?

Sao bản thân
có thể ngu xuân tới mức đó chứ?

Không, mọi
chuyện đều không phải là sự thật!

Làm sao y có
thể cưới Trần Dung mà không hề quý trọng nàng? Nữ nhân này, một khi đã yêu
thương ai tất nhiên sẽ dốc hết tâm tư, trong thế gian này, y có thể gặp được
một nữ nhân như vậy, làm sao có thể không quý trọng nàng chứ?

Đây đúng là
một giấc mộng kỳ quái!

Nhiễm Mẫn lắc
đầu, im lặng cất bước đi ra ngoài.

Bước đi không
mục đích sau một lúc lâu, bầu trời dần dần trở nên sáng ngời.

Lúc này, tiếng
gõ mõ niệm kinh kinh động đến y.

Quay đầu lại,
nhìn thấy một cái đầu bóng loáng, Nhiễm Mẫn nhíu mày, y đã sớm nghe nói qua,
gần mười mấy năm nay, có một vị tăng nhân từ Thiên Trúc đến, tuyên truyền “Phật”
mà bọn họ tôn thờ, còn giảng giải nhiều điều, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã
giành được sự chú ý của không ít người.

Khi Nhiễm Mẫn
nhìn lại, người kia cũng phát hiện ra y.

Hòa thượng
thốt ra một tiếng, “A di đà Phật!” Rồi hỏi: “Thí chủ có tâm sự sao?”

Nhiễm Mẫn liếc
nhìn hòa thượng một cái, từ từ hỏi: “Nếu một người liên tục nằm mơ một cảnh
tượng chưa từng trải qua, còn vô cùng chân thật, thì đó là tại sao?”

“A di đà
Phật!” Hòa thượng chắp hai tay tạo thành chữ thập, nói: “Sống có luân hồi,
người có kiếp trước kiếp sau. Xem ra thí chủ nằm mơ thấy chuyện ở kiếp trước
rồi!”

Mơ thấy chuyện
ở kiếp trước!

Phiên ngoại:
Giấc mộng của Nhiễm Mẫn [3]

Nhiễm Mẫn chấn
động, mồ hôi chảy xuống từ trên trán khiến hai mắt chua xót, y không tự chủ nhớ
tới khi y mới gặp Trần Dung, phụ nhân kia đã bộc lộ phẫn nộ cùng hận thù với y.
Còn nữa, y từng lôi nàng lên ngựa, cười lặp lại hỏi nàng: “Chúng ta có từng gặp
qua chưa?”

“Nữ lang, ta
đã từng đắc tội với nàng sao?”

Hai câu này đã
chìm nghỉm trong trí nhớ ở của y, không biết vì sao, lúc này lại giống như
chuông thần trong mộ cổ, nặng nề gõ từng nhịp lên ngực y.

Còn nữa, hôm
nay khi ở Tây Sơn đạo quan, nàng đã nói một câu: “Tích lũy hai kiếp…”

Tích lũy hai
kiếp.

Chỉ là mấy chữ
đơn giản lại khiến trước mắt y tối sầm lại.

Nhiễm Mẫn chấn
động, đột nhiên lui về phía sau một bước.

Hòa thượng kia
nhìn y với vẻ thương cảm, hai tay tạo thành chữ thập, niệm một tiếng, “A di đà
Phật” Sau đó cao giọng tụng nói: “Nhân ở kiếp trước thì quả ở kiếp sau…”

Trong tiếng
tụng niệm, Nhiễm Mẫn xoay người, nghiêng ngả lảo đảo bước trở về.

Đến khi y đã
đi rất xa, câu tụng kinh “Nhân ở kiếp trước thì quả ở kiếp sau” vẫn còn quanh
quẩn bên tai.

Việc này rất
hoang đường, nào có cái gì kiếp trước kiếp sau chứ? Y đường đường là tướng
quân, bình sinh giết người vô số, chẳng lẽ những người bị giết đều do kiếp
trước thiếu nợ y nên kiếp này đưa tới tận cửa sao?

Nghĩ đến đây,
Nhiễm Mẫn ngửa đầu cuồng tiếu.

Tiếng cười của
y kinh động người ở bên trong, Trần Vi vội vàng chạy ra, nàng ta dựa cửa, sợ
hãi nhìn Nhiễm Mẫn, trên gương mặt tú lệ tràn ngập lo lắng cùng thân thiết.

Hiện tại hiển
nhiên nàng ta đã trang điểm tỉ mỉ, búi tóc lả lơi, sóng mắt nhìn y lại ôn nhu
vô hạn.

Nhìn thấy
Nhiễm Mẫn còn cười to không ngớt, Trần Vi cắn môi, khiếp nhược, thân thiết gọi:
“Phu chủ, chàng, chàng làm sao vậy?”

Khi tiếng kêu
của nàng ta vừa thốt ra, tiếng cười của Nhiễm Mẫn im bặt.

Y nghiêng đầu,
không hề chớp mắt nhìn Trần Vi chăm chú.

Y nhìn rất
nghiêm túc, ánh mắt âm liệt có tính bức bách. Mặt Trần Vi trắng bệch, miễn
cưỡng cười nói: “Phu chủ nhìn thiếp như vậy làm gì?”

Nhiễm Mẫn nhìn
nàng ta không dời mắt, đột nhiên mở miệng: “Ngươi có nguyện cùng Trần thị A
Dung chung một phu quân không?”

A?

Trần Vi khẽ
nhếch cái miệng nhỏ nhắn, hồ đồ nhìn y.

Nhiễm Mẫn
không đợi nàng ta suy nghĩ, ra lệnh: “Trả lời ta.”

“Nguyện ý, tất
nhiên là nguyện ý.” Trần Vi vội vàng cười nói: “Phu chủ là đại trượng phu, nếu
có thể cưới A Dung làm thê, thiếp nguyện giống như nô tỳ mà thị hầu phu chủ và
chủ mẫu.” Nàng ta trả lời rất nhanh chóng, có điều tươi cười trên mặt hơi miễn
cưỡng.

Nhiễm Mẫn cũng
không dừng lại, lập tức hỏi: “Nếu để ngươi làm thê, A Dung làm thiếp thì sao?”

Trần Vi mở to
hai mắt, quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình mà nhìn Nhiễm Mẫn chăm chú,
nhưng dưới sự bức bách của Nhiễm Mẫn, nàng ta nào có tâm tình suy nghĩ kỹ
lưỡng? Lập tức không chút nghĩ ngợi đáp lời: “Vậy, vậy, A Vi cũng rất vui
mừng.” Nàng ta rưng rưng lệ, nghẹn ngào thốt ra tiếng, lặp lại: “A Vi thật sự
vui mừng.” Nói ra mấy chữ cuối cùng, nàng ta có chút hoảng hốt, trên khuôn mặt
luôn văn tĩnh khiếp nhược kia đột nhiên lộ ra một chút dữ tợn.

Nhưng ngay lập
tức, nàng ta che giấu vẻ mặt này, ánh mắt lấp lánh lệ chờ mong, khát vọng nhìn
Nhiễm Mẫn.

Vừa đối diện
với gương mặt Nhiễm Mẫn, nàng ta lui về phía sau một bước, thật cẩn thận cất
tiếng gọi: “Phu chủ, chàng sao vậy?”

Nhiễm Mẫn vẫn
không nhúc nhích nhìn nàng ta chằm chằm.

Ánh mắt của y
rất kỳ quái, giống như nàng ta là người xa lạ, cũng giống như y chưa từng nhận
biết rõ nàng ta. Y đang nghiêm túc nhìn nàng ta. Ánh mắt có thể đâm thủng lòng
người kia làm Trần Vi không khỏi hoảng loạn.

Nhưng mà, vừa
rồi mình đâu có nói sai câu nào?

Nhiễm Mẫn vẫn
đang nhìn nàng ta chằm chằm.

Khi y hỏi câu
này hoàn toàn là theo bản năng. Y cảm giác rằng có lẽ mình sẽ nhận được đáp án
từ câu trả lời của Trần Vi.

Vì thế, ngay
khi Trần Vi nói ra “A Vi thật sự vui mừng” lại lộ vẻ dữ tợn, trước mắt y trở
nên choáng váng.

Đột nhiên,
cảnh vốn chỉ xuất hiện trong mơ, gương mặt tân nương vốn không hề tồn tại kia
lại trùng khớp với khuôn mặt trước mắt này.

Thật sự là vớ
vẩn, hòa thượng kia chỉ nói lời mê sảng vậy mà mình còn tin vào nó, rồi hỏi
Trần Vi câu hỏi này.

Nhiễm Mẫn lắc
đầu, lạnh lùng đi vào bên trong.

Đến khi y bước
vào sân, Trần Vi vẫn đang dựa vào cạnh cửa, không hề cử động.

Không biết vì
sao, ánh mắt xa lạ cùng tìm tòi nghiên cứu vừa rồi Nhiễm Mẫn nhìn nàng ta làm
lòng nàng ta vô cùng hoảng loạn.

Đây là phu
quân mà mình trăm phương nghìn kế cũng muốn gả sao?

Mình vốn có
thể làm thê tử của y nhưng con tim y đã bị tiện nhân vô sỉ kia cướp đi, y không
muốn cưới mình, phụ thân nói, quên y đi.

Nhưng sao nàng
ta có thể quên được? Khi gặp nhau lúc qua sông, chỉ liếc mắt một cái nàng ta đã
ái mộ y rồi. Y chính là nam tử tuấn mỹ nhất có khí phách nhất mà nàng ta từng
gặp trong cuộc sống của mình. Y vung tay lên, vô số sĩ tốt nghiêm nghị đồng ý,
ngay cả sĩ tộc cao quý không ai bì nổi cũng phải nhờ y bảo vệ.

Nàng ta ái mộ
y lâu như vậy, vì thế sẽ không dễ dàng buông tha.

Trần Kỳ đã nói
rồi, Nhiễm Mẫn không muốn cưới nàng ta làm thê tử, nếu muốn ở cùng y thì chỉ có
thể làm thiếp. Làm thiếp vốn không bảo đảm, nói không chừng ngày nào đó chủ mẫu
sẽ giết nàng ta.

Nghe thấy câu
nói đó, mặt Trần Vi khiếp nhược, cung kính đáp lời, nhưng trong lòng lại đang
cười lạnh.

Chủ mẫu sẽ
giết nàng ta ư?

Ai là chủ mẫu?
Trần Dung sao? Nàng là loại người tâm tư suy nghĩ gì cũng đều lộ ra ở trên mặt,
mỗi tiếng nói cử động đều rất thẳng thắn trực tiếp, có thể tàn nhẫn đến đâu
chứ? Chỉ cần nói mấy câu mềm mại, thường xuyên hiến chút ân cần, cho dù nàng
không thích cũng sẽ không thể nhẫn tâm nổi.

Không biết vì
sao, Trần Vi cảm thấy nắm chắc khi đối phó với Trần Dung. Mà điều quan trọng
nhất là bình thường nàng ta chỉ cần dùng sự nũng nịu yếu ớt, làm cho tướng quân
chán ghét nàng. Một khi ra tay, thì phải giống như rắn độc khiến cho nàng không
thể xoay người chạy thoát.

Cẩn thận suy
nghĩ sau một lúc, nàng ta rốt cục hạ quyết tâm, nàng ta sẽ làm thiếp.

Hết thảy như
nàng ta mong muốn, Nhiễm Mẫn thu nạp nàng ta. Mà tộc muội Trần Dung lại thất
thân với Vương Hoằng. Có thể nói, đây là kết cục tốt nhất.

Có điều…

Đứng ở bên
cạnh, nàng ta ngơ ngác nhìn Nhiễm Mẫn múa kiếm trong sân. Nhìn y, ánh mắt của
nàng có sự lạnh lùng.

Không biết bắt
đầu từ khi nào, có lẽ là lúc trở lại thành Kiến Khang. Khi nàng ta phát hiện
Nhiễm Mẫn uy phong lẫm liệt lại giống như chó trốn chui trốn lủi ở thành Kiến
Khang, lòng của nàng ta đã thay đổi. Thành Kiến Khang rất tốt mà, các quý tộc
bôi hương thơm ngát, mặc thường phục hoa lệ nhất, ung dung cưỡi ngựa, chuyện
trò vui vẻ, giơ tay nhấc chân đều là vẻ phong lưu.

So sánh với
bọn họ, Nhiễm Mẫn trước mắt càng thô bỉ hơn, quả thực chính là một dân đen đến
từ nông thôn.

Hơn nữa, y
cũng không đối tốt với mình. Cũng may bản thân là nữ nhi Trần thị, nếu là làm
thiếp, nếu có chút thủ đoạn, vẫn có thể gả cho vương gia của Tư Mã thị. Hẳn đám
đại quý tộc với cách nói năng phong lưu, cử chỉ ung dung, nhất định sẽ không
thô bạo giống như y, không biết thông cảm với mình thế này.

Bắt đầu từ
ngày đầu tiên tiến vào thành Kiến Khang, Trần Vi phát hiện bản thân đã hối hận.

Trước kia bản
thân không hề hiểu chuyện, nhìn thấy một Nhiễm Mẫn đã cho rằng y là tốt nhất.
Nhưng trên thực tế, mọi quý tộc trong thành Kiến Khang đều tao nhã hơn y rất
nhiều.

Nàng ta cắn
môi, nghĩ đến Vương Thất lang kia. Diện mạo A Dung như thế, chàng cũng nguyện ý
cho nàng địa vị quý thiếp. Nếu là chính mình, dù thế nào cũng có thể tìm thấy một
nam nhân trong số đệ tử Vương Tạ xuất sắc hơn so với Vương Thất lang. Tuy rằng
xuất thân của mình không tốt lắm nhưng mình biết rõ về nam nhân, chỉ cần có cơ
hội, nàng ta nhất định có thể khiến cho nam nhân không thể rời khỏi nàng ta.

Báo cáo nội dung xấu