Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô - Chương 3 - Phần 1

3. Mắt híp và môi cuốn lô

Tặng thành phố yêu thương mãi mãi của tôi

Bạn bè & một thời ngốc dại.

Năm
1998

1. Đó
là một buổi trưa mùa xuân, hơi hửng nắng. Con đường Cầu Cất có những búp bàng
xanh non xòe rộng. Đạp chiếc mini Nhật bãi màu trắng, từng vòng xe đủng đỉnh,
khăn quấn trên cổ bay nhè nhẹ, cô tự thấy mình như một thiếu nữ trong trắng nào
đó trong những truyện của
Quỳnh Dao mà cô vẫn len lén thuê đọc, mất những ba trăm đồng một ngày. Cả con
đường to rộng là thế, mà chỉ có một mình cô đạp rất nhàn nhã. Nhưng trạng thái
“một mình” và “nhàn nhã” đó nhanh chóng bị vỡ tan. Từ sau cô, một chiếc xe cuộc
phóng vù lên, sải chân dài cuồng chân đạp, khiến chiếc xe đảo bánh lằn ngoằn
vượt ào lên đằng trước. Cậu trai cả người sũng nước, tóc như quả chôm chôm dựng
ngược lên, trên chiếc áo cầu thủ số bảy có chữ to tướng: David Phương Híp.

Cô hinh hích cười
lên một tiếng. Chắc là tên này hâm mộ Beckham, và chắc nữa là cậu ta Híp. Hihi,
không biết có híp thật không nhỉ? Cô phải chạy lên xem mới được.

Thế là, hình mẫu cô
thiếu nữ trong trắng bay vèo đi mất. Cô cong mông đạp xe hùng hục, cuồng cả
cẳng mới đuổi theo được cậu trai kia. Khi xe vừa vụt lên một cái, cô quay phắt
sang nhìn.

Kẻ bị nhìn ngớ ra,
trợn mắt nhìn cô rất kinh ngạc. Còn cô thì toét miệng ra cười. Đúng là Híp. Vô
cùng híp. Hihi. Ngay cả cái sự kinh ngạc kia cũng không làm cho cậu ta đỡ híp
đi chút nào.

Cô hí hí vài tiếng,
rồi thản nhiên quay đi, thản nhiên chạy chậm lại. Đã qua cơn tò mò, cô lại trở
về bộ dạng đủng đỉnh lúc trước. Nhưng cậu Phương Híp đó vẻ như bị nụ cười của
cô làm cho cáu bẳn, cậu ta ngoái lại nhìn cô một cái, rồi phanh khựng xe chỉ
trong nháy mắt, chặn ngang đầu cô lại. Đôi mắt vẫn híp tịt như thế, sừng sộ.

“Cười cái gì hả?
Con gái gì môi cong tớn như cuốn lô thế kia?”

Á… Cô quên mất, lúc
sực nhớ ra lấy tay che miệng thì đã muộn!

2. Lần thứ hai gặp nhau
là một tháng sau đó. Ấy là một sớm tinh mơ, cô đi thi học sinh giỏi môn Văn lớp
chín. Địa điểm thi là trường Ngô Gia Tự. Từng theo học một năm ở đây nên rất
thông thạo chốn này. Đúng lời dặn của thầy chủ nhiệm, cô đến rất sớm, ăn sáng
và xem lại bài vở mãi mà vẫn còn ba mươi phút nữa mới đến giờ tập trung. Cô
thẩn thơ dạo quanh rồi đi vào ngôi chùa gần đó. Cửa chùa để mở, sâu phía trong
cô thấy một cây hoàng lan tỏa bóng. Cô bước vào, thấy một sư cô đang quét sân.
Sư cô nhìn cô cười rất dịu dàng, cô mới có can đảm tiến thêm một bước.

“Con vào đây có
được không ạ?”

Sư cô gật đầu. Cô
lững thững đi trong chùa, nhặt những cánh hoa hoàng lan đã rơi rụng, mùi thơm
tinh khiết khiến cô bỗng thấy tâm hồn vô cùng dịu nhẹ. Đến trước tượng Phật Bà
Quan Âm, cô lầm rầm cầu nguyện mình thi tốt, đoạt giải cao, cầu mong học bổng
sẽ tăng thêm một bậc. Nói được tâm nguyện mình xong, cô rất vui, rất dễ chịu,
môi nhướn lên cười một cái.

“Ê, Môi cuốn lô.
Làm gì ở đây?”

Cô giật mình mở
mắt, quay phắt ra nhìn. Cậu trai mắt híp đang nhìn cô vẻ kinh ngạc. Cô nói
một cách cáu kỉnh và bối rối.

“Đồ híp kia, tên tớ
không phải Môi cuốn lô.”

“Anh đây cũng không
phải là Híp!”

Cô xí một cái. Đúng
lúc đó, một người phụ nữ đi ra, kéo tai cậu ta, khiến cậu ta kêu oai oái.

“Ái, ái! Mẹ làm gì thế?”

“Vào đây ngay. Sư
thầy đang đợi”.

Thấy cậu ta bị mẹ
đày ải, cô còn giơ tay vẫy vẫy cậu ta, cảm thấy thật đáng đời. Cúi nhìn đồng hồ
điện tử, cũng sắp đến giờ thi, cô vội vàng lén lút hái thêm bông hoàng lan vừa
nở trên cây cho vào túi. Đang định chạy về trường, bất chợt cô nghe thấy tiếng
hét của cậu Híp kia, rất đỗi thảm thiết. Cậu ta kêu lên ầm ĩ, “Tại sao thanh
niên trai tráng như con lại bị bán vào chùa?”

Còn cô cũng kinh
ngạc không kém. Ôi, không phải cậu ta sẽ thành một anh tiểu híp đấy chứ?

3. Kì thi đó cô
được giải cao. Thật ra, ngay khi đọc đề là cô biết mình nắm chắc số điểm không
tồi rồi. Cô vốn rất thành thạo trong việc tự nhìn đề đoán điểm. Bao nhiêu năm
bị huấn luyện thành gà chọi, cô đã quen với việc thi cử, và tự chấm điểm cho
mình. Nhưng, cô cũng biết nói trước bước không qua, vả lại, môn Văn của cô còn
cần một yếu tố may mắn là hợp giọng với người chấm nữa, cho nên thi xong, ai
hỏi cô cũng chỉ ợm ờ bảo là bình thường.

Ngày báo điểm, cô
đang ngồi đọc truyện Trái tim khép cửa của Quỳnh Dao, thì thầy
giáo gọi điện đến nhà. Nghe xong, cô cúp điện thoại, mỉm cười sà vào lòng mẹ,
nũng nịu bảo mẹ, “Con muốn ăn tiết canh vịt.” Mẹ mắng cho, bảo tự dưng đòi ăn
là thế nào, giờ mua làm sao, nhà thì đang hết tiền. Cô mỉm cười, ngẩng lên
thông báo mình được giải nhất tỉnh. Hằng năm, giải nhất chắc là được ba trăm
nghìn, rất là to đấy. Mẹ cô kinh ngạc, bố cô nghe thế cũng lao ra từ nhà bếp,
kéo cô kẹp chặt vào nách, lắc rất là sung sướng. Bố bảo, “Thôi được rồi, chúng
ta đi nhà hàng nào”.

“Nhà hàng” bố bảo,
đó là một quán vịt mới mở, khang trang sạch sẽ. Bữa ăn rất ngon lành phấn khởi.
Cô được ăn liền ba bát tiết canh, bụng căng thành cái trống. Đến lúc ra thanh
toán tiền, người phụ nữ nhận tiền, cô thấy quen quen. Nhưng chưa kịp nhớ ra là
ai, mẹ cô đã vui mừng rối rít. Hóa ra, đó là bạn cấp ba của mẹ. Hai người ríu
ran một hồi, người phụ nữ ấy còn cương quyết mời nhà cô ở lại uống nước.

Sau màn hỏi han
tình hình, là đến màn khoe con cái. Mẹ cô đang sung sướng ngời ngời, lôi hết
thành tích của con gái ra mà khoe. Người bạn cũ kia mặt lại thiểu não trông
thấy, bảo có thằng con nghịch rách giời, nghịch chưa từng thấy, không chịu học
hành, đến mức đợt rồi phải bán vào chùa!

Ối, bán vào chùa.
Cô đã nhớ ra người phụ nữ này là ai!

Như để bổ trợ cho
suy nghĩ của cô, cậu thanh niên mắt híp bị mẹ lôi cổ ra, mặt mũi sưng sỉa chào
hỏi khách.

“Nó
là thằng Phương đấy”.

“Ái chà, là thằng
Híp đấy đúng không! Híp, ngày xưa con đi mẫu giáo với con Lô đấy, có nhớ không?

Cái gì? Lại còn từ
thời mẫu giáo. Hai đứa con bị gọi bằng nhũ danh, đồng loạt xị mặt ra nhìn nhau.
Cô ấm ức.

“Con không phải tên là Lô”.

Mẹ cô vỗ đầu cô. “Ừ
quên, không phải Lô. Nó tên là Linh. Nhưng Linh làm sao hay bằng Lô cơ chứ!

À đấy, tóm lại là
cái mớ quan hệ rất loằng ngoằng, lổn nhổn của hai đứa chính thức bắt đầu như
thế.

4. Cô tên là Mai
Hiếu Linh. Chỉ riêng ở nhà, mọi người mới hay gọi cô là Môi cuốn lô, ngắn hơn
thì chỉ là Lô thôi. Linh rất ấm ức vì cái tên ấy làm cô nhớ tới yếu điểm của
mình. Khuôn mặt cô hài hòa, không có nét gì đặc biệt, nhưng từ khi biết soi
gương và nhận định về nhan sắc, Linh đã mặc cảm không ít về đôi môi của mình.
Môi trên cong một cách kì cục, bình thường còn đỡ, cứ cười một cái là nó lại…
tớn lên. “Môi cuốn lô” là cụm từ cô ghét nhất, anh em họ hàng trong nhà cũng chỉ
dám lén lút gọi phía sau. Thế mà tên Phương Híp đó, lần đầu gặp đã réo ngay cái
tên chẳng mấy hay ho kia, bảo Linh ưa cậu ta làm sao được!

Ấy vậy mà, mẹ cậu
ta, sau vụ gặp gỡ ở nhà hàng, nằng nặc muốn cô kèm cặp cậu quý tử. Hết viện cớ
mối thâm tình bạn bè bao nhiêu năm với mẹ Linh, lại đến chuyện hai đứa trẻ từng
chơi với nhau từ thời mẫu giáo, cô từ chối kiểu gì cũng không được. Thấy bảo
cậu Phương kia còn đòi tuyệt thực phản đối, nhưng hình như nhịn được hai bữa
thì đói phát điên, thế là lại lao ra, ăn hùng hục, cuối cùng bị đau bụng một
trận tơi bời.

Sau vụ tuyệt thực
không thành, cô Tràm, mẹ cậu ta trực tiếp xách tai, áp tải “nạn nhân” đến nhà
cô, năn nỉ cô, khiến một đứa con ngoan như cô chẳng biết làm thế nào. Cuối
cùng, câu nói của “bà mẹ Việt Nam
anh hùng” đã đánh tan tất cả mọi do dự của cô. Bà mẹ Việt Nam anh hùng bảo, chỉ
cần kèm cặp được thằng con trai trời đánh mẻ búa của cô thi được vào cấp ba,
thì bất cứ lúc nào, Linh cũng có quyền đánh chén miễn phí tiết canh, miến ngan
và các món đặc sản của nhà bà hết.

Đặc thù của những
cô nàng môi cuốn lô là rất ham ăn. Cho nên, cô, Mai Hiếu Linh đã gật đầu đầy
quyết tâm với lời thề nội tâm sâu sắc. Ấy là không kẻ thù nào không vượt qua,
không nhiệm vụ nào không hoàn thành, miễn sao được ăn tiết canh một cách mệt
nghỉ!

5.
Trên đời đúng là chẳng có cái gì miễn phí mà lại dễ dàng cả. Chân lí này Linh
đã đúc rút ra ngay từ khi cô lỡ dại gật đầu với mẹ của tên Híp đó. Cho nên, sau
một hôm ăn tiết canh đã đời, Linh đã phải bắt tay vào nhiệm vụ kèm cặp cho Phương
Híp.

Cô và cậu ta cùng
học lớp chín, có điều khác trường. Trong khi cô học trường trọng điểm của tỉnh,
thì anh chàng David Phương Híp học một trường dân lập có thành tích đì đẹt nhất
nhì thành phố. Sau một hồi xem qua thời khóa biểu của cả hai, căn ke với lịch
cô ôn luyện thi vòng hai để chuẩn bị chọn đội tuyển quốc gia, Linh đành xếp cả
ngày Chủ nhật để “văn ôn võ luyện” cho Phương.

Mặc dù đã gật đầu
đồng ý trong miễn cưỡng, nhưng đến Chủ nhật, Linh vẫn không hề thấy Phương vác
mặt đến. Cô gọi điện sang cho cô Tràm, thì nghe cô bảo sáng sớm đã thấy Phương
xách cặp đi rồi. Linh rất tức, song nghĩ cậu ta không học thì thôi. Cô ngồi một
mình, trong buổi sáng đọc hết cuốn truyện Đức mẹ mặc áo choàng lông vừa
được cô bạn yêu quí mua lại từ hiệu sách cũ tặng cho. Đến tầm trưa, khi mẹ cô
gọi xuống ăn trưa thì Linh quyết định cho rằng “học trò” của mình không đến.

Sang buổi chiều,
khi cô còn lờ đờ ngủ trưa, thì cô Tràm xách tai Phương Híp lên thẳng nhà cô.
Cậu ta quần áo nhem nhuốc vì vừa đánh nhau một trận tơi tả thì phải, nhưng vẻ
mặt sưng sỉa kia nhất định không phải do việc đánh nhau mà thành. Cô Tràm còn
ấn thêm một cái túi to tướng, đe dọa cậu con trai quý tử.

“Nếu không học tử
tế đến chiều, thì cầm túi đồ mà đi luôn!”.

Nói xong, cô nở nụ
cười vừa dịu dàng vừa khổ sở với Linh, rồi tất tả ra về, chuẩn bị cho hàng
quán. Còn lại cậu Phương Híp te tua đứng trước mặt cô, mặt sưng lên như cái
bàn, gắt gỏng.

“Vì sự nhiệt tình
của cậu, tôi đã có mặt rồi đây. Lô, cậu hài lòng chưa?”

“Hài lòng cái con
khỉ ý”.

Lần đầu tiên, cô
con gái ngoan ngoãn là cô đã đáp lời không thục nữ cho lắm.

Buổi chiều, hai
người lôi môn Toán ra giải quyết đầu tiên. Kể ra, chuyên Văn như Linh mà dạy
toán cho người khác thì cũng hơi khó tin, nhưng cô vốn được lũ bạn gọi là quái
vật vì Văn Toán đều rất “song toàn” mà. Tuy vậy, chương trình dạy dỗ không thể
vào trực tiếp nội dung, bởi vì Linh nhất quyết bắt đầu buổi học bằng bằng việc
bắt Phương là cho mép vở thẳng ra chứ không được quăn tít như lò xo thế này.
Còn cậu ta thì cương quyết giương đôi mắt ti hí lên bảo “Tôi không làm đấy thì
thế nào? Tưởng môi cong tớn thế kia mà tôi sợ hả!” Kết quả cuối cùng, buổi học
trở thành buổi hai người chí chóe, đả kích về ngoại hình của nhau không thương
tiếc. Ai bảo cậu ta chọc cô trước. Tưởng cái mắt híp của mình là đẹp lắm đấy
à?! Cuối buổi, Linh tuyên bố không kèm cặp gì hết, mặc kệ tiết canh tiết củng.
Phương cũng gào lên là cậu thèm vào học. Rồi ném cả cái quyển vở vẫn còn quăn
tít vào mặt Linh, mặc cho cô thở phì phì và mắt trợn trừng trừng.

Tưởng chuyện đến
đấy là xong, Linh đã nằng nặc bắt mẹ gọi điện cho cô Tràm để thông báo tình
hình rồi, cô lại sống đời vui vẻ rồi, dù không được ăn tiết canh nữa. Cũng
không thấy cô Tràm quay lại thuyết phục gì thêm nên Linh yên tâm hơn. Thời gian
này, cô có chút căng thẳng, vì cuộc thi chọn học sinh giỏi quốc gia đã kề sát
nút.

Linh vẫn nhớ như in
buổi sáng hôm đó. Đề văn là phân tích bài thơ Tiếng chim tu hú của
Anh Thơ. Ngồi viết hăng say được quá nửa giờ thì bắt đầu bị đau bụng khủng
khiếp, đau đến mức không cầm bút lên nổi. Nhìn quanh, bạn bè viết rồn rột, Linh
chỉ thấy từ dưới ghế ngồi của mình một mảng đỏ ướt đẫm, bắt đầu chảy bò xuống
chân cô. Cơn đau cùng sự choáng váng khiến cô cố lắm vẫn chỉ viết thêm được nửa
trang rồi bỏ dở bài thi giữa chừng, gục đầu xuống bàn khóc. Giám thị đi xuống
hỏi mấy câu, cô chỉ lắc đầu chảy nước mắt, cuối cùng đành dìu cô đi ra ngoài…
Đã tìm hiểu qua sách Sinh học, cũng từng nghe bạn bè nói tới, nhưng cô không
biết khi kì sinh lý đầu tiên của mình lại đau đớn như vậy. Thầy giáo của cô
nhìn cô thương xót, cũng đoán được tình hình, gọi điện về cho nhà cô, bảo người
nhà tới đón.

Nhưng, Linh không
bao giờ biết “người nhà” của cô lại là Phương Híp. Vừa thấy cậu ta phi chiếc xe
đạp tới, mặt cô đã xanh mướt như tàu lá, đến mức trèo lên xe cũng không nổi,
cậu ta lại phải đỡ.

Chiếc xe đạp đi,
Linh gục đầu vào chiếc áo có số Bảy, biển chữ David Phương Híp, và nghe cậu ta
làu bàu.

“Cái này gọi là bị
hành kinh đấy hả?”

Cô không còn sức để
trả lời hay tức giận, hay ngượng ngùng gì nữa.

Cậu ta tiếp tục
diễn giải “Ừ, có vẻ đau. Thế này nghĩa là bị hành cho đến phát kinh đúng
không?”

Sau ba ngày tưởng
như bị chảy máu đến kiệt sức, cuối cùng, Linh mới biết, hóa ra mình cũng không
dễ mà chết ngay được. Nhưng tâm trạng cô xuống thấp vô cùng tận, cứ mỗi lần
nghĩ đến bài thi là nước mắt chảy ròng ròng. Bố cô lau nước mắt trên má cô nói,
“Linh, con biết không, sự thất bại của con cũng có thể là đỉnh cao của người
khác. Con của bố giỏi, bố biết là thế”. Lúc ấy, cô lại khóc lần nữa, nhưng là
vì nghĩ sao mình có một người bố tuyệt vời như vậy.

Đến ngày thứ tư,
tin buồn đã đến. Điểm thi vòng hai của cô đã có, số điểm của cô thấp nhất đội
tuyển của lớp, chỉ đạt 5,5 điểm, đó là mức điểm tệ nhất mà Linh từng có. Nhưng
cũng trong buổi chiều hôm đó, cô nhận được thông tin bất ngờ, năm nay sẽ lấy
tổng điểm của lần thi tỉnh và điểm của lần thi này. Kết quả may mắn, cô trở
thành thành viên cuối cùng của đội tuyển nhờ điểm thi vòng tỉnh đạt mốc 8,5.
Nghe xong, cô phấn khích đến mức nhảy choi choi, còn bố thì bật cười xoa đầu cô
bảo, “Có muốn ăn tiết canh vịt không?”

Ôi, nhắc đến tiết
canh, cô lại bỗng dưng nghĩ đến Phương Híp, nhớ đến sự kiện bi ai kia. Trời
ạ!

Mỗi lần nhớ tới
việc bị Phương Híp chứng kiến hình ảnh đáng ngượng ngập nhất của tuổi mới lớn,
Linh càng ấm ức trách mẹ cô, sao lại bảo cậu ta đi đón cô cơ chứ. Tất nhiên, cô
đã nghe đến việc đúng lúc thầy giáo gọi điện về nhà, thì cô Tràm đang xách cổ
thằng con trai yêu quý tới nhà cô nhận lỗi. Lại nghe tin cấp tốc từ trường báo
về, muốn thằng con lập công chuộc tội nên cô ấy khăng khăng bắt Phương Híp phải
đi đón cô. Thế là, cậu ta được chứng kiến một màn rõ hay ho.

Dù mẹ cô nói cỡ
nào, dù cô Tràm có điện thoại đến mấy, nhưng sau chuyện này, cô quyết không dạy
dỗ hay liên quan gì đến Phương Híp nữa.

Có điều, cô khăng
khăng là thế, song chẳng biết thế nào mà đúng sáng Chủ nhật sau đó, cô lại thấy
tên Phương Híp xách cặp đến nhà mình, còn lễ phép chào bố mẹ cô, thật là hốt
hoảng. Sau cô mới nghe được sự vụ là, cô Tràm đã lạnh lùng bảo, nếu mà không
đến nhà Linh xin lỗi và xin phép được học lại, thì không bao giờ cậu ta được đi
đá bóng nữa. Thậm chí, cô Tràm còn tuyên bố, sẵn sàng ra giữa sân bóng lột quần
để đét đít cậu ta. Ban đầu, Phương Híp coi lời đe dọa ấy như gió thổi qua tai,
nhưng đúng khi đang cùng đồng đội chạy hùng hục trên sân bóng, thì bỗng nhiên
thấy mẹ mình xuất hiện, có vẻ như định tụt quần mình ra thật thì Phương Híp đã
“gào lên điên dại” và gật đầu thỏa hiệp.

Vậy là cô, khi đứng
trước cậu trai mười lăm tuổi, mắt híp tịt, giọng chán nản rầu rĩ nói “Xin lỗi.
Cậu dạy tớ đi, tớ sẽ học hành tử tế” lòng đã mềm ra như bún chan nước xáo măng,
đành ngượng nghịu gật đầu.

Báo cáo nội dung xấu