Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô - Chương 1
1. Cứ mãi thế sao
Ngày
dài một cách không ngờ.
Lướt
qua con đường Thanh Niên rợp bóng, Lam phóng xe nhanh hơn về đường Nghi Tàm. Có
lẽ phủ Tây Hồ sẽ là nơi dừng chân của buổi chiều nay. Buổi chiều không phải của
ngày Rằm, cũng chẳng phải của ngày mùng Một. Cũng có nghĩa là không đông người
và không có quá nhiều lời cầu khấn.
Lam
ngồi bên mép hồ. Gió thổi. Tóc bay. Mắt nhắm lại, có lẽ Lam quá mỏi vì không thấy một bóng chim, và cũng vì qua
một mùa hè mất rồi, mùi sen xa xăm không còn vương vấn. Trong nhà, vọng lại
tiếng gõ mõ. Một vài tiếng rì rầm. Tiếng người đàn bà rửa chân.
Tay giơ lên, qua kẽ tay, những mảng màu trời xanh thẫm vẫn trôi,
Lam nhìn đăm đăm ngón tay dài, mỏng, và trơn vắng. Đã rất lâu rồi phải không,
những ngón tay này chưa đan cài vào ngón tay khác? Và chẳng biết đến bao giờ,
các kẽ tay ấy mới lại đan cài cùng bàn tay khác?
Vào gian chính, Lam
quỳ gối, cầu lòng bình yên, cầu an lành cho mọi người giờ này chắc không nhớ
tới mình. Rồi đứng dậy, Lam sực nhớ ra mình thậm chí đã không đốt lấy một nén
hương. Lặng lẽ, Lam rút tờ mười nghìn cho vào hòm công đức.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Múc một thìa lớn ớt
vào bát bún ốc, Lam chậm rãi ăn, rồi tự dỗ mình, những giọt lệ chẳng qua chỉ vì
quá cay, chứ không phải bởi một ai đó, ngày hôm nay, đã đeo nhẫn vào một bàn
tay khác.
Mãi rồi trời cũng
chiều.
Mãi rồi trời cũng
đêm.
Lam ngồi trong khu
nhà trọ, nhìn lên trần nhà, lẩm nhẩm hát một mình. Những câu hát rời rạc vô
nghĩa. Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên khiến Lam hoảng hốt.
Lam tần ngần mở
máy. Một số lạ. Cô cầm máy lên nghe. Không thấy tiếng ở đầu dây bên kia. Lam
kiên nhẫn “A lô” đến lần thứ ba, mới có tiếng thì thầm.
“… Lam ơi.”
Lam sững người.
“… Lam ơi…”
Đến lượt Lam lặng
ngắt.
“… Lam ơi.”
Lam ngắt máy. Giờ
anh gọi thì có nghĩa gì? Tuấn ơi!
Tuấn đến công ty,
nhẫn trên tay lấp lánh. Anh tránh nhìn vào mắt Lam. Lam nhẹ mỉm cười với bản
thân, nhận ra hình ảnh mình đang chao đi trên desktop, rồi cứ thế nhòe dần.
Mọi người trong
công ty xôn xao hỏi Tuấn về tuần trăng mặt, về món quà cưới, và về cả đêm tân
hôn. Lam ngồi lặng, lắng nghe, khuôn mặt như được tạc bằng sáp, cứng đờ đến mức
thậm chí cũng không nhận ra thỉnh thoảng Tuấn vẫn nhìn về phía mình, không nhận
ra rằng cô đã cầm con chuột quá lâu mà không hề di chuyển.
Bốn năm yêu nhau,
và một ngày, người đàn ông của Lam đi lấy một cô gái khác. Không có cơ may nào
cho Lam, cho sự oán hận hay níu kéo. Tuấn nói đơn giản: “Anh đã yêu em biết
bao, Lam, anh không quên điều đó… nhưng… Đừng tha thứ cho anh, Lam ạ!”
Lam vụt chạy vào
toilet, vốc nước lên mặt rồi bụm miệng khóc.
Cô nghĩ đến việc
nghỉ làm. Nhưng rồi, Lam không làm được. Hằng ngày cô đến công ty, nhìn Tuấn.
Nó như cái thú đau thương của con người nhìn vết thương mình mỗi lúc một thêm
trống hoác.
Sau đám cưới, Tuấn
và Lam chưa từng có lần nói chuyện một cách riêng tư. Hằng ngày, cô chuyển qua
cho Tuấn những công văn, đi giao dịch cùng anh, và cả những buổi nhậu nhẹt mỗi
ngày với khách hàng cũng như với người trong công ty. Và chỉ có thế. Lam gồng
mình với những nụ cười, gồng mình khi thấy vợ Tuấn đưa xe đến đón chồng với
khuôn mặt tinh sạch niềm hạnh phúc mỗi buổi chiều. Rồi Lam rũ ra với mình trước
chiếc gương trong phòng trọ, kiệt sức và đáng thương.
Đến một ngày, Tuấn
nói với Lam:
“Anh tìm được cho
em một công việc rồi. Lương cũng khá, chế độ đãi ngộ tốt.”
Lam im lặng, sững
sờ.
“Anh không muốn
nhìn thấy em mòn đi thế này, Lam ạ!”
Lam không nói một
lời, quay bước. Tiếng Tuấn với theo sau.
“Lam…”
Nhưng Lam vẫn cắm
đầu chạy miết. Cô biết, đến lúc mình phải bước ra, phải dứt khỏi cái con người
đáng thương của mình, bước xa khỏi Tuấn.
Lam lẳng lặng xin
việc làm khác, không màng đến việc mà Tuấn tìm kiếm. Cô đã vào công ty đó vì nó
có anh, thì cũng ra đi bởi nó có anh, nên cô không muốn tạo thêm sự ràng buộc
nào hết. Công ty mới của Lam là một công ty truyền thông mới mở. Thời buổi này,
những công ty truyền thông mọc lên như nấm sau mưa. Lam cũng không hy vọng gì
tìm được một nơi làm việc có thể đem đến niềm hứng khởi cho mình. Giám đốc của
cô là Hải, người đàn ông tưng tửng, từng phỏng vấn lúc cô xin việc.
“Cô nghĩ, mình có
đẹp không?”
Câu hỏi lạc đề
khiến Lam ngẩn ngơ.
Cô buột miệng: “Tôi
đẹp trong mắt người biết yêu tôi!”.
“Ô, thế là tôi yêu
cô chắc?!”
Lam ngớ người, rồi
cố chanh chua.
“Nếu ý anh muốn
khen tôi đẹp thì xin cảm ơn!”
Hải nở nụ cười rộng
ngoác, bắt tay cô, nói, “Chào mừng cô về với cái đống lộn xộn này…”.
“Đống lộn xộn” là
một mớ những thứ gọi là hợp đồng, giấy tờ, thuế má, những chiếc card để lung
tung, điện thoại, băng keo rối mù. Giấy ghi chú dán trên bàn chi chít. Lam đã
phát hoảng lên trong lần đầu tiên đến đây, nhưng hiểu rằng, với ngần ấy thứ
phải xoay xở, thì thời giờ để cô nhớ một người sẽ không phải là nhiều.
Cuối mỗi buổi làm,
nhìn những cốc cà phê xếp thành hàng của mình trên bàn, cô tự hỏi, sao mình vẫn
có thể ngủ được?
Hải đứng vịn vào
bàn.
“Này… Sao Lam uống
nhiều cà phê thế mà không mọc mụn nhỉ?”
“Nếu những cái mụn
có thể mọc trên mặt tôi thì nó đã trả lời giúp tôi rồi.”
Thỉnh thoảng Hải
thường rủ cô đi ăn trưa. Hải bao giờ cũng chọc ghẹo.
“Này… Anh chúa ghét
những cô gái người như cái đũa cả. Ăn nhiều vào.”
Lam mỉm cười, nhỏ
nhẹ ăn, đầu óc lơ mơ nhớ lại những buổi trưa cô và Tuấn đi cùng nhau. Khi đó, cô
vừa về công ty với anh. Hai người đã e ngại rồi giao ước giấu giếm mối quan hệ
của họ. Về sau, Tuấn càng quyết liệt giấu kín, Lam chưa một lần đặt câu hỏi,
chỉ nghĩ rằng có một bí mật nhỏ với đồng sự cũng là điều hay. Cho nên, những
bữa trưa ngày ấy của cô và anh hiếm hoi đến chừng nào.
“Này, ăn cơm với
sếp, lại là sếp đẹp trai như anh mà cứ thở dài là sao hả?”
Lam giật mình ngước
lên, vẫn ngơ ngơ ngác ngác.
Hải chép miệng:
“Quái, sao những cô gái thất tình trông lại cứ hay hay thế nhỉ?”.
Lam phì cười vì không
thể không cười, nhưng vẫn có nỗi chua xót nào len vào nhè nhẹ.
Buổi chiều, tan làm
sớm, Lam lòng vòng rồi lại ra phủ Tây Hồ ngồi một mình. Lẩn mẩn nhớ về ngày đầu
Tuấn đưa cô đến đây, hai người ngồi ăn bún ốc xì xụp. Chuỗi ngày trong trẻo
biết bao. Tình yêu ngây dại, vô tư. Và những khẩn cầu cũng tha thiết biết chừng
nào: “Xin cho con và anh Tuấn ra trường sẽ được lấy nhau”.
Giờ thì, Lam biết,
phủ Tây Hồ không linh với nguyện ước của cô. Nhưng, cô vẫn thường ra đây, những
buổi chiều, những khi lòng không bận rộn và những khi cô thực sự muốn biết trái
tim mình còn đau đến đâu. Chiều nay… Lam biết, vết thương vẫn còn trống hoác.
Về đến nhà, Lam
thấy dáng Tuấn đứng ở đầu đường. Cô trừng mắt nhìn, không tin, không tin đến
mức sững sờ chẳng dám bước tiếp. Tuấn lại gần cô, nhẹ giọng.
“Bỗng dưng anh lo,
không biết em ra sao?”
Lam im lặng, không
nói gì.
Tuấn ấp úng: “Anh
đến chỉ để… biết em vẫn ổn là được rồi”.
Lam nhìn anh, trong
bóng tối, khuôn mặt với những đường nét thân thuộc giờ là của cô gái khác,
người mà khi nhìn vào mắt cô ta, Lam biết cô ta thực sự cũng rất yêu anh.
“Anh về đi, Tuấn ạ!
Em sẽ ổn. Em đã quen rồi mà! Em đã dứt bỏ được rồi, anh đừng ngoảnh lại nhìn em
nữa!”
Lam bước vào nhà,
phải rất lâu sau, cô mới nghe tiếng xe máy nổ, rú lên trong đêm, như một con
thú bị thương, lao đi tìm chỗ trú ẩn.
Lam lại tiếp tục đi
làm, lại tiếp tục những tháng ngày bận rộn với đám giấy ghi chú, băng keo, thuế
má và các cuộc điện thoại. Hôm nay, đang mải gõ bàn phím, thấy mắt mình vương
vướng đám tóc mái đã chạm đến mắt, Lam bèn hất tóc lên, bỗng gặp Hải đứng chống
nạnh bên cạnh.
Lam ngước lên nhìn
ngơ ngác.
“Này… Lam có thấy
anh đẹp không?”
Lam ngớ người, lại
tiếp tục buột miệng như ngày phỏng vấn.
“Anh đẹp trong mắt
người biết yêu anh.”
Hải chép miệng chán
nản, quay đi.
“Thế là em không
yêu anh. Chán thật. Trong mắt em, anh chỉ là một cục đen đen xấu òm.”
Chẳng là, hôm nay
Hải mặc áo đen.
Lam bỗng thấy mình
ngơ ngẩn. Cô hỏi một câu đến là hồn nhiên.
“Này… Anh thích em
à?”
Hải quay phắt lại,
nhìn Lam trân trối, rồi phá lên cười.
“Ừ… Anh thích em,
Lam ạ. Ôi, đời còn những cô gái như thế này sao?”
Hải vẫn cười gập
bụng. Lạ kỳ, Lam không thấy xấu hổ. Cô hỉnh mũi.
“Thế là anh không
thích em. Thật mừng!”
Ánh mắt Hải còn gấp
nhiều lần trân trối.
Noc bar. Buổi tối.
Những cô gái lắc bụng đầy khiêu khích. Lam nhìn mê mẩn. Cô trầm trồ khen eo đẹp
và rốn đẹp. Hải ngồi cạnh, bật cười, “Này, em có vấn đề về giới tính không
đấy?”. Lam vẫn chẳng thèm chấp, say sưa xem, tay gõ nhịp. Khi chương
trình Vũ điệu phương Đông khép lại, chỉ còn tiếng nhạc Ấn du
dương, Lam nhìn qua thành gương trong suốt. Thành phố dưới mười chín tầng lầu,
lung linh ánh điện. Những con đường nườm nượp người, hối hả, vội vã. Thế mà,
giữa dòng người ấy, có những người vẫn tìm thấy nhau, yên ấm. Còn cô, ngớ ngẩn
để không biết mình bị lạc lúc nào.
“Anh chàng của em
thế nào nhỉ?”
Câu hỏi của Hải làm
Lam giật mình quay lại.
“Gì cơ?”
“À… Anh muốn biết
đối thủ của mình mày ngang mũi dọc ra làm sao…”
Lam ngẩn người, rồi
lập tức hiểu. Cô cười hi hi, “Này, định tán tỉnh em đấy à?”.
Hải nhún vai: “Em
lảng tránh giỏi lắm. Em luôn tránh các vấn đề bằng cách đập thẳng mặt vào vấn
đề và thế là mắt em tối sầm, chẳng thấy gì nữa. Còn đối thủ thì lăn ra ngất
rồi”.
Lam bật cười: “Anh
có ngất đâu?”.
Đêm về. Gió lạnh.
Hai người chậm rãi bước dọc con đường Liễu Giai vắng vẻ.
Hải quay sang,
nghiêng đầu, vẻ dịu dàng và nghiêm túc.
“Này… Anh mượn tay
em được không. Tự dưng thích cảm giác nắm tay một cô gái!”
Lam xòe tay không
ngại ngần. Hai người nắm tay, đi trên phố, cảm giác được một bàn tay siết lấy,
nắm chặt, hóa ra, yên ấm đến ngần ấy!
Buổi tối, trước
cổng nhà trọ, Lam giơ các ngón tay mảnh gầy lên, nhìn thật kỹ. Qua những ngón
tay trơn vắng, từng mảng trời trôi qua đen thẫm, và lấp lánh ánh sao.
Lam nhận ra, tim
mình vẫn nhói lên, nhớ một người đeo nhẫn…
Những buổi sáng vẫn
tiếp nối nhau trong căn phòng nhỏ. Bận rộn và quay mòng mòng với mớ giấy tờ,
những cuộc đàm phán, những hợp đồng ký kết, và những câu đùa hài hước của Hải…
Lam chỉ dành sáng Chủ nhật để ra phủ Tây Hồ, gửi mười nghìn vào hòm công đức,
ăn bát bún ốc đến cay xè, rồi lại bắt đầu ngày mới với tách cà phê trên bàn làm
việc.
Tuấn không còn
những cuộc gọi im lặng nghẹn lời, không một lần đến chờ cô nơi căn phòng trọ
nữa. Thời gian là liều thuốc tốt, nó làm nhòa đi những đớn đau mà tưởng chừng
như người ta không thể vượt qua, Lam yên lòng, nghĩ, có lẽ Tuấn đã thảnh thơi,
dù đôi lần, nhìn những ngón tay trơn vắng của mình, cô vẫn nghe lòng nhoi nhói.
Hai mươi sáu tuổi,
cái tuổi lỡ cỡ đến phát điên, chẳng còn thiếu nữ, chẳng ra muộn mằn, chỉ là cái
tuổi mà người ta phải hối hả lấy chồng ngay khi có thể. Đôi khi cuộc sống thật
u hoài, buồn bã, như những lúc lặng lẽ một mình trong thang máy, kết thúc một
ngày làm việc lặng lẽ và mệt nhoài, như những lúc cảm nhận ánh mắt thân thuộc
của Hải và thản nhiên quay đi vờ như không biết. Và cứ thế, cứ thế, như những
bánh xe lăn tròn trên con đường. Đôi khi cuộc sống là vậy, đơn giản, tuần tự,
nhẹ nhõm, nhưng quá ít sắc màu…
Như tối nay, một
tin nhắn đi lạc của Hải, “Này Lam, em cứ mãi thế sao?”
Cứ mãi thế sao? Lam
ơi, khi ta bước ở giữa đường, đã quá xa người thứ nhất mà vẫn chưa thể tới
người thứ hai, nên cứ một mình, một mình, đơn lẻ…